Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ
Chương 232
Triệu Văn Đồ
09/07/2024
Mèo con thỏ con trong viện rất ngoan, Du ca nhi ôm tới ôm lui thế nào thì chúng nó cũng không cáu kỉnh, hai đứa nhỏ chơi đùa vô cùng vui vẻ.
Chơi được chừng một khắc thì bữa tối cũng đã xong.
Vân Sơ sai hạ nhân bày bàn ăn ở thiên thính, để Sở Dực dùng cơm một mình, nàng và hai đứa nhỏ ngồi ở phòng khách.
Hai bàn cơm chỉ cách nhau một hành lang dài, ở giữa còn có một bức tường.
Sở Dực ngồi một mình một bàn, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng cười của tiểu tử thúi kia, hắn không chỉ không nhìn thấy Vân Sơ mà ngay cả âm thanh của nàng cũng không nghe được.
Hắn lập tức không có tâm tình ăn uống.
Nhưng hắn lại lo Vân Sơ cho rằng hắn ghét bỏ cơm nước ở đây, lần tới hắn muốn tới sẽ rất khó.
Vì thế, hắn chỉ đành căng da đầu ăn hai bát cơm thật to.
Sở Dực bên này buồn chán tẻ nhạt, hai đứa nhỏ bên kia lại vô cùng vui vẻ, hai đứa đều là trẻ sinh non, sức ăn rất nhỏ, nhưng hôm nay lại ăn được hết hai chén.
“Mẫu thân...” Sở Hoằng Du sợ cha nghe thấy, nhỏ giọng nói: “Nếu có thể ở lại đây ngủ thì tốt qua, con muốn thời thời khắc khắc ở bên cạnh mẫu thân.”
“Con, con cũng muốn...”
Sở Trường Sinh bắt chước nói theo.
Hốc mắt Vân Sơ đột nhiên đỏ lên, sao nàng lại không muốn kia chứ, nhưng hiện tại còn chưa phải lúc.
“Sẽ có một ngày như vậy...” Nàng ôm hai bảo bối: “Trước khi ngày đó đến, chúng ta cứ ở chung như thế này là tốt rồi.”
Sở Hoằng Du nhận ra sự thương cảm của nàng, nhưng trong đó cũng chất chứa nhiều hy vọng.
Dùng cơm xong, Vân Sơ dắt hai đứa nhỏ ra khỏi phòng khách, giao hai hài tử cho phụ thân của bọn nó.
“Đa tạ Vân tiểu thư khoản đãi.” Sở Dực nhìn nàng nói: “Nếu có cơ hội, ta hy vọng có thể mời Vân tiểu thư làm khách một hôm, nhất định sẽ khiến Vân tiểu thư cảm thấy như đang ở nhà.”
Vân Sơ không từ chối: “Được.”
Chuyến đi về này, Sở Dực không cưỡi ngựa mà cùng ngồi xe với hai đứa nhỏ.
Lúc này đã là chạng vạng, hoàng hôn mùa thu vàng rực ở chân trời phía tay, vừa nhấc mành xe là sẽ thấy Vân Sơ đang đứng ngay cửa tiểu viện, gương mặt của nàng vô cùng dịu dàng dưới ánh hoàng hôn.
Hắn khắc sâu dung nhan mỹ lệ này vào tận đáy lòng.
“Phụ vương, ngài che mất con rồi!” Sở Hoằng Du đẩy hắn ra, ló đầu nhỏ, la lớn: “Vân di, ngày mai gặp!”
Sở Trường Sinh học theo ca ca phất tay, lắp bắp nói: “Hẹn, gặp lại...”
Xe ngựa rời khỏi ngõ Ngọc Lâm, qua một góc cua, không còn nhìn thấy bóng dáng Vân Sơ nữa thì hai đứa nhỏ mới ngoan ngoãn ngồi yên.
Sở Dực bình thản mở miệng: “Du ca nhi, có phải con luôn muốn ở chung với nàng mãi mãi?”
Sở Hoằng Du le lưỡi: “Chà, sao phụ vương lại biết suy nghĩ của con, thật là con giun trong bụng con mà.”
Sở Dực: “...”
Tiểu tử này thật là, ba ngày không đánh là lại leo nóc nhà lật ngói.
Hắn rũ môi: “Ta có một cách, có thể ở bên cạnh nàng mãi mãi, muốn nghe không?”
Sở Hoằng Du lập tức tiến lại gần: “Phụ vương đừng úp úp mở mở, mau nói!”
“Cưới nàng vào cửa.” Sở Dực bình tĩnh nói: “Nhưng con đường này rất khó, vi phụ cần con giúp.”
Hắn cho rằng nhi tử sẽ nhiệt liệt đồng tình, không ngờ tiểu tử này lại lộ ra vẻ khinh thường: “Trông cậy vào phụ thân còn không bằng trông cậy vào bản thân, Vân di thích con như vậy, chỉ cần chờ con trưởng thành, Vân di nhất định sẽ gả cho con, con không cần ai giúp cũng có thể cưới được Vân di, phụ vương ngài đến cả một hài tử cũng không bằng, hừ!” Sở Dực: “...”
Ánh nắng ban mai sáng chói, Vân Sơ đã thức dậy từ rất sớm.
Từ sau khi Tạ gia suy sụp, chuyện thỉnh an mỗi sáng đã tự động xóa bỏ, nàng dương dương tự đắc dùng bữa sáng, sau đó chuẩn bị đến Vân gia.
Đang đứng đứng dậy thì lại nghe có tiếng hành lễ vọng tới: “Đại thiếu gia.”
Nàng nhướng mắt nhìn, thấy Tạ Thế An đang từ ngoài cửa đi vào.
Hắn ta đã tẩy rửa một thân chật vật ngày hôm qua, mặc cẩm y lúc trước, tóc vấn lên, lưng thẳng tắp, nếu không phải mắt phải đang băng một thước vải thì hắn ta trông chẳng khác gì Tạ gia đại thiếu gia của ngày xưa.
“Tuy Tạ gia không còn như trước nhưng lễ không thể bỏ.” Hắn ta chắp tay với Vân Sơ: “Nhi tử thỉnh an mẫu thân.”
Vân Sơ lại ngồi xuống, tùy tiện hỏi: “Sao không tĩnh dưỡng thêm, ăn mặc thế này là muốn ra cửa sao?”
Tạ Thế An gật đầu: “Phụ thân c.h.ế.t sớm, con trở thành trụ cột trong nhà, Tạ gia bây giờ... Con muốn kiếm một ít bạc, vượt qua khốn cảnh trước mắt rồi tính tiếp.”
Hạ nhân Tạ gia đều đã rời đi, bên cạnh tổ mẫu chỉ còn lại một nha hoàn, bên cạnh hắn ta cũng chỉ còn một gã hầu, viện tử của các di nương thì chẳng còn một hạ nhân nào cả.
Sở dĩ mẫu thân vẫn sống cuộc sống như trước đây chỉ vì mẫu thân là người Vân gia, sao Vân gia có thể trơ mắt nhìn mẫu thân chịu khổ?
Nếu muốn Vân gia giúp đỡ Tạ gia thì phải người Vân gia nhìn thấy nỗ lực và sự trả giá của hắn ta, hắn ta phải tự đứng dậy thì Vân gia mới có thể dìu dắt hắn ta, không phải sao?
Vân Sơ còn tưởng hắn ta muốn đi gặp Cung Hi Vương, không ngờ là lại muốn đi kiếm bạc.
Mới rời khỏi đại lao đã bắt đầu bôn ba vì Tạ gia... nếu nàng không phải là người đã sống qua một đời thì Tạ Thế An chắc chắn sẽ là một người thành công.
Nàng cắn chặt môi, vì báo thù cho hai đứa nhỏ nên nàng mới đích thân g.i.ế.c Tạ Cảnh Ngọc, nhưng thực tế hai đứa nhỏ của nàng lại chưa chết.
Hài tử còn sống khiến trái tim của nàng cũng mềm mại hơn.
Tạ Cảnh Ngọc đã chết, Tạ Thế An bị mù, Tạ gia đã thành ra như vậy.
Nàng vẫn sẽ tiếp tục ra tay sao...
Nghĩ đến đây, Vân Sơ tự cười giễu.
Đời trước cũng vì nàng quá mềm lòng, lúc nào cũng ôm hy vọng tốt đẹp khi nhìn nhận sự việc nên mới rơi vào kết cục cục.
Chỉ cần Tạ Thế An còn có thể trở mình, còn tiếp tục phát triển thì nàng không thể không cảnh giác.
“Con là trưởng tử, quả thật nên gánh vác trách nhiệm.” Vân Sơ mở miệng nói: “Để Đa Hỉ đưa con đến dâng hương dập đầu với phụ thân con trước, chuyện sau này cứ từ từ lên kế hoạch.”
Tạ Thế An gật đầu: “Vâng.”
Đa Hỉ đưa hắn ta rời đi.
Vân Sơ ngồi xe ngựa về Vân gia.
Lúc này là thời điểm tan triều, Vân Trạch cũng vừa từ hoàng cung về tới nhà.
“Đại ca, muội có chuyện quan trọng muốn thương nghị với huynh.” Vân Sơ kéo Vân Trạch tới đình hóng gió, im lặng một hồi rồi mở miệng: “Bốn năm trước, hai hài tử sinh non của muội...”
Nhắc tới hai đứa nhỏ kia, Vân Trạch lại lộ ra vẻ thống khổ..
Ngày dự sinh của Sơ nhi là vào đầu xuân, nhưng lại sinh non hai tháng, đảo lộn kế hoạch của Vân gia.
Khi đó, hắn phụng chỉ đến nơi khác làm việc, nương và thê tử hắn cùng Thái Hậu đến lên chùa tụng kinh, đêm Sơ nhi sinh hài tử, Vân gia không có người nào đến nên mới xảy ra chuyện không thể nào cứu vãn...
“Đại ca, hài tử của muội, còn sống...” Vân Sơ nghẹn ngào: “Một nhi một nữ, đều còn sống.”
Vân Trạch đột nhiên đứng lên: “Sơ nhi, muội nói thật sao?”
“Là thật, bọn nó còn sống, đại ca, huynh cũng từng gặp bọn nó rồi...” Vân Sơ không nhịn được cười rộ lên: “Là Du ca nhi và Trường Sinh.”
Chơi được chừng một khắc thì bữa tối cũng đã xong.
Vân Sơ sai hạ nhân bày bàn ăn ở thiên thính, để Sở Dực dùng cơm một mình, nàng và hai đứa nhỏ ngồi ở phòng khách.
Hai bàn cơm chỉ cách nhau một hành lang dài, ở giữa còn có một bức tường.
Sở Dực ngồi một mình một bàn, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng cười của tiểu tử thúi kia, hắn không chỉ không nhìn thấy Vân Sơ mà ngay cả âm thanh của nàng cũng không nghe được.
Hắn lập tức không có tâm tình ăn uống.
Nhưng hắn lại lo Vân Sơ cho rằng hắn ghét bỏ cơm nước ở đây, lần tới hắn muốn tới sẽ rất khó.
Vì thế, hắn chỉ đành căng da đầu ăn hai bát cơm thật to.
Sở Dực bên này buồn chán tẻ nhạt, hai đứa nhỏ bên kia lại vô cùng vui vẻ, hai đứa đều là trẻ sinh non, sức ăn rất nhỏ, nhưng hôm nay lại ăn được hết hai chén.
“Mẫu thân...” Sở Hoằng Du sợ cha nghe thấy, nhỏ giọng nói: “Nếu có thể ở lại đây ngủ thì tốt qua, con muốn thời thời khắc khắc ở bên cạnh mẫu thân.”
“Con, con cũng muốn...”
Sở Trường Sinh bắt chước nói theo.
Hốc mắt Vân Sơ đột nhiên đỏ lên, sao nàng lại không muốn kia chứ, nhưng hiện tại còn chưa phải lúc.
“Sẽ có một ngày như vậy...” Nàng ôm hai bảo bối: “Trước khi ngày đó đến, chúng ta cứ ở chung như thế này là tốt rồi.”
Sở Hoằng Du nhận ra sự thương cảm của nàng, nhưng trong đó cũng chất chứa nhiều hy vọng.
Dùng cơm xong, Vân Sơ dắt hai đứa nhỏ ra khỏi phòng khách, giao hai hài tử cho phụ thân của bọn nó.
“Đa tạ Vân tiểu thư khoản đãi.” Sở Dực nhìn nàng nói: “Nếu có cơ hội, ta hy vọng có thể mời Vân tiểu thư làm khách một hôm, nhất định sẽ khiến Vân tiểu thư cảm thấy như đang ở nhà.”
Vân Sơ không từ chối: “Được.”
Chuyến đi về này, Sở Dực không cưỡi ngựa mà cùng ngồi xe với hai đứa nhỏ.
Lúc này đã là chạng vạng, hoàng hôn mùa thu vàng rực ở chân trời phía tay, vừa nhấc mành xe là sẽ thấy Vân Sơ đang đứng ngay cửa tiểu viện, gương mặt của nàng vô cùng dịu dàng dưới ánh hoàng hôn.
Hắn khắc sâu dung nhan mỹ lệ này vào tận đáy lòng.
“Phụ vương, ngài che mất con rồi!” Sở Hoằng Du đẩy hắn ra, ló đầu nhỏ, la lớn: “Vân di, ngày mai gặp!”
Sở Trường Sinh học theo ca ca phất tay, lắp bắp nói: “Hẹn, gặp lại...”
Xe ngựa rời khỏi ngõ Ngọc Lâm, qua một góc cua, không còn nhìn thấy bóng dáng Vân Sơ nữa thì hai đứa nhỏ mới ngoan ngoãn ngồi yên.
Sở Dực bình thản mở miệng: “Du ca nhi, có phải con luôn muốn ở chung với nàng mãi mãi?”
Sở Hoằng Du le lưỡi: “Chà, sao phụ vương lại biết suy nghĩ của con, thật là con giun trong bụng con mà.”
Sở Dực: “...”
Tiểu tử này thật là, ba ngày không đánh là lại leo nóc nhà lật ngói.
Hắn rũ môi: “Ta có một cách, có thể ở bên cạnh nàng mãi mãi, muốn nghe không?”
Sở Hoằng Du lập tức tiến lại gần: “Phụ vương đừng úp úp mở mở, mau nói!”
“Cưới nàng vào cửa.” Sở Dực bình tĩnh nói: “Nhưng con đường này rất khó, vi phụ cần con giúp.”
Hắn cho rằng nhi tử sẽ nhiệt liệt đồng tình, không ngờ tiểu tử này lại lộ ra vẻ khinh thường: “Trông cậy vào phụ thân còn không bằng trông cậy vào bản thân, Vân di thích con như vậy, chỉ cần chờ con trưởng thành, Vân di nhất định sẽ gả cho con, con không cần ai giúp cũng có thể cưới được Vân di, phụ vương ngài đến cả một hài tử cũng không bằng, hừ!” Sở Dực: “...”
Ánh nắng ban mai sáng chói, Vân Sơ đã thức dậy từ rất sớm.
Từ sau khi Tạ gia suy sụp, chuyện thỉnh an mỗi sáng đã tự động xóa bỏ, nàng dương dương tự đắc dùng bữa sáng, sau đó chuẩn bị đến Vân gia.
Đang đứng đứng dậy thì lại nghe có tiếng hành lễ vọng tới: “Đại thiếu gia.”
Nàng nhướng mắt nhìn, thấy Tạ Thế An đang từ ngoài cửa đi vào.
Hắn ta đã tẩy rửa một thân chật vật ngày hôm qua, mặc cẩm y lúc trước, tóc vấn lên, lưng thẳng tắp, nếu không phải mắt phải đang băng một thước vải thì hắn ta trông chẳng khác gì Tạ gia đại thiếu gia của ngày xưa.
“Tuy Tạ gia không còn như trước nhưng lễ không thể bỏ.” Hắn ta chắp tay với Vân Sơ: “Nhi tử thỉnh an mẫu thân.”
Vân Sơ lại ngồi xuống, tùy tiện hỏi: “Sao không tĩnh dưỡng thêm, ăn mặc thế này là muốn ra cửa sao?”
Tạ Thế An gật đầu: “Phụ thân c.h.ế.t sớm, con trở thành trụ cột trong nhà, Tạ gia bây giờ... Con muốn kiếm một ít bạc, vượt qua khốn cảnh trước mắt rồi tính tiếp.”
Hạ nhân Tạ gia đều đã rời đi, bên cạnh tổ mẫu chỉ còn lại một nha hoàn, bên cạnh hắn ta cũng chỉ còn một gã hầu, viện tử của các di nương thì chẳng còn một hạ nhân nào cả.
Sở dĩ mẫu thân vẫn sống cuộc sống như trước đây chỉ vì mẫu thân là người Vân gia, sao Vân gia có thể trơ mắt nhìn mẫu thân chịu khổ?
Nếu muốn Vân gia giúp đỡ Tạ gia thì phải người Vân gia nhìn thấy nỗ lực và sự trả giá của hắn ta, hắn ta phải tự đứng dậy thì Vân gia mới có thể dìu dắt hắn ta, không phải sao?
Vân Sơ còn tưởng hắn ta muốn đi gặp Cung Hi Vương, không ngờ là lại muốn đi kiếm bạc.
Mới rời khỏi đại lao đã bắt đầu bôn ba vì Tạ gia... nếu nàng không phải là người đã sống qua một đời thì Tạ Thế An chắc chắn sẽ là một người thành công.
Nàng cắn chặt môi, vì báo thù cho hai đứa nhỏ nên nàng mới đích thân g.i.ế.c Tạ Cảnh Ngọc, nhưng thực tế hai đứa nhỏ của nàng lại chưa chết.
Hài tử còn sống khiến trái tim của nàng cũng mềm mại hơn.
Tạ Cảnh Ngọc đã chết, Tạ Thế An bị mù, Tạ gia đã thành ra như vậy.
Nàng vẫn sẽ tiếp tục ra tay sao...
Nghĩ đến đây, Vân Sơ tự cười giễu.
Đời trước cũng vì nàng quá mềm lòng, lúc nào cũng ôm hy vọng tốt đẹp khi nhìn nhận sự việc nên mới rơi vào kết cục cục.
Chỉ cần Tạ Thế An còn có thể trở mình, còn tiếp tục phát triển thì nàng không thể không cảnh giác.
“Con là trưởng tử, quả thật nên gánh vác trách nhiệm.” Vân Sơ mở miệng nói: “Để Đa Hỉ đưa con đến dâng hương dập đầu với phụ thân con trước, chuyện sau này cứ từ từ lên kế hoạch.”
Tạ Thế An gật đầu: “Vâng.”
Đa Hỉ đưa hắn ta rời đi.
Vân Sơ ngồi xe ngựa về Vân gia.
Lúc này là thời điểm tan triều, Vân Trạch cũng vừa từ hoàng cung về tới nhà.
“Đại ca, muội có chuyện quan trọng muốn thương nghị với huynh.” Vân Sơ kéo Vân Trạch tới đình hóng gió, im lặng một hồi rồi mở miệng: “Bốn năm trước, hai hài tử sinh non của muội...”
Nhắc tới hai đứa nhỏ kia, Vân Trạch lại lộ ra vẻ thống khổ..
Ngày dự sinh của Sơ nhi là vào đầu xuân, nhưng lại sinh non hai tháng, đảo lộn kế hoạch của Vân gia.
Khi đó, hắn phụng chỉ đến nơi khác làm việc, nương và thê tử hắn cùng Thái Hậu đến lên chùa tụng kinh, đêm Sơ nhi sinh hài tử, Vân gia không có người nào đến nên mới xảy ra chuyện không thể nào cứu vãn...
“Đại ca, hài tử của muội, còn sống...” Vân Sơ nghẹn ngào: “Một nhi một nữ, đều còn sống.”
Vân Trạch đột nhiên đứng lên: “Sơ nhi, muội nói thật sao?”
“Là thật, bọn nó còn sống, đại ca, huynh cũng từng gặp bọn nó rồi...” Vân Sơ không nhịn được cười rộ lên: “Là Du ca nhi và Trường Sinh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.