Chương 43: Cơm om lạp xưởng*
Uông Nhạ Nhạ
09/04/2023
(*) Gốc là 腊味: đồ, thức ăn sấy, lạp xưởng; 腊 /lạp/ là một phương pháp chế biến thịt bằng cách ướp muối hoặc nước sốt, sau đó đặt ở nơi thoáng gió để hong khô.
Lục Vân Xuyên là người im lặng nhất, nhưng tính tình Sầm nhị thì sang sảng, lại nói với Lục Vân Xuyên chuyện năm nay bọn họ lên núi săn hươu. Tuy Lục Vân Xuyên chưa từng đi săn, nhưng nghe hắn kể đến sống động ngược lại cũng tò mò, nhất thời hai người tụ vào một chỗ tán gẫu hăng say.
Thêm cho hai người bọn hắn nước trà và nắm quả khô, tức phụ Sầm nhị lôi kéo Sầm Ninh nói: "Bọn họ nói kệ bọn họ, chúng ta tự đi chơi, lần đầu tới, ngươi dẫn ta đi dạo nhé."
Sầm Ninh dẫn nhị tẩu của y dạo một vòng quanh phòng trước phòng sau, ngay cả phòng chất củi cũng mở cửa cho nhị tẩu y nhìn.
Tức phụ Sầm nhị xem mà gật đầu mãi: "Có thể thấy được ngươi và ca tế cần cù có khả năng sinh sống, trong nhà thu dọn ngăn nắp còn chưa nói, ngay cả sân sau cũng sạch sẽ."
Sân sau nhà người trong thôn cốt yếu đều là dùng để nuôi gia cầm và trồng rau, không chịu khó thu dọn liền lộ vẻ bẩn thỉu, lúc trời nóng còn dễ sinh mùi lạ.
Sầm Ninh thích sạch sẽ, Lục Vân Xuyên hiển nhiên lo lắng xử lý, chuồng gà và đất trồng rau đều sạch sẽ quang đãng.
Hai người lại nhìn qua kho lúa chồng chất đầy ụ, nhìn củi và lương thực tràn cả phòng, tức phụ Sầm nhị nắm Sầm Ninh tay cười nói: "Cha mẹ ở nhà cứ luôn lo lắng cho ngươi, giờ ta thay họ tới nhìn thử, quay về nói với hai ông bà để bọn họ cũng có thể yên tâm, cuộc sống của ngươi ở đây cũng chả kém mấy lúc ở nhà, ca tế là người đáng tin cậy."
Ngó trước nhìn sau một vòng, Sầm Ninh kéo nhị tẩu y đi đến phòng bếp: "Ngươi và nhị ca tranh thủ đường xá buổi sáng, giờ này chắc đói bụng rồi, tẩu tử ngươi ngồi xuống trông lửa giúp ta, ta tới làm bữa cơm ngon để ăn."
Sầm Ninh không cho nhị tẩu y bắt tay vào phụ, tức phụ Sầm nhị chỉ có thể ngồi xuống trước bếp lò, vừa sưởi ấm vừa cắn hạt dưa tán gẫu với Sầm Ninh.
Nồi đã đốt nóng, Sầm Ninh lấy thịt khô đã xông và lạp xưởng từ bên dưới mái hiên ngoài phòng, định làm cơm om lạp xưởng ăn.
"Tùy tiện làm một ít ăn mấy miếng là được, không cần phiền phức như vậy." Sầm nhị tức phụ nói.
Sầm Ninh cười: "Lần đầu tiên ngươi cùng nhị ca tới, ta chỉ cho các ngươi ăn màn thầu, nương mà biết sợ là phải đuổi theo mắng ta. Lạp xưởng thịt khô này mới xông xong mấy ngày, lần đầu ta xông cái này, nhị tẩu ngươi cũng nếm thử hương vị giúp ta."
Bỏ gạo vào nồi, lạp xưởng thịt xông khói cắt miếng rải một lớp đầy lên mặt trên, Sầm Ninh lại thả vào mấy miếng rau cải ngồng tươi non, thêm nước tương vào phối đều, đậy nắp nồi lại chờ om chín.
Đúng lúc buổi sáng Sầm Ninh nói muốn ăn đậu phụ, Lục Vân Xuyên chạy tới cổng thôn mua một khối, Sầm Ninh xắt đậu phụ thành miếng, nấu chung với cải thảo làm một nồi đậu phụ hầm cải thảo, lại kho một chén củ cải, xào một đĩa măng khô.
Mùa đông rau dưa có thể ăn trong nhà không nhiều lắm, thịt cũng chỉ có thịt xông khói, thịt mới giờ đi mua cũng không kịp nữa.
Sầm Ninh làm mấy món như thế này, vẫn còn cảm thấy chưa đủ, lại chạy ra sau nhà mò năm quả trứng gà.
"Đủ rồi, đủ rồi, không biết còn tưởng là ăn tết ấy, tổng cộng có mỗi bốn cái miệng, nhiều thế này ăn không hết." Tức phụ Sầm nhị thấy Sầm Ninh bận việc lâu như vậy, vội cản y.
Sầm Ninh nhanh nhẹn mà men theo viền chén đập trứng gà: "Buổi chiều ngươi cùng nhị ca còn phải lên đường trở về, tuyết rơi không lạnh nhưng tuyết tan lạnh, đang là thời điểm tuyết tan, ăn no rồi cả người mới ấm áp."
Năm quả trứng gà tráng được một đĩa lớn vàng rực, Sầm Ninh đoán cơm om chín rồi, đi xốc nắp nồi.
Nắp nồi vừa mở, hương vị của cơm om xộc vào mũi, ngay cả Sầm nhị ở trong sân cũng không nhịn được ló đầu hỏi: "Làm cái gì mà thơm thế?"
Thịt xông khói mằn mặn, lạp xưởng thơm ngọt, cơm tẻ hút no mỡ cùng nước tương, hạt nào hạt nấy bóng nhẫy, bởi vì om trong nồi lớn, dưới đáy nồi còn chút cơm cháy vàng óng khô lại, vừa mềm vừa giòn rụm.
Một nồi cơm om đựng đầy một bàn, Sầm Ninh cùng tức phụ Sầm nhị bưng đồ ăn lên bàn, Sầm nhị thổi phồng nói: "Không hổ là người đã làm phu lang, tay nghề này tiến bộ rõ ràng, hồi trước ở nhà bỏ mì sợi vào nồi còn thường làm nát ở trong luôn."
Huynh đệ hữu cung[1] còn chưa được bao lâu, Sầm Ninh đã cho ca y một khuỷu tay: "Ngươi kể bậy, ta làm khét mì sợi khi nào?"
[1] Anh em thân ái, kính trọng lẫn nhau.
"Phải phải, vậy chắc là ta hiểu lầm rồi, có lẽ lúc đó ngươi đang làm bánh canh."
Ba huynh đệ nhà họ Sầm, tính tình Sầm đại trầm ổn, chỉ có bảo vệ hai đệ đệ bên dưới, nhưng từ nhỏ Sầm nhị đã thích chơi đùa với Sầm Ninh, thành thân có con rồi cũng không biến mất.
Hai người tranh cãi không ngừng miệng, thẳng đến khi tức phụ Sầm nhị mở miệng mới ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cơm.
Sầm Ninh không thích nhị ca y vạch trần sở đoản của mình trước mắt Lục Vân Xuyên, nhân lúc nhị ca và nhị tẩu y không chú ý, gắp một đũa trứng gà cho Lục Vân Xuyên, nhỏ giọng bẻ lại vì chính mình: "Dù sao ta cũng nhớ là không có, muốn nói thực sự có...... Chắc chắn cũng là một lần đó, ta nấu mì sợi ăn rất ngon, ngươi biết mà."
Lục Vân Xuyên cười rồi gắp cải ngồng xanh biếc trong chén cho Sầm Ninh, nghiêm túc gật gật đầu.
Đương nhiên là hắn biết, lần đầu tiên hắn ăn cơm Sầm Ninh làm, chính là mùa đông năm ấy hắn cùng đại ca đến Mai Lĩnh thôn bán củi, nửa đường tuyết rơi lớn phải tránh tuyết ở Sầm gia, lúc ấy còn chưa quen biết Sầm Ninh đã nấu cho hắn và đại ca hai chén mì sợi nóng hôi hổi.
Bây giờ ngoài phòng vẫn tích tụ tuyết trắng như cũ, nhưng Sầm Ninh đã là phu lang của hắn.
Ăn cơm xong, Sầm nhị cùng tức phụ ngồi lại uống hai ly trà nóng, liền phải lên đường trở về nhà.
Trời tối đi đường núi không an toàn, tuy rằng trong lòng Sầm Ninh luyến tiếc nhưng cũng không thể giữ lại.
Sầm nhị chuyển hai cái sọt trên xe đẩy xuống dưới, lấy đồ vật bên trong ra: "Sọt này là thịt hươu, ngươi cùng ca tế nấu canh ăn cũng được hay nướng ăn cũng ngon, là món bổ cơ thể nhất. Sọt bên này là bột rễ sắn mẹ mang cho, nói là ăn nhiều thịt hươu nóng trong, pha một chén nước rễ sắn hoặc nặn viên sắn dây ăn giảm nhiệt."
Lại lấy ra một cái bao vải: "Đây là vịt xông khói trong nhà làm, của đại tẩu làm, nói ngươi thích ăn cái này, nhưng ca tế còn chưa có ăn qua, bảo mang cho ca tế nếm thử."
Lấy ra từng món từng món, chất đầy bàn đá trong sân, Sầm Ninh hít hít cái mũi, đôi mắt đã có chút đỏ: "Đại tẩu mang thai mà, sao lại để cho y làm cái này."
Tức phụ Sầm nhị dỗ dành Sầm Ninh, Lục Vân Xuyên cũng ra phòng bếp xách sọt đồ đến, là vừa rồi sau khi ăn xong hắn cùng Sầm Ninh vội vàng thu thập được.
Sầm nhị và tức phụ hắn biết đây là tâm ý của hai người bọn họ, cũng không khước từ.
Sầm Ninh lấy sọt bỏ lên trên xe đẩy, đỏ mắt dặn dò nói: "Thức ăn trong nhà đều có, ta cũng không cho được cái gì tốt, này chỉ là một vò rượu gạo nhỏ tẩu tẩu trong nhà ta tự ủ, lấy về nấu ăn là ấm cơ thể nhất. Cái túi phía dưới này là trái cây khô ta phơi, bí đao bí đỏ măng đều có hết, trong nhà nhiều người, năm rồi ngày nào cũng không đủ ăn. Nhất là dưới cùng, mấy ngày nay ta không có việc gì nên thêu yếm với áo chẽn bông của trẻ con, có cho Dụ Nhi cũng có cho em bé trong bụng đại tẩu, vốn định năm sau mang đi, nếu các ngươi đã tới thì mang về mặc trước."
Dặn dò đến cuối cùng, Sầm Ninh xoa xoa mắt cười nói: "Nói với cha mẹ, ta với tướng công tốt lắm, hãy cứ yên tâm, chờ năm sau bọn ta sẽ trở về thăm họ, các ngươi ở nhà cũng nhất thiết chú ý thân thể."
Không nỡ thì cũng phải đi, Sầm nhị cùng tức phụ hắn đẩy xe đẩy đi rồi, Sầm Ninh và Lục Vân Xuyên tiễn bọn họ thẳng đến cổng thôn, đứng một hồi lâu mãi đến khi không nhìn thấy bóng người nữa mới dẫm lên tuyết đọng đi về nhà.
Lục Vân Xuyên là người im lặng nhất, nhưng tính tình Sầm nhị thì sang sảng, lại nói với Lục Vân Xuyên chuyện năm nay bọn họ lên núi săn hươu. Tuy Lục Vân Xuyên chưa từng đi săn, nhưng nghe hắn kể đến sống động ngược lại cũng tò mò, nhất thời hai người tụ vào một chỗ tán gẫu hăng say.
Thêm cho hai người bọn hắn nước trà và nắm quả khô, tức phụ Sầm nhị lôi kéo Sầm Ninh nói: "Bọn họ nói kệ bọn họ, chúng ta tự đi chơi, lần đầu tới, ngươi dẫn ta đi dạo nhé."
Sầm Ninh dẫn nhị tẩu của y dạo một vòng quanh phòng trước phòng sau, ngay cả phòng chất củi cũng mở cửa cho nhị tẩu y nhìn.
Tức phụ Sầm nhị xem mà gật đầu mãi: "Có thể thấy được ngươi và ca tế cần cù có khả năng sinh sống, trong nhà thu dọn ngăn nắp còn chưa nói, ngay cả sân sau cũng sạch sẽ."
Sân sau nhà người trong thôn cốt yếu đều là dùng để nuôi gia cầm và trồng rau, không chịu khó thu dọn liền lộ vẻ bẩn thỉu, lúc trời nóng còn dễ sinh mùi lạ.
Sầm Ninh thích sạch sẽ, Lục Vân Xuyên hiển nhiên lo lắng xử lý, chuồng gà và đất trồng rau đều sạch sẽ quang đãng.
Hai người lại nhìn qua kho lúa chồng chất đầy ụ, nhìn củi và lương thực tràn cả phòng, tức phụ Sầm nhị nắm Sầm Ninh tay cười nói: "Cha mẹ ở nhà cứ luôn lo lắng cho ngươi, giờ ta thay họ tới nhìn thử, quay về nói với hai ông bà để bọn họ cũng có thể yên tâm, cuộc sống của ngươi ở đây cũng chả kém mấy lúc ở nhà, ca tế là người đáng tin cậy."
Ngó trước nhìn sau một vòng, Sầm Ninh kéo nhị tẩu y đi đến phòng bếp: "Ngươi và nhị ca tranh thủ đường xá buổi sáng, giờ này chắc đói bụng rồi, tẩu tử ngươi ngồi xuống trông lửa giúp ta, ta tới làm bữa cơm ngon để ăn."
Sầm Ninh không cho nhị tẩu y bắt tay vào phụ, tức phụ Sầm nhị chỉ có thể ngồi xuống trước bếp lò, vừa sưởi ấm vừa cắn hạt dưa tán gẫu với Sầm Ninh.
Nồi đã đốt nóng, Sầm Ninh lấy thịt khô đã xông và lạp xưởng từ bên dưới mái hiên ngoài phòng, định làm cơm om lạp xưởng ăn.
"Tùy tiện làm một ít ăn mấy miếng là được, không cần phiền phức như vậy." Sầm nhị tức phụ nói.
Sầm Ninh cười: "Lần đầu tiên ngươi cùng nhị ca tới, ta chỉ cho các ngươi ăn màn thầu, nương mà biết sợ là phải đuổi theo mắng ta. Lạp xưởng thịt khô này mới xông xong mấy ngày, lần đầu ta xông cái này, nhị tẩu ngươi cũng nếm thử hương vị giúp ta."
Bỏ gạo vào nồi, lạp xưởng thịt xông khói cắt miếng rải một lớp đầy lên mặt trên, Sầm Ninh lại thả vào mấy miếng rau cải ngồng tươi non, thêm nước tương vào phối đều, đậy nắp nồi lại chờ om chín.
Đúng lúc buổi sáng Sầm Ninh nói muốn ăn đậu phụ, Lục Vân Xuyên chạy tới cổng thôn mua một khối, Sầm Ninh xắt đậu phụ thành miếng, nấu chung với cải thảo làm một nồi đậu phụ hầm cải thảo, lại kho một chén củ cải, xào một đĩa măng khô.
Mùa đông rau dưa có thể ăn trong nhà không nhiều lắm, thịt cũng chỉ có thịt xông khói, thịt mới giờ đi mua cũng không kịp nữa.
Sầm Ninh làm mấy món như thế này, vẫn còn cảm thấy chưa đủ, lại chạy ra sau nhà mò năm quả trứng gà.
"Đủ rồi, đủ rồi, không biết còn tưởng là ăn tết ấy, tổng cộng có mỗi bốn cái miệng, nhiều thế này ăn không hết." Tức phụ Sầm nhị thấy Sầm Ninh bận việc lâu như vậy, vội cản y.
Sầm Ninh nhanh nhẹn mà men theo viền chén đập trứng gà: "Buổi chiều ngươi cùng nhị ca còn phải lên đường trở về, tuyết rơi không lạnh nhưng tuyết tan lạnh, đang là thời điểm tuyết tan, ăn no rồi cả người mới ấm áp."
Năm quả trứng gà tráng được một đĩa lớn vàng rực, Sầm Ninh đoán cơm om chín rồi, đi xốc nắp nồi.
Nắp nồi vừa mở, hương vị của cơm om xộc vào mũi, ngay cả Sầm nhị ở trong sân cũng không nhịn được ló đầu hỏi: "Làm cái gì mà thơm thế?"
Thịt xông khói mằn mặn, lạp xưởng thơm ngọt, cơm tẻ hút no mỡ cùng nước tương, hạt nào hạt nấy bóng nhẫy, bởi vì om trong nồi lớn, dưới đáy nồi còn chút cơm cháy vàng óng khô lại, vừa mềm vừa giòn rụm.
Một nồi cơm om đựng đầy một bàn, Sầm Ninh cùng tức phụ Sầm nhị bưng đồ ăn lên bàn, Sầm nhị thổi phồng nói: "Không hổ là người đã làm phu lang, tay nghề này tiến bộ rõ ràng, hồi trước ở nhà bỏ mì sợi vào nồi còn thường làm nát ở trong luôn."
Huynh đệ hữu cung[1] còn chưa được bao lâu, Sầm Ninh đã cho ca y một khuỷu tay: "Ngươi kể bậy, ta làm khét mì sợi khi nào?"
[1] Anh em thân ái, kính trọng lẫn nhau.
"Phải phải, vậy chắc là ta hiểu lầm rồi, có lẽ lúc đó ngươi đang làm bánh canh."
Ba huynh đệ nhà họ Sầm, tính tình Sầm đại trầm ổn, chỉ có bảo vệ hai đệ đệ bên dưới, nhưng từ nhỏ Sầm nhị đã thích chơi đùa với Sầm Ninh, thành thân có con rồi cũng không biến mất.
Hai người tranh cãi không ngừng miệng, thẳng đến khi tức phụ Sầm nhị mở miệng mới ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cơm.
Sầm Ninh không thích nhị ca y vạch trần sở đoản của mình trước mắt Lục Vân Xuyên, nhân lúc nhị ca và nhị tẩu y không chú ý, gắp một đũa trứng gà cho Lục Vân Xuyên, nhỏ giọng bẻ lại vì chính mình: "Dù sao ta cũng nhớ là không có, muốn nói thực sự có...... Chắc chắn cũng là một lần đó, ta nấu mì sợi ăn rất ngon, ngươi biết mà."
Lục Vân Xuyên cười rồi gắp cải ngồng xanh biếc trong chén cho Sầm Ninh, nghiêm túc gật gật đầu.
Đương nhiên là hắn biết, lần đầu tiên hắn ăn cơm Sầm Ninh làm, chính là mùa đông năm ấy hắn cùng đại ca đến Mai Lĩnh thôn bán củi, nửa đường tuyết rơi lớn phải tránh tuyết ở Sầm gia, lúc ấy còn chưa quen biết Sầm Ninh đã nấu cho hắn và đại ca hai chén mì sợi nóng hôi hổi.
Bây giờ ngoài phòng vẫn tích tụ tuyết trắng như cũ, nhưng Sầm Ninh đã là phu lang của hắn.
Ăn cơm xong, Sầm nhị cùng tức phụ ngồi lại uống hai ly trà nóng, liền phải lên đường trở về nhà.
Trời tối đi đường núi không an toàn, tuy rằng trong lòng Sầm Ninh luyến tiếc nhưng cũng không thể giữ lại.
Sầm nhị chuyển hai cái sọt trên xe đẩy xuống dưới, lấy đồ vật bên trong ra: "Sọt này là thịt hươu, ngươi cùng ca tế nấu canh ăn cũng được hay nướng ăn cũng ngon, là món bổ cơ thể nhất. Sọt bên này là bột rễ sắn mẹ mang cho, nói là ăn nhiều thịt hươu nóng trong, pha một chén nước rễ sắn hoặc nặn viên sắn dây ăn giảm nhiệt."
Lại lấy ra một cái bao vải: "Đây là vịt xông khói trong nhà làm, của đại tẩu làm, nói ngươi thích ăn cái này, nhưng ca tế còn chưa có ăn qua, bảo mang cho ca tế nếm thử."
Lấy ra từng món từng món, chất đầy bàn đá trong sân, Sầm Ninh hít hít cái mũi, đôi mắt đã có chút đỏ: "Đại tẩu mang thai mà, sao lại để cho y làm cái này."
Tức phụ Sầm nhị dỗ dành Sầm Ninh, Lục Vân Xuyên cũng ra phòng bếp xách sọt đồ đến, là vừa rồi sau khi ăn xong hắn cùng Sầm Ninh vội vàng thu thập được.
Sầm nhị và tức phụ hắn biết đây là tâm ý của hai người bọn họ, cũng không khước từ.
Sầm Ninh lấy sọt bỏ lên trên xe đẩy, đỏ mắt dặn dò nói: "Thức ăn trong nhà đều có, ta cũng không cho được cái gì tốt, này chỉ là một vò rượu gạo nhỏ tẩu tẩu trong nhà ta tự ủ, lấy về nấu ăn là ấm cơ thể nhất. Cái túi phía dưới này là trái cây khô ta phơi, bí đao bí đỏ măng đều có hết, trong nhà nhiều người, năm rồi ngày nào cũng không đủ ăn. Nhất là dưới cùng, mấy ngày nay ta không có việc gì nên thêu yếm với áo chẽn bông của trẻ con, có cho Dụ Nhi cũng có cho em bé trong bụng đại tẩu, vốn định năm sau mang đi, nếu các ngươi đã tới thì mang về mặc trước."
Dặn dò đến cuối cùng, Sầm Ninh xoa xoa mắt cười nói: "Nói với cha mẹ, ta với tướng công tốt lắm, hãy cứ yên tâm, chờ năm sau bọn ta sẽ trở về thăm họ, các ngươi ở nhà cũng nhất thiết chú ý thân thể."
Không nỡ thì cũng phải đi, Sầm nhị cùng tức phụ hắn đẩy xe đẩy đi rồi, Sầm Ninh và Lục Vân Xuyên tiễn bọn họ thẳng đến cổng thôn, đứng một hồi lâu mãi đến khi không nhìn thấy bóng người nữa mới dẫm lên tuyết đọng đi về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.