Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy
Chương 747: Cô chơi tôi hả?
Niên Tiểu Hoa
28/06/2022
Dịch Tình lau nước mắt, quay đầu trở lại bệnh viện của Sở Từ.
Diện tích không nhỏ, nhưng vắng vẻ không một bóng người, chỉ có phòng thuốc cũng khá tươm tất. Một số dược liệu bên trong cũng khá đầy đủ, cả thuốc nội lẫn ngoại đều có, chỉ là thuốc nước ngoài tương đối ít mà thôi.
Lúc trước Sở Từ ở huyện Y Thủy chỉ kinh doanh một quán ăn nho nhỏ và một nhà máy. Làm sao có thể kiếm được nhiều tiền như vậy? Mặc dù bệnh viện này không lớn, trang thiết bị cũng không tân tiến, nhưng đầu tư ít nhất cũng mấy trăm nghìn, số tiền này chỉ sợ là Đại tá Bạch bỏ ra chứ gì?
Hơn nữa Mẫn Hoa nói với cô rằng, sau khi Sở Từ nhận người thân rất được lòng ông cụ, luôn thích nói mấy câu tốt đẹp để dỗ dành ông cụ. Bây giờ ông cụ căn bản không quan tâm đến Mẫn Hoa, đứa cháu gái mà ông cụ đã nuôi 18 năm, chỉ thiên vị Sở Từ.
“Tôi phải làm gì đây?” Dịch Tình vừa vào cửa đã nói.
Sở Từ nhướng mày nhìn cô một cái, thản nhiên nói: “Vốn là không có chuyện gì làm. Nhưng khó có được cô đã đến rồi, vậy cầm hòm thuốc đi ra ngoài dạo với tôi đi.”
“Cô còn muốn đến khám bệnh tại nhà à? Chỉ có bác sĩ chân đất ở quê mới có thể chạy khắp nơi chữa bệnh. Cô đã mở bệnh viện lớn như vậy rồi, chờ bệnh nhân đến không phải được rồi sao?” Dịch Tình cố ý châm chọc.
Chỉ là vừa nói xong, một con ngỗng màu vàng từ dưới tủ chui ra làm cho cô giật mình.
“Vừa rồi chị không tìm thấy Kim Tử còn đang sốt ruột đây, không ngờ nhóc chạy lung tung, sẽ không ăn đồ bậy chứ?” Tần Trường Tố gào to một tiếng.
Sở Từ rất thích con ngỗng màu vàng này, gần như đi đâu cũng sẽ mang nó theo, còn đặt cho nó một cái tên dung tục. Nhưng Kim Tử quả thực hơi đặc biệt, màu lông từ nhỏ đến lớn không thay đổi, nhìn chẳng giống Tiểu Hắc và Tiểu Bạch chút nào, trông oai phong lẫm liệt. Quả thực là điểm độc nhất, mọi người trong nhà đều yêu thích nó.
“Nó ngoan mà.” Sở Từ nói đầy tự hào và sờ đầu Kim Tử.
Chỉ nhìn thấy con ngỗng này vỗ cánh hai lần, như thể hiểu được lời khen của Sở Từ. Nó ngẩng đầu kêu hai tiếng, làm cho Dịch Tình càng thêm cảm thấy Sở Từ là kẻ lập dị.
Làm sao một cô gái bình thường lại thích nuôi ngỗng chứ? Hơn nữa ngỗng còn là loài gia cầm hung dữ.
Sở Từ cũng không nói đùa với Dịch Tình. Sau khi sắp xếp lại hòm thuốc một chút, mang theo mấy loại thuốc chữa bệnh thông thường đã chuẩn bị sẵn, nàng nhấc chân dẫn Kim Tử chậm rãi đi ra ngoài. Dịch Tình thấy vậy nghiến răng cũng đi theo.
Cô cũng không tin, Sở Từ vừa đi ra ngoài thì có thể gặp được bệnh nhân.
Sở Từ cũng không vội. Dù sao bệnh viện của nàng không thể đầy bệnh nhân trong chốc lát, nên ra ngoài thư giãn cũng không tệ. Huống hồ đưa hòm thuốc cho Dịch Tình xách, nàng đi rất nhẹ nhàng.
Sở Từ đi khá xa, còn tiểu thư Dịch Tình mang giày xăng-đan cao 3cm, là kiểu phổ biến nhất hiện nay. Chỉ là đi đường, thỉnh thoảng rơi vào một số hố nhỏ, xiêu xiêu vẹo vẹo. Nàng thật hoài nghi, cô gái này thật sự từng đến tiền tuyến của quân đội sao? Dáng vẻ yếu ớt này làm cho nàng sắp nhìn không được nữa.
“Sở Từ, cô có phải cố ý chơi tôi không?” Dịch Tình tức giận. Cô đi được hơn nửa tiếng, chân cũng đã mỏi!
Sở Từ quay đầu nhìn cô một cái: “Cô chưa từng nghe qua du y (đại phu khám bệnh dạo) sao? Hiện tại tôi không có tiền còn phải nuôi người rãnh rỗi là cô. Tôi không còn cách nào khác chỉ có thể đi xa hơn đến những nơi nhiều người xem có thể gặp may hay không.”
Sắc mặt Dịch Tình lúc trắng lúc xanh: “Cô là chà đạp tôi hay chà đạp chính cô? Đừng tưởng rằng tôi không biết du y là gì. Thời cổ đại, đó là đại phu nói dối, đại phu không có giấy phép, đều là gạt người!”
“Chuyện này cô cũng biết?” Sở Từ khịt mũi: “Đáng tiếc, cô không sống ở thời đại đó. Nếu không cô sẽ không suy nghĩ như vậy.”
Đời trước, du y đi khắp hang cùng ngõ hẻm quả thực không có danh tiếng gì tốt. Đặc biệt ở trong mắt các đại phu quan chức, thậm chí một số đại phu bình thường, quả thật là đường ngang ngõ tắt. Nhưng không có gì là tuyệt đối. Nếu tìm đến tới du y, đều là bệnh nhân gia đình nghèo khổ hoặc là bệnh thực sự không có khả năng chữa trị, mới có thể xem như đại phu cứu ngựa chết thành ngựa sống.
Giá cả khám chữa bệnh của du y rất rẻ, đầu óc linh hoạt, tầm nhìn xa rộng, thỉnh thoảng cũng sẽ là một thần y.
Mà bây giờ nơi nàng đang đến đều là ngõ nhỏ, mỗi nhà đều có sân rộng. Mặc dù ở thời đại này cũng có người không có tiền trị bệnh. Nếu hiện tại không ai tìm đến nàng, thì nàng tự mình tìm đến cũng được.
Diện tích không nhỏ, nhưng vắng vẻ không một bóng người, chỉ có phòng thuốc cũng khá tươm tất. Một số dược liệu bên trong cũng khá đầy đủ, cả thuốc nội lẫn ngoại đều có, chỉ là thuốc nước ngoài tương đối ít mà thôi.
Lúc trước Sở Từ ở huyện Y Thủy chỉ kinh doanh một quán ăn nho nhỏ và một nhà máy. Làm sao có thể kiếm được nhiều tiền như vậy? Mặc dù bệnh viện này không lớn, trang thiết bị cũng không tân tiến, nhưng đầu tư ít nhất cũng mấy trăm nghìn, số tiền này chỉ sợ là Đại tá Bạch bỏ ra chứ gì?
Hơn nữa Mẫn Hoa nói với cô rằng, sau khi Sở Từ nhận người thân rất được lòng ông cụ, luôn thích nói mấy câu tốt đẹp để dỗ dành ông cụ. Bây giờ ông cụ căn bản không quan tâm đến Mẫn Hoa, đứa cháu gái mà ông cụ đã nuôi 18 năm, chỉ thiên vị Sở Từ.
“Tôi phải làm gì đây?” Dịch Tình vừa vào cửa đã nói.
Sở Từ nhướng mày nhìn cô một cái, thản nhiên nói: “Vốn là không có chuyện gì làm. Nhưng khó có được cô đã đến rồi, vậy cầm hòm thuốc đi ra ngoài dạo với tôi đi.”
“Cô còn muốn đến khám bệnh tại nhà à? Chỉ có bác sĩ chân đất ở quê mới có thể chạy khắp nơi chữa bệnh. Cô đã mở bệnh viện lớn như vậy rồi, chờ bệnh nhân đến không phải được rồi sao?” Dịch Tình cố ý châm chọc.
Chỉ là vừa nói xong, một con ngỗng màu vàng từ dưới tủ chui ra làm cho cô giật mình.
“Vừa rồi chị không tìm thấy Kim Tử còn đang sốt ruột đây, không ngờ nhóc chạy lung tung, sẽ không ăn đồ bậy chứ?” Tần Trường Tố gào to một tiếng.
Sở Từ rất thích con ngỗng màu vàng này, gần như đi đâu cũng sẽ mang nó theo, còn đặt cho nó một cái tên dung tục. Nhưng Kim Tử quả thực hơi đặc biệt, màu lông từ nhỏ đến lớn không thay đổi, nhìn chẳng giống Tiểu Hắc và Tiểu Bạch chút nào, trông oai phong lẫm liệt. Quả thực là điểm độc nhất, mọi người trong nhà đều yêu thích nó.
“Nó ngoan mà.” Sở Từ nói đầy tự hào và sờ đầu Kim Tử.
Chỉ nhìn thấy con ngỗng này vỗ cánh hai lần, như thể hiểu được lời khen của Sở Từ. Nó ngẩng đầu kêu hai tiếng, làm cho Dịch Tình càng thêm cảm thấy Sở Từ là kẻ lập dị.
Làm sao một cô gái bình thường lại thích nuôi ngỗng chứ? Hơn nữa ngỗng còn là loài gia cầm hung dữ.
Sở Từ cũng không nói đùa với Dịch Tình. Sau khi sắp xếp lại hòm thuốc một chút, mang theo mấy loại thuốc chữa bệnh thông thường đã chuẩn bị sẵn, nàng nhấc chân dẫn Kim Tử chậm rãi đi ra ngoài. Dịch Tình thấy vậy nghiến răng cũng đi theo.
Cô cũng không tin, Sở Từ vừa đi ra ngoài thì có thể gặp được bệnh nhân.
Sở Từ cũng không vội. Dù sao bệnh viện của nàng không thể đầy bệnh nhân trong chốc lát, nên ra ngoài thư giãn cũng không tệ. Huống hồ đưa hòm thuốc cho Dịch Tình xách, nàng đi rất nhẹ nhàng.
Sở Từ đi khá xa, còn tiểu thư Dịch Tình mang giày xăng-đan cao 3cm, là kiểu phổ biến nhất hiện nay. Chỉ là đi đường, thỉnh thoảng rơi vào một số hố nhỏ, xiêu xiêu vẹo vẹo. Nàng thật hoài nghi, cô gái này thật sự từng đến tiền tuyến của quân đội sao? Dáng vẻ yếu ớt này làm cho nàng sắp nhìn không được nữa.
“Sở Từ, cô có phải cố ý chơi tôi không?” Dịch Tình tức giận. Cô đi được hơn nửa tiếng, chân cũng đã mỏi!
Sở Từ quay đầu nhìn cô một cái: “Cô chưa từng nghe qua du y (đại phu khám bệnh dạo) sao? Hiện tại tôi không có tiền còn phải nuôi người rãnh rỗi là cô. Tôi không còn cách nào khác chỉ có thể đi xa hơn đến những nơi nhiều người xem có thể gặp may hay không.”
Sắc mặt Dịch Tình lúc trắng lúc xanh: “Cô là chà đạp tôi hay chà đạp chính cô? Đừng tưởng rằng tôi không biết du y là gì. Thời cổ đại, đó là đại phu nói dối, đại phu không có giấy phép, đều là gạt người!”
“Chuyện này cô cũng biết?” Sở Từ khịt mũi: “Đáng tiếc, cô không sống ở thời đại đó. Nếu không cô sẽ không suy nghĩ như vậy.”
Đời trước, du y đi khắp hang cùng ngõ hẻm quả thực không có danh tiếng gì tốt. Đặc biệt ở trong mắt các đại phu quan chức, thậm chí một số đại phu bình thường, quả thật là đường ngang ngõ tắt. Nhưng không có gì là tuyệt đối. Nếu tìm đến tới du y, đều là bệnh nhân gia đình nghèo khổ hoặc là bệnh thực sự không có khả năng chữa trị, mới có thể xem như đại phu cứu ngựa chết thành ngựa sống.
Giá cả khám chữa bệnh của du y rất rẻ, đầu óc linh hoạt, tầm nhìn xa rộng, thỉnh thoảng cũng sẽ là một thần y.
Mà bây giờ nơi nàng đang đến đều là ngõ nhỏ, mỗi nhà đều có sân rộng. Mặc dù ở thời đại này cũng có người không có tiền trị bệnh. Nếu hiện tại không ai tìm đến nàng, thì nàng tự mình tìm đến cũng được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.