Chương 4: Từ Từ Đặt Em Vào Tim
Muathubuon
28/03/2017
Chương 4:
Linh chi cùng với mấy cô bạn tiểu thư của mình lập tức kéo đến bàn ba người ngồi.
-Anh, sao anh không đi cùng em mà lại đi cùng cô ta- cô ta gắt gỏng, từ trước đến giờ không ai dám làm vậy với cô ta
-Sao tôi phải đi với cô- anh không có kiên nhẫn ngẩng lên nhìn mặt cô ta nữa chỉ nhàn nhạt hỏi. Cô ngồi bên cạnh không biết phải làm sao trong trường hợp này định rời đi. Anh thấy ánh mắt đắc ý của minh quân lại thấy cô chuẩn bị rời đi lại có ở đây có quá nhiều người chú ý nên anh cũng nhanh chóng rời đi bỏ mấy người đó hụt hẫng khó hiểu cùng sự căm giận của cô nàng lan chi
-Xin lỗi, hoa chưa ăn được gì đã phải rời đi- anh áy náy kéo tay cô lại
-Không sao dù sao mình cũng no rồi- cô cứ nghĩ anh sẽ ở đó giải thích với lan chi thật không ngờ anh lại đi cùng cô
-Vậy để những lần sau mình tạ lỗi- anh cười an tâm
-Không cần, nhiều người quá mình thấy…- cô không thích chỗ đông người
-Chẳng lẽ không cho mình cơ hội- anh lại vờ than vãn
-Không có, để lần sau vậy- cô vội vàng nhận lời
-Có thế chứ- anh cười tươi như hoa, anh nhất định để cô mở lòng ra với thế giới này trước tiên anh phải làm rõ với lan chi cái đã
-Mai hoa- từ phía xa, minh quân gọi cô. Cô quay đầu lại nhìn, anh nhìn theo bắn một tia ghen ghét
-Vừa nãy thấy bạn chưa ăn gì, mau cầm lấy- minh quân nhét một chiếc bánh ngọt và một hộp sữa vào tay cô
-Cảm ơn nhưng không..- cô chưa nói xong câu không cần minh quân đã sải bước đi cô không biết làm thế nào. Anh nhìn thấy món đồ hận không thể ném luôn vào thùng rác, nhất quyết không cho cô ăn đồ của người khác
-Vừa nãy mình vẫn chưa ăn no, có thể cho mình được không? – anh nhìn món đồ trong tay cô đáng thương nói
-Cầm lấy đi- cô vui vẻ đáp ứng.
-Mau đi làm lành với lan chi đi- cô nhẹ giọng, cô không muốn họ hiểu lầm chỉ vì cô
-Để sau đi, giờ ta về lớp đã- anh tiêu dao về lớp
Thế là hai người về lớp, cô lại đọc sách, còn anh dù căm ghét món đồ này cũng phải cố mà gặm nhấm như thể đang ăn tươi nuốt sống kẻ thù.
Sau tiết học buổi chiều, anh đợi cô ở cổng trường để cùng về nhà, cô từ chối không được đành phải bước lên xe, tất cả những điều này lọt vào mắt lan chi khiến cô ta nổi giận.
Buổi tối, anh có nói cho bố mẹ biết từ nay sẽ cùng mai hoa học kèm, bố mẹ anh ngạc nhiên sao chỉ sau một đêm con trai họ lại thay đổi nhiều vậy. nhưng họ biết mai hoa nhân cách tốt, lại học giỏi nhất định giúp con trai họ học tập thật tốt nên không có phản đối.
Tối đến anh sang nhà mai hoa bắt đầu học kèm. Bố mẹ anh cũng đi cùng.
-Xin đợi một chút ạ- tiếng dì phương- giúp việc nhà cô vọng ra
-Dì phương à, mai hoa đâu- bố mẹ anh hỏi thăm
-Cô chủ đang ăn tối, mọi người đợi một chút- dì phương niềm nở, đó với gia đình anh, dì phương đã quen thân
Bố mẹ cô thì vào đây nhiều lần nhưng anh mới vào lần đầu. cũng may bố cô là người có tiền lại yêu thương cô nên cuộc sống của cô từ khi ông mất vẫn khá tốt ngoại trừ không có tình thương ra. Trong căn nhà đồ đạc đều là đồ cao cấp, được quét dọn ngăn nắp. căn biệt thự hai tầng mà chỉ có một mình cô ở nên khá lạnh lẽo. trong phòng khách có cây đàn piano và các loại nhạc cụ khác, giá tranh và các dụng cụ vẽ cũng có, nghĩ lại có lẽ là của mẹ cô vì kiếp trước anh chưa thấy cô đàn vẽ hát bao giờ, đặc biệt mấy nôm vẽ, nhạc, thể chất ở trường cô đều được đặc cách miễn hết nên chắc cô không biết đâu.
Mọi người ngồi đợi 5 phút thì thấy tiếng trong phòng ăn
-Cô chủ ăn thêm chút đi, chỉ uống thứ này sao chịu được- giọng dì phương đầy lo lắng
-Con không sao- cô nhỏ nhẹ
-Cô mà sao tôi làm sao nói với ông bà chủ- dì phương quả không có biện pháp
-Sao vậy- ba người nhà anh coi như người thân của cô bước vào phòng ăn xem sao
-Chào hai bác, - cô bối rối thật không muốn mọi người lo lắng
-Hai người nói xem, bữa nào cô ấy cũng uống một chút sữa sao mà tốt được- dì phương oán trách, mọi người nhìn lên bàn ăn vẫn còn nguyên đồ ăn chỉ có cốc sữa vơi đi một chút cũng biết được việc gì đang diễn ra. Anh nghĩ thế này thì cô bị bệnh dạ dày cũng chẳng có gì khó hiểu cả
-Để hai đứa nó đi học bài đi, chúng ta nói chuyệ chút- bố anh coi như trưởng bối đề nghị
Cô vâng lời ra khỏi phòng ăn để mọi người nói chuyện. vốn định học trong phòng cô nhưng không hay cho lắm, phòng bố mẹ và phòng mẹ kế cô không muốn sử dụng nên vẫn là học ở phòng khách tốt. cô mang sách vở của mình xuống bắt đầu buổi học.
Cô đưa cho anh một quyển vở được viết rất nhiều công thức toán học, các dạng toán từ cơ bản đến nâng cao được đánh dấu rõ ràng từ cách giải đến ví dụ cho đến những bài toán áp dụng. từng nét chữ thanh đậm đẹp như in trên giấy khiến người ta nhìn thôi cũng thấy cảm phục người viết. Cô và anh bắt đầu từ dạng bài cơ bản. Cô quả đúng là khác biệt, không biết tại anh đã học qua hay tại cô có phương pháp giảng bài dễ hiểu mà anh rất nhanh đã hiểu bài, lại thấy môn toán chết tiệt này hay ghê, anh đã có thể tự làm những bài tập trong sách giáo khoa một cách ngon lành rồi. chỉ trong ba tiếng, toàn bộ kiến thức còn hổng của môn toán lớp 10, 11 anh đã nắm vững, giờ chỉ cần thời gian học kiến thức lớp 12 thôi. Bố mẹ anh nói chuyện xong ra phòng khách thấy hai đữa học hang vậy cũng không phiền liền về trước. Đến 10h, anh cũng về, kết thúc buổi học kèm đầu tiên
Về đến nhà thấy bố mẹ anh vẫn ngồi đó, anh vui vẻ chào họ rồi lên phòng.
-Mạnh thiên, lại đây mẹ bảo- mẹ anh gọi anh lại
-Sao vậy ạ?- hôm nay anh đang vui
-Bố mẹ nói nhiều lần rồi nhưng vẫn nói thêm lần nữa, con nhớ chiếu cố đếm mai hoa một chút- mẹ anh nói nghiêm túc
-Con biết rồi, mà có việc gì không?- anh hỏi
-Nó ăn uống không nghiêm túc, dì phương bảo thấy nó rất hay đau bụng nhưng nó không chịu đi khám, khổ thân- mẹ anh thở dài
-Mẹ không cần lo lắng, từ nay con sẽ chiếu cố cô ấy- anh nói xong rồi bước lên phòng. Nhất định sẽ tốt với cô- anh thầm nhủ
Sáng hôm sau anh lại đợi cô đên trường nói là đây là phí dạy học không anh sẽ bảo bố mẹ trả tiền cô bất đắc dĩ lại lên xe, lại đưa cho cô một chén cháo để cô ăn sáng. Khi đến trường vẫn chưa có ai, chỉ có cô và anh nên hai người cứ thong thả mà vào lớp. buổi sáng bình yên đến lạ lùng, hai người một đi trước, một đi sau, không ai nói với ai điều gì nhưng hài hòa đên bất ngờ, cây cối quanh trường như đứng im nhìn họ không dám vẫy tay sợ phá vỡ giây phút bình yên ấy.
Lại tiết học trôi qua, anh lại chạy lên chỗ cô hỏi bài, cô nhẹ nhàng giảng giải, mọi người thật ngạc nhiên khi thấy cảnh này. Tự dưng đây là lần đầu tiên trong đời anh cảm ơn mình được học cùng cô, làm bạn cô và cũng là lần đầu tiên cảm thấy học không tốt cũng thật tốt chứ như cái tên minh quân kia có muốn lấy cớ hỏi bài chắc cũng không có cửa.
Bữa trưa, anh lại mời cô đi ăn, cô nghĩ lại sự việc ngày hôm qua bất đắc dĩ lắc đầu, cô thực không muốn mọi người chú ý đến mình nên ngày nào cũng đi học thật sớm, không ai thấy cô bước vào trường học lúc nào, ở lại trường thật muộn rồi mới về nhà, hôm qua là lần đầu tiên cô biết mình ở trường được nhiều người biết đến vậy. tất cả các giải thưởng từ trước đến nay cô đều viện lí do không đến được nên chỉ các thầy cô của cô cũng không có bắt buộc liền nhận giải giúp cô, người trong lớp cô mới biết chút thông tin về cô nhưng họ nghĩ cô như một cành mai kiêu ngạo nên cũng không tiếp cận gần.
Thấy cô từ chối, anh lại vờ vĩnh học phí dạy kèm các kiểu thế là cô lại mềm lòng. Hôm qua một số người không ăn trưa ở trường nghe nói mọi người gặp được cô ở nhà ăn, nên hôm nay đặc biệt kéo đến đây để mong có cơ hội gặp huyền thoại lần nữa, nhà ăn trương nhờ thế mà đạt doanh thu gấp ba, nhân viên luôn tay cười không ngậm miệng được.
Hôm nay cô đích thân đi lấy đồ ăn cùng anh, mọi người thấy hai người thì tự động mời cô lên trước nhưng cô lắc đầu cảm ơn rồi cứ chờ theo hàng, mọi người thấy thế càng thêm phần nguỗng mộ cô.
Hôm nay minh quân cũng lại đến và không phải ngẫu nhiên lại ngồi cùng bàn của ba người. Lan chi thấy cô ở nhà ăn quyết phải làm cho cô mất mặt. Ả cùng nhóm bạn của mình cầm một cốc nước cam bước đến bên cô, mọi người trong nhà ăn nhìn thấy cũng không biết cô ta có ý xấu, cô không để ý nên cũng chẳng biết cô ta đang đến chỗ mình chỉ có anh vừa ngẩng đầu lên thì thấy cô ta hằm hằm bước tới, trên tay lại cầm ly nước cam nên nhanh chóng phản ứng đứng ngay trước mặt cô trước khi ly nước căm văng toàn bộ ra ngoài. Và kết quả đương nhiên là anh ướt từ trên xuống, cô không tránh khỏi dính một chút còn mình quân thấy vài giọt nước lành lạnh trên người mình cũng nhanh chóng đứng dậy phát ánh mặt lạnh băng về phía ả, những người còn lại sững sờ sau đó nhanh chóng đến phía của mai hoa xem cô có bị sao không, mai hoa giật mình lấy khăn lau cho anh. Lan chi cũng thật không ngờ anhđỡ cho cô nên nhất thời ngây ra nhưng cũng nhanh chóng phản ứng
-Em không phải là cố ý, anh- cô ta giọng hối hận
-Nhưng cô cố ý hất mai hoa?- anh tức giận nhìn cô
-Đó chẳng phải vì cô ta cứ bám theo anh không buông sao, anh nói xem loại người gì mà có thể mặt dày theo đuổi người đã có bạn gái- lệ quyên, bạn của lan chi bên cạnh xỉa xói khiến cô khiến cô cúi mặt. đúng là không phải cô chủ động nhưng cô có ý với anh là thật. nghe tới đây anh đã đoán được họ muốn mai hoa mất mặt trước mọi người rồi, muốn làm chuyện đó làm gì có cửa.
-Ai nói, là tôi bám theo cô ấy đấy- anh cười nhìn phía họ trả lời. gia đình tôi đặc biệt bảo tôi quan tâm cô ấy thì sao- anh nhìn sang bên cạnh thấy cô đang tròn mắt nhìn anh, anh cũng không cần nói ra trước mặt nhiều người vậy chứ. Anh nói tiếp- với cả ai là bạn trai của ai, tôi nhớ bạn cô chưa từng nhận lời làm bạn gái tôi mà- anh nhìn phía lệ quyên ngạo nghễ, anh nghĩ thật may vì cái tính kiêu ngạo của lan chi nên cô ta chưa nhận lời làm bạn gái anh
-Anh .. anh… anh- lệ quyên nhìn anh ko nói được gì còn lan chi đứng đó cũng không ngờ anh lại nói vậy
-Nhưng anh chẳng phải luôn quan tâm em sao- lan chi không ngờ mình lại dùng chiêu này
-Giờ tôi không thích quan tâm cô nữa, tôi phải quan tâm bài vở của tôi, mà cô ấy là cô giáo của tôi- anh nhẹ nhàng nhìn phía cô. Cả đám òa lên không ngờ thần tượng của họ lại tiếp nhận kèm một học sinh.
-Giờ tôi phải đi thay đồ, tốt nhất tôi thấy từ nay cô đừng nên hiểu lầm quan hệ của chúng ta- anh dứt khoát lôi cô đi. Mọi người ở đó nhìn cô cũng chẳng có ý thương cô ta vì vốn dĩ họ cũng chẳng ưa vị tiểu thư đỏng đảnh này rồi, so với người mà họ ngưỡng mộ thì cô ta không ra gì cả.
Cô ta cùng đám bạn của mình căm phẫn định bỏ đi thì bị một giọng nói lạnh lùng kéo lại.
-Mới mấy em theo tôi lên hội đồng- minh quân thực ghét mấy thứ dấp dính trên người mình
-Học trưởng, tụi em..- mọi người đều biết gia cảnh và tính cách của minh quân nên so với giáo viên họ còn sợ minh quân hơn, vạn nhất không ngờ tới lại đụng đến học trưởng của họ
-Ngay lập tức- minh quân tức giận đi trước rồi mấy người họ lững thững theo sau. Những học sinh ở đó chỉ có thể nói hôm nay không mất công xuống nhà ăn này.
Cũng may trường họ luôn có quần áo dự trù của sinh viên nên anh và cô vẫn có thể tiếp tục buổi học chiều. Từ khi ở phòng ăn trở về cô không nói lời nào, cô đang nghĩ mình là nguyên nhân dẫn đến mau thuẫn của lan chi và anh. Anh biết cô nghĩ gì nên tự mình nói chuyện với cô, chuyện anh với lan chi không có gì cả, cô không cần phải áy náy. Anh nghĩ dẫu gì anh cũng muốn xa cô ta rồi, chỉ sợ càng ở gần cô ta ngày nào, càng thấy bực tức ngày ấy.
Cô cũng không có phản bác, chỉ im lặng thôi.
Mà không biết nhờ đâu anh được giáo viên chuyển chỗ đến ngồi cạnh cô. Bao nhiêu ánh mắt nhìn qua đó ngưỡng mộ. Cô luôn cố gắng bình tĩnh trước mỗi hành động quan tâm của anh còn anh thì vui kinh người vì mỗi ngày đên trường cùng cô, học cùng cô, lại ăn cùng cô, hai người như hình với bóng chỉ tiếc chưa được bao lâu lại mọc thừa ra một cái bóng, tên Minh quân từ đâu cũng được sắp xếp vào học cùng cô. Minh quân vào lớp khiến bao nữ sinh vui như mở hội không ngờ lại được học cùng lớp với hai hotboy và một truyền thuyết của trường. minh quân nhìn về phía anh và cô mỉm cười bước xuống bàn dưới của hai người tạo nên một tam giác hoàn mĩ. Anh nhìn cậu ngạc nhiên, cậu nhìn anh cười khẩy nghĩ “ cậu dùng tiền ngồi cạnh cô ấy tôi không biết dùng tiền mà tiến lại gần sao” rồi học bài. Để trêu ngươi cậu, giờ học nào anh cũng tiến sát vào phía cô hỏi bài rất thân mật rồi hướng xuống phía bàn cậu cười đắc ý. Cậu cũng chẳng vừa, luôn đem những bài học siêu khó cùng cô thảo luận khiến anh tức nổ mắt. mọi người nhìn vào chỉ thấy ở phía cửa sổ ớp mình có một bộ ba hoàn mĩ ngày ngày đều chú tâm học tạp nâng cao kiến thức thôi.
Không biết do học một lần, do cô dạy giỏi hay do tên minh quân kia khiến anh sục sôi tinh thần mà kết quả học tập của anh tiến bộ vượt bậc. cô nhận ra sự cố gắng của anh nên ý cười hiện ra ngày càng nhiều hơn. Chậm chạp từng bước, anh đem cô đặt vào trong trái tim mình
Linh chi cùng với mấy cô bạn tiểu thư của mình lập tức kéo đến bàn ba người ngồi.
-Anh, sao anh không đi cùng em mà lại đi cùng cô ta- cô ta gắt gỏng, từ trước đến giờ không ai dám làm vậy với cô ta
-Sao tôi phải đi với cô- anh không có kiên nhẫn ngẩng lên nhìn mặt cô ta nữa chỉ nhàn nhạt hỏi. Cô ngồi bên cạnh không biết phải làm sao trong trường hợp này định rời đi. Anh thấy ánh mắt đắc ý của minh quân lại thấy cô chuẩn bị rời đi lại có ở đây có quá nhiều người chú ý nên anh cũng nhanh chóng rời đi bỏ mấy người đó hụt hẫng khó hiểu cùng sự căm giận của cô nàng lan chi
-Xin lỗi, hoa chưa ăn được gì đã phải rời đi- anh áy náy kéo tay cô lại
-Không sao dù sao mình cũng no rồi- cô cứ nghĩ anh sẽ ở đó giải thích với lan chi thật không ngờ anh lại đi cùng cô
-Vậy để những lần sau mình tạ lỗi- anh cười an tâm
-Không cần, nhiều người quá mình thấy…- cô không thích chỗ đông người
-Chẳng lẽ không cho mình cơ hội- anh lại vờ than vãn
-Không có, để lần sau vậy- cô vội vàng nhận lời
-Có thế chứ- anh cười tươi như hoa, anh nhất định để cô mở lòng ra với thế giới này trước tiên anh phải làm rõ với lan chi cái đã
-Mai hoa- từ phía xa, minh quân gọi cô. Cô quay đầu lại nhìn, anh nhìn theo bắn một tia ghen ghét
-Vừa nãy thấy bạn chưa ăn gì, mau cầm lấy- minh quân nhét một chiếc bánh ngọt và một hộp sữa vào tay cô
-Cảm ơn nhưng không..- cô chưa nói xong câu không cần minh quân đã sải bước đi cô không biết làm thế nào. Anh nhìn thấy món đồ hận không thể ném luôn vào thùng rác, nhất quyết không cho cô ăn đồ của người khác
-Vừa nãy mình vẫn chưa ăn no, có thể cho mình được không? – anh nhìn món đồ trong tay cô đáng thương nói
-Cầm lấy đi- cô vui vẻ đáp ứng.
-Mau đi làm lành với lan chi đi- cô nhẹ giọng, cô không muốn họ hiểu lầm chỉ vì cô
-Để sau đi, giờ ta về lớp đã- anh tiêu dao về lớp
Thế là hai người về lớp, cô lại đọc sách, còn anh dù căm ghét món đồ này cũng phải cố mà gặm nhấm như thể đang ăn tươi nuốt sống kẻ thù.
Sau tiết học buổi chiều, anh đợi cô ở cổng trường để cùng về nhà, cô từ chối không được đành phải bước lên xe, tất cả những điều này lọt vào mắt lan chi khiến cô ta nổi giận.
Buổi tối, anh có nói cho bố mẹ biết từ nay sẽ cùng mai hoa học kèm, bố mẹ anh ngạc nhiên sao chỉ sau một đêm con trai họ lại thay đổi nhiều vậy. nhưng họ biết mai hoa nhân cách tốt, lại học giỏi nhất định giúp con trai họ học tập thật tốt nên không có phản đối.
Tối đến anh sang nhà mai hoa bắt đầu học kèm. Bố mẹ anh cũng đi cùng.
-Xin đợi một chút ạ- tiếng dì phương- giúp việc nhà cô vọng ra
-Dì phương à, mai hoa đâu- bố mẹ anh hỏi thăm
-Cô chủ đang ăn tối, mọi người đợi một chút- dì phương niềm nở, đó với gia đình anh, dì phương đã quen thân
Bố mẹ cô thì vào đây nhiều lần nhưng anh mới vào lần đầu. cũng may bố cô là người có tiền lại yêu thương cô nên cuộc sống của cô từ khi ông mất vẫn khá tốt ngoại trừ không có tình thương ra. Trong căn nhà đồ đạc đều là đồ cao cấp, được quét dọn ngăn nắp. căn biệt thự hai tầng mà chỉ có một mình cô ở nên khá lạnh lẽo. trong phòng khách có cây đàn piano và các loại nhạc cụ khác, giá tranh và các dụng cụ vẽ cũng có, nghĩ lại có lẽ là của mẹ cô vì kiếp trước anh chưa thấy cô đàn vẽ hát bao giờ, đặc biệt mấy nôm vẽ, nhạc, thể chất ở trường cô đều được đặc cách miễn hết nên chắc cô không biết đâu.
Mọi người ngồi đợi 5 phút thì thấy tiếng trong phòng ăn
-Cô chủ ăn thêm chút đi, chỉ uống thứ này sao chịu được- giọng dì phương đầy lo lắng
-Con không sao- cô nhỏ nhẹ
-Cô mà sao tôi làm sao nói với ông bà chủ- dì phương quả không có biện pháp
-Sao vậy- ba người nhà anh coi như người thân của cô bước vào phòng ăn xem sao
-Chào hai bác, - cô bối rối thật không muốn mọi người lo lắng
-Hai người nói xem, bữa nào cô ấy cũng uống một chút sữa sao mà tốt được- dì phương oán trách, mọi người nhìn lên bàn ăn vẫn còn nguyên đồ ăn chỉ có cốc sữa vơi đi một chút cũng biết được việc gì đang diễn ra. Anh nghĩ thế này thì cô bị bệnh dạ dày cũng chẳng có gì khó hiểu cả
-Để hai đứa nó đi học bài đi, chúng ta nói chuyệ chút- bố anh coi như trưởng bối đề nghị
Cô vâng lời ra khỏi phòng ăn để mọi người nói chuyện. vốn định học trong phòng cô nhưng không hay cho lắm, phòng bố mẹ và phòng mẹ kế cô không muốn sử dụng nên vẫn là học ở phòng khách tốt. cô mang sách vở của mình xuống bắt đầu buổi học.
Cô đưa cho anh một quyển vở được viết rất nhiều công thức toán học, các dạng toán từ cơ bản đến nâng cao được đánh dấu rõ ràng từ cách giải đến ví dụ cho đến những bài toán áp dụng. từng nét chữ thanh đậm đẹp như in trên giấy khiến người ta nhìn thôi cũng thấy cảm phục người viết. Cô và anh bắt đầu từ dạng bài cơ bản. Cô quả đúng là khác biệt, không biết tại anh đã học qua hay tại cô có phương pháp giảng bài dễ hiểu mà anh rất nhanh đã hiểu bài, lại thấy môn toán chết tiệt này hay ghê, anh đã có thể tự làm những bài tập trong sách giáo khoa một cách ngon lành rồi. chỉ trong ba tiếng, toàn bộ kiến thức còn hổng của môn toán lớp 10, 11 anh đã nắm vững, giờ chỉ cần thời gian học kiến thức lớp 12 thôi. Bố mẹ anh nói chuyện xong ra phòng khách thấy hai đữa học hang vậy cũng không phiền liền về trước. Đến 10h, anh cũng về, kết thúc buổi học kèm đầu tiên
Về đến nhà thấy bố mẹ anh vẫn ngồi đó, anh vui vẻ chào họ rồi lên phòng.
-Mạnh thiên, lại đây mẹ bảo- mẹ anh gọi anh lại
-Sao vậy ạ?- hôm nay anh đang vui
-Bố mẹ nói nhiều lần rồi nhưng vẫn nói thêm lần nữa, con nhớ chiếu cố đếm mai hoa một chút- mẹ anh nói nghiêm túc
-Con biết rồi, mà có việc gì không?- anh hỏi
-Nó ăn uống không nghiêm túc, dì phương bảo thấy nó rất hay đau bụng nhưng nó không chịu đi khám, khổ thân- mẹ anh thở dài
-Mẹ không cần lo lắng, từ nay con sẽ chiếu cố cô ấy- anh nói xong rồi bước lên phòng. Nhất định sẽ tốt với cô- anh thầm nhủ
Sáng hôm sau anh lại đợi cô đên trường nói là đây là phí dạy học không anh sẽ bảo bố mẹ trả tiền cô bất đắc dĩ lại lên xe, lại đưa cho cô một chén cháo để cô ăn sáng. Khi đến trường vẫn chưa có ai, chỉ có cô và anh nên hai người cứ thong thả mà vào lớp. buổi sáng bình yên đến lạ lùng, hai người một đi trước, một đi sau, không ai nói với ai điều gì nhưng hài hòa đên bất ngờ, cây cối quanh trường như đứng im nhìn họ không dám vẫy tay sợ phá vỡ giây phút bình yên ấy.
Lại tiết học trôi qua, anh lại chạy lên chỗ cô hỏi bài, cô nhẹ nhàng giảng giải, mọi người thật ngạc nhiên khi thấy cảnh này. Tự dưng đây là lần đầu tiên trong đời anh cảm ơn mình được học cùng cô, làm bạn cô và cũng là lần đầu tiên cảm thấy học không tốt cũng thật tốt chứ như cái tên minh quân kia có muốn lấy cớ hỏi bài chắc cũng không có cửa.
Bữa trưa, anh lại mời cô đi ăn, cô nghĩ lại sự việc ngày hôm qua bất đắc dĩ lắc đầu, cô thực không muốn mọi người chú ý đến mình nên ngày nào cũng đi học thật sớm, không ai thấy cô bước vào trường học lúc nào, ở lại trường thật muộn rồi mới về nhà, hôm qua là lần đầu tiên cô biết mình ở trường được nhiều người biết đến vậy. tất cả các giải thưởng từ trước đến nay cô đều viện lí do không đến được nên chỉ các thầy cô của cô cũng không có bắt buộc liền nhận giải giúp cô, người trong lớp cô mới biết chút thông tin về cô nhưng họ nghĩ cô như một cành mai kiêu ngạo nên cũng không tiếp cận gần.
Thấy cô từ chối, anh lại vờ vĩnh học phí dạy kèm các kiểu thế là cô lại mềm lòng. Hôm qua một số người không ăn trưa ở trường nghe nói mọi người gặp được cô ở nhà ăn, nên hôm nay đặc biệt kéo đến đây để mong có cơ hội gặp huyền thoại lần nữa, nhà ăn trương nhờ thế mà đạt doanh thu gấp ba, nhân viên luôn tay cười không ngậm miệng được.
Hôm nay cô đích thân đi lấy đồ ăn cùng anh, mọi người thấy hai người thì tự động mời cô lên trước nhưng cô lắc đầu cảm ơn rồi cứ chờ theo hàng, mọi người thấy thế càng thêm phần nguỗng mộ cô.
Hôm nay minh quân cũng lại đến và không phải ngẫu nhiên lại ngồi cùng bàn của ba người. Lan chi thấy cô ở nhà ăn quyết phải làm cho cô mất mặt. Ả cùng nhóm bạn của mình cầm một cốc nước cam bước đến bên cô, mọi người trong nhà ăn nhìn thấy cũng không biết cô ta có ý xấu, cô không để ý nên cũng chẳng biết cô ta đang đến chỗ mình chỉ có anh vừa ngẩng đầu lên thì thấy cô ta hằm hằm bước tới, trên tay lại cầm ly nước cam nên nhanh chóng phản ứng đứng ngay trước mặt cô trước khi ly nước căm văng toàn bộ ra ngoài. Và kết quả đương nhiên là anh ướt từ trên xuống, cô không tránh khỏi dính một chút còn mình quân thấy vài giọt nước lành lạnh trên người mình cũng nhanh chóng đứng dậy phát ánh mặt lạnh băng về phía ả, những người còn lại sững sờ sau đó nhanh chóng đến phía của mai hoa xem cô có bị sao không, mai hoa giật mình lấy khăn lau cho anh. Lan chi cũng thật không ngờ anhđỡ cho cô nên nhất thời ngây ra nhưng cũng nhanh chóng phản ứng
-Em không phải là cố ý, anh- cô ta giọng hối hận
-Nhưng cô cố ý hất mai hoa?- anh tức giận nhìn cô
-Đó chẳng phải vì cô ta cứ bám theo anh không buông sao, anh nói xem loại người gì mà có thể mặt dày theo đuổi người đã có bạn gái- lệ quyên, bạn của lan chi bên cạnh xỉa xói khiến cô khiến cô cúi mặt. đúng là không phải cô chủ động nhưng cô có ý với anh là thật. nghe tới đây anh đã đoán được họ muốn mai hoa mất mặt trước mọi người rồi, muốn làm chuyện đó làm gì có cửa.
-Ai nói, là tôi bám theo cô ấy đấy- anh cười nhìn phía họ trả lời. gia đình tôi đặc biệt bảo tôi quan tâm cô ấy thì sao- anh nhìn sang bên cạnh thấy cô đang tròn mắt nhìn anh, anh cũng không cần nói ra trước mặt nhiều người vậy chứ. Anh nói tiếp- với cả ai là bạn trai của ai, tôi nhớ bạn cô chưa từng nhận lời làm bạn gái tôi mà- anh nhìn phía lệ quyên ngạo nghễ, anh nghĩ thật may vì cái tính kiêu ngạo của lan chi nên cô ta chưa nhận lời làm bạn gái anh
-Anh .. anh… anh- lệ quyên nhìn anh ko nói được gì còn lan chi đứng đó cũng không ngờ anh lại nói vậy
-Nhưng anh chẳng phải luôn quan tâm em sao- lan chi không ngờ mình lại dùng chiêu này
-Giờ tôi không thích quan tâm cô nữa, tôi phải quan tâm bài vở của tôi, mà cô ấy là cô giáo của tôi- anh nhẹ nhàng nhìn phía cô. Cả đám òa lên không ngờ thần tượng của họ lại tiếp nhận kèm một học sinh.
-Giờ tôi phải đi thay đồ, tốt nhất tôi thấy từ nay cô đừng nên hiểu lầm quan hệ của chúng ta- anh dứt khoát lôi cô đi. Mọi người ở đó nhìn cô cũng chẳng có ý thương cô ta vì vốn dĩ họ cũng chẳng ưa vị tiểu thư đỏng đảnh này rồi, so với người mà họ ngưỡng mộ thì cô ta không ra gì cả.
Cô ta cùng đám bạn của mình căm phẫn định bỏ đi thì bị một giọng nói lạnh lùng kéo lại.
-Mới mấy em theo tôi lên hội đồng- minh quân thực ghét mấy thứ dấp dính trên người mình
-Học trưởng, tụi em..- mọi người đều biết gia cảnh và tính cách của minh quân nên so với giáo viên họ còn sợ minh quân hơn, vạn nhất không ngờ tới lại đụng đến học trưởng của họ
-Ngay lập tức- minh quân tức giận đi trước rồi mấy người họ lững thững theo sau. Những học sinh ở đó chỉ có thể nói hôm nay không mất công xuống nhà ăn này.
Cũng may trường họ luôn có quần áo dự trù của sinh viên nên anh và cô vẫn có thể tiếp tục buổi học chiều. Từ khi ở phòng ăn trở về cô không nói lời nào, cô đang nghĩ mình là nguyên nhân dẫn đến mau thuẫn của lan chi và anh. Anh biết cô nghĩ gì nên tự mình nói chuyện với cô, chuyện anh với lan chi không có gì cả, cô không cần phải áy náy. Anh nghĩ dẫu gì anh cũng muốn xa cô ta rồi, chỉ sợ càng ở gần cô ta ngày nào, càng thấy bực tức ngày ấy.
Cô cũng không có phản bác, chỉ im lặng thôi.
Mà không biết nhờ đâu anh được giáo viên chuyển chỗ đến ngồi cạnh cô. Bao nhiêu ánh mắt nhìn qua đó ngưỡng mộ. Cô luôn cố gắng bình tĩnh trước mỗi hành động quan tâm của anh còn anh thì vui kinh người vì mỗi ngày đên trường cùng cô, học cùng cô, lại ăn cùng cô, hai người như hình với bóng chỉ tiếc chưa được bao lâu lại mọc thừa ra một cái bóng, tên Minh quân từ đâu cũng được sắp xếp vào học cùng cô. Minh quân vào lớp khiến bao nữ sinh vui như mở hội không ngờ lại được học cùng lớp với hai hotboy và một truyền thuyết của trường. minh quân nhìn về phía anh và cô mỉm cười bước xuống bàn dưới của hai người tạo nên một tam giác hoàn mĩ. Anh nhìn cậu ngạc nhiên, cậu nhìn anh cười khẩy nghĩ “ cậu dùng tiền ngồi cạnh cô ấy tôi không biết dùng tiền mà tiến lại gần sao” rồi học bài. Để trêu ngươi cậu, giờ học nào anh cũng tiến sát vào phía cô hỏi bài rất thân mật rồi hướng xuống phía bàn cậu cười đắc ý. Cậu cũng chẳng vừa, luôn đem những bài học siêu khó cùng cô thảo luận khiến anh tức nổ mắt. mọi người nhìn vào chỉ thấy ở phía cửa sổ ớp mình có một bộ ba hoàn mĩ ngày ngày đều chú tâm học tạp nâng cao kiến thức thôi.
Không biết do học một lần, do cô dạy giỏi hay do tên minh quân kia khiến anh sục sôi tinh thần mà kết quả học tập của anh tiến bộ vượt bậc. cô nhận ra sự cố gắng của anh nên ý cười hiện ra ngày càng nhiều hơn. Chậm chạp từng bước, anh đem cô đặt vào trong trái tim mình
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.