Chương 246: Tôi không gây sự, cũng không sợ phiền phức
Văn Huy
13/03/2021
"Thế nào, Tiêu tiên sinh không biết?"
"Đêm qua trên bữa tiệc tẩy trần, Hinh nhi ở đó, tôi còn tưởng rằng.."
"Ha hả!"
Để Khâm trước tiên là nhíu nhíu mày, sau đó liên nở nụ cười, nói đầu đuôi chuyện trước đó ông ta xin hoàng chủ tứ hôn cho Tiêu Nhất Thiên và Đế Hinh cho Tiêu Nhất Thiên, thậm chí không có giấu diếm ý muốn mượn hơi của Tiêu Nhất Thiên.
Sau khi kể xong, ông ta thở dài nói: "Coi như, chuyện này là lỗi của tôi, trộm gà không thành còn mất năm gạo, hại Hinh nhi, cũng phiền
hà Tiêu tiên sinh."
"Vậy nên!"
"Trước khi Hoắc Mãng vào thủ đô, năm người bọn họ vẫn sẽ thủ ở tòa nhà Tuyên Đức, bảo vệ sự an toàn Tiêu tiên sinh, nếu như Hoắc Mãng dám to gan lớn mật, thực sự dám đi tìm Tiêu tiên sinh gây phiền phức, tôi sẽ để cậu ta có đến mà không có về!"
Tiêu Nhất Thiên liếc mắt!
Hiểu!
Anh đã hiểu tất cả rồi!
Trách không được đêm qua trong bữa tiệc tẩy trần, ánh mắt của Đế Hinh và cả thái độ của cô ta làm cho Tiêu Nhất Thiên cảm giác là lạ, lúc đó Tiêu Nhất Thiên còn nghĩ, là do sức hấp dẫn của mình quá
lớn, đến nỗi mê hoặc cả một quận chúa!
Hiện tại xem ra...
Mẹ nó!
Thật đúng là, nhân ở trong nhà tọa, oa từ bầu trời lại*]
* ý nói là họa từ trên trời rơi xuống, nằm không cũng trúng dạn.
"Tùy gã đi."
Tiêu Nhất Thiên không để ý nói: "Binh tới tướng đỡ, nước tới lấy đất ngăn, tôi chưa bao giờ gây sự thế nhưng cũng chưa bao giờ sợ phiền phức."
"Hoắc Mãng thật sự muốn giết tôi, thì anh ta cũng phải có bản lãnh kia mới được."
Đối với sức chiến đấu của Hoắc Mãng, Tiêu Nhất Thiên đường nhiên sẽ không khinh thường, đúng như Đế Khâm nói, Hoac Mãng đối mặt ám cảnh viên mãn cường giả, có thể lấy một địch ba, thậm chí lấy một địch năm, có hai vấn đề ở đây!
Thứ nhất!
Hoắc Mãng đã trải qua hàng trăm trận chiến, kinh nghiệm phong phú, lại có thêm độc trùng mãnh thủ!
Và thứ hai là!
Hoặc Mãng và Tiêu Nhất Thiên như nhau, cũng đã chạm tới cánh cửa minh cảnh!
Bất kể là vấn đề nào, Tiêu Nhất Thiên đối mặt Hoắc Mãng, cũng không hề nắm chắc phần thắng, dù sao, Hoắc Mãng là Nam Cương thủ vương là một trong "Tứ đại vương ", uy danh hiển hách, hùng bá một phương, so với "Bắc cảnh Lang Vương " hàng đầu của Tiêu Nhất Thiên càng thêm vang dội!
Năm đó!
Là hoàng chủ tự mình ra tay, mới có thể làm Hoắc Mãng bị thương, để gã thần phục!
Bởi vậy!
Thực lực của Hoắc Mãng có thể được so sánh như báo đốm!
"Tiêu tiên sinh chớ khinh xuất.
Để Khâm nhắc nhở: "Căn cứ theo tình báo mà tôi nhận được, thời gian gần đây, Hoắc Mãng đang rục rịch chỉnh đốn binh mã ở vùng
Nam Cương, lần này mục đích mà cậu ta vào thủ đô, sợ rằng không chỉ đơn giản là lấy một quận chúa như vậy!"
"Hơn nữa!"
"Rất có khả năng cậu ta cũng đã chỉ nửa bước bước chân vào minh cảnh, Tiêu tiên sinh đánh nhau với cậu ta, phải thật là cẩn thận!"
Ánh mắt của Đế Khâm nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên có chút thâm
Chỉ bước nửa bước vào minh cảnh ý
Trước đó ở thành phố Hồ Chí Minh, Tiêu Nhất Thiên chạy ra khỏi mật thất lạnh lẽo của nhà họ Lâm, Lâm Thanh Uyển cũng đã đoán được, Tiêu Nhất Thiên rất có khả năng chỉ mới bước nửa bước chân vào minh cảnh!
Sau khi Lâm Thanh Uyển về kinh, đã nói lại những gì mà cô ta nghe thấy hết cho Đế Khâm!
Đây cũng là nguyên nhân mà Để Khâm lễ kính có thừa với Tiêu
Nhất Thiên!
Ám cảnh viên mãn cường giả bên cạnh Đế Khâm có không ít, có gần ba mươi người, mà chỉ bước nửa bước vào minh cảnh, lại một người cũng không có!
Thái tử Đế Hạo có Hoặc Mãng!
Phía sau Hoắc Mãng còn có toàn bộ man tộc Nam Cương! Một thể lực to lớn như vậy, các gia tộc thủ đô còn lâu mới có thể sánh bằng, trực tiếp phá vỡ thế cân bằng giữa thể lực của Đế Khâm và Đế Hạo!
Vậy nên!
Để Khám bức thiết cần Tiêu Nhất Thiên như vậy vì anh cũng là một trong "Tứ đại vương ". Đồng thời cũng giống Hoắc Mãng chỉ bước nửa bước vào minh cảnh, cũng là tuyệt đỉnh cao thủ!
Hơn nữa phía sau Tiêu Nhất Thiên, còn có Huyết Lang đoàn! "Ö?"
Con ngươi Tiêu Nhất Thiên hơi co rút lại, gật đầu nói: "Đa tạ điện hạ đã nhắc nhở."
"Tôi sẽ cẩn thận."
Nếu như Hoắc Mãng thực sự chỉ mới bước nửa bước chân vào minh cảnh, có cùng cảnh giới với Tiêu Nhất Thiên, hơn nữa còn có thêm độc trùng mãnh thú, thật đúng là một đối thủ vô cùng khó xử lí!
Không nói khoa trương chút nào, qua năm năm, đây là tên có thực lực mạnh nhất mà Tiêu Nhất Thiên ng gặp phải!
Dù sao thì!
Toàn bộ nước Đại Hạ cũng chỉ có một mình hoàng chủ, mới thực sự có thực lực thượng minh cảnh!
Chỉ nửa bước bước vào minh cảnh, đó tuyệt đối là dưới một người, trên vạn người!
Đế Khâm cười nói: "Nếu như Tiêu tiên sinh có thể mượn cơ hội này, diệt trừ mối họa Hoắc Mãng, đến lúc đó, tôi có thể tiếp tục yết kiến phụ hoàng, cầu xin phụ hoàng tứ hôn cho cậu và Hinh nhi..."
"Đừng!"
"Nghìn vạn lần xin đừng!"
Mặt của Tiêu Nhất Thiên biến thành màu đen, không đợi Đế Khâm nói hết lời, đã không chút nghĩ ngợi kiên quyết lắc đầu nói: "Tôi và Hoắc Mãng không thù không oán, sẽ không chủ động đối địch với anh ta đâu."
"Cho dù tôi muốn giết anh ta, nguyên nhân cũng chỉ có một, đó chính là anh ta muốn giết tôi trước.
"Về phần quận chúa điện hạ..."
"Thật xin lỗi, tôi đã có vợ con, chắc chắn sẽ không quan tâm đến
người phụ nữ khác." Nói xong, Tiêu Nhất Thiên còn quay đầu liếc mắt nhìn Lâm Thanh Uyển!
Ý gì không cần nói cũng biết!
Hết hy vọng đi!
Người phụ nữ biến thái!
Đường đường là một quận chúa tôi cũng không muốn, mà muốn cô???
Phi!
Đôi môi đỏ mọng của Lâm Thanh Uyển hé mở, muốn mở miệng
nói, lại bị một ánh mắt Để Khâm trừng cho im miệng.
Để Khám phóng khoáng nói: "Nếu Tiêu tiên sinh đã có người trong lòng, thì tôi đây cũng sẽ không làm người xấu chia rẽ uyên ương nữa."
"Đa tạ điện hạ thông cảm"
Tiêu Nhất Thiên cao từ: "Nếu như điện hạ không còn chuyện gì khác, tôi xin phép đi trước"
"Tiêu tiên sinh mời."
Đến Khâm cũng không giữ lại.
Tiêu Nhất Thiên gọi Lý Khai Sơn, xoay người rời đi, vào lúc lướt qua Lâm Ngạo Binh, anh trầm giọng nói rằng: "Gia chủ nhà họ Lâm, bảo vệ tốt đầu của ông, giữ chặt cổ của ông đi!"
"Nếu một ngày để tôi tìm được chứng cứ, chứng minh ông tham dự vào việc mưu hại ông nội tôi!"
"Thì lần sau tôi đến cửa!"
"Tôi chắc chắn sẽ là người lấy thứ trên cổ ông đấy!"
Sau đó anh đi thẳng ra khỏi biệt thự.
Sắc mặt Lâm Ngạo Binh như tro tàn!
Vốn Lâm Ngạo Binh cho rằng, Tiêu Nhất Thiên lựa chọn về phe Đế Khâm, sẽ trở thành "đồng minh” với nhà họ Lâm, nhà họ Lâm cũng an toàn, thể nhưng ai có thể nghĩ tới, Tiêu Nhất Thiên thế mà lại sinh nghi ngờ với ông ta về cái chết của Tiêu Kình Tùng!
Đồng thời!
Tra ra được chuyện này có liên quan với ông ta!
Mà thái độ của Đế Khâm càng làm cho ông ta sinh lòng tuyệt vọng, nếu như mất đi sự che chở của Đế Khâm, chỉ dựa vào nhà họ Lâm ở thủ đô, sợ rằng không chịu nổi sự trả thù điên cuồng của Tiêu Nhất Thiên!
Vì vậy...
Đám người Tiêu Nhất Thiên chân trước mới vừa bước ra cửa, Lâm Ngạo Binh đã không kịp chờ đợi mà kêu oan nói: "Điện hạ, tôi..."
"Không cần nhiều lời!" Để Khâm giơ tay lên, ngăn lại Lâm Ngạo Binh, nhìn chằm chằm vào phương hướng rời đi của Tiêu Nhất Thiên, ánh mắt ôn hòa ban đầu đột nhiên trở nên lạnh lẽo, dường như đã bắn ra ánh sáng lạnh, sắc bén vô cùng, hừ nói: "Cứ để cậu ta tra đi!"
"Bây giờ cậu ta chỉ có hoài nghi, suy đoán!"
"Cái chuyện năm năm trước kia, chúng ta làm vô cùng bí mật, không hề để lại chứng cứ nào, không phải cậu ta muốn điều tra, là có thể điều tra ra!"
"Hơn nữa!"
"Tác dụng của cậu ta, là thay chúng ta đi đối phó Hoắc Mãng. Trong vòng mười ngày, Hoắc Mãng vào thủ đô, đến lúc đó, hai hổ xảy ra tranh chấp. Chắc chắn là hai bên sẽ lưỡng bại câu thương*, chúng ta đã nghĩ hết cách để diệt trừ Hoắc Mãng, ông nghĩ, thái tử sẽ để ý đến mạng sống của Tiêu Nhất Thiên sao?"
*Lưỡng bại câu thương: chỉ cả hai bên đều bị tổn thương trong cuộc giành giật, chẳng bên nào được lợi cả
Nghe vậy, trong lòng Lâm Ngạo Binh run lên bần bật!
Ông ta như bừng tỉnh ngộ!
Bây giờ Đế Khâm khách khí đối với Tiêu Nhất Thiên như thế, chỉ là muốn tạm thời ổn định Tiêu Nhất Thiên, vào ngày Hoắc Mãng vào thủ đô, ngày lành của Tiêu Nhất Thiên cũng sẽ chấm dứt!
"Đêm qua trên bữa tiệc tẩy trần, Hinh nhi ở đó, tôi còn tưởng rằng.."
"Ha hả!"
Để Khâm trước tiên là nhíu nhíu mày, sau đó liên nở nụ cười, nói đầu đuôi chuyện trước đó ông ta xin hoàng chủ tứ hôn cho Tiêu Nhất Thiên và Đế Hinh cho Tiêu Nhất Thiên, thậm chí không có giấu diếm ý muốn mượn hơi của Tiêu Nhất Thiên.
Sau khi kể xong, ông ta thở dài nói: "Coi như, chuyện này là lỗi của tôi, trộm gà không thành còn mất năm gạo, hại Hinh nhi, cũng phiền
hà Tiêu tiên sinh."
"Vậy nên!"
"Trước khi Hoắc Mãng vào thủ đô, năm người bọn họ vẫn sẽ thủ ở tòa nhà Tuyên Đức, bảo vệ sự an toàn Tiêu tiên sinh, nếu như Hoắc Mãng dám to gan lớn mật, thực sự dám đi tìm Tiêu tiên sinh gây phiền phức, tôi sẽ để cậu ta có đến mà không có về!"
Tiêu Nhất Thiên liếc mắt!
Hiểu!
Anh đã hiểu tất cả rồi!
Trách không được đêm qua trong bữa tiệc tẩy trần, ánh mắt của Đế Hinh và cả thái độ của cô ta làm cho Tiêu Nhất Thiên cảm giác là lạ, lúc đó Tiêu Nhất Thiên còn nghĩ, là do sức hấp dẫn của mình quá
lớn, đến nỗi mê hoặc cả một quận chúa!
Hiện tại xem ra...
Mẹ nó!
Thật đúng là, nhân ở trong nhà tọa, oa từ bầu trời lại*]
* ý nói là họa từ trên trời rơi xuống, nằm không cũng trúng dạn.
"Tùy gã đi."
Tiêu Nhất Thiên không để ý nói: "Binh tới tướng đỡ, nước tới lấy đất ngăn, tôi chưa bao giờ gây sự thế nhưng cũng chưa bao giờ sợ phiền phức."
"Hoắc Mãng thật sự muốn giết tôi, thì anh ta cũng phải có bản lãnh kia mới được."
Đối với sức chiến đấu của Hoắc Mãng, Tiêu Nhất Thiên đường nhiên sẽ không khinh thường, đúng như Đế Khâm nói, Hoac Mãng đối mặt ám cảnh viên mãn cường giả, có thể lấy một địch ba, thậm chí lấy một địch năm, có hai vấn đề ở đây!
Thứ nhất!
Hoắc Mãng đã trải qua hàng trăm trận chiến, kinh nghiệm phong phú, lại có thêm độc trùng mãnh thủ!
Và thứ hai là!
Hoặc Mãng và Tiêu Nhất Thiên như nhau, cũng đã chạm tới cánh cửa minh cảnh!
Bất kể là vấn đề nào, Tiêu Nhất Thiên đối mặt Hoắc Mãng, cũng không hề nắm chắc phần thắng, dù sao, Hoắc Mãng là Nam Cương thủ vương là một trong "Tứ đại vương ", uy danh hiển hách, hùng bá một phương, so với "Bắc cảnh Lang Vương " hàng đầu của Tiêu Nhất Thiên càng thêm vang dội!
Năm đó!
Là hoàng chủ tự mình ra tay, mới có thể làm Hoắc Mãng bị thương, để gã thần phục!
Bởi vậy!
Thực lực của Hoắc Mãng có thể được so sánh như báo đốm!
"Tiêu tiên sinh chớ khinh xuất.
Để Khâm nhắc nhở: "Căn cứ theo tình báo mà tôi nhận được, thời gian gần đây, Hoắc Mãng đang rục rịch chỉnh đốn binh mã ở vùng
Nam Cương, lần này mục đích mà cậu ta vào thủ đô, sợ rằng không chỉ đơn giản là lấy một quận chúa như vậy!"
"Hơn nữa!"
"Rất có khả năng cậu ta cũng đã chỉ nửa bước bước chân vào minh cảnh, Tiêu tiên sinh đánh nhau với cậu ta, phải thật là cẩn thận!"
Ánh mắt của Đế Khâm nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên có chút thâm
Chỉ bước nửa bước vào minh cảnh ý
Trước đó ở thành phố Hồ Chí Minh, Tiêu Nhất Thiên chạy ra khỏi mật thất lạnh lẽo của nhà họ Lâm, Lâm Thanh Uyển cũng đã đoán được, Tiêu Nhất Thiên rất có khả năng chỉ mới bước nửa bước chân vào minh cảnh!
Sau khi Lâm Thanh Uyển về kinh, đã nói lại những gì mà cô ta nghe thấy hết cho Đế Khâm!
Đây cũng là nguyên nhân mà Để Khâm lễ kính có thừa với Tiêu
Nhất Thiên!
Ám cảnh viên mãn cường giả bên cạnh Đế Khâm có không ít, có gần ba mươi người, mà chỉ bước nửa bước vào minh cảnh, lại một người cũng không có!
Thái tử Đế Hạo có Hoặc Mãng!
Phía sau Hoắc Mãng còn có toàn bộ man tộc Nam Cương! Một thể lực to lớn như vậy, các gia tộc thủ đô còn lâu mới có thể sánh bằng, trực tiếp phá vỡ thế cân bằng giữa thể lực của Đế Khâm và Đế Hạo!
Vậy nên!
Để Khám bức thiết cần Tiêu Nhất Thiên như vậy vì anh cũng là một trong "Tứ đại vương ". Đồng thời cũng giống Hoắc Mãng chỉ bước nửa bước vào minh cảnh, cũng là tuyệt đỉnh cao thủ!
Hơn nữa phía sau Tiêu Nhất Thiên, còn có Huyết Lang đoàn! "Ö?"
Con ngươi Tiêu Nhất Thiên hơi co rút lại, gật đầu nói: "Đa tạ điện hạ đã nhắc nhở."
"Tôi sẽ cẩn thận."
Nếu như Hoắc Mãng thực sự chỉ mới bước nửa bước chân vào minh cảnh, có cùng cảnh giới với Tiêu Nhất Thiên, hơn nữa còn có thêm độc trùng mãnh thú, thật đúng là một đối thủ vô cùng khó xử lí!
Không nói khoa trương chút nào, qua năm năm, đây là tên có thực lực mạnh nhất mà Tiêu Nhất Thiên ng gặp phải!
Dù sao thì!
Toàn bộ nước Đại Hạ cũng chỉ có một mình hoàng chủ, mới thực sự có thực lực thượng minh cảnh!
Chỉ nửa bước bước vào minh cảnh, đó tuyệt đối là dưới một người, trên vạn người!
Đế Khâm cười nói: "Nếu như Tiêu tiên sinh có thể mượn cơ hội này, diệt trừ mối họa Hoắc Mãng, đến lúc đó, tôi có thể tiếp tục yết kiến phụ hoàng, cầu xin phụ hoàng tứ hôn cho cậu và Hinh nhi..."
"Đừng!"
"Nghìn vạn lần xin đừng!"
Mặt của Tiêu Nhất Thiên biến thành màu đen, không đợi Đế Khâm nói hết lời, đã không chút nghĩ ngợi kiên quyết lắc đầu nói: "Tôi và Hoắc Mãng không thù không oán, sẽ không chủ động đối địch với anh ta đâu."
"Cho dù tôi muốn giết anh ta, nguyên nhân cũng chỉ có một, đó chính là anh ta muốn giết tôi trước.
"Về phần quận chúa điện hạ..."
"Thật xin lỗi, tôi đã có vợ con, chắc chắn sẽ không quan tâm đến
người phụ nữ khác." Nói xong, Tiêu Nhất Thiên còn quay đầu liếc mắt nhìn Lâm Thanh Uyển!
Ý gì không cần nói cũng biết!
Hết hy vọng đi!
Người phụ nữ biến thái!
Đường đường là một quận chúa tôi cũng không muốn, mà muốn cô???
Phi!
Đôi môi đỏ mọng của Lâm Thanh Uyển hé mở, muốn mở miệng
nói, lại bị một ánh mắt Để Khâm trừng cho im miệng.
Để Khám phóng khoáng nói: "Nếu Tiêu tiên sinh đã có người trong lòng, thì tôi đây cũng sẽ không làm người xấu chia rẽ uyên ương nữa."
"Đa tạ điện hạ thông cảm"
Tiêu Nhất Thiên cao từ: "Nếu như điện hạ không còn chuyện gì khác, tôi xin phép đi trước"
"Tiêu tiên sinh mời."
Đến Khâm cũng không giữ lại.
Tiêu Nhất Thiên gọi Lý Khai Sơn, xoay người rời đi, vào lúc lướt qua Lâm Ngạo Binh, anh trầm giọng nói rằng: "Gia chủ nhà họ Lâm, bảo vệ tốt đầu của ông, giữ chặt cổ của ông đi!"
"Nếu một ngày để tôi tìm được chứng cứ, chứng minh ông tham dự vào việc mưu hại ông nội tôi!"
"Thì lần sau tôi đến cửa!"
"Tôi chắc chắn sẽ là người lấy thứ trên cổ ông đấy!"
Sau đó anh đi thẳng ra khỏi biệt thự.
Sắc mặt Lâm Ngạo Binh như tro tàn!
Vốn Lâm Ngạo Binh cho rằng, Tiêu Nhất Thiên lựa chọn về phe Đế Khâm, sẽ trở thành "đồng minh” với nhà họ Lâm, nhà họ Lâm cũng an toàn, thể nhưng ai có thể nghĩ tới, Tiêu Nhất Thiên thế mà lại sinh nghi ngờ với ông ta về cái chết của Tiêu Kình Tùng!
Đồng thời!
Tra ra được chuyện này có liên quan với ông ta!
Mà thái độ của Đế Khâm càng làm cho ông ta sinh lòng tuyệt vọng, nếu như mất đi sự che chở của Đế Khâm, chỉ dựa vào nhà họ Lâm ở thủ đô, sợ rằng không chịu nổi sự trả thù điên cuồng của Tiêu Nhất Thiên!
Vì vậy...
Đám người Tiêu Nhất Thiên chân trước mới vừa bước ra cửa, Lâm Ngạo Binh đã không kịp chờ đợi mà kêu oan nói: "Điện hạ, tôi..."
"Không cần nhiều lời!" Để Khâm giơ tay lên, ngăn lại Lâm Ngạo Binh, nhìn chằm chằm vào phương hướng rời đi của Tiêu Nhất Thiên, ánh mắt ôn hòa ban đầu đột nhiên trở nên lạnh lẽo, dường như đã bắn ra ánh sáng lạnh, sắc bén vô cùng, hừ nói: "Cứ để cậu ta tra đi!"
"Bây giờ cậu ta chỉ có hoài nghi, suy đoán!"
"Cái chuyện năm năm trước kia, chúng ta làm vô cùng bí mật, không hề để lại chứng cứ nào, không phải cậu ta muốn điều tra, là có thể điều tra ra!"
"Hơn nữa!"
"Tác dụng của cậu ta, là thay chúng ta đi đối phó Hoắc Mãng. Trong vòng mười ngày, Hoắc Mãng vào thủ đô, đến lúc đó, hai hổ xảy ra tranh chấp. Chắc chắn là hai bên sẽ lưỡng bại câu thương*, chúng ta đã nghĩ hết cách để diệt trừ Hoắc Mãng, ông nghĩ, thái tử sẽ để ý đến mạng sống của Tiêu Nhất Thiên sao?"
*Lưỡng bại câu thương: chỉ cả hai bên đều bị tổn thương trong cuộc giành giật, chẳng bên nào được lợi cả
Nghe vậy, trong lòng Lâm Ngạo Binh run lên bần bật!
Ông ta như bừng tỉnh ngộ!
Bây giờ Đế Khâm khách khí đối với Tiêu Nhất Thiên như thế, chỉ là muốn tạm thời ổn định Tiêu Nhất Thiên, vào ngày Hoắc Mãng vào thủ đô, ngày lành của Tiêu Nhất Thiên cũng sẽ chấm dứt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.