Chương 18: Lạc Thu Tử là Đỗ Huệ Di
Ruby Joy
04/01/2021
Đang ăn, Đỗ Huệ Di cảm thấy Tần Đình Danh cứ nhìn mình, cô nhíu mày đặt đũa xuống hỏi anh: “Chủ tịch! Tại sao anh cứ nhìn tôi mãi thế? Mặt của tôi có dính gì à?”
“Không có gì, chỉ là tôi thấy cô càng lúc càng giống thanh mai trúc mã của tôi thôi.” Tần Đình Danh khẽ lắc đầu, nở một nụ cười nhàn nhạt, cách ăn uống của cô cũng giống những điều này khiến anh hoàn toàn rơi vào mơ hồ, nhiều lúc anh thật sự nghĩ cô chính là cô bé năm đó.
Đỗ Huệ Di đứng hình vài giây rồi nở một nụ cười chua chát, anh thật sự luôn nhớ về cô sao? Cô thật sự đã ám ảnh anh đến mức thế này? Đỗ Huệ Di cười như không, không nhanh không chậm cất tiếng nói:
“Chủ tịch! Người cũng đã không còn từ lâu rồi, anh cứ giữ mãi hình bóng cô bé đó trong lòng cũng không tốt đâu.”
“Dù người đã không còn từ lâu nhưng tôi vẫn sẽ giữ hình ảnh đó, những ký ức đẹp đẽ ấy tôi không thể quên được.” Tần Đình Danh chậm rãi đáp lại, muốn anh quên đi tình yêu đầu của mình là điều không thể, một mối tình ngây ngô, đẹp đẽ vô cùng.
Cô không nói gì thêm tiếp tục ăn trưa, như vậy cũng tốt đến lúc anh biết cô là ai thì sẽ càng thêm đau khổ, ăn xong Tần Đình Danh cùng Đỗ Huệ Di vừa chuẩn bị rời khỏi nhà hàng thì anh nhìn thấy Tôn Nam đến, anh lên tiếng nói với cô: “Cô hãy về trước đi.”
“Vâng.” Đỗ Huệ Di gật đầu rồi mau chóng rời đi.
Tần Đình Danh ngồi xuống ghế, chân vắt chéo, lưng tựa vào ghế cất giọng hỏi Tôn Nam: “Đã điều tra được gì rồi?”
Từ gương mặt đến dáng vẻ của Tôn Nam đều vô cùng nghiêm túc, anh nói cho Tần Đình Danh biết những gì mà mình đã điều tra được: “Như thiếu gia đã nói từ trước quả thật hiện tại trợ lý Lạc đang ở Mộ gia, hơn nữa cái tên Lạc Thu Tử không phải là tên thật của trợ lý Lạc, cái tên này là tên của bạn cô ấy, hiện tại cô gái đó đang làm việc của tập đoàn Trịnh thị. Còn về tên thật của trợ lý Lạc thì tôi vẫn chưa thể điều tra ra được, dường như đã có người nhúng tay vào che giấu chuyện này.”
“Về tên thật của cô ấy cậu không cần phải điều tra nữa, tôi biết có một người biết cô ấy là ai?” Tần Đình Danh bỗng nở một nụ cười bí ẩn, tại sao anh lại quên mất một người biết rõ mọi chuyện về cô chứ?
Đang trên đường quay về Tần thị, Đỗ Huệ Di nghe có ai đó đang gọi mình, cô đảo mắt nhìn sang thì thấy Alan, anh bước xuống xe tiến về phía của cô: “Trợ lý Lạc! Cô đang đi về Tần thị sao? Để tôi đưa cô đi.”
“Không cần đâu, cũng gần đến rồi, cảm ơn ý tốt của anh.” Đỗ Huệ Di lắc đầu từ chối, trong lòng cô sinh ra một chút cảnh giác đối với Alan, dù sao cũng chỉ mới gặp một hai lần, có cần phải tối như vậy không? Cho dù anh thật sự có ý tốt với cô thì cô cũng không nhận, cô không muốn mắc nợ ai.
“Cô không cần phải cảnh giác như thế đâu, tôi không có ý đồ gì cả chỉ là muốn giúp cô thôi, tôi thấy có người theo dõi cô từ nãy giờ đấy, cô không nhận ra sao?” Alan liếc mắt ra hiệu với Đỗ Huệ Di, nếu không phải anh vô tình đi ngang qua phát hiện thì không chừng nãy giờ cô đã bị bắt đi rồi.
Đỗ Huệ Di khẽ liếc nhìn về phía sau của mình, quả thật là có hai người đàn ông đang theo dõi mình, Alan nhếch môi cười nhẹ, lên tiếng nói: “Cô lên xe đi, tôi đưa cô đến Tần thị.”
Lần này, cô gật đầu đồng ý cùng Alan bước lên xe, trên xe cô bắt đầu trầm tư suy nghĩ xem rốt cuộc bọn người theo dõi cô là ai? Có liên quan đến bọn người đã cho người truy sát cô không? Rốt cuộc bọn họ có mưu đồ gì?
Alan thấy Đỗ Huệ Di cau mày suy nghĩ như thế anh cũng không làm phiền, chưa đầy năm phút đã đến Tần thị, anh dừng xe cho cô xuống, vừa bước xuống xe cô không quên cảm ơn anh. Đợi Đỗ Huệ Di đi vào bên trong hẳn, Alan nhếch môi cười nhẹ, lên tiếng nói: “Chúng ta sẽ còn gặp lại.”
Từ Phương Hiểu đi đến nhà hàng gặp Tần Đình Danh, vừa đến cô đã được Tôn Nam dẫn đi, bước vào trong phòng thấy Tần Đình Danh đang ngồi đợi, Từ Phương Hiểu tiến đến ngồi xuống, mỉm cười cất giọng hỏi anh: “Tại sao đột nhiên anh lại hẹn em ra đây vậy? Chẳng phải giờ này đang trong giờ làm sao?”
Tần Đình Danh cau môi mỉm cười đáp lại: “Anh hẹn em đến đây là có chuyện quan trọng muốn hỏi.”
“Chuyện quan trọng? Là chuyện quan trọng gì thế?” Từ Phương Hiểu có chút ngạc nhiên, rất hiếu kì, thắc mắc không biết chuyện quan trọng mà Tần Đình Danh muốn hỏi là chuyện gì?
“Anh muốn hỏi em có phải trong Mộ gia của em có người đúng không?” Vừa nói Tần Đình Danh vừa mang ra một tấm ảnh hình của Đỗ Huệ Di đưa cho Từ Phương Hiểu xem.
Từ Phương Hiểu cầm tấm ảnh lên xem, đầu gật gật ngay lập tức trả lời anh: “Đúng vậy, đây là Huệ Di, cô ấy là người của nhà em.”
“Huệ Di? Cô ấy tên là Huệ Di? Phương Hiểu! Cô ấy họ gì? Em hãy nói rõ toàn bộ thông tin của cô ấy cho anh nghe đi.” Tần Đình Danh nghe Từ Phương Hiểu nói hai chữ Huệ Di liền phản ứng rất mạnh, lần đầu tiên anh lộ ra vẻ gấp gáp, khẩn trương muốn biết về một điều gì đó như thế, điều này khiến cho Từ Phương Hiểu bất ngờ, sững sốt.
Cô không nhanh không chậm nói cho anh biết: “Cô ấy tên là Đỗ Huệ Di, được anh của em cứu vào mười bốn năm trước, chuyện cứu mạng này em cũng không rõ lắm chỉ biết là lúc đó anh của em vô tình thấy cô ấy, khi đó cô ấy sắp bị rơi xuống vách núi nên anh em đã cứu và đưa Huệ Di về chăm sóc.”
“Vậy còn ba mẹ của cô ấy thì như thế nào? Có phải lúc đó cô ấy cùng gia đình gặp tai nạn đúng không?” Hai bàn tay Tần Đình Danh đan chặt vào nhau, trong lòng hy vọng, cầu mong đó là sự thật, là đúng nếu thật sự là như thế thì Đỗ Huệ Di của anh vẫn còn sống, còn luôn ở bên cạnh của anh bấy lâu nay.
“Sao anh biết thế? Quả thật là gia đình của Huệ Di gặp tai nạn không còn ai sống sót qua khỏi cả, chỉ có duy nhất cô ấy là may mắn thoát khỏi.”
“Thật tốt quá rồi, cô ấy vẫn còn sống.” Tần Đình Danh nở một nụ cười rất tươi, rất hạnh phúc, vui mừng: “Phương Hiểu! Chuyện anh gặp em hỏi chuyện của Huệ Di em đừng nói cho cô ấy biết được không?”
Từ Phương Hiểu gật đầu đồng ý với Tần Đình Danh, nhưng chẳng phải Đỗ Huệ Di đang làm trợ lý riêng cho anh hay sao? Sao anh lại đến đây hỏi cô chứ? Còn không biết tên của cô ấy nữa, chuyện này rốt cuộc là sao? Nếu anh đã không muốn nói thì cô cũng không hỏi.
Rời khỏi nhà hàng, Tần Đình Danh bước lên xe trong tâm trạng phấn khởi, vui mừng khi biết Lạc Thu Tử chính là Đỗ Huệ Di, người con gái mà anh yêu nhiều năm trời, nhưng tại sao Đỗ Huệ Di lại che giấu không cho anh biết chứ? Chẳng lẽ chuyện này còn có uẩn khúc gì sao? Không được, anh nhất định phải tra rõ chuyện này.
“Không có gì, chỉ là tôi thấy cô càng lúc càng giống thanh mai trúc mã của tôi thôi.” Tần Đình Danh khẽ lắc đầu, nở một nụ cười nhàn nhạt, cách ăn uống của cô cũng giống những điều này khiến anh hoàn toàn rơi vào mơ hồ, nhiều lúc anh thật sự nghĩ cô chính là cô bé năm đó.
Đỗ Huệ Di đứng hình vài giây rồi nở một nụ cười chua chát, anh thật sự luôn nhớ về cô sao? Cô thật sự đã ám ảnh anh đến mức thế này? Đỗ Huệ Di cười như không, không nhanh không chậm cất tiếng nói:
“Chủ tịch! Người cũng đã không còn từ lâu rồi, anh cứ giữ mãi hình bóng cô bé đó trong lòng cũng không tốt đâu.”
“Dù người đã không còn từ lâu nhưng tôi vẫn sẽ giữ hình ảnh đó, những ký ức đẹp đẽ ấy tôi không thể quên được.” Tần Đình Danh chậm rãi đáp lại, muốn anh quên đi tình yêu đầu của mình là điều không thể, một mối tình ngây ngô, đẹp đẽ vô cùng.
Cô không nói gì thêm tiếp tục ăn trưa, như vậy cũng tốt đến lúc anh biết cô là ai thì sẽ càng thêm đau khổ, ăn xong Tần Đình Danh cùng Đỗ Huệ Di vừa chuẩn bị rời khỏi nhà hàng thì anh nhìn thấy Tôn Nam đến, anh lên tiếng nói với cô: “Cô hãy về trước đi.”
“Vâng.” Đỗ Huệ Di gật đầu rồi mau chóng rời đi.
Tần Đình Danh ngồi xuống ghế, chân vắt chéo, lưng tựa vào ghế cất giọng hỏi Tôn Nam: “Đã điều tra được gì rồi?”
Từ gương mặt đến dáng vẻ của Tôn Nam đều vô cùng nghiêm túc, anh nói cho Tần Đình Danh biết những gì mà mình đã điều tra được: “Như thiếu gia đã nói từ trước quả thật hiện tại trợ lý Lạc đang ở Mộ gia, hơn nữa cái tên Lạc Thu Tử không phải là tên thật của trợ lý Lạc, cái tên này là tên của bạn cô ấy, hiện tại cô gái đó đang làm việc của tập đoàn Trịnh thị. Còn về tên thật của trợ lý Lạc thì tôi vẫn chưa thể điều tra ra được, dường như đã có người nhúng tay vào che giấu chuyện này.”
“Về tên thật của cô ấy cậu không cần phải điều tra nữa, tôi biết có một người biết cô ấy là ai?” Tần Đình Danh bỗng nở một nụ cười bí ẩn, tại sao anh lại quên mất một người biết rõ mọi chuyện về cô chứ?
Đang trên đường quay về Tần thị, Đỗ Huệ Di nghe có ai đó đang gọi mình, cô đảo mắt nhìn sang thì thấy Alan, anh bước xuống xe tiến về phía của cô: “Trợ lý Lạc! Cô đang đi về Tần thị sao? Để tôi đưa cô đi.”
“Không cần đâu, cũng gần đến rồi, cảm ơn ý tốt của anh.” Đỗ Huệ Di lắc đầu từ chối, trong lòng cô sinh ra một chút cảnh giác đối với Alan, dù sao cũng chỉ mới gặp một hai lần, có cần phải tối như vậy không? Cho dù anh thật sự có ý tốt với cô thì cô cũng không nhận, cô không muốn mắc nợ ai.
“Cô không cần phải cảnh giác như thế đâu, tôi không có ý đồ gì cả chỉ là muốn giúp cô thôi, tôi thấy có người theo dõi cô từ nãy giờ đấy, cô không nhận ra sao?” Alan liếc mắt ra hiệu với Đỗ Huệ Di, nếu không phải anh vô tình đi ngang qua phát hiện thì không chừng nãy giờ cô đã bị bắt đi rồi.
Đỗ Huệ Di khẽ liếc nhìn về phía sau của mình, quả thật là có hai người đàn ông đang theo dõi mình, Alan nhếch môi cười nhẹ, lên tiếng nói: “Cô lên xe đi, tôi đưa cô đến Tần thị.”
Lần này, cô gật đầu đồng ý cùng Alan bước lên xe, trên xe cô bắt đầu trầm tư suy nghĩ xem rốt cuộc bọn người theo dõi cô là ai? Có liên quan đến bọn người đã cho người truy sát cô không? Rốt cuộc bọn họ có mưu đồ gì?
Alan thấy Đỗ Huệ Di cau mày suy nghĩ như thế anh cũng không làm phiền, chưa đầy năm phút đã đến Tần thị, anh dừng xe cho cô xuống, vừa bước xuống xe cô không quên cảm ơn anh. Đợi Đỗ Huệ Di đi vào bên trong hẳn, Alan nhếch môi cười nhẹ, lên tiếng nói: “Chúng ta sẽ còn gặp lại.”
Từ Phương Hiểu đi đến nhà hàng gặp Tần Đình Danh, vừa đến cô đã được Tôn Nam dẫn đi, bước vào trong phòng thấy Tần Đình Danh đang ngồi đợi, Từ Phương Hiểu tiến đến ngồi xuống, mỉm cười cất giọng hỏi anh: “Tại sao đột nhiên anh lại hẹn em ra đây vậy? Chẳng phải giờ này đang trong giờ làm sao?”
Tần Đình Danh cau môi mỉm cười đáp lại: “Anh hẹn em đến đây là có chuyện quan trọng muốn hỏi.”
“Chuyện quan trọng? Là chuyện quan trọng gì thế?” Từ Phương Hiểu có chút ngạc nhiên, rất hiếu kì, thắc mắc không biết chuyện quan trọng mà Tần Đình Danh muốn hỏi là chuyện gì?
“Anh muốn hỏi em có phải trong Mộ gia của em có người đúng không?” Vừa nói Tần Đình Danh vừa mang ra một tấm ảnh hình của Đỗ Huệ Di đưa cho Từ Phương Hiểu xem.
Từ Phương Hiểu cầm tấm ảnh lên xem, đầu gật gật ngay lập tức trả lời anh: “Đúng vậy, đây là Huệ Di, cô ấy là người của nhà em.”
“Huệ Di? Cô ấy tên là Huệ Di? Phương Hiểu! Cô ấy họ gì? Em hãy nói rõ toàn bộ thông tin của cô ấy cho anh nghe đi.” Tần Đình Danh nghe Từ Phương Hiểu nói hai chữ Huệ Di liền phản ứng rất mạnh, lần đầu tiên anh lộ ra vẻ gấp gáp, khẩn trương muốn biết về một điều gì đó như thế, điều này khiến cho Từ Phương Hiểu bất ngờ, sững sốt.
Cô không nhanh không chậm nói cho anh biết: “Cô ấy tên là Đỗ Huệ Di, được anh của em cứu vào mười bốn năm trước, chuyện cứu mạng này em cũng không rõ lắm chỉ biết là lúc đó anh của em vô tình thấy cô ấy, khi đó cô ấy sắp bị rơi xuống vách núi nên anh em đã cứu và đưa Huệ Di về chăm sóc.”
“Vậy còn ba mẹ của cô ấy thì như thế nào? Có phải lúc đó cô ấy cùng gia đình gặp tai nạn đúng không?” Hai bàn tay Tần Đình Danh đan chặt vào nhau, trong lòng hy vọng, cầu mong đó là sự thật, là đúng nếu thật sự là như thế thì Đỗ Huệ Di của anh vẫn còn sống, còn luôn ở bên cạnh của anh bấy lâu nay.
“Sao anh biết thế? Quả thật là gia đình của Huệ Di gặp tai nạn không còn ai sống sót qua khỏi cả, chỉ có duy nhất cô ấy là may mắn thoát khỏi.”
“Thật tốt quá rồi, cô ấy vẫn còn sống.” Tần Đình Danh nở một nụ cười rất tươi, rất hạnh phúc, vui mừng: “Phương Hiểu! Chuyện anh gặp em hỏi chuyện của Huệ Di em đừng nói cho cô ấy biết được không?”
Từ Phương Hiểu gật đầu đồng ý với Tần Đình Danh, nhưng chẳng phải Đỗ Huệ Di đang làm trợ lý riêng cho anh hay sao? Sao anh lại đến đây hỏi cô chứ? Còn không biết tên của cô ấy nữa, chuyện này rốt cuộc là sao? Nếu anh đã không muốn nói thì cô cũng không hỏi.
Rời khỏi nhà hàng, Tần Đình Danh bước lên xe trong tâm trạng phấn khởi, vui mừng khi biết Lạc Thu Tử chính là Đỗ Huệ Di, người con gái mà anh yêu nhiều năm trời, nhưng tại sao Đỗ Huệ Di lại che giấu không cho anh biết chứ? Chẳng lẽ chuyện này còn có uẩn khúc gì sao? Không được, anh nhất định phải tra rõ chuyện này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.