Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ
Chương 463
Triệu Văn Đồ
24/07/2024
“Lý đại nhân đang lo lắng chuyện gì?” Vân Sơ trầm ổn lên tiếng: “Lo lắng ai gia chuyên chính, lo lắng Vân gia phát triển rực rỡ, hay là lo lắng ai gia nâng đỡ ấu tử thượng vị?”
Lý thủ phụ kinh ngạc vì sự thông tuệ của Vân Sơ, ông ấy đứng dậy nói: “Thần biết nghi kỵ như vậy là bất kính, nhưng quả thật đó là điều thần băn khoăn.”
“Vậy để ai gia nói một lời thật lòng với Lý đại nhân.” Vân Sơ nhẹ giọng nói: “Đương kim hoàng thượng chính là thân sinh của ai gia, chi tiết chuyện này ai gia cũng không tiện nhiều lời.”
Lý thủ phụ không thể nào tin nổi.
Phản ứng đầu tiên của ông ấy chính là không thể nào có chuyện này, nhưng ngay sau đó lại nhớ tới gương mặt của trưởng công chúa Sở Trường Sinh, có thể nói là giống hệt Thái Hậu.
Phu nhân của ông ấy còn từng nói trưởng công chúa và Thái Hậu rất có tướng mẫu tử, căn bản không khác gì mẫu tử thân sinh.
Thì ra lại là thân sinh thật.
“Còn việc ai gia có chuyên quyền hay không, Lý đại nhân càng không cần lo lắng.” Vân Sơ cười mở miệng: “Đợi đến khi Nhiếp Chính Vương bị phế bỏ, ai gia cũng đồng thời kết thúc buông rèm nhiếp chính, trả lại triều chính cho ấu đế.”
Mục đích nàng thượng triều là để đối đầu với Sở Thụy.
Sở Thụy ngã thì nàng không cần phải lên triều làm gì nữa.
Nàng hoàn toàn không có hứng thú với quyền thế, nàng chỉ muốn che chở Du ca nhi mà thôi.
“Nếu Thái Hậu nương nương đã nói như thế thì thần nguyện cống hiến sức lực cho Thái Hậu.” Lý thủ phụ chắp tay: “Phe phái quan lại trong triều vô cùng phức tạp, xin Thái Hậu cho thần một ít thời gian thuyết phục những người này, đợi đến khi thời cơ chín muồi thì đại sự tất thành.”
Vân Sơ đứng lên: “Làm phiền Lý đại nhân.”
Chớp mắt một cái đã đến đêm ba mươi.
Sáng sớm, đưa tang Nhiếp Chu, Vân Sơ lặng lẽ rời cung, tự mình đưa hắn nhập táng.
Tuyết bay lả tả, cả hoàng thành ngân trang tố khỏa, đám cung nhân từ sáng đến tối đều bận rộn quét tuyết.
Bởi vì vừa mới làm thọ yến mấy hôm trước nên tiệc trừ tịch trong cung Vân Sơ cũng chỉ sau người làm đơn giản là được, không mời đại thần trong triều, chỉ có người hoàng thất tụ tập ăn một bữa cơm đoàn viên.
“Mùa đông năm nay thật lạnh quá.” Ân thái phi khoác áo lông chồn ngồi trên ghế, không khỏi thở dài: “Cũng không biết Dực nhi hắn...”
Vân Sơ ngắt lời bà ấy: “Hôm nay là đêm giao thừa, chúng ta nói chút chuyện vui đi.”
Vân thái phi nhấp môi cười nói: “Nhìn Du ca nhi xem, càng ngày càng có bộ dáng của hoàng đế.”
“Làm hoàng đế thật phiền.” Sở Hoằng Du chu miệng: “Ngày nào cũng phải dậy sớm như vậy, còn phải vào triều, xong rồi còn phải đi học, buổi tối còn phải học phê tấu chương, a, sao lại nhiều chuyện như vậy, con không còn thời gian học võ.”
Nghe hắn oán giận như thế, tất cả mọi người đều bật cười.
Thập hoàng tử non nớt mở lời: “Chờ ta trưởng thành, ta giúp ngươi phê tấu chương.”
Thân mẫu của nó vội vàng che miệng nhi tử rồi quát lớn: “Tấu chương là thứ gì, sao có thể để con phê duyệt, không hiểu thì đừng nói bậy.”
Sau đó lại nhìn về phía Vân Sơ nói: “Thái Hậu, lão thập còn nhỏ, không hiểu chuyện, nó không có ý kia đâu.”
“Đều là người trong nhà, Tuyên thái phi không cần cẩn thận như vậy.” Vân Sơ mở miệng nói: “Dù là Thái Tử Sở Dực lúc đầu hay là hoàng đế Du ca nhi bây giờ đều không phải là người tàn nhẫn độc ác. Lão thất lão cửu lão thập, các ngươi có thể chọn vào triều làm quan, cũng có thể chọn đến đất phong sinh sống, cái này đều do các ngươi lựa chọn.”
Tuyên thái phi do dự mở miệng: “Nếu nó đến đất phong, ta, ta có thể đi theo không?”
Thế cục ở hoàng thành quá phức tạp, bà ấy sợ nếu cứ tiếp tục thế này thì nhi tử nhà mình sẽ bị cuốn vào vòng xoáy này rồi c.h.ế.t thảm trong đó.
Bà ấy chỉ có mỗi nhi tử này, là chỗ dựa nửa đời sau của bà ấy, bà ấy chẳng có hứng thú gì với ngôi vị hoàng đế, chỉ mong có thể tránh thật xa, bảo vệ được bản thân và hài tử là đủ.
“Từ xưa đến nay không có quy củ cho cung phi đến đất phong.” Vân thái phi thở dài, nếu có thể đi thì bà ấy cũng muốn đến Hiếu Xương ở cùng lão bát.
“Đúng là không có quy củ như vậy.” Vân Sơ tiếp lời: “Nhưng quy củ cũng do con người định ra mà thôi.”
Hai mắt Tuyên thái phi lập tức lộ ra vẻ chờ mong. “Nếu phiên vương có thể trị vì đất phong thật tốt thì mời mẫu phi tiến của mình đến đất phong ở một thời gian cũng không thành vấn đề, không phải là chuyện gì lớn.” Vân Sơ cười mở miệng: “Nghe nói sau khi lão bát đến Hiếu Xương, thổ phỉ bên đó không dám ngoi đầu dậy nữa, chờ đến đầu xuân, nếu cô cô nhớ lão bát thì tới Hiếu Xương thăm hắn đi, phong cảnh núi sông trên đường đi cũng không tệ.”
Vân thái phi mừng rỡ nói: “Được được được, vậy đa tạ Sơ nhi.”
Bà ấy biết Sơ nhi đang biểu hiện cho những thái phi khác xem, muốn nói với đám thái phi đó rằng nếu phiên vương biểu hiện tốt thì có thể cho mẫu tử bọn họ đoàn tụ.
Cũng tiện bề mượn sức nhà mẹ của những thái phi này, cho dùng bản thân không dùng tới thì cũng không để bọn họ trở thành thanh đao trong tay Sở Thụy.
Vân Sơ cười cười nói nói cùng mọi người một lúc rồi đứng dậy rời tiệc.
Mặc kệ mấy hoàng tử còn lại này có đến đất phong hay không thì đối với nàng cũng không có ích lợi gì, nàng tôn trọng lựa chọn của bọn họ.
Nàng đứng dậy rời khỏi đại điện, không về An Khang Cung mà lại đến thiên điện của Lê Tĩnh Xu.
Sau khi tiên hoàng băng hà, Lê Tĩnh Xu đi hay ở cũng trở thành một vấn đề lớn, bởi vì Lê Tĩnh Xu không phải là cung phi, không được xem là ngọc điệp của hoàng thất, không hợp ở lại trong cung.
Nhưng Lê gia đã ngã, Lê Tĩnh Xu quả thật đã không còn chỗ để đi, trong cung tạm thời không có người mới đến nên Vân Sơ vẫn giữ bà ấy lại.
Dù sao cũng là một người đáng thương.
“Nhị Lang, là Nhị Lang tới sao?”
Người bên trong đi ra, nhìn thấy Vân Sơ thì có chút thất vọng: “Thì ra là Bình Tây Vương phi.”
Ký ức của bà ấy vẫn dừng lại ở buổi đầu tiên được Vân Sơ cứu, bà ấy vẫn nghĩ rằng bây giờ Vân Sơ vẫn là Bình Tây Vương phi.
Vân Sơ cũng không sửa lại, mở miệng nói: “Bên ngoài lạnh lắm, Lê cô nương vào nhà ngồi đi, hôm nay Nhị Lang rất bận, sẽ không tới.”
Lê Tĩnh Xu ngồi trên giường bắt đầu thêu hoa: “Nhị Lang nói thích ta thêu bao gối cho chàng, ta đã thêu xong mười mấy cái rồi, sao chàng còn chưa đến.”
Vân Sơ không biết phải nói gì, chỉ có thể thở dài.
Lê Tĩnh Xu cũng chỉ trông bình thường được một lúc như vậy, rất nhanh đã trở lại trạng thái điên cuồng, sau khi uống thuốc thì đi ngủ.
Vân Sơ đứng trong sân dặn dò hạ nhân: “Đừng bao giờ cắt xén chi phí, nếu có người nào dám làm trái, ai gia tuyệt đối không xử nhẹ.”
Đêm tất niên cần phải đón giao thừa, Vân Sơ đón giao thừa cùng ba hài tử, nhưng vừa tới nửa đêm, mẫu tử bốn người đã ngủ mất, sáng hôm sau, Vân Sơ tỉnh giấc vì bị người nào đó vạch mắt.
Tiểu gia hỏa Giác ca nhi kia thức rồi cũng không khóc nháo, chỉ ngồi lên bụng Vân Sơ, dùng sức vạch mắt nàng ra, còn cười khanh khách.
“Tên nhóc hư hỏng này.”
Vân Sơ bế thằng bé, hôn lên gương mặt nhỏ của bé con.
Sở Hoằng Du cùng Sở Trường Sinh cũng tỉnh.
Hiếm khi không phải thượng triều, Sở Hoằng Du lập tức ăn vạ trong phòng Vân Sơ, chơi đùa cùng đệ đệ muội muội.
Một lúc sau đã có người lục tục tới chúc tết, An Khang Cung cũng không quá quạnh quẽ.
Ngày tháng cứ trôi qua như vậy cho tới ngày mùng bảy tháng giêng.
Buổi thượng triều đầu tiên của năm mới được mở màn bằng một chuyện vô cùng hân hoan.
Chuyện là một trăm ngàn đại quân được phái đến phía đông tiếp viện vào cuối năm ngoái đã hội họp với một trăm mấy chục ngàn đại quân ở đó, cùng nhau bố trí chiến lược tác chiến.
Đợi khi vũ khí tác chiến sắc bén được chuyển tới đó, bọn họ lập tức chủ động tuyên chiến.
Đông Lăng cũng xem như là đại vương trên biển cả, vô cùng khinh thường quân bộ của Đại Tấn, bọn chúng cũng chỉ phái tám chục ngàn quân đối đầu với hai trăm ngàn quân binh Đại Tấn.
Nếu dựa theo chiến thuật trước kia, tám mươi ngàn binh này có thể g.i.ế.c c.h.ế.t ít nhất ba mươi ngàn quân Đại Tấn, nhưng lần này Đông Lăng đã tính sai.
Bọn chúng có làm thế nào cũng không ngờ được Đại Tấn lại nghiên cứu ra một thứ vũ khí mới, khi thuyền chiến của bọn chúng tới gần, thứ đó đột nhiên rơi xuống găm chặt vào thuyền của bọn chúng, bọn chúng muốn chạy cũng không chạy được, bởi vì thứ kia được trang bị rất nhiều đinh sắt, cắm thật sâu vào boong tàu của bọn chúng.
Lý thủ phụ kinh ngạc vì sự thông tuệ của Vân Sơ, ông ấy đứng dậy nói: “Thần biết nghi kỵ như vậy là bất kính, nhưng quả thật đó là điều thần băn khoăn.”
“Vậy để ai gia nói một lời thật lòng với Lý đại nhân.” Vân Sơ nhẹ giọng nói: “Đương kim hoàng thượng chính là thân sinh của ai gia, chi tiết chuyện này ai gia cũng không tiện nhiều lời.”
Lý thủ phụ không thể nào tin nổi.
Phản ứng đầu tiên của ông ấy chính là không thể nào có chuyện này, nhưng ngay sau đó lại nhớ tới gương mặt của trưởng công chúa Sở Trường Sinh, có thể nói là giống hệt Thái Hậu.
Phu nhân của ông ấy còn từng nói trưởng công chúa và Thái Hậu rất có tướng mẫu tử, căn bản không khác gì mẫu tử thân sinh.
Thì ra lại là thân sinh thật.
“Còn việc ai gia có chuyên quyền hay không, Lý đại nhân càng không cần lo lắng.” Vân Sơ cười mở miệng: “Đợi đến khi Nhiếp Chính Vương bị phế bỏ, ai gia cũng đồng thời kết thúc buông rèm nhiếp chính, trả lại triều chính cho ấu đế.”
Mục đích nàng thượng triều là để đối đầu với Sở Thụy.
Sở Thụy ngã thì nàng không cần phải lên triều làm gì nữa.
Nàng hoàn toàn không có hứng thú với quyền thế, nàng chỉ muốn che chở Du ca nhi mà thôi.
“Nếu Thái Hậu nương nương đã nói như thế thì thần nguyện cống hiến sức lực cho Thái Hậu.” Lý thủ phụ chắp tay: “Phe phái quan lại trong triều vô cùng phức tạp, xin Thái Hậu cho thần một ít thời gian thuyết phục những người này, đợi đến khi thời cơ chín muồi thì đại sự tất thành.”
Vân Sơ đứng lên: “Làm phiền Lý đại nhân.”
Chớp mắt một cái đã đến đêm ba mươi.
Sáng sớm, đưa tang Nhiếp Chu, Vân Sơ lặng lẽ rời cung, tự mình đưa hắn nhập táng.
Tuyết bay lả tả, cả hoàng thành ngân trang tố khỏa, đám cung nhân từ sáng đến tối đều bận rộn quét tuyết.
Bởi vì vừa mới làm thọ yến mấy hôm trước nên tiệc trừ tịch trong cung Vân Sơ cũng chỉ sau người làm đơn giản là được, không mời đại thần trong triều, chỉ có người hoàng thất tụ tập ăn một bữa cơm đoàn viên.
“Mùa đông năm nay thật lạnh quá.” Ân thái phi khoác áo lông chồn ngồi trên ghế, không khỏi thở dài: “Cũng không biết Dực nhi hắn...”
Vân Sơ ngắt lời bà ấy: “Hôm nay là đêm giao thừa, chúng ta nói chút chuyện vui đi.”
Vân thái phi nhấp môi cười nói: “Nhìn Du ca nhi xem, càng ngày càng có bộ dáng của hoàng đế.”
“Làm hoàng đế thật phiền.” Sở Hoằng Du chu miệng: “Ngày nào cũng phải dậy sớm như vậy, còn phải vào triều, xong rồi còn phải đi học, buổi tối còn phải học phê tấu chương, a, sao lại nhiều chuyện như vậy, con không còn thời gian học võ.”
Nghe hắn oán giận như thế, tất cả mọi người đều bật cười.
Thập hoàng tử non nớt mở lời: “Chờ ta trưởng thành, ta giúp ngươi phê tấu chương.”
Thân mẫu của nó vội vàng che miệng nhi tử rồi quát lớn: “Tấu chương là thứ gì, sao có thể để con phê duyệt, không hiểu thì đừng nói bậy.”
Sau đó lại nhìn về phía Vân Sơ nói: “Thái Hậu, lão thập còn nhỏ, không hiểu chuyện, nó không có ý kia đâu.”
“Đều là người trong nhà, Tuyên thái phi không cần cẩn thận như vậy.” Vân Sơ mở miệng nói: “Dù là Thái Tử Sở Dực lúc đầu hay là hoàng đế Du ca nhi bây giờ đều không phải là người tàn nhẫn độc ác. Lão thất lão cửu lão thập, các ngươi có thể chọn vào triều làm quan, cũng có thể chọn đến đất phong sinh sống, cái này đều do các ngươi lựa chọn.”
Tuyên thái phi do dự mở miệng: “Nếu nó đến đất phong, ta, ta có thể đi theo không?”
Thế cục ở hoàng thành quá phức tạp, bà ấy sợ nếu cứ tiếp tục thế này thì nhi tử nhà mình sẽ bị cuốn vào vòng xoáy này rồi c.h.ế.t thảm trong đó.
Bà ấy chỉ có mỗi nhi tử này, là chỗ dựa nửa đời sau của bà ấy, bà ấy chẳng có hứng thú gì với ngôi vị hoàng đế, chỉ mong có thể tránh thật xa, bảo vệ được bản thân và hài tử là đủ.
“Từ xưa đến nay không có quy củ cho cung phi đến đất phong.” Vân thái phi thở dài, nếu có thể đi thì bà ấy cũng muốn đến Hiếu Xương ở cùng lão bát.
“Đúng là không có quy củ như vậy.” Vân Sơ tiếp lời: “Nhưng quy củ cũng do con người định ra mà thôi.”
Hai mắt Tuyên thái phi lập tức lộ ra vẻ chờ mong. “Nếu phiên vương có thể trị vì đất phong thật tốt thì mời mẫu phi tiến của mình đến đất phong ở một thời gian cũng không thành vấn đề, không phải là chuyện gì lớn.” Vân Sơ cười mở miệng: “Nghe nói sau khi lão bát đến Hiếu Xương, thổ phỉ bên đó không dám ngoi đầu dậy nữa, chờ đến đầu xuân, nếu cô cô nhớ lão bát thì tới Hiếu Xương thăm hắn đi, phong cảnh núi sông trên đường đi cũng không tệ.”
Vân thái phi mừng rỡ nói: “Được được được, vậy đa tạ Sơ nhi.”
Bà ấy biết Sơ nhi đang biểu hiện cho những thái phi khác xem, muốn nói với đám thái phi đó rằng nếu phiên vương biểu hiện tốt thì có thể cho mẫu tử bọn họ đoàn tụ.
Cũng tiện bề mượn sức nhà mẹ của những thái phi này, cho dùng bản thân không dùng tới thì cũng không để bọn họ trở thành thanh đao trong tay Sở Thụy.
Vân Sơ cười cười nói nói cùng mọi người một lúc rồi đứng dậy rời tiệc.
Mặc kệ mấy hoàng tử còn lại này có đến đất phong hay không thì đối với nàng cũng không có ích lợi gì, nàng tôn trọng lựa chọn của bọn họ.
Nàng đứng dậy rời khỏi đại điện, không về An Khang Cung mà lại đến thiên điện của Lê Tĩnh Xu.
Sau khi tiên hoàng băng hà, Lê Tĩnh Xu đi hay ở cũng trở thành một vấn đề lớn, bởi vì Lê Tĩnh Xu không phải là cung phi, không được xem là ngọc điệp của hoàng thất, không hợp ở lại trong cung.
Nhưng Lê gia đã ngã, Lê Tĩnh Xu quả thật đã không còn chỗ để đi, trong cung tạm thời không có người mới đến nên Vân Sơ vẫn giữ bà ấy lại.
Dù sao cũng là một người đáng thương.
“Nhị Lang, là Nhị Lang tới sao?”
Người bên trong đi ra, nhìn thấy Vân Sơ thì có chút thất vọng: “Thì ra là Bình Tây Vương phi.”
Ký ức của bà ấy vẫn dừng lại ở buổi đầu tiên được Vân Sơ cứu, bà ấy vẫn nghĩ rằng bây giờ Vân Sơ vẫn là Bình Tây Vương phi.
Vân Sơ cũng không sửa lại, mở miệng nói: “Bên ngoài lạnh lắm, Lê cô nương vào nhà ngồi đi, hôm nay Nhị Lang rất bận, sẽ không tới.”
Lê Tĩnh Xu ngồi trên giường bắt đầu thêu hoa: “Nhị Lang nói thích ta thêu bao gối cho chàng, ta đã thêu xong mười mấy cái rồi, sao chàng còn chưa đến.”
Vân Sơ không biết phải nói gì, chỉ có thể thở dài.
Lê Tĩnh Xu cũng chỉ trông bình thường được một lúc như vậy, rất nhanh đã trở lại trạng thái điên cuồng, sau khi uống thuốc thì đi ngủ.
Vân Sơ đứng trong sân dặn dò hạ nhân: “Đừng bao giờ cắt xén chi phí, nếu có người nào dám làm trái, ai gia tuyệt đối không xử nhẹ.”
Đêm tất niên cần phải đón giao thừa, Vân Sơ đón giao thừa cùng ba hài tử, nhưng vừa tới nửa đêm, mẫu tử bốn người đã ngủ mất, sáng hôm sau, Vân Sơ tỉnh giấc vì bị người nào đó vạch mắt.
Tiểu gia hỏa Giác ca nhi kia thức rồi cũng không khóc nháo, chỉ ngồi lên bụng Vân Sơ, dùng sức vạch mắt nàng ra, còn cười khanh khách.
“Tên nhóc hư hỏng này.”
Vân Sơ bế thằng bé, hôn lên gương mặt nhỏ của bé con.
Sở Hoằng Du cùng Sở Trường Sinh cũng tỉnh.
Hiếm khi không phải thượng triều, Sở Hoằng Du lập tức ăn vạ trong phòng Vân Sơ, chơi đùa cùng đệ đệ muội muội.
Một lúc sau đã có người lục tục tới chúc tết, An Khang Cung cũng không quá quạnh quẽ.
Ngày tháng cứ trôi qua như vậy cho tới ngày mùng bảy tháng giêng.
Buổi thượng triều đầu tiên của năm mới được mở màn bằng một chuyện vô cùng hân hoan.
Chuyện là một trăm ngàn đại quân được phái đến phía đông tiếp viện vào cuối năm ngoái đã hội họp với một trăm mấy chục ngàn đại quân ở đó, cùng nhau bố trí chiến lược tác chiến.
Đợi khi vũ khí tác chiến sắc bén được chuyển tới đó, bọn họ lập tức chủ động tuyên chiến.
Đông Lăng cũng xem như là đại vương trên biển cả, vô cùng khinh thường quân bộ của Đại Tấn, bọn chúng cũng chỉ phái tám chục ngàn quân đối đầu với hai trăm ngàn quân binh Đại Tấn.
Nếu dựa theo chiến thuật trước kia, tám mươi ngàn binh này có thể g.i.ế.c c.h.ế.t ít nhất ba mươi ngàn quân Đại Tấn, nhưng lần này Đông Lăng đã tính sai.
Bọn chúng có làm thế nào cũng không ngờ được Đại Tấn lại nghiên cứu ra một thứ vũ khí mới, khi thuyền chiến của bọn chúng tới gần, thứ đó đột nhiên rơi xuống găm chặt vào thuyền của bọn chúng, bọn chúng muốn chạy cũng không chạy được, bởi vì thứ kia được trang bị rất nhiều đinh sắt, cắm thật sâu vào boong tàu của bọn chúng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.