Sống Lại Năm 60: Ký Sự Không Gian
Chương 9:
Đông Môn Thao Yến
16/08/2023
Lý Kiến Quốc không cảm thấy gì, anh cảm thấy mình như đã làm rất nhiều lần trong đầu, anh cho rằng đây là một kỹ năng mình đã thành thạo một cách tự nhiên sau khi làm bố. Giống như sau khi anh đến quân đội lần đầu tiên chạm vào súng ở sân huấn luyện, quen thuộc tự nhiên như gặp được một người bạn cũ đã lâu chưa gặp lại, thuần thục mở chốt an toàn, lên nòng, nhắm, nổ súng, giết địch.
Trong vô số nguy hiểm sau này, anh dựa vào cảm giác này để chạy thoát mấy lần, chuyển bại thành thắng. Anh xem đây là thiên phú, thiên phú của một người lính. Mà bây giờ, chính là thiên phú của một người cha. Ừ, Lý Kiến Quốc đã không để ý tại sao thiên phú của anh thức tỉnh muộn như vậy, cho đến đứa con thứ tư ra đời mới thức tỉnh.
"Chờ lát nữa em không cần đi, anh và mẹ đưa Tiểu Thạch Đầu đi, em vẫn ở cữ, ra ngoài sẽ không tốt." Lý Kiến Quốc vừa khom người cẩn thận ngắm sắc mặt không tốt hơn hôm qua là bao của Tiểu Thạch Đầu, vừa nói với Triệu Hồng Mai.
"Được, nhưng anh không nghỉ ngơi một ngày một đêm rồi, cơ thể có chịu nổi không?" Triệu Hồng Mai lo lắng hỏi.
"Không sao đâu, lúc về anh đã ngủ trên xe rồi, không có gì đáng ngại, bây giờ em bảo anh nằm thì anh cũng không nằm được, một ngày không chắc chắn chuyện của Tiểu Thạch Đầu, anh sẽ không yên tâm một ngày." Lý Kiến Quốc vừa nói vừa đi ra ngoài: "Anh đi bảo mẹ chuẩn bị, em nhanh chuẩn bị cho Tiểu Thạch Đầu đi."
Sau khi Lý Kiến Quốc ra ngoài, thấy bà Lý đang vô cùng nhiệt tình chào hỏi Tiểu Hàn, lúc thì rót nước cho cậu ấy, lúc thì hỏi cậu ấy có đói bụng không. Tiểu Hàn khoảng một mét tám co rúc trên cái ghế nho nhỏ, hai tay đặt trên đầu gối, bà Lý hỏi một câu, cậu ấy mới đáp một câu, không biết tại sao, Lý Kiến Quốc lại thấy cảm giác khốn cùng và hơi ngượng ngùng trên gương mặt ngăm đen vì huấn luyện dầm mưa dãi nắng trong quân đội
"Mẹ, chúng ta lên đường ngay thôi, con muốn bảo mẹ dẫn Tiểu Thạch Đầu đi cùng con, tránh một mình con chân tay lúng túng." Khi Lý Kiến Quốc nói ra những lời này, anh nhận ra Tiểu Hàn thoáng thở phào nhẹ nhõm, cả người hơi thả lòng, không khỏi cảm thấy hơi buồn cười.
"Được, vừa hay vợ con đang ở cữ, đi cũng không giúp được gì, hai người đàn ông như hai đứa cũng không biết chăm sóc trẻ con, mẹ đi cùng hai đứa thì yên tâm hơn." Bà Lý nhanh nhẹn đáp, sau đó về phòng thu dọn đồ đạc.
Sau khi bà Lý vào phòng, Lý Kiến Quốc nói với Tiểu Hàn: "Tiểu Hàn à, tính mẹ tôi là vậy, cậu bỏ qua cho."
"Tôi không ngại." Tiểu Hàn nói.
Đến bây giờ, Lý Kiến Quốc xem như biết sơ qua tính tình của Tiểu Hàn. Đây là một người ít nói không biết biểu đạt, nhưng vẫn khá thành thật.
Qua khoảng hai mươi phút, bà Lý chuẩn bị xong rồi, bế Tiểu Thạch Đầu ra ngoài. Mấy người cũng không nói nhảm, nhanh chóng bảo bà Lý bế Tiểu Thạch Đầu lên xe.
Xe chạy rất nhanh như lúc đến, Lý Kiến Quốc ngồi ở vị trí ghế phụ lái, bà Lý và Tiểu Thạch Đầu ngồi phía sau, cửa kính xe đều đóng cẩn thận. Xe lái rất nhanh nhưng vững, Lý Kiến Quốc nhìn Tiểu Hàn ở bên cạnh, mỉm cười cảm ơn cậu ấy, Tiểu Hàn tiếp tục nhìn thẳng lái về phía trước.
Lúc này, bà Lý ngồi sau xe thấy cháu ngoan của mình cuối cùng cũng tỉnh lại, bắt đầu trêu chọc Tiểu Thạch Đầu: "Ai ôi, cháu ngoan của bà cuối cùng cũng tỉnh rồi, có phải cũng phát hiện chúng ta không ở nhà đúng không? Chúng ta đang trên xe đấy, bố cháu muốn dẫn Tiểu Thạch Đầu đi khám bác sĩ, sau khi khám bệnh chúng ta sẽ nghe lời bác sĩ, nhất định nuôi Tiểu Thạch Đầu trắng trẻo mập mạp."
Đồng chí Lý Hà từ khi sinh ra đến nay trừ ăn ra thì thời gian khác đều ngủ, cũng láng máng nhận ra sự thật đời này mình sinh sớm, vừa nãy ở trong phòng nghe cuộc đối thoại của cha mẹ đời này, biết cha mình hao phí nhiều tâm sức vì mình, nghĩ đến bàn tay lớn nhẹ nhàng vỗ về mình của cha, Lý Hà cảm thấy ấm áp, trong đầu nghĩ: Đây chính là cảm giác của cha sao? Thật ấm áp.
Cho dù cơ thể đời này không khỏe mạnh bằng đời trước, nhưng vừa nghĩ tới mình có mọi thứ mà kiếp trước khó với tới, thiếu sót nho nhỏ này cũng không quá khó để chấp nhận. Từ nay về sau, mình chính là Tiểu Thạch Đầu, có cha mẹ, có người thân, quên Lý Hà đi, cũng quên đi quá khứ lạnh lẽo không nhìn thấy phía trước đó đi.
Trong vô số nguy hiểm sau này, anh dựa vào cảm giác này để chạy thoát mấy lần, chuyển bại thành thắng. Anh xem đây là thiên phú, thiên phú của một người lính. Mà bây giờ, chính là thiên phú của một người cha. Ừ, Lý Kiến Quốc đã không để ý tại sao thiên phú của anh thức tỉnh muộn như vậy, cho đến đứa con thứ tư ra đời mới thức tỉnh.
"Chờ lát nữa em không cần đi, anh và mẹ đưa Tiểu Thạch Đầu đi, em vẫn ở cữ, ra ngoài sẽ không tốt." Lý Kiến Quốc vừa khom người cẩn thận ngắm sắc mặt không tốt hơn hôm qua là bao của Tiểu Thạch Đầu, vừa nói với Triệu Hồng Mai.
"Được, nhưng anh không nghỉ ngơi một ngày một đêm rồi, cơ thể có chịu nổi không?" Triệu Hồng Mai lo lắng hỏi.
"Không sao đâu, lúc về anh đã ngủ trên xe rồi, không có gì đáng ngại, bây giờ em bảo anh nằm thì anh cũng không nằm được, một ngày không chắc chắn chuyện của Tiểu Thạch Đầu, anh sẽ không yên tâm một ngày." Lý Kiến Quốc vừa nói vừa đi ra ngoài: "Anh đi bảo mẹ chuẩn bị, em nhanh chuẩn bị cho Tiểu Thạch Đầu đi."
Sau khi Lý Kiến Quốc ra ngoài, thấy bà Lý đang vô cùng nhiệt tình chào hỏi Tiểu Hàn, lúc thì rót nước cho cậu ấy, lúc thì hỏi cậu ấy có đói bụng không. Tiểu Hàn khoảng một mét tám co rúc trên cái ghế nho nhỏ, hai tay đặt trên đầu gối, bà Lý hỏi một câu, cậu ấy mới đáp một câu, không biết tại sao, Lý Kiến Quốc lại thấy cảm giác khốn cùng và hơi ngượng ngùng trên gương mặt ngăm đen vì huấn luyện dầm mưa dãi nắng trong quân đội
"Mẹ, chúng ta lên đường ngay thôi, con muốn bảo mẹ dẫn Tiểu Thạch Đầu đi cùng con, tránh một mình con chân tay lúng túng." Khi Lý Kiến Quốc nói ra những lời này, anh nhận ra Tiểu Hàn thoáng thở phào nhẹ nhõm, cả người hơi thả lòng, không khỏi cảm thấy hơi buồn cười.
"Được, vừa hay vợ con đang ở cữ, đi cũng không giúp được gì, hai người đàn ông như hai đứa cũng không biết chăm sóc trẻ con, mẹ đi cùng hai đứa thì yên tâm hơn." Bà Lý nhanh nhẹn đáp, sau đó về phòng thu dọn đồ đạc.
Sau khi bà Lý vào phòng, Lý Kiến Quốc nói với Tiểu Hàn: "Tiểu Hàn à, tính mẹ tôi là vậy, cậu bỏ qua cho."
"Tôi không ngại." Tiểu Hàn nói.
Đến bây giờ, Lý Kiến Quốc xem như biết sơ qua tính tình của Tiểu Hàn. Đây là một người ít nói không biết biểu đạt, nhưng vẫn khá thành thật.
Qua khoảng hai mươi phút, bà Lý chuẩn bị xong rồi, bế Tiểu Thạch Đầu ra ngoài. Mấy người cũng không nói nhảm, nhanh chóng bảo bà Lý bế Tiểu Thạch Đầu lên xe.
Xe chạy rất nhanh như lúc đến, Lý Kiến Quốc ngồi ở vị trí ghế phụ lái, bà Lý và Tiểu Thạch Đầu ngồi phía sau, cửa kính xe đều đóng cẩn thận. Xe lái rất nhanh nhưng vững, Lý Kiến Quốc nhìn Tiểu Hàn ở bên cạnh, mỉm cười cảm ơn cậu ấy, Tiểu Hàn tiếp tục nhìn thẳng lái về phía trước.
Lúc này, bà Lý ngồi sau xe thấy cháu ngoan của mình cuối cùng cũng tỉnh lại, bắt đầu trêu chọc Tiểu Thạch Đầu: "Ai ôi, cháu ngoan của bà cuối cùng cũng tỉnh rồi, có phải cũng phát hiện chúng ta không ở nhà đúng không? Chúng ta đang trên xe đấy, bố cháu muốn dẫn Tiểu Thạch Đầu đi khám bác sĩ, sau khi khám bệnh chúng ta sẽ nghe lời bác sĩ, nhất định nuôi Tiểu Thạch Đầu trắng trẻo mập mạp."
Đồng chí Lý Hà từ khi sinh ra đến nay trừ ăn ra thì thời gian khác đều ngủ, cũng láng máng nhận ra sự thật đời này mình sinh sớm, vừa nãy ở trong phòng nghe cuộc đối thoại của cha mẹ đời này, biết cha mình hao phí nhiều tâm sức vì mình, nghĩ đến bàn tay lớn nhẹ nhàng vỗ về mình của cha, Lý Hà cảm thấy ấm áp, trong đầu nghĩ: Đây chính là cảm giác của cha sao? Thật ấm áp.
Cho dù cơ thể đời này không khỏe mạnh bằng đời trước, nhưng vừa nghĩ tới mình có mọi thứ mà kiếp trước khó với tới, thiếu sót nho nhỏ này cũng không quá khó để chấp nhận. Từ nay về sau, mình chính là Tiểu Thạch Đầu, có cha mẹ, có người thân, quên Lý Hà đi, cũng quên đi quá khứ lạnh lẽo không nhìn thấy phía trước đó đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.