Sống Lại, Ta Cảm Thấy Chính Mình Thật Ngon Miệng
Chương 75: Phạm Húy
Gừng càng già càng cay
14/10/2022
Đám thư sinh lại hoang mang nhìn nhau, trước sân râm rang tiếng xì xào to nhỏ, Trương Hải thấy tình hình không ổn, Lê Dương Chính đang trên đà được tẩy trắng bèn nói: “Nếu vậy thì cũng không thể vì gã trồng ra được lương thực mà đặc cách đậu giải nguyên như thế, kỳ thi Hương không chỉ chấm mỗi một bài luận ở vòng bốn, như vậy là không công bằng thưa quan.”
Ông Đề thấy Trương Hải cố ý đôi co khiến tình hình nghiêm trọng hơn bèn nhíu mày không vui, đứa con trai thứ của thừa tướng quá kiêu ngạo, đột nhiên ông cảm thấy quyết định của thánh thượng không hề quá đáng một chút nào.
Ông trừng mắt, dùng giọng điệu hùng hồn nói: “Có điều các ngươi không biết, mười cái tên đứng đầu bảng chính đều được thánh thượng đích thân chấm điểm và xếp hạng, ba vòng đầu tiên của cậu Chính đều đạt điểm tối đa, vòng thứ tư đặc biệt hợp ý thánh thượng, tạo phúc cho dân chúng, thử hỏi không công bằng ở chỗ nào?”
Vừa nghe nhà vua trực tiếp chấm bài, nhóm thư sinh đều hối hận xanh ruột, lần này thì hay rồi, chọc đến vua chúa, bị phạt chỉ là tội nhẹ, nếu bị tước quyền thi cử sẽ phí một kiếp người.
Ngay lập tức cả đám quỳ rạp xuống sân dập đầu cầu xin tha tội.
Ông Đề không hề để tâm đến lời cầu xin, đám hủ bại này phải phạt một trận cho nhớ đời mới được.
“Bây đâu, ghi lại tên họ của những người có mặt tại đây, phạt mỗi người hai mươi roi, lao dịch ba ngày, ai không tuân lệnh bỏ tù hết cho ta.”
Lính canh lập tức nghe lệnh áp giải mấy chục tên thư sinh trong sân ra ngoài phạt roi trước mặt dân chúng khiến họ xấu hổ không thôi, còn những người nhút nhát không tham gia vào cuộc kích động thấy vậy lại âm thầm cảm thấy may mắn, hai mươi roi này chỉ là chuyện nhỏ, bị bắt đi lao dịch sẽ đánh nét xấu vào lý lịch, sau này có muốn mở lớp dạy học cũng khó.
Thấy cảnh tượng thư sinh bị đánh tập thể, dân chúng bắt đầu chỉ trỏ bàn tán.
“Hừ, đúng là phường ngu dốt, ta cá chắc đám người này thi trượt nên mượn chuyện làm loạn, vừa rồi ta nghe nói cậu Chính trồng được lương thực phụ tạo phúc cho bá tánh, chỉ bao nhiêu đó thôi cũng đủ đoạt giải nguyên rồi.”
“Ta còn nghe nói ba vòng đầu cậu ấy đều đạt điểm tối đa đấy, ngẫm lại xem vòng thi thứ ba cho một đề toán cực khó, hầu hết thí sinh đã từng mua quyển toán học nhập môn đều đạt điểm cao thì một người tiếp xúc thân cận với danh sĩ Thiệu Quang như cậu ấy làm sao có thể kém?”
“Ây da các người còn đứng ở đây bàn tán cái gì, đầu thành vừa phát khoai tây, chính là loại lương thực mới kia, mỗi người được một bao to, không mau tới nhận sẽ mất phần đấy.”
Thời đại này no bụng là trên hết, ai có thể cho họ no bụng, họ sẽ sùng bái người đó, vì thế tin đồn Lê Dương Chính gian lận trong nhân gian không dẹp tự tan, độ thiện cảm của dân chúng dành cho hắn nâng lên một tầm cao mới.
Còn về phần Trương Hải, bởi vì gã là con của thừa tướng cho nên lính canh không dám bắt, lúc này thân thể của gã lắc lư như sắp ngã, thằng Tí phải đỡ lấy mới đứng thẳng người được.
“Sao nào, cậu Hải còn chỗ nào không phục?” Ông Đề chắp hai tay ra sau lưng, hỏi.
Trương Hải nghiến chặt răng, nói: “Tôi muốn xem bài thi của mình, cho dù không đậu bảng chính cũng không thể rớt như vậy được.”
Gã biết mình đã thua trong trận cá cược với Lê Dương Chính, nhưng ít nhất cũng phải làm rõ kết quả thi của mình.
Ông Đề nghe vậy lại không biểu lộ bất cứ cảm xúc nào, sau đó ông phất tay, người bên cạnh mở cuộn thẻ tre trong tay ra, đọc: “Trương Hải thân là thí sinh tham gia thi cử, lại là con quan đại thần nhưng to gan làm càn dám phạm húy tên vua, nay phạt năm mươi roi, truất quyền thi cử vĩnh viễn để răn đe làm gương cho những kẻ khác, y lệnh!”
Trương Hải trợn trừng hai mắt, tơ máu phủ kính tròng trắng, gã gào lên: “Không thể nào! Tôi không phạm húy!”
Ông Đề hừ lạnh, quăng bài thi vào mặt gã, tức giận nói: “Còn chối? Dòng thứ mười lăm trong bài luận, ngươi đã viết cái gì?”
Vốn dĩ ông còn định xin thánh thượng nhẹ tay cho gã, chỉ phạt roi gã là xong, nhưng thật không ngờ gã lại không biết hối cải kích động đám thư sinh khiêu chiến uy quyền của triều đình, lần này cho dù thừa tướng có ra mặt thì cũng không cứu được đứa con phản nghịch này.
Trương Hải nhặt lên, nhìn xuống vị trí ông Đề đã nói, nơi đó chói lọi hai chữ “Thế Xương” cũng chính là tên thật của nhà vua.
Gã há to miệng, mặt mày trắng bệch không một chút máu, miệng lẩm bẩm: “Không… sao lại như thế, bài thi này… sao lại như thế… rõ ràng nó là của bán tiên…”
Đột nhiên Trương Hải khựng lại, trong đầu gã chợt xuất hiện suy đoán nào đó, trái tim đập thình thịch, toàn thân run rẩy, miệng bắt đầu sùi bọt mép.
“Lê Dương Chính!”
Phụt!
Trương Hải gào rách cổ họng ba chữ rồi lại phun ra một ngụm máu, bất tỉnh nhân sự.
- -
Lời của Gừng: Tui nói thằng Chính thâm lắm mà mọi người không tin
Ông Đề thấy Trương Hải cố ý đôi co khiến tình hình nghiêm trọng hơn bèn nhíu mày không vui, đứa con trai thứ của thừa tướng quá kiêu ngạo, đột nhiên ông cảm thấy quyết định của thánh thượng không hề quá đáng một chút nào.
Ông trừng mắt, dùng giọng điệu hùng hồn nói: “Có điều các ngươi không biết, mười cái tên đứng đầu bảng chính đều được thánh thượng đích thân chấm điểm và xếp hạng, ba vòng đầu tiên của cậu Chính đều đạt điểm tối đa, vòng thứ tư đặc biệt hợp ý thánh thượng, tạo phúc cho dân chúng, thử hỏi không công bằng ở chỗ nào?”
Vừa nghe nhà vua trực tiếp chấm bài, nhóm thư sinh đều hối hận xanh ruột, lần này thì hay rồi, chọc đến vua chúa, bị phạt chỉ là tội nhẹ, nếu bị tước quyền thi cử sẽ phí một kiếp người.
Ngay lập tức cả đám quỳ rạp xuống sân dập đầu cầu xin tha tội.
Ông Đề không hề để tâm đến lời cầu xin, đám hủ bại này phải phạt một trận cho nhớ đời mới được.
“Bây đâu, ghi lại tên họ của những người có mặt tại đây, phạt mỗi người hai mươi roi, lao dịch ba ngày, ai không tuân lệnh bỏ tù hết cho ta.”
Lính canh lập tức nghe lệnh áp giải mấy chục tên thư sinh trong sân ra ngoài phạt roi trước mặt dân chúng khiến họ xấu hổ không thôi, còn những người nhút nhát không tham gia vào cuộc kích động thấy vậy lại âm thầm cảm thấy may mắn, hai mươi roi này chỉ là chuyện nhỏ, bị bắt đi lao dịch sẽ đánh nét xấu vào lý lịch, sau này có muốn mở lớp dạy học cũng khó.
Thấy cảnh tượng thư sinh bị đánh tập thể, dân chúng bắt đầu chỉ trỏ bàn tán.
“Hừ, đúng là phường ngu dốt, ta cá chắc đám người này thi trượt nên mượn chuyện làm loạn, vừa rồi ta nghe nói cậu Chính trồng được lương thực phụ tạo phúc cho bá tánh, chỉ bao nhiêu đó thôi cũng đủ đoạt giải nguyên rồi.”
“Ta còn nghe nói ba vòng đầu cậu ấy đều đạt điểm tối đa đấy, ngẫm lại xem vòng thi thứ ba cho một đề toán cực khó, hầu hết thí sinh đã từng mua quyển toán học nhập môn đều đạt điểm cao thì một người tiếp xúc thân cận với danh sĩ Thiệu Quang như cậu ấy làm sao có thể kém?”
“Ây da các người còn đứng ở đây bàn tán cái gì, đầu thành vừa phát khoai tây, chính là loại lương thực mới kia, mỗi người được một bao to, không mau tới nhận sẽ mất phần đấy.”
Thời đại này no bụng là trên hết, ai có thể cho họ no bụng, họ sẽ sùng bái người đó, vì thế tin đồn Lê Dương Chính gian lận trong nhân gian không dẹp tự tan, độ thiện cảm của dân chúng dành cho hắn nâng lên một tầm cao mới.
Còn về phần Trương Hải, bởi vì gã là con của thừa tướng cho nên lính canh không dám bắt, lúc này thân thể của gã lắc lư như sắp ngã, thằng Tí phải đỡ lấy mới đứng thẳng người được.
“Sao nào, cậu Hải còn chỗ nào không phục?” Ông Đề chắp hai tay ra sau lưng, hỏi.
Trương Hải nghiến chặt răng, nói: “Tôi muốn xem bài thi của mình, cho dù không đậu bảng chính cũng không thể rớt như vậy được.”
Gã biết mình đã thua trong trận cá cược với Lê Dương Chính, nhưng ít nhất cũng phải làm rõ kết quả thi của mình.
Ông Đề nghe vậy lại không biểu lộ bất cứ cảm xúc nào, sau đó ông phất tay, người bên cạnh mở cuộn thẻ tre trong tay ra, đọc: “Trương Hải thân là thí sinh tham gia thi cử, lại là con quan đại thần nhưng to gan làm càn dám phạm húy tên vua, nay phạt năm mươi roi, truất quyền thi cử vĩnh viễn để răn đe làm gương cho những kẻ khác, y lệnh!”
Trương Hải trợn trừng hai mắt, tơ máu phủ kính tròng trắng, gã gào lên: “Không thể nào! Tôi không phạm húy!”
Ông Đề hừ lạnh, quăng bài thi vào mặt gã, tức giận nói: “Còn chối? Dòng thứ mười lăm trong bài luận, ngươi đã viết cái gì?”
Vốn dĩ ông còn định xin thánh thượng nhẹ tay cho gã, chỉ phạt roi gã là xong, nhưng thật không ngờ gã lại không biết hối cải kích động đám thư sinh khiêu chiến uy quyền của triều đình, lần này cho dù thừa tướng có ra mặt thì cũng không cứu được đứa con phản nghịch này.
Trương Hải nhặt lên, nhìn xuống vị trí ông Đề đã nói, nơi đó chói lọi hai chữ “Thế Xương” cũng chính là tên thật của nhà vua.
Gã há to miệng, mặt mày trắng bệch không một chút máu, miệng lẩm bẩm: “Không… sao lại như thế, bài thi này… sao lại như thế… rõ ràng nó là của bán tiên…”
Đột nhiên Trương Hải khựng lại, trong đầu gã chợt xuất hiện suy đoán nào đó, trái tim đập thình thịch, toàn thân run rẩy, miệng bắt đầu sùi bọt mép.
“Lê Dương Chính!”
Phụt!
Trương Hải gào rách cổ họng ba chữ rồi lại phun ra một ngụm máu, bất tỉnh nhân sự.
- -
Lời của Gừng: Tui nói thằng Chính thâm lắm mà mọi người không tin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.