Chương 247: Lấy mạng đổi mạng, thời cơ tốt nhất
Văn Huy
13/03/2021
Mười ngày!
Chỉ cần trong mười ngày, Tiêu Nhất Thiên không điều tra ra sự thật về chuyện năm năm trước kia, tìm không ra những căn cứ xác thực, sẽ không có đầy đủ lý do để ra tay với Lâm Ngạo Binh!
Đụng tới Hoắc Mãng, Tiêu Nhất Thiên lành ít dữ nhiều!
Cho dù không bị Hoắc Mãng đánh chết, chí ít cũng là lưỡng bại câu thương, nếu Nam Cương thú vương và bắc cánh Lang Vương cùng bị thương, không thể nghi ngờ là hai mãnh hổ bị gãy chân. Đế Khâm muốn mượn cơ hội diệt trừ Hoắc Mãng, thái tử Đế Hạo đương
nhiên cũng sẽ mượn cơ hội diệt trừ Tiêu Nhất Thiên!
Thậm chí!
Thái tử Đế Hạo vô cùng có lòng tin với thực lực của Hoắc Mãng, nghĩ chỉ cần với một mình Hoắc Mãng, một mình đơn độc cũng có thể quang minh chính đại giải quyết Tiêu Nhất Thiên!
Dù sao!
Đế Khâm đã biết Tiêu Nhất Thiên chỉ mới bước nửa bước vào minh cảnh, mà thái tử Đế Hạo lại không hề biết!
Đây là ưu thế của Đế Khâm!
Mà Đế Khâm thấy, cho dù Tiêu Nhất Thiên và Hoắc Mãng có cùng một cảnh giới, cùng chạm tới minh cảnh cánh cửa, cũng không có khả năng Tiêu Nhất Thiên chỉ dựa vào sức mình là có thể chém giết Hoặc Mãng!
Vậy nên...
Nói trắng ra là:
Đế Khâm muốn lợi dụng Tiêu Nhất Thiên, lưỡng bại câu thương với Hoắc Mãng!
Sau đó...
Ông ta phái người đi giết Hoắc Mãng, để thái tử Đế Hạo phái
người đi giết Tiêu Nhất Thiên, kết quả sau cùng đó là lấy mạng đổi mạng!
Đây là lấy mạng của Tiêu Nhất Thiên đổi lấy mạng của Hoắc
Mãng Chỉ cần giải quyết được cải uy hiếp to lớn là Hoác Mäng này, Tiêu Nhất Thiên cũng mất đi giá trị lợi dụng, Đế Khâm cũng liền xóa sạch sự chênh lệch thực lực với thái tử Đế Hạo, về phần sống chết của Tiêu Nhất Thiên liệu có còn quan trọng không?
Sự thật về cái chết của Tiêu Kình Tùng vào năm năm trước có còn quan trọng không?
Những biểu hiện của Tiêu Nhất Thiên từ lúc vào thủ đô, Để Khâm đương nhiên nhìn ra Tiêu Nhất Thiên này, vô cùng cứng đầu, hành sự quyết tuyệt, như một con ngựa được thả cương, căn bản không thể nào khống chế, không những không làm được còn có thể dẫn lửa tự thiêu!
Vậy nên!
Đế Khâm chưa từng nghĩ tới việc Tiêu Nhất Thiên sẽ quy thuận thần phục ông ta, thứ ông ta muốn, chỉ có lợi dụng!
Lợi dụng xong, thì cứ vậy mà bỏ đi!
Nghĩ thông suốt những điều này, Lâm Ngạo Binh âm thầm thở phào nhẹ nhõm đồng thời cũng không kìm được mà đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán!
Lòng Đế Khâm như vực sâu, khó có thể đoán!
Đế Khâm dám tranh vị cùng với thái tử, mơ ước vị trí ở đông cung, quả nhiên cũng là một người có lòng dạ sâu đậm là một người vô tình tàn nhẫn, ở trong åt ông ta, mọi người cũng chỉ là quân cờ trên bàn cờ của ông ta...
Sau khi rời khỏi biệt thự nhà họ Lâm, đám người Tiêu Nhất Thiên
ngồi xe quay lại tòa nhà Tuyên Đức.
Tiêu Nhất Thiên để Lý Khai Sơn cùng anh đi chung chiếc Bentley Mulsane.
Trên đường.
Lý Khai Sơn củi gục đầu, sắc mặt vẫn tái xanh, nín nhịn nửa ngày, vẫn là không nhịn được mà cần thận hỏi: "Tiêu tiên sinh, tôi."
"Những lời đó, thực sự là tôi nói với cậu?"
Ông ta cảm thấy vô cùng phiền muộn!
Tiêu Nhất Thiên đích thân chỉ ra và xác nhận Lâm Ngạo Binh, vậy mà lại kéo ông ta làm cái đệm lưng, làm ông ta cảm thấy vô cùng oan ức, tuy rằng trong lòng ông ta cũng có hoài nghi, nhưng cũng chỉ là hoài nghi mà thôi, chưa bao giờ dám nhắc nửa câu với người bên ngoài!
Bây giờ thì hay rồi, Lâm Ngạo Binh chắc chắn là hận không thể bóp chết ông ta cho rồi!
"Đương nhiên là ông." Tiêu Nhất Thiên ngoi ở ghế lại phụ, cüng không quay đầu lại nói ráng: "Nếu như khóng phái là ông nói cho toi biết, chang lê la tôi tự doán mo?"
"Nói bừa vô căn cứ?"
Nghe cậu ta nói, hinh như rất có lý,
"Doi với cậu...
Lý Khai Sơn mang vé mặt đau khổ, nhỏ giọng thâm thi nói: "Tại sao tôi lại không nhó ro cái gì
"Không quan trọng"
Giọng nói của Tiêu Nhất Thiên hơi träm xuống, hứ nói: "Chuyện tiếp theo mà các người cần làm, là vận dụng tất cá tài nguyên và mạng giao thiệp trong tay, trong thời gian ngân nhất tra rõ và tim chúng cu ve cái chết đột ngot của ông noi toi!"
"Chuyện thày."
Sắc mặt của Lý Khai Sơn càng den hơn vai phan, khổ sở nói: "Chuyện này đã qua năm... nhiều năm, bây giờ đi điều tra, sợ rắng là hi vọng xa vời."
Tiêu Kình Tùng chết, không chỉ liên luy đến hai đại gia toc ở thú đô là nhà họ Tiêu và nhà họ Lâm, hơn nữa phía sau còn có dấu vết của cuộc tranh vị giữa Đế Hạo và Đế Khâm, để bon ho đi tra sự thật, không thể nghi ngờ là chuyện vô cùng nguy hiếm.
Sơ ý một chút, là dẫn lửa tự thiệu mình!
"Ông sai rồi."
Tiêu Nhất Thiên lại lắc đầu, xem thường nói: "Hiện tại chính là thời cơ tốt nhất để điều tra rõ chân tướng!"
"O?"
Lý Khai Sơn lăng nói: "Tiêu tiên sinh nói lời ấy là có ý gi?"
Tiêu Nhất Thiên giải thích: "Trước đó ông đã từng nói, người đứng phía sau màn mưu hại của ông nội tôi, thái tử Đế Hạo là có hiềm nghi lớn nhất, thế nhưng Lục hoàng tử Đế Khâm cũng có thể, mà anh em hai người họ, vì tranh đoạt vị trí ở đông cung vị mà như nước với lửa"
"Vậy nên."
"Mặc kệ Đế Hạo hay là Đế Khâm, cho dù là nhà họ Tiêu hay là nhà họ Lâm, ai là hung thủ, ai cũng sẽ nghĩ hết cách để che giấu chân tướng, ngược lại, ai mà không phải hung thủ thì sẽ mong muốn chân tướng được vạch trần, mượn chuyện này làm thù hận giữa tôi và bên kia càng thêm sâu sắc, làm tôi trở thành một con cờ, một thanh đao sắc, một cây trường thương, báo thù đồng thời giúp bọn họ diệt trừ phe đối lập!"
"Không phải sao?" Nghe vậy, Lý Khai Sơn vừa sửng sốt, Ngay sau đó hai mắt ông ta tỏa ánh sáng.
Ông tâ bỏng ừng tính, vui vẻ nói: "Ý của Tiêu tiên sinh là, hai bên bọn họ, trong đó có một bên sẽ ngăn cản chúng ta tìm ra chân tướng, mà một bên khác, lại âm thầm giúp đỡ, nếu như trong tay có chứng cứ, thậm chí sẽ chủ động cung cấp cho chúng ta?"
"Tôi hiểu rồi!"
"Vẫn là Tiêu tiên sinh thông minh cơ trí, một lời nói đã nói toạc ra thiên cơ!"
Nói xong, Lý Khai Sơn giơ ngón tay cái, tỏ vẻ kính nể và tán thưởng với Tiêu Nhất Thiên!
Đây là nhân chi thường tình!
Đánh rằn phải đánh bảy tấc, thường thường chúng ta càng sợ cái gì, đối thủ của chúng ta, kẻ địch của chúng ta lại càng nhắm vào đó!
Lúc trước ở thành phố Hải Phòng, lão thái thái nhà họ Tiêu cố ý gọi điện thoại cho Tiêu Nhất Thiên, đưa ngón tay chỉ hướng nhà họ Lâm thủ đô. Mà bây giờ, Tiêu Nhất Thiên đã coi Lâm Ngạo Binh là đối tượng nghi ngờ, nếu như lão thái thái biết chuyện gì đó, có lẽ trong tay bà ta đã có chứng cớ gì đó, Tiêu Nhất Thiên không tin, bà ta có thể nhịn được, không đem chứng cứ giao ra đây, không đem lửa giận của Tiêu Nhất Thiên dẫn về hướng của nhà họ Lâm!
Tất nhiên là anh muốn tiêu diệt nhà họ Tiêu!
Thế nhưng trước đó, thù của ông nội Tiêu Kinh Tùng lại càng phải báo!
Dù sao!
Năm năm trước Tiêu Kình Tùng đột nhiên chết bệnh, là khởi đầu của một loạt thảm kịch, ở phía sau chuyện này, vẫn là cất dấu càng nhiều âm mưu mà không muốn người khác biết!
"Phải nhanh một chút!"
Tiêu Nhất Thiên nhắc nhở: “Trước khi Hoắc Mãng vào thủ đô phải tra rõ chuyện này!"
"Tiêu tiên sinh yên tâm!"
Lý Khai Sơn gật đầu nói: "Tôi nhất định sẽ làm hết sức mình!" Sau khi quay lại tòa nhà Tuyên Đức, Lý Khai Sơn liền dẫn người của bốn đại gia tộc rời đi, mà Tiêu Nhất Thiên giao chiếc thẻ đen tối cao của mình giao cho Lang Hồn, dặn dò: "Cậu tự mình đi đi!"
"Giúp tôi mua một ít đồ ăn và thuốc hộ trợ cho việc tu luyện, từ nay trở đi, tôi muốn bế tắm thuốc!" quan hôm
Tu luyện, tuy rằng thiên phú bẩm sinh cực kỳ quan trọng, thể nhưng cũng không thể thiếu đồ vật hỗ trợ, tỷ như thuốc thang quý giá. Sau khi trải qua điều phối, dùng phương thức tắm thuốc giúp cơ thể người hấp thu thuốc rất có khả năng nâng cao tốc độ tu luyện, giảm thiểu rủi ro trong quá trình tu luyện!
Đây cũng là cách mà các đệ tử hoàng tộc và những đại gia tộc kia dễ dàng hơn bồi dưỡng ra các ám cảnh cao thủ!
Lang Hồn được xưng là quỷ y thánh thủ, đương nhiên là chuyện gia ở phương diện này!
"Được!"
Lang Hồn nhận lấy chiếc thẻ đen tối cao, xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng xe của Lang Hồn rời đi, Lang Đồng quay đầu lại nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên, có chút lo lắng nói: "Đánh với Hoắc Mãng, lão đại không nắm chắc phần thắng?"
Tiêu Nhất Thiên liếc cô ấy, lắc đầu nói: "Bó hai chữ "phần thắng"
Nói xong, anh tiến vào tòa nhà Tuyên Đức. đi."
Con người của Lang Đồng mạnh mẽ co rụt lại, ngơ ngan tại chỗ, vẻ rầu rỉ trên mặt càng thêm nồng đậm.
Không có nắm chắc sao???
Mấy năm nay, theo cạnh Tiêu Nhất Thiên, rong ruổi sa trường, ngang dọc một phương, Lang Đồng chưa từng thấy Tiêu Nhất Thiên bị bai!
Chỉ cần trong mười ngày, Tiêu Nhất Thiên không điều tra ra sự thật về chuyện năm năm trước kia, tìm không ra những căn cứ xác thực, sẽ không có đầy đủ lý do để ra tay với Lâm Ngạo Binh!
Đụng tới Hoắc Mãng, Tiêu Nhất Thiên lành ít dữ nhiều!
Cho dù không bị Hoắc Mãng đánh chết, chí ít cũng là lưỡng bại câu thương, nếu Nam Cương thú vương và bắc cánh Lang Vương cùng bị thương, không thể nghi ngờ là hai mãnh hổ bị gãy chân. Đế Khâm muốn mượn cơ hội diệt trừ Hoắc Mãng, thái tử Đế Hạo đương
nhiên cũng sẽ mượn cơ hội diệt trừ Tiêu Nhất Thiên!
Thậm chí!
Thái tử Đế Hạo vô cùng có lòng tin với thực lực của Hoắc Mãng, nghĩ chỉ cần với một mình Hoắc Mãng, một mình đơn độc cũng có thể quang minh chính đại giải quyết Tiêu Nhất Thiên!
Dù sao!
Đế Khâm đã biết Tiêu Nhất Thiên chỉ mới bước nửa bước vào minh cảnh, mà thái tử Đế Hạo lại không hề biết!
Đây là ưu thế của Đế Khâm!
Mà Đế Khâm thấy, cho dù Tiêu Nhất Thiên và Hoắc Mãng có cùng một cảnh giới, cùng chạm tới minh cảnh cánh cửa, cũng không có khả năng Tiêu Nhất Thiên chỉ dựa vào sức mình là có thể chém giết Hoặc Mãng!
Vậy nên...
Nói trắng ra là:
Đế Khâm muốn lợi dụng Tiêu Nhất Thiên, lưỡng bại câu thương với Hoắc Mãng!
Sau đó...
Ông ta phái người đi giết Hoắc Mãng, để thái tử Đế Hạo phái
người đi giết Tiêu Nhất Thiên, kết quả sau cùng đó là lấy mạng đổi mạng!
Đây là lấy mạng của Tiêu Nhất Thiên đổi lấy mạng của Hoắc
Mãng Chỉ cần giải quyết được cải uy hiếp to lớn là Hoác Mäng này, Tiêu Nhất Thiên cũng mất đi giá trị lợi dụng, Đế Khâm cũng liền xóa sạch sự chênh lệch thực lực với thái tử Đế Hạo, về phần sống chết của Tiêu Nhất Thiên liệu có còn quan trọng không?
Sự thật về cái chết của Tiêu Kình Tùng vào năm năm trước có còn quan trọng không?
Những biểu hiện của Tiêu Nhất Thiên từ lúc vào thủ đô, Để Khâm đương nhiên nhìn ra Tiêu Nhất Thiên này, vô cùng cứng đầu, hành sự quyết tuyệt, như một con ngựa được thả cương, căn bản không thể nào khống chế, không những không làm được còn có thể dẫn lửa tự thiêu!
Vậy nên!
Đế Khâm chưa từng nghĩ tới việc Tiêu Nhất Thiên sẽ quy thuận thần phục ông ta, thứ ông ta muốn, chỉ có lợi dụng!
Lợi dụng xong, thì cứ vậy mà bỏ đi!
Nghĩ thông suốt những điều này, Lâm Ngạo Binh âm thầm thở phào nhẹ nhõm đồng thời cũng không kìm được mà đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán!
Lòng Đế Khâm như vực sâu, khó có thể đoán!
Đế Khâm dám tranh vị cùng với thái tử, mơ ước vị trí ở đông cung, quả nhiên cũng là một người có lòng dạ sâu đậm là một người vô tình tàn nhẫn, ở trong åt ông ta, mọi người cũng chỉ là quân cờ trên bàn cờ của ông ta...
Sau khi rời khỏi biệt thự nhà họ Lâm, đám người Tiêu Nhất Thiên
ngồi xe quay lại tòa nhà Tuyên Đức.
Tiêu Nhất Thiên để Lý Khai Sơn cùng anh đi chung chiếc Bentley Mulsane.
Trên đường.
Lý Khai Sơn củi gục đầu, sắc mặt vẫn tái xanh, nín nhịn nửa ngày, vẫn là không nhịn được mà cần thận hỏi: "Tiêu tiên sinh, tôi."
"Những lời đó, thực sự là tôi nói với cậu?"
Ông ta cảm thấy vô cùng phiền muộn!
Tiêu Nhất Thiên đích thân chỉ ra và xác nhận Lâm Ngạo Binh, vậy mà lại kéo ông ta làm cái đệm lưng, làm ông ta cảm thấy vô cùng oan ức, tuy rằng trong lòng ông ta cũng có hoài nghi, nhưng cũng chỉ là hoài nghi mà thôi, chưa bao giờ dám nhắc nửa câu với người bên ngoài!
Bây giờ thì hay rồi, Lâm Ngạo Binh chắc chắn là hận không thể bóp chết ông ta cho rồi!
"Đương nhiên là ông." Tiêu Nhất Thiên ngoi ở ghế lại phụ, cüng không quay đầu lại nói ráng: "Nếu như khóng phái là ông nói cho toi biết, chang lê la tôi tự doán mo?"
"Nói bừa vô căn cứ?"
Nghe cậu ta nói, hinh như rất có lý,
"Doi với cậu...
Lý Khai Sơn mang vé mặt đau khổ, nhỏ giọng thâm thi nói: "Tại sao tôi lại không nhó ro cái gì
"Không quan trọng"
Giọng nói của Tiêu Nhất Thiên hơi träm xuống, hứ nói: "Chuyện tiếp theo mà các người cần làm, là vận dụng tất cá tài nguyên và mạng giao thiệp trong tay, trong thời gian ngân nhất tra rõ và tim chúng cu ve cái chết đột ngot của ông noi toi!"
"Chuyện thày."
Sắc mặt của Lý Khai Sơn càng den hơn vai phan, khổ sở nói: "Chuyện này đã qua năm... nhiều năm, bây giờ đi điều tra, sợ rắng là hi vọng xa vời."
Tiêu Kình Tùng chết, không chỉ liên luy đến hai đại gia toc ở thú đô là nhà họ Tiêu và nhà họ Lâm, hơn nữa phía sau còn có dấu vết của cuộc tranh vị giữa Đế Hạo và Đế Khâm, để bon ho đi tra sự thật, không thể nghi ngờ là chuyện vô cùng nguy hiếm.
Sơ ý một chút, là dẫn lửa tự thiệu mình!
"Ông sai rồi."
Tiêu Nhất Thiên lại lắc đầu, xem thường nói: "Hiện tại chính là thời cơ tốt nhất để điều tra rõ chân tướng!"
"O?"
Lý Khai Sơn lăng nói: "Tiêu tiên sinh nói lời ấy là có ý gi?"
Tiêu Nhất Thiên giải thích: "Trước đó ông đã từng nói, người đứng phía sau màn mưu hại của ông nội tôi, thái tử Đế Hạo là có hiềm nghi lớn nhất, thế nhưng Lục hoàng tử Đế Khâm cũng có thể, mà anh em hai người họ, vì tranh đoạt vị trí ở đông cung vị mà như nước với lửa"
"Vậy nên."
"Mặc kệ Đế Hạo hay là Đế Khâm, cho dù là nhà họ Tiêu hay là nhà họ Lâm, ai là hung thủ, ai cũng sẽ nghĩ hết cách để che giấu chân tướng, ngược lại, ai mà không phải hung thủ thì sẽ mong muốn chân tướng được vạch trần, mượn chuyện này làm thù hận giữa tôi và bên kia càng thêm sâu sắc, làm tôi trở thành một con cờ, một thanh đao sắc, một cây trường thương, báo thù đồng thời giúp bọn họ diệt trừ phe đối lập!"
"Không phải sao?" Nghe vậy, Lý Khai Sơn vừa sửng sốt, Ngay sau đó hai mắt ông ta tỏa ánh sáng.
Ông tâ bỏng ừng tính, vui vẻ nói: "Ý của Tiêu tiên sinh là, hai bên bọn họ, trong đó có một bên sẽ ngăn cản chúng ta tìm ra chân tướng, mà một bên khác, lại âm thầm giúp đỡ, nếu như trong tay có chứng cứ, thậm chí sẽ chủ động cung cấp cho chúng ta?"
"Tôi hiểu rồi!"
"Vẫn là Tiêu tiên sinh thông minh cơ trí, một lời nói đã nói toạc ra thiên cơ!"
Nói xong, Lý Khai Sơn giơ ngón tay cái, tỏ vẻ kính nể và tán thưởng với Tiêu Nhất Thiên!
Đây là nhân chi thường tình!
Đánh rằn phải đánh bảy tấc, thường thường chúng ta càng sợ cái gì, đối thủ của chúng ta, kẻ địch của chúng ta lại càng nhắm vào đó!
Lúc trước ở thành phố Hải Phòng, lão thái thái nhà họ Tiêu cố ý gọi điện thoại cho Tiêu Nhất Thiên, đưa ngón tay chỉ hướng nhà họ Lâm thủ đô. Mà bây giờ, Tiêu Nhất Thiên đã coi Lâm Ngạo Binh là đối tượng nghi ngờ, nếu như lão thái thái biết chuyện gì đó, có lẽ trong tay bà ta đã có chứng cớ gì đó, Tiêu Nhất Thiên không tin, bà ta có thể nhịn được, không đem chứng cứ giao ra đây, không đem lửa giận của Tiêu Nhất Thiên dẫn về hướng của nhà họ Lâm!
Tất nhiên là anh muốn tiêu diệt nhà họ Tiêu!
Thế nhưng trước đó, thù của ông nội Tiêu Kinh Tùng lại càng phải báo!
Dù sao!
Năm năm trước Tiêu Kình Tùng đột nhiên chết bệnh, là khởi đầu của một loạt thảm kịch, ở phía sau chuyện này, vẫn là cất dấu càng nhiều âm mưu mà không muốn người khác biết!
"Phải nhanh một chút!"
Tiêu Nhất Thiên nhắc nhở: “Trước khi Hoắc Mãng vào thủ đô phải tra rõ chuyện này!"
"Tiêu tiên sinh yên tâm!"
Lý Khai Sơn gật đầu nói: "Tôi nhất định sẽ làm hết sức mình!" Sau khi quay lại tòa nhà Tuyên Đức, Lý Khai Sơn liền dẫn người của bốn đại gia tộc rời đi, mà Tiêu Nhất Thiên giao chiếc thẻ đen tối cao của mình giao cho Lang Hồn, dặn dò: "Cậu tự mình đi đi!"
"Giúp tôi mua một ít đồ ăn và thuốc hộ trợ cho việc tu luyện, từ nay trở đi, tôi muốn bế tắm thuốc!" quan hôm
Tu luyện, tuy rằng thiên phú bẩm sinh cực kỳ quan trọng, thể nhưng cũng không thể thiếu đồ vật hỗ trợ, tỷ như thuốc thang quý giá. Sau khi trải qua điều phối, dùng phương thức tắm thuốc giúp cơ thể người hấp thu thuốc rất có khả năng nâng cao tốc độ tu luyện, giảm thiểu rủi ro trong quá trình tu luyện!
Đây cũng là cách mà các đệ tử hoàng tộc và những đại gia tộc kia dễ dàng hơn bồi dưỡng ra các ám cảnh cao thủ!
Lang Hồn được xưng là quỷ y thánh thủ, đương nhiên là chuyện gia ở phương diện này!
"Được!"
Lang Hồn nhận lấy chiếc thẻ đen tối cao, xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng xe của Lang Hồn rời đi, Lang Đồng quay đầu lại nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên, có chút lo lắng nói: "Đánh với Hoắc Mãng, lão đại không nắm chắc phần thắng?"
Tiêu Nhất Thiên liếc cô ấy, lắc đầu nói: "Bó hai chữ "phần thắng"
Nói xong, anh tiến vào tòa nhà Tuyên Đức. đi."
Con người của Lang Đồng mạnh mẽ co rụt lại, ngơ ngan tại chỗ, vẻ rầu rỉ trên mặt càng thêm nồng đậm.
Không có nắm chắc sao???
Mấy năm nay, theo cạnh Tiêu Nhất Thiên, rong ruổi sa trường, ngang dọc một phương, Lang Đồng chưa từng thấy Tiêu Nhất Thiên bị bai!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.