Chương 275: Khởi nguồn
Hà Tả
27/07/2015
Truyền tống đến Huyễn Minh giới...
Sát Phá Lang một lần nữa nhấn mạnh: “Ta vì giữ thể diện cho Huy Hoàng nên mới đi đấy.”
“Biết rồi! Mặt ta không trắng bằng mặt Huy Hoàng có được chưa?” Đường Hoa tỏ vẻ khinh bỉ: “Thân là một con người, trảm yêu trừ... cái gì đấy chính là bổn phận của chúng ta. Chẳng phải vì thấy ngươi giết người nhanh, chuẩn, ác cho nên mới đưa đi đấy sao, ngươi cho rằng ngươi có thiên phú đàm phán gì chứ?”
“Người tới là ai?” Một tên NPC có tên ‘Tướng quân yêu’ rất hung hăng càn quấy xuất hiện hỏi.
“Sứ giả Côn Lôn, muốn gặp lão đại của các ngươi.”
“Tộc trưởng không rảnh mà gặp mấy tên loài người các...”
Phá Toái nói chen vào: “Không phải tộc ta tất sẽ khác lòng, giết rồi xông vào chứ?”
Vừa dứt lời, bầy yêu đã ào ào né ra ngay, tên nào tên nấy như hổ đói nhìn chòng chọc vào ba tên người chơi.
“Heo à? Đàm phán thành công mới có phần thưởng.” Đối với hành vi chỉ biết đánh giết này của Phá Toái, Đường Hoa tỏ vẻ khinh bỉ cực kỳ. Hắn xắn tay áo lên nói với tên Tướng quân yêu nọ: “Bọn ta nhất định phải gặp được lão đại của các ngươi, ít nhất thì ngươi cũng phải thông báo một tiếng chứ. Ta tên là Đông Phương Gia Tử, ma tôn Thục Sơn, kiêm bộ đầu bát phẩm của Ma giới. Đây là Sát Phá Lang, ma tôn rác rưởi nào đó, ma mới của Ma giới. Phá Toái, kim tiên Bồng lai, kiêm bộ đầu cửu phẩm của Thiên Đình.”
“Đây là Huyễn Minh giới, kẻ tự tiện xông vào phải chết.”
Đường Hoa nói với Phá Toái: “Ta đồng ý với quan điểm của ngươi. Lý lẽ, thứ này coi bộ chỉ có thể nói với người mà thôi.”
“Nói thừa, ngươi lãng phí nước miếng.” Phá Toái phất tay chào hỏi ngay, toàn thân có ánh kim bốc lên vạn trượng, bảy thanh tiên kiếm vờn quanh trước người, tụ lực chờ phân phó.
Đường Hoa nói: “Yêu giới các ngươi ta không hiểu lắm, nhưng ta biết, bên loài người bọn ta từng có người nói những câu đại loại như ‘hảo hán không chịu cái thiệt thòi trước mắt’ vậy. Nói thế này đi, bọn ta cần năm viên Thủy Tinh Tím, nếu các ngươi chịu đưa thì tốt nhất, nếu không bọn ta cũng không phiền lòng tự mình lấy đâu.”
Tướng quân yêu này rất có cốt khí, quát: “Ngươi muốn đánh, thì tới đánh đi!”
“Dừng tay!” Một nguyên thần tụ thành bóng người xuất hiện ở trước mặt mọi người: “Tộc trưởng cho phép ba người này đi vào.”
“Ngay chữ ‘mời’ cũng không biết nói nữa.” Đường Hoa nói trong kênh đội ngũ: “Coi bộ lũ yêu quái này rất có thành kiến với loài người chúng ta đấy. Lần đàm phán này hơi phiêu.”
“Hừ! Chỉ biết quan tâm tới phần thưởng của mình.” Sát Phá Lang lạnh nhạt nói.
“Thế nào? Không được sao?” Đường Hoa giận dữ nói: “Ngươi bây giờ là tùy tùng, không cho ngươi nói chuyện thì không được phép nói.”
“Hừ! Ta vì giữ thể diện cho Huy Hoàng nên mới đi.”
“Nói lần thứ tám rồi đại ca.”
* * * * * *
Anh đại của Huyễn Minh giới ngụ ở nơi sâu nhất trong này. Dọc đường ba người bọn Đường Hoa đi, các yêu dân hai bên đều bày tỏ ra địch ý rất nặng. Phá Toái nói trong kênh đội ngũ: “Các ngươi có cảm thấy bọn chúng giống Hung nô không? Khi thế lực của bọn chúng nhỏ yếu, chúng chỉ có dũng khí đi căm thù khinh bỉ bản thân mình, mà khi thế lực của bọn chúng trở nên mạnh mẽ hơn, chúng sẽ hóa căm thù thành sức mạnh, nuốt chửng đối thủ.”
“Không giống, ta cảm thấy giống như chúng đang lộ ra chút cốt khí cuối cùng của mình vậy.” Đường Hoa nói: “Có điều, ta không thích chúng.”
“Ánh mắt của bọn chúng lộ ra vẻ chán ghét loài người rất nặng.” Sát Phá Lang quan sát một hồi, xong nói: “Có thể thấy được là bọn chúng không thích chúng ta.”
* * * * * *
Tộc trưởng là một yêu nữ. Bởi vì ả này không chịu tự giới thiệu, cho nên Phá Toái bèn ném ra hai tờ bùa Giám Định. Tên của tộc trưởng là Thiền U, kẻ bên cạnh ả tên là Hề Trọng, nguyên thần hồi nãy là do Hề Trọng biến ra. Phá Toái nói: “Cấp sáu mươi, biết ảo thuật, tu vi không cao, không khó đối phó.”
“Ừm!” Đường Hoa gật đầu, nói: “Tộc trưởng phải không? Mục đích ta đến đây rất đơn giản, đó là nhờ ngài nhượng lại cho năm viên Thủy Tinh Tím.”
“Dựa vào cái gì?” Thiền U lạnh lùng cười một tiếng: “Có phải nếu ta không chịu nhượng thì sẽ giết sạch tộc của ta không?”
“Người thường không có tội, nhưng giữ ngọc là có tội, ngài chiếm số tài nguyên to như vậy mà lại một mình hưởng thụ, ngài có giấy chứng nhận sở hữu đất không? Có lẽ ngài sẽ nghĩ rằng loài người bọn ta không nói lý lẽ, nhưng sự thật là các ngài đã sở hữu một thứ mà rất nhiều con người đều cần đến. Cho dù lần này không phải là Côn Lôn tìm ngài kiếm chuyện, thì cũng sẽ có Bồng Lai, Nga Mi,... thôi.”
“Kẻ đến trước thì được trước. Vị sứ giả này, ta hỏi ngươi, đột nhiên có một tên ác tặc xông vào nhà ngươi, không những cướp lấy tài sản của nhà ngươi, mà còn vô lễ với thê tử của ngươi nữa, vậy ngươi sẽ làm thế nào?”
“Khái niệm khác nhau. Rất nhiều người có thê tử, mà Thủy Tinh Tím thì chỉ mỗi ngài mới có mà thôi. Quả thật, đây là tài sản của các ngài. Nhưng có điều này rất quan trọng, đó là nếu nhà của bạn của ta có một số tài sản độc đáo, vậy ta sẽ không những không thèm thuồng, mà còn trợ giúp bảo quản nữa. Nhưng nếu kẻ có tài sản độc đáo đó lại là kẻ thù của ta, mà chúng lại không bằng lòng chia xẻ với ta, vậy ta sẽ nghĩ ra cách nào đó để lấy được liền.”
“Mọi yêu đều là kẻ thù của các ngươi sao?”
“Không đúng lắm!” Có điều Đường Hoa cũng không phủ nhận: “Cũng giống như các ngài có thể cừu thị loài người vậy, loài người cũng có quyền cừu thị các ngài. Trên cùng một Trái Đất, nếu có hai loài sinh vật khác nhau có trí tuệ cùng tồn tại, vậy hai bên sẽ trở thành kẻ thù với nhau. Ta biết là ta không nói lý, nhưng điều ta nói chính là sự thật. Ta đại diện cho người, ngài đại diện cho yêu.”
“Ý ngươi là trong mắt ngươi, yêu đều là kẻ thù?”
“Không phải vậy, yêu cũng có kẻ lương thiện mà. Phá Toái, chẳng phải Bồng Lai của ngươi cũng có đó sao?”
“Đúng là có!” Phá Toái trả lời: “Ngoài biển cách Bồng Lai mấy trăm dặm có một con cá yêu kia, chuyên môn đi mua bán dược phẩm với người chơi, có điều giá cả thực là ác lắm. Nó nhập hàng từ cửa tiệm ở Bồng Lai, rồi đến chỗ luyện cấp để bán, chỗ nào nhiều người thì nó đến chỗ đó bán, giá cả là gấp đôi. Có điều cho dù nó bán có mắc thật đấy, kiếm tiền cũng là theo kiểu bóp chẹt thật đấy, nhưng nó vẫn là dựa vào sự nỗ lực của mình để đi kiếm tiền, thành ra mặc dù cứ mấy ngày nó sẽ đến nhập một số hàng vào, nhưng từ trước đến nay không có bất cứ người chơi Bồng Lai nào đánh nó cả. Lần trước có mấy tên nhãi Thanh Thành kia động đến nó, lập tức bị người Bồng Lai bọn ta đánh hội đồng ngay.”
Tộc trưởng lạnh lùng cười một tiếng: “Ý của các ngươi là nếu làm việc theo quy củ của các ngươi thì đều là yêu tốt, còn không làm việc theo quy củ của các ngươi thì là yêu xấu phải không?”
“Ừm... Theo góc độ của một con người, thì ngài nói vậy là đúng.”
“Nếu ta không giao Thủy Tinh Tím ra thì sẽ là kẻ thù của các ngươi có phải không?” Tộc trưởng hỏi với giọng mang theo sát khí.
“Vậy không có cách nào khác cả, ngài không chịu thành bạn thì phải là kẻ thù thôi.” Đường Hoa nói: “Thành bạn bè thì ngài biết có cái lợi gì không? Đầu tiên là ba nhà Bồng Lai, Thục Sơn, Côn Lôn bởi vì cảm kích, nên về sau sẽ không có ai đến tìm ngài gây chuyện nữa. Tiếp theo, nếu các ngài có cần gì, bọn ta cũng có thể nghĩ cách giúp nữa. Loài người cũng không phải đều vong ân phụ nghĩa hết cả đâu, sách có viết là ‘Nhận ơn một giọt nước, trả ơn bằng con suối’ mà.”
Sát Phá Lang: “Là kẻ thù hay là bạn bè, quyền lựa chọn thuộc về các ngươi.”
Phá Toái: “Bọn ta đã rất có thành ý rồi, chỉ còn xem các ngài có thành ý hay không nữa thôi.”
“Ta chỉ biết là sẽ không giao Thủy Tinh Tím vào tay loài người.” Thiền U không chút khách khí trả lời.
“Cứng rắn như vậy à?” Đường Hoa đe dọa: “Coi chừng ta lấy vũ khí bí mật của ta ra đó.”
“Vũ khí bí mật?”
Đường Hoa lấy một tấm thẻ bài ra, quát: “Đi ra!”
Một hố đen đột nhiên xuất hiện, một tên yêu quái hiện ra rồi quát lên giận dữ: “Chuyện gì? Ông đang bận đánh người chơi.”
“Chẳng phải ngươi từng nói là năm đó loài yêu trong thiên hạ đều nghe theo lệnh của ngươi đó sao? Biểu diễn một lần ta xem đi xem nào.” Tên yêu này là Thiên Yêu hoàng. Năm xưa tên này là đại đại ca của Yêu giới, đã dẫn theo yêu quái tấn công loài người, cuối cùng bị chưởng môn đời trước của Thục Sơn dùng kế lừa vào tháp Tỏa Yêu rồi nhốt, loài người mới tránh khỏi được một nạn lớn.
“Tộc Mộng Mô?” Thiên Yêu hoàng quay đầu lại nhìn thoáng qua là đã nói được tên của tộc yêu này ngay, hắn hỏi: “Ngươi tên là gì?”
“...” Thiền U không trả lời.
“Hừ! Không ngờ chỉ mới mấy trăm năm mà loài yêu đã bỏ đi lời thề lúc trước rồi, chỉ là trả lời một câu hỏi của bổn hoàng thôi mà cũng không thèm nữa. Thế thì làm sao còn có thể đoàn kết một lòng, hủy diệt loài người được?”
Đường Hoa cả giận: “Nhãi nhép, còn nói lung tung thì lần triệu hồi cuối cùng ta sẽ đến hoàng cung Thiên Đình triệu hồi đấy, xem xem ngươi chết hay là ta chết đây.”
Thiên Yêu hoàng quay sang hỏi Đường Hoa: “Ngươi muốn lấy cái gì?”
“Năm viên Thủy Tinh Tím.”
“Cho hắn là được, người này đê tiện vô sỉ hạ lưu nham hiểm giả dối, đầy bụng ý xấu, không sợ bị trộm, chỉ sợ bị trộm canh thôi.”
“...” Đường Hoa tức giận bừng bừng, chuẩn bị bùng nổ. Ta hạ lưu hồi nào, ta phi lễ với lão bà nhà ngươi hay là em gái nhà ngươi sao?
Rốt cục Thiền U cũng mở miệng: “Năm đó tộc Mộng Mô quả thật có lời thề với yêu hoàng bệ hạ, nhưng chuyện đã qua lâu rồi, vẫn mong bệ hạ đừng nên can thiệp vào chuyện của tộc ta.”
“Vậy ta đi đây.”
“Ây!” Đường Hoa vội nói: “Ngươi làm lấy lệ đấy à?”
“Đại ca, ta hiện giờ đã không phải là yêu hoàng hiệu lệnh thiên hạ ngày xưa nữa rồi, theo lời các ngươi nói thì là không có được một tên tiểu đệ, chỉ là một con BOSS trơ trọi đấy. Người ta không nghe ta, ta còn có thể làm gì được chứ?”
“Giết đi!” Sát Phá Lang lấy Ma Kiếm ra.
“Khoan khoan!” Thiên Yêu hoàng nói với Thiền U: “Tốt nhất ngươi nên suy nghĩ cho rõ ràng đi, ngươi đưa cho người ta năm viên thủy tinh thì cũng không tổn thất bao nhiêu cả. Hiện giờ thực lực đã bày ra nơi đây, hoặc là các ngươi chết hết cả tộc, hoặc là các ngươi vui vẻ sống tiếp.”
“...”
“Sao lại tuyển con yêu như ngươi làm tộc trưởng chứ, cái tên đời trước của các ngươi cũng thất bại quá mà. Chẳng trách gì đế chế đều truyền không được lâu, đời này truyền cho đời khác, không truyền đúng mà chỉ toàn truyền ngu thôi.” Thiên Yêu hoàng nói: “Biết các ngươi sĩ diện rồi. Vậy đi, ngươi đưa thủy tinh cho ta, ta đưa cho bọn họ, vậy chẳng phải được rồi hay sao?”
“Hề Trọng, lấy năm viên thủy tinh ra đưa cho yêu hoàng bệ hạ.” Cuối cùng Thiền U cũng chịu bước xuống cái bậc thang này.
Đường Hoa thì lại nghi hoặc lắm: “Yêu hoàng, sao cách nói chuyện của ngươi lại giống hệt như người chơi, không giống NPC chút nào hết vậy?”
“Bởi vì ta thường xuyên phục kích bọn người chơi các ngươi mà. Bọn chúng cứ coi như ta không tồn tại vậy, cứ hô nào là ai ai ai thêm máu, ai ai ai đẩy nó vào xó, ai ai ai chuẩn bị dùng tuyệt chiêu, rồi nào là phắn, chạy, ta đệt, rồi em gái ngươi,... Nữa.” Thiên Yêu hoàng nói: “Có điều ngươi cứ yên tâm, gặp phải bọn người chơi ngớ ngẩn thì trước khi chết đều không thấy được chân thân của ta đâu.”
“Oa! BOSS lớn cấp 80!” Đường Hoa ném một tấm bùa Giám Định ra rồi sửng sốt: “Sao năm đó bị đuổi giống như chó nhà có tang vậy?”
“Vừa thoát thân nên năng lực chưa phục hồi được.” Thiên Yêu hoàng nói: “Đừng có lộn xộn con mắt nhắm tới ta, ta sắp phi thăng lên Ma giới ngay rồi đó.”
“Ma giới? Yêu cũng có thể đi à?”
“Nói nhảm, Ma giới vốn là lãnh thổ của loài yêu mà.” Thiên Yêu hoàng bắt đầu kể ra một câu chuyện mà rất nhiều người không biết.
Sau khi Bàn Cổ chết, tinh, khí, thần của ngài hóa thành ba vị đại thần, đó là Phục Hy, Thần Nông, Nữ Oa. Ba vị này được xưng là Tam Hoàng. Phục Hy lấy trái cây do cây thần hấp thu thanh khí ở thần giới kết thành làm thân thể, rót vào tinh lực mạnh mẽ của mình, sáng tạo ra ‘Thần’. Bởi vì trái cây thần rất là hiếm hoi, cho nên số lượng của thần cũng rất ít, nhưng linh lực mạnh vô cùng. Thần không chịu được trọc khí của mặt đất, bởi vậy nên lên trời tạo thành Thần giới. Thần Nông lấy đất đá cỏ cây trên mặt đất làm thân thể, rót vào khí lực của bản thân, sáng tạo ra ‘Thú’. Nữ Oa lấy đất, nước trộn lại, tăng thêm máu và linh lực của bản thân, dùng nhành dương liễu làm phép, dựa vào bộ dạng của bản thân mình đắp nặn, sáng tạo ra ‘Người’. Thần ở trên trời, người và thú ở dưới đất, ngoài ra còn có Quỷ giới là nơi luân hồi của các sinh linh như người, thú, v.v... nữa. Mấy vạn năm đầu bình an vô sự, sau đó người, thú sinh sôi quá nhiều thì bắt đầu có xung đột.
Một trong Tam Hoàng là Thần Nông vì nếm thử các loại cỏ ở trên trần gian mà bị trúng độc chết, Xi Vưu trở thành lãnh đạo, suất lĩnh tộc thú khai chiến với tộc người, mưu đồ độc chiếm mặt đất. Loài người được tộc thần giúp đỡ, dưới sự chỉ huy của nhà Hiên Viên đã đánh bại được đại quân của Xi Vưu. Xi Vưu dùng hết sức tàn mở ra một con đường đến thế giới khác, đưa tàn quân vào trong đó. Tàn quân của Xi Vưu ở thế giới này dần dần tu luyện thành ma, Ma giới cũng từ đó dần dần được hình thành. Mà con đường do Xi Vưu mở ra, ngày sau được gọi là Giếng Thần Ma. Giếng Thần Ma là con đường duy nhất đi thông hai giới Thần - Ma, hai phe này đều lập ra trùng trùng chướng ngại bên trong đó, và cũng có phái rất nhiều binh lực đến phòng thủ, nghiêm cấm sinh linh hai giới thông qua. Người đứng đầu Thần giới là Phục Hy tự phong là ‘Thiên đế’, phong bế lại cánh cửa của Thiên giới, bảo hoàng đế loài người xưng thần với mình. Nữ Oa thì giao hợp với nam nhân loài người, sinh ra một chủng tộc đặc thù: tộc Nữ Oa. Không lâu sau Nữ Oa kiệt lực mà chết.
“Bởi vậy, Ma giới thực ra là Yêu giới, Tiên giới thực ra là Thần giới. Loài người chẳng qua chỉ là những sinh vật hèn mọn có trí tuệ tầng dưới nhất của hai giới phi thăng lên mà thôi, cho dù có phi thăng cũng cùng lắm là cấp tiên, còn rất kém so với thần.” Thiên Yêu hoàng hỏi: “Có phải cảm thấy bị đả kích lớn lắm không?”
“Nói bậy! Ngươi xem NPC các ngươi đây còn chẳng phải chỉ là do loài người bọn ta làm ra để phục vụ bọn ta đó sao?” Đường Hoa nói: “Thực ra Nữ Oa tỷ tỷ mới đúng là lãnh đạo mà ngươi, ta và hắn cần ủng hộ nhất.”
Trong khi đang nói chuyện, thủy tinh đã được lấy ra, trải qua tay Thiên Yêu hoàng, rồi tới tay của Đường Hoa. Nhiệm vụ đã hoàn thành, gươm không vấy máu. Thiên Yêu hoàng cáo từ, bảo hy vọng về sau khỏi cần phải gặp lại. Đường Hoa cảm tạ, cũng tỏ ý rằng nhất định sẽ giết chết hắn.
*** Mộng Mô: Mộng = giấc mộng. Mô = con heo vòi. Chắc là mấy con thú chuyên ăn giấc mơ - Baku.
Sát Phá Lang một lần nữa nhấn mạnh: “Ta vì giữ thể diện cho Huy Hoàng nên mới đi đấy.”
“Biết rồi! Mặt ta không trắng bằng mặt Huy Hoàng có được chưa?” Đường Hoa tỏ vẻ khinh bỉ: “Thân là một con người, trảm yêu trừ... cái gì đấy chính là bổn phận của chúng ta. Chẳng phải vì thấy ngươi giết người nhanh, chuẩn, ác cho nên mới đưa đi đấy sao, ngươi cho rằng ngươi có thiên phú đàm phán gì chứ?”
“Người tới là ai?” Một tên NPC có tên ‘Tướng quân yêu’ rất hung hăng càn quấy xuất hiện hỏi.
“Sứ giả Côn Lôn, muốn gặp lão đại của các ngươi.”
“Tộc trưởng không rảnh mà gặp mấy tên loài người các...”
Phá Toái nói chen vào: “Không phải tộc ta tất sẽ khác lòng, giết rồi xông vào chứ?”
Vừa dứt lời, bầy yêu đã ào ào né ra ngay, tên nào tên nấy như hổ đói nhìn chòng chọc vào ba tên người chơi.
“Heo à? Đàm phán thành công mới có phần thưởng.” Đối với hành vi chỉ biết đánh giết này của Phá Toái, Đường Hoa tỏ vẻ khinh bỉ cực kỳ. Hắn xắn tay áo lên nói với tên Tướng quân yêu nọ: “Bọn ta nhất định phải gặp được lão đại của các ngươi, ít nhất thì ngươi cũng phải thông báo một tiếng chứ. Ta tên là Đông Phương Gia Tử, ma tôn Thục Sơn, kiêm bộ đầu bát phẩm của Ma giới. Đây là Sát Phá Lang, ma tôn rác rưởi nào đó, ma mới của Ma giới. Phá Toái, kim tiên Bồng lai, kiêm bộ đầu cửu phẩm của Thiên Đình.”
“Đây là Huyễn Minh giới, kẻ tự tiện xông vào phải chết.”
Đường Hoa nói với Phá Toái: “Ta đồng ý với quan điểm của ngươi. Lý lẽ, thứ này coi bộ chỉ có thể nói với người mà thôi.”
“Nói thừa, ngươi lãng phí nước miếng.” Phá Toái phất tay chào hỏi ngay, toàn thân có ánh kim bốc lên vạn trượng, bảy thanh tiên kiếm vờn quanh trước người, tụ lực chờ phân phó.
Đường Hoa nói: “Yêu giới các ngươi ta không hiểu lắm, nhưng ta biết, bên loài người bọn ta từng có người nói những câu đại loại như ‘hảo hán không chịu cái thiệt thòi trước mắt’ vậy. Nói thế này đi, bọn ta cần năm viên Thủy Tinh Tím, nếu các ngươi chịu đưa thì tốt nhất, nếu không bọn ta cũng không phiền lòng tự mình lấy đâu.”
Tướng quân yêu này rất có cốt khí, quát: “Ngươi muốn đánh, thì tới đánh đi!”
“Dừng tay!” Một nguyên thần tụ thành bóng người xuất hiện ở trước mặt mọi người: “Tộc trưởng cho phép ba người này đi vào.”
“Ngay chữ ‘mời’ cũng không biết nói nữa.” Đường Hoa nói trong kênh đội ngũ: “Coi bộ lũ yêu quái này rất có thành kiến với loài người chúng ta đấy. Lần đàm phán này hơi phiêu.”
“Hừ! Chỉ biết quan tâm tới phần thưởng của mình.” Sát Phá Lang lạnh nhạt nói.
“Thế nào? Không được sao?” Đường Hoa giận dữ nói: “Ngươi bây giờ là tùy tùng, không cho ngươi nói chuyện thì không được phép nói.”
“Hừ! Ta vì giữ thể diện cho Huy Hoàng nên mới đi.”
“Nói lần thứ tám rồi đại ca.”
* * * * * *
Anh đại của Huyễn Minh giới ngụ ở nơi sâu nhất trong này. Dọc đường ba người bọn Đường Hoa đi, các yêu dân hai bên đều bày tỏ ra địch ý rất nặng. Phá Toái nói trong kênh đội ngũ: “Các ngươi có cảm thấy bọn chúng giống Hung nô không? Khi thế lực của bọn chúng nhỏ yếu, chúng chỉ có dũng khí đi căm thù khinh bỉ bản thân mình, mà khi thế lực của bọn chúng trở nên mạnh mẽ hơn, chúng sẽ hóa căm thù thành sức mạnh, nuốt chửng đối thủ.”
“Không giống, ta cảm thấy giống như chúng đang lộ ra chút cốt khí cuối cùng của mình vậy.” Đường Hoa nói: “Có điều, ta không thích chúng.”
“Ánh mắt của bọn chúng lộ ra vẻ chán ghét loài người rất nặng.” Sát Phá Lang quan sát một hồi, xong nói: “Có thể thấy được là bọn chúng không thích chúng ta.”
* * * * * *
Tộc trưởng là một yêu nữ. Bởi vì ả này không chịu tự giới thiệu, cho nên Phá Toái bèn ném ra hai tờ bùa Giám Định. Tên của tộc trưởng là Thiền U, kẻ bên cạnh ả tên là Hề Trọng, nguyên thần hồi nãy là do Hề Trọng biến ra. Phá Toái nói: “Cấp sáu mươi, biết ảo thuật, tu vi không cao, không khó đối phó.”
“Ừm!” Đường Hoa gật đầu, nói: “Tộc trưởng phải không? Mục đích ta đến đây rất đơn giản, đó là nhờ ngài nhượng lại cho năm viên Thủy Tinh Tím.”
“Dựa vào cái gì?” Thiền U lạnh lùng cười một tiếng: “Có phải nếu ta không chịu nhượng thì sẽ giết sạch tộc của ta không?”
“Người thường không có tội, nhưng giữ ngọc là có tội, ngài chiếm số tài nguyên to như vậy mà lại một mình hưởng thụ, ngài có giấy chứng nhận sở hữu đất không? Có lẽ ngài sẽ nghĩ rằng loài người bọn ta không nói lý lẽ, nhưng sự thật là các ngài đã sở hữu một thứ mà rất nhiều con người đều cần đến. Cho dù lần này không phải là Côn Lôn tìm ngài kiếm chuyện, thì cũng sẽ có Bồng Lai, Nga Mi,... thôi.”
“Kẻ đến trước thì được trước. Vị sứ giả này, ta hỏi ngươi, đột nhiên có một tên ác tặc xông vào nhà ngươi, không những cướp lấy tài sản của nhà ngươi, mà còn vô lễ với thê tử của ngươi nữa, vậy ngươi sẽ làm thế nào?”
“Khái niệm khác nhau. Rất nhiều người có thê tử, mà Thủy Tinh Tím thì chỉ mỗi ngài mới có mà thôi. Quả thật, đây là tài sản của các ngài. Nhưng có điều này rất quan trọng, đó là nếu nhà của bạn của ta có một số tài sản độc đáo, vậy ta sẽ không những không thèm thuồng, mà còn trợ giúp bảo quản nữa. Nhưng nếu kẻ có tài sản độc đáo đó lại là kẻ thù của ta, mà chúng lại không bằng lòng chia xẻ với ta, vậy ta sẽ nghĩ ra cách nào đó để lấy được liền.”
“Mọi yêu đều là kẻ thù của các ngươi sao?”
“Không đúng lắm!” Có điều Đường Hoa cũng không phủ nhận: “Cũng giống như các ngài có thể cừu thị loài người vậy, loài người cũng có quyền cừu thị các ngài. Trên cùng một Trái Đất, nếu có hai loài sinh vật khác nhau có trí tuệ cùng tồn tại, vậy hai bên sẽ trở thành kẻ thù với nhau. Ta biết là ta không nói lý, nhưng điều ta nói chính là sự thật. Ta đại diện cho người, ngài đại diện cho yêu.”
“Ý ngươi là trong mắt ngươi, yêu đều là kẻ thù?”
“Không phải vậy, yêu cũng có kẻ lương thiện mà. Phá Toái, chẳng phải Bồng Lai của ngươi cũng có đó sao?”
“Đúng là có!” Phá Toái trả lời: “Ngoài biển cách Bồng Lai mấy trăm dặm có một con cá yêu kia, chuyên môn đi mua bán dược phẩm với người chơi, có điều giá cả thực là ác lắm. Nó nhập hàng từ cửa tiệm ở Bồng Lai, rồi đến chỗ luyện cấp để bán, chỗ nào nhiều người thì nó đến chỗ đó bán, giá cả là gấp đôi. Có điều cho dù nó bán có mắc thật đấy, kiếm tiền cũng là theo kiểu bóp chẹt thật đấy, nhưng nó vẫn là dựa vào sự nỗ lực của mình để đi kiếm tiền, thành ra mặc dù cứ mấy ngày nó sẽ đến nhập một số hàng vào, nhưng từ trước đến nay không có bất cứ người chơi Bồng Lai nào đánh nó cả. Lần trước có mấy tên nhãi Thanh Thành kia động đến nó, lập tức bị người Bồng Lai bọn ta đánh hội đồng ngay.”
Tộc trưởng lạnh lùng cười một tiếng: “Ý của các ngươi là nếu làm việc theo quy củ của các ngươi thì đều là yêu tốt, còn không làm việc theo quy củ của các ngươi thì là yêu xấu phải không?”
“Ừm... Theo góc độ của một con người, thì ngài nói vậy là đúng.”
“Nếu ta không giao Thủy Tinh Tím ra thì sẽ là kẻ thù của các ngươi có phải không?” Tộc trưởng hỏi với giọng mang theo sát khí.
“Vậy không có cách nào khác cả, ngài không chịu thành bạn thì phải là kẻ thù thôi.” Đường Hoa nói: “Thành bạn bè thì ngài biết có cái lợi gì không? Đầu tiên là ba nhà Bồng Lai, Thục Sơn, Côn Lôn bởi vì cảm kích, nên về sau sẽ không có ai đến tìm ngài gây chuyện nữa. Tiếp theo, nếu các ngài có cần gì, bọn ta cũng có thể nghĩ cách giúp nữa. Loài người cũng không phải đều vong ân phụ nghĩa hết cả đâu, sách có viết là ‘Nhận ơn một giọt nước, trả ơn bằng con suối’ mà.”
Sát Phá Lang: “Là kẻ thù hay là bạn bè, quyền lựa chọn thuộc về các ngươi.”
Phá Toái: “Bọn ta đã rất có thành ý rồi, chỉ còn xem các ngài có thành ý hay không nữa thôi.”
“Ta chỉ biết là sẽ không giao Thủy Tinh Tím vào tay loài người.” Thiền U không chút khách khí trả lời.
“Cứng rắn như vậy à?” Đường Hoa đe dọa: “Coi chừng ta lấy vũ khí bí mật của ta ra đó.”
“Vũ khí bí mật?”
Đường Hoa lấy một tấm thẻ bài ra, quát: “Đi ra!”
Một hố đen đột nhiên xuất hiện, một tên yêu quái hiện ra rồi quát lên giận dữ: “Chuyện gì? Ông đang bận đánh người chơi.”
“Chẳng phải ngươi từng nói là năm đó loài yêu trong thiên hạ đều nghe theo lệnh của ngươi đó sao? Biểu diễn một lần ta xem đi xem nào.” Tên yêu này là Thiên Yêu hoàng. Năm xưa tên này là đại đại ca của Yêu giới, đã dẫn theo yêu quái tấn công loài người, cuối cùng bị chưởng môn đời trước của Thục Sơn dùng kế lừa vào tháp Tỏa Yêu rồi nhốt, loài người mới tránh khỏi được một nạn lớn.
“Tộc Mộng Mô?” Thiên Yêu hoàng quay đầu lại nhìn thoáng qua là đã nói được tên của tộc yêu này ngay, hắn hỏi: “Ngươi tên là gì?”
“...” Thiền U không trả lời.
“Hừ! Không ngờ chỉ mới mấy trăm năm mà loài yêu đã bỏ đi lời thề lúc trước rồi, chỉ là trả lời một câu hỏi của bổn hoàng thôi mà cũng không thèm nữa. Thế thì làm sao còn có thể đoàn kết một lòng, hủy diệt loài người được?”
Đường Hoa cả giận: “Nhãi nhép, còn nói lung tung thì lần triệu hồi cuối cùng ta sẽ đến hoàng cung Thiên Đình triệu hồi đấy, xem xem ngươi chết hay là ta chết đây.”
Thiên Yêu hoàng quay sang hỏi Đường Hoa: “Ngươi muốn lấy cái gì?”
“Năm viên Thủy Tinh Tím.”
“Cho hắn là được, người này đê tiện vô sỉ hạ lưu nham hiểm giả dối, đầy bụng ý xấu, không sợ bị trộm, chỉ sợ bị trộm canh thôi.”
“...” Đường Hoa tức giận bừng bừng, chuẩn bị bùng nổ. Ta hạ lưu hồi nào, ta phi lễ với lão bà nhà ngươi hay là em gái nhà ngươi sao?
Rốt cục Thiền U cũng mở miệng: “Năm đó tộc Mộng Mô quả thật có lời thề với yêu hoàng bệ hạ, nhưng chuyện đã qua lâu rồi, vẫn mong bệ hạ đừng nên can thiệp vào chuyện của tộc ta.”
“Vậy ta đi đây.”
“Ây!” Đường Hoa vội nói: “Ngươi làm lấy lệ đấy à?”
“Đại ca, ta hiện giờ đã không phải là yêu hoàng hiệu lệnh thiên hạ ngày xưa nữa rồi, theo lời các ngươi nói thì là không có được một tên tiểu đệ, chỉ là một con BOSS trơ trọi đấy. Người ta không nghe ta, ta còn có thể làm gì được chứ?”
“Giết đi!” Sát Phá Lang lấy Ma Kiếm ra.
“Khoan khoan!” Thiên Yêu hoàng nói với Thiền U: “Tốt nhất ngươi nên suy nghĩ cho rõ ràng đi, ngươi đưa cho người ta năm viên thủy tinh thì cũng không tổn thất bao nhiêu cả. Hiện giờ thực lực đã bày ra nơi đây, hoặc là các ngươi chết hết cả tộc, hoặc là các ngươi vui vẻ sống tiếp.”
“...”
“Sao lại tuyển con yêu như ngươi làm tộc trưởng chứ, cái tên đời trước của các ngươi cũng thất bại quá mà. Chẳng trách gì đế chế đều truyền không được lâu, đời này truyền cho đời khác, không truyền đúng mà chỉ toàn truyền ngu thôi.” Thiên Yêu hoàng nói: “Biết các ngươi sĩ diện rồi. Vậy đi, ngươi đưa thủy tinh cho ta, ta đưa cho bọn họ, vậy chẳng phải được rồi hay sao?”
“Hề Trọng, lấy năm viên thủy tinh ra đưa cho yêu hoàng bệ hạ.” Cuối cùng Thiền U cũng chịu bước xuống cái bậc thang này.
Đường Hoa thì lại nghi hoặc lắm: “Yêu hoàng, sao cách nói chuyện của ngươi lại giống hệt như người chơi, không giống NPC chút nào hết vậy?”
“Bởi vì ta thường xuyên phục kích bọn người chơi các ngươi mà. Bọn chúng cứ coi như ta không tồn tại vậy, cứ hô nào là ai ai ai thêm máu, ai ai ai đẩy nó vào xó, ai ai ai chuẩn bị dùng tuyệt chiêu, rồi nào là phắn, chạy, ta đệt, rồi em gái ngươi,... Nữa.” Thiên Yêu hoàng nói: “Có điều ngươi cứ yên tâm, gặp phải bọn người chơi ngớ ngẩn thì trước khi chết đều không thấy được chân thân của ta đâu.”
“Oa! BOSS lớn cấp 80!” Đường Hoa ném một tấm bùa Giám Định ra rồi sửng sốt: “Sao năm đó bị đuổi giống như chó nhà có tang vậy?”
“Vừa thoát thân nên năng lực chưa phục hồi được.” Thiên Yêu hoàng nói: “Đừng có lộn xộn con mắt nhắm tới ta, ta sắp phi thăng lên Ma giới ngay rồi đó.”
“Ma giới? Yêu cũng có thể đi à?”
“Nói nhảm, Ma giới vốn là lãnh thổ của loài yêu mà.” Thiên Yêu hoàng bắt đầu kể ra một câu chuyện mà rất nhiều người không biết.
Sau khi Bàn Cổ chết, tinh, khí, thần của ngài hóa thành ba vị đại thần, đó là Phục Hy, Thần Nông, Nữ Oa. Ba vị này được xưng là Tam Hoàng. Phục Hy lấy trái cây do cây thần hấp thu thanh khí ở thần giới kết thành làm thân thể, rót vào tinh lực mạnh mẽ của mình, sáng tạo ra ‘Thần’. Bởi vì trái cây thần rất là hiếm hoi, cho nên số lượng của thần cũng rất ít, nhưng linh lực mạnh vô cùng. Thần không chịu được trọc khí của mặt đất, bởi vậy nên lên trời tạo thành Thần giới. Thần Nông lấy đất đá cỏ cây trên mặt đất làm thân thể, rót vào khí lực của bản thân, sáng tạo ra ‘Thú’. Nữ Oa lấy đất, nước trộn lại, tăng thêm máu và linh lực của bản thân, dùng nhành dương liễu làm phép, dựa vào bộ dạng của bản thân mình đắp nặn, sáng tạo ra ‘Người’. Thần ở trên trời, người và thú ở dưới đất, ngoài ra còn có Quỷ giới là nơi luân hồi của các sinh linh như người, thú, v.v... nữa. Mấy vạn năm đầu bình an vô sự, sau đó người, thú sinh sôi quá nhiều thì bắt đầu có xung đột.
Một trong Tam Hoàng là Thần Nông vì nếm thử các loại cỏ ở trên trần gian mà bị trúng độc chết, Xi Vưu trở thành lãnh đạo, suất lĩnh tộc thú khai chiến với tộc người, mưu đồ độc chiếm mặt đất. Loài người được tộc thần giúp đỡ, dưới sự chỉ huy của nhà Hiên Viên đã đánh bại được đại quân của Xi Vưu. Xi Vưu dùng hết sức tàn mở ra một con đường đến thế giới khác, đưa tàn quân vào trong đó. Tàn quân của Xi Vưu ở thế giới này dần dần tu luyện thành ma, Ma giới cũng từ đó dần dần được hình thành. Mà con đường do Xi Vưu mở ra, ngày sau được gọi là Giếng Thần Ma. Giếng Thần Ma là con đường duy nhất đi thông hai giới Thần - Ma, hai phe này đều lập ra trùng trùng chướng ngại bên trong đó, và cũng có phái rất nhiều binh lực đến phòng thủ, nghiêm cấm sinh linh hai giới thông qua. Người đứng đầu Thần giới là Phục Hy tự phong là ‘Thiên đế’, phong bế lại cánh cửa của Thiên giới, bảo hoàng đế loài người xưng thần với mình. Nữ Oa thì giao hợp với nam nhân loài người, sinh ra một chủng tộc đặc thù: tộc Nữ Oa. Không lâu sau Nữ Oa kiệt lực mà chết.
“Bởi vậy, Ma giới thực ra là Yêu giới, Tiên giới thực ra là Thần giới. Loài người chẳng qua chỉ là những sinh vật hèn mọn có trí tuệ tầng dưới nhất của hai giới phi thăng lên mà thôi, cho dù có phi thăng cũng cùng lắm là cấp tiên, còn rất kém so với thần.” Thiên Yêu hoàng hỏi: “Có phải cảm thấy bị đả kích lớn lắm không?”
“Nói bậy! Ngươi xem NPC các ngươi đây còn chẳng phải chỉ là do loài người bọn ta làm ra để phục vụ bọn ta đó sao?” Đường Hoa nói: “Thực ra Nữ Oa tỷ tỷ mới đúng là lãnh đạo mà ngươi, ta và hắn cần ủng hộ nhất.”
Trong khi đang nói chuyện, thủy tinh đã được lấy ra, trải qua tay Thiên Yêu hoàng, rồi tới tay của Đường Hoa. Nhiệm vụ đã hoàn thành, gươm không vấy máu. Thiên Yêu hoàng cáo từ, bảo hy vọng về sau khỏi cần phải gặp lại. Đường Hoa cảm tạ, cũng tỏ ý rằng nhất định sẽ giết chết hắn.
*** Mộng Mô: Mộng = giấc mộng. Mô = con heo vòi. Chắc là mấy con thú chuyên ăn giấc mơ - Baku.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.