Sống Không Qua Tối Nay

Chương 18: Dấu Hiệu Của Tử Vong(2)

Hồn Quy Cố Lí

09/03/2023

Editor: Pearlchan.

Beta: Tân Sinh

Sau khi uống thứ nước bùa chú kia xong, cơ thể sẽ không sợ bị mùi tử thi xâm nhập, mấy người chúng tôi đi lên phía trước. Theo phán đoán của ông Ba Lý, đối phương chắc chắn đã dọn xong Hồng Môn Yến và cũng đã làm mọi việc một cách phô trương để chờ chúng tôi đi qua. Đương nhiên, nguy hiểm mà kẻ đó tạo ra cho chúng tôi cũng rất lớn.

Cho nên ông Ba Lý tính toán, ông cảm giác lần này đối phương sẽ ở cánh rừng có âm khí nặng nhất nơi này chờ chúng tôi đi qua, không thể nói tấy cả.. Có thể nói rằng, đối phương gọi chúng tôi tới đây, ý của kẻ đó rất rõ ràng: Qua đi rồi chịu chết!

Tôi cũng cảm thấy có chút vấn đề, đi ở phía trước tôi, ông Ba Lý và Trịnh Đạo đột nhiên yêu cầu mọi người dừng lại, sau đó hai mắt ông Ba Lý và Trịnh Đạo nhìn chằm chằm về phía trước như một con Kim Tinh phun lửa, vẻ mặt khá thận trọng.

Tôi nhìn theo ánh mắt của hai người họ, ngay lập tức tôi kinh hồn bạt vía: Cách đó không xa, một hàng nữ quỷ áo trắng cách chúng tôi chưa đến ba mươi mét, áo trắng tung bay như đang múa, thật sự giống với đám quỷ U Linh, rất khó đối phó!

"Ông Ba Lý.."

Chứng kiến cảnh tượng đột nhiên xuất hiện này khiến cho tôi bị hù đến ngớ người, không thể khống chế được bèn cất tiếng run run gọi ông Ba Lý.

Trịnh Đạo ngay lập tức bịt miệng tôi, ông yêu cầu tôi nói nhỏ một chút vì hiện giờ đối phương còn chưa phát hiện ra chúng tôi, có lẽ do chúng tôi đã uống bùa tránh quỷ, vậy nên nếu không gây động tĩnh quá lớn thì con quỷ đó sẽ không cảm nhận được khí tức của chúng tôi.

Nghe Trịnh Đạo cảnh cáo, tôi vừa kinh ngạc vừa gật đầu lia lịa, nhìn dãy ma nữ treo lơ lửng trên ngọn cây, trong mắt có chút sợ hãi.

Đây là lần thứ hai tôi nhìn thấy ma, so với lần trước ít nhiều cũng có chuẩn bị, dù vậy tôi cũng sợ đến mức run rẩy, toát mồ hôi hột.

"Lách qua đi, con đường này không phải dành cho người đi." Ông Ba Lý gọi Võ Trường Bình và đồng đội của ông ta, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Bọn họ đều là đàn ông phàm phu tục tử, trước tình huống bình thường tất nhiên họ sẽ không thấy các nữ quỷ trên ngọn cây kia. Còn vì sao tôi lại nhìn thấy tôi thì sau này Trịnh Đạo nói cho tôi biết, do tôi đã lấy cô dâu quỷ Thông Linh nên chỉ cần Quỷ năng nhìn thấy gì tôi cũng sẽ nhìn thấy những thứ kia giống như vậy.

Võ Trường Bình và những cảnh sát kia dù không nhìn thấy quỷ, nhưng họ đều nhìn thấy phía trước có một mảng cây rừng đều chết hết, hơn nữa trong không khí vô cùng lạnh lẽo, đương nhiên họ sẽ cảm thấy khác thường. Cho nên khi ông Ba Lý đề nghị mấy người bon họ rút ra đổi con đường khác, họ cũng không hề phản đối quay đầu lại đổi con đường khác.

Nhưng một điều khiến chúng tôi cảm thấy tồi tệ đã xảy ra đột ngột. Nguyên nhân không biết tên khốn kiếp nào mang bộ đồ con thỏ giữa đường, kết quả đồng chí cảnh sát tên Vương Vĩ không cẩn thận trượt chân ngã, trong lúc ngã xuống, mặt anh ta đập vào cái cọc gỗ phía trước.

Chúng tôi đều biết một cái cọc gỗ bằng thân cây lớn thì đều không vuông vức, bởi vì khi nó sắp bị gãy anh ta đã không ổn định được thân mình rồi. Ngay khi anh ta hơi nghiêng ngã xuống, trọng lượng cơ thể đè lên thân cây cũng không làm nó gãy hoàn toàn, rất dễ tạo ra một khúc gỗ có đầu sắc nhọn trên cái cọc.



Số của Vương Vĩ xui xẻo, mặt anh ta đập trúng thân gỗ đồng thời, tròng mắt bị khúc cây dài đâm vào, máu tươi lênh láng khắp mặt. Vương Vĩ muốn dựa vào sức chịu đựng nhẫn nại của mình để nhịn xuống nhưng tròng mắt anh ta bị đâm rách rất đau đớn làm sao người thường có thể chịu được.

Vì vậy một tiếng thê thảm thét chói tai vạch phá bầu trời đêm, cũng kinh động một loạt nữ quỷ đang treo mình ở trên cây xa xa kia.

"Không ổn rồi!" Lúc này không chỉ một mình ông Ba Lý kêu lên, tôi cũng kêu rất to vì tôi nhìn thấy nhóm ma nữ áo trắng đang giật mình, lập tức nhe ra hàm răng trắng ởn, duỗi bộ móng vuốt ma nhọn ra, gào thét bay về phía đám người chúng tôi.

Ngay lúc đó nổi lên một luồng gió lạnh, gió thổi lồng lộng cuốn theo cả cát bụi, mù mịt trời làm cho mọi người đều không mở mắt ra được.

Nhìn thấy đám ma nữ bị kinh động kia, ông Ba Lý và Trịnh Đạo quyết định dứt khoát, kéo mọi người lùi về sau thật nhanh, ông Ba Lý rút trong người ra thanh kiếm Thất Tinh, đứng che chắn cho mọi người, muốn đánh lui một nữ quỷ.

Kiếm Thất Tinh không hổ là pháp khí lưu truyền qua nhiều đời ở nhà họ Lý, tuy vỏ ngoài không khác so với các thanh kiếm thường, nhưng lưỡi kiếm lại chứa sức sát thương lớn, cụ thể như thế nào thì ông Ba Lý cũng không rõ lắm. Trên thân kiếm còn khảm bảy đồng tiền trấn quỷ, giống như chòm sao Bắc Đẩu, hoàn toàn tự nhiên, trấn áp ma quỷ và trừ tà. Nhân cơ hội ông Ba Lý đang trấn áp nữ quỷ, Trịnh Đạo đã phóng thích ra khỏi cơ thể con ma nhỏ mà hắn đã nuôi dưỡng bao nhiêu năm, tiểu ma nữ là một con ma nhỏ mắt đỏ, hung dữ và tàn nhẫn, vừa ra tay đã ăn tươi nuốt sống đầu ma nữ. Chứng kiến cảnh tượng hãi hùng đó, tôi liên tục toát mồ hôi lạnh.

"Mọi người mau nấp sau lưng chúng tôi!" Ông Ba Lý hô to, tôi và đám người Trường Bình chạy ra nấp sau lưng ông Ba Lý và Trịnh Đạo.

Cứ như vậy, ông Ba Lý cầm kiếm Thất Tinh trong tay, Trịnh Đạo mang tiểu quỷ trên vai đánh nhau cùng đám nữ quỷ kia.

Đám nữ quỷ cũng không phải thứ gì tốt lành, nhìn thấy chúng tôi bên này có đồ vật chúng sợ hãi nên chỉ đứng ở phía xa xa nhìn chúng tôi, trên mặt tất cả bọn chúng đều là nụ cười quỷ dị đến thấm người.

"Không ổn rồi, không thấy Vương Vĩ đâu cả!" Võ Trường Bình lo lắng nhìn sang bên cạnh nhưng không thấy tung tích của Vương Vĩ đâu nữa.

Lúc này mọi người mới nhận ra, vừa rồi Vương Vĩ không cẩn thận dẫm phải bộ đồ thỏ rồi trượt chân, mắt lại bị đập vào cọc gỗ, vừa đúng lúc đám nữ quỷ kia lao tới, mọi người đều vội vã bảo toàn tính mạng nên tạm thời không để ý tới anh ta, vậy nên trong nháy mắt này anh ta đã biến mất.

"Ha ha.."

Tiếng cười từ phía sau vang lên khiến mọi người sởn gai ốc, tôi quay người lại, phát hiện ra không biết từ khi nào Vương Vĩ lại chạy tới phía sau lưng chúng tôi, mắt trái nhầy nhụa máu, máu chảy ròng khắp mặt.

Nhưng giờ phút này, trên mặt anh ta cũng không có bất kỳ biểu lộ đau đớn nào, trái lại, trên mặt của anh ta rõ ràng treo một nụ cười quỷ dị, hơn nữa một bên nhìn chúng tôi cười, một bên hướng về phía chúng tôi đi tới.

Võ Trường Bình gọi tên Vương Vĩ một tiếng, Vương Vĩ không có chút phản ứng nào, trái lại nụ cười trên mặt càng trở nên quỷ dị, hơn nữa anh ta rõ ràng thò tay móc ra mắt trái đã bị cái cọc gỗ đâm rách nát kia ra, cầm ở trong tay cười khanh khách.

"Cẩn thận, anh ta không còn là Vương Vĩ nữa, anh ta bị quỷ nhập rồi!" Ông Ba Lý mải đánh nhau, không rảnh để bận tâm phía sau cho nên không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng tôi là người từng trải qua chuyện bị quỷ nhập vào người, biết rõ bị quỷ nhập vào người là cái dạng gì nữa, hơn nữa tôi cũng thấy được trên người anh ta có một nữ quỷ nhỏ, cô ta nằm trên vai anh ta, khẽ mút ngón tay đỏ lòm máu của anh ta.

Tục ngữ có câu "nhân tiểu quỷ đại" quả không sai. Người chết khi tuổi càng nhỏ, oán khí càng sâu, về sau khi trở thành quỷ ắt sẽ rất lợi hại.



Tiểu quỷ kia điều khiển Vương Vĩ, anh ta tự moi mắt của mình rồi nhét vào miệng, nhai rộp rộp. Mỗi tiếng "rộp, rộp" vang lên đều khiến chúng tôi run rẩy.

Cuối cùng vị đội trưởng Võ Trường Bình này không thể chịu đựng được, anh ta lao ra và đạp Vương Vĩ ngã nhào xuống đấy sau đó bẻ quặt cánh tay của anh ta.

Thế nhưng anh ta không hề biết, kẻ mà chúng tôi đang đối mặt không phải là Vương Vĩ, mà là tiểu quỷ đang ở trên người Vương Vĩ kia.

Nhân lúc Trường Bình trấn áp Vương Vĩ trong nháy mắt kia, tiểu quỷ nhanh chóng bám lấy anh ta, ngay sau đó chỉ nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Vương Vĩ, anh ta đã không còn bị quỷ khống chế nên đã cảm nhận được đau đớn, lập tức ôm mắt trái của mình, kêu to.

Về phần Võ Trường Bình, anh ta đã bị quỷ nhập, tròng mắt trợn ngược lên, lao đến bóp cổ Vương Vĩ, thiếu chút nữa đã giết chết Vương Vĩ rồi.

Nhìn thấy tình huống này, những người khác không dám chậm trễ chút nào, đồng loạt xông lên áp sát Trường Bình cố gắng giải cứu Vương Vĩ khỏi tay Võ Trường Bình.

Thế nhưng họ lại không ngờ tới, mục tiêu của tiểu nữ quỷ kia không phải Vương Vĩ, cũng không phải Võ Trường Bình, mục tiêu của cô ta là tôi.

Ngay khi bọn họ chạy tới đè Trường Bình ra, nữ quỷ đột nhiên buông tay ra khỏi người Trường Bình, cô ta há to miệng hét lên, há miệng sau đó lao về phía tôi.

Trong một khoảnh khắc, tôi vô cùng sợ hãi, tuy tôi đã lớn như vậy rồi nhưng còn chưa thực sự đánh nhau với nữ quỷ đâu. Nếu như bị tiểu quỷ này nhập vào người thì sẽ không ổn chút nào, cho nên dưới tình huống khẩn cấp suy nghĩ duy nhất trong đầu đó chính là: Chạy.

Thế nhưng vừa chạy được hai bước tôi đã vấp vào tảng đá trượt chân, rắn rắn chắc chắc ngã xuống giống tư thế của một con chó đớp shit~.

Nguy rồi, đời tôi đã hết!

Lúc tôi ngã, tôi cảm thấy rất tệ, và khi tôi nhìn lại, tôi thấy nữ quỷ kia đang nhào đến tôi.

Nhưng ngay khi nữ quỷ định vồ lấy tôi, tôi nghe được một giọng nữ rất uy nghiêm đột nhiên phát ra từ trong người tôi.

"Lớn mật!"

Giọng nói vừa dứt, một luồng gió lạnh thổi tới từ đằng sau tôi, tôi chưa kịp nhìn rõ thì một bóng người không thể nhanh hơn lóe lên từ phía tôi, với đôi tay tinh xảo vặn đầu của tiểu nữ quỷ, rồi cô ấy bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn về phía đám nữ quỷ đang treo trên ngọn cây xa xa kia.

* * *

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sống Không Qua Tối Nay

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook