Song Kiếm

Chương 169: Bẫy rập

Hà Tả

24/05/2014

Liệt Diễm Nhiên Lôi, Đường Hoa đã lâu lắm không sử dụng nó rồi. Bởi vì nó chỉ là một tiên thuật bậc trung - thấp, nên khi Đường Hoa đã có cấm pháp rồi tất nhiên sẽ không sử dụng nó nữa. Cấm pháp tiện dụng lắm, có thể khống chế cả một biển lửa lớn như che trời lấp đất, không những có thương tổn liên tục từ ngọn lửa, mà còn có thể tập trung thẳng vào một mục tiêu để tấn công nữa.

Nhưng khi gặp một kẻ biết tàng hình, tốc độ đã nhanh, lại còn da dày thịt béo, vậy thì không có gì có thể hữu dụng bằng tiên thuật được.

Trong lúc màn lửa sét đang quay cuồng, bốn con mắt của Đường Hoa và Quàng Khăn Đỏ đều cùng nỗ lực quan sát động tĩnh ở phía dưới. Nhưng không có gì cả, ít nhất thì họ cũng không phát hiện thấy bất cứ tung tích gì.

Quàng Khăn Đỏ báo cáo: “Vẫn còn đang ở dưới chân chúng ta.”

“Cao lắm rồi, hoàn toàn không trông thấy gì rõ ràng cả.” Nếu bị đánh trúng, chắc chắn La Như Liệt sẽ phải hiện thân ra, nhưng hiện giờ vấn đề duy nhất là, hai người bọn họ đã ở quá cao rồi, không thể nào phát hiện nổi tung tích chỉ ngẫu nhiên chớp qua của hắn.

“Vậy phải làm sao?”

“Người đẹp, nếu hắn chắc chắn có ở dưới chân chúng ta thì còn đỡ. Ta chỉ lo rằng dự báo của ngươi xảy ra vấn đề, khiến ta cứ ngu dại lãng phí pháp lực với một đám đất trống thôi. Hơn nữa ta cũng không thể biết phải oanh tạc xuống thế này đến bao lâu nữa. Là một giờ? Hai giờ? Hay là phải oanh tạc suốt hai ngày đây?”

“Vậy ngươi nói xem phải làm thế nào?”

Đường Hoa chỉ xuống dưới chân, nói: “Ta oanh tạc, ngươi hạ xuống quan sát.”

Quàng Khăn Đỏ vặn lại: “Vì sao không phải là ta oanh tạc, còn ngươi hạ xuống quan sát?”

“Ngươi làm được à?”

Quàng Khăn Đỏ nghe vậy, bèn lẩm nhẩm trong miệng: “...” Niệm xong, đột nhiên phía trên đỉnh đầu hai người chừng một cây số xuất hiện một ngọn núi lớn, trên đó có hai chữ to màu kim: Thái Sơn.

“Ý gì vậy?” Đường Hoa lau đợt mồ hôi lạnh.

“Thái Sơn Áp Đỉnh.” Dứt lời, ngọn Thái Sơn kia đã như một viên đạn pháo nện ào xuống hai người, tiếp đó Quàng Khăn Đỏ giật mình: “Ta quên mất rằng chúng ta đang ở trong phạm vi bao trùm của pháp thuật rồi.”

“Chết người à!” Đường Hoa vội túm lấy một tờ ngân phiếu: “Người đẹp, hẹn gặp lại!”

Khi Đường Hoa chơi tiên thuật cấm thuật, hệ thống đều sẽ cấp cho hắn một mắt trận. Chẳng hạn như tiên thuật, cho dù sét với lửa có trùm xuống, cũng sẽ có một vị trí trống không, Đường Hoa sẽ an toàn ở trong đó. Hơn nữa, mắt trận này có thể lớn có thể nhỏ, hoàn toàn do người thi triển khống chế cả. Nhưng nhìn lại loại pháp thuật này của Quàng Khăn Đỏ, Đường Hoa không thể nào cho rằng nàng có thể khoét được một lỗ lớn trong đó nổi. Hàng nàng xài là pháp thuật, thứ mà Đường Hoa vốn đã xài từ hồi còn ở tân thủ thôn, nên hắn biết thứ này không bà con gì với ai cả, cứ xuất ra là phang tất cả mọi thứ nằm trong phạm vi bao phủ ngay.

Vì thế, máy bay ném bom Đường Hoa chạy trốn yên lành, còn hệ thống định vị toàn cầu Quàng Khăn Đỏ bởi vì chơi trò xua chó đi bắt chuột, mà còn làm quá đáng, cho nên chết trận ngay đương trường. Hành động này thuộc dạng tự sát, phải bị giam giữ hai tiếng đồng hồ...

* * * * * *

Đường Hoa nằm trên phi kiếm, bắt đầu tính toán lại sổ sách. Mình vừa đến Phích Lịch đường mới xấp xỉ có nửa giờ đã bị mất đi một đôi chân, tiêu phí 100 kim, hệ thống định vị thì chết queo, còn La Như Liệt thì ngay cả mặt mũi thế nào mình cũng còn chưa rõ nữa. Quả nhiên làm việc cho tổ chức đều là đi buôn lỗ vốn cả.

“Xin lỗi.” Hai tiếng đồng hồ sau, Quàng Khăn Đỏ xuất hiện ở bên cạnh Đường Hoa, tức thì thành khẩn nhận lỗi ngay.

“Không sao cả!” Lời này Đường Hoa nói thật lòng, bởi vì nguyên nhân đều là do câu nói ‘Ngươi làm được à’ của mình kích thích đến nàng cả, mà nàng vốn là người không tự tin, do đó khi bị mình kích thích, nàng hoặc là sẽ càng mất đi tự tin, hoặc là sẽ làm ngược lại để chứng minh cho bản thân. Kết quả là nàng đã hành động rồi, bởi vậy nên mới bị chết. Trách sao có một tên nào đó đã từng nói ‘tự sát cũng cần phải có dũng khí’ mà: “Đều bởi vì thứ kia của ngươi ác quá đó thôi, hơn nữa lại không có mắt mũi gì cả, lần sau dùng phải cẩn thận, cẩn thận.”

“Ta biết rồi.”

* * * * * *

Lại tiếp tục bao vây tiễu trừ La Như Liệt lần nữa. Có Quàng Khăn Đỏ ở đây, tiểu La không thể nào chạy thoát nổi, vấn đề duy nhất là phải làm sao mới có thể tiêu diệt được con trùng hại này. Mà muốn tiêu diệt được nó, điều đầu tiên là phải nhìn thấy được nó trước đã, thế mới khiến cho pháp thuật có đất dụng võ được. Nếu không cho dù ngươi có oanh tạc đến mấy tiếng đồng hồ, đến khi người ta thấy sắp chết, người ta bỏ trốn một cái, mà ngươi còn phải giao lưu với cây cối một hồi, vậy chờ khi ngươi gặp lại người ta, máu của người ta cũng đã hồi phục gần đầy rồi.

* * * * * *



“Được không đó?”

“Trừ khi ngươi còn có cách nào khác tốt hơn.” Đường Hoa đang hì hục làm gì đó, trước mặt hắn có một chiếc hố sâu chừng 30 mét, bên trên treo một khúc gỗ lớn xấp xỉ bằng miệng hố, thiết kế thế này là để tránh trường hợp tiểu La bị rớt xuống hố xong lại theo nguyên tắc trong phim hoạt hình mà lăng không nhảy trở ra. Dựa theo phỏng đoán của Đường Hoa, sau khi tiểu La bị rớt xuống, ít nhất cũng phải giẫm được vách hố hoặc là đáy hố thì mới có thể thoát thân được. Mấy giây thời gian đó sẽ trở thành điểm mấu chốt trong trận quyết chiến này.

Lại trải lên vài vật ngụy trang nữa, coi như là đã làm xong xuôi hết thảy, Quàng Khăn Đỏ bèn bay lên đứng trên đỉnh ngọn cây cao nhất ở gần đấy. Cũng không biết đây là trò mèo bắt chuột hay là chuột bắt mèo, mà dường như La Như Liệt rất có hứng thú với hai người. Chỉ cần một khi Quàng Khăn Đỏ bị hắn phát hiện đang đứng ở trên một ngọn cây nào đó, hắn sẽ từ từ tiếp cận nàng. Bởi vậy hiện giờ Quàng Khăn Đỏ đang là mồi nhử.

Đường Hoa thì ẩn núp trong một lùm cây cách hố bẫy không xa, hắn phụ trách việc đậy miệng hố lại. Biện pháp ngu ngơ vô cùng bất đắc dĩ kiểu này cũng chỉ có thể sử dụng được trong những tình huống vô cùng bất đắc dĩ như hiện nay mà thôi. Theo lời của Đường Hoa thì chuyện này đúng là gáo bể làm muôi. Tiểu La đúng là một con BOSS hình người cực kỳ khác loại. Đương nhiên những con BOSS khác cũng đều có phương diện khác loại của riêng mình cả.

“Hướng Tây Bắc khoảng chừng 10 dặm, đang từ từ đến gần chúng ta.” Quàng Khăn Đỏ báo cáo.

Đường Hoa nói trong kênh đội ngũ: “Thi Thi bảo rằng ngươi rất ít lời, ta lại thấy không hẳn như thế.” 10 dặm đường, mà lại còn là cự ly đường thẳng nữa, gấp gì chớ?

“Ta... Ta khẩn trương, mà khẩn trương thì luôn muốn nói chuyện.”

“Vì sao lại khẩn trương?”

“Không biết, có lẽ là sợ vì sai lầm của ta mà...”

“Kể một câu chuyện cho ngươi nghe nhé.” Đường Hoa thấy Quàng Khăn Đỏ không phản đối bèn nói tiếp: “Chuyện kể có một cặp vợ chồng kia, cả hai đều rất thành đạt, có được cả thân phận lẫn địa vị. Lúc này họ sắp có một đứa con, họ hoạch định cho nó một tương lai tươi sáng nhất, mà họ thực sự cũng đã làm vậy rồi. Nào là dưỡng thai, học đi, học nói, học mầm non, tóm lại là thứ gì tốt thì dạy thứ đó, cái gì đắt tiền thì mua cái đó. Đứa bé kia rất thông minh, hơn nữa lại còn thi đậu một trường đại học danh tiếng nữa, nó là một đứa bé gần như là hoàn mỹ, đúng theo mong ước của họ vậy.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó... Đứa bé đó chết rồi.”

“Chết rồi?”

“Ừ, có một ngày nọ chỗ cửa của phòng ngủ trong trường đại học bị cháy, ban đầu lửa cũng không lớn cho lắm, nhưng bốn đứa bé trong phòng đều loạn lên cả, bởi vì không có phụ huynh nào dạy chúng phải làm gì vào lúc đó cả, cho nên chúng cũng không dám lao ra khỏi cửa. Có một đứa trong đó chạy ra ngoài ban công, thế là ba đứa còn lại đều chạy theo. Lửa bắt đầu cháy lớn hơn, cả bốn đều cảm thấy nóng vô cùng, một đứa bé trong đó bèn treo người ra ngoài ban công, dùng tay bám lấy lan can. Một phút sau, nó không chịu nổi nữa, bèn rớt xuống. Điều đáng buồn chính là đứa bé thứ hai lại lặp lại hành động đó của nó, rồi đến đứa thứ ba, đứa thứ tư... Đều chết hết cả rồi. Phụ huynh của chúng rất đau lòng, họ vốn cũng muốn bồi dưỡng ý thức về nguy hiểm cho đám trẻ, nhưng họ lại sợ đám trẻ thuần khiết đó bị sự sợ hãi về nguy hiểm làm thương tổn. Lúc này họ mới biết chuyện xảy ra đều là do sai lầm của mình.”

“Thật là một câu chuyện buồn.”

“Vậy ngươi có nên cảm thấy mình rất là may mắn hay không?”

“?”

“Bởi vì đám trẻ đó chỉ thua có một lần là đã không còn có cơ hội vãn hồi được nữa. Nhưng ngươi, lại có thể chết vô số lần để đi tìm đáp án của mình, bởi vì đây là một trò chơi, không có cái gì là sai lầm hay sơ xuất cả, chỉ có làm hay không làm mà thôi, bất cứ hậu quả gì ngươi cũng đều có thể gánh vác được cả.”

“...” Quàng Khăn Đỏ một hồi lâu sau mới thốt ra: “Cảm ơn.”

“Đừng cảm ơn, cũng đừng có trách ta nhiều chuyện, thực ra ta cũng rất căng thẳng, cho nên mới tìm chuyện gì đó để nói thôi.”

“Thi Thi tỷ từng nói, thực ra con người ngươi cũng không xấu xa gì cho lắm.”

“Ừm, ta nhất định phải nhắc nhở ngươi, câu nói đó của nàng không đúng đâu, nếu ngươi ở bên cạnh ta trong thời gian dài thì sẽ biết con người ta đã tồi tệ đến hết thuốc chữa rồi. Ít nhất thì Phong Vân Nộ cũng nghĩ như vậy đấy, ha ha ha!”

“Ngươi là người nơi nào?”

“Ưm... đừng có hỏi những vấn đề không chuyên nghiệp như thế này. Đây là câu hỏi mà lúc ta vừa mới biết chơi game online mỗi ngày nhất định phải hỏi tới mười lần đấy. Thân là một cao thủ, những lời nói, cử chỉ đừng nên đề cập đến thế giới hiện thực làm gì, bởi vì như vậy sẽ nhàm chán lắm, cũng sẽ khiến cho tấm màn internet này phải rơi xuống, khiến bản thân mình bị lộ ra dưới ánh sáng mặt trời. Trừ khi...”

“Trừ khi thế nào?”



“Trừ khi ngươi muốn khi đến hành tinh M sẽ lên giường với ta.” Đường Hoa thấy Quàng Khăn Đỏ tỏ ra xấu hổ bèn cười ha ha một tiếng, nói: “Chỉ đùa thôi, đừng bận tâm. Tiểu La hiện đang ở đâu đó?”

“Chết, cách 100 mét rồi, đang ở trong khu vực này!”

“Đừng khẩn trương.” Đường Hoa phân tích một cách tỉ mỉ: “Hắn phải di động thong thả thì mới có thể ẩn thân được, một khi đi nhanh sẽ bị bại lộ ngay. Trông thấy rồi, đang cách ngươi 60 mét về hướng sáu giờ, cách hố bẫy còn 55 mét nữa.”

“A?” Quàng Khăn Đỏ không phải đang sợ hãi, mà là rất sửng sốt, hỏi: “Làm sao ngươi biết được?”

“Hè hè, ta đã thả Bùa Giám Định của hệ thống ở vài nơi trên mặt đất rồi, một khi hắn động tới, hệ thống sẽ báo tin cho ta ngay. Chỉ cần ta nhớ được vị trí của đám Bùa Giám Định, vậy ta sẽ biết được vị trí hiện tại của hắn thôi.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó thì quan sát những động tĩnh của cây cỏ ở trên đường, chờ khi hắn tới gần hố bẫy, nếu cần thiết thì sẽ giúp cho hắn một tay.”

“Ngươi thực thông minh đấy.”

“Ừ, điều này ta chắc chắn phải thừa nhận thôi.”

* * * * * *

“Tên kia ngừng lại rồi, còn cách ngươi 10 mét, cách hố bẫy 5 mét, chắc là đang quan sát chung quanh. Có lẽ hắn đang nghi ngờ vì sao ngươi cứ ngu ngơ đứng trên cành cây suốt nửa giờ nay đấy. Lại nói, ngươi cứ đứng hóng gió ở đấy quả là vô cùng đáng nghi thật.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Hát đi, đặc biệt là những bài mà ngươi thích ấy,”

“Xưa kia trong rừng rậm tối om, có một con sói hoang thật lớn, một mình sống trong hang đá, không có ai làm bạn, bụng đói quá biết làm sao đây? Nó bèn tìm, tìm mấy đứa bé, xem đứa nào hư, nó bèn nuốt chửng vào.”

“Dừng!”

“Sao vậy?”

“Ta sợ hắn bị ngươi dọa cho chạy mất đấy. Gào lên thế này thì ngay cả lũ sói ở ngoài mười cây số cũng thi nhau tìm đến cho coi. Ngươi đọc văn đi!”

* * * * * *

Không biết bao nhiêu phút sau, Đường Hoa đột nhiên phát hiện vật ngụy trang của hố bẫy đã biến mất rồi, bèn không dài dòng, chớp mắt cắt đứt sợi dây thừng đang treo khúc gỗ kia. Khúc gỗ rớt vào trong hố được một nửa, thình lình lại bay ngược trở về, hiển nhiên là do con mồi trong đó đang vùng vẫy chuẩn bị thoát ra. Có điều Đường Hoa tin rằng vừa mới bị khúc gỗ kia cản lại, con mồi thế nào cũng phải vùng thoát ra một lần nữa.

Nhẩm lại thời gian, căn cứ vào thời gian mà khúc gỗ kia rớt xuống, vậy xx giây sau con mồi sẽ nhảy ra khỏi hố bẫy. Đường Hoa không hề dốt, hắn thừa biết chiếc hố kia không thể giữ được con mồi, cho nên hố bẫy chỉ là để ngụy trang, cũng chỉ là một phần nhỏ trong kế hoạch của hắn mà thôi.

“Thần Quang bảo tháp!” Đường Hoa ném bảo tháp ra. Nhìn thì ra vẻ bảo tháp chỉ chụp trúng không khí, nhưng pháp lực bị tiêu hao đã nói cho Đường Hoa biết, bên trong tháp có thứ gì đó rồi. Mức pháp lực của Đường Hoa dĩ nhiên không thể vây được con mồi này, mà hắn cũng không trông chờ vào chuyện đó, đây cũng chỉ là một phần trong kế hoạch của hắn. Đường Hoa hạ lệnh: “Động thủ.”

“Tới đây!” Quàng Khăn Đỏ từ trên ngọn cây vụt xuống, lấy từ trong túi Càn Khôn ra một bao lớn thuốc nhuộm màu đỏ, ném về phía bảo tháp. Đường Hoa dĩ nhiên cũng phối hợp theo, thu bảo tháp lại. Đám thuốc nhuộm biến thành một hình người, đây không phải La Như Liệt thì còn là ai?

“Áo...” La Như Liệt bỏ rơi việc tấn công hai người, lập tức chạy trốn.

Quàng Khăn Đỏ nói: “Hắn chạy rồi.”

“Hắn bây giờ còn bắt mắt hơn cả đom đóm trong đêm nữa.” Đường Hoa nhìn điểm đỏ - tiểu La đang chạy đi xa dần, gọi phi kiếm ra: Bọc đánh, phải nhớ, sau khi thoát ly chiến đấu được một phút, thuốc nhuộm sẽ bị biến mất đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Song Kiếm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook