Sống Lại Mang Theo Không Gian: Quân Thê Đừng Xằng Bậy
Chương 748: Rao hàng
Niên Tiểu Hoa
28/06/2022
Bốn phía hẻm nhỏ đều mở rộng, những người sống bên trong thường đến từ
khắp nơi. Thậm chí rất nhiều người trong số họ là nông dân từ nơi khác
đến. Họ từ bỏ căn nhà tổ tiên, cả gia đình đến đây để tìm một lối thoát.
Nhưng thường thì trong một gia đình chỉ có một hoặc hai người lao động. Gia đình lại đông người, 1 xu phải chia làm đôi để tiêu, cuộc sống thật đáng thương. Sở Từ cũng đã từng trải qua cuộc sống như vậy, nên có rất nhiều kinh nghiệm.
“Nơi này vừa dơ vừa lộn xộn như vậy, bọn họ cũng không ngốc. Lúc bị bệnh bản thân không biết đi bệnh viện sao? Cô còn phải đích thân đến đây à?” Dịch Tình lại nói, lải nhải, ồn ào giống con vịt.
“Tôi khuyên cô nên yên lặng. Kim Tử nhà tôi không thích nhất loại người ồn ào như cô. Nếu cô nói thêm mấy câu nữa bị nó cắn cũng đừng trách tôi.” Sở Từ trợn mắt, khinh bỉ nói.
Con ngỗng của nàng trời sinh chính là đến khắc tiểu hòa thượng. Bởi vì tiểu hòa thượng nói nhiều, còn thích tụng kinh.
Sở Từ vừa mở miệng, Kim Tử đã hét vào mặt Dịch Tình mấy tiếng, dáng vẻ dữ tợn quả thực hơi đáng sợ. Chỉ là hình thể của nó không quá lớn, nên trông hơi ngốc nghếch đáng yêu.
Nhưng Dịch Tình vẫn bị hoảng sợ. Cô nghiến răng, cảm thấy mình đang ở thế yếu nên chọn cách im lặng.
“Đi qua không thể bỏ qua, y học cổ truyền, khám bệnh miễn phí, có thuốc chữa bệnh! Có bệnh thì trị, không bệnh thì phòng bệnh!” Đang lúc cô tức giận thì Sở Từ đột nhiên rao lên một câu.
Dịch Tình nghe vậy mặt lập tức đỏ bừng. Cô ta đang làm gì vậy? Rao... rao hàng?
Cô ta là bác sĩ có giấy phép. Cô ta là bà chủ. Cô ta còn không thiếu tiền. Cô ta càng là cháu gái của Đại tá Bạch. Làm sao cô ta có thể rao hàng trên đường chứ? Giống như những người buôn bán tự do ven đường, không cần một chút thể diện gân cổ lên rao hàng?
Mặc dù giọng nói của Sở Từ cũng không khó nghe, thậm chí rất hay. Nhưng một cô gái như cô ta làm sao có thể da mặt dày như vậy?
Dịch Tình chỉ cảm thấy tam quan của mình sụp đổ, bước chân dừng lại ngay tại chỗ trông chốc lát vẫn, vẻ mặt hoảng hốt, sợ người khác nhìn thấy cô đi theo Sở Từ. Loại cảm giác bị chà đạp lòng tự trọng giống như bị cởi hết quần áo đi trên đường cái. Quả thực rất xấu hổ.
“Cô làm sao vậy? Khinh thường tôi hả?” Sở Từ trêu chọc: “Như cô nhìn thấy, tôi chính là một người như vậy. Người đàn ông mà cô thích cũng thích tôi ở điểm này, sụp đổ à?”
Thiên kim đại tiểu thư? Nổi cáu? Đến đây! Cứ việc đến!
Khóe miệng Dịch Tình co giật dữ dội: “Cô... cô quả thực không biết xấu hổ...”
“Bây giờ cô không muốn, nhưng đi theo tôi cũng là cùng nhóm với tôi.” Sở Từ cười khẽ, khinh thường nói.
Dịch Tình ước gì có thể vứt hòm thuốc trên người và quay đầu chạy đi. Nhưng bây giờ mới ngày đầu tiên. Cô đã bỏ công việc trong quân đội, rút lại tương lai tuyệt vời mà ba đã cho cô, còn đẩy bản thân đến chỗ không còn nơi nào để đi. Nếu hiện tại cô sợ hãi trước tiếng hét to của Sở Từ, vậy tương lai cô phải làm gì đây? Trong mắt ba, cô chỉ sợ là bùn nhão không trét lên tường được, đúng không?
“Cô quả nhiên là cố ý. Cô không sợ tôi nói chuyện của cô cho ba tôi và Đại tá Bạch biết sao? Dù sao tôi cũng là người có uy tín danh dự, cô kêu tôi phải làm việc này hả?” Dịch Tình nghiến răng nói một cách giận dữ.
“Cô cứ việc đi, cô Dịch. Trước đây cô không phải thích giả vờ đáng thương và mách lẻo sao? Cùng một cách lại sử dụng nhiều lần, người khác sẽ chỉ nghĩ rằng cô đang diễn trò. Nếu cô không tin thì trở về thử xem. Kể cả ba ruột của cô cũng đều cảm thấy cô chuyện bé xé ra to. Huống hồ trong mắt Sư đoàn trưởng Dịch, loại chuyện rao hàng này sẽ mất mặt sao?”
“Tiểu thư như cô từ nhỏ chưa bao giờ thiếu ăn nên không biết người nhà quê ăn thịt người là như thế nào. Tại sao vì cuộc sống lớn giọng rao hàng mấy tiếng chính là không biết xấu hổ. Vậy ngược lại cô theo đuổi đàn ông chẳng phải muốn tròng lồng heo sao? Cô tỉnh lại đi, đây là thời đại mới. Cô là một phái nữ cách mạng, ngay cả loại chuyện này cũng chịu không nổi hả?”
Nhưng thường thì trong một gia đình chỉ có một hoặc hai người lao động. Gia đình lại đông người, 1 xu phải chia làm đôi để tiêu, cuộc sống thật đáng thương. Sở Từ cũng đã từng trải qua cuộc sống như vậy, nên có rất nhiều kinh nghiệm.
“Nơi này vừa dơ vừa lộn xộn như vậy, bọn họ cũng không ngốc. Lúc bị bệnh bản thân không biết đi bệnh viện sao? Cô còn phải đích thân đến đây à?” Dịch Tình lại nói, lải nhải, ồn ào giống con vịt.
“Tôi khuyên cô nên yên lặng. Kim Tử nhà tôi không thích nhất loại người ồn ào như cô. Nếu cô nói thêm mấy câu nữa bị nó cắn cũng đừng trách tôi.” Sở Từ trợn mắt, khinh bỉ nói.
Con ngỗng của nàng trời sinh chính là đến khắc tiểu hòa thượng. Bởi vì tiểu hòa thượng nói nhiều, còn thích tụng kinh.
Sở Từ vừa mở miệng, Kim Tử đã hét vào mặt Dịch Tình mấy tiếng, dáng vẻ dữ tợn quả thực hơi đáng sợ. Chỉ là hình thể của nó không quá lớn, nên trông hơi ngốc nghếch đáng yêu.
Nhưng Dịch Tình vẫn bị hoảng sợ. Cô nghiến răng, cảm thấy mình đang ở thế yếu nên chọn cách im lặng.
“Đi qua không thể bỏ qua, y học cổ truyền, khám bệnh miễn phí, có thuốc chữa bệnh! Có bệnh thì trị, không bệnh thì phòng bệnh!” Đang lúc cô tức giận thì Sở Từ đột nhiên rao lên một câu.
Dịch Tình nghe vậy mặt lập tức đỏ bừng. Cô ta đang làm gì vậy? Rao... rao hàng?
Cô ta là bác sĩ có giấy phép. Cô ta là bà chủ. Cô ta còn không thiếu tiền. Cô ta càng là cháu gái của Đại tá Bạch. Làm sao cô ta có thể rao hàng trên đường chứ? Giống như những người buôn bán tự do ven đường, không cần một chút thể diện gân cổ lên rao hàng?
Mặc dù giọng nói của Sở Từ cũng không khó nghe, thậm chí rất hay. Nhưng một cô gái như cô ta làm sao có thể da mặt dày như vậy?
Dịch Tình chỉ cảm thấy tam quan của mình sụp đổ, bước chân dừng lại ngay tại chỗ trông chốc lát vẫn, vẻ mặt hoảng hốt, sợ người khác nhìn thấy cô đi theo Sở Từ. Loại cảm giác bị chà đạp lòng tự trọng giống như bị cởi hết quần áo đi trên đường cái. Quả thực rất xấu hổ.
“Cô làm sao vậy? Khinh thường tôi hả?” Sở Từ trêu chọc: “Như cô nhìn thấy, tôi chính là một người như vậy. Người đàn ông mà cô thích cũng thích tôi ở điểm này, sụp đổ à?”
Thiên kim đại tiểu thư? Nổi cáu? Đến đây! Cứ việc đến!
Khóe miệng Dịch Tình co giật dữ dội: “Cô... cô quả thực không biết xấu hổ...”
“Bây giờ cô không muốn, nhưng đi theo tôi cũng là cùng nhóm với tôi.” Sở Từ cười khẽ, khinh thường nói.
Dịch Tình ước gì có thể vứt hòm thuốc trên người và quay đầu chạy đi. Nhưng bây giờ mới ngày đầu tiên. Cô đã bỏ công việc trong quân đội, rút lại tương lai tuyệt vời mà ba đã cho cô, còn đẩy bản thân đến chỗ không còn nơi nào để đi. Nếu hiện tại cô sợ hãi trước tiếng hét to của Sở Từ, vậy tương lai cô phải làm gì đây? Trong mắt ba, cô chỉ sợ là bùn nhão không trét lên tường được, đúng không?
“Cô quả nhiên là cố ý. Cô không sợ tôi nói chuyện của cô cho ba tôi và Đại tá Bạch biết sao? Dù sao tôi cũng là người có uy tín danh dự, cô kêu tôi phải làm việc này hả?” Dịch Tình nghiến răng nói một cách giận dữ.
“Cô cứ việc đi, cô Dịch. Trước đây cô không phải thích giả vờ đáng thương và mách lẻo sao? Cùng một cách lại sử dụng nhiều lần, người khác sẽ chỉ nghĩ rằng cô đang diễn trò. Nếu cô không tin thì trở về thử xem. Kể cả ba ruột của cô cũng đều cảm thấy cô chuyện bé xé ra to. Huống hồ trong mắt Sư đoàn trưởng Dịch, loại chuyện rao hàng này sẽ mất mặt sao?”
“Tiểu thư như cô từ nhỏ chưa bao giờ thiếu ăn nên không biết người nhà quê ăn thịt người là như thế nào. Tại sao vì cuộc sống lớn giọng rao hàng mấy tiếng chính là không biết xấu hổ. Vậy ngược lại cô theo đuổi đàn ông chẳng phải muốn tròng lồng heo sao? Cô tỉnh lại đi, đây là thời đại mới. Cô là một phái nữ cách mạng, ngay cả loại chuyện này cũng chịu không nổi hả?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.