Sống Lại, Ta Cảm Thấy Chính Mình Thật Ngon Miệng
Chương 77: Hỏi chuyện
Gừng càng già càng cay
14/10/2022
“Khụ khụ… ta vẫn còn đứng ở đây nè, đừng có quá đáng nha.” Trần Minh Du ho khan vài tiếng làm tăng độ tồn tại của mình.1
Lê Dương Chính buông Trương Ai Thống ra, sắc mặt lại lạnh tanh, hỏi: “Ngài đến làm gì?”
“Hừ, giọng điệu gì đây hả? Không chào đón ta sao?”1
Trần Minh Du hờn dỗi ngoảnh mặt nhìn nơi khác, Lê Dương Chính kéo tay Trương Ai Thống ngồi xuống bàn đá, sau đó hỏi: “Sao không vào bằng cửa chính mà lại trèo tường?”
Trần Minh Du trợn mắt đáp: “Ta mà vào bằng cửa chính ngày mai cả hoàng cung sẽ cho rằng ngươi đầu quân cho ta đấy, ta vẫn còn muốn ăn chơi trác táng, không muốn bị kéo vào vòng xoáy tranh quyền đâu.”
Trương Ai Thống vừa nghe hai chữ “hoàng cung” bèn hỏi: “Cậu Sáu là hoàng thân quốc thích ạ?”
Lê Dương Chính không nói, cậu cũng không hỏi về thân phận của Trần Minh Du, chỉ biết cậu ta là con nhà quyền quý mà thôi.
“Không sai nha, he he bé Thống thật thông minh.”1
Trần Minh Du giơ móng vuốt ra định véo má Trương Ai Thống.
Chát!1
Mu bàn tay của cậu ta lại hằn lên một vết đỏ ửng.
“Ui da… Sao ngươi cứ đánh ta hoài vậy?”
Trần Minh Du ôm bàn tay chu môi nhìn Lê Dương Chính với ánh mắt oán trách.
“Cho dù ngươi có giữ gìn đến cách mấy thì cũng không được bao lâu đâu, nói cho ngươi biết một tin tức, anh chị em của ta đã để mắt tới ngươi rồi đó, đặc biệt là chị năm của ta, chị ta đang tìm cách xin cha ta ban hôn với ngươi đấy.”1
Trần Minh Du vừa dứt câu, cả Trương Ai Thống và Lê Dương Chính đều giật mình.
Lê Dương Chính nghĩ thầm chị năm trong miệng lục hoàng tử chẳng phải là ngũ công chúa, người mà đời trước đánh gãy hai chân của chủ thân xác này còn độc ác cắt luôn của quý của hắn sao? Thật không ngờ đời này lại tìm cách gả cho hắn.1
Đời trước ngũ công chúa hòa thân sang nước phía Bắc, một lần đi cả đời không về, đời này lại muốn gả cho một con quan đại thần là vì nguyên nhân gì?
Trong lúc hắn đang miên man suy nghĩ thì Trương Ai Thống ngồi bên cạnh lại không ngừng nhàu nát vạt áo, mặt mũi cũng trở nên trắng bệch, chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng cậu chủ cưới vợ cả, trái tim của cậu lập tức đau như bị dao cắt.
Đột nhiên mu bàn tay của cậu được một bàn tay to rộng khác bao phủ, cậu ngẩng đầu lên thì lập tức nhìn thấy ánh mắt trấn an của Lê Dương Chính.
Hắn nhìn Trần Minh Du, hỏi: “Chẳng lẽ họ không nghe thấy tin tức ta đã có phu thị sao?”
“Chậc, cho dù ngươi có cưới vợ cả là nam đi nữa họ cũng chẳng quan tâm, ngươi thừa biết hoàng tộc có rất nhiều cách khiến ngươi góa vợ mà, huống hồ ngươi chỉ mới cưới phu thị, chờ khi ngươi làm phò mã rồi, phu thị này của người chỉ sợ không sống nổi tới ngày ngươi rước dâu đâu, hơn nữa dù cho ngươi có lòng bảo vệ, nhưng chiếu chỉ của vua đã ban, nếu ngươi trái lệnh sẽ chỉ có con đường chết.”1
Trương Ai Thống hốt hoảng nắm chặt lấy tay của Lê Dương Chính, nước mắt rưng rưng.
“Cậu chủ… hay là…”
“Suỵt!” Lê Dương Chính đặt ngón trỏ lên miệng Trương Ai Thống.
“Thánh thượng là bậc minh quân, ngài luôn coi trọng người tài, chỉ cần ta có thể cống hiến vì nước vì dân, ta tin ngài tuyệt đối sẽ không tùy tiện bắt ép ta cưới người mình không thích, em đừng nghe lời tên nhãi ranh này mà tự dọa mình.” Lê Dương Chính nhẹ giọng trấn an.1
“Ngươi dám gọi con vua là tên nhãi ranh? Hừ, đừng tưởng ngươi nói mấy câu tâng bốc đức cha thì ta sẽ truyền lời lại giúp ngươi.” Trần Minh Du khoanh hai tay trước ngực giả vờ tức giận chỉ vào mặt Lê Dương Chính.1
Tuy nhiên hắn lại không mảy may lo sợ, thậm chí còn nhếch môi cười nhạo: “Trời cũng sắp tối rồi, lục hoàng tử không định về cung sao? Nếu bệ hạ cho người đi tìm mà gặp ngài ở trong phủ thái sư thì ngày tháng sau này của ngài sẽ không yên ổn đâu đấy.”1
Trần Minh Du bĩu môi hậm hực đứng dậy, vừa đi vừa lầm bầm: “Cái đồ không lương tâm, ta ngu lắm mới làm bạn với ngươi.”1
Trước khi trèo lên vách tường, cậu ta ngoáy đầu lại nói với Trương Ai Thống: “Khi nào hắn bỏ ngươi thì hãy đến tìm ta, ta xin đức cha cho ngươi làm quan to, to hơn cả hắn luôn, lúc đó ngươi mặc sức đè đầu cưỡi cổ hắn.”1
Thấy mặt mày của Lê Dương Chính đã đen như đít nồi, Trần Minh Du thè lưỡi một cái rồi nhanh nhẹn phóng lên bức tường sau đó biến mất trong màn đêm.
Trương Ai Thống nắm chặt tay của Lê Dương Chính, nói: “Em không làm quan đâu, cậu đừng lo.”
Không có một người đàn ông nào hy vọng vợ của mình nổi bật hơn mình cả, vì thế cậu mới nói trước để hắn khỏi suy nghĩ nhiều.
Lê Dương Chính mỉm cười gõ nhẹ vào trán Trương Ai Thống một cái: “Ta sẽ không kìm hãm tài năng của em đâu, ta còn hy vọng em thỏa sức bộc lộ bản lĩnh nữa là, nhưng ta thật sự không có ý cho em làm quan, quan trường rất phức tạp, ta sợ em sẽ bị cắn xé.”
Hai người vừa nói vừa nắm tay nhau đi vào phòng, dưới ánh đèn dầu le lói, Lê Dương Chính hôn nhẹ lên gò má của Trương Ai Thống.
Thấy sắc mặt của cậu vẫn rất nặng nề, hắn bèn hỏi: “Em có tâm sự gì sao?”
Cậu ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt chứa đựng sự hoang mang, cậu hỏi: “Có phải bởi vì em cho nên cậu mới cá cược với Trương Hải hay không?”1
Thì ra là chuyện này.
Lê Dương Chính nhẹ nhàng xoa đầu thiếu niên, thảo nào mấy ngày nay cậu cứ buồn rầu không vui, hôm nay nếu hắn không hỏi thì có lẽ nhóc con này vẫn sẽ ôm hết khó chịu vào lòng không hé răng.
“Đúng là như thế.”
Nghe Lê Dương Chính thẳng thừng thừa nhận, trong lòng Trương Ai Thống càng thêm rối bời.
“Cậu không cần vì em mà làm thế, chuyện đã qua rồi, cha… thừa tướng cũng đã từ bỏ em, em và họ đã nước sông không phạm nước giếng, cậu không cần phải trả thù cho em.”1
Lê Dương Chính dùng hai bàn tay giữ chặt đầu rồi nhìn sâu vào mắt cậu.
“Chuyện em bị cướp ở bìa rừng lần trước là do mẹ con Tô thị gây ra, bà ta mua chuộc gia đinh trong nhà đưa túi tiền vàng cho em mang ra ngoại thành, nếu em không bị cướp giết thì cũng sẽ bị người trong nhà nghi ăn cắp, bà ta chặn hết đường lui của em, ép em phải chết, như vậy mà là nước sông không phạm nước giếng sao?”
Trương Ai Thống nghe xong tim bỗng hụt một nhịp, trên mặt lộ rõ sự thất vọng, sau đó nước mắt tràn ra thấm ướt cả bàn tay của Lê Dương Chính.
“Tại sao chứ hu hu… cha đã nói bà ấy là mẹ ruột của em mà, tại sao bà ấy lại hận em như vậy…”
Lê Dương Chính đau lòng ôm chầm lấy thiếu niên, thật ra đây cũng là điều hắn muốn biết, rõ ràng Trương Ai Thống và Tô thị là mẹ con ruột, nhưng tại sao bà ta nhất quyết không tin?1
Mặc kệ là nguyên nhân gì, người thân ruột thị cũng thế, đời này hắn tuyệt đối không tha thứ cho đám người kia, hắn nhất định sẽ bắt họ phải chịu đựng đau khổ mà đời trước hắn đã trải qua.
“Thống à, ta sẽ không bắt em trả thù họ, mọi chuyện cứ giao cho ta, tội ác nào ta cũng sẽ gánh một mình, chuyện em cần làm là ở bên cạnh ta cả đời, vĩnh viễn không rời khỏi ta thôi.”1
Lời nói bá đạo độc tài khiến người ta nghe mà sợ hãi, tuy nhiên không hiểu sao nó lại xoa dịu đi lo âu trong lòng Trương Ai Thống, khiến cậu an tâm hơn rất nhiều.
Cậu ôm chặt lấy người đàn ông đối diện, nước mắt vẫn rơi xuống nhưng lòng cậu đã kiên định hơn, người thân đều bỏ rơi cậu, chỉ có cậu chủ luốn che chở yêu thương cậu vô điều kiện, chỉ có kẻ ngu mới không biết nên chọn bên nào mà thôi.
“Em sẽ ở bên cậu cả đời, đừng bỏ rơi em.”1
Lê Dương Chính buông Trương Ai Thống ra, sắc mặt lại lạnh tanh, hỏi: “Ngài đến làm gì?”
“Hừ, giọng điệu gì đây hả? Không chào đón ta sao?”1
Trần Minh Du hờn dỗi ngoảnh mặt nhìn nơi khác, Lê Dương Chính kéo tay Trương Ai Thống ngồi xuống bàn đá, sau đó hỏi: “Sao không vào bằng cửa chính mà lại trèo tường?”
Trần Minh Du trợn mắt đáp: “Ta mà vào bằng cửa chính ngày mai cả hoàng cung sẽ cho rằng ngươi đầu quân cho ta đấy, ta vẫn còn muốn ăn chơi trác táng, không muốn bị kéo vào vòng xoáy tranh quyền đâu.”
Trương Ai Thống vừa nghe hai chữ “hoàng cung” bèn hỏi: “Cậu Sáu là hoàng thân quốc thích ạ?”
Lê Dương Chính không nói, cậu cũng không hỏi về thân phận của Trần Minh Du, chỉ biết cậu ta là con nhà quyền quý mà thôi.
“Không sai nha, he he bé Thống thật thông minh.”1
Trần Minh Du giơ móng vuốt ra định véo má Trương Ai Thống.
Chát!1
Mu bàn tay của cậu ta lại hằn lên một vết đỏ ửng.
“Ui da… Sao ngươi cứ đánh ta hoài vậy?”
Trần Minh Du ôm bàn tay chu môi nhìn Lê Dương Chính với ánh mắt oán trách.
“Cho dù ngươi có giữ gìn đến cách mấy thì cũng không được bao lâu đâu, nói cho ngươi biết một tin tức, anh chị em của ta đã để mắt tới ngươi rồi đó, đặc biệt là chị năm của ta, chị ta đang tìm cách xin cha ta ban hôn với ngươi đấy.”1
Trần Minh Du vừa dứt câu, cả Trương Ai Thống và Lê Dương Chính đều giật mình.
Lê Dương Chính nghĩ thầm chị năm trong miệng lục hoàng tử chẳng phải là ngũ công chúa, người mà đời trước đánh gãy hai chân của chủ thân xác này còn độc ác cắt luôn của quý của hắn sao? Thật không ngờ đời này lại tìm cách gả cho hắn.1
Đời trước ngũ công chúa hòa thân sang nước phía Bắc, một lần đi cả đời không về, đời này lại muốn gả cho một con quan đại thần là vì nguyên nhân gì?
Trong lúc hắn đang miên man suy nghĩ thì Trương Ai Thống ngồi bên cạnh lại không ngừng nhàu nát vạt áo, mặt mũi cũng trở nên trắng bệch, chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng cậu chủ cưới vợ cả, trái tim của cậu lập tức đau như bị dao cắt.
Đột nhiên mu bàn tay của cậu được một bàn tay to rộng khác bao phủ, cậu ngẩng đầu lên thì lập tức nhìn thấy ánh mắt trấn an của Lê Dương Chính.
Hắn nhìn Trần Minh Du, hỏi: “Chẳng lẽ họ không nghe thấy tin tức ta đã có phu thị sao?”
“Chậc, cho dù ngươi có cưới vợ cả là nam đi nữa họ cũng chẳng quan tâm, ngươi thừa biết hoàng tộc có rất nhiều cách khiến ngươi góa vợ mà, huống hồ ngươi chỉ mới cưới phu thị, chờ khi ngươi làm phò mã rồi, phu thị này của người chỉ sợ không sống nổi tới ngày ngươi rước dâu đâu, hơn nữa dù cho ngươi có lòng bảo vệ, nhưng chiếu chỉ của vua đã ban, nếu ngươi trái lệnh sẽ chỉ có con đường chết.”1
Trương Ai Thống hốt hoảng nắm chặt lấy tay của Lê Dương Chính, nước mắt rưng rưng.
“Cậu chủ… hay là…”
“Suỵt!” Lê Dương Chính đặt ngón trỏ lên miệng Trương Ai Thống.
“Thánh thượng là bậc minh quân, ngài luôn coi trọng người tài, chỉ cần ta có thể cống hiến vì nước vì dân, ta tin ngài tuyệt đối sẽ không tùy tiện bắt ép ta cưới người mình không thích, em đừng nghe lời tên nhãi ranh này mà tự dọa mình.” Lê Dương Chính nhẹ giọng trấn an.1
“Ngươi dám gọi con vua là tên nhãi ranh? Hừ, đừng tưởng ngươi nói mấy câu tâng bốc đức cha thì ta sẽ truyền lời lại giúp ngươi.” Trần Minh Du khoanh hai tay trước ngực giả vờ tức giận chỉ vào mặt Lê Dương Chính.1
Tuy nhiên hắn lại không mảy may lo sợ, thậm chí còn nhếch môi cười nhạo: “Trời cũng sắp tối rồi, lục hoàng tử không định về cung sao? Nếu bệ hạ cho người đi tìm mà gặp ngài ở trong phủ thái sư thì ngày tháng sau này của ngài sẽ không yên ổn đâu đấy.”1
Trần Minh Du bĩu môi hậm hực đứng dậy, vừa đi vừa lầm bầm: “Cái đồ không lương tâm, ta ngu lắm mới làm bạn với ngươi.”1
Trước khi trèo lên vách tường, cậu ta ngoáy đầu lại nói với Trương Ai Thống: “Khi nào hắn bỏ ngươi thì hãy đến tìm ta, ta xin đức cha cho ngươi làm quan to, to hơn cả hắn luôn, lúc đó ngươi mặc sức đè đầu cưỡi cổ hắn.”1
Thấy mặt mày của Lê Dương Chính đã đen như đít nồi, Trần Minh Du thè lưỡi một cái rồi nhanh nhẹn phóng lên bức tường sau đó biến mất trong màn đêm.
Trương Ai Thống nắm chặt tay của Lê Dương Chính, nói: “Em không làm quan đâu, cậu đừng lo.”
Không có một người đàn ông nào hy vọng vợ của mình nổi bật hơn mình cả, vì thế cậu mới nói trước để hắn khỏi suy nghĩ nhiều.
Lê Dương Chính mỉm cười gõ nhẹ vào trán Trương Ai Thống một cái: “Ta sẽ không kìm hãm tài năng của em đâu, ta còn hy vọng em thỏa sức bộc lộ bản lĩnh nữa là, nhưng ta thật sự không có ý cho em làm quan, quan trường rất phức tạp, ta sợ em sẽ bị cắn xé.”
Hai người vừa nói vừa nắm tay nhau đi vào phòng, dưới ánh đèn dầu le lói, Lê Dương Chính hôn nhẹ lên gò má của Trương Ai Thống.
Thấy sắc mặt của cậu vẫn rất nặng nề, hắn bèn hỏi: “Em có tâm sự gì sao?”
Cậu ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt chứa đựng sự hoang mang, cậu hỏi: “Có phải bởi vì em cho nên cậu mới cá cược với Trương Hải hay không?”1
Thì ra là chuyện này.
Lê Dương Chính nhẹ nhàng xoa đầu thiếu niên, thảo nào mấy ngày nay cậu cứ buồn rầu không vui, hôm nay nếu hắn không hỏi thì có lẽ nhóc con này vẫn sẽ ôm hết khó chịu vào lòng không hé răng.
“Đúng là như thế.”
Nghe Lê Dương Chính thẳng thừng thừa nhận, trong lòng Trương Ai Thống càng thêm rối bời.
“Cậu không cần vì em mà làm thế, chuyện đã qua rồi, cha… thừa tướng cũng đã từ bỏ em, em và họ đã nước sông không phạm nước giếng, cậu không cần phải trả thù cho em.”1
Lê Dương Chính dùng hai bàn tay giữ chặt đầu rồi nhìn sâu vào mắt cậu.
“Chuyện em bị cướp ở bìa rừng lần trước là do mẹ con Tô thị gây ra, bà ta mua chuộc gia đinh trong nhà đưa túi tiền vàng cho em mang ra ngoại thành, nếu em không bị cướp giết thì cũng sẽ bị người trong nhà nghi ăn cắp, bà ta chặn hết đường lui của em, ép em phải chết, như vậy mà là nước sông không phạm nước giếng sao?”
Trương Ai Thống nghe xong tim bỗng hụt một nhịp, trên mặt lộ rõ sự thất vọng, sau đó nước mắt tràn ra thấm ướt cả bàn tay của Lê Dương Chính.
“Tại sao chứ hu hu… cha đã nói bà ấy là mẹ ruột của em mà, tại sao bà ấy lại hận em như vậy…”
Lê Dương Chính đau lòng ôm chầm lấy thiếu niên, thật ra đây cũng là điều hắn muốn biết, rõ ràng Trương Ai Thống và Tô thị là mẹ con ruột, nhưng tại sao bà ta nhất quyết không tin?1
Mặc kệ là nguyên nhân gì, người thân ruột thị cũng thế, đời này hắn tuyệt đối không tha thứ cho đám người kia, hắn nhất định sẽ bắt họ phải chịu đựng đau khổ mà đời trước hắn đã trải qua.
“Thống à, ta sẽ không bắt em trả thù họ, mọi chuyện cứ giao cho ta, tội ác nào ta cũng sẽ gánh một mình, chuyện em cần làm là ở bên cạnh ta cả đời, vĩnh viễn không rời khỏi ta thôi.”1
Lời nói bá đạo độc tài khiến người ta nghe mà sợ hãi, tuy nhiên không hiểu sao nó lại xoa dịu đi lo âu trong lòng Trương Ai Thống, khiến cậu an tâm hơn rất nhiều.
Cậu ôm chặt lấy người đàn ông đối diện, nước mắt vẫn rơi xuống nhưng lòng cậu đã kiên định hơn, người thân đều bỏ rơi cậu, chỉ có cậu chủ luốn che chở yêu thương cậu vô điều kiện, chỉ có kẻ ngu mới không biết nên chọn bên nào mà thôi.
“Em sẽ ở bên cậu cả đời, đừng bỏ rơi em.”1
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.