Chương 168: Lại bỏ rơi
Hà Tả
19/05/2014
Mặc Tinh đang hớn hở thương lượng về hình dạng của kim
cương với ông chủ tiệm, ban đầu nàng định làm mười hai chòm sao cộng với mười hai cầm tinh, nhưng lại bị Đường Hoa phủ quyết một cách vô tình,
lý do là đã vượt qua dự toán nhiều lắm. Cuối cùng sau khi hai bên trải
qua một trận thảo luận kịch liệt, đã dừng lại ở mức làm bốn con: Thanh
Long Bạch Hổ Chu Tước Huyền Vũ, mỗi con không thể vượt qua 4 carat. Loại vật dụng xa xỉ này là dụng cụ để các hiệu buôn trang sức chặt chém
những kẻ coi tiền như rác, hơn nữa họ còn thậm chí treo cả thanh đồ đao
đẫm máu đó ở ngay ngoài cửa tiệm nữa, như thể muốn nói thế này đây: vào
đê, vào mà chịu chém đi nào.
“Ta nói ngươi không phải phồng tôm đó chứ? Nữ nhân kia lợi hại đến vậy à?” Sát Phá Lang hỏi: “Nàng thật có dịch dung sao? Sao ta không nhận ra được vậy?”
“Ngươi không nhận ra ta còn hiểu được, nhưng quan trọng là ngay cả ta cũng không nhận ra đây này.” Trong trận cuối Đường Hoa không có trang bị nhiều thần khí tiên khí như trước, chỉ giữ lại một thanh tiên kiếm lục giai để cưỡi thôi. Nguyên nhân rất là đơn giản, hắn còn mong người ta đến định thân hắn gây mê hắn phong ấn hắn mà không được ấy chứ: “Có điều... Ta có thể khẳng định, nữ nhân này chắc chắn đã qua kiếp thứ nhất rồi, đồng thời còn có được ít nhất một thứ tương tự như tiên kiếm nhất phẩm trở lên nữa.”
“Ừ, lại thêm level chênh lệch lớn đến thế.” Sát Phá Lang gật đầu, nói: “Ta muốn đi gặp nàng một chuyến.”
“Đừng! Nàng hiện giờ đang làm nhiệm vụ chung với ta đấy, chờ nhiệm vụ xong hẵng tính.” Đường Hoa biết Sát Phá Lang không tin tu vi của cô nàng kia cao đến vậy.
“Ngươi lại bị thuê rồi?” Sát Phá Lang tỏ vẻ khinh bỉ, nói thế nào cũng là cao thủ đệ nhất, vậy mà ngày ngày toàn vì chút tiền mà bị người ta túm đầu đi làm cu li như thế đấy. Thật là chẳng xứng với thân phận một chút nào cả. Thân là cao thủ, hẳn phải như câu nói ‘ở chỗ cao luôn luôn rét lạnh’ kìa, cô độc, cô quạnh, cộng cả thê lương, buồn xót cho thiên hạ, nhìn thấu những điều mà người thường không thể thấy, nghĩ được những điều mà người thường không thể nghĩ... Mà điều khiến mình không chấp nhận được, đó là mình lại xếp hạng phía sau tên không có phong độ cao thủ này mới chết chứ!
“Không nói ngươi biết.”
“À? Là nhiệm vụ gì thế?” Sát Phá Lang hiếu kỳ hỏi.
“...” Đường Hoa nhìn lên trời.
Mặc Tinh vừa ngắm đồ trang sức vừa trả lời: “Đi giết La Như Liệt lấy Thổ Linh châu.”
Sát Phá Lang sửng sốt hỏi: “Nàng thuê hắn đi lấy thứ mà hắn muốn lấy à?”
Mặc Tinh thinh lặng một hồi lâu, sau đó nói: “Thực ra bản thân ta rất là đau đớn cho kết quả của việc này.”
Đáng thương cho cô bé quàng khăn đỏ, hết chuyện lại đi dẫn con sói Gia Tử đi vào trong ngôi nhà ấm áp của mình. Sát Phá Lang than một hơi, nói: “Từ khi lịch sử Trung Quốc xuất hiện một tên tiểu nhân như ngươi, tia cực tím đã không còn đáng sợ như vậy nữa.”
“Ây! Ta sẽ trả lại tiền thuê cho nàng mà.”
Sát Phá Lang chĩa một ngón giữa lên, Đường Hoa tức giận bừng bừng, vì thế hai người bắt đầu đấu võ. Mặc Tinh rất là quen thuộc với chuyện này, cho nên họ đánh mặc họ, mình chọn phần mình, dù sao lát nữa cũng sẽ có người phải trả tiền thôi. Chạy được Đông Phương Gia Tử, cũng không thoát được Sát Phá Lang.
* * * * * *
Sát Phá Lang tuy có lòng muốn quấy rối Đường Hoa, nhưng thật sự là không có thời gian, vì Đường Hoa có chuyện chính đáng cho nên nhiệm vụ dạo phố với Mặc Tinh đã hiển nhiên rơi xuống đầu của hắn. Đương nhiên hắn rất vui nhận nhiệm vụ này, nếu có thể phá được chuyện của Đường Hoa nữa thì đúng là càng hoàn mỹ hơn. Nhưng hắn lại không biết rằng Đường Hoa đã đưa Trục Nhật kiếm ra để mười ngày sau đấu giá rồi, nếu biết được, có lẽ hắn sẽ tức khắc bỏ rơi hồng nhan, ngàn dặm truy Gia Tử luôn ấy chứ.
Đường Hoa có một thói quen tốt, đó là trừ khi có chuyện ngoài ý muốn chẳng đặng đừng, nếu không sẽ không bao giờ tới trễ. Đương nhiên cũng không ai nói rằng hắn không về sớm cả.
Đường Hoa và Kiếm Vũ không có ham muốn giao lưu gì cả. Kiếm Vũ rất là tán thưởng tính cách này của Đường Hoa. Trò chơi này với nàng cũng như là một trò game offline vậy, nàng không quen với việc có một ‘người’ khác ngoài nàng tồn tại trong trò chơi.
Du Châu vẫn còn là lãnh địa của Huyết Chiến Đồ Thành do Sát Vô Xá làm chủ, tinh thần ‘thà làm đầu gà, không làm đuôi phượng’ của hắn khiến nơi đây rất là yên bình.
Phích Lịch đường cách Du Châu không xa, số người chơi đến nơi này cũng không phải là ít, vì nơi này được xem như một thiên đường luyện cấp khá khác biệt. Cái khác biệt so với bình thường là quái nơi đây rất kỳ lạ, chúng máu ít da dày, hành động trên mặt đất nhanh nhẹn vô cùng, nhưng khuyết điểm của chúng thì người người đều biết: chúng không biết không chiến, cũng không có vũ khí phòng không. Sở trường của quái nơi này là ẩn thân giữa quần thể kiến trúc diện tích trăm mẫu của Phích Lịch đường cộng với ngàn mẫu núi hoang nước sâu chung quanh. Bọn chúng có thân thể kết hợp giữa người với yêu, gần như mọi đệ tử Phích Lịch đường đều được di truyền những đặc tính của tắc kè hoa, ai nấy cũng đều có năng lực đổi màu cả. Một khi ngươi bay quá thấp, vậy rất có khả năng sẽ bị một cái cây tấn công, mà một khi bị đánh trúng, ít nhất cũng phải bay mất nửa ống máu.
Cho nên những người chơi luyện cấp trong khu này gần như đều là pháp sư cả. Họ không cần phải đi tìm đám đệ tử Phích Lịch đường, mà chỉ cần từ trên trời oanh tạc xuống là được, cứ dăm ba người quây một khu lại rồi quay qua quay lại oanh tạc. Tuy không thể bằng được với những thánh địa luyện cấp ở bên ngoài, nhưng ở nơi này lại an toàn, một sự an toàn tuyệt đối mà bên ngoài không có được. Trừ khi...
Trừ khi họ gặp phải những dạng như là La Như Liệt vậy. La Như Liệt tuy cũng chỉ hoạt động được trên lục địa, nhưng thủ đoạn phòng không lại rất nhiều, dạng cung tiễn nào cũng sở trường cả. Mà sở trường nhất là màn nhảy từ trên vách núi cao xuống, một khi như thế thì quỹ tích mà hắn nhảy xuống sẽ trở thành một con đường chết chóc. Không ai có thể ngăn nổi một đòn của hắn cả.
* * * * * *
“Ngươi đang làm gì vậy?” Sau khi tới được Phích Lịch đường, Đường Hoa nghi hoặc nhìn Kiếm Vũ đang nhắm mắt lại, rồi lẩm nhẩm gì đó với một cái cây trong rừng.
“Ta nhờ nó tìm La Như Liệt giúp ta.”
“Nó? Tìm giúp ngươi?”
“Phải!”
“Vì sao?”
“... Bởi vì trong hệ thổ có một pháp thuật cao giai gọi là Nhất Lý Bình Xuyên.”
“Khoan khoan, pháp thuật này không phải là pháp thuật công kích đường thẳng sao?” Đường Hoa đã từng thấy có người sử dụng nó rồi, chiêu này sẽ mở ra một con đường ở trước mặt mình, đương nhiên đám quái trên đoạn đường đó cũng sẽ bị mất máu.
“Cảnh giới hệ thổ của ta là Phản Phác Quy Chân, tức là có thể phát hiện được những tác dụng tiềm ẩn của pháp thuật hệ thổ... Ngươi đừng hỏi chuyện ta nữa, ta sẽ bị căng thẳng đấy.”
Cảnh giới? Đường Hoa lôi bảng nhân vật ra, trên đó có nói cảnh giới nhân vật của mình là Luyện Thần Phản Hư, khiến tốc độ hồi phục khí huyết được nhanh hơn, giảm bớt thời gian chờ của kỹ năng, pháp thuật. Hắn nhìn tiếp qua bên lửa với sét, thấy cảnh giới vẫn còn trắng hếu. Hóa ra nhân vật thì có cảnh giới của nhân vật, pháp thuật có cảnh giới của pháp thuật, kỹ năng cũng có cảnh giới của kỹ năng. Khổ cái là hiện giờ lượng người có cảnh giới thật ít quá, nên ngay cả nhật báo với đặc san cũng không thể phân tích chúng được. Đường Hoa cảm thấy chỉ bằng vào chút kiến thức này, lần đi đây đã có giá trị rồi.
Tuy Kiếm Vũ xin Đường Hoa đừng hỏi chuyện tiếp nữa, nhưng Đường Hoa chỉ dùng vài phút là đã làm rõ ràng sự tình ngay. Cảnh giới hệ thổ của Kiếm Vũ đã lên tới tầng 3, một lần lĩnh ngộ được trong lúc nguy hiểm nhất, ở trạng thái sắp chết sử dụng pháp thuật hệ thổ để bảo vệ cho tánh mạng. Một lần là do gặp được một ông lão NPC tự xưng là Thổ Địa. Còn một lần là do lúc vô ý mua được một bộ ba quyển chân giải của pháp thuật hệ thổ, cũng là do quyển sách này nên nàng phải nợ tiền Thi Thi, rồi vì thiếu tiền nên mới phải đi ám sát, sau đó vì đi ám sát, cho nên Đường Hoa mới có thể gặp gỡ với một cao thủ ẩn mà biết đâu cả một đời sẽ không nổi danh này.
Ba cái cảnh giới... Nếu lửa với sét của Đường Hoa mà có ba cảnh giới, hắn sẽ không chần chừ đi giết người độ ma kiếp thứ hai ngay. Nhưng theo phân tích tình báo của Kiếm Vũ thì hắn rất là khó đạt được cảnh giới nào, bởi vì tính cánh quyết định hết thảy. Hắn không có kiên nhẫn, hắn không chịu nghiên cứu, hắn theo đuổi vật chất, hắn thích đầu cơ trục lợi, vậy tính cánh của hắn cơ bản không có quan hệ gì với cảnh giới cả, trừ khi hắn cũng có thể kiếm được một bộ chân giải thì may ra.
* * * * * *
“Hướng Đông Nam, 15 dặm!” Kiếm Vũ bay lên không trước, khi đến gần mục tiêu thì hạ xuống một nhánh cây, nói: “3 dặm về hướng chính Nam.”
“Được, coi ta!” Hướng chính Nam, khoảng cách 3 dặm là một bãi sông, của một dòng sông không sâu cũng không cạn, trên bãi có các tảng đá lớn nhỏ khác nhau, chỉ nhìn qua là thấy rõ hết, lúc này ở đó chỉ có hai người chơi đang nhàm chán oanh tạc qua oanh tạc lại. Nhưng sau mỗi lượt oanh tạc của hai người, đám quái bị đánh trúng rồi hiện ra đều chỉ là đệ tử Phích Lịch đường hết.
Người tàng hình? Đường Hoa hô một tiếng: “Mượn địa bàn dùng chút.” Sau đó bất kể hai người chơi này có đồng ý hay không, hắn cứ thế triệu hồi ra ngàn đóa hoa sen biến nơi đây thành một biển lửa. Biển lửa này dưới sự thôi thúc của hắn cứ thế hoành hành khắp bãi sông. Đường Hoa không có chút cảm xúc nào với đám điểm kinh nghiệm đang nhảy lên hiện giờ, nếu muốn luyện cấp hắn cũng không cần phải đến nơi đây.
Vài phút trôi qua, Đường Hoa thu hồi sự khống chế với biển lửa, biển lửa bèn tuôn ra tứ phía, rồi rất nhanh đã biến mất. Đường Hoa lấy một chiếc loa vốn mua đề phòng ra, quay đầu lại hô: “Ngươi có lầm không đó, ngay cái lông chân cũng không có này!” Không có cách nào cả, Kiếm Vũ không thêm hảo hữu hắn, mà cự ly quá xa thì đội ngũ sẽ tự động bị giải tán.
Kiếm Vũ nghe Đường Hoa gọi mình, bèn đứng trên cây lẩm nhẩm một hồi rồi đột nhiên khẩn trương kêu lên: “Hắn đang ở gần ngươi đó, mau bay cao lên đi!”
“Cái gì?” Đường Hoa đang ở hướng ngược gió.
“Chạy mau!”
Hai anh bạn lúc đầu luyện cấp ở đây thấy Đường Hoa còn chưa nghe rõ, bèn giải thích: “Cao thủ, nàng bảo ngươi ‘chạy mau’ đó.”
“A!” Đường Hoa vừa kịp hiểu ra, thì chỉ thấy một bóng đen đã từ phía dưới chân mình bắn thẳng lên. Không cần thấy rõ mặt mũi, chỉ nhìn tốc độ này Đường Hoa đã biết mình gặp phải chính chủ rồi, nhưng lúc này bay lên đã không còn kịp nữa, thậm chí cũng không có cả thời gian để lấy ngân phiếu ra. Đường Hoa bèn vội vàng lấy thanh Trục Nhật kiếm ra quét ngang qua hai chân của mình.
Ngay trong chớp mắt sau, La Như Liệt đã ôm lấy hai chân của Đường Hoa, hắn đang định lợi dụng lực kéo này để lấy cái mạng nhỏ của Đường Hoa, lại phát hiện không thể nào mượn lực được, bèn nhìn kỹ lại, hóa ra Đường Hoa đã cắt hai chân của mình đi rồi! Phi kiếm chở Đường Hoa - không chân - nhanh chóng chạy trốn.
* * * * * *
Còn may là không bị xem như thương tổn do kỹ năng, chỉ là thương tổn phổ thông thôi đấy. Tuy bị đứt chân nhìn như rất thảm thiết, nhưng mà thương tổn thật sự không cao bao nhiêu. Những linh kiện bị thất lạc sẽ tự động mọc lại sau khi thoát ly chiến đấu được 1 phút. Đậu xanh, lần đầu gặp hắn thì bị mất mạng, lần thứ hai bị mất cặp chân, lần thứ ba sẽ mất cái gì đây?
Đường Hoa lập tức giận chó đánh mèo lên đầu Kiếm Vũ đang dùng ánh mắt quan tâm nhìn hắn: “Ngươi nhất định phải thêm hảo hữu với ta, trừ khi ngươi không muốn làm nhiệm vụ này nữa.” Là game thời đại nào rồi mà gọi nhau cũng phải dùng miệng hô nữa thế? Ngươi đừng có coi La Như Liệt người ta như không khí đấy nhé, người ta là BOSS cao đẳng, nghe rõ lắm.
“...” Kiếm Vũ trầm tư một lúc lâu, xong hỏi: “Ngươi đáp ứng ta sau khi xong nhiệm vụ sẽ bỏ hảo hữu chứ?”
“Được!” Hảo hữu của ông đây có cả ngàn cả vạn, chẳng khát khao gì thêm một người đâu.
“Đồng thời cũng giữ bí mật?”
“Được!” Cái này... Kẻ hèn này là cổ đông của Vô Biên đặc san, hơn nữa còn là cổ đông lớn nữa đó. Hệ thống nhắc, Quàng Khăn Đỏ đã thêm ngươi làm hảo hữu, có chấp nhận không? Đường Hoa nhấn ‘chấp nhận’ xong bảo: “Tên của ngươi khá là gợi cảm đấy.”
“Gợi cảm?”
“Ừ, khá là xứng với bản thân ngươi. Có điều ta không hiểu cho lắm... Ngươi đã là một người trưởng thành thế này rồi, sao lại dùng tên của một nhân vật trong truyện cổ tích trẻ em thế?”
“Nhân vật trong truyện là Quàng Khăn Đỏ bé.” Quàng Khăn Đỏ giải thích: “Đây là Quàng Khăn Đỏ bé sau khi đã lớn lên, không có mặt trong truyện.”
Cổ tích, huyễn tưởng, chìm đắm, thoát ly hiện thực! Đường Hoa than một hơi, cô nương, đây chính là nguyên nhân gây ra chứng tự kỷ của cô đó. Có vẻ như đọc truyện nhiều quá cũng không tốt đấy nhỉ? Không thấy có nhiều bản tin vẫn đưa tin là nam sinh cao trung XX đã băng qua giữa làn xe cộ đông đúc đấy sao? Theo lời nhân vật, thì mục đích của hắn không phải là tìm chết, mà là vì xuyên thời không. Hà mỗ đề nghị từ đây có viết truyện xuyên thời không thì nên viết là thông qua bồn cầu hay là lỗ chìa khóa nhé, nếu không lại bị hiềm nghi là hướng dẫn thanh thiếu niên gây hại đến an toàn công cộng, cộng thêm hướng dẫn tự sát đấy.
“Đã tìm ra hắn rồi, ở ngay gần chúng ta đấy, chúng ta phải làm sao?” Quàng Khăn Đỏ vội hỏi trong kênh đội ngũ.”
“Ngân Đạn Ba, bay lên nào.” Tên nhép, coi coi ta có tạc chết ngươi hay không đây. Đường Hoa lật tay, chiêu Liệt Diễm Nhiên Lôi đã lâu không xài nay bao trùm hết cả khu vực. Cấm pháp tìm không được mục tiêu khiến ngươi có thể chịu đựng được, vậy để xem ngươi có thể chịu nổi tiên thuật hay không đây.
“Ta nói ngươi không phải phồng tôm đó chứ? Nữ nhân kia lợi hại đến vậy à?” Sát Phá Lang hỏi: “Nàng thật có dịch dung sao? Sao ta không nhận ra được vậy?”
“Ngươi không nhận ra ta còn hiểu được, nhưng quan trọng là ngay cả ta cũng không nhận ra đây này.” Trong trận cuối Đường Hoa không có trang bị nhiều thần khí tiên khí như trước, chỉ giữ lại một thanh tiên kiếm lục giai để cưỡi thôi. Nguyên nhân rất là đơn giản, hắn còn mong người ta đến định thân hắn gây mê hắn phong ấn hắn mà không được ấy chứ: “Có điều... Ta có thể khẳng định, nữ nhân này chắc chắn đã qua kiếp thứ nhất rồi, đồng thời còn có được ít nhất một thứ tương tự như tiên kiếm nhất phẩm trở lên nữa.”
“Ừ, lại thêm level chênh lệch lớn đến thế.” Sát Phá Lang gật đầu, nói: “Ta muốn đi gặp nàng một chuyến.”
“Đừng! Nàng hiện giờ đang làm nhiệm vụ chung với ta đấy, chờ nhiệm vụ xong hẵng tính.” Đường Hoa biết Sát Phá Lang không tin tu vi của cô nàng kia cao đến vậy.
“Ngươi lại bị thuê rồi?” Sát Phá Lang tỏ vẻ khinh bỉ, nói thế nào cũng là cao thủ đệ nhất, vậy mà ngày ngày toàn vì chút tiền mà bị người ta túm đầu đi làm cu li như thế đấy. Thật là chẳng xứng với thân phận một chút nào cả. Thân là cao thủ, hẳn phải như câu nói ‘ở chỗ cao luôn luôn rét lạnh’ kìa, cô độc, cô quạnh, cộng cả thê lương, buồn xót cho thiên hạ, nhìn thấu những điều mà người thường không thể thấy, nghĩ được những điều mà người thường không thể nghĩ... Mà điều khiến mình không chấp nhận được, đó là mình lại xếp hạng phía sau tên không có phong độ cao thủ này mới chết chứ!
“Không nói ngươi biết.”
“À? Là nhiệm vụ gì thế?” Sát Phá Lang hiếu kỳ hỏi.
“...” Đường Hoa nhìn lên trời.
Mặc Tinh vừa ngắm đồ trang sức vừa trả lời: “Đi giết La Như Liệt lấy Thổ Linh châu.”
Sát Phá Lang sửng sốt hỏi: “Nàng thuê hắn đi lấy thứ mà hắn muốn lấy à?”
Mặc Tinh thinh lặng một hồi lâu, sau đó nói: “Thực ra bản thân ta rất là đau đớn cho kết quả của việc này.”
Đáng thương cho cô bé quàng khăn đỏ, hết chuyện lại đi dẫn con sói Gia Tử đi vào trong ngôi nhà ấm áp của mình. Sát Phá Lang than một hơi, nói: “Từ khi lịch sử Trung Quốc xuất hiện một tên tiểu nhân như ngươi, tia cực tím đã không còn đáng sợ như vậy nữa.”
“Ây! Ta sẽ trả lại tiền thuê cho nàng mà.”
Sát Phá Lang chĩa một ngón giữa lên, Đường Hoa tức giận bừng bừng, vì thế hai người bắt đầu đấu võ. Mặc Tinh rất là quen thuộc với chuyện này, cho nên họ đánh mặc họ, mình chọn phần mình, dù sao lát nữa cũng sẽ có người phải trả tiền thôi. Chạy được Đông Phương Gia Tử, cũng không thoát được Sát Phá Lang.
* * * * * *
Sát Phá Lang tuy có lòng muốn quấy rối Đường Hoa, nhưng thật sự là không có thời gian, vì Đường Hoa có chuyện chính đáng cho nên nhiệm vụ dạo phố với Mặc Tinh đã hiển nhiên rơi xuống đầu của hắn. Đương nhiên hắn rất vui nhận nhiệm vụ này, nếu có thể phá được chuyện của Đường Hoa nữa thì đúng là càng hoàn mỹ hơn. Nhưng hắn lại không biết rằng Đường Hoa đã đưa Trục Nhật kiếm ra để mười ngày sau đấu giá rồi, nếu biết được, có lẽ hắn sẽ tức khắc bỏ rơi hồng nhan, ngàn dặm truy Gia Tử luôn ấy chứ.
Đường Hoa có một thói quen tốt, đó là trừ khi có chuyện ngoài ý muốn chẳng đặng đừng, nếu không sẽ không bao giờ tới trễ. Đương nhiên cũng không ai nói rằng hắn không về sớm cả.
Đường Hoa và Kiếm Vũ không có ham muốn giao lưu gì cả. Kiếm Vũ rất là tán thưởng tính cách này của Đường Hoa. Trò chơi này với nàng cũng như là một trò game offline vậy, nàng không quen với việc có một ‘người’ khác ngoài nàng tồn tại trong trò chơi.
Du Châu vẫn còn là lãnh địa của Huyết Chiến Đồ Thành do Sát Vô Xá làm chủ, tinh thần ‘thà làm đầu gà, không làm đuôi phượng’ của hắn khiến nơi đây rất là yên bình.
Phích Lịch đường cách Du Châu không xa, số người chơi đến nơi này cũng không phải là ít, vì nơi này được xem như một thiên đường luyện cấp khá khác biệt. Cái khác biệt so với bình thường là quái nơi đây rất kỳ lạ, chúng máu ít da dày, hành động trên mặt đất nhanh nhẹn vô cùng, nhưng khuyết điểm của chúng thì người người đều biết: chúng không biết không chiến, cũng không có vũ khí phòng không. Sở trường của quái nơi này là ẩn thân giữa quần thể kiến trúc diện tích trăm mẫu của Phích Lịch đường cộng với ngàn mẫu núi hoang nước sâu chung quanh. Bọn chúng có thân thể kết hợp giữa người với yêu, gần như mọi đệ tử Phích Lịch đường đều được di truyền những đặc tính của tắc kè hoa, ai nấy cũng đều có năng lực đổi màu cả. Một khi ngươi bay quá thấp, vậy rất có khả năng sẽ bị một cái cây tấn công, mà một khi bị đánh trúng, ít nhất cũng phải bay mất nửa ống máu.
Cho nên những người chơi luyện cấp trong khu này gần như đều là pháp sư cả. Họ không cần phải đi tìm đám đệ tử Phích Lịch đường, mà chỉ cần từ trên trời oanh tạc xuống là được, cứ dăm ba người quây một khu lại rồi quay qua quay lại oanh tạc. Tuy không thể bằng được với những thánh địa luyện cấp ở bên ngoài, nhưng ở nơi này lại an toàn, một sự an toàn tuyệt đối mà bên ngoài không có được. Trừ khi...
Trừ khi họ gặp phải những dạng như là La Như Liệt vậy. La Như Liệt tuy cũng chỉ hoạt động được trên lục địa, nhưng thủ đoạn phòng không lại rất nhiều, dạng cung tiễn nào cũng sở trường cả. Mà sở trường nhất là màn nhảy từ trên vách núi cao xuống, một khi như thế thì quỹ tích mà hắn nhảy xuống sẽ trở thành một con đường chết chóc. Không ai có thể ngăn nổi một đòn của hắn cả.
* * * * * *
“Ngươi đang làm gì vậy?” Sau khi tới được Phích Lịch đường, Đường Hoa nghi hoặc nhìn Kiếm Vũ đang nhắm mắt lại, rồi lẩm nhẩm gì đó với một cái cây trong rừng.
“Ta nhờ nó tìm La Như Liệt giúp ta.”
“Nó? Tìm giúp ngươi?”
“Phải!”
“Vì sao?”
“... Bởi vì trong hệ thổ có một pháp thuật cao giai gọi là Nhất Lý Bình Xuyên.”
“Khoan khoan, pháp thuật này không phải là pháp thuật công kích đường thẳng sao?” Đường Hoa đã từng thấy có người sử dụng nó rồi, chiêu này sẽ mở ra một con đường ở trước mặt mình, đương nhiên đám quái trên đoạn đường đó cũng sẽ bị mất máu.
“Cảnh giới hệ thổ của ta là Phản Phác Quy Chân, tức là có thể phát hiện được những tác dụng tiềm ẩn của pháp thuật hệ thổ... Ngươi đừng hỏi chuyện ta nữa, ta sẽ bị căng thẳng đấy.”
Cảnh giới? Đường Hoa lôi bảng nhân vật ra, trên đó có nói cảnh giới nhân vật của mình là Luyện Thần Phản Hư, khiến tốc độ hồi phục khí huyết được nhanh hơn, giảm bớt thời gian chờ của kỹ năng, pháp thuật. Hắn nhìn tiếp qua bên lửa với sét, thấy cảnh giới vẫn còn trắng hếu. Hóa ra nhân vật thì có cảnh giới của nhân vật, pháp thuật có cảnh giới của pháp thuật, kỹ năng cũng có cảnh giới của kỹ năng. Khổ cái là hiện giờ lượng người có cảnh giới thật ít quá, nên ngay cả nhật báo với đặc san cũng không thể phân tích chúng được. Đường Hoa cảm thấy chỉ bằng vào chút kiến thức này, lần đi đây đã có giá trị rồi.
Tuy Kiếm Vũ xin Đường Hoa đừng hỏi chuyện tiếp nữa, nhưng Đường Hoa chỉ dùng vài phút là đã làm rõ ràng sự tình ngay. Cảnh giới hệ thổ của Kiếm Vũ đã lên tới tầng 3, một lần lĩnh ngộ được trong lúc nguy hiểm nhất, ở trạng thái sắp chết sử dụng pháp thuật hệ thổ để bảo vệ cho tánh mạng. Một lần là do gặp được một ông lão NPC tự xưng là Thổ Địa. Còn một lần là do lúc vô ý mua được một bộ ba quyển chân giải của pháp thuật hệ thổ, cũng là do quyển sách này nên nàng phải nợ tiền Thi Thi, rồi vì thiếu tiền nên mới phải đi ám sát, sau đó vì đi ám sát, cho nên Đường Hoa mới có thể gặp gỡ với một cao thủ ẩn mà biết đâu cả một đời sẽ không nổi danh này.
Ba cái cảnh giới... Nếu lửa với sét của Đường Hoa mà có ba cảnh giới, hắn sẽ không chần chừ đi giết người độ ma kiếp thứ hai ngay. Nhưng theo phân tích tình báo của Kiếm Vũ thì hắn rất là khó đạt được cảnh giới nào, bởi vì tính cánh quyết định hết thảy. Hắn không có kiên nhẫn, hắn không chịu nghiên cứu, hắn theo đuổi vật chất, hắn thích đầu cơ trục lợi, vậy tính cánh của hắn cơ bản không có quan hệ gì với cảnh giới cả, trừ khi hắn cũng có thể kiếm được một bộ chân giải thì may ra.
* * * * * *
“Hướng Đông Nam, 15 dặm!” Kiếm Vũ bay lên không trước, khi đến gần mục tiêu thì hạ xuống một nhánh cây, nói: “3 dặm về hướng chính Nam.”
“Được, coi ta!” Hướng chính Nam, khoảng cách 3 dặm là một bãi sông, của một dòng sông không sâu cũng không cạn, trên bãi có các tảng đá lớn nhỏ khác nhau, chỉ nhìn qua là thấy rõ hết, lúc này ở đó chỉ có hai người chơi đang nhàm chán oanh tạc qua oanh tạc lại. Nhưng sau mỗi lượt oanh tạc của hai người, đám quái bị đánh trúng rồi hiện ra đều chỉ là đệ tử Phích Lịch đường hết.
Người tàng hình? Đường Hoa hô một tiếng: “Mượn địa bàn dùng chút.” Sau đó bất kể hai người chơi này có đồng ý hay không, hắn cứ thế triệu hồi ra ngàn đóa hoa sen biến nơi đây thành một biển lửa. Biển lửa này dưới sự thôi thúc của hắn cứ thế hoành hành khắp bãi sông. Đường Hoa không có chút cảm xúc nào với đám điểm kinh nghiệm đang nhảy lên hiện giờ, nếu muốn luyện cấp hắn cũng không cần phải đến nơi đây.
Vài phút trôi qua, Đường Hoa thu hồi sự khống chế với biển lửa, biển lửa bèn tuôn ra tứ phía, rồi rất nhanh đã biến mất. Đường Hoa lấy một chiếc loa vốn mua đề phòng ra, quay đầu lại hô: “Ngươi có lầm không đó, ngay cái lông chân cũng không có này!” Không có cách nào cả, Kiếm Vũ không thêm hảo hữu hắn, mà cự ly quá xa thì đội ngũ sẽ tự động bị giải tán.
Kiếm Vũ nghe Đường Hoa gọi mình, bèn đứng trên cây lẩm nhẩm một hồi rồi đột nhiên khẩn trương kêu lên: “Hắn đang ở gần ngươi đó, mau bay cao lên đi!”
“Cái gì?” Đường Hoa đang ở hướng ngược gió.
“Chạy mau!”
Hai anh bạn lúc đầu luyện cấp ở đây thấy Đường Hoa còn chưa nghe rõ, bèn giải thích: “Cao thủ, nàng bảo ngươi ‘chạy mau’ đó.”
“A!” Đường Hoa vừa kịp hiểu ra, thì chỉ thấy một bóng đen đã từ phía dưới chân mình bắn thẳng lên. Không cần thấy rõ mặt mũi, chỉ nhìn tốc độ này Đường Hoa đã biết mình gặp phải chính chủ rồi, nhưng lúc này bay lên đã không còn kịp nữa, thậm chí cũng không có cả thời gian để lấy ngân phiếu ra. Đường Hoa bèn vội vàng lấy thanh Trục Nhật kiếm ra quét ngang qua hai chân của mình.
Ngay trong chớp mắt sau, La Như Liệt đã ôm lấy hai chân của Đường Hoa, hắn đang định lợi dụng lực kéo này để lấy cái mạng nhỏ của Đường Hoa, lại phát hiện không thể nào mượn lực được, bèn nhìn kỹ lại, hóa ra Đường Hoa đã cắt hai chân của mình đi rồi! Phi kiếm chở Đường Hoa - không chân - nhanh chóng chạy trốn.
* * * * * *
Còn may là không bị xem như thương tổn do kỹ năng, chỉ là thương tổn phổ thông thôi đấy. Tuy bị đứt chân nhìn như rất thảm thiết, nhưng mà thương tổn thật sự không cao bao nhiêu. Những linh kiện bị thất lạc sẽ tự động mọc lại sau khi thoát ly chiến đấu được 1 phút. Đậu xanh, lần đầu gặp hắn thì bị mất mạng, lần thứ hai bị mất cặp chân, lần thứ ba sẽ mất cái gì đây?
Đường Hoa lập tức giận chó đánh mèo lên đầu Kiếm Vũ đang dùng ánh mắt quan tâm nhìn hắn: “Ngươi nhất định phải thêm hảo hữu với ta, trừ khi ngươi không muốn làm nhiệm vụ này nữa.” Là game thời đại nào rồi mà gọi nhau cũng phải dùng miệng hô nữa thế? Ngươi đừng có coi La Như Liệt người ta như không khí đấy nhé, người ta là BOSS cao đẳng, nghe rõ lắm.
“...” Kiếm Vũ trầm tư một lúc lâu, xong hỏi: “Ngươi đáp ứng ta sau khi xong nhiệm vụ sẽ bỏ hảo hữu chứ?”
“Được!” Hảo hữu của ông đây có cả ngàn cả vạn, chẳng khát khao gì thêm một người đâu.
“Đồng thời cũng giữ bí mật?”
“Được!” Cái này... Kẻ hèn này là cổ đông của Vô Biên đặc san, hơn nữa còn là cổ đông lớn nữa đó. Hệ thống nhắc, Quàng Khăn Đỏ đã thêm ngươi làm hảo hữu, có chấp nhận không? Đường Hoa nhấn ‘chấp nhận’ xong bảo: “Tên của ngươi khá là gợi cảm đấy.”
“Gợi cảm?”
“Ừ, khá là xứng với bản thân ngươi. Có điều ta không hiểu cho lắm... Ngươi đã là một người trưởng thành thế này rồi, sao lại dùng tên của một nhân vật trong truyện cổ tích trẻ em thế?”
“Nhân vật trong truyện là Quàng Khăn Đỏ bé.” Quàng Khăn Đỏ giải thích: “Đây là Quàng Khăn Đỏ bé sau khi đã lớn lên, không có mặt trong truyện.”
Cổ tích, huyễn tưởng, chìm đắm, thoát ly hiện thực! Đường Hoa than một hơi, cô nương, đây chính là nguyên nhân gây ra chứng tự kỷ của cô đó. Có vẻ như đọc truyện nhiều quá cũng không tốt đấy nhỉ? Không thấy có nhiều bản tin vẫn đưa tin là nam sinh cao trung XX đã băng qua giữa làn xe cộ đông đúc đấy sao? Theo lời nhân vật, thì mục đích của hắn không phải là tìm chết, mà là vì xuyên thời không. Hà mỗ đề nghị từ đây có viết truyện xuyên thời không thì nên viết là thông qua bồn cầu hay là lỗ chìa khóa nhé, nếu không lại bị hiềm nghi là hướng dẫn thanh thiếu niên gây hại đến an toàn công cộng, cộng thêm hướng dẫn tự sát đấy.
“Đã tìm ra hắn rồi, ở ngay gần chúng ta đấy, chúng ta phải làm sao?” Quàng Khăn Đỏ vội hỏi trong kênh đội ngũ.”
“Ngân Đạn Ba, bay lên nào.” Tên nhép, coi coi ta có tạc chết ngươi hay không đây. Đường Hoa lật tay, chiêu Liệt Diễm Nhiên Lôi đã lâu không xài nay bao trùm hết cả khu vực. Cấm pháp tìm không được mục tiêu khiến ngươi có thể chịu đựng được, vậy để xem ngươi có thể chịu nổi tiên thuật hay không đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.