Sống Lại, Ta Cảm Thấy Chính Mình Thật Ngon Miệng
Chương 76: Trèo tường vào viện
Gừng càng già càng cay
14/10/2022
Tin tức Lê Dương Chính trồng được lương thực phụ nhanh chóng truyền khắp kinh thành, sau đó lính triều đình nhận lệnh vận chuyển khoai mầm đến các địa phương có đất đai phù hợp tiếp tục gieo trồng khiến danh tính của hắn càng được khuếch đại.
Thông thường vua chúa rất kỵ có kẻ được dân chúng ca tụng hơn mình, nhưng bởi vì Lê Dương Chính chủ động giao quyền phân phối và cách chế biến khoai tây thành các loại thực phẩm giữ được lâu cho triều đình, cho nên vua Định Ưng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Hôm nay phủ thái sư người ra người vào như trẩy hội, ai nấy đều mang theo quà cáp cực to đến chúc mừng Lê Dương Chính đậu giải nguyên, vừa nhìn đã biết đến chúc mừng là phụ, ý đồ lôi kéo vị nhân tài trẻ tuổi này về phe mình mới là chính.
Giải nguyên họ đã gặp nhiều, nhưng người được thánh thượng đặc cách phong hiệu tài nhân ngay thời điểm còn chưa vào triều làm quan thì từ trước tới giờ cũng chỉ có một mình Lê Dương Chính, nếu không lôi kéo hắn lúc này thì còn đợi đến lúc nào nữa.
Thái sư để con trai tự mình ra trận, thầm nghĩ khi nào hắn gặp rắc rối ông mới giúp một phen, nào ngờ hắn chẳng những thẳng thừng mở miệng từ chối đến nhà làm khách mà còn cố ý bóng gió nói mình vừa rước một chàng trai về làm phu thị, khiến những kẻ đang có ý định mai mối cho hắn đều gấp gáp tìm cớ bỏ về.
Thái sư biết chuyện tức giận không thôi, ông biết chuyện con trai thích đàn ông không thay đổi được, nhưng nhìn cái mặt đú đởn khoe khoang tính hướng của hắn là ông lại không chịu được mà vác gậy rượt đánh hắn.
Vào buổi trưa, lục hoàng tử Trần Minh Du đến phủ thái sư làm khách, nhưng không hề có ai dòm ngó dị nghị, bởi lẽ cậu ta trèo tường rồi rơi thẳng xuống viện của Lê Dương Chính, lúc này Trương Ai Thống viết viết vẽ vẽ gì đó, Mộc Sinh và Mộc Lâm đứng bên cạnh hầu hạ thì đột nhiên nghe một tiếng “bịch” vang lên.
“Ui da cái mông của ta.” Trần Minh Du nằm lăn lộn trong bụi cây ven vách tường.
Mộc Sinh thấy có người lạ xông vào viện lập tức la lên: “Có kẻ trộm, bắt kẻ trộm.”
Sau đó nó vơ lấy cái chổi vung lên định đánh vào người Trần Minh Du.
“Dừng tay, đừng đánh, đây là khách của cậu chủ.” Trương Ai Thống vội vàng ngăn lại.
Mộc Sinh nghe vậy mới chịu bỏ chổi xuống, hậm hực nói: “Khách khứa gì mà trèo tường vào viện của người ta vậy chứ.”
Trương Ai Thống không nói gì mà chạy lại đỡ Trần Minh Du dậy, Mộc Sinh thấy hai người thân mật, tròng mắt khẽ đảo một vòng rồi nói: “Con đi gọi cậu chủ tới.”
Vừa dứt câu đã không thấy người đâu, Trương Ai Thống cũng không để tâm mà dìu Trần Minh Du ngồi xuống ghế, Mộc Lâm nhanh chân rót trà mời khách.
Trần Minh Du nhăn nhó chống đỡ cái lưng, cậu ta định đột ngột xuất hiện hù dọa Lê Dương Chính một phen thật không ngờ trượt chân ngã một cú quá đau.
Tuy nhiên ngay sau đó ánh mắt của cậu ta đã va vào mấy tờ giấy vẽ trên bàn.
“Mấy cái hình này là gì vậy?” Cậu ta hỏi.
“Đây là dụng cụ thu hoạch khoai tây, bởi vì lần trước dùng cuốc đào lên cho nên một lượng lớn khoai bị dập nát, hơn nữa còn sót lại trong đất rất nhiều, tôi nghĩ nếu có thể đào xới toàn bộ khoai lên mà không bị hư hỏng thì tốt rồi.”
Nghe Trương Ai Thống nói, mặt của Trần Minh Du nghệch ra, cậu ta hỏi tiếp: “Thì mỗi lần thu hoạch gọi nhiều người tới là được rồi, đào cho đến khi nào sạch thì thôi.”
Trương Ai Thống thấy Trần Minh Du tuổi xấp xỉ mình, tính tình cũng hoạt bát hòa đồng cho nên tâm trạng của thả lỏng hơn, cậu đáp: “Một mẫu ruộng nhỏ có thể thu hoạch nhanh chóng, nhưng nhiều mẫu ruộng thì cần một lượng rất lớn nông dân, sản lượng cao phải đi đôi với hiệu suất làm việc thì mới tạo ra giá trị tối ưu.”
Trần Minh Du trố mắt nhìn Trương Ai Thống, kinh ngạc nói: “Ta cứ tưởng ngươi ngốc nghếch chỉ biết trốn sau lưng cậu chủ của ngươi thôi, ai ngờ lại thông minh như thế, thảo nào cái tên gian xảo kia cứ muốn giấu ngươi đi.”
Cậu ta chồm người tới câu lấy cổ của Trương Ai Thống, nhếch môi cười: “Này, ngươi có muốn làm quan không ta tiến cử cho.”
“Ngài có bản lĩnh đó sao?” Một giọng nam trầm ổn vang lên hai người vội ngoáy đầu lại nhìn.
Lê Dương Chính đứng ở cửa viện, phía sau là Mộc Sinh, lúc này nó đang cúi đầu cười thầm.
Vừa rồi khi Lê Dương Chính đang từ bên ngoài trở vào phủ thì đột nhiên Mộc Sinh chạy tới, trên mặt lộ ra vẻ lúng túng hoảng sợ, hắn nhíu mày, nghĩ Trương Ai Thống có chuyện bèn nhanh chân đi tới viện của mình.
Nào ngờ Mộc Sinh cản lại, gấp gáp nói: “Cậu ba đừng vào, cậu Thống đang… ở cùng với một chàng trai khác, người nọ trèo tường vào viện sau đó còn được cậu Thống ôm tay dìu đi…”
Nói tới đây nó quan sát sắc mặt của Lê Dương Chính, thấy hắn không vui trong lòng mừng thầm, vội nói tiếp: “Cậu đừng trách cậu Thống, có lẽ là người quen lúc trước của cậu ấy…”
Mộc Sinh nói với vẻ mặt rất chân thành, cả điệu bộ nắm chặt vạt áo khi sợ hãi cũng giống hệt Trương Ai Thống, Lê Dương Chính càng nhìn càng chướng mắt.
Hừ, thứ đồ giả này dám bắt chước nhóc con của mình, thật không ra làm sao.
Lê Dương Chính không đáp mà trực tiếp lướt qua người Mộc Sinh đi thẳng về viện, vừa vào cửa đã thấy Trần Minh Du đang ôm vai của Trương Ai Thống.
Mặc dù biết hai thiếu niên này không thể có gian tình, nhưng nhìn cánh tay đặt trên vai của nhóc con, không hiểu sao hắn lại cảm thấy rất muốn phế nó đi.
“Cậu chủ…” Trương Ai Thống đứng dậy đi về phía Lê Dương Chính.
Mộc Sinh đứng phía sau thầm hy vọng hắn sẽ cho cậu một cái tát hoặc trừng phạt cậu vì thói lẳng lơ dám dây dưa với đàn ông ngay trước mặt hắn.
Nhưng sự thật thì hoàn toàn trái ngược, Lê Dương Chính vẫn dịu dàng ôm Trương Ai Thống vào lòng, hơn nữa còn liếc nhìn nó với ánh mắt chán ghét.
“Chỗ này không cần ngươi nữa, cả thằng Lâm cũng ra ngoài luôn đi.”
“Dạ?”
Mộc Sinh vẫn còn đang đắm chìm trong niềm vui sắp được chứng kiến cảnh Trương Ai Thống bị phạt thì chợt nghe thấy Lê Dương Chính đuổi mình đi, nhất thời nó không khống chế được biểu cảm mà lộ ra vẻ khó tin.
Lê Dương Chính gằn giọng: “Không nghe ta nói gì sao?”
Mộc Sinh vẫn đứng chết trân nơi đó, Mộc Lâm vội vàng chạy tới kéo nó ra ngoài rồi đóng cửa viện lại.
Trương Ai Thống cảm nhận được Lê Dương Chính đang tức giận bèn ngước mặt lên mở to mắt nhìn hắn.
“Cậu chủ sao vậy?”
Lê Dương Chính biết nhóc con nhạy cảm, vì thế cũng hít một hơi thật sâu điều chỉnh cảm xúc của mình rồi mỉm cười đáp: “Ta không sao, chỉ là vừa rồi gặp chút chuyện không vui, em đừng lo lắng.”
Nói xong hắn còn cúi đầu xuống cọ đầu mũi của mình vào đầu mũi của thiếu niên, hành động thân mật thế này mới giúp hắn hoàn toàn hạ hỏa.
- -
Lời của Gừng: Chương trước quên nói về tục phạm húy (tên húy là tên thật), thời phong kiến kiêng kỵ nhắc tên vua chúa hoặc ông bà có vai vế lớn trong tộc, nên bắt buộc phải viết tránh đi hoặc viết thiếu dấu những tên húy đó. Phạm húy tên vua bị phạt tùy theo quy định của triều định, đánh rớt bài thi hoặc hủy tư cách thi đã là hình phạt nhẹ nhất rồi.
Thông thường vua chúa rất kỵ có kẻ được dân chúng ca tụng hơn mình, nhưng bởi vì Lê Dương Chính chủ động giao quyền phân phối và cách chế biến khoai tây thành các loại thực phẩm giữ được lâu cho triều đình, cho nên vua Định Ưng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Hôm nay phủ thái sư người ra người vào như trẩy hội, ai nấy đều mang theo quà cáp cực to đến chúc mừng Lê Dương Chính đậu giải nguyên, vừa nhìn đã biết đến chúc mừng là phụ, ý đồ lôi kéo vị nhân tài trẻ tuổi này về phe mình mới là chính.
Giải nguyên họ đã gặp nhiều, nhưng người được thánh thượng đặc cách phong hiệu tài nhân ngay thời điểm còn chưa vào triều làm quan thì từ trước tới giờ cũng chỉ có một mình Lê Dương Chính, nếu không lôi kéo hắn lúc này thì còn đợi đến lúc nào nữa.
Thái sư để con trai tự mình ra trận, thầm nghĩ khi nào hắn gặp rắc rối ông mới giúp một phen, nào ngờ hắn chẳng những thẳng thừng mở miệng từ chối đến nhà làm khách mà còn cố ý bóng gió nói mình vừa rước một chàng trai về làm phu thị, khiến những kẻ đang có ý định mai mối cho hắn đều gấp gáp tìm cớ bỏ về.
Thái sư biết chuyện tức giận không thôi, ông biết chuyện con trai thích đàn ông không thay đổi được, nhưng nhìn cái mặt đú đởn khoe khoang tính hướng của hắn là ông lại không chịu được mà vác gậy rượt đánh hắn.
Vào buổi trưa, lục hoàng tử Trần Minh Du đến phủ thái sư làm khách, nhưng không hề có ai dòm ngó dị nghị, bởi lẽ cậu ta trèo tường rồi rơi thẳng xuống viện của Lê Dương Chính, lúc này Trương Ai Thống viết viết vẽ vẽ gì đó, Mộc Sinh và Mộc Lâm đứng bên cạnh hầu hạ thì đột nhiên nghe một tiếng “bịch” vang lên.
“Ui da cái mông của ta.” Trần Minh Du nằm lăn lộn trong bụi cây ven vách tường.
Mộc Sinh thấy có người lạ xông vào viện lập tức la lên: “Có kẻ trộm, bắt kẻ trộm.”
Sau đó nó vơ lấy cái chổi vung lên định đánh vào người Trần Minh Du.
“Dừng tay, đừng đánh, đây là khách của cậu chủ.” Trương Ai Thống vội vàng ngăn lại.
Mộc Sinh nghe vậy mới chịu bỏ chổi xuống, hậm hực nói: “Khách khứa gì mà trèo tường vào viện của người ta vậy chứ.”
Trương Ai Thống không nói gì mà chạy lại đỡ Trần Minh Du dậy, Mộc Sinh thấy hai người thân mật, tròng mắt khẽ đảo một vòng rồi nói: “Con đi gọi cậu chủ tới.”
Vừa dứt câu đã không thấy người đâu, Trương Ai Thống cũng không để tâm mà dìu Trần Minh Du ngồi xuống ghế, Mộc Lâm nhanh chân rót trà mời khách.
Trần Minh Du nhăn nhó chống đỡ cái lưng, cậu ta định đột ngột xuất hiện hù dọa Lê Dương Chính một phen thật không ngờ trượt chân ngã một cú quá đau.
Tuy nhiên ngay sau đó ánh mắt của cậu ta đã va vào mấy tờ giấy vẽ trên bàn.
“Mấy cái hình này là gì vậy?” Cậu ta hỏi.
“Đây là dụng cụ thu hoạch khoai tây, bởi vì lần trước dùng cuốc đào lên cho nên một lượng lớn khoai bị dập nát, hơn nữa còn sót lại trong đất rất nhiều, tôi nghĩ nếu có thể đào xới toàn bộ khoai lên mà không bị hư hỏng thì tốt rồi.”
Nghe Trương Ai Thống nói, mặt của Trần Minh Du nghệch ra, cậu ta hỏi tiếp: “Thì mỗi lần thu hoạch gọi nhiều người tới là được rồi, đào cho đến khi nào sạch thì thôi.”
Trương Ai Thống thấy Trần Minh Du tuổi xấp xỉ mình, tính tình cũng hoạt bát hòa đồng cho nên tâm trạng của thả lỏng hơn, cậu đáp: “Một mẫu ruộng nhỏ có thể thu hoạch nhanh chóng, nhưng nhiều mẫu ruộng thì cần một lượng rất lớn nông dân, sản lượng cao phải đi đôi với hiệu suất làm việc thì mới tạo ra giá trị tối ưu.”
Trần Minh Du trố mắt nhìn Trương Ai Thống, kinh ngạc nói: “Ta cứ tưởng ngươi ngốc nghếch chỉ biết trốn sau lưng cậu chủ của ngươi thôi, ai ngờ lại thông minh như thế, thảo nào cái tên gian xảo kia cứ muốn giấu ngươi đi.”
Cậu ta chồm người tới câu lấy cổ của Trương Ai Thống, nhếch môi cười: “Này, ngươi có muốn làm quan không ta tiến cử cho.”
“Ngài có bản lĩnh đó sao?” Một giọng nam trầm ổn vang lên hai người vội ngoáy đầu lại nhìn.
Lê Dương Chính đứng ở cửa viện, phía sau là Mộc Sinh, lúc này nó đang cúi đầu cười thầm.
Vừa rồi khi Lê Dương Chính đang từ bên ngoài trở vào phủ thì đột nhiên Mộc Sinh chạy tới, trên mặt lộ ra vẻ lúng túng hoảng sợ, hắn nhíu mày, nghĩ Trương Ai Thống có chuyện bèn nhanh chân đi tới viện của mình.
Nào ngờ Mộc Sinh cản lại, gấp gáp nói: “Cậu ba đừng vào, cậu Thống đang… ở cùng với một chàng trai khác, người nọ trèo tường vào viện sau đó còn được cậu Thống ôm tay dìu đi…”
Nói tới đây nó quan sát sắc mặt của Lê Dương Chính, thấy hắn không vui trong lòng mừng thầm, vội nói tiếp: “Cậu đừng trách cậu Thống, có lẽ là người quen lúc trước của cậu ấy…”
Mộc Sinh nói với vẻ mặt rất chân thành, cả điệu bộ nắm chặt vạt áo khi sợ hãi cũng giống hệt Trương Ai Thống, Lê Dương Chính càng nhìn càng chướng mắt.
Hừ, thứ đồ giả này dám bắt chước nhóc con của mình, thật không ra làm sao.
Lê Dương Chính không đáp mà trực tiếp lướt qua người Mộc Sinh đi thẳng về viện, vừa vào cửa đã thấy Trần Minh Du đang ôm vai của Trương Ai Thống.
Mặc dù biết hai thiếu niên này không thể có gian tình, nhưng nhìn cánh tay đặt trên vai của nhóc con, không hiểu sao hắn lại cảm thấy rất muốn phế nó đi.
“Cậu chủ…” Trương Ai Thống đứng dậy đi về phía Lê Dương Chính.
Mộc Sinh đứng phía sau thầm hy vọng hắn sẽ cho cậu một cái tát hoặc trừng phạt cậu vì thói lẳng lơ dám dây dưa với đàn ông ngay trước mặt hắn.
Nhưng sự thật thì hoàn toàn trái ngược, Lê Dương Chính vẫn dịu dàng ôm Trương Ai Thống vào lòng, hơn nữa còn liếc nhìn nó với ánh mắt chán ghét.
“Chỗ này không cần ngươi nữa, cả thằng Lâm cũng ra ngoài luôn đi.”
“Dạ?”
Mộc Sinh vẫn còn đang đắm chìm trong niềm vui sắp được chứng kiến cảnh Trương Ai Thống bị phạt thì chợt nghe thấy Lê Dương Chính đuổi mình đi, nhất thời nó không khống chế được biểu cảm mà lộ ra vẻ khó tin.
Lê Dương Chính gằn giọng: “Không nghe ta nói gì sao?”
Mộc Sinh vẫn đứng chết trân nơi đó, Mộc Lâm vội vàng chạy tới kéo nó ra ngoài rồi đóng cửa viện lại.
Trương Ai Thống cảm nhận được Lê Dương Chính đang tức giận bèn ngước mặt lên mở to mắt nhìn hắn.
“Cậu chủ sao vậy?”
Lê Dương Chính biết nhóc con nhạy cảm, vì thế cũng hít một hơi thật sâu điều chỉnh cảm xúc của mình rồi mỉm cười đáp: “Ta không sao, chỉ là vừa rồi gặp chút chuyện không vui, em đừng lo lắng.”
Nói xong hắn còn cúi đầu xuống cọ đầu mũi của mình vào đầu mũi của thiếu niên, hành động thân mật thế này mới giúp hắn hoàn toàn hạ hỏa.
- -
Lời của Gừng: Chương trước quên nói về tục phạm húy (tên húy là tên thật), thời phong kiến kiêng kỵ nhắc tên vua chúa hoặc ông bà có vai vế lớn trong tộc, nên bắt buộc phải viết tránh đi hoặc viết thiếu dấu những tên húy đó. Phạm húy tên vua bị phạt tùy theo quy định của triều định, đánh rớt bài thi hoặc hủy tư cách thi đã là hình phạt nhẹ nhất rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.