Song Kiếm

Chương 276: Thần khí

Hà Tả

28/07/2015

Lấy được Thủy Tinh Tím là chuyện nằm trong dự đoán, nhưng Đường Hoa lại vô cùng vô cùng phẫn nộ, nguyên nhân phẫn nộ là bởi vì mình đã bỏ đi nhiều kinh nghiệm như vậy, tốn đi nhiều nước miếng như vậy, thế mà hoàn thành nhiệm vụ rồi lại không có nơi để giao! Cái nhiệm vụ đáng chết này là do mấy lão Tửu Sắc Tài Vận hồi đó giao cho, trừ khi là do cơ duyên trùng hợp vào lại trong bản đồ phụ đó, nếu không phần thưởng của nhiệm vụ này thật chỉ như cái chi phiếu khống không có nơi đổi thôi. Coi bộ mình vẫn còn thuần khiết quá, mức độ cơ trí vẫn còn thua sự đê tiện của Ốc Vít nhiều lắm lắm.

Sau khi chĩa ngón giữa lên trời cộng văng một đống thô tục xong, Đường Hoa cảm thấy tâm tình của mình thoải mái vô cùng. Sau đó là thời gian nhàm chán, chờ đến khi Huyền Tiêu bế quan xong, lão Cửu sẽ xuất hiện, đó mới là thời điểm quan trọng.

* * * * * *

Ngày Huyền Tiêu xuất quan, những người chơi có thể giúp được đều lên đường đến Côn Lôn cả. Có điều số người có thể được coi là chủ lực cũng chỉ có một bầy gồm mấy trăm người bằng hữu của Huy Hoàng và mấy trăm người thuần Bồng Lai được lựa ra từ phân đường của Phá Toái mà thôi. Yêu cầu của mọi người cũng không cao, mấy chục vạn người có thể giúp được thì giúp, không giúp được thì chỉ cần không gây thêm phiền là xong. Đương nhiên, nếu lão Cửu ngây ngốc đi chơi xa luân chiến với người chơi thì khỏi cần nói làm gì. Mà mục tiêu hàng đầu của nhóm chủ lực chính là bảo vệ cho sự an toàn của hai mươi mấy người chơi phái Côn Lôn, đến thời điểm quan trọng có thể một mạng đổi một mạng, thậm chí mười mạng đổi một mạng cũng được.

Đến giờ Ngọ một khắc của hệ thống, Huyền Tiêu xuất quan, giờ Ngọ hai khắc, núi Côn Lôn kịch liệt chấn động, toàn bộ phái Côn Lôn bắt đầu thăng lên trời, lúc này trên bầu trời bắt đầu rơi xuống rất nhiều tuyết và lửa. Cơ hồ trong chớp mắt lúc đó, một nửa phái Côn Lôn bao trùm trong lửa, một nửa bao trùm trong băng, thủ vững được 24 tiếng đồng hồ là hoàn thành được nhiệm vụ thăng tiên của Côn Lôn.

Giờ Ngọ ba khắc, nhân vật phản diện đệ nhất của nhiệm vụ này là Cửu Thiên Huyền Nữ rực rỡ lên sàn.

Nhìn Cửu Thiên Huyền Nữ kia, không hề có một chút tục khí trần gian nào... Có thể nói là thuần khiết, mà cũng có thể nói là ‘người sống thì đừng đến gần’. Cửu Thiên Huyền Nữ đứng trên một đám mây bảy màu, trang nghiêm túc mục. Ngón tay mượt như hoa lan chỉ vào Huyền Tiêu quát: “Các ngươi...”

“Nhân Kiếm Hợp Nhất!” Sát Phá Lang là kẻ thực tế nhất, thấy lão Cửu liều lĩnh kia xuất hiện ở trước mặt mình chưa đến năm mươi thước, hơn nữa trong mắt không có sói thì khó chịu vô cùng, bèn khởi động bốn lượt kiếm nộ ra luôn, giống như một cái cưa vậy, xẹt qua rồi lại xẹt lại. Phải biết rằng bị Nhân Kiếm Hợp Nhất đánh trúng là sẽ bị cứng khựng trong nháy mắt, bởi vậy lão Cửu vừa lên sàn, còn chưa kịp vu hãm cho loài người hèn mọn thì đã bị loài người hèn mọn ‘ấy’ cho bốn lần rồi.

Thần Ma Diệt Thế cũng không cam chậm trễ. Đánh ra chiêu này xong, Đường Hoa ném ngân phiếu lui liền. Bước chiến lược đầu tiên đã sớm bố trí ổn thỏa rồi, cao thủ có thể chết một lần trước để xem thử sâu cạn, một tiếng đồng hồ sau sống lại rồi thì bay đến cứu viện. Còn người của phái Côn Lôn thì bởi vì đối nghịch với Thiên Đình, chắc cúp rồi là sẽ phải bị giam ở tầng địa ngục thứ mười tám thôi.

Hai đại cao thủ này xuất chiêu đã làm dấy lên đợt sóng tấn công đầu tiên của đám người chơi. Phi kiếm pháp thuật như rác được vứt ra. Lão Cửu thấy lời kịch không thể nào đọc ra tiếp được nữa, bèn lấy món thần khí thứ nhất - Vô Tự Thiên Thư ra, quát: “Thu!”

Sau một chữ ‘Thu’ này, mọi pháp thuật, cộng với các phi kiếm chưa đến cấp bậc tiên kiếm đều hết thảy bị thu vào trong sách hết. Đám người chơi hiện có mặt ở núi Côn Lôn hoảng sợ vô cùng, từng thấy nhiều BOSS, nhưng chưa bao giờ thấy qua con BOSS nào hung hãn thế này cả.

Nhưng điều bọn người chơi càng không ngờ hơn chính là lão Cửu lại quát tiếp: “Phóng!” Những pháp thuật và phi kiếm vừa bị Vô Tự Thiên Thư thu vào giờ đều nhất tề bị bắn về phía chủ nhân của chúng cả.

“Cấp cấp như luật lệnh!” Một tên người chơi thuật sĩ ném một tấm bùa ra, quát: “Định!”

Phải nói trong đám người chơi thể nào cũng có người tài ba, chữ ‘Định’ này vừa được hô lên, mọi pháp thuật và phi kiếm đều bị giữ chết trên không trung cả. Qua một giây, pháp thuật biến mất, phi kiếm được chủ nhân thu về. Tranh thủ khoảng cách này, đợt tấn công thứ hai của bọn người chơi cũng đã đổ đến.

“Thu!” Lão Cửu quát lên một tiếng, bầy người chơi tức giận bừng bừng, có lầm hay không vậy, thế mà không có thời gian làm lạnh à?

“Phóng!” Đầy trời những pháp thuật và phi kiếm đều không ngoài dự đoán,đều bắn trở ra.

Mọi người chơi đều mong mỏi nhìn về cường nhân thuật sĩ hồi nãy, thuật sĩ này quả nhiên có thủ đoạn, lại lấy một tấm bùa nữa ra, quát: “Ngũ Quỷ Độn Thiên!” Rồi “Xẹt” một tiếng, đã chạy mất hút.

“Không có nghĩa khí mà!” Đám người chơi ở đây đều nhao nhao chỉ trích.

Mắt thấy pháp thuật và phi kiếm sắp bắn đến nơi rồi, một tên thuật sĩ khác lại xuất hiện, tay cầm một cây phướn bằng xương trắng, hô: “Há!” Mọi pháp thuật và phi kiếm đều bị thổi bay đến chân trời ráo. Thuật sĩ này tất nhiên là tiểu mỹ nữ vô địch vũ trụ, được xưng là bà đồng đệ nhất giang hồ - Tinh Tinh rồi. Tinh Tinh đắc ý cầm cây phướn xương trắng kia, ra dấu chữ V với bầy người chơi đang trừng mắt trợn môi nhìn mình.



“Trả phi kiếm cho ta!” Bọn người chơi tức giận, tức giận bừng bừng, tức bừng bừng tập thể. Mặc dù chỉ là phi kiếm màu lam thôi, nhưng tốt xấu gì nó cũng coi như là một món cực phẩm nho nhỏ trên người mình mà. Khi bị Thiên Thư lấy đi, đám người chơi vẫn còn có thể cảm nhận được sự liên hệ với phi kiếm của mình, khi được Thiên Thư thả ra, mặc dù sự liên hệ đó đã yếu đi, nhưng cũng vẫn còn có thể lấy lại được, nào ngờ ả Tinh Tinh này vừa ‘Há’ lên một tiếng, đã thổi mất phi kiếm của mình ra ngoài tầm khống chế luôn.

“...” Đối mặt với quần chúng đang tràn ngập hận cừu, Tinh Tinh đành kéo lê cây phướn xương trắng lệ chảy ròng ròng bay đi. Vốn những pháp thuật lẫn phi kiếm kia không thể bị cây phướn trong tay nàng thổi mất, nhưng trải qua quá trình bị Thiên Thư thu vào rồi thả ra, đã có thể làm được. Thế là Tinh Tinh bèn rất mạo hiểm thử một chiêu, ai dè còn chưa kịp hưởng thụ sự vui sướng khi thành công thì đã bị sự xúc động phẫn nộ của bọn người chơi đánh cho thành chó rớt nước rồi.

Đường Hoa đứng giữa không trung núi Côn Lôn, hô: “Bán phi kiếm, màu lam hết thảy một trăm kim một cây, bất kể phẩm cấp thuộc tính. Số lượng không nhiều, chỉ có ba mươi cây thôi, mau mau mua nào!” Hô xong, Đường Hoa đã lắc mình một cái, hóa thành một con bù nhìn của hệ thống, tiến vào trạng thái tự động bày quán liền.

“Đệt, hắc ám vậy à? Màu lam mà tới một trăm kim, sao không đi cướp đi?” Bầy người chơi cùng tức giận bừng bừng vọt tới chỗ con bù nhìn kia, sau đó bắt đầu chọn lựa phi kiếm có thuộc tính cao nhất. Cũng phải nói, hàng hóa chỗ này đều bắt nguồn từ cấm địa biển Đông cả, thuộc tính phải mạnh hơn hàng trong đại lục không ít, thậm chí còn có mấy cây thuộc hàng gần cực phẩm nữa cơ.

Vốn chỉ là hàng rác chuẩn bị chơi Sóng Dâm Đãng, nhưng qua màn này, chỉ trong hai phút chúng đã giúp Đường Hoa thu về đến ba ngàn kim rồi, những người chơi mua không kịp còn kéo Đường Hoa - đã biến trở về hình người - hỏi: “Còn có nữa không?”

Bên kia, lơ lửng giữa không trung, sắc mặt của Sát Phá Lang lúc thì đỏ lúc thì trắng. Phá Toái thấy vậy rất bà tám hỏi: “Sao rồi tiểu Lang, bị nấu à?”

“Thực ra... Thực ra... Ta đang có hơn bốn mươi thanh phi kiếm.”

“Vậy nhanh bán đi!”

Sát Phá Lang chảy lệ ròng ròng: “Ta không mặt dày như thế được.”

“Vậy thôi đi vậy, tên Gia Tử kia chỉ cần tiền không cần mặt mũi, đừng học theo cái thói đó của hắn.” Phá Toái tỏ vẻ rất hiểu, rất hảo hữu vỗ vỗ vai Sát Phá Lang. Mẹ nó, trong túi của ông đang có hơn chục cây kiếm hàng tồn biển Đông đây này, nếu hôm nay không phải đang đại diện cho Bồng Lai, thì ông đã biến thành bù nhìn còn nhanh hơn tên Gia Tử chết toi kia rồi ấy chứ.

Qua mấy lượt như thế, hình thức biến đổi rất nhiều. Số người chơi có tiên kiếm dù sao cũng rất ít, phần lớn người chơi trông thấy lão Cửu có thần khí trâu như vậy thì trong lòng nhũn cả ra, biết đâu chừng bây giờ phi kiếm còn thuộc họ nhà mình, hồi nữa đã biến thành họ nhà Ốc hết rồi thì sao? Duy chỉ có đám pháp sư là chẳng hề bận tâm chút nào, họ cũng không sợ pháp thuật của mình đánh ngược lại. Dù sao thì người chơi biết pháp thuật nào, thì lực chống cự đối với pháp thuật dạng đó cũng vẫn rất mạnh, hơn nữa lại còn có thể uống thuốc bổ sung máu nữa.

Nhưng lão Cửu lại lấy ra món thần khí thứ hai, tên viết: áo bào Thủy Hỏa. Vừa trang bị áo bào này vào, trên thân lão Cửu có ánh sáng bảy màu chảy quanh ngay, mà bầy pháp sư thì lại hoảng sợ phát hiện không những lão Cửu đã miễn dịch với toàn bộ mọi pháp thuật, mà còn hấp thụ pháp thuật hệ lửa hệ nước nữa. Nếu dùng pháp thuật hai loại này mà tấn công, vậy chẳng khác gì hồi máu cho ả cả.

Có điều rất nhanh đã có người chơi nhìn thấy được cách thức trong đó, bèn mở Thiên Ngữ lên hô: “Ả trâu này mỗi lần chỉ có thể sử dụng được một thần khí thôi, lấy phi kiếm ra chào hỏi nào các huynh đệ!”

“Thô lỗ!” Sương Vũ nghiêng nghiêng đầu hỏi: “Sao huynh biết vậy?”

Đường Hoa rất thành thực trả lời: “Đoán đấy, dù sao thì đạo hữu chết cũng có sao, bần đạo không chết là được rồi. Nhưng mà... Vận hên của lão công muội đây luôn chắc chắn lắm.”

“Cũng tức là cái miệng quạ đen đấy.” Sương Vũ cảm thán nhìn chiến cuộc. Thực sự đã bị thằng nhãi này đoán đúng rồi. Ông trời thật không có mắt mà, một kẻ có bản tính ác liệt như thế này, sao còn tặng cho hắn một vận may sắc bén như thế chứ? Sương Vũ hỏi: “Vậy tiếp theo thì sao?”

“Hai món thần khí đầu đều là thủ, phỏng chừng bà má kia sắp phải công rồi.”

Quả nhiên, lão Cửu đã lấy ra một cây roi hổ trắng... Mọi người đừng nên hiểu lầm, cây roi này không phải là roi để S. Lão Cửu chính là đại diện cho tầng lớp xử nữ già, có đánh chết cũng không thể nào giấu roi S được. Bởi vậy truyện này nói đến cây roi hổ trắng đó, chắc chắn phải là một cây roi màu trắng, chứ không phải là cây roi S. Ừ ừ, mọi người hiểu là được rồi, chứ nói quá cũng không hay. Âm thầm nói một câu, khoa học đã chỉ ra, rằng trên Trái Đất vốn không có hổ trắng, hổ trắng là kết quả của chuyện loạn luân...

Một tiếng sét đánh vang lên giữa trời quang, hàng vạn tia chớp từ cây roi hổ trắng kia phát ra, tựa như mưa phùn lất phất trút xuống bọn người chơi. Đường Hoa không rảnh để cảm thán cái dài cái cứng của cây roi này, hắn lập tức biến thành ba đầu sáu tay, chiều cao tăng lên mấy chục trượng, dũng mãnh ngăn lại mọi tia sét bắn đến. Mặc dù biến thành Trấn Ngục minh vương thì không thể sử dụng được trang bị nữa, nhưng thuộc tính sét của bản thân Đường Hoa lại không phải tầm thường. Ước chừng đỡ ba giây mới hồi phục lại hình người... Đường Hoa vừa chạy vừa than thở: trần truồng chống chọi lại cây roi của Cửu Thiên Huyền Nữ, quả thật vẫn rất là chịu thiệt mà.



Hành động chạy giữ mạng của Đường Hoa đã trực tiếp đặt mấy ngàn người chơi do hắn bảo vệ vào trong tiền tuyến lửa đạn ngay. Mọi người đều ôm đầu trốn như chuột, kẻ có lực chống cự mạnh thì hóa thành ánh trắng, kẻ có lực chống cự yếu đương nhiên cũng hóa thành ánh trắng luôn.

Cây roi này vừa được lấy ra, số người chơi chết trận đã lên đến hơn một vạn. Lão Cửu rất hài lòng, cuối cùng cũng có thời gian rảnh đọc lời kịch rồi: “Các ngươi là người phàm, lại vọng tưởng chuyện tu tiên...”

Đường Hoa ngắt ngang ngay: “Liên quan cái rắm gì tới ngươi.”

“Ngược đạo trời mà đi...”

Lại bị ngắt ngang nữa rồi. Huy Hoàng nghiêm chính nói: “Ngươi cho rằng ngươi chính là trời à? Ngay cả Phục Hy cũng không phải là trời nữa. Đạo trời chính là đạo làm người...”

“...” Một loạt những tiếng cười vang lên.

Huy Hoàng vội giải thích: “Chữ ‘làm’ này không phải là chữ ‘làm’ kia.”

Đường Hoa nhịn cười nói: “Ta biết, ngươi tiếp tục đi.”

“Cái gọi là ‘đạo làm người’...”

Hôm nay nhất định là ngày diễn viên phụ cướp đất diễn rồi. Phá Toái dâm đãng quát: “Chính làm tình.”

“Là một đời bột giặt quần áo mới, là một đời người mới, là một đời tiểu cô nương mới tắm rửa không đóng cửa...” Mấy bà chị đứng cách đó không xa bắt đầu góp vào một bài hát tục.

Bà nội! Huy Hoàng bất đắc dĩ bèn mở Thiên Ngữ ra nói: “Cái gọi là ‘đạo làm người’, chính là đạo của con người.” Hắn lật sách ra xem rồi kêu tiếp: “Lão đại Bàn Cổ đã từng nói: tung hoành sáu giới, mọi việc đều có duyên cả. Người phàm ngẩng đầu nhìn trời cao, trong vô minh thì mặt trời mặt trăng chìm lặn, bốn mùa thay đổi, trong u minh thì vạn vật đều theo nhân duyên, kẻ bền vững muôn đời ấy được đạo trời.”

Đường Hoa sửng sốt lắm: “Bàn Cổ còn rảnh rang viết sách à? Là viết trên mai rùa đen hay trên tảng đá vậy?”

“Lời dạy của Bàn Cổ trong đạo gia đấy.” Huy Hoàng đưa sách vẫy vẫy cho Đường Hoa xem: “Ai biết được là từ đâu ra.”

“Hừ! Ngồi trong đáy giếng nhìn trời, còn dám luận đạo à?” Lão Cửu nói với vẻ khinh bỉ: “Trong sáu giới, người là thấp nhất, chính là quy tắc từ xưa nay rồi...”

Trong khi lão Cửu đang ba hoa chích chòe đằng kia, Sương Vũ mon men qua nói: “Vậy không được, Phá Toái, ngươi gọi người mời những người chơi không có tiên kiếm xuống đất đi. Gia Tử, Sát Phá Lang, sau khi kỹ năng làm lạnh rồi thì đánh không ngừng, để ả khỏi có thời gian hồi máu. Huy Hoàng, ngươi cứ kề cà với ả trước nhé, lát nữa đánh nhau rồi thấy bọn họ đỡ không nổi nữa thì cứ chạy ngay, giữ mạng là hàng đầu, cái mạng của ngươi là quý nhất nên không được chết. Tinh Tinh đang bày trận Nghịch Thiên Diệt Thần, còn cần chút thời gian.”

“Không thành vấn đề!”

“Vậy ta đi bố trí đây.”

“Ừ!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Song Kiếm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook