Sống Lại Năm 60: Ký Sự Không Gian
Chương 8:
Đông Môn Thao Yến
15/08/2023
“Thằng bé còn nhỏ, chờ nó lớn, tôi sẽ chính thức dẫn nó đến nhà ngài. Nếu như ngài thật sự hợp với nó, vậy thì xem ý của già trẻ hai người, tôi cũng không chen miệng vào.” Lý Kiến Quốc không để ý, phụ họa nói. Sao người này cứ thích chiếm hời của mình.
“Ha ha, là cậu nói đây, đi đi, cậu cứ xuống bảo Tiểu Hàn đưa cậu về là được, thời gian trên đường lái xe không ngắn, cậu còn uống rượu, cứ bảo Tiểu Hàn đưa cậu đi. Chờ lúc về, hai người lại đổi cho nhau.” Tư lệnh Trần cũng không giữ anh lại nữa, biết Lý Kiến Quốc quan tâm đứa bé trong nhà, dù giữ anh ở lại một đêm thì anh cũng không ở lại được.
“Từ lúc rời khỏi quân đội tôi chưa từng sờ vào xe, lạ tay từ lâu rồi, ngài cũng không sợ tôi lái xe ngài vào trong mương.” Lúc này tâm trạng của Lý Kiến Quốc cũng tốt hơn, trêu ghẹo nói.
“Cút, cút, cút.”
Lý Kiến Quốc mỉm cười xoay người, nhấc chân muốn đi. Lúc đi tới cửa, nghe thấy tư lệnh Trần nói một câu: “Nếu lần này tới, tôi cũng không để ý sao cậu lại tới, chẳng qua sau này tới thăm nhiều hơn. Cho dù cậu đi rồi, ở đây cũng là nhà cậu, có rất nhiều người nhắc tới cậu.”
Lý Kiến Quốc dừng lại, khàn giọng nói một câu: “ Được.”
Chờ Lý Kiến Quốc ra ngoài, tư lệnh Trần mới che giấu lau đi khóe mắt ửng đỏ của mình: “Thằng nhóc thối, hôm nay thấy cậu, ông già này cũng xem như không còn băn khoăn nữa. Cậu nói sao thằng nhóc thối nhà cậu dù đã rời khỏi quân đội cũng không khiến tôi sống yên chứ, hôm nay xem như tốt rồi.” Mặc dù là lời oán trách, nhưng nụ cười trên mặt tư lệnh Trần cũng không thể dùng lại được.
Sau khi Lý Kiến Quốc xuống lầu, thì thấy xe của tư lệnh Trần đậu ở dưới tầng , tài xế Tiểu Hàn đang đứng bên cạnh xe. Thấy Lý Kiến Quốc tới, cậu ấy chào anh rồi nói: “Chào đồng chí Lý, tôi là tài xế Tiểu Hàn của tư lệnh Trần, anh gọi tôi là Tiểu Hàn là được. Chuyện cụ thể tôi đã nghe Tiểu Ngô nói rồi, bây giờ mời anh lên xe.”
Lý Kiến Quốc cũng không nói gì khác, cảm ơn một tiếng thì lên ngồi vào vị trí phụ lái bên cạnh Tiểu Hàn, suốt đoạn đường hai người không nói chuyện. Lý Kiến Quốc vì quan tâm Tiểu Thạch Đầu, Tiểu Hàn bởi vì tính cách, người ta chính là chàng trai lạnh lùng trời sinh.
Xe con đi nhanh hơn xe buýt công cộng, nhưng đến thôn Đại Hà cũng đã tờ mờ sáng, anh vừa đi vừa về đã qua một ngày. Chờ vào thôn, phần lớn người vẫn đang ngủ, chỉ có ít người ra ngoài rất sớm chăm sóc hoa màu. Lý Kiến Quốc cũng không để ý ánh mắt tò mò của người trong thôn ở ven đường, trực tiếp bảo Tiểu Hàn lái đến cửa nhà mình. Thật may nhà anh ở giữa thôn, vừa hay có một con đường có thể thông đến cửa thôn, độ rộng có thể vừa một chiếc xe nhỏ, nếu như ở một nơi hơi hẹp, chiếc xe này thật sự không đi vào được.
Chờ xe dừng lại trước cửa nhà Lý Kiến Quốc, anh xuống xe trước, sau đó gõ cửa gọi: “Mẹ, con về rồi, mau mở cửa.”
Bà Lý nghe thấy con trai gọi, bỏ muỗng sắt xuống, buộc tạp dề vội vàng ra khỏi phòng bếp. Chờ mở cửa, đã nhìn thấy Lý Kiến Quốc và một anh chàng trẻ tuổi mặc quân trang đứng cạnh nhau, sau lưng còn có một chiếc xe hơi màu đen: “Kiến Quốc về rồi, sao gấp thế? Đây là ai?” Bà Lý dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Tiểu Hàn.
“À, mẹ, đây là tài xế của tư lệnh Trần thủ trưởng cũ của con, đồng chí Tiểu Hàn, tôi ở chỗ tư lệnh Trần uống hai cốc với ông ấy, lo cho Tiểu Thạch Đầu bèn chạy về. Tư lệnh Trần lo con uống rượu lại bận rộn một ngày, sợ con lái xe xảy ra chuyện gì, nên bảo Tiểu Hàn về cùng con.” Nói xong, Lý Kiến Quốc gọi Tiểu Hàn vào nhà: “Tiểu Hàn, vào nhà đi, đừng khách sáo. Mẹ giúp con để ý đồng chí Tiểu Hàn.” Lý Kiến Quốc nói xong câu này, thì vội vàng đi vào trong phòng của mình.
“Đồng chí Tiểu Hàn, ngồi đi, cậu đừng chê cười, Kiến Quốc nó nhớ con quá.” Bà Lý vừa bảo Tiểu Hàn ngồi xuống, vừa khiển trách.
“Không sao.” Tiểu Hàn vẫn trầm lặng ít nói.
Sau khi Lý Kiến Quốc vào phòng, thấy Triệu Hồng Mai đang đút Tiểu Thạch Đầu ăn cháo.
“Thế nào rồi? Hôm nay nó ăn ngon không?”
“Rất ngon, mỗi ngày trừ lúc ăn cơm thì đều ngủ, ngày xưa mấy đứa Tiểu Xuân vừa ra đời cũng không ham ngủ như vậy.” Lý Kiến Quốc đi cả ngày hôm nay, Triệu Hồng Mai cũng không dám sơ suất, cho nên luôn chú ý Tiểu Thạch Đầu.
“Không sao, anh đã mượn xe về rồi, chờ lát nữa em chuẩn bị cho Tiểu Thạch Đầu, mang hết đồ nó cần dùng, cho nó mặc ấm vào, bên ngoài trời lạnh.”
Lý Kiến Quốc vừa nói vừa nhận lấy Tiểu Thạch Đầu đã ăn cháo xong từ tay Triệu Hồng Mai, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu. Chờ nghe thấy Tiểu Thạch Đầu ợ hơi, mới giao cậu lại cho Triệu Hồng Mai.
Hành động liền mạch này khiến Triệu Hồng Mai trợn mắt há hốc mồm, chồng cô học chăm con từ bao giờ vậy? Trước đây chưa từng thấy anh biết chuyện này.
“Ha ha, là cậu nói đây, đi đi, cậu cứ xuống bảo Tiểu Hàn đưa cậu về là được, thời gian trên đường lái xe không ngắn, cậu còn uống rượu, cứ bảo Tiểu Hàn đưa cậu đi. Chờ lúc về, hai người lại đổi cho nhau.” Tư lệnh Trần cũng không giữ anh lại nữa, biết Lý Kiến Quốc quan tâm đứa bé trong nhà, dù giữ anh ở lại một đêm thì anh cũng không ở lại được.
“Từ lúc rời khỏi quân đội tôi chưa từng sờ vào xe, lạ tay từ lâu rồi, ngài cũng không sợ tôi lái xe ngài vào trong mương.” Lúc này tâm trạng của Lý Kiến Quốc cũng tốt hơn, trêu ghẹo nói.
“Cút, cút, cút.”
Lý Kiến Quốc mỉm cười xoay người, nhấc chân muốn đi. Lúc đi tới cửa, nghe thấy tư lệnh Trần nói một câu: “Nếu lần này tới, tôi cũng không để ý sao cậu lại tới, chẳng qua sau này tới thăm nhiều hơn. Cho dù cậu đi rồi, ở đây cũng là nhà cậu, có rất nhiều người nhắc tới cậu.”
Lý Kiến Quốc dừng lại, khàn giọng nói một câu: “ Được.”
Chờ Lý Kiến Quốc ra ngoài, tư lệnh Trần mới che giấu lau đi khóe mắt ửng đỏ của mình: “Thằng nhóc thối, hôm nay thấy cậu, ông già này cũng xem như không còn băn khoăn nữa. Cậu nói sao thằng nhóc thối nhà cậu dù đã rời khỏi quân đội cũng không khiến tôi sống yên chứ, hôm nay xem như tốt rồi.” Mặc dù là lời oán trách, nhưng nụ cười trên mặt tư lệnh Trần cũng không thể dùng lại được.
Sau khi Lý Kiến Quốc xuống lầu, thì thấy xe của tư lệnh Trần đậu ở dưới tầng , tài xế Tiểu Hàn đang đứng bên cạnh xe. Thấy Lý Kiến Quốc tới, cậu ấy chào anh rồi nói: “Chào đồng chí Lý, tôi là tài xế Tiểu Hàn của tư lệnh Trần, anh gọi tôi là Tiểu Hàn là được. Chuyện cụ thể tôi đã nghe Tiểu Ngô nói rồi, bây giờ mời anh lên xe.”
Lý Kiến Quốc cũng không nói gì khác, cảm ơn một tiếng thì lên ngồi vào vị trí phụ lái bên cạnh Tiểu Hàn, suốt đoạn đường hai người không nói chuyện. Lý Kiến Quốc vì quan tâm Tiểu Thạch Đầu, Tiểu Hàn bởi vì tính cách, người ta chính là chàng trai lạnh lùng trời sinh.
Xe con đi nhanh hơn xe buýt công cộng, nhưng đến thôn Đại Hà cũng đã tờ mờ sáng, anh vừa đi vừa về đã qua một ngày. Chờ vào thôn, phần lớn người vẫn đang ngủ, chỉ có ít người ra ngoài rất sớm chăm sóc hoa màu. Lý Kiến Quốc cũng không để ý ánh mắt tò mò của người trong thôn ở ven đường, trực tiếp bảo Tiểu Hàn lái đến cửa nhà mình. Thật may nhà anh ở giữa thôn, vừa hay có một con đường có thể thông đến cửa thôn, độ rộng có thể vừa một chiếc xe nhỏ, nếu như ở một nơi hơi hẹp, chiếc xe này thật sự không đi vào được.
Chờ xe dừng lại trước cửa nhà Lý Kiến Quốc, anh xuống xe trước, sau đó gõ cửa gọi: “Mẹ, con về rồi, mau mở cửa.”
Bà Lý nghe thấy con trai gọi, bỏ muỗng sắt xuống, buộc tạp dề vội vàng ra khỏi phòng bếp. Chờ mở cửa, đã nhìn thấy Lý Kiến Quốc và một anh chàng trẻ tuổi mặc quân trang đứng cạnh nhau, sau lưng còn có một chiếc xe hơi màu đen: “Kiến Quốc về rồi, sao gấp thế? Đây là ai?” Bà Lý dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Tiểu Hàn.
“À, mẹ, đây là tài xế của tư lệnh Trần thủ trưởng cũ của con, đồng chí Tiểu Hàn, tôi ở chỗ tư lệnh Trần uống hai cốc với ông ấy, lo cho Tiểu Thạch Đầu bèn chạy về. Tư lệnh Trần lo con uống rượu lại bận rộn một ngày, sợ con lái xe xảy ra chuyện gì, nên bảo Tiểu Hàn về cùng con.” Nói xong, Lý Kiến Quốc gọi Tiểu Hàn vào nhà: “Tiểu Hàn, vào nhà đi, đừng khách sáo. Mẹ giúp con để ý đồng chí Tiểu Hàn.” Lý Kiến Quốc nói xong câu này, thì vội vàng đi vào trong phòng của mình.
“Đồng chí Tiểu Hàn, ngồi đi, cậu đừng chê cười, Kiến Quốc nó nhớ con quá.” Bà Lý vừa bảo Tiểu Hàn ngồi xuống, vừa khiển trách.
“Không sao.” Tiểu Hàn vẫn trầm lặng ít nói.
Sau khi Lý Kiến Quốc vào phòng, thấy Triệu Hồng Mai đang đút Tiểu Thạch Đầu ăn cháo.
“Thế nào rồi? Hôm nay nó ăn ngon không?”
“Rất ngon, mỗi ngày trừ lúc ăn cơm thì đều ngủ, ngày xưa mấy đứa Tiểu Xuân vừa ra đời cũng không ham ngủ như vậy.” Lý Kiến Quốc đi cả ngày hôm nay, Triệu Hồng Mai cũng không dám sơ suất, cho nên luôn chú ý Tiểu Thạch Đầu.
“Không sao, anh đã mượn xe về rồi, chờ lát nữa em chuẩn bị cho Tiểu Thạch Đầu, mang hết đồ nó cần dùng, cho nó mặc ấm vào, bên ngoài trời lạnh.”
Lý Kiến Quốc vừa nói vừa nhận lấy Tiểu Thạch Đầu đã ăn cháo xong từ tay Triệu Hồng Mai, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu. Chờ nghe thấy Tiểu Thạch Đầu ợ hơi, mới giao cậu lại cho Triệu Hồng Mai.
Hành động liền mạch này khiến Triệu Hồng Mai trợn mắt há hốc mồm, chồng cô học chăm con từ bao giờ vậy? Trước đây chưa từng thấy anh biết chuyện này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.