Chương 17: kiếm tìm
Muathubuon
01/04/2017
Nếu những năm qua anh miệt mài suốt đem ngày tìm kiếm bóng hình cô thì ở một nơi hoang vắng khác cô lại miệt mài nhặt nhạnh từng con sò, con ốc
để sống qua ngày.
Dưới cái nắng gay gắt, dáng hình nhỏ bé của cô dường như trở nên xiêu vẹo. Cô khoác chiếc áo nâu quá khổ đã ngả sang màu nắng, đôi chân đã có 1 bên bị tật nên chỉ có thể lê từng bước mà đi. Nếu nhìn từ xa, người ta chỉ có thể cảm thấy thật đáng thương cho cô gái này bởi dáng hình hiện tại của cô chẳng khác người xin ăn là bao, chỉ có đôi mắt cô vẫn luôn sáng ngời lấp lánh, khuôn mặt cô tuy gầy và nhỏ hơn nhưng cũng không mất đi vẻ xinh xắn vốn có.
- Con gái, mau về thôi- một bà lão cất tiếng gọi người về nhà
Cô gái quay lại về phía bà lão, cười một cái thật tươi rồi gật đầu. Cô lê chiếc chân phải nặng nề đi về phía bà lão
- Đã nói sức khỏe con không tốt thì đừng đi làm rồi, tối tới lại phát bệnh thì khổ- bà lão cằn nhằn nhưng từ đôi mắt lại toát lên tình thương xót xa dành cho cô.
- Con không sao mà- cô cười rồi mang số cá, cua hôm nay mình bắt được nấu mới chút rau dại quanh nhà.
Bà lão nhìn theo cô gái, trong lòng không biết nên buồn hay nên vui. Bà lão là dân vùng này, chồng bà mất sớm, chỉ để lại một đứa con trai 2 tuổi ở lại với bà. Hai mẹ con bà nương tựa vào nhau mà sống, khi con trai bà đủ tuổi thì bắt đầu đi biển đánh cá nuôi sống gia đình. Nào ngờ, ông trời không thương xót cho số phận bà thì thôi lại còn nỡ cướp đi mạng sống đứa con trai của bà trong một ngày bão lớn năm năm trước đó. Từ ngày con trai mất, ngày nào bà cũng ra biển đứng chờ, bà mong sẽ có một ngày con trai bà trở về với bà, nhưng bà chờ mãi, chờ mãi cũng không thể đợi được ngày đó. Có lẽ, ông trời lại thấy hối hận vì cướp đi con trai của bà nên đã mang đến cho bà cô gái này. hôm đó, trời cũng mưa to, bà vẫn như thường lệ ra biển đứng chờ con trai nhưng thật bất ngờ là bà lại thấy một cô gái đang nằm sáp ở mỏm đá gần biển. bà tới gần sờ thử thì thấy vẫn còn hơi thở vội vang trở về lấy xe đỡ cô gái về nhà. Khu bà đang ở dường như không có người sinh sống bởi nó cách biệt với thế giới bên ngoài vậy nên bà không thể mời bác sĩ hay thầy thuốc được mà chỉ có thể dùng chút kiến thức của mình với cây dại quanh nhà mà thôi.
Có lẽ ông trời cũng thương cho số phận cô gái này, sau mấy ngày mê man, cô gái đã tỉnh lại. chỉ có điều cô không nhớ được mình là ai, từ đâu đến, nhà ở đâu. cảm thương cho số phận cô gái, cũng cảm thương cho số phận mình bà liền nhận cô gái là con rồi hai người lại nương tựa vào nhau mà sống.
Cuộc sống ở nơi đây biệt lập, cách xa với thế giới bên ngoài, bà không biết có ai có thể tìm được cô gái này không nhưng bà biết hiện giờ bà và cô chính là ở cạnh nhau, được bao lâu thì được. Thấm thoát hai người đã ở cùng nhau 4 năm rồi, dù không phải ruột thịt nhưng tình cảm cũng đủ thắm thiết, từ ngày có cô, cuộc sống của bà cũng đỡ cực nhọc hơn, vui vẻ hơn và không biết từ bao giờ bà có ý nghĩ tốt nhất cứ để cô như bây giờ không nhớ gì cả làm con gái của bà. Bà biết thế là ích kỉ nhưng bà là con người mà, bà cũng cần hạnh phúc, cần gia đình vậy hãy cứ cho bà cái gia đình này đi.
Điều làm bà phiền lòng nhất chính là đôi chân của cô, ngày ấy không được chữa trị tử tế nên một bên chân đã thành tật, một cô gái xinh xắn hiểu chuyện như cô mà mắc phải tật này thật không cam lòng. Nếu có thể bà cũng mong cô có thể khỏi được đôi chân ấy để những ngày nắng gió cô không cần phải chịu cái đau giày vò nữa nhưng bà không có khả năng đó, thật có lỗi với cô.
Hai người về căn nhà tranh nhỏ, mâm cơm rau đã dọn sẵn lên rồi. Hai người một già một trẻ gắp cho nhau mấy món đơn giản cảm thấy như vậy cũng hạnh phúc.
Từ khi cô tỉnh dậy cô không nhớ được mình là ai, bà cụ nói bà là mẹ cô nên cô ở lại với bà cụ. nhưng cô biết bà không phải mẹ mình và trước đó mình chắc chắn cũng không phải là người ở đây vì tối nào cô cũng mớ một giấc mơ, trong mơ cô ở một nơi rất khác nơi đây, đặc biệt là có một người con trai luôn nhìn cô, quan tâm cô, rất ấm áp. Rát than quen nhưng cô không biết mặt của người con trai ấy như thế nào.
Cô cũng không biết tại sao mình lại có những khả năng đặc biệt như biết một vài loại ngôn ngữ khác, biết vẽ tranh, có khả năng cảm thụ tiếng nhạc một cách chính xác nhưng cô không hề biểu lộ ra ngoài vì bà cụ coi cô là con gái, là ân nhân của cô, cho đến khi cô chưa nhớ ra điều gì thì cô vẫn cứ là con gái cụ để cụ an tâm.
Thật không ngờ đã bốn năm qua đi, cô vẫn mơ giấc mơ ấy, khung cảnh càng ngày càng rõ ràng, từng buổi hẹn, từng cái nắm tay ấm áp đều rất chân thật nhưng khuôn mặt của người con trai kia cô vẫn không thể nào thấy được, chẳng lẽ đó là người cô yêu. Nếu vậy liệu có khi nào người đó vẫn đang tìm cô, liệu người đó có đau khổ nếu không tìm ra cô không?
Những tưởng cuộc sống của cô sẽ cứ trôi qua nhẹ nhàng như vậy nhưng một biến cố xảy ra khiến cô phải rời đi nơi đây. người mẹ hiện tại mà cô cùng sống đã ra đi trong một ngày giống tố, có lẽ do tuổi già nên chỉ một trận ốm đột ngột cũng khiến cơ thể già yếu ấy không chống đỡ được. trước khi nhắm mắt xuôi tay bà cầm tay cô nghẹn ngào:
- Con là món quà tuyệt vời nhất mà ông trời trả lại cho ta, giờ ta chết đi cũng không còn gì hối tiếc. Con vốn không phải người ở đây, sau khi ta rời thế gian này con hãy ra ngoài tìm lại thế giới mà mình thuộc về đi. Ta chỉ có thể cho con thứ này thôi- bà cụ run rẩy đưa vào tay cô chiếc vòng cổ bằng vàng của bà rồi ra đi mãi mãi.
Sau khi an tang cho bà lão cô càng cảm thấy sự cô đơn ở nơi đây, không còn ai ở đây cùng cô, cô không biết mình là ai, không biết mình còn người thân hay không, có lẽ cô nên rời đi để tìm lại chính mình.
Đợi rồi lại đợi, cuối cùng cô cũng đợi được một chuyến tàu qua vùng cô đang sống sau hai tháng một mình lủi thủi ở đây. nếu có thể cô nhất định sẽ trở lại đây thăm bà lão- người ân nhân người mẹ đã cưu mang cô.
Nhìn thấy cô lôi thôi, chủ thuyền cũng không muốn cho cô lên, chỉ đến khi cô năn nỉ sẽ làm không công cho nhà thuyền đồng thời trả họ chút tiền mà cô ki cóp được mấy năm qua thì họ mới đồng ý cho cô lên thuyền. Cô thực không nỡ mang sợi dây chuyền mà bà lão để lại cho cô vì nó là kỉ vật duy nhất của bà để lại.
Thuyền long đong trên biển gần chục ngày cũng cập bến đến, vợ nhà thuyền thấy những ngày qua cô làm việc chăm chỉ lại hiền lành liền cho cô chút tiền bảo cô đến thành phố tìm việc. cô cảm kích cô chủ nhà thuyền rồi bắt một chuyến xe đến thành phố.
Cô biết với dáng vẻ của cô khó mà kiếm được một công việc nhưng cô thực sự muốn đi đến nơi mà cô thường thấy trong giấc mơ biết đâu cô sẽ tìm lại được người thân gia đình.
Dưới cái nắng gay gắt, dáng hình nhỏ bé của cô dường như trở nên xiêu vẹo. Cô khoác chiếc áo nâu quá khổ đã ngả sang màu nắng, đôi chân đã có 1 bên bị tật nên chỉ có thể lê từng bước mà đi. Nếu nhìn từ xa, người ta chỉ có thể cảm thấy thật đáng thương cho cô gái này bởi dáng hình hiện tại của cô chẳng khác người xin ăn là bao, chỉ có đôi mắt cô vẫn luôn sáng ngời lấp lánh, khuôn mặt cô tuy gầy và nhỏ hơn nhưng cũng không mất đi vẻ xinh xắn vốn có.
- Con gái, mau về thôi- một bà lão cất tiếng gọi người về nhà
Cô gái quay lại về phía bà lão, cười một cái thật tươi rồi gật đầu. Cô lê chiếc chân phải nặng nề đi về phía bà lão
- Đã nói sức khỏe con không tốt thì đừng đi làm rồi, tối tới lại phát bệnh thì khổ- bà lão cằn nhằn nhưng từ đôi mắt lại toát lên tình thương xót xa dành cho cô.
- Con không sao mà- cô cười rồi mang số cá, cua hôm nay mình bắt được nấu mới chút rau dại quanh nhà.
Bà lão nhìn theo cô gái, trong lòng không biết nên buồn hay nên vui. Bà lão là dân vùng này, chồng bà mất sớm, chỉ để lại một đứa con trai 2 tuổi ở lại với bà. Hai mẹ con bà nương tựa vào nhau mà sống, khi con trai bà đủ tuổi thì bắt đầu đi biển đánh cá nuôi sống gia đình. Nào ngờ, ông trời không thương xót cho số phận bà thì thôi lại còn nỡ cướp đi mạng sống đứa con trai của bà trong một ngày bão lớn năm năm trước đó. Từ ngày con trai mất, ngày nào bà cũng ra biển đứng chờ, bà mong sẽ có một ngày con trai bà trở về với bà, nhưng bà chờ mãi, chờ mãi cũng không thể đợi được ngày đó. Có lẽ, ông trời lại thấy hối hận vì cướp đi con trai của bà nên đã mang đến cho bà cô gái này. hôm đó, trời cũng mưa to, bà vẫn như thường lệ ra biển đứng chờ con trai nhưng thật bất ngờ là bà lại thấy một cô gái đang nằm sáp ở mỏm đá gần biển. bà tới gần sờ thử thì thấy vẫn còn hơi thở vội vang trở về lấy xe đỡ cô gái về nhà. Khu bà đang ở dường như không có người sinh sống bởi nó cách biệt với thế giới bên ngoài vậy nên bà không thể mời bác sĩ hay thầy thuốc được mà chỉ có thể dùng chút kiến thức của mình với cây dại quanh nhà mà thôi.
Có lẽ ông trời cũng thương cho số phận cô gái này, sau mấy ngày mê man, cô gái đã tỉnh lại. chỉ có điều cô không nhớ được mình là ai, từ đâu đến, nhà ở đâu. cảm thương cho số phận cô gái, cũng cảm thương cho số phận mình bà liền nhận cô gái là con rồi hai người lại nương tựa vào nhau mà sống.
Cuộc sống ở nơi đây biệt lập, cách xa với thế giới bên ngoài, bà không biết có ai có thể tìm được cô gái này không nhưng bà biết hiện giờ bà và cô chính là ở cạnh nhau, được bao lâu thì được. Thấm thoát hai người đã ở cùng nhau 4 năm rồi, dù không phải ruột thịt nhưng tình cảm cũng đủ thắm thiết, từ ngày có cô, cuộc sống của bà cũng đỡ cực nhọc hơn, vui vẻ hơn và không biết từ bao giờ bà có ý nghĩ tốt nhất cứ để cô như bây giờ không nhớ gì cả làm con gái của bà. Bà biết thế là ích kỉ nhưng bà là con người mà, bà cũng cần hạnh phúc, cần gia đình vậy hãy cứ cho bà cái gia đình này đi.
Điều làm bà phiền lòng nhất chính là đôi chân của cô, ngày ấy không được chữa trị tử tế nên một bên chân đã thành tật, một cô gái xinh xắn hiểu chuyện như cô mà mắc phải tật này thật không cam lòng. Nếu có thể bà cũng mong cô có thể khỏi được đôi chân ấy để những ngày nắng gió cô không cần phải chịu cái đau giày vò nữa nhưng bà không có khả năng đó, thật có lỗi với cô.
Hai người về căn nhà tranh nhỏ, mâm cơm rau đã dọn sẵn lên rồi. Hai người một già một trẻ gắp cho nhau mấy món đơn giản cảm thấy như vậy cũng hạnh phúc.
Từ khi cô tỉnh dậy cô không nhớ được mình là ai, bà cụ nói bà là mẹ cô nên cô ở lại với bà cụ. nhưng cô biết bà không phải mẹ mình và trước đó mình chắc chắn cũng không phải là người ở đây vì tối nào cô cũng mớ một giấc mơ, trong mơ cô ở một nơi rất khác nơi đây, đặc biệt là có một người con trai luôn nhìn cô, quan tâm cô, rất ấm áp. Rát than quen nhưng cô không biết mặt của người con trai ấy như thế nào.
Cô cũng không biết tại sao mình lại có những khả năng đặc biệt như biết một vài loại ngôn ngữ khác, biết vẽ tranh, có khả năng cảm thụ tiếng nhạc một cách chính xác nhưng cô không hề biểu lộ ra ngoài vì bà cụ coi cô là con gái, là ân nhân của cô, cho đến khi cô chưa nhớ ra điều gì thì cô vẫn cứ là con gái cụ để cụ an tâm.
Thật không ngờ đã bốn năm qua đi, cô vẫn mơ giấc mơ ấy, khung cảnh càng ngày càng rõ ràng, từng buổi hẹn, từng cái nắm tay ấm áp đều rất chân thật nhưng khuôn mặt của người con trai kia cô vẫn không thể nào thấy được, chẳng lẽ đó là người cô yêu. Nếu vậy liệu có khi nào người đó vẫn đang tìm cô, liệu người đó có đau khổ nếu không tìm ra cô không?
Những tưởng cuộc sống của cô sẽ cứ trôi qua nhẹ nhàng như vậy nhưng một biến cố xảy ra khiến cô phải rời đi nơi đây. người mẹ hiện tại mà cô cùng sống đã ra đi trong một ngày giống tố, có lẽ do tuổi già nên chỉ một trận ốm đột ngột cũng khiến cơ thể già yếu ấy không chống đỡ được. trước khi nhắm mắt xuôi tay bà cầm tay cô nghẹn ngào:
- Con là món quà tuyệt vời nhất mà ông trời trả lại cho ta, giờ ta chết đi cũng không còn gì hối tiếc. Con vốn không phải người ở đây, sau khi ta rời thế gian này con hãy ra ngoài tìm lại thế giới mà mình thuộc về đi. Ta chỉ có thể cho con thứ này thôi- bà cụ run rẩy đưa vào tay cô chiếc vòng cổ bằng vàng của bà rồi ra đi mãi mãi.
Sau khi an tang cho bà lão cô càng cảm thấy sự cô đơn ở nơi đây, không còn ai ở đây cùng cô, cô không biết mình là ai, không biết mình còn người thân hay không, có lẽ cô nên rời đi để tìm lại chính mình.
Đợi rồi lại đợi, cuối cùng cô cũng đợi được một chuyến tàu qua vùng cô đang sống sau hai tháng một mình lủi thủi ở đây. nếu có thể cô nhất định sẽ trở lại đây thăm bà lão- người ân nhân người mẹ đã cưu mang cô.
Nhìn thấy cô lôi thôi, chủ thuyền cũng không muốn cho cô lên, chỉ đến khi cô năn nỉ sẽ làm không công cho nhà thuyền đồng thời trả họ chút tiền mà cô ki cóp được mấy năm qua thì họ mới đồng ý cho cô lên thuyền. Cô thực không nỡ mang sợi dây chuyền mà bà lão để lại cho cô vì nó là kỉ vật duy nhất của bà để lại.
Thuyền long đong trên biển gần chục ngày cũng cập bến đến, vợ nhà thuyền thấy những ngày qua cô làm việc chăm chỉ lại hiền lành liền cho cô chút tiền bảo cô đến thành phố tìm việc. cô cảm kích cô chủ nhà thuyền rồi bắt một chuyến xe đến thành phố.
Cô biết với dáng vẻ của cô khó mà kiếm được một công việc nhưng cô thực sự muốn đi đến nơi mà cô thường thấy trong giấc mơ biết đâu cô sẽ tìm lại được người thân gia đình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.