Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ
Chương 462
Triệu Văn Đồ
24/07/2024
Mấy hôm trước, Nhiếp Chính Vương Sở Thụy tới tìm hắn ta, hứa hẹn chỉ cần hắn ta g.i.ế.c c.h.ế.t huynh trưởng thì sẽ giúp hắn ta trở thành gia chủ của Nhiếp gia.
Còn đề bạt hắn ta ngồi vào vị trí của huynh trưởng, ban cho Nhiếp gia một tòa nhà lớn.
Những năm gần đây, Nhiếp gia càng ngày càng đông nhưng căn nhà vẫn cứ nhỏ như vậy, chỉ là một tiểu viện tử tam tiến, còn thua kém cả một thương hộ bình thường, uổng cho huynh trưởng hắn ta là một trọng thần Nhị phẩm ở trong triều.
Cả nhà huynh trưởng ở chủ viện, cả nhà hắn ta ở thiên viện, bởi vì nhà quá nhỏ nên hắn to có muốn nạp thiếp cũng chỉ có thể nạp hai người, bởi vì không có nơi cho bọn họ ở.
Hắn ta không rõ tại sao Nhiếp gia đã có một đại quan Nhị phẩm mà cuộc sống lại vẫn cứ như lấy trứng chọi đá như vậy.
Vì thế mà hắn ta và huynh trưởng đã từng cãi nhau rất nhiều lần nhưng đều vô dụng, huynh trưởng là một người vô cùng quật cường.
Mãi đến khi Nhiếp Chính Vương tìm tới, đưa ra đủ loại điều kiện, hắn ta lập tức động tâm, nghe theo mưu kế của Nhiếp Chính Vương, g.i.ế.c c.h.ế.t huynh trưởng của mình.
Nhưng khi huynh trưởng tắt thở, hắn ta đã hối hận.
Bây giờ lại càng hối hận tới xanh ruột.
Nhưng hắn ta không thể nào khai ra người đứng đằng sau, nếu không thê nhi của hắn ta cũng sẽ c.h.ế.t theo.
Nhiếp Thân giương mắt nhìn về phía Nhiếp Chính Vương đang đứng trong đám người.
Hắn ta nhìn rất rõ sự uy h.i.ế.p từ trong đôi mắt đó.
“Là ta ghen ghét huynh trưởng, ghen ghét hắn một bước lên mây, ghen ghét hắn được Thái Hậu ưu ái!” Nhiếp Thân nhắm mắt: “Ta hối hận, ta nguyện ý đền mạng cho huynh trưởng!”
Hắn ta lập tức đứng dậy đập đầu vào núi giả ở Trích Nguyệt Các, lập tức tắt thở.
Một đám người ồ lên.
Vân Sơ nhắm mắt lại.
Nếu cuộc chiến giữa nàng và Sở Thụy còn chưa kết thúc thì sẽ còn có thêm nhiều người tử vong.
Chết trên chiến trường là cái c.h.ế.t có ý nghĩa.
Chết trong cuộc nội đấu thì là gì chứ.
Nàng chậm rãi nói: “Thọ yến của Hoàng Thượng dừng ở đây, đều trở về đi.”
Đám quan viên đưa theo nữ quyến rời cung.
Nhóm cung tỳ lập tức lau dọn Trích Nguyệt Các, trông cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Người Nhiếp gia cũng đã tới, là lão gia tử Nhiếp gia đến nhận xác của cả hai đích tử.
Sáng nay lão nhân gia vừa trải qua nỗi đau mất thê tử, chỉ mới hơn nửa ngày mà cả hai đích tử cũng qua đời, trong một ngày mà mất đi ba người thân nhất.
“Con ơi...” Nhiếp lão gia tử đau đến đứt ruột đứt gan: “Thái Hậu nương nương, thứ tử của lão thần gây họa, lão thần nguyện chịu tội...”
Hốc mắt Vân Sơ ửng đỏ: “Là ta không bảo vệ được Nhiếp Chu, là ta sai... Lão gia tử cứ yên tâm, ta sẽ tận hết sức lực báo thù cho Nhiếp Chu, xin hãy tin tưởng ta.”
Nhiếp lão gia tử nghẹn ngào: “Củng cố giang sơn quan trọng hơn việc báo thù, Thái Hậu nương nương chớ nên vì tranh đấu giữa hai huynh đệ bọn nó mà làm ảnh hưởng đại kế.”
“Cứ lo hậu sự cho Nhiếp Chu trước đi.” Vân Sơ nhẹ giọng nói: “Ta sẽ nhờ Vân gia tìm một nơi phong thuỷ bảo địa để Nhiếp đại nhân an nghỉ.”
Nhiếp gia nghèo, sợ là không tìm được đất chôn, có lẽ chỉ có thể mai táng tùy tiện trên đỉnh núi nào đó.
Nhiếp lão gia tử tạ rồi lại tạ, sau đó mới đưa t.h.i t.h.ể của hai nhi tử rời đi.
Nhìn thân hình kham khổ của lão nhân gia, chóp mũi Vân Sơ bỗng nhiên chua xót, vội vàng lấy khăn lau nước mắt.
“Thái Hậu quả là thông minh hơn cả tưởng tượng của ta.”
Một âm thanh vang lên từ phía sau.
Vân Sơ quay đầu, nhìn thấy Sở Thụy.
Sở Thụy bước lên trước: “Ta g.i.ế.c một tướng của Thái Hậu, Thái Hậu lại chặt đứt một cánh tay của ta, chúng ta cứ giao đấu như vậy, cuối cùng triều đình lại bị tổn hại, rõ ràng có thể không cần như vậy, ngươi nói xem, tại sao cứ phải g.i.ế.c chóc mãi như thế?”
Chiều hôm buông xuống.
Ánh đèn rực rỡ nổi lên. Khóe môi Vân Sơ treo lên một nụ cười lạnh lẽo: “Đúng vậy, vì sao cứ phải g.i.ế.c chóc mãi như vậy?”
“Vân Sơ, lời khi trước ta nói vẫn còn tính.” Ngữ khí của Sở Thụy trở nên nhu hòa: “Đổi thân phận gả cho ta, ta sẽ để nhi tử thân sinh của ngươi lên làm hoàng đế.”
“Nhưng Giác ca nhi cũng không phải nhi tử thân sinh của ngươi.” Vân Sơ mở miệng: “Ngươi nguyện ý để cho một người không cùng huyết mạch với ngươi ngồi lên ngôi vị hoàng đế sao?”
Biểu cảm của Sở Thụy càng thêm ôn nhu.
Lúc trước hắn ta nói tới chuyện này, Vân Sơ chỉ tỏ vẻ phẫn nộ, nhưng ngày hôm nay nàng lại hỏi lại, chứng tỏ nàng đã lay động.
Trước nay nàng luôn là nữ tử thông tuệ, nàng rất rõ ràng nếu cả hai bên cứ tiếp tục tranh đấu như vậy thì hoàn toàn không tốt cho Đại Tấn.
Cho nên nàng sẽ thỏa hiệp.
Sở Thụy gật đầu: “Ta chỉ muốn khôi phục giang sơn của phụ thân, chỉ cần giang sơn có thể tiếp nối từ ta thì cũng xem như đã hoàn thành di nguyện của phụ thân.”
Vân Sơ đảo mắt, tầm mắt vẫn luôn quan sát tiểu thái giám luôn cúi đầu đứng sau lưng Sở Thụy, cảm giác tồn tại của gã ta vô cùng thấp: “Ngay cả ngôi vị hoàng đế mà Nhiếp Chính Vương cũng bỏ được thì chắc là cũng không ngại cho ta mượn người dùng một chút đâu nhỉ.”
Vẻ mặt ôn nhu của Sở Thụy lập tức biến mất không còn thấy đâu.
Vân Sơ cười: “Bởi vì ngôi vị hoàng đế vốn không thuộc về ngươi cho nên ngươi có thể hào phóng tặng cho bất kỳ ai, mà tiểu thái giám này lại chính là người của ngươi cho nên ngươi mới luyến tiếc, xem ra không thể tin lời Nhiếp Chính Vương nói rồi.”
“Đổi người khác.” Sở Thụy mở miệng: “Bất kỳ người nào, ta cũng có thể cho ngươi.”
“Nếu Nhiếp Chính Vương không có thành ý thì không cần nhắc lại việc này đâu.”
Vân Sơ nói xong thì xoay người rời đi.
Về đến An Khang Cung, nàng dặn dò Thu Đồng: “Thử tra một số chi tiết về tiểu thái giám tên Đa Bảo bên cạnh Sở Thụy xem.”
Đa Bảo là người Sở Thụy tín nhiệm nhất, nếu có thể ra tay từ chỗ Đa Bảo... nhưng cũng khó nói lắm, Sở Thụy che chở Đa Bảo như vậy, chưa chắc Đa Bảo sẽ phản bội Sở Thụy.
Dù như thế nào thì cũng phải tra thêm chi tiết rồi tính tiếp.
Trong buổi thượng triều ngày hôm sau, người nào sẽ được chọn làm tân Đại Lý Tự Khanh trở thành tiêu điểm, rất nhiều người lên tiếng đề cử một số quan viên.
Vân Sơ chọn một người thuộc phái trung lập làm Đại Lý Tự Khanh.
Sau khi tan triều, Vân Sơ cho người đi mời Lý thủ phụ tới.
“Thần bái kiến Thái Hậu.”
“Không cần đa lễ, Lý đại nhân, ngồi đi.” Vân Sơ sai cung nữ dâng trà, sau đó cho hạ nhân lui xuống rồi nói thẳng vào vấn đề: “Nhiếp gia ba đời đều là trung thần, lại phải c.h.ế.t thảm như vậy, ta nghĩ Lý đại nhân chắc cũng không muốn nhìn thấy tình trạng này tiếp tục xảy ra.”
Tâm tình của Lý thủ phụ có chút nặng nề.
Gần đây, mấy quan viên Lục phẩm Thất phẩm trong triều cứ liên tục c.h.ế.t bất đắc kỳ tử, sau đó Nhiếp Chính Vương lại đề bạt người của mình bổ sung vào những vị trí này.
Phùng gia nhà mẹ đẻ của Thái Hậu bị lưu đày khi trước, Lâm gia nhà mẫu phi của Nhiếp Chính Vương đã suy sụp, đều được Nhiếp Chính Vương đề cử vào triều làm quan.
Triều đình càng ngày càng bị chướng khí vây mù mịt.
Ông ấy trầm giọng mở miệng nói: “Không biết Thái Hậu có ý gì?”
Vân Sơ mở miệng nói: “Ai gia muốn liên hợp văn võ đại thần, bãi miễn Nhiếp Chính Vương.”
Nhiếp Chính Vương được tiên hoàng sắc phong, đứng đầu trong số năm vị đại thần phụ quốc, dưới tình huống không phạm vào đại tội mưu nghịch thì dù có là đương kim hoàng thượng cũng không có tư cách phế bỏ hắn ta.
Nếu có thể liên thủ với bá quan văn võ đồng lòng tạo áp lực thì Nhiếp Chính Vương chắc chắn sẽ bị bãi miễn.
Có một triều đại trước Đại Tấn, có một vị hoàng đế sau khi kế vị hoang dâm vô đạo, vì thế mà bá quan văn võ đồng lòng thượng tấu, trực tiếp phế bỏ đương kim hoàng đế.
Bây giờ chỉ là liên hợp phế bỏ một Vương gia mà thôi, cũng không phải là chuyện kinh thiên động địa gì.
Lý thủ phụ không nhịn được bưng chung trà uống một ngụm.
Nếu có thể tập hợp được thế lực của tất cả đại thần trong triều thì quả thật có thể lật đổ Nhiếp Chính Vương.
Nhưng sau đó thì sao?
Chẳng phải sẽ là tình cảnh Thái Hậu chuyên chính sao, ngoại thích Vân gia tham gia vào chính sự, có khi nào triều đình vẫn chướng khí mù mịt như vậy không?
Hơn nữa đương kim hoàng thượng cũng không phải hài tử thân sinh của Thái Hậu.
Giống như tiên hoàng không phải thân sinh của tiên Thái Hậu vậy, cho nên tiên Thái Hậu mới âm thầm mưu phản.
Còn đề bạt hắn ta ngồi vào vị trí của huynh trưởng, ban cho Nhiếp gia một tòa nhà lớn.
Những năm gần đây, Nhiếp gia càng ngày càng đông nhưng căn nhà vẫn cứ nhỏ như vậy, chỉ là một tiểu viện tử tam tiến, còn thua kém cả một thương hộ bình thường, uổng cho huynh trưởng hắn ta là một trọng thần Nhị phẩm ở trong triều.
Cả nhà huynh trưởng ở chủ viện, cả nhà hắn ta ở thiên viện, bởi vì nhà quá nhỏ nên hắn to có muốn nạp thiếp cũng chỉ có thể nạp hai người, bởi vì không có nơi cho bọn họ ở.
Hắn ta không rõ tại sao Nhiếp gia đã có một đại quan Nhị phẩm mà cuộc sống lại vẫn cứ như lấy trứng chọi đá như vậy.
Vì thế mà hắn ta và huynh trưởng đã từng cãi nhau rất nhiều lần nhưng đều vô dụng, huynh trưởng là một người vô cùng quật cường.
Mãi đến khi Nhiếp Chính Vương tìm tới, đưa ra đủ loại điều kiện, hắn ta lập tức động tâm, nghe theo mưu kế của Nhiếp Chính Vương, g.i.ế.c c.h.ế.t huynh trưởng của mình.
Nhưng khi huynh trưởng tắt thở, hắn ta đã hối hận.
Bây giờ lại càng hối hận tới xanh ruột.
Nhưng hắn ta không thể nào khai ra người đứng đằng sau, nếu không thê nhi của hắn ta cũng sẽ c.h.ế.t theo.
Nhiếp Thân giương mắt nhìn về phía Nhiếp Chính Vương đang đứng trong đám người.
Hắn ta nhìn rất rõ sự uy h.i.ế.p từ trong đôi mắt đó.
“Là ta ghen ghét huynh trưởng, ghen ghét hắn một bước lên mây, ghen ghét hắn được Thái Hậu ưu ái!” Nhiếp Thân nhắm mắt: “Ta hối hận, ta nguyện ý đền mạng cho huynh trưởng!”
Hắn ta lập tức đứng dậy đập đầu vào núi giả ở Trích Nguyệt Các, lập tức tắt thở.
Một đám người ồ lên.
Vân Sơ nhắm mắt lại.
Nếu cuộc chiến giữa nàng và Sở Thụy còn chưa kết thúc thì sẽ còn có thêm nhiều người tử vong.
Chết trên chiến trường là cái c.h.ế.t có ý nghĩa.
Chết trong cuộc nội đấu thì là gì chứ.
Nàng chậm rãi nói: “Thọ yến của Hoàng Thượng dừng ở đây, đều trở về đi.”
Đám quan viên đưa theo nữ quyến rời cung.
Nhóm cung tỳ lập tức lau dọn Trích Nguyệt Các, trông cứ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Người Nhiếp gia cũng đã tới, là lão gia tử Nhiếp gia đến nhận xác của cả hai đích tử.
Sáng nay lão nhân gia vừa trải qua nỗi đau mất thê tử, chỉ mới hơn nửa ngày mà cả hai đích tử cũng qua đời, trong một ngày mà mất đi ba người thân nhất.
“Con ơi...” Nhiếp lão gia tử đau đến đứt ruột đứt gan: “Thái Hậu nương nương, thứ tử của lão thần gây họa, lão thần nguyện chịu tội...”
Hốc mắt Vân Sơ ửng đỏ: “Là ta không bảo vệ được Nhiếp Chu, là ta sai... Lão gia tử cứ yên tâm, ta sẽ tận hết sức lực báo thù cho Nhiếp Chu, xin hãy tin tưởng ta.”
Nhiếp lão gia tử nghẹn ngào: “Củng cố giang sơn quan trọng hơn việc báo thù, Thái Hậu nương nương chớ nên vì tranh đấu giữa hai huynh đệ bọn nó mà làm ảnh hưởng đại kế.”
“Cứ lo hậu sự cho Nhiếp Chu trước đi.” Vân Sơ nhẹ giọng nói: “Ta sẽ nhờ Vân gia tìm một nơi phong thuỷ bảo địa để Nhiếp đại nhân an nghỉ.”
Nhiếp gia nghèo, sợ là không tìm được đất chôn, có lẽ chỉ có thể mai táng tùy tiện trên đỉnh núi nào đó.
Nhiếp lão gia tử tạ rồi lại tạ, sau đó mới đưa t.h.i t.h.ể của hai nhi tử rời đi.
Nhìn thân hình kham khổ của lão nhân gia, chóp mũi Vân Sơ bỗng nhiên chua xót, vội vàng lấy khăn lau nước mắt.
“Thái Hậu quả là thông minh hơn cả tưởng tượng của ta.”
Một âm thanh vang lên từ phía sau.
Vân Sơ quay đầu, nhìn thấy Sở Thụy.
Sở Thụy bước lên trước: “Ta g.i.ế.c một tướng của Thái Hậu, Thái Hậu lại chặt đứt một cánh tay của ta, chúng ta cứ giao đấu như vậy, cuối cùng triều đình lại bị tổn hại, rõ ràng có thể không cần như vậy, ngươi nói xem, tại sao cứ phải g.i.ế.c chóc mãi như thế?”
Chiều hôm buông xuống.
Ánh đèn rực rỡ nổi lên. Khóe môi Vân Sơ treo lên một nụ cười lạnh lẽo: “Đúng vậy, vì sao cứ phải g.i.ế.c chóc mãi như vậy?”
“Vân Sơ, lời khi trước ta nói vẫn còn tính.” Ngữ khí của Sở Thụy trở nên nhu hòa: “Đổi thân phận gả cho ta, ta sẽ để nhi tử thân sinh của ngươi lên làm hoàng đế.”
“Nhưng Giác ca nhi cũng không phải nhi tử thân sinh của ngươi.” Vân Sơ mở miệng: “Ngươi nguyện ý để cho một người không cùng huyết mạch với ngươi ngồi lên ngôi vị hoàng đế sao?”
Biểu cảm của Sở Thụy càng thêm ôn nhu.
Lúc trước hắn ta nói tới chuyện này, Vân Sơ chỉ tỏ vẻ phẫn nộ, nhưng ngày hôm nay nàng lại hỏi lại, chứng tỏ nàng đã lay động.
Trước nay nàng luôn là nữ tử thông tuệ, nàng rất rõ ràng nếu cả hai bên cứ tiếp tục tranh đấu như vậy thì hoàn toàn không tốt cho Đại Tấn.
Cho nên nàng sẽ thỏa hiệp.
Sở Thụy gật đầu: “Ta chỉ muốn khôi phục giang sơn của phụ thân, chỉ cần giang sơn có thể tiếp nối từ ta thì cũng xem như đã hoàn thành di nguyện của phụ thân.”
Vân Sơ đảo mắt, tầm mắt vẫn luôn quan sát tiểu thái giám luôn cúi đầu đứng sau lưng Sở Thụy, cảm giác tồn tại của gã ta vô cùng thấp: “Ngay cả ngôi vị hoàng đế mà Nhiếp Chính Vương cũng bỏ được thì chắc là cũng không ngại cho ta mượn người dùng một chút đâu nhỉ.”
Vẻ mặt ôn nhu của Sở Thụy lập tức biến mất không còn thấy đâu.
Vân Sơ cười: “Bởi vì ngôi vị hoàng đế vốn không thuộc về ngươi cho nên ngươi có thể hào phóng tặng cho bất kỳ ai, mà tiểu thái giám này lại chính là người của ngươi cho nên ngươi mới luyến tiếc, xem ra không thể tin lời Nhiếp Chính Vương nói rồi.”
“Đổi người khác.” Sở Thụy mở miệng: “Bất kỳ người nào, ta cũng có thể cho ngươi.”
“Nếu Nhiếp Chính Vương không có thành ý thì không cần nhắc lại việc này đâu.”
Vân Sơ nói xong thì xoay người rời đi.
Về đến An Khang Cung, nàng dặn dò Thu Đồng: “Thử tra một số chi tiết về tiểu thái giám tên Đa Bảo bên cạnh Sở Thụy xem.”
Đa Bảo là người Sở Thụy tín nhiệm nhất, nếu có thể ra tay từ chỗ Đa Bảo... nhưng cũng khó nói lắm, Sở Thụy che chở Đa Bảo như vậy, chưa chắc Đa Bảo sẽ phản bội Sở Thụy.
Dù như thế nào thì cũng phải tra thêm chi tiết rồi tính tiếp.
Trong buổi thượng triều ngày hôm sau, người nào sẽ được chọn làm tân Đại Lý Tự Khanh trở thành tiêu điểm, rất nhiều người lên tiếng đề cử một số quan viên.
Vân Sơ chọn một người thuộc phái trung lập làm Đại Lý Tự Khanh.
Sau khi tan triều, Vân Sơ cho người đi mời Lý thủ phụ tới.
“Thần bái kiến Thái Hậu.”
“Không cần đa lễ, Lý đại nhân, ngồi đi.” Vân Sơ sai cung nữ dâng trà, sau đó cho hạ nhân lui xuống rồi nói thẳng vào vấn đề: “Nhiếp gia ba đời đều là trung thần, lại phải c.h.ế.t thảm như vậy, ta nghĩ Lý đại nhân chắc cũng không muốn nhìn thấy tình trạng này tiếp tục xảy ra.”
Tâm tình của Lý thủ phụ có chút nặng nề.
Gần đây, mấy quan viên Lục phẩm Thất phẩm trong triều cứ liên tục c.h.ế.t bất đắc kỳ tử, sau đó Nhiếp Chính Vương lại đề bạt người của mình bổ sung vào những vị trí này.
Phùng gia nhà mẹ đẻ của Thái Hậu bị lưu đày khi trước, Lâm gia nhà mẫu phi của Nhiếp Chính Vương đã suy sụp, đều được Nhiếp Chính Vương đề cử vào triều làm quan.
Triều đình càng ngày càng bị chướng khí vây mù mịt.
Ông ấy trầm giọng mở miệng nói: “Không biết Thái Hậu có ý gì?”
Vân Sơ mở miệng nói: “Ai gia muốn liên hợp văn võ đại thần, bãi miễn Nhiếp Chính Vương.”
Nhiếp Chính Vương được tiên hoàng sắc phong, đứng đầu trong số năm vị đại thần phụ quốc, dưới tình huống không phạm vào đại tội mưu nghịch thì dù có là đương kim hoàng thượng cũng không có tư cách phế bỏ hắn ta.
Nếu có thể liên thủ với bá quan văn võ đồng lòng tạo áp lực thì Nhiếp Chính Vương chắc chắn sẽ bị bãi miễn.
Có một triều đại trước Đại Tấn, có một vị hoàng đế sau khi kế vị hoang dâm vô đạo, vì thế mà bá quan văn võ đồng lòng thượng tấu, trực tiếp phế bỏ đương kim hoàng đế.
Bây giờ chỉ là liên hợp phế bỏ một Vương gia mà thôi, cũng không phải là chuyện kinh thiên động địa gì.
Lý thủ phụ không nhịn được bưng chung trà uống một ngụm.
Nếu có thể tập hợp được thế lực của tất cả đại thần trong triều thì quả thật có thể lật đổ Nhiếp Chính Vương.
Nhưng sau đó thì sao?
Chẳng phải sẽ là tình cảnh Thái Hậu chuyên chính sao, ngoại thích Vân gia tham gia vào chính sự, có khi nào triều đình vẫn chướng khí mù mịt như vậy không?
Hơn nữa đương kim hoàng thượng cũng không phải hài tử thân sinh của Thái Hậu.
Giống như tiên hoàng không phải thân sinh của tiên Thái Hậu vậy, cho nên tiên Thái Hậu mới âm thầm mưu phản.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.