Chương 104: Cơm rau dưa
Tiểu Thạc Thử 5030
27/09/2016
Buổi sáng huấn luyện
cứ như vậy trôi qua, Vương Tĩnh Kỳ cũng mượn cớ đi toilet vắng họp hơn
nửa thời gian. Cũng may cô cũng không phải là người thu hút nên cũng
không có ai đặc biệt chú ý tới cô.
Giữa trưa huấn luyện là thời gian ăn cơm, cho nên cô vốn cũng không biết những giáo viên này, nên giáo viên trường Nhất Trung tập trung thành lập một đoàn nhỏ.
Đương nhiên Vương Tĩnh Kỳ cùng ba giáo viên trường Nhất Trung đi ăn cơm. Chẳng qua là sáng nay cô nhiều lần đi toilet bị Ngô Mật Nhi lấy ra châm chọc làm Vương Tĩnh Kỳ ăn không cảm thấy mùi vị một chút.
Thật ra Vương Tĩnh Kỳ không biết phải nói như thế nào mới tốt, cô cũng muốn là học sinh giỏi, dù sao đi huấn luyện một lần thật khó khăn, nhưng nội dung giáo viên dạy buổi sáng thật là buồn tẻ, cô cũng là giáo viên nhưng không quá xem trọng phương pháp dạy học của ông ấy.
Thật tốt khi nội dung huấn luyện buổi chiều có thay đổi. Buổi chiều là một thấy giáo khoảng ba mươi tuổi, giảng cho mọi người về tâm lý học, nhìn qua cảm thấy cũng có kinh nghiệm huấn luyện, nói có sách, mách có chứng, còn xen kẽ một ít ví dục thực tế, gây lực chú ý thu hút của các giáo viên phía dưới, rất ít người phía dưới chơi game trên điện thoại di động hoặc đi toilet.
Giữa lúc nghỉ ngơi, một người phụ trách là chủ nhiệm Quách thông báo với mọi người một tin tốt, vì ăn mừng khai mạc huấn luyện, buổi tối nay Cục giáo dục mời các giáo viên ở lại căn tin ăn một bữa cơm rau dưa, để giáo viên các trường trao đổi thông tin nền tảng với nhau. Đương nhiên những điều này đều là tự nguyện, nếu không muốn tham gia thì sẽ đến gặp hắn nói một tiếng, dù sao căng tin cũng cần biết cụ thể có bao nhiêu người ăn cơm, bọn họ mới chuẩn bị tốt được, phải biết rằng lãng phí là đáng xấu hổ.
Lời nói của Quách chủ nhiệm vô cùng thành thạo, chuyện công tác thống kê số lượng, danh như vậy, nếu để mọi người muốn ăn cơm đi gặp hắn nói xin phép thì xem chừng thì phần lớn mọi người sẽ đi. Dù sao nhiều người như vậy nhìn vào, nếu có người đi nói một tiếng tôi buổi tối đi ăn cơm cũng giống như bữa cơm kia quá kém, làm cho người ta cảm thấy không đáng tiền, Nhưng hắn lại nói những người không thể đi đến gặp hắn xin phép, bình thường những người thật sự có việc buổi tối không thể đi mới có thể ngượng ngùng đến thông báo với hắn một tiếng, như vậy thì người đi hắn cũng biết, không đi hắn cũng biết, nghĩ nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, dù sao chính là chuyện một bữa cơm, theo mọi người là tốt rồi.
Vương Tĩnh Kỳ chính là theo đa số mọi người, cô thấy cũng không có mấy người không đi, suy nghĩ một chút cô quyết định đi. Cô nghĩ giống như tham gia hôn lễ, đến đó nói mấy câu khách khí, sau đó khai mạc, ăn xong rồi vỗ mông chạy lấy người là được.
Nhưng đêm đó khi Vương Tĩnh Kỳ và mọi người cùng nhau đi đến căng tin chuẩn bị ăn chút cơm rau dưa rồi về nhà mới phát hiện căng tin buổi tối không phải là căng tin lúc trưa, mà là một khách sạn bên cạnh Phủ Thị Chính.
"Ôi, Bộ Giáo dục cũng quá lớn, chúng ta lại được đến khách sạn loại này ăn cơm, ít nhất cũng phải hơn mười bàn nha," Mục Văn vừa tiến vào "Tòa nhà Thành Cơ" liền hết nhìn đông rồi nhìn tây, trong lòng cả kinh nói thầm, tới nơi này ăn cơm thì tốn nhiều tiền lắm đây.
Vương Tĩnh Kỳ cũng mới mẻ nhìn, trong lòng so sánh với nơi lần trước đi cũng "Hạng nhất, hạng hai" như nhau. A, cả hai đều rất cao cấp, "Hạng nhất, hạng hai" làm cho người ta cảm giác đây chính là nguy nga lộng lẫy. Vừa thấy qua đã biết là nơi người có tiền ăn cơm. Mà "Tòa nhà Thành Cơ" làm cho người ta có cảm giác khí khái ổn trọng, cũng thấy ngay được là nơi người có thân phận ăn cơm.
Ngô Mật Nhi nghe xong lời nói của Mục văn cười nhạo một tiếng, trào phúng nói: "Anh cũng không có hiểu biết, ở trên mời cơm sao có thể mời các đồ bình dân, đương nhiên là mời một lần thì cần phải mời ở nơi có đẳng cấp. Hơn nữa nơi này là khách sạn của Phủ Thị Chính, mặc dù là ở bên ngoài kinh doanh nhưng chủ yếu là tiếp đãi tiệc tùng của chính phủ các ngành thỉnh thoảng dùng cơm. Coi như là nước phù sa không chảy ruộng người."
"À, cái này mà Mật Nhi cũng biết, xem ra trước kia đã tới không ít thì phải?" Mục Văn là người rất biết nhìn ánh mắt người khác, cũng thực sự biết luồn cúi. Hắn sẽ dễ dãng không đắc tội với người khác, đối với Ngô Mật Nhi lơ đễnh châm chọc, chính là vừa cười vừa hỏi.
"Em cũng đến đây vài lần, cũng biết một chút." Tuy Ngô Mật Nhi nói rất khiêm tốn nhưng trên mặt lại không thể che dấu được sự kiêu ngạo, đắc ý.
"Vẫn là Ngô Mật Nhi có quan hệ, cho tới bây giờ anh cũng chưa từng tới nơi này, không nghĩ tới lần này đi huấn luyện còn được hưởng đãi ngộ này. Nhưng thật tiếc cho cô giáo Tôn không tới." Mục Văn cùng Ngô Mật Nhi ở phía trước vừa đi vừa nói chuyện.
Vốn ban đầu cô giáo Tôn cũng muốn đi, nhưng gần đến giờ thì nhận được điện thoại của con trai nói muốn về nhà ăn cơm. Cô giáo tôn chỉ do dự một chút giữa con trai và ăn cơn rau dưa liền quyết định việc về nhà nấu cơm với con trai quan trọng hơn, cho nên thời điểm buổi tối chỉ có ba người bọn họ đến.
Vương Tĩnh Kỳ và Ngô Mật Nhi không phản đối, mà Mục Văn lại thật sự thích cùng nói chuyện với Ngô Mật Nhi, cho nên cuối cùng hai người bọn họ đi phía trước nói nói cười cười, cô giống như người hầu đi phía sau hai người.
Bởi vì nhiều người nên họ được sắp xếp ăn cơm ở đại sảnh, sau khi nhân viên phục vụ dẫn tất cả tới chỗ ngồi thì những lãnh đạo tham gia lễ khai mạc buổi sáng lại xuất hiện long trọng.
Sau đó lại một phen náo nhiệt các nhân viên mới ngồi xuống. Sau khi các món ăn lần lượt được mang lên, bữa cơm rau dưa này chính thức bắt đầu. Đương nhiên vẫn không thể thiếu được việc lãnh đạo đọc diễn văn.
Chu Cẩn Du không nói gì, chỉ có Cục trưởng bộ Giáo dục Trịnh Kim Quốc đứng lên nói đơn giản cổ vũ mọi người một chút, khen ngợi mọi người đều có tinh thần học tập, cuối cùng là câu "Mọi người ăn được uống tốt", liền chính thức khai tiệc.
Vương Tĩnh Kỳ cũng cùng mọi người vùi đầu đau khổ ăn, đối với việc mọi người nói chuyện phiếm trong lúc mời rượu lẫn nhau cô cũng nâng chén gật đầu một cái. Bởi vì cô cảm thấy phía sau luôn có một ánh mắt nhìn mình chằm chằm.
Cô thật sự không nhịn được quay đầu lại vụng trộm liếc một cái liền vừa vặn cùng Chu Cẩn Du nhìn vào mắt nhau, cô nhanh chóng quay đầu, ngồi nghiêm chỉnh làm như không thấy gì, chẳng qua trong lòng luôn có cảm giác dê đã vào miệng cọp.
Thật không nghĩ đến chỗ ngồi của cô lại gần bàn lãnh đạo, hơn nữa cô cũng không nghĩ đến một chút cơm rau dưa lại làm phiền Thị Trưởng Chu như vậy. Sớm biết sẽ như vậy cô cũng cùng cô giáo Tôn về nhà mình ăn cơm, làm sao lại tham gia bữa cơm này đây?
Hiện tại cô luôn trông ngóng ăn cơm xong và về nhà sớm. Về sau cô cũng không cùng người kia gặp mặt.
Nhưng chỉ cần trên bàn cơm có rượu thì bữa cơm này lại không còn ăn xong đơn giản như vậy.
Thời gian mở tiệc không lâu, Trịnh Kim Quốc liền đại diện Bộ Giáo dục mời toàn bộ các giáo viên một ly, bởi vì trong lời nói của hắn vô cùng ủng hộ lòng người, một phen mời rượu từ trên xuống dưới, không khí toàn bộ đại sảnh xuất hiện một tiểu * (Lovenoo1510: Cái này nguyên tác cũng để *, nên mình cũng không biết dịch là gì, đành phải để đúng nguyên tác), mọi người đều sôi nổi chạm cốc và bày tỏ quyết tâm ủng hộ công tác của lãnh đạo.
Vương Tĩnh Kỳ nhìn thấy mọi người đem rượu trong chén uống hết, cô suy nghĩ một chút cũng ngẩng đầu uống. Bây giờ mà không uống thì cũng chẳng có lý do tốt nào để từ chối. Hơn nữa cô tin chắc cô không uống sẽ bị mọi người cho là kiểu cách, mà chén này cũng không lớn, hoàn toàn nằm trong phạm vi chịu đựng của cô, cho nên cô uống vô cùng thống khoái.
Nhưng thật không ngờ, một chén này mới chỉ là mở màn, Mục Văn giống như nhận được chỉ thị của lãnh đạo, hắn phát huy sở trường mạnh vì gạo bạo vì tiền của mình, ở trên bàn cơm hắn liên tiếp nâng chén, liên tiếp mời rượu.
Thật bất hạnh, bàn Vương Tĩnh Kỳ chỉ có hai giáo viên nữ, một người là Ngô Mật Nhi có thể uống được, cơ bản chính là dáng vẻ một nữ trung hào kiệt cùng một đám giáo viên nam giống nhau, ai đến cũng không cự tuyệt. Còn lại là Vương Tĩnh Kỳ.
"Chén này tôi mời các giáo viên, chúng ta gặp nhau chính là có duyên, các vị huynh đệ, tỷ muội nhất định phải cho tôi mặt mũi, vì tôi mời nên uống trước." Mục Văn hăng hái giơ lên ly rượu cùng mọi người chạm một vòng, sau đó ngửa cổ uống.
"Ôi, Mục em trai thật sự hào sảng, anh đi theo."
Thời điểm mọi người ngồi xuống liền giới thiệu lẫn nhau, uống được vài chén liền gọi anh anh, em em.
Vương Tĩnh Kỳ không phải không thể uống, nhưng cô sợ uống nhiều quá cho nên tận lực đem chính mình lùi lại phía sau, ly rượu trên tay từ đầu đến cuối đều đặt ở dưới bàn, cố gắng không để mọi người phát hiện.
"Em gái, chúng ta là cùng chiến hào, anh thật vất vả mới mời em một ly, em sao lại không cho anh mặt mùi vậy." Mục Văn cũng không có ý định buông tha Vương Tĩnh Kỳ, dù sao trên bàn cũng có hai cô gái trẻ, cũng có tác dụng đưa ra làm nổi bật bầu không khí.
"Thầy Mục, tôi không uống được nhiều rượu lại vừa uống mấy chén." Vương Tĩnh Kỳ thực sự khó xử. Một bàn này toàn người xa lạ, mắt trừng mắt làm khán giả xem náo nhiệt, cô có thể dễ chịu mới là lạ.
Đương nhiên cô cũng không thích cùng người khác gọi anh anh, em em.
"Tĩnh Kỳ, đây là cô không đúng nha, vừa rồi tôi thấy lãnh đạo mời rượu cô uống rất thống khoái. Như thế nào, cô xem thường anh Mục của chúng ta là nhân viên sao?" Ngô Mật Nhi với vẻ mặt muốn cười không dám cười nói.
Từ đầu tới cuối cô ta đối với Vương Tĩnh Kỳ đều không có thiện cảm, từ lần bữa ăn trước đến lần nghe giảng bài, cô ta càng ngày càng chán ghét cô gái này, thật không nghĩ đến đi huấn luyện lại còn gặp cô, thật sự là âm hồn không tiêu tan mà.
Hiện tại có cơ hội chèn ép cô một chút làm cho cô sượng mặt, đương nhiên cô ta không thể buông tha cơ hội này.
Bên cạnh là thầy giáo xa lạ cũng đứng lên rối rít mời rượu: "Ôi, cô gái nhỏ phóng khoáng một chút, uống một chén thôi mà, sẽ không nhiều."
"Cô giáo Vương là giáo viên trường Nhất Trung, ở trên bàn rượu cũng phải cho chúng tôi làm gương chứ."
…..
Vương Tĩnh Kỳ bị những người này nói đến mức chân mày cau lại, cô thật sự không thích bị bắt uống rượu trong tình huống như vậy, tuy rằng cô có chút tửu lượng.
Cuối cùng có một giáo viên có tiếng nói: "Cô giáo Vương còn trẻ, tửu lượng chắc là không bằng chúng ta, nhưng không khí trên bàn chúng ta đang tốt như vậy một mình cô phá hủy như vậy cũng không hay. Nếu không như vậy đi, chúng ta uống một chén, cô uống nửa chén được không."
"Được, được, như thế nào cũng không thể liều mạng uống rượu nha, vừa rồi anh Mục còn nói chúng ta gặp nhau là có duyên, chúng ta uống một chút coi như chúc mừng, cô giáo Vương lượng sức mình là tốt, lượng sức mình là tốt rồi.”
Nghe xong câu này trái tim trong ngực Vương Tĩnh Kỳ mới để xuống, lời này coi như là mọi người nói.
"Cũng là tôi làm ảnh hưởng tới hứng thú uống rượu của mọi người, thật là ngại, tôi thật không thể uống rượu. Nhưng vừa rồi thầy cũng nói, chúng ta là giáo viên có thể tập hợp lại đây cùng nhau tham gia huấn luyện đúng là duyên phận, hôm nay tôi cũng liều mình tiếp quân tử. Nhưng năng lực tôi có hạn, tôi sẽ uống theo khả năng của mình." Vương Tĩnh Kỳ nói xong, nâng chén lên uống một nửa, coi như là nể tình.
Mợi người thấy cô uống, bề ngoài cũng không ép, đều cùng nhau ha ha nói đùa vài câu, lại cùng nhau uống mấy chén.
Tại thời điểm mọi người đang tiếp tục mời rượu, trừ Ngô Mật Nhi còn coi Vương Tĩnh Kỳ là cái gai trong mắt, còn thật ra không có người để ý đến cô nữa, cô cũng thật nể tình, ai mời rượu cô đều uống một ngụm. Cứ như vậy câu được câu không, cô thực sự đã quên người ngồi phía sau mình.
Lúc Chu Cẩn Du dẫn đầu các vị lãnh đạo đi các bàn mời rượu, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Tĩnh Kỳ đã có chút đỏ.
Giữa trưa huấn luyện là thời gian ăn cơm, cho nên cô vốn cũng không biết những giáo viên này, nên giáo viên trường Nhất Trung tập trung thành lập một đoàn nhỏ.
Đương nhiên Vương Tĩnh Kỳ cùng ba giáo viên trường Nhất Trung đi ăn cơm. Chẳng qua là sáng nay cô nhiều lần đi toilet bị Ngô Mật Nhi lấy ra châm chọc làm Vương Tĩnh Kỳ ăn không cảm thấy mùi vị một chút.
Thật ra Vương Tĩnh Kỳ không biết phải nói như thế nào mới tốt, cô cũng muốn là học sinh giỏi, dù sao đi huấn luyện một lần thật khó khăn, nhưng nội dung giáo viên dạy buổi sáng thật là buồn tẻ, cô cũng là giáo viên nhưng không quá xem trọng phương pháp dạy học của ông ấy.
Thật tốt khi nội dung huấn luyện buổi chiều có thay đổi. Buổi chiều là một thấy giáo khoảng ba mươi tuổi, giảng cho mọi người về tâm lý học, nhìn qua cảm thấy cũng có kinh nghiệm huấn luyện, nói có sách, mách có chứng, còn xen kẽ một ít ví dục thực tế, gây lực chú ý thu hút của các giáo viên phía dưới, rất ít người phía dưới chơi game trên điện thoại di động hoặc đi toilet.
Giữa lúc nghỉ ngơi, một người phụ trách là chủ nhiệm Quách thông báo với mọi người một tin tốt, vì ăn mừng khai mạc huấn luyện, buổi tối nay Cục giáo dục mời các giáo viên ở lại căn tin ăn một bữa cơm rau dưa, để giáo viên các trường trao đổi thông tin nền tảng với nhau. Đương nhiên những điều này đều là tự nguyện, nếu không muốn tham gia thì sẽ đến gặp hắn nói một tiếng, dù sao căng tin cũng cần biết cụ thể có bao nhiêu người ăn cơm, bọn họ mới chuẩn bị tốt được, phải biết rằng lãng phí là đáng xấu hổ.
Lời nói của Quách chủ nhiệm vô cùng thành thạo, chuyện công tác thống kê số lượng, danh như vậy, nếu để mọi người muốn ăn cơm đi gặp hắn nói xin phép thì xem chừng thì phần lớn mọi người sẽ đi. Dù sao nhiều người như vậy nhìn vào, nếu có người đi nói một tiếng tôi buổi tối đi ăn cơm cũng giống như bữa cơm kia quá kém, làm cho người ta cảm thấy không đáng tiền, Nhưng hắn lại nói những người không thể đi đến gặp hắn xin phép, bình thường những người thật sự có việc buổi tối không thể đi mới có thể ngượng ngùng đến thông báo với hắn một tiếng, như vậy thì người đi hắn cũng biết, không đi hắn cũng biết, nghĩ nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, dù sao chính là chuyện một bữa cơm, theo mọi người là tốt rồi.
Vương Tĩnh Kỳ chính là theo đa số mọi người, cô thấy cũng không có mấy người không đi, suy nghĩ một chút cô quyết định đi. Cô nghĩ giống như tham gia hôn lễ, đến đó nói mấy câu khách khí, sau đó khai mạc, ăn xong rồi vỗ mông chạy lấy người là được.
Nhưng đêm đó khi Vương Tĩnh Kỳ và mọi người cùng nhau đi đến căng tin chuẩn bị ăn chút cơm rau dưa rồi về nhà mới phát hiện căng tin buổi tối không phải là căng tin lúc trưa, mà là một khách sạn bên cạnh Phủ Thị Chính.
"Ôi, Bộ Giáo dục cũng quá lớn, chúng ta lại được đến khách sạn loại này ăn cơm, ít nhất cũng phải hơn mười bàn nha," Mục Văn vừa tiến vào "Tòa nhà Thành Cơ" liền hết nhìn đông rồi nhìn tây, trong lòng cả kinh nói thầm, tới nơi này ăn cơm thì tốn nhiều tiền lắm đây.
Vương Tĩnh Kỳ cũng mới mẻ nhìn, trong lòng so sánh với nơi lần trước đi cũng "Hạng nhất, hạng hai" như nhau. A, cả hai đều rất cao cấp, "Hạng nhất, hạng hai" làm cho người ta cảm giác đây chính là nguy nga lộng lẫy. Vừa thấy qua đã biết là nơi người có tiền ăn cơm. Mà "Tòa nhà Thành Cơ" làm cho người ta có cảm giác khí khái ổn trọng, cũng thấy ngay được là nơi người có thân phận ăn cơm.
Ngô Mật Nhi nghe xong lời nói của Mục văn cười nhạo một tiếng, trào phúng nói: "Anh cũng không có hiểu biết, ở trên mời cơm sao có thể mời các đồ bình dân, đương nhiên là mời một lần thì cần phải mời ở nơi có đẳng cấp. Hơn nữa nơi này là khách sạn của Phủ Thị Chính, mặc dù là ở bên ngoài kinh doanh nhưng chủ yếu là tiếp đãi tiệc tùng của chính phủ các ngành thỉnh thoảng dùng cơm. Coi như là nước phù sa không chảy ruộng người."
"À, cái này mà Mật Nhi cũng biết, xem ra trước kia đã tới không ít thì phải?" Mục Văn là người rất biết nhìn ánh mắt người khác, cũng thực sự biết luồn cúi. Hắn sẽ dễ dãng không đắc tội với người khác, đối với Ngô Mật Nhi lơ đễnh châm chọc, chính là vừa cười vừa hỏi.
"Em cũng đến đây vài lần, cũng biết một chút." Tuy Ngô Mật Nhi nói rất khiêm tốn nhưng trên mặt lại không thể che dấu được sự kiêu ngạo, đắc ý.
"Vẫn là Ngô Mật Nhi có quan hệ, cho tới bây giờ anh cũng chưa từng tới nơi này, không nghĩ tới lần này đi huấn luyện còn được hưởng đãi ngộ này. Nhưng thật tiếc cho cô giáo Tôn không tới." Mục Văn cùng Ngô Mật Nhi ở phía trước vừa đi vừa nói chuyện.
Vốn ban đầu cô giáo Tôn cũng muốn đi, nhưng gần đến giờ thì nhận được điện thoại của con trai nói muốn về nhà ăn cơm. Cô giáo tôn chỉ do dự một chút giữa con trai và ăn cơn rau dưa liền quyết định việc về nhà nấu cơm với con trai quan trọng hơn, cho nên thời điểm buổi tối chỉ có ba người bọn họ đến.
Vương Tĩnh Kỳ và Ngô Mật Nhi không phản đối, mà Mục Văn lại thật sự thích cùng nói chuyện với Ngô Mật Nhi, cho nên cuối cùng hai người bọn họ đi phía trước nói nói cười cười, cô giống như người hầu đi phía sau hai người.
Bởi vì nhiều người nên họ được sắp xếp ăn cơm ở đại sảnh, sau khi nhân viên phục vụ dẫn tất cả tới chỗ ngồi thì những lãnh đạo tham gia lễ khai mạc buổi sáng lại xuất hiện long trọng.
Sau đó lại một phen náo nhiệt các nhân viên mới ngồi xuống. Sau khi các món ăn lần lượt được mang lên, bữa cơm rau dưa này chính thức bắt đầu. Đương nhiên vẫn không thể thiếu được việc lãnh đạo đọc diễn văn.
Chu Cẩn Du không nói gì, chỉ có Cục trưởng bộ Giáo dục Trịnh Kim Quốc đứng lên nói đơn giản cổ vũ mọi người một chút, khen ngợi mọi người đều có tinh thần học tập, cuối cùng là câu "Mọi người ăn được uống tốt", liền chính thức khai tiệc.
Vương Tĩnh Kỳ cũng cùng mọi người vùi đầu đau khổ ăn, đối với việc mọi người nói chuyện phiếm trong lúc mời rượu lẫn nhau cô cũng nâng chén gật đầu một cái. Bởi vì cô cảm thấy phía sau luôn có một ánh mắt nhìn mình chằm chằm.
Cô thật sự không nhịn được quay đầu lại vụng trộm liếc một cái liền vừa vặn cùng Chu Cẩn Du nhìn vào mắt nhau, cô nhanh chóng quay đầu, ngồi nghiêm chỉnh làm như không thấy gì, chẳng qua trong lòng luôn có cảm giác dê đã vào miệng cọp.
Thật không nghĩ đến chỗ ngồi của cô lại gần bàn lãnh đạo, hơn nữa cô cũng không nghĩ đến một chút cơm rau dưa lại làm phiền Thị Trưởng Chu như vậy. Sớm biết sẽ như vậy cô cũng cùng cô giáo Tôn về nhà mình ăn cơm, làm sao lại tham gia bữa cơm này đây?
Hiện tại cô luôn trông ngóng ăn cơm xong và về nhà sớm. Về sau cô cũng không cùng người kia gặp mặt.
Nhưng chỉ cần trên bàn cơm có rượu thì bữa cơm này lại không còn ăn xong đơn giản như vậy.
Thời gian mở tiệc không lâu, Trịnh Kim Quốc liền đại diện Bộ Giáo dục mời toàn bộ các giáo viên một ly, bởi vì trong lời nói của hắn vô cùng ủng hộ lòng người, một phen mời rượu từ trên xuống dưới, không khí toàn bộ đại sảnh xuất hiện một tiểu * (Lovenoo1510: Cái này nguyên tác cũng để *, nên mình cũng không biết dịch là gì, đành phải để đúng nguyên tác), mọi người đều sôi nổi chạm cốc và bày tỏ quyết tâm ủng hộ công tác của lãnh đạo.
Vương Tĩnh Kỳ nhìn thấy mọi người đem rượu trong chén uống hết, cô suy nghĩ một chút cũng ngẩng đầu uống. Bây giờ mà không uống thì cũng chẳng có lý do tốt nào để từ chối. Hơn nữa cô tin chắc cô không uống sẽ bị mọi người cho là kiểu cách, mà chén này cũng không lớn, hoàn toàn nằm trong phạm vi chịu đựng của cô, cho nên cô uống vô cùng thống khoái.
Nhưng thật không ngờ, một chén này mới chỉ là mở màn, Mục Văn giống như nhận được chỉ thị của lãnh đạo, hắn phát huy sở trường mạnh vì gạo bạo vì tiền của mình, ở trên bàn cơm hắn liên tiếp nâng chén, liên tiếp mời rượu.
Thật bất hạnh, bàn Vương Tĩnh Kỳ chỉ có hai giáo viên nữ, một người là Ngô Mật Nhi có thể uống được, cơ bản chính là dáng vẻ một nữ trung hào kiệt cùng một đám giáo viên nam giống nhau, ai đến cũng không cự tuyệt. Còn lại là Vương Tĩnh Kỳ.
"Chén này tôi mời các giáo viên, chúng ta gặp nhau chính là có duyên, các vị huynh đệ, tỷ muội nhất định phải cho tôi mặt mũi, vì tôi mời nên uống trước." Mục Văn hăng hái giơ lên ly rượu cùng mọi người chạm một vòng, sau đó ngửa cổ uống.
"Ôi, Mục em trai thật sự hào sảng, anh đi theo."
Thời điểm mọi người ngồi xuống liền giới thiệu lẫn nhau, uống được vài chén liền gọi anh anh, em em.
Vương Tĩnh Kỳ không phải không thể uống, nhưng cô sợ uống nhiều quá cho nên tận lực đem chính mình lùi lại phía sau, ly rượu trên tay từ đầu đến cuối đều đặt ở dưới bàn, cố gắng không để mọi người phát hiện.
"Em gái, chúng ta là cùng chiến hào, anh thật vất vả mới mời em một ly, em sao lại không cho anh mặt mùi vậy." Mục Văn cũng không có ý định buông tha Vương Tĩnh Kỳ, dù sao trên bàn cũng có hai cô gái trẻ, cũng có tác dụng đưa ra làm nổi bật bầu không khí.
"Thầy Mục, tôi không uống được nhiều rượu lại vừa uống mấy chén." Vương Tĩnh Kỳ thực sự khó xử. Một bàn này toàn người xa lạ, mắt trừng mắt làm khán giả xem náo nhiệt, cô có thể dễ chịu mới là lạ.
Đương nhiên cô cũng không thích cùng người khác gọi anh anh, em em.
"Tĩnh Kỳ, đây là cô không đúng nha, vừa rồi tôi thấy lãnh đạo mời rượu cô uống rất thống khoái. Như thế nào, cô xem thường anh Mục của chúng ta là nhân viên sao?" Ngô Mật Nhi với vẻ mặt muốn cười không dám cười nói.
Từ đầu tới cuối cô ta đối với Vương Tĩnh Kỳ đều không có thiện cảm, từ lần bữa ăn trước đến lần nghe giảng bài, cô ta càng ngày càng chán ghét cô gái này, thật không nghĩ đến đi huấn luyện lại còn gặp cô, thật sự là âm hồn không tiêu tan mà.
Hiện tại có cơ hội chèn ép cô một chút làm cho cô sượng mặt, đương nhiên cô ta không thể buông tha cơ hội này.
Bên cạnh là thầy giáo xa lạ cũng đứng lên rối rít mời rượu: "Ôi, cô gái nhỏ phóng khoáng một chút, uống một chén thôi mà, sẽ không nhiều."
"Cô giáo Vương là giáo viên trường Nhất Trung, ở trên bàn rượu cũng phải cho chúng tôi làm gương chứ."
…..
Vương Tĩnh Kỳ bị những người này nói đến mức chân mày cau lại, cô thật sự không thích bị bắt uống rượu trong tình huống như vậy, tuy rằng cô có chút tửu lượng.
Cuối cùng có một giáo viên có tiếng nói: "Cô giáo Vương còn trẻ, tửu lượng chắc là không bằng chúng ta, nhưng không khí trên bàn chúng ta đang tốt như vậy một mình cô phá hủy như vậy cũng không hay. Nếu không như vậy đi, chúng ta uống một chén, cô uống nửa chén được không."
"Được, được, như thế nào cũng không thể liều mạng uống rượu nha, vừa rồi anh Mục còn nói chúng ta gặp nhau là có duyên, chúng ta uống một chút coi như chúc mừng, cô giáo Vương lượng sức mình là tốt, lượng sức mình là tốt rồi.”
Nghe xong câu này trái tim trong ngực Vương Tĩnh Kỳ mới để xuống, lời này coi như là mọi người nói.
"Cũng là tôi làm ảnh hưởng tới hứng thú uống rượu của mọi người, thật là ngại, tôi thật không thể uống rượu. Nhưng vừa rồi thầy cũng nói, chúng ta là giáo viên có thể tập hợp lại đây cùng nhau tham gia huấn luyện đúng là duyên phận, hôm nay tôi cũng liều mình tiếp quân tử. Nhưng năng lực tôi có hạn, tôi sẽ uống theo khả năng của mình." Vương Tĩnh Kỳ nói xong, nâng chén lên uống một nửa, coi như là nể tình.
Mợi người thấy cô uống, bề ngoài cũng không ép, đều cùng nhau ha ha nói đùa vài câu, lại cùng nhau uống mấy chén.
Tại thời điểm mọi người đang tiếp tục mời rượu, trừ Ngô Mật Nhi còn coi Vương Tĩnh Kỳ là cái gai trong mắt, còn thật ra không có người để ý đến cô nữa, cô cũng thật nể tình, ai mời rượu cô đều uống một ngụm. Cứ như vậy câu được câu không, cô thực sự đã quên người ngồi phía sau mình.
Lúc Chu Cẩn Du dẫn đầu các vị lãnh đạo đi các bàn mời rượu, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Tĩnh Kỳ đã có chút đỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.