Sơn Gian Tứ Thực

Chương 44: Món chiên ngày Tết

Uông Nhạ Nhạ

18/04/2023

Tuyết còn chưa tan hết, trước Tết một ngày, tuyết lớn dày đặc lại tung bay rơi xuống.

Trong núi ngày hôm nay hoàn toàn không còn yên tĩnh như trước đây, nơi sơn thôn nho nhỏ, phòng bếp nhà nào nhà nấy sục sôi ngất trời, trên mặt tuyết toàn là đám trẻ con quấn áo bông nghịch tuyết.

Tuyết rơi trắng cành*, trong sân trước nhà họ Lục bày chậu than và bếp lò, trên bếp lò đun một ấm trà nóng, bên cạnh đặt một sọt bánh quả hồng trắng sương.

(*) Gốc là 雪落寒枝 /tuyết lạc hàn chi/.

Giao thừa phải trải qua cùng nhau, từ sớm Lục Vân Xuyên và Sầm Ninh đã đến nhà đại ca, giúp đỡ lo liệu đồ đạc cần chuẩn bị vào ngày mai.

"May là nhân mấy ngày trước còn mặt trời đã vẩy nước quét nhà, năm nay tuyết rơi nặng quá." Diêu Xuân Linh nói rồi đưa bánh quả hồng cho Sầm Ninh.

Sầm Ninh cầm trong tay cắn một ngụm, vừa mềm lại ngọt.

Rảnh rỗi một khoảng thời gian, mấy ngày trước bắt đầu quét dọn, đem đồ dùng của mọi người trong nhà ra sân, quét từ trong ra ngoài hết một lượt, dưới đất cũng vẩy nước, lại tháo chăn gối đệm trên giường đất giặt sạch và đổi mới, gọn gàng tinh tươm chờ năm mới.

Uống hết một ấm trà nóng, bốn người bắt đầu chuẩn bị vì buổi tế tổ và cơm tất niên vào ngày mai, bếp lò trong phòng bếp hừng hực lửa, Lục Vân Lãng lấy thân bắp nhóm lửa, Lục Vân Xuyên ở bên cạnh xay nước gạo, Diêu Xuân Linh và Sầm Ninh đang vây quanh lồng hấp làm bánh Huangba[1].

[1] Một loại bánh truyền thống được yêu thích ở thành phố Lô Châu tỉnh Tứ Xuyên, được làm từ gạo nếp, đường nâu và các nguyên liệu phụ cần thiết, có vị ngọt nhưng không ngấy.

Đặt gạo nếp được vo sạch lên vỉ hấp, sau khi hấp xong thì thêm nước gạo xay vào, cho một chút đường nâu, dùng tay nặn thành viên gạo nếp tròn tròn.

Bột nếp nhão đã nặn xong để nghỉ nửa canh giờ là có thể thành hình, cắt thành bánh Huangba thật dày, dùng vỏ măng non phơi khô buộc lại, như vậy bánh Huangba hấp ra tự mang theo một mùi thơm thoang thoảng.

"Là bánh ú." Chỉ ca nhi cầm cái bánh quả hồng ngồi trong lồng ngực Lục Vân Lãng sưởi ấm, thấy mẹ và tiểu ma gói Huangba thì nói non nớt.

Người một nhà nghe vậy đều cười, Lục Vân Lãng xoa xoa khuôn mặt nhỏ của Chỉ ca nhi: "Trái lại cũng không sai, đây là bánh ú ăn Tết."

Bánh Huangba hấp xong, khắp nhà đều ngập mùi gạo nếp cùng đường nâu, Sầm Ninh cầm rổ dùng tay nhặt lên, bị hơi nóng trong nồi phả ra một cái, rụt rụt tay.

Rổ trong tay bị người lấy lại, Sầm Ninh quay đầu, Lục Vân Xuyên đứng ở bên cạnh y không lên tiếng, bắt tay nhặt toàn bộ bánh Huangba trong vỉ bỏ vào rổ.



Sau khi bánh Huangba hấp xong thì có thể bóc vỏ măng gói bên ngoài, Diêu Xuân Linh lấy đũa gắp hai khối để mấy người chia nhau ăn, bánh dùng tay nặn vừa mềm dẻo lại có hơi dai, thêm đường nâu thì càng ngọt ngào.

Bánh Huangba làm xong rồi thì đặt vào trong rổ chờ nguội, kế tiếp là chuẩn bị mấy món chiên ngày Tết.

Bên ngoài trời rét lạnh muốn đóng băng, trong phòng bếp đốt lửa cực kỳ ấm áp, trán mấy người đều đã ra chút mồ hôi mỏng.

Cuộc sống năm rồi khó khăn, cho dù là ăn Tết thì Diêu Xuân Linh cũng không quá bày biện, nhồi lạp xưởng thịt xông khói và hấp bánh Huangba là coi như xong.

Nhưng năm nay không giống như vậy, Lục Vân Xuyên đã cưới một mối hôn nhân tốt, lúa mì ngoài ruộng cũng thu được mùa, hai huynh đệ đi làm mấy bận cũng kiếm được không ít tiền, mắt thấy cuộc sống trong nhà trải qua ngày càng phát đạt, theo đà tốt đẹp, Diêu Xuân Linh vung bàn tay lên, một lòng muốn mua sắm lo liệu một năm náo nhiệt, chờ mong năm tới có thể càng tốt hơn.

Chọn hai con gà béo mập nhất chuồng, lại chỉ huy hai huynh đệ đi ra sân sau giết gà nhổ lông, Diêu Xuân Linh đóng cửa phòng bếp lại, cùng Sầm Ninh đảo nồi làm nóng dầu.

"Năm ngoái vừa tiếc dầu vừa tiếc thịt, cũng chưa thử làm món chiên, năm nay sinh kế tốt, chúng ta cũng học nhà người ta thử làm một ít đồ chiên đi, ngày mai dùng để hiếu kính tổ tiên."

Muốn xử lý xong gà còn phải đợi một lát nữa, món chiên ngày Tết phải chiên chay trước rồi mới chiên thêm mặn, Diêu Xuân Linh và Sầm Ninh kiếm đồ chay trong nhà cắt thành ba bồn, một bồn ngó sen, một bồn đậu que khô, một bồn đậu phụ, sau khi rải muối lên chờ dầu sôi thì bỏ vào nồi, mùi bay khắp sân.

Mấy món đồ chiên ngày Tết này ăn rất tiện, có thể ăn vã cùng nước trà, cũng có thể hầm canh hoặc là bỏ vào trong mỳ sợi làm sốt, trời lạnh, bỏ thêm mấy ngày cũng không hư.

Viên chiên làm hai loại chay và mặn, thịt viên và củ cải viên, Diêu Xuân Linh cùng Sầm Ninh đứng nhào nặn ở bên cạnh nồi, hai người bọn họ làm cái này rất thuần thục, trong lòng bàn tay vừa xoa vừa nặn hỗn hợp nhân, mở ra lần nữa đã biến thành viên thịt tròn xoe.

Thả trực tiếp viên thịt đã xoa tròn vào nồi, dùng lửa nhỏ chiên từ từ, chờ đến khi vỏ hơi hơi giòn là có thể vớt ra.

Viên thịt vừa mới chiên xong xốp giòn mùi cháy sém, bên trong bỏ thêm bột khoai lang, hương vị càng tăng mạnh, cắn vào một ngụm ngoài giòn trong mềm.

Viên đầu tiên này mới vừa chiên xong, bên kia Lục Vân Xuyên đã xách con gà được xử lý tốt tiến vào.

Hai con gà được cắt thành khúc nhỏ, lấy muối và rượu gia vị ướp trong chốc lát để khử mùi tanh của gà trước khi nấu chín, bọc miếng thịt gà đã nấu chín trong bột khoai lang và bột mì sau đó thì bỏ vào nồi chiên, như vậy màu sắc của miếng thịt gà được chiên ra vàng óng, vỏ bên ngoài vàng rụm, thịt gà bên trong tươi mọng nhiều nước, không bở chút nào.

Món ăn ngày Tết đã chiên xong, dầu còn thừa trong nồi lại không nỡ bỏ, Diêu Xuân Linh lấy gáo hồ lô múc ra để dành, chờ đến buổi tối xào rau còn có thể lấy ra dùng.

Thấy mặt nồi còn dính một chút dầu, trong bồn lại còn thừa một ít bột mì chiên gà, Sầm Ninh thêm chút nước vào trong bột mì, nặn bột thành nắm trơn nhẵn.

Y khéo tay, sau vài ba lần xoa tròn thì cán thành bánh mỏng, sau khi bọc nhân đường vào bên trong bột thì bọc kín bốn phía lại.



Bánh đường rán không cần dùng dầu gì cả, mấy cái đó trong nồi vừa hay đủ, bánh đường kề trên mặt nồi, vỏ bánh bên ngoài rán xong sẽ hơi phồng lên, ăn vào mềm dẻo lại thơm ngọt.

Sầm Ninh cầm lấy một cái thổi thổi, chờ đến khi không phỏng tay nữa mới đưa cho Chỉ ca nhi ngoan ngoãn tròn tròn ngồi trước bếp lò: "Đói bụng chưa nào? Cầm hai tay mà ăn, cẩn thận nóng."

Vỏ bánh đường mới vừa làm xong óng ánh trong suốt, tay nhỏ của Chỉ ca nhi cầm bánh cắn từng miếng nhỏ, nhân đường trắng bên trong cũng chảy ra, trợn tròn mắt kinh hỉ.

Mấy bồn đồ chiên đã làm xong không thể đặt hết xuống bệ bếp trong phòng, đành phải để lên cái băng ghế nâng lên nhà chính, mùi hương phiêu theo gió.

Chưa đầy một hồi, cổng nhà họ Lục ló ra mấy cái đầu, Lục Vân Lãng nhìn mà buồn cười, vẫy tay bảo bọn chúng đi vào.

Một đám trẻ con bước vào nhà gọi nhau ríu rít, Diêu Xuân Linh cười nói: "Tuyết rơi rồi đấy, sao một đám để đầu trần đã chạy ra ngoài thế này, lát nữa lại lạnh cóng."

"Tuyết không quan trọng, rơi xuống đầu một lát là tan, chơi ngay lúc tuyết rơi thì mới vui ạ."

"Diêu thẩm, con ngửi thấy đồ ăn Tết nhà thẩm thơm vô cùng."

"Con cũng ngửi thấy, cảm giác là mùi thịt viên chiên."

Mũi trẻ con thính, ở bên ngoài chơi đùa ngửi thấy mùi, liền tung tăng chạy tới, cuộc sống trong thôn trải qua hãy còn tốt, lại là dịp Tết đang lúc vui mừng, bất kể chạy tới nhà ai, đều sẽ cho tụi nhỏ ăn một chút, không thiếu mấy miếng đó.

Diêu Xuân Linh cũng chẳng phải người keo kiệt, đi đến phòng bếp cầm vỏ măng còn dư gói bánh Huangba, đặt vào trong lòng bàn tay mỗi đứa một miếng, lại chọn miếng thịt gà chiên lớn và thịt viên chiên đưa tới: "Mới vừa chiên xong còn nóng hổi đấy nhá, nhân lúc còn nóng mà ăn, đừng để nguội ăn vào tiêu chảy."

Một đám trẻ con đứa nào cũng có, trong miệng ngậm thịt, reo hò xong lại chạy đi rồi.

"Chạy chậm một chút, một hồi ngã rách quần áo về nhà sẽ bị mắng đấy."

Bọn nhỏ nghe xong không sợ chút nào, một đám chạy đi càng sôi nổi: "Ông trưởng thôn nói hôm nay nhà ông chiên thịt giòn giòn, kêu bọn mình tới nhà ông ăn thịt đó."

"Nhân tiện đi tìm Đại Hổ Tử chơi luôn!"

Núi sâu tuyết bay loạn xạ, tuyết càng rơi càng lớn, tiếng cười đùa của trẻ con nơi thôn trang dưới chân núi vang vọng, khói bếp lượn lờ, năm mới sắp tới rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sơn Gian Tứ Thực

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook