Chương 3: Có Đối Thủ
Muathubuon
28/03/2017
Hai người vừa bước xuống xe, một cô gái xinh xắn với ba bốn nàng nữa đã đứng chờ ở cổng đi về phía anh trách móc. Họ nhào về phía anh đẩy cô ra xa một chút, cô lại lẻ loi đứng nhìn
-Sao sáng nay anh không đón em- lan chi nhõng nhẹo
-Sáng nay anh đi cùng mai hoa- anh nhìn về phía cô nói nhân tiện bỏ tay cô ta ra khỏi người mình. Anh đã rõ cô ta là người thế nào mà
-Sao anh lại đi cùng cô ta- ả hơi giận, chẳng phải ả mới là người yêu anh sao
-Ba mẹ bảo anh chăm sóc cô ấy- thật ra anh muốn nói anh muốn chăm sóc cô ấy đấy nhưng nói thế có vẻ hơi đường đột.
Nghe anh nói cô vừa vui mà lại có chút gì mất mát. Anh cuối cùng cũng quan tâm cô nhưng cũng chỉ vì bố mẹ anh nói, hơi đau lòng. Cô rời anh bước lên trước. anh thấy cô rời đi vội đi theo những bị lan chi giữ lại.
-Chiều nay, em với các bạn muốn đi chơi, anh đưa chúng em đi được không- ả ôm tay anh nũng
-Không được, chiều tôi phải cùng mai hoa về rồi- anh nói rồi vội chạy theo mai hoa. ả lan chi đứng phía sau dậm chân giận dỗi rồi cùng mấy người bạn của mình liếc tia căm ghét về phía cô.
Hai người bước vào hành lang, nơi có rất nhiều người tới xem kết quả thi khảo sát đầu kì của mình. Khối 12 có 600 học sinh, đứng đông như kiến ở chỗ đó. Thấy cô và anh đi vào, mọi người quay ra xì xầm rồi tản ra để họ vào xem kết quả.
Nói thế nào nhỉ, cô ngay từ khi mới học lớp 10 đã có mấy giải nhất học sinh giỏi quốc gia và khu vực, thậm chí có cả huy chương vàng olimpic năm lớp 10, 11. Trên bảng xếp hạng dù vị trí thứ hai có bao nhiêu lần thay đổi thì cô cũng vẫn giữ nguyên vị trí đầu với điểm số tuyệt đỗi cách người thứ 2 một khoảng rất xa. Các thầy cô cực kì quý mến cô nên vì thế các bạn học càng ghen tỵ và ghét cô hơn. Còn anh may mắn lắm cũng chỉ xếp hạng từ 400-500 chứ chẳng ngoi lên được top 100 của khối đâu. Cô và anh tới bảng điểm. Anh không nhìn điểm của mình mà hướng mắt lên nhìn điểm cho cô, trong lòng đột nhiên tự hào ghê gớm, cô không bao giờ nhìn điểm của mình mà chỉ tìm xem anh bao nhiêu điểm mà thôi.
-Này, siêu ghê, lại đạt điểm tuyệt đối nữa này- anh đứng cạnh cô giật giật tay cô trầm trồ khen ngợi
--…- tự nhiên cô thấy kiêu ngạo. từ trước đến giờ cô luôn vậy, mọi người chỉ nói xì xào sau lưng cô giỏi nhưng chưa có ai cùng xem điểm với cô lại khen cô như vậy không vui sao được
-Thế này thì bao giờ mình mới đuổi theo được- anh vờ rầu rĩ nhìn cô. Cô nhìn biểu cảm này của anh đột nở ra một nụ cười, nụ cười vô cùng đẹp, bao người đứng đó bao gồm cả anh đã chết lặng vì nụ cười ấy. anh và mọi người chưa từng thấy cô cười qua, nụ cười của cô như gió mùa thu, rất nhanh rất nhẹ khiến người nhìn thấy nhớ thương mà quyến luyến. vạn nhất không ngờ tới chính là, nụ cười này đã lọt vào mắt khá nhiều người, trong đó có Minh Quân- một tên con trai nhà giàu, thật không ngờ tên kiêu ngạo ấy lại để nụ cười của cô trong mắt, nở một nụ cười trước giờ chưa từng có.
Anh nhìn thấy nụ cười ấy, lại nhìn thấy ánh mắt của tên kiêu ngạo kia nhìn cô khiến anh cảm thấy khó chịu vô cùng. Rõ ràng kiếp trước, anh vẫn biết cô có nhiều người theo duổi nhưng tuyệt nhiên không có sự chú ý của tên kia, lại có cô không rung động trước ai nên anh mới yên tâm mà vô tâm, thế nhưng kiếp này hắn chính là mối lo lớn bởi minh quân dù anh có ghét thì cũng vẫn là một người hoàn hảo, tuy không có đẹp trai bằng anh, lại có phần kiêu ngạo nhưng hắn lại học giỏi, cò tài, kiếp trước còn làm tổng giám đốc của một công ty lớn nữa hẳn so với anh có nhiều lợi thế hơn đi. Anh phải hành động trước chứ không lại uổng một kiếp sống lại.
Minh quân tiến lại gần cô
-Mình là Minh Quân 12- 3 , lần này vinh hạnh được xếp dưới cậu- minh quân tiếp cận cô, cười chào thân thiện, nụ cười này khiến bao người quanh đó trầm trồ bởi họ biết minh quân- tên lớp trưởng lạnh lùng lớp 12-3 chưa từng tiếp cận hay nói chuyện với ai, nay lại chủ động đến gặp người đứng đầu khối làm quen kể ra cũng quá bất ngờ đi. Anh nhìn thấy hành động đó tự dưng bội phần bất an
-Xin lỗi- cô luống cuống vì người lạ bắt chuyện với cô, lại có cô không hề biết người này, người trong lớp cô còn chẳng rõ chứ còn các lớp khác thì đừng nói. Anh nghe cô nói tự dưng lại có chút vui vui vì ít ra với anh, cô luôn để mắt đến.
-Rất mong được làm bạn với cậu- cậu chìa tay ra ngỏ ý thân thiện kết bạn.
Cô còn đang ngần ngừ không biết nên làm thế nào thì minh quân cầm lấy bàn tay cô để lên tay mình, coi như hai người đồng ý kết giao. Mọi người trong đó có cả anh và cô, lan chi phía xa tròn mắt nhìn vở kịch này, chỉ có cậu tuyệt nhiên thỏa mãn như một chuyện rất bình thường
-Từ nay chúng ta là bạn, có thể ăn trưa cùng bạn không?- cậu cười thật thân thiện
-À.. – cô đang không biết trả lời thế nào thì anh bước lên giật tay cô ra kéo về lớp. anh thật giận mà, thằng oắt con minh quân ngang nhiên dám chiếm tiện nghi của cô trước mặt anh trong khi anh đây sống qua hai kiếp vẫn chưa có. Đáng ghét. Anh kéo cô đi trong sự ngỡ ngàng của bạn học và nụ cười đầy thâm ý của Minh Quân. Cô không phản kháng, chỉ đi theo anh vào lớp.
Trong lớp, cô ngồi cạnh cửa sổ còn anh ngồi dưới cô 4 bàn, dưới cuối lớp. Trong giờ học anh chưa bao giờ chăm chú học cả, luôn lơ đãng làm việc riêng nhưng hôm nay anh lại lơ đãng ngắm cô. Anh phát hiện khi học cô cũng thật đẹp, chút nắng ban mai từ ngoài cửa sổ thương cô nên ôm cô vào lòng, cô gió nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, xoa dịu trái tim cô, từng khoảnh khắc cô chép bài cũng khiến người ta rung động.
Kết thúc hai tiết học đầu tiên, mọi người ra chơi, nếu là trước đây anh sẽ cùng xuống lớp của lan chi hoặc ra chơi cùng các bạn nhưng hôm nay anh còn bận nghĩ cách rút ngắn khoảng cách với cô cái đã.
-Đã có vé vào đại học rồi mà vẫn chăm chỉ vậy sao?- anh bước đến bên cạnh bàn cô vẫn thấy cô đang nghiên cứu quyển thơ cổ
-Chỉ là thích thôi- cô giật mình ngẩng lên nhìn anh, đáp lại rất từ tốn. không phải là thích mà là thói quen, không có ai muốn chơi cũng cô nên cô phải lấy sách ra đọc để không buồn.
-Hẳn là sở thích có ích,- anh cầm quyển sách cô đang cầm đọc vài chữ, hăn thơ quái gì mà toàn triết lý nhân sinh thế này cơ chứ
-Có lẽ- cô không có quyển sách, chân tay luống cuống
-Haiz--- anh thở dài
-Sao vậy- cô thấy anh thở dài cảm thấy có chuyện
-Ba mẹ đang bắt mình học gia sư để tăng kiến thức, muốn mình đậu đại học nhưng kì thực không thấy thích, đám gia sư ấy thực chỉ vì tiền chứ chẳng có ý gì tốt cả, dạy cũng chẳng hiểu gì mấy, thế này trượt đại học là cái chắc- anh vờ than thở
-Không đến mức ấy đâu- cô thấy anh tự nhiên than phiền với mình cũng chẳng biết an ủi làm sao
-Tất nhiên với người giỏi như cậu, lại được tuyển thẳng khong có áp lực gì thì là vậy rồi- anh tiếp tục oán giận
-Mình không có ý đấy- cô vội vàng giải thích. Thái độ lúng túng của cô cũng khiến anh yêu chết đi được. kiếp trước anh chỉ thấy cô trầm lặng và đau buồn, kiếp này anh sẽ cho cô tất cả những xúc cảm còn lại ngoại trừ buồn đau.
-Để chuộc lỗi hãy đáp ứng mình một việc- anh cười gian manh
-ừm- cô ngần ngừ, cũng chỉ là một việc thôi mà
-dạy kèm cho mình- anh nói- mình muốn đỗ đại học
-nhưng mình không biết dạy- cô thật sư không biết
-không sao, bạn giỏi vậy, chỉ cần nói những điều bạn học được đảm bảo còn tốt hơn thầy cô khác- anh cười, làm vậy thì chính là lý do chính đáng tiếp cận cô.
-Chỉ là..- cô vẫn chưa biết có nên làm vậy không, trong lòng lại có một chút vui, một chút ghét bản thân, một chút mất mát.
-Tin tưởng ở chúng ta- anh đặt tay lên vai cô trấn định.
-Được- sau vai giây ngần ngừ cô quyết định không để ý đên cách dùng từ của anh
-Vậy để cảm ơn cô giáo, trưa nay mời cô ăn cơm- anh cười rồi bước về bàn bỏ lại cô ngồi đấy với hang loạt ngẩn ngơ, cùng sự ngạc nhiên của các bạn trong lớp. kiểu này lan chi mà biết cô sẽ phải chịu đả hích gì đây.
Hai tiết học nữa lại trôi qua, anh cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ nhìn cô đợi đến giờ kết thúc buổi học. chuông vừa reo lên, anh đã nhảy lên bàn cô nhanh chóng xếp lại sách vở cho cô rồi giục cô tới phòng ăn. Phòng ăn của trường khá đẹp nhưng cô chưa có từng xuống đây lần nào, cùng lắm là cô xuống mua chai nước ở phía ngoại rồi lên lớp đọc sách chứ chưa vào trong bao giờ. Lần đầu tiên bước xuống đây quả thực có chút bất ngờ, mọi người đổ dồn về phía hai người.
Cả kiếp trước lẫn kiếp này cô đều là nhân vật huyền thoại trong ngôi trường này với thành tích học tập vượt bậc, hành tung không công khai, mọi người trừ giáo viên các bạn trong lớp thì ít người thấy mặt, ai muốn gặp cũng phải lén lút rình mò. Nữ sinh thấy cô thì ghen tỵ, sùng bái. Nam sinh thấy cô thì đổ mà chẳng dám tới gần. anh và mọi người đều biết điều đó, chỉ có cô là không biết, nay dẫn cô xuống phòng ăn cũng là để mọi người biết cô với anh cũng cho là thân thiết đi. Vừa thấy cô và anh bước vào mọi người đều dừng lại hướng về phía hai người khiến cô hơi lúng túng. Được gặp thần tượng đi cùng một chàng đẹp trai thế này, bao nữa sinh không khỏi kích động nhảy lên phía cô
-A… đàn chị mai hoa, bọn em là học sinh mới, lần đầu gặp chị ạ- đám nhóc lớp 10 líu díu bắt chuyện với cô khiến cô hơi ngạc nhiên chẳng lẽ họ biết mình
-Có lẽ chị không biết bọn em nhưng chị là thần tượng của bọn em- một nhóm học sinh lớp 11 cũng vây đến. bỗng chốc mọi người đến vây kín cô khiến cô có chút khó xử. một số giáo viên không dạy cô nghe nói học sinh xuất sắc của trường xuất hiện ở phòng ăn gây náo loạn cũng vội đến xem nhân vật trong truyền thuyết trường.
-Mọi người có thể để chúng tôi đến bàn ăn không- anh dí dỏm phá vỡ vòng vây quanh cô
-Được, mời anh chị- lũ trẻ mau chóng dẹp đường cho hai người vào chỗ. Cô vừa đi vừa cười nhẹ cúi chào họ coi như lần đầu gặp mặt. anh tự dưng thấy mình tự hào kinh.
Cô không biết bữa ăn ở đây phục vụ thế nào nên ngồi ở bàn đợi anh lấy đồ ăn về. trong phòng ăn mọi người vẫn nhìn cô khiến cô ngượng ngùng không thôi.
-Trùng hợp thật- minh quân đến ngồi đối diện cô, anh từ xa nhìn thấy cau mày mong sao cho họ nhanh chóng lấy thức ăn cái
-Bạn là- cô hơi nhăn mày nhớ lại
-Minh quân- cậu tươi cười đáp. Thật không ngờ lại có người không biết cậu, không nhớ được tên cậu.
-Mình nhớ rồi- cô giãn mà ra, mặt hơi hồng lên vì sự thất lễ của mình. Trông thật đáng yêu.
ở phía quanh mọi người bàn tán đàn chị của họ được học trưởng lạnh lùng bắt chuyện quả là chuyện lạ, lại có học trưởng và đàn chị trông rất đẹp đôi… những lời ấy lọt vào tai cô khiến cô càng túng quẫn đỏ mặt, lọt vào tai cậu thấy sao hay thế nở nụ cười hài lòng nhưng lọt vào tai anh khiến sắc mặt anh kém xuống. thật không ngờ ở đây cũng gặp cậu, chẳng phải cậu ta cũng không bao giờ ăn cơm trường hay sao mà hôm nay lại xuống đây. Bất quá anh không biết hôm nya khi cậu có ý định với cô đã tìm hiểu được cô không có ăn trưa ở trường nên tan tiết liền đến lớp tìm cô nhưng lại thấy cô cũng anh ra ngoài rồi nên cũng bước xuống phòng ăn theo chứ chẳng có gì là trùng hợp hết.
-Mau ăn trưa thôi- anh nén tức giận đặt phần cơm của cô xuống. anh không biết cô ăn gì nên mỗi thứ lấy một ít cuối cùng thành ra một phần cơm ba người ăn không hết.Cô nhìn thấy mà không biết nên cười hay nên khóc.
-Sao nhiều vậy- cô ái ngại nhìn anh
-Không biết chọ gì nên lấy mỗi thứ một ít- anh ngồi xuống cạnh cô bắt đầu ăn
-Cảm ơn- cô cũng cầm thìa nhưng ngần ngừ không biết ăn cái gì, chỉ sợ ăn xong sẽ khó chịu.
-Cậu lấy nhiều như vậy cô ấy sao ăn hết, để tôi giúp cô ấy- minh quân đinh đổi phần ăn của mình với cô
-A, không cần- cô ngăn lại vì đây là sự quan tâm anh dành cho cô sao có thể từ chối được. anh thấy cô vậy mỉm cười đắc ý.
Cô từ từ múc đồ ăn, nhẹ nhàng như mèo con, chậm chạp nhưng khá tao nhã khiến mọi người không thể dừng nhìn được. hình ảnh một cô gái và hai chàng đẹp trai nhất trường cùng ngồi một bàn khiến bao người ngưỡng mộ, ghen tỵ. thật không may, hình ảnh này cũng rơi vào mắt linh chi khiến cô ta nổi lửa giận.
-Sao sáng nay anh không đón em- lan chi nhõng nhẹo
-Sáng nay anh đi cùng mai hoa- anh nhìn về phía cô nói nhân tiện bỏ tay cô ta ra khỏi người mình. Anh đã rõ cô ta là người thế nào mà
-Sao anh lại đi cùng cô ta- ả hơi giận, chẳng phải ả mới là người yêu anh sao
-Ba mẹ bảo anh chăm sóc cô ấy- thật ra anh muốn nói anh muốn chăm sóc cô ấy đấy nhưng nói thế có vẻ hơi đường đột.
Nghe anh nói cô vừa vui mà lại có chút gì mất mát. Anh cuối cùng cũng quan tâm cô nhưng cũng chỉ vì bố mẹ anh nói, hơi đau lòng. Cô rời anh bước lên trước. anh thấy cô rời đi vội đi theo những bị lan chi giữ lại.
-Chiều nay, em với các bạn muốn đi chơi, anh đưa chúng em đi được không- ả ôm tay anh nũng
-Không được, chiều tôi phải cùng mai hoa về rồi- anh nói rồi vội chạy theo mai hoa. ả lan chi đứng phía sau dậm chân giận dỗi rồi cùng mấy người bạn của mình liếc tia căm ghét về phía cô.
Hai người bước vào hành lang, nơi có rất nhiều người tới xem kết quả thi khảo sát đầu kì của mình. Khối 12 có 600 học sinh, đứng đông như kiến ở chỗ đó. Thấy cô và anh đi vào, mọi người quay ra xì xầm rồi tản ra để họ vào xem kết quả.
Nói thế nào nhỉ, cô ngay từ khi mới học lớp 10 đã có mấy giải nhất học sinh giỏi quốc gia và khu vực, thậm chí có cả huy chương vàng olimpic năm lớp 10, 11. Trên bảng xếp hạng dù vị trí thứ hai có bao nhiêu lần thay đổi thì cô cũng vẫn giữ nguyên vị trí đầu với điểm số tuyệt đỗi cách người thứ 2 một khoảng rất xa. Các thầy cô cực kì quý mến cô nên vì thế các bạn học càng ghen tỵ và ghét cô hơn. Còn anh may mắn lắm cũng chỉ xếp hạng từ 400-500 chứ chẳng ngoi lên được top 100 của khối đâu. Cô và anh tới bảng điểm. Anh không nhìn điểm của mình mà hướng mắt lên nhìn điểm cho cô, trong lòng đột nhiên tự hào ghê gớm, cô không bao giờ nhìn điểm của mình mà chỉ tìm xem anh bao nhiêu điểm mà thôi.
-Này, siêu ghê, lại đạt điểm tuyệt đối nữa này- anh đứng cạnh cô giật giật tay cô trầm trồ khen ngợi
--…- tự nhiên cô thấy kiêu ngạo. từ trước đến giờ cô luôn vậy, mọi người chỉ nói xì xào sau lưng cô giỏi nhưng chưa có ai cùng xem điểm với cô lại khen cô như vậy không vui sao được
-Thế này thì bao giờ mình mới đuổi theo được- anh vờ rầu rĩ nhìn cô. Cô nhìn biểu cảm này của anh đột nở ra một nụ cười, nụ cười vô cùng đẹp, bao người đứng đó bao gồm cả anh đã chết lặng vì nụ cười ấy. anh và mọi người chưa từng thấy cô cười qua, nụ cười của cô như gió mùa thu, rất nhanh rất nhẹ khiến người nhìn thấy nhớ thương mà quyến luyến. vạn nhất không ngờ tới chính là, nụ cười này đã lọt vào mắt khá nhiều người, trong đó có Minh Quân- một tên con trai nhà giàu, thật không ngờ tên kiêu ngạo ấy lại để nụ cười của cô trong mắt, nở một nụ cười trước giờ chưa từng có.
Anh nhìn thấy nụ cười ấy, lại nhìn thấy ánh mắt của tên kiêu ngạo kia nhìn cô khiến anh cảm thấy khó chịu vô cùng. Rõ ràng kiếp trước, anh vẫn biết cô có nhiều người theo duổi nhưng tuyệt nhiên không có sự chú ý của tên kia, lại có cô không rung động trước ai nên anh mới yên tâm mà vô tâm, thế nhưng kiếp này hắn chính là mối lo lớn bởi minh quân dù anh có ghét thì cũng vẫn là một người hoàn hảo, tuy không có đẹp trai bằng anh, lại có phần kiêu ngạo nhưng hắn lại học giỏi, cò tài, kiếp trước còn làm tổng giám đốc của một công ty lớn nữa hẳn so với anh có nhiều lợi thế hơn đi. Anh phải hành động trước chứ không lại uổng một kiếp sống lại.
Minh quân tiến lại gần cô
-Mình là Minh Quân 12- 3 , lần này vinh hạnh được xếp dưới cậu- minh quân tiếp cận cô, cười chào thân thiện, nụ cười này khiến bao người quanh đó trầm trồ bởi họ biết minh quân- tên lớp trưởng lạnh lùng lớp 12-3 chưa từng tiếp cận hay nói chuyện với ai, nay lại chủ động đến gặp người đứng đầu khối làm quen kể ra cũng quá bất ngờ đi. Anh nhìn thấy hành động đó tự dưng bội phần bất an
-Xin lỗi- cô luống cuống vì người lạ bắt chuyện với cô, lại có cô không hề biết người này, người trong lớp cô còn chẳng rõ chứ còn các lớp khác thì đừng nói. Anh nghe cô nói tự dưng lại có chút vui vui vì ít ra với anh, cô luôn để mắt đến.
-Rất mong được làm bạn với cậu- cậu chìa tay ra ngỏ ý thân thiện kết bạn.
Cô còn đang ngần ngừ không biết nên làm thế nào thì minh quân cầm lấy bàn tay cô để lên tay mình, coi như hai người đồng ý kết giao. Mọi người trong đó có cả anh và cô, lan chi phía xa tròn mắt nhìn vở kịch này, chỉ có cậu tuyệt nhiên thỏa mãn như một chuyện rất bình thường
-Từ nay chúng ta là bạn, có thể ăn trưa cùng bạn không?- cậu cười thật thân thiện
-À.. – cô đang không biết trả lời thế nào thì anh bước lên giật tay cô ra kéo về lớp. anh thật giận mà, thằng oắt con minh quân ngang nhiên dám chiếm tiện nghi của cô trước mặt anh trong khi anh đây sống qua hai kiếp vẫn chưa có. Đáng ghét. Anh kéo cô đi trong sự ngỡ ngàng của bạn học và nụ cười đầy thâm ý của Minh Quân. Cô không phản kháng, chỉ đi theo anh vào lớp.
Trong lớp, cô ngồi cạnh cửa sổ còn anh ngồi dưới cô 4 bàn, dưới cuối lớp. Trong giờ học anh chưa bao giờ chăm chú học cả, luôn lơ đãng làm việc riêng nhưng hôm nay anh lại lơ đãng ngắm cô. Anh phát hiện khi học cô cũng thật đẹp, chút nắng ban mai từ ngoài cửa sổ thương cô nên ôm cô vào lòng, cô gió nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, xoa dịu trái tim cô, từng khoảnh khắc cô chép bài cũng khiến người ta rung động.
Kết thúc hai tiết học đầu tiên, mọi người ra chơi, nếu là trước đây anh sẽ cùng xuống lớp của lan chi hoặc ra chơi cùng các bạn nhưng hôm nay anh còn bận nghĩ cách rút ngắn khoảng cách với cô cái đã.
-Đã có vé vào đại học rồi mà vẫn chăm chỉ vậy sao?- anh bước đến bên cạnh bàn cô vẫn thấy cô đang nghiên cứu quyển thơ cổ
-Chỉ là thích thôi- cô giật mình ngẩng lên nhìn anh, đáp lại rất từ tốn. không phải là thích mà là thói quen, không có ai muốn chơi cũng cô nên cô phải lấy sách ra đọc để không buồn.
-Hẳn là sở thích có ích,- anh cầm quyển sách cô đang cầm đọc vài chữ, hăn thơ quái gì mà toàn triết lý nhân sinh thế này cơ chứ
-Có lẽ- cô không có quyển sách, chân tay luống cuống
-Haiz--- anh thở dài
-Sao vậy- cô thấy anh thở dài cảm thấy có chuyện
-Ba mẹ đang bắt mình học gia sư để tăng kiến thức, muốn mình đậu đại học nhưng kì thực không thấy thích, đám gia sư ấy thực chỉ vì tiền chứ chẳng có ý gì tốt cả, dạy cũng chẳng hiểu gì mấy, thế này trượt đại học là cái chắc- anh vờ than thở
-Không đến mức ấy đâu- cô thấy anh tự nhiên than phiền với mình cũng chẳng biết an ủi làm sao
-Tất nhiên với người giỏi như cậu, lại được tuyển thẳng khong có áp lực gì thì là vậy rồi- anh tiếp tục oán giận
-Mình không có ý đấy- cô vội vàng giải thích. Thái độ lúng túng của cô cũng khiến anh yêu chết đi được. kiếp trước anh chỉ thấy cô trầm lặng và đau buồn, kiếp này anh sẽ cho cô tất cả những xúc cảm còn lại ngoại trừ buồn đau.
-Để chuộc lỗi hãy đáp ứng mình một việc- anh cười gian manh
-ừm- cô ngần ngừ, cũng chỉ là một việc thôi mà
-dạy kèm cho mình- anh nói- mình muốn đỗ đại học
-nhưng mình không biết dạy- cô thật sư không biết
-không sao, bạn giỏi vậy, chỉ cần nói những điều bạn học được đảm bảo còn tốt hơn thầy cô khác- anh cười, làm vậy thì chính là lý do chính đáng tiếp cận cô.
-Chỉ là..- cô vẫn chưa biết có nên làm vậy không, trong lòng lại có một chút vui, một chút ghét bản thân, một chút mất mát.
-Tin tưởng ở chúng ta- anh đặt tay lên vai cô trấn định.
-Được- sau vai giây ngần ngừ cô quyết định không để ý đên cách dùng từ của anh
-Vậy để cảm ơn cô giáo, trưa nay mời cô ăn cơm- anh cười rồi bước về bàn bỏ lại cô ngồi đấy với hang loạt ngẩn ngơ, cùng sự ngạc nhiên của các bạn trong lớp. kiểu này lan chi mà biết cô sẽ phải chịu đả hích gì đây.
Hai tiết học nữa lại trôi qua, anh cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ nhìn cô đợi đến giờ kết thúc buổi học. chuông vừa reo lên, anh đã nhảy lên bàn cô nhanh chóng xếp lại sách vở cho cô rồi giục cô tới phòng ăn. Phòng ăn của trường khá đẹp nhưng cô chưa có từng xuống đây lần nào, cùng lắm là cô xuống mua chai nước ở phía ngoại rồi lên lớp đọc sách chứ chưa vào trong bao giờ. Lần đầu tiên bước xuống đây quả thực có chút bất ngờ, mọi người đổ dồn về phía hai người.
Cả kiếp trước lẫn kiếp này cô đều là nhân vật huyền thoại trong ngôi trường này với thành tích học tập vượt bậc, hành tung không công khai, mọi người trừ giáo viên các bạn trong lớp thì ít người thấy mặt, ai muốn gặp cũng phải lén lút rình mò. Nữ sinh thấy cô thì ghen tỵ, sùng bái. Nam sinh thấy cô thì đổ mà chẳng dám tới gần. anh và mọi người đều biết điều đó, chỉ có cô là không biết, nay dẫn cô xuống phòng ăn cũng là để mọi người biết cô với anh cũng cho là thân thiết đi. Vừa thấy cô và anh bước vào mọi người đều dừng lại hướng về phía hai người khiến cô hơi lúng túng. Được gặp thần tượng đi cùng một chàng đẹp trai thế này, bao nữa sinh không khỏi kích động nhảy lên phía cô
-A… đàn chị mai hoa, bọn em là học sinh mới, lần đầu gặp chị ạ- đám nhóc lớp 10 líu díu bắt chuyện với cô khiến cô hơi ngạc nhiên chẳng lẽ họ biết mình
-Có lẽ chị không biết bọn em nhưng chị là thần tượng của bọn em- một nhóm học sinh lớp 11 cũng vây đến. bỗng chốc mọi người đến vây kín cô khiến cô có chút khó xử. một số giáo viên không dạy cô nghe nói học sinh xuất sắc của trường xuất hiện ở phòng ăn gây náo loạn cũng vội đến xem nhân vật trong truyền thuyết trường.
-Mọi người có thể để chúng tôi đến bàn ăn không- anh dí dỏm phá vỡ vòng vây quanh cô
-Được, mời anh chị- lũ trẻ mau chóng dẹp đường cho hai người vào chỗ. Cô vừa đi vừa cười nhẹ cúi chào họ coi như lần đầu gặp mặt. anh tự dưng thấy mình tự hào kinh.
Cô không biết bữa ăn ở đây phục vụ thế nào nên ngồi ở bàn đợi anh lấy đồ ăn về. trong phòng ăn mọi người vẫn nhìn cô khiến cô ngượng ngùng không thôi.
-Trùng hợp thật- minh quân đến ngồi đối diện cô, anh từ xa nhìn thấy cau mày mong sao cho họ nhanh chóng lấy thức ăn cái
-Bạn là- cô hơi nhăn mày nhớ lại
-Minh quân- cậu tươi cười đáp. Thật không ngờ lại có người không biết cậu, không nhớ được tên cậu.
-Mình nhớ rồi- cô giãn mà ra, mặt hơi hồng lên vì sự thất lễ của mình. Trông thật đáng yêu.
ở phía quanh mọi người bàn tán đàn chị của họ được học trưởng lạnh lùng bắt chuyện quả là chuyện lạ, lại có học trưởng và đàn chị trông rất đẹp đôi… những lời ấy lọt vào tai cô khiến cô càng túng quẫn đỏ mặt, lọt vào tai cậu thấy sao hay thế nở nụ cười hài lòng nhưng lọt vào tai anh khiến sắc mặt anh kém xuống. thật không ngờ ở đây cũng gặp cậu, chẳng phải cậu ta cũng không bao giờ ăn cơm trường hay sao mà hôm nay lại xuống đây. Bất quá anh không biết hôm nya khi cậu có ý định với cô đã tìm hiểu được cô không có ăn trưa ở trường nên tan tiết liền đến lớp tìm cô nhưng lại thấy cô cũng anh ra ngoài rồi nên cũng bước xuống phòng ăn theo chứ chẳng có gì là trùng hợp hết.
-Mau ăn trưa thôi- anh nén tức giận đặt phần cơm của cô xuống. anh không biết cô ăn gì nên mỗi thứ lấy một ít cuối cùng thành ra một phần cơm ba người ăn không hết.Cô nhìn thấy mà không biết nên cười hay nên khóc.
-Sao nhiều vậy- cô ái ngại nhìn anh
-Không biết chọ gì nên lấy mỗi thứ một ít- anh ngồi xuống cạnh cô bắt đầu ăn
-Cảm ơn- cô cũng cầm thìa nhưng ngần ngừ không biết ăn cái gì, chỉ sợ ăn xong sẽ khó chịu.
-Cậu lấy nhiều như vậy cô ấy sao ăn hết, để tôi giúp cô ấy- minh quân đinh đổi phần ăn của mình với cô
-A, không cần- cô ngăn lại vì đây là sự quan tâm anh dành cho cô sao có thể từ chối được. anh thấy cô vậy mỉm cười đắc ý.
Cô từ từ múc đồ ăn, nhẹ nhàng như mèo con, chậm chạp nhưng khá tao nhã khiến mọi người không thể dừng nhìn được. hình ảnh một cô gái và hai chàng đẹp trai nhất trường cùng ngồi một bàn khiến bao người ngưỡng mộ, ghen tỵ. thật không may, hình ảnh này cũng rơi vào mắt linh chi khiến cô ta nổi lửa giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.