Chương 18: Gặp lại
Muathubuon
07/04/2017
Có lẽ duyên phận là điều đã định trước chỉ là không biết bao giờ chúng mới gặp nhau mà thôi.
Khi cô ở trên xe buýt vào thành phố, rất nhiều người hướng về phía cô xì xào khiến cô mất tự nhiên. Họ nhign một phần vì cách ăn mặc của cô vừa lôi thôi vừa quê mùa nhưng đa phần họ xì xào vì cô trông giống với cô gái mà chủ tịch tập đoàn thiên hoa cất công tìm mấy năm nay
- Liệu đó có phải người chủ tịch cần tìm không?- một hỏi nhỏ
- Sao có thể chứ, mai hoa tiểu thư sao có thể có bộ dạng lôi thôi thế kia
- Nói cũng phải, nếu là cô ta chỉ sợ đã đến nhận người thân rồi
- Chuyện, ai lại bỏ qua một người có tài như chủ tịch được cơ chứ
- ………..
- ………..
Cô chỉ im lặng lắng nghe rồi lại lẳng lặng bước xuống bến xe buýt cuối cùng. Trên người cô không có nhiều tiền mặt, việc cần làm của cô hiện giờ là cần tìm một công việc để có thể trụ lại ở đây. Nhưng cô không biết mình là ai, không có giấy tờ tùy thân, không có bằng cấp, chân lại bị tật thế này ai mà thuê cô cơ chứ. Tủi thân tìm kiếm việc làm thông qua mấy tờ rơi, cô không biết với tình trạng hiện tại của mình thì có thể tìm được công việc gì. Cô đi đến vài nhà hàng xin làm đầu bếp và phục vụ nhưng người ta thấy bóng dáng của cô cũng lắc đầu không nhận, cô xin làm người dọn dẹp cũng không được. Cả một buổi chiều cô không tìm được công việc nào, lại nghĩ đến việc tối nay không biết nghỉ ở đâu cô không khỏi thấy vọng. Cố gắng bước đến địa điểm cuối cùng cần nười dọn vệ sinh- thiên hoa group, cô cuỗi cùng cũng được nhận vào làm tạm thời, lý do rất đơn giản là hiện tại họ đang cần người dọn dẹp gấp để tổ chức triển lãm tranh của người yêu trước đây của chủ tịch. Sau khi trình bày tình hình với tổ trưởng tổ vệ sinh của tập đoàn, cô được phép ở tạm trong phòng ăn của nhân viên vệ sinh ở đây rồi có thể tìm nơi ở sau.
Vấn đề được giải quyết, cô vui vẻ đi nghỉ để bắt đầu công việc vào ngày mai, có lẽ đây là một khởi đầu tốt
Khoác lên mình bộ quần áo nhân viên vệ sinh có phần sáng sủa hơn bộ quần áo hôm qua của cô, đầu tóc chải gọn gang khiến cô dễ nhìn hơn rất nhiều. mọi người nhìn thấy cô cũng khá bất ngờ và có phần tiếc nuối vì đôi chân của cô.
Trụ sở của tập đoàn gồm 15 tầng, tầng 1 và hai là sảnh tiếp khách cùng với phodn triển lãm. Vì ngày tới có buổi triển lãm quan trọng của chủ tịch nên mọi người dành thời gian quét dọn, lau những tác phẩm sẽ mang ra triển lãm sắp tới. Khi lau những bức tranh được lồng một cách cẩn thận ở phòng triển lãm cô có một cảm giác vô cùng quen thuộc nhưng không biết đó là gì, cô ngẩn ngơ một lúc rồi nhanh chóng tiếp tục công việc của mình.
Trong phòng khách biệt thự
- Ngày mai là buổi triễn lãm tranh của anh thiên nên con sắp xếp đến đi cùng hai bác được không ạ?- người nói chuyện là kim ngân, một trong những tiểu thư bám riết lấy anh không buông. Trước đây mẹ anh đã tạo cơ hội cho cô ta đến gần mạnh thiên khiến mạnh thiêm phát điên nên từ đó bà không dám mai mối gì cho mạnh thiên, lại càng xa lánh Kim Ngân. Kim Ngân thấy mẹ anh không nhiệt tình gán ghép nên tự tiện tìm cơ hội tiếp cận anh, cô ta biết Mạnh Thiên không quan tâm đến mình nhưng chỉ cần hai bác vừa lòng chẳng phải cô ta vẫn thuận lợi làm vợ mạnh thiên sao. Nghĩ vậy cô ta nhất định phải khẳng định chỗ đứng của mình trong lòng bố mẹ Mạnh Thiên.
- Ngày mai hai bác đã đi cùng thiên rồi- thấy bố anh hờ hững không nói, anh thì lạnh mặt nên mẹ anh phải đỡ lời
- Vậy cho con đi cùng với mọi người được không ạ?- cô ta không biết khó mà lui
- Không được- anh buông một câu rồi lên lầu- chỗ ngồi cạnh anh chỉ có thể là của mai hoa, không thể cho ai khác ngồi vào được.
- Thằng nhỏ này xấu tính thế đấy, cháu đừng để ý- mẹ anh chỉ có thể gượng gạo cười xin lỗi, cũng vì bà gán ghép anh với Kim Ngân mà Mạnh Thiên càng ghét Kim Ngân, cũng không thích nói nhiều với bà nữa
- Không có gì ạ?- Kim Ngân gượng cười nhưng trong lòng đang căm giận vô cùng, tiểu thư như cô ta chưa bao giờ bị ai từ chối thế mà cô ta năm lần bảy lượt bị mạnh thiêm làm cho mất hết thể diện. Nếu không phải tập đoàn Mạnh Thiên và Thiên Hoa là món hời vô cùng lớn thì sao cô ta có thể nhịn nhục như thế được.
Đây là lần thứ hai anh tổ chức triễn lãm các tác phẩm của Mai Hoa, anh muốn Mai Hoa của anh sẽ luôn được mọi người biết và nhớ tới. Nếu như mấy năm nữa cô không xuất hiện trước mặt anh, anh sẽ giống như cô kiếp trước, tự mình đi tìm cô.
Buổi triển lãm quy tụ rất nhiều danh họa nổi tiếng trên thế giới; nhiều người trong giới thượng lưu muốn mua tranh hoặc kết thân với tấp đoàn bất động sản Mạnh Thiên hoặc Thiên Hoa đều đến dự lễ. tất nhiên cũng không ít các tiểu thư đến đây mong lọt vào mắt lão chủ tịch và Mạnh Thiên để một bước lên mây.
Nhìn các tác phẩm của Mai Hoa anh chỉ có thể cố gắng kìm nén bản thân không rơi nước mắt. Một mai hoa tài năng, một mai hoa đáng yêu của anh không biết đã đâu mất rồi? biết bao giờ cô mới trở về bên anh.
“ toang” một tiếng động khiến anh giật mình và toàn bộ mọi người trong phòng triển lãm quay lại. Một bức vẽ bị đuôi váy rườm rà của Kim Ngân làm rơi vỡ. mọi người hoảng sợ, nhiều người tiếc nuối mong bức tranh đó không bị hư tổn, riêng anh, anh cố giữ bình tĩnh bước tới nơi đó cẩn thẩn mang bức tranh ra khỏi đống vụ thủy tinh, anh cẩn thận như thể đang nâng một kỉ vật vô cùng trân quý vì sợ một mảnh thủy tinh nhỏ thôi cũng khiếm nó hư tổn
- A! tiên sinh cẩn thận để đó tôi làm cho- một giọng nói nữ vang lên khiến anh giật mình nhìn lên
- Là em- anh không khỏi kích động, không quan tâm mặt mũi gì cả lao vào ôm chầm lấy cô. Giọng nói này, khuôn mặt này, anh mắt này chính là của mai hoa của anh
- Tiên sinh- cô bị ôm bất ngờ có chút kháng nghị hơi đẩy ra nhưng không được, khẽ nhỏ giọng để người đàn ông trước mắt buông mình ra
- Mai Hoa, em đã trở về rồi, thật tốt quá- anh ôm cô càng chặt hơn như thể sợ cô tan biến mất
- Là con thật sao?- bố mẹ anh đứng bên cạnh cũng hồi thần lại, nhanh chóng bước tới gần mai hoa để xác nhận
- Tiên sinh, tôi không phải Mai Hoa- cô nhẹ giọng đẩy Mạnh Thiên ra
- Mai Hoa, em không nhận ra anh sao? Còn bọn họ nữa?- anh kinh ngạc nhìn cô hỏi
- Tôi không biết- cô lắc đầu rồi nhanh tay tiếp tục thu dọn mảnh thủy tinh trên sàn nhà
- Mau theo anh về nhà- anh vứt đồ dọn dẹp của cô, kéo tay cô ra phía ngoài cửa. nhưng chân của cô làm sao có thể theo kịp được. anh quay lại nhìn thấy một chân cô bị tật thì đau lòng không thôi, không thèm để ý đến ai liền bế cô ra ngoài xe lao đến bệnh viện.
Nhóm khách mời thì cứ xì xào với nhau không biết tại sao vị chủ tịch tài ba kia lại thích một cô gái thấp kém và có tật ở chân như vậy. Kim Ngân cũng hậm hực không kém. Bố mẹ anh thì mau chóng xử lý nhóm khách mời ở đây rồi cũng ra về.
Khi cô ở trên xe buýt vào thành phố, rất nhiều người hướng về phía cô xì xào khiến cô mất tự nhiên. Họ nhign một phần vì cách ăn mặc của cô vừa lôi thôi vừa quê mùa nhưng đa phần họ xì xào vì cô trông giống với cô gái mà chủ tịch tập đoàn thiên hoa cất công tìm mấy năm nay
- Liệu đó có phải người chủ tịch cần tìm không?- một hỏi nhỏ
- Sao có thể chứ, mai hoa tiểu thư sao có thể có bộ dạng lôi thôi thế kia
- Nói cũng phải, nếu là cô ta chỉ sợ đã đến nhận người thân rồi
- Chuyện, ai lại bỏ qua một người có tài như chủ tịch được cơ chứ
- ………..
- ………..
Cô chỉ im lặng lắng nghe rồi lại lẳng lặng bước xuống bến xe buýt cuối cùng. Trên người cô không có nhiều tiền mặt, việc cần làm của cô hiện giờ là cần tìm một công việc để có thể trụ lại ở đây. Nhưng cô không biết mình là ai, không có giấy tờ tùy thân, không có bằng cấp, chân lại bị tật thế này ai mà thuê cô cơ chứ. Tủi thân tìm kiếm việc làm thông qua mấy tờ rơi, cô không biết với tình trạng hiện tại của mình thì có thể tìm được công việc gì. Cô đi đến vài nhà hàng xin làm đầu bếp và phục vụ nhưng người ta thấy bóng dáng của cô cũng lắc đầu không nhận, cô xin làm người dọn dẹp cũng không được. Cả một buổi chiều cô không tìm được công việc nào, lại nghĩ đến việc tối nay không biết nghỉ ở đâu cô không khỏi thấy vọng. Cố gắng bước đến địa điểm cuối cùng cần nười dọn vệ sinh- thiên hoa group, cô cuỗi cùng cũng được nhận vào làm tạm thời, lý do rất đơn giản là hiện tại họ đang cần người dọn dẹp gấp để tổ chức triển lãm tranh của người yêu trước đây của chủ tịch. Sau khi trình bày tình hình với tổ trưởng tổ vệ sinh của tập đoàn, cô được phép ở tạm trong phòng ăn của nhân viên vệ sinh ở đây rồi có thể tìm nơi ở sau.
Vấn đề được giải quyết, cô vui vẻ đi nghỉ để bắt đầu công việc vào ngày mai, có lẽ đây là một khởi đầu tốt
Khoác lên mình bộ quần áo nhân viên vệ sinh có phần sáng sủa hơn bộ quần áo hôm qua của cô, đầu tóc chải gọn gang khiến cô dễ nhìn hơn rất nhiều. mọi người nhìn thấy cô cũng khá bất ngờ và có phần tiếc nuối vì đôi chân của cô.
Trụ sở của tập đoàn gồm 15 tầng, tầng 1 và hai là sảnh tiếp khách cùng với phodn triển lãm. Vì ngày tới có buổi triển lãm quan trọng của chủ tịch nên mọi người dành thời gian quét dọn, lau những tác phẩm sẽ mang ra triển lãm sắp tới. Khi lau những bức tranh được lồng một cách cẩn thận ở phòng triển lãm cô có một cảm giác vô cùng quen thuộc nhưng không biết đó là gì, cô ngẩn ngơ một lúc rồi nhanh chóng tiếp tục công việc của mình.
Trong phòng khách biệt thự
- Ngày mai là buổi triễn lãm tranh của anh thiên nên con sắp xếp đến đi cùng hai bác được không ạ?- người nói chuyện là kim ngân, một trong những tiểu thư bám riết lấy anh không buông. Trước đây mẹ anh đã tạo cơ hội cho cô ta đến gần mạnh thiên khiến mạnh thiêm phát điên nên từ đó bà không dám mai mối gì cho mạnh thiên, lại càng xa lánh Kim Ngân. Kim Ngân thấy mẹ anh không nhiệt tình gán ghép nên tự tiện tìm cơ hội tiếp cận anh, cô ta biết Mạnh Thiên không quan tâm đến mình nhưng chỉ cần hai bác vừa lòng chẳng phải cô ta vẫn thuận lợi làm vợ mạnh thiên sao. Nghĩ vậy cô ta nhất định phải khẳng định chỗ đứng của mình trong lòng bố mẹ Mạnh Thiên.
- Ngày mai hai bác đã đi cùng thiên rồi- thấy bố anh hờ hững không nói, anh thì lạnh mặt nên mẹ anh phải đỡ lời
- Vậy cho con đi cùng với mọi người được không ạ?- cô ta không biết khó mà lui
- Không được- anh buông một câu rồi lên lầu- chỗ ngồi cạnh anh chỉ có thể là của mai hoa, không thể cho ai khác ngồi vào được.
- Thằng nhỏ này xấu tính thế đấy, cháu đừng để ý- mẹ anh chỉ có thể gượng gạo cười xin lỗi, cũng vì bà gán ghép anh với Kim Ngân mà Mạnh Thiên càng ghét Kim Ngân, cũng không thích nói nhiều với bà nữa
- Không có gì ạ?- Kim Ngân gượng cười nhưng trong lòng đang căm giận vô cùng, tiểu thư như cô ta chưa bao giờ bị ai từ chối thế mà cô ta năm lần bảy lượt bị mạnh thiêm làm cho mất hết thể diện. Nếu không phải tập đoàn Mạnh Thiên và Thiên Hoa là món hời vô cùng lớn thì sao cô ta có thể nhịn nhục như thế được.
Đây là lần thứ hai anh tổ chức triễn lãm các tác phẩm của Mai Hoa, anh muốn Mai Hoa của anh sẽ luôn được mọi người biết và nhớ tới. Nếu như mấy năm nữa cô không xuất hiện trước mặt anh, anh sẽ giống như cô kiếp trước, tự mình đi tìm cô.
Buổi triển lãm quy tụ rất nhiều danh họa nổi tiếng trên thế giới; nhiều người trong giới thượng lưu muốn mua tranh hoặc kết thân với tấp đoàn bất động sản Mạnh Thiên hoặc Thiên Hoa đều đến dự lễ. tất nhiên cũng không ít các tiểu thư đến đây mong lọt vào mắt lão chủ tịch và Mạnh Thiên để một bước lên mây.
Nhìn các tác phẩm của Mai Hoa anh chỉ có thể cố gắng kìm nén bản thân không rơi nước mắt. Một mai hoa tài năng, một mai hoa đáng yêu của anh không biết đã đâu mất rồi? biết bao giờ cô mới trở về bên anh.
“ toang” một tiếng động khiến anh giật mình và toàn bộ mọi người trong phòng triển lãm quay lại. Một bức vẽ bị đuôi váy rườm rà của Kim Ngân làm rơi vỡ. mọi người hoảng sợ, nhiều người tiếc nuối mong bức tranh đó không bị hư tổn, riêng anh, anh cố giữ bình tĩnh bước tới nơi đó cẩn thẩn mang bức tranh ra khỏi đống vụ thủy tinh, anh cẩn thận như thể đang nâng một kỉ vật vô cùng trân quý vì sợ một mảnh thủy tinh nhỏ thôi cũng khiếm nó hư tổn
- A! tiên sinh cẩn thận để đó tôi làm cho- một giọng nói nữ vang lên khiến anh giật mình nhìn lên
- Là em- anh không khỏi kích động, không quan tâm mặt mũi gì cả lao vào ôm chầm lấy cô. Giọng nói này, khuôn mặt này, anh mắt này chính là của mai hoa của anh
- Tiên sinh- cô bị ôm bất ngờ có chút kháng nghị hơi đẩy ra nhưng không được, khẽ nhỏ giọng để người đàn ông trước mắt buông mình ra
- Mai Hoa, em đã trở về rồi, thật tốt quá- anh ôm cô càng chặt hơn như thể sợ cô tan biến mất
- Là con thật sao?- bố mẹ anh đứng bên cạnh cũng hồi thần lại, nhanh chóng bước tới gần mai hoa để xác nhận
- Tiên sinh, tôi không phải Mai Hoa- cô nhẹ giọng đẩy Mạnh Thiên ra
- Mai Hoa, em không nhận ra anh sao? Còn bọn họ nữa?- anh kinh ngạc nhìn cô hỏi
- Tôi không biết- cô lắc đầu rồi nhanh tay tiếp tục thu dọn mảnh thủy tinh trên sàn nhà
- Mau theo anh về nhà- anh vứt đồ dọn dẹp của cô, kéo tay cô ra phía ngoài cửa. nhưng chân của cô làm sao có thể theo kịp được. anh quay lại nhìn thấy một chân cô bị tật thì đau lòng không thôi, không thèm để ý đến ai liền bế cô ra ngoài xe lao đến bệnh viện.
Nhóm khách mời thì cứ xì xào với nhau không biết tại sao vị chủ tịch tài ba kia lại thích một cô gái thấp kém và có tật ở chân như vậy. Kim Ngân cũng hậm hực không kém. Bố mẹ anh thì mau chóng xử lý nhóm khách mời ở đây rồi cũng ra về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.