Sống Không Qua Tối Nay

Chương 17: Dấu Hiệu Tử Vong(1)

Hồn Quy Cố Lí

09/03/2023

Editor: Pearlchan.

Beta: Tân Sinh

"Còn họ thì sao?" Tôi chỉ vào những người cảnh sát, hỏi ông Ba Lý.

"Bọn họ hay là thôi đi, để bọn họ ra ngoài!" Ông Ba Lý khoát tay áo nói.

Thế nhưng thấy giọng điệu cứng rắn của ông Ba Lý vừa vang lên, năm người cảnh sát không ai chịu rời đi, đặc biệt là đội trưởng của họ, ông ta cứng giọng

"Chúng tôi không đi ra, chúng tôi muốn vào trong đó để báo thù cho các anh em đồng chí!" Ngữ khí của ông ta rất quyết liệt, lời nói vừa dứt, bốn người còn lại cũng kiên trì muốn đi theo ba người chúng tôi.

Nhưng ông Ba Lý không đồng ý, ý của ông là: Đi vào đó chẳng khác nào chịu chết, không đáng để vào, hơn nữa chính ông Ba Lý cũng chưa xác định được thứ bên trong là cương thi hay zombie gì đó, vậy nên nếu tùy tiện đi vào sẽ không công toi mạng.

Nhưng đám cảnh sát kia tính tình rất ngoan cố, ông Ba Lý đành để mặc họ sinh tử, cuối cùng ông đành bất đắc dĩ phải cho họ đi cùng.

"Còn bọn họ thì sao?" Tôi chỉ vào đoàn thám hiểm ở đằng xa, hỏi.

"Người ta muốn làm gì thì kệ người ta, vô duyên vô cớ gọi bọn họ đi cùng làm gì?" Ông Ba Lý lắc đầu, rồi kêu mấy người chúng tôi mang theo lửa và dụng cụ vào.

Một đoàn người xuất phát từ cánh rừng, tiến thẳng vào núi sâu.

Trên đường, cảnh sát trưởng Võ Trường Bình kể cho chúng tôi biết, khoảng một tuần trước, có mấy tên nhà giàu trong thành phố lái xe vào khu rừng này cắm trại. Hệ thống định vị GPS trên xe vẫn còn hoạt động, lúc đó cho thấy họ đang ở một nơi phía tây bắc khu rừng, thế nhưng chỉ một lát sau, những chiếc xe đều được gắn định vị đó bỗng biến mất khỏi ra đa. Từ đó không còn phát hiện được tin tức của bọn họ.

Mất tích được vài ngày, các cuộc điện thoại gọi cho những thanh niên đó đều không được bắt máy, người nhà của họ có phái người đi tìm, nhưng không ai trong số những người đi vào cánh rừng này trở ra cả.

Khi đó họ đã biết có chuyện không hay xảy ra rồi, cho nên người nhà tranh thủ thời gian tới cơ quan chức năng để báo án. Sau khi xác lập vụ án, Công an thành phố đã cử một nhóm điều tra viên muốn dựa vào chút manh mối từ vết bánh xe để truy lùng nhưng đoàn người này đã biến mất không một dấu vết. Sau đó đoàn thứ hai được cử vào, kết quả, đoàn thứ hai cũng không thấy trở lại.

Lúc ấy, mọi người lập tức hiểu rõ sự việc này rất khó giải quyết, không còn cách nào khác, đành phải điều chuyển bọn họ, cảnh sát đặc nhiệm tinh nhuệ, yêu cầu họ canh gác thật chặt lối ra vào rừng, không được để cho bất cứ người nào hay bất cứ vật gì đi qua.



Vào hôm canh gác thứ ba, họ thấy một người bước ra từ cánh rừng, toàn thân anh ta đầy thương tích nhưng lại không giống như vết dao, mà là bị động vật có móng vuốt cào phải, trên thân có còn dấu vết cắn xé của hàm răng, cơ thể không ngừng rỉ máu, mủ. Chưa đến nửa giờ sau, anh ta đã chết.

"Sau đó thì sao?" Tôi đến gần Võ Trường Bình, nghe ông ta kể tiếp.

"Sau đó chúng tôi thấy người này chết rất thảm, không đành lòng để anh ta lại nơi này nên tạm thời để anh ta trong lều vải của chúng tôi, định tới khi chúng tôi trở về sẽ mang thi thể của anh ta về để người nhà anh ta làm ma cho đúng nghĩa. Thế nhưng không ngờ đêm đó, thi thể ấy không cảnh mà bay, hơn nữa.. hơn nữa.." Nói đến đây, Trường Bình xúc động không kìm nén được.

Nghe tới đó, tôi biết nhất định đã xảy ra chuyện gì đó khiến cảnh sát trưởng đau lòng tới vậy, tôi thở dài một hơi, vỗ nhẹ vai ông ta coi như an ủi vậy.

"Hơn nữa.. hơn nữa các đồng chí trực ban bên ngoài cũng đã chết!" Trường Bình nói tới đây, nước mắt không kìm được, cứ thể chảy xuống. Anh cảnh sát đứng bên cạnh nói nhỏ cho tôi biết, đồng chí trực ban chết thảm kia không ai khác chính là em ruột của cảnh sát trưởng. Đáng lẽ đêm đó là do Trường Bình trực ban nhưng do ông ta đau bụng nên cậu ta đã trực thay.

Khó trách tại sao cảnh sát trưởng lại đau lòng tới vậy, thì ra là thế.

"Nhân tiện nói cho tôi biết người đó chết như thế nào không?" Ông Ba Lý cũng tỏ vẻ thương cảm.

Cảnh sát trưởng Trường Bình lau nước mắt, lấy lại tinh thần rất nhanh.

"Người đó vốn là em của tôi, toàn thân không phát hiện ra vết đao hay vết do bị thương, chỉ có cổ, không biết bị cái gì cắn đến chết."

"Em trai tôi bị cắn chết, thâm tâm tôi luôn nghĩ, cho dù xảy ra chuyện gì cũng phải mang thi thể nó về để gia đình an táng, nhưng không ngờ.. không ngờ.."

"Không ngờ, nửa đêm nó đột nhiên sống lại, cắn chết các đồng chí trong đội, còn muốn ra tay với anh nữa đúng không?"

Cảnh sát trưởng cũng không còn gì để nói, lời định nói ông Ba Lý cũng đã nói hộ rồi, ông ta chỉ lặng yên gật đầu.

"A! Ban ngày tôi nhìn thấy được không đúng rồi, nên muốn nhắc nhở mọi người, nhưng tôi biết rõ cac anh sẽ không tin, không chừng có thể nói chúng tôi là kẻ điên. Nhưng hiện tại thì tin tưởng tôi rồ chứ."

Lời nói của ông Ba Lý khiến cho Võ Trường Bình không phản bác được, ông không hề lên tiếng, các đồng chí bên cạnh ông ta đều gật đầu đồng ý tỏ vẻ tin tưởng ông Ba Lý.

"Võ đội trưởng, hãy nghe tôi nói." Ông Ba Lý vỗ vai Võ Trường Bình.



"Cánh rừng này không phải nơi tốt. Về mặt phong thủy thì nó là một khu đất vô cùng dữ, người thường đi vào ít có thể đi ra. Ngay cả âm dương su là người hiểu phong thủy đi vào cũng chưa chắc đã ra được vì bên trong âm khí quá nặng, sát khí cũng rất lớn nên rất dễ sinh sôi mầm tai vạ tà khí. Những chuyện mà cậu và đồng đội trải qua chỉ là một phần trong số đó, bên trong có lẽ sẽ còn rất nhiều nguy hiểm và biến cố, các người thật sự muốn đi theo chúng tôi cùng đi chịu chết sao?"

Võ Trường Bình trầm mặc suy nghĩ, nhưng chỉ lát sau, lựa chọn của ông ta vẫn là đi theo chúng tôi.

"Bởi vì có câu tôi không vào địa ngục, ai sẽ vào địa ngục, chúng tôi bị chết nhiều người như vậy rồi, không thể lùi bước trước cái chết được? Tôi biết ông là người tốt, vậy nên tôi mong ông cho tôi đi cùng, mong ông giúp đỡ chúng tôi, như vậy tôi có thể thay em trai và các đồng chí báo thù!"

Võ Trường Bình nói tới đây, ánh mắt ông ta rất kiên quyết, bộ dạng các cảnh sát kia tất cả đều là một bộ hùng hồn chịu chết. Ông Ba Lý biết rõ bọn họ đã chấp nhận mọi điều xui xẻo có thể xảy ra, muốn đuổi họ đi cùng không được, ông chỉ có thể cảm khái một tiếng, cuối cùng ông cũng đành gật đầu đồng ý.

Ông Ba Lý có nói thêm, ba người chúng tôi cho Trường Bình và các anh em theo cùng thì ông ta cần phải nghe theo sự sắp xếp của ông Ba Lý, không được hành động theo ý mình, nếu không tất cả mọi người sẽ bị hại chết.

Về điều này, Võ Trường Bình vỗ ngực nghiêm túc, cam đoan sẽ làm theo những gì ông Ba Lý nói.

Cứ như vậy, Võ Trường Bình luôn đi đầu trong suốt chặng đường, nhận nhiệm vụ cảnh giác bảo vệ chúng tôi, lòng tôi cũng ít nhiều an tâm, dù sao bọn họ đều là cảnh sát đặc biệt tinh nhuệ, trong tay còn có vũ khí, họ hoàn toàn có thể ứng phó với các tình huống bất ngờ xảy đến.

Chúng tôi, tám người đi thẳng vào trong rừng, càng vào sâu trong rừng, sương mù càng dày đặc, trong không khí bốc mùi hôi thối không thể giải thích được giống như mùi xác chết đang thối rữa, khó ngửi đến buồn nôn kinh khủng..

Đi sâu hơn nữa, chúng tôi phát hiện ra một hiện trường kì quái, ở đó có rất nhiều xác chết của động vật, gà rừng, thỏ, thậm chí rắn trên các cành cây đều chết khô, tất cả nằm ở ven đường, đang trong quá trình phân hủy.

Ông Ba Lý và Trịnh Đạo dừng lại, nhìn chằm chằm vào đống xác động vật dưới đất thì thấy vô cùng ẩm ướt.

"Mọi người cẩn thận, nơi này mùi xác chết rất nặng, những động vật này đều vì hít phải mùi tử thi nên mới chết như thế. Cho nên từ giờ trở đi, tôi muốn mọi người nghe lời tôi, hãy bịt miệng và mũi của mình lại, nín thở trong chốc lát đừng hít vào quá nhiều mùi tử thi, nếu không thì cái chết tiếp theo sẽ là của các người đấy!"

Ông Ba Lý nói với bọn họ xong thì quay người lấy ra vài lá bùa, đốt lên sau đó nhét tro vào bình nước, quơ quơ vài cái rồi đưa cho chúng tôi.

"Mỗi người uống hai ngụm, nó có thể khiến mùi tử thi không xâm nhập vào cơ thể chúng ta trong vòng một ngày."

Ông Ba Lý vừa nói xong, đám người chúng tôi lập tức làm theo. Tuy rằng nước đó hơi khó uống, cảm giác giống như bùn vậy, hại tôi suýt chút nữa nhổ ra.

Nhưng vì bảo vệ tính mạng, tôi không còn sự lựa chọn nào khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sống Không Qua Tối Nay

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook