Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ
Chương 233
Triệu Văn Đồ
09/07/2024
Vân Trạch cho rằng bản thân đã nghe lầm: “Cái gì, muội lặp lại lần nữa!”
“Tiểu thế tử và tiểu quận chúa phủ Bình Tây Vương chính là đôi song sinh năm đó muội sinh ra.” Hai mắt Vân Sơ sáng lấp lánh, sau đó lại tối sầm lại: “Muội muốn tới thương lượng với đại ca xem có cách nào để hai hài tử trở về bên cạnh muội không?”
Nàng rất thành thục chuyện đối phó Tạ gia nhưng khi đối mặt với phủ Bình Tây Vương, tay chân nàng lại luống cuống, căn bản không biết bước tiếp theo nên đi như thế nào.
Nàng sợ mới bắt đầu đã làm sai, sẽ khiến cho hai đứa nhỏ chịu tổn thương.
Nàng sợ làm chưa tới, sẽ không giành được hai đứa nhỏ về.
Tình thế khó xử, tiến thoái lưỡng nan.
Trăm lần khó ngàn lần khó, chỉ có thể tìm đại ca hỏi ý kiến.
Vân Trạch lại ngồi xuống: “Sơ nhi, sao hài tử của muội lại trở thành hài tử của Bình Tây Vương, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, bản thân muội đã làm rõ được chưa, có cần ta đi điều tra không?”
Vân Sơ uống ngụm trà, đơn giản kể lại chuyện đêm tân hôn năm năm trước.
“Buồn cười!”
Người lúc nào cũng ôn tồn lễ độ như Vân Trạch lại tức giận đến mức đập bàn, trà nước trên bàn đều bị hắn làm đổ.
“Thảo nào muội muốn tận diệt phủ Tuyên Võ hầu, thì ra, thì ra hắn ta dám làm ra chuyện như vậy!” Ngực hắn phập phồng kịch liệt: “Tạ Cảnh Ngọc thật quá to gan, hắn ta dám tính kế người Vân gia, sao hắn ta lại bệnh c.h.ế.t cơ chứ, hẳn là phải sống, là muốn sống không được, muốn c.h.ế.t không xong, hẳn là phải để ta đích thân kết thúc cuộc sống của hắn ta!”
Vân Sơ rũ mắt.
Nàng không dám nói với đại ca là nàng g.i.ế.c Tạ Cảnh Ngọc.
Nàng sợ đại ca đau lòng tay nàng dính máu...
“Bình Tây Vương, hắn, hắn! Ta vẫn luôn cho rằng hắn là chính nhân quân tử, không ngờ hắn lại xấu xa vô sỉ như vậy!” Cơn giận của Vân Trạch xông thẳng lên đỉnh đầu.
Hắn và Bình Tây Vương Sở Dực cũng trạc tuổi nhau, một người là hoàng tử, một người là nhi tử của đại tướng quân, lúc nhỏ cũng thường gặp mặt trong những buổi yến hội, tuy hai người không tính là hảo bằng hữu nhưng quan hệ cũng thân cận hơn so với người bình thường một chút.
Hắn rất thưởng thức Bình Tây Vương, là một trang tuấn kiệt, là nam nhi đầy hăng hái, người trong quân đều nói Bình Tây Vương nghĩa bạc vân thiên, là một chiến hữu tốt, cũng là một lãnh đạo giỏi.
Hắn thật sự không ngờ Sơ nhi lại bị Bình Tây Vương huỷ đi trong sạch, còn bị cướp mất một đôi nhi nữ.
“Chắc chắn là hắn đã âm mưu từ trước.” Vân Trạch trầm giọng nói: “Hắn biết Vân gia sẽ không nhúng tay vào cuộc chiến đoạt đích nên từ năm năm trước đã mưu tính chuyện này, mục đích là muốn dùng huyết mạch Vân gia để uy h.i.ế.p người Vân gia giúp hắn đoạt lấy ngôi vị hoàng đế! Hắn quả là tâm cơ thâm trầm, mưu tính lớn như vậy! Dám tính kế người Vân gia, dù hắn ta là hoàng tử hay Vương gia thì đều đáng chết!”
“Đại ca, huynh bình tĩnh.” Vân Sơ chậm rãi nói: “Việc cấp bách nhất bây giờ là làm sao để hai đứa nhỏ quay về bên cạnh muội, tiền đề là không gây tổn thương cho hài tử?”
Vân Trạch đè nén cơn giận: “Bình Tây Vương để thỉnh phong thế tử cho Du ca nhi, sẽ không dễ dàng giao hai đứa nhỏ ra, trừ phi hắn không sống được bao lâu, không yên tâm để người khác nuôi dưỡng hài tử, lúc đó mới có thể cam tâm trả hài tử về Vân gia...”
Vân Sơ đột nhiên khựng lại, đang muốn mở miệng nói chuyện thì lại nghe thấy tiếng của đại tẩu: “Theo ý của ta thì huynh muội hai người đã nghĩ sai rồi.”
Liễu Thiên Thiên ôm bụng to đi vào đình.
Nàng ấy tới gọi đôi huynh muội này đi dùng bữa, không ngờ lúc đến gần lại nghe thấy câu chuyện khiến thần trí nàng ấy điên đảo.
Vượt qua khỏi sự khiếp sợ ban đầu, nàng ấy tĩnh tâm suy nghĩ, cuối cùng lại đưa ra kết luận hoàn toàn trái ngược với đôi huynh muội này.
“Hai người có từng nghĩ tới, thật ra ——” Nàng ấy mở miệng: “Bình Tây Vương cũng không vui vẻ gì với đêm động phòng năm năm trước?” Vừa nghe Liễu Thiên Thiên nói, Vân Trạch đã không nhịn được cười, mở miệng nói: “Thiên Thiên, nàng quá ngây thơ rồi... Cho dù tối hôm đó Bình Tây Vương mơ màng hồ đồ làm ra những chuyện không nên làm, nhưng sau đó hắn cũng nguyện ý nuôi nấng hai đứa nhỏ, bây giờ cũng tùy tiện cho hài tử chung đụng với Sơ nhi, tình cảm mẫu tử càng sâu đậm thì càng có lợi cho hắn... Hắn biết rất rõ những chuyện ác bản thân đang làm, từng bước ép Vân gia leo lên thuyền của hắn.”
“Ta cảm giác Bình Tây Vương không phải là người như vậy.” Liễu Thiên Thiên đỡ bụng ngồi xuống: “Lần trước Sơ nhi bị thương trở về Vân gia, Bình Tây Vương từng tới thăm mấy lần, ta nhìn ra Bình Tây Vương thật sự có cảm tình với Sơ nhi.”
“Sơ nhi là mỹ nhân đệ nhất kinh thành, có nam nhân nào mà không có cảm tình với Sơ nhi, trong lòng tên súc sinh như Tạ Cảnh Ngọc cũng có một vị trí nhỏ cho Sơ nhi mà.” Vân Trạch đỡ bả vai thê tử: “Nàng đang mang thai, trong lòng tràn ngập mẫu tính nên nhìn ai cũng sẽ nhìn theo hướng tốt, không trách nàng được.”
Liễu Thiên Thiên nhăn mày: “Vậy sao?”
“Thật ra ——” nàng ấy do dự một lúc rồi mở miệng: “Nếu muốn khiến hài tử quay về mà không làm tổn thương bọn nó thì có một biện pháp rất đơn giản.”
Vân Sơ lập tức hỏi dồn: “Đại tẩu, mau nói đi.”
“Là...” Nàng ấy thở dài: “Bây giờ muội là quả phụ, tuy quả phụ tái giá là chuyện khác người triều ta cũng không ban lệnh cấm, nếu muội gả qua đó, trở thành Bình Tây Vương phi thì mọi việc sẽ được giải quyết dễ dàng.”
Vân Sơ vô cùng kinh ngạc, nàng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này...
Vân Trạch lập tức phủ quyết: “Nếu Vân gia gả nữ nhi vào vương phủ thì chứng tỏ Vân gia đã thuộc về đảng phái của Bình Tây Vương, chẳng phải đúng như ý đồ của hắn rồi sao, hắn hại Sơ nhi thảm như vậy, Vân gia còn phải giúp hắn trèo lên vị trí kia sao, chuyện này đối với Vân gia và Sơ nhi mà nói chính là nhục nhã bằng trời.”
Liễu Thiên Thiên không nói nữa.
Chuyện liên quan tới Vân Sơ, nàng ấy còn có thể đưa ra một số ý kiến, nhưng một khi đã nói tới chuyện đoạt đích trên triều thì một nữ nhân như nàng ấy không có chỗ lên tiếng nữa.
Nàng ấy đổi đề tài: “Dùng cơm trước đi.”
Đoàn người đi đến phòng khách dùng cơm.
Lâm thị đã sớm chờ ở đó, bà ấy nhìn Vân Sơ nói: “Sơ nhi, hay là con dọn về nhà ở đi.”
Vân Sơ cười mở miệng: “Con có mua một viện tử ở ngõ Ngọc Lâm phía sau phủ đệ của Vân gia, sau khi con rời khỏi Tạ gia thì sẽ tới đó ở, ngày ngày về nhà cọ cơm, nương đừng chê con phiền là được.”
“Con nha, nhiều bạc đến nỗi không biết tiêu vào đâu sao.” Lâm thị không tán đồng: “Từ khi con xuất các, sân viện của con vẫn luôn được giữ gìn, lãng phí số bạc đó làm gì?”
Vân Sơ không tranh cãi chuyện này, vui vẻ dùng cơm.
Cả nhà dùng bữa xong thì hạ nhân đến báo: “Bình Tây Vương đến, đã tới viện của lão tướng quân.”
Vân Trạch lập tức trầm mặc: “Hắn tìm tổ phụ làm gì?”
Hắn đứng dậy đi tới viện tử của Vân lão tướng quân.
“Đại ca con có chuyện gì vậy?” Lâm thị hoảng sợ: “Sao nhìn nó cứ như muốn đi đánh nhau với Bình Tây Vương thế, ta đi xem thử.”
Vân Sơ cũng lo lắng đại ca thiếu kiên nhẫn sẽ khiến chuyện này bại lộ.
Nàng nhanh chóng đứng dậy đi cùng Lâm thị.
Còn chưa vào sân viện của lão tướng quân, Vân Sơ đã nghe được tiếng cười sang sảng.
“Bình Tây Vương, tiểu tử ngươi thật không tồi!” Vân lão tướng quân vỗ vai Sở Dực: “Hãn phỉ hung hăng nhất Giang Nam chiếm cứ Đông Sơn hơn hai mươi năm, không ngờ lại bị ngươi thu phục chỉ trong một chiêu, hơn nữa còn không mất một binh một tốt, diệu, thật sự là diệu thay.”
“Ta là vãn bối, lão tướng quân gọi tên của ta là được.” Sở Dực vô cùng khiêm tốn: “Ta tới đây là muốn thỉnh giáo lão tướng quân kinh nghiệm chiến đấu trong rừng phong hơn ba mươi năm trước, nghe nói lúc ấy lão tướng quân dùng hai ngàn binh mã đánh lui ba mươi ngàn kỵ binh của kẻ địch, đoạt lại thành trì thất thủ, không biết lão tướng quân đã dùng kế sách gì?”
“Tiểu thế tử và tiểu quận chúa phủ Bình Tây Vương chính là đôi song sinh năm đó muội sinh ra.” Hai mắt Vân Sơ sáng lấp lánh, sau đó lại tối sầm lại: “Muội muốn tới thương lượng với đại ca xem có cách nào để hai hài tử trở về bên cạnh muội không?”
Nàng rất thành thục chuyện đối phó Tạ gia nhưng khi đối mặt với phủ Bình Tây Vương, tay chân nàng lại luống cuống, căn bản không biết bước tiếp theo nên đi như thế nào.
Nàng sợ mới bắt đầu đã làm sai, sẽ khiến cho hai đứa nhỏ chịu tổn thương.
Nàng sợ làm chưa tới, sẽ không giành được hai đứa nhỏ về.
Tình thế khó xử, tiến thoái lưỡng nan.
Trăm lần khó ngàn lần khó, chỉ có thể tìm đại ca hỏi ý kiến.
Vân Trạch lại ngồi xuống: “Sơ nhi, sao hài tử của muội lại trở thành hài tử của Bình Tây Vương, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, bản thân muội đã làm rõ được chưa, có cần ta đi điều tra không?”
Vân Sơ uống ngụm trà, đơn giản kể lại chuyện đêm tân hôn năm năm trước.
“Buồn cười!”
Người lúc nào cũng ôn tồn lễ độ như Vân Trạch lại tức giận đến mức đập bàn, trà nước trên bàn đều bị hắn làm đổ.
“Thảo nào muội muốn tận diệt phủ Tuyên Võ hầu, thì ra, thì ra hắn ta dám làm ra chuyện như vậy!” Ngực hắn phập phồng kịch liệt: “Tạ Cảnh Ngọc thật quá to gan, hắn ta dám tính kế người Vân gia, sao hắn ta lại bệnh c.h.ế.t cơ chứ, hẳn là phải sống, là muốn sống không được, muốn c.h.ế.t không xong, hẳn là phải để ta đích thân kết thúc cuộc sống của hắn ta!”
Vân Sơ rũ mắt.
Nàng không dám nói với đại ca là nàng g.i.ế.c Tạ Cảnh Ngọc.
Nàng sợ đại ca đau lòng tay nàng dính máu...
“Bình Tây Vương, hắn, hắn! Ta vẫn luôn cho rằng hắn là chính nhân quân tử, không ngờ hắn lại xấu xa vô sỉ như vậy!” Cơn giận của Vân Trạch xông thẳng lên đỉnh đầu.
Hắn và Bình Tây Vương Sở Dực cũng trạc tuổi nhau, một người là hoàng tử, một người là nhi tử của đại tướng quân, lúc nhỏ cũng thường gặp mặt trong những buổi yến hội, tuy hai người không tính là hảo bằng hữu nhưng quan hệ cũng thân cận hơn so với người bình thường một chút.
Hắn rất thưởng thức Bình Tây Vương, là một trang tuấn kiệt, là nam nhi đầy hăng hái, người trong quân đều nói Bình Tây Vương nghĩa bạc vân thiên, là một chiến hữu tốt, cũng là một lãnh đạo giỏi.
Hắn thật sự không ngờ Sơ nhi lại bị Bình Tây Vương huỷ đi trong sạch, còn bị cướp mất một đôi nhi nữ.
“Chắc chắn là hắn đã âm mưu từ trước.” Vân Trạch trầm giọng nói: “Hắn biết Vân gia sẽ không nhúng tay vào cuộc chiến đoạt đích nên từ năm năm trước đã mưu tính chuyện này, mục đích là muốn dùng huyết mạch Vân gia để uy h.i.ế.p người Vân gia giúp hắn đoạt lấy ngôi vị hoàng đế! Hắn quả là tâm cơ thâm trầm, mưu tính lớn như vậy! Dám tính kế người Vân gia, dù hắn ta là hoàng tử hay Vương gia thì đều đáng chết!”
“Đại ca, huynh bình tĩnh.” Vân Sơ chậm rãi nói: “Việc cấp bách nhất bây giờ là làm sao để hai đứa nhỏ quay về bên cạnh muội, tiền đề là không gây tổn thương cho hài tử?”
Vân Trạch đè nén cơn giận: “Bình Tây Vương để thỉnh phong thế tử cho Du ca nhi, sẽ không dễ dàng giao hai đứa nhỏ ra, trừ phi hắn không sống được bao lâu, không yên tâm để người khác nuôi dưỡng hài tử, lúc đó mới có thể cam tâm trả hài tử về Vân gia...”
Vân Sơ đột nhiên khựng lại, đang muốn mở miệng nói chuyện thì lại nghe thấy tiếng của đại tẩu: “Theo ý của ta thì huynh muội hai người đã nghĩ sai rồi.”
Liễu Thiên Thiên ôm bụng to đi vào đình.
Nàng ấy tới gọi đôi huynh muội này đi dùng bữa, không ngờ lúc đến gần lại nghe thấy câu chuyện khiến thần trí nàng ấy điên đảo.
Vượt qua khỏi sự khiếp sợ ban đầu, nàng ấy tĩnh tâm suy nghĩ, cuối cùng lại đưa ra kết luận hoàn toàn trái ngược với đôi huynh muội này.
“Hai người có từng nghĩ tới, thật ra ——” Nàng ấy mở miệng: “Bình Tây Vương cũng không vui vẻ gì với đêm động phòng năm năm trước?” Vừa nghe Liễu Thiên Thiên nói, Vân Trạch đã không nhịn được cười, mở miệng nói: “Thiên Thiên, nàng quá ngây thơ rồi... Cho dù tối hôm đó Bình Tây Vương mơ màng hồ đồ làm ra những chuyện không nên làm, nhưng sau đó hắn cũng nguyện ý nuôi nấng hai đứa nhỏ, bây giờ cũng tùy tiện cho hài tử chung đụng với Sơ nhi, tình cảm mẫu tử càng sâu đậm thì càng có lợi cho hắn... Hắn biết rất rõ những chuyện ác bản thân đang làm, từng bước ép Vân gia leo lên thuyền của hắn.”
“Ta cảm giác Bình Tây Vương không phải là người như vậy.” Liễu Thiên Thiên đỡ bụng ngồi xuống: “Lần trước Sơ nhi bị thương trở về Vân gia, Bình Tây Vương từng tới thăm mấy lần, ta nhìn ra Bình Tây Vương thật sự có cảm tình với Sơ nhi.”
“Sơ nhi là mỹ nhân đệ nhất kinh thành, có nam nhân nào mà không có cảm tình với Sơ nhi, trong lòng tên súc sinh như Tạ Cảnh Ngọc cũng có một vị trí nhỏ cho Sơ nhi mà.” Vân Trạch đỡ bả vai thê tử: “Nàng đang mang thai, trong lòng tràn ngập mẫu tính nên nhìn ai cũng sẽ nhìn theo hướng tốt, không trách nàng được.”
Liễu Thiên Thiên nhăn mày: “Vậy sao?”
“Thật ra ——” nàng ấy do dự một lúc rồi mở miệng: “Nếu muốn khiến hài tử quay về mà không làm tổn thương bọn nó thì có một biện pháp rất đơn giản.”
Vân Sơ lập tức hỏi dồn: “Đại tẩu, mau nói đi.”
“Là...” Nàng ấy thở dài: “Bây giờ muội là quả phụ, tuy quả phụ tái giá là chuyện khác người triều ta cũng không ban lệnh cấm, nếu muội gả qua đó, trở thành Bình Tây Vương phi thì mọi việc sẽ được giải quyết dễ dàng.”
Vân Sơ vô cùng kinh ngạc, nàng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này...
Vân Trạch lập tức phủ quyết: “Nếu Vân gia gả nữ nhi vào vương phủ thì chứng tỏ Vân gia đã thuộc về đảng phái của Bình Tây Vương, chẳng phải đúng như ý đồ của hắn rồi sao, hắn hại Sơ nhi thảm như vậy, Vân gia còn phải giúp hắn trèo lên vị trí kia sao, chuyện này đối với Vân gia và Sơ nhi mà nói chính là nhục nhã bằng trời.”
Liễu Thiên Thiên không nói nữa.
Chuyện liên quan tới Vân Sơ, nàng ấy còn có thể đưa ra một số ý kiến, nhưng một khi đã nói tới chuyện đoạt đích trên triều thì một nữ nhân như nàng ấy không có chỗ lên tiếng nữa.
Nàng ấy đổi đề tài: “Dùng cơm trước đi.”
Đoàn người đi đến phòng khách dùng cơm.
Lâm thị đã sớm chờ ở đó, bà ấy nhìn Vân Sơ nói: “Sơ nhi, hay là con dọn về nhà ở đi.”
Vân Sơ cười mở miệng: “Con có mua một viện tử ở ngõ Ngọc Lâm phía sau phủ đệ của Vân gia, sau khi con rời khỏi Tạ gia thì sẽ tới đó ở, ngày ngày về nhà cọ cơm, nương đừng chê con phiền là được.”
“Con nha, nhiều bạc đến nỗi không biết tiêu vào đâu sao.” Lâm thị không tán đồng: “Từ khi con xuất các, sân viện của con vẫn luôn được giữ gìn, lãng phí số bạc đó làm gì?”
Vân Sơ không tranh cãi chuyện này, vui vẻ dùng cơm.
Cả nhà dùng bữa xong thì hạ nhân đến báo: “Bình Tây Vương đến, đã tới viện của lão tướng quân.”
Vân Trạch lập tức trầm mặc: “Hắn tìm tổ phụ làm gì?”
Hắn đứng dậy đi tới viện tử của Vân lão tướng quân.
“Đại ca con có chuyện gì vậy?” Lâm thị hoảng sợ: “Sao nhìn nó cứ như muốn đi đánh nhau với Bình Tây Vương thế, ta đi xem thử.”
Vân Sơ cũng lo lắng đại ca thiếu kiên nhẫn sẽ khiến chuyện này bại lộ.
Nàng nhanh chóng đứng dậy đi cùng Lâm thị.
Còn chưa vào sân viện của lão tướng quân, Vân Sơ đã nghe được tiếng cười sang sảng.
“Bình Tây Vương, tiểu tử ngươi thật không tồi!” Vân lão tướng quân vỗ vai Sở Dực: “Hãn phỉ hung hăng nhất Giang Nam chiếm cứ Đông Sơn hơn hai mươi năm, không ngờ lại bị ngươi thu phục chỉ trong một chiêu, hơn nữa còn không mất một binh một tốt, diệu, thật sự là diệu thay.”
“Ta là vãn bối, lão tướng quân gọi tên của ta là được.” Sở Dực vô cùng khiêm tốn: “Ta tới đây là muốn thỉnh giáo lão tướng quân kinh nghiệm chiến đấu trong rừng phong hơn ba mươi năm trước, nghe nói lúc ấy lão tướng quân dùng hai ngàn binh mã đánh lui ba mươi ngàn kỵ binh của kẻ địch, đoạt lại thành trì thất thủ, không biết lão tướng quân đã dùng kế sách gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.