Chương 105: Mời rượu
Tiểu Thạc Thử 5030
29/09/2016
"A, xem ra mọi người ở bàn này khai thông có vẻ thuận lợi nhỉ." Trịnh Kim Quốc dẫn Chu Cẩn Du đi đến bên cạnh bàn, trêu đùa nói.
Một bàn người thấy lãnh đạo đi đến đều lập tức đứng dậy chào hỏi lãnh đạo.
"Đều là do lãnh đạo cho chúng tôi cơ hội, nói, chúng tôi còn phải cảm tạ ngài nữa."
"Ha ha, các thầy cô giáo có thể hiểu được ý tốt của chúng tôi là tốt rồi, lần này chúng tôi sắp xếp coi như là thành công. Tới, tới, tới, đừng đứng nữa, đều ngồi xuống, ngồi xuống cả đi." Vẻ mặt Trịnh Kim Quốc tươi cười, nói xong còn vỗ vỗ vào người một thầy giáo trẻ, gọi là thầy giáo Kiên.
Thầy giáo đứng tại chỗ liền cảm động đến rơi nước mắt, thiếu chút nữa chọc Vương Tĩnh Kỳ bật cười, đương nhiên cô biết giữ chừng mực, lúc này hết thảy đều theo nước chảy, người khác đứng cô cũng đứng, người khác ngồi cô cũng theo, người khác uống rượu cô cũng phải làm dáng một chút.
Vốn dĩ mọi người không ngồi xuống, cũng không dám ngồi xuống, nào có đạo lý lãnh đạo cầm rượu đứng, lính quèn ngồi đĩnh đạc. Cuối cùng vẫn là Chu Cẩn Du lên tiếng, một bàn người mới lần lượt ngồi xuống, đương nhiên còn thêm cả Trịnh Kim Quốc và Chu Cẩn Du.
"Cuối cùng mọi người đều là người cùng bàn, chúng ta cũng không cần khách khí." Lúc Trịnh Kim Quốc ngồi xuống nói.
"Lãnh đạo ngài ngàn vạn lần đừng khách khí với chúng tôi, ngài cùng thị trưởng có thể ngồi cùng bàn ăn cơm với chúng tôi thật là vinh hạnh cho chúng tôi." Ngô Mật Nhi không buông tha cơ hội nịnh bợ lãnh đạo này, cho nên cô ta tận dụng mọi thứ để cùng lãnh đạo trả lời.
Trịnh Kim Quốc nhìn vẻ mặt nhiệt tình tươi cười của Ngô Mật Nhi, ra vẻ suy nghĩ hỏi: "Cô giáo này nhìn rất quen mặt nha, giống như đã gặp nhau ở nơi nào rồi."
Hắn nói xong còn nhìn nhìn Chu Cẩn Du muốn trưng cầu ý kiến, Chu Cẩn Du không nói chuyện chỉ mỉm cười.
Trên mặt Ngô Mật Nhi lúc đỏ lúc trắng, cô không hy vọng các vị lãnh đạo nhớ lại chuyện lần trước gặp mặt, vậy đời cô ta coi như là bị sỉ nhục.
"Cục trưởng Trịnh đã quên rồi, lần trước ngài cùng thị trưởng Chu đến trường học của chúng tôi nghiên cứu đã đến nghe giảng lớp của cô giáo Ngô Mật Nhi. Chắc ngài còn có ấn tượng." Mục Văn mặc kệ Ngô Mật Nhi xấu hổ hay không, chỉ cần cũng lãnh đạo đáp lời, tạo ấn tượng tốt với lãnh đạo là được.
Trịnh Kim Quốc nhìn Ngô Mật Nhi mặt đang biến sắc cũng nhớ lại, sau đó liền kinh sợ liếc mắt sang bên cạnh nhìn Chu Cẩn Du.
Hắn là Cục trưởng Bộ Giáo dục, thời gian đi xuống các trường nghe giảng, trừ trường hợp đặc biệt xuất sắc thì chỉ có đặc biệt kém sẽ làm hắn có ấn tượng sâu sắc. Hắn nghĩ tới, lúc trước cô giáo này dạy nhưng lại làm Chu Cẩn Du chạy mất. Trình độ giáo viên như vậy mà lần này còn được tham gia khóa huấn luyện thi đấu này liệu có làm cho lãnh đạo nghĩ đến vòng loại bình chọn không công bằng không, liệu có tình nghi hắn vì việc riêng mà bất chấp luật pháp, gây rối loạn kỉ cương hay không đây.
Gương mặt Chu Cẩn Du vẫn mỉm cười làm cho người ta không nhìn ra trong lòng anh nghĩ gì. Chỉ là ánh mắt vẫn thường xuyên hướng về phía Vương Tĩnh Kỳ nhìn vài lần, anh vẫn thực hưởng thụ trò chơi mèo bắt chuột này, cũng là do Vương Tĩnh Kỳ làm cho anh có cảm giác.
Trịnh Kim Quốc mất tự nhiên cười ha ha hai tiếng, thấy bên cạnh Vương Tĩnh Kỳ không nói lời nào liền nhanh chóng chuyển đề tài.
"Bên cạnh cô giáo này là cô giáo Vương phải không, lúc trước dự giảng lớp của cô đã để lại cho tôi ấn tượng sâu sắc nha."
Vương Tĩnh Kỳ khẳng định mình không thể tiếp tục làm người tàng hình đành vội vàng ngẩng đầu cảm tạ nói: "Cục trưởng Trịnh ngài khách khí rồi, đều là lãnh đạo cho tôi cơ hội, tôi vẫn còn trẻ mà. Trong trường Nhất Trung còn nhiều giáo viên có kinh nghiệm hơn tôi nhiều."
"Ôi cô giáo Vương, đây mới là khách khí, có phải vậy không lãnh đạo?" Trịnh Kim Quốc thức thời đem quyền phát biểu nhường lại cho lãnh đạo, lúc nào nên ra sân, lúc nào không nên nói chuyện hắn vẫn biết rõ.
"Cô giáo Vương quả thật không tệ." Chu Cẩn Du đánh giá đúng trọng tâm.
Thầy giáo ngồi bên cạnh nhìn Vương Tĩnh Kỳ bằng ánh mắt phấn khích, vừa rồi không phải là cô giáo xuất sắc sao lại có thể làm hai vị lãnh đạo nhớ kỹ cô ấy, hơn nữa còn đánh giá cô ấy khá cao. Cái này không bình thường.
"Thị trưởng Chu, ngài khen nhầm rồi." Vương Tĩnh Kỳ làm ra bộ dáng ngại ngùng.
Ngô Mật Nhi ngồi bên cạnh méo mặt, Vương Tĩnh Kỳ cùng mình đúng là ngồi không đúng bàn mà, mặc kệ là lúc nào, chỉ cần cô ta có mặt nhất định sẽ cướp mất danh tiếng của mình. Cho tới bây giờ cô chưa bao giờ nghĩ chính mình không đủ xuất sắc, cô thầm nghĩ chắc là do Vương Tĩnh Kỳ đang dùng thủ đoạn đùa giỡn.
Mục Văn bên cạnh nhìn thấy hoàn cảnh hài hòa như vậy, con mắt chuyển động, vội vàng nói với Vương Tĩnh Kỳ đúng lúc: "Tĩnh Kỳ, lãnh đạo đánh giá cô cao như vậy, không phải là cô nên mời lãnh đạo một ly để bày tỏ sao."
Lần trước điều tra nghiên cứu chủ yếu là năm thứ hai trung học, cũng không nghiên cứu năm đầu trung học, cho nên hắn cũng chỉ đứng ở cửa sổ nhìn xem vậy thôi, bây giờ có cơ hội để lãnh đạo biết mình, nhớ kỹ mình thì hắn đương nhiên phải nắm lấy.
Nhìn xem, lời hắn vừa nói xong đã đem ánh mắt của Thị trưởng Chu rời đến người mình.
"Thị trưởng Chu, tôi xin tự giới thiệu một chút, tôi là đồng nghiệp của Tĩnh Kỳ, cùng là giáo viên dạy toán học trường Nhất Trung."
Chu Cẩn Du trong lòng hừ một tiếng, hắn gọi đủ thân mật.
" Tôi đến thành phố D cũng được một thời gian, cũng từng đi đến trường Nhất Trung một lần, liền nghe giảng một buổi lớp của cô giáo Vương quả thật là làm cho tôi ấn tượng vô cùng khắc sâu. Cô giáo Vương còn trẻ mà đã có thể điều khiển lớp tốt như vậy quả thật là một người có tài. Hiện tại thời gian dài như vậy cô giáo Vương nhất định là có tiến bộ, lần này huấn luyện xong tôi thực sự mong chờ biểu hiện của cô giáo Vương." Anh trịnh trọng nói xong còn cùng Vương Tĩnh Kỳ nhấc ly rượu.
Mục Văn vội vàng đụng vào Vương Tĩnh Kỳ, "Tĩnh Kỳ, nhanh nhanh, lãnh đạo coi trọng trường Nhất Trung như vậy cô nên đại diện chúng ta mời lãnh đạo một chén."
Hắn nói rõ ra vì sợ Vương Tĩnh Kỳ từ chối. Không phải vì hắn không nói được mà vì lãnh đạo luôn nhìn chằm chằm Vương Tĩnh Kỳ nếu không hắn đã sớm tự mình mặc áo giáp ra trận, đâu còn phải đứng đây chỉ điểm cái đầu gỗ này chứ.
"Đúng vậy, cô giáo Vương, kể ra thì trong giáo viên trường Nhất Trung cô là người có trình độ giảng dạt tốt nhất, cô nên thể hiện thật tốt nhé." Ngô Mật Nhi kỳ quái nói.
Vương Tĩnh Kỳ bị lời nói của hai người bọn họ chèn ép, lại bị một bàn người nhìn nên cô không thể làm gì khác hơn là cầm chén đứng lên.
Cô còn chưa bắt đầu nói chuyện Trịnh Kim Quốc đã trêu đùa nói: "Cô giáo Tiểu Vương như thế này cũng chưa đúng rồi, mời rượu phải thành tâm thành ý, cô mời chúng tôi có nửa ly rượu có phải là để chúng tôi uống nửa chén không."
Người bên cạnh vội vàng phụ họa, "Đúng vậy, cô giáo Vương, trước tiên cô uống hết chén này, sau đó mời lãnh đạo một lần nữa."
Vương Tĩnh Kỳ đứng cũng đã đứng, không uống cũng không mời rượu, cô thật đúng là nổi tiếng. Cô nhìn một bàn đầy người cảm thấy mình giống như con gà bị nướng trên lửa.
Chính cô cũng đứng lên rồi mà bọn họ còn không vừa lòng, còn muốn cô tự mình lật người nữa.
Nhưng tình huống này chỉ mình cô so với người mạnh, hai lãnh đạo cô cũng không đắc tội được, cô chỉ có thể khuất phục.
"Lãnh đạo đừng để ý tôi, tôi còn trẻ người, là lỗi của tôi." Vương Tĩnh Kỳ nói xong liền đưa tay lên uống nốt nửa ly rượu còn thừa khiến cho cả bàn trầm trồ khen ngợi.
Trong lòng cô nói thầm, cái này có gì đáng để khen ngợi, cũng không phải là một ly rượu trắng, bọn họ có thể giả dối như vậy sao?
"Cô giáo Vương, mời rượu như vậy mới là có thành ý, không phải là cô nên chủ động rót rượu cho thị trưởng sao." Trịnh Kim Quốc cười và nhắc nhở cô. Hơn nữa còn trực tiếp đem bình rượu nhỏ trong tay đưa cho cô.
Cô có thể nói không được sao, lãnh đạo đưa cho cô bình rượu cô có thể không nhận được chứ? Đương nhiên là không rồi, cho nên cô đưa tay nhận lấy bình rượu quấn giấy đỏ.
Trên bàn rượu này các bình đựng rượu trắng đều không có dán nhãn, tất cả đều dùng giấy đỏ quấn quanh.
"Đây hẳn là may mắn vì được Cục trưởng Trịnh nhắc nhở. Thị trưởng Chu, anh đừng để ý, tôi rót cho anh một chén." Vương Tĩnh Kỳ đi đến bên cạnh Chu Cẩn Du, lấy bình rượu trong tay rót hơn nửa ly rượu cho Chu Cẩn Du.
Rót rượu cho lãnh đạo cũng phải chú ý, không thể rót quá đầy, như vậy sẽ làm lãnh đạo cảm thấy mình muốn chuốc say họ, như vậy thì không những không thể nịnh nọt được mà lại thành đánh mông ngựa. Nhưng cũng không thể đổ quá ít, sẽ làm lãnh đạo cảm thấy mình xem thường họ, như vậy càng không được, cho nên bình thường khi rót rượu cho lãnh đạo đều là gần đầy.
Vương Tĩnh Kỳ rót rượu cho Chu Cẩn Du cũng căn cứ theo quy tắc này, chẳng qua là trên cơ sở rót gần đầy chén lại rót nhiều thêm một chút. Không phải là muốn mình mời rượu sao, hừ, tôi đổ cho anh nhiều hơn cho anh uống đến nôn ra thì thôi.
Chu Cẩn Du nhìn ly rượu trắng đầy hơn phân nửa trước mặt mình, lại nhìn nhìn Vương Tĩnh Kỳ, khóe miệng hơi nhếch lên. Không cần đoán cũng biết, anh khẳng định trong lòng cô gái nhỏ này đang đắc ý, muốn làm mình say rượu đây mà.
"Cô giáo Vương là người thật chân thành, có thể nói là cô giáo gương mẫu. Để tôi rót cho cô một ly rượu." Chu Cần Du nói xong liền đứng lên, một tay cầm bình rượu cạnh mình.
Người ngồi bên cạnh cũng đều là người có mắt nhìn, liền vội vàng lấy chén ở chỗ ngồi của Vương Tĩnh Kỳ đưa qua.
Chu Cẩn Du cầm chén rót cho cô một chén tràn đầy. Lãnh đạo rót rượu cho cấp dưới càng đầy càng chứng tỏ lãnh đạo xem trọng mình, đối với mình càng vừa lòng.
Vương Tĩnh Kỳ nhìn ly rượu của mình, khóe miệng cười cứng ngắc.
Trịnh Kim Quốc lại cười ha ha, nói với mọi người trên bàn là Thị trưởng Chu nhận biết Vương Tĩnh Kỳ, làm cho mọi người hiểu rõ đem Vương Tĩnh Kỳ ngồi bên cạnh Thị trưởng Chu.
Ở trên bàn ngoài Ngô Mật Nhi tức giận ra thì những người khác đều cảm thấy nên là như thế, sau đó cũng không chờ Vương Tĩnh Kỳ nói gì liền trực tiếp đem bát đũa của cô đưa tới gần.
Mục Văn cũng là người có mắt nhìn, hắn làm Ngô Mật Nhi đi qua ngồi cạnh Trịnh Kim Quốc, để Ngô Mật Nhi dễ dàng rót rượu mời lãnh đạo.
Trịnh Kim Quốc cũng không nói gì, vì chuyện này trên bàn rượu là lệ thường, bình thường có nam nữa đều sẽ sắp xếp nam nữ ngồi xen kẽ, thời điểm có lãnh đạo thì cô gái trẻ tuổi xinh đẹp nhất sẽ ngồi cạnh lãnh đạo. Văn hóa trên bàn rượu cũng là một môn bắt buộc.
Đối với sự an bài này Ngô Mật Nhi cũng không có một chút hờn giận nào, cô ta vô cùng cao hứng được ngồi bên cạnh Trịnh Kim Quốc.
Sau việc này lực chú ý lại chuyển đến Vương Tĩnh Kỳ, dù sao cô vẫn còn đang cầm ly rượu.
Chu Cẩn Du cười nói với Vương Tĩnh Kỳ: "Nếu không chúng ta ngồi xuống đi, cô xem chỉ có hai người chúng ta đứng nâng chén sẽ làm người khác sinh ra hiểu lầm."
Vương Tĩnh Kỳ nghe xong lời anh nói mới nhìn lại tình trạng của hai người, lại nhìn người khác, sau lại liếc trộm mấy bàn một chút lập tức quyết định nghe theo sự an bài của lãnh đạo.
"Lãnh đạo nói rất đúng, chúng ta như vậy thật đúng là không tốt lắm, cũng không hợp hoàn cảnh, ha ha." Vương Tĩnh Kỳ cười ngây ngô một chút, vội vàng ngồi bên cạnh ghế của Chu Cần Du.
Cái dáng vẻ vừa rồi nhìn thế nào cũng thấy giống như vợ chồng uống ly rượu giao bôi vậy!
Sau khi ngồi xuống, trên bàn rượu là một khoảng im lặng. Dù sao thời gian Vương Tĩnh Kỳ mời rượu Thị trưởng Chu hơi dài, tất cả mọi người đều đang chờ xem biểu hiện của cô.
Một bàn người thấy lãnh đạo đi đến đều lập tức đứng dậy chào hỏi lãnh đạo.
"Đều là do lãnh đạo cho chúng tôi cơ hội, nói, chúng tôi còn phải cảm tạ ngài nữa."
"Ha ha, các thầy cô giáo có thể hiểu được ý tốt của chúng tôi là tốt rồi, lần này chúng tôi sắp xếp coi như là thành công. Tới, tới, tới, đừng đứng nữa, đều ngồi xuống, ngồi xuống cả đi." Vẻ mặt Trịnh Kim Quốc tươi cười, nói xong còn vỗ vỗ vào người một thầy giáo trẻ, gọi là thầy giáo Kiên.
Thầy giáo đứng tại chỗ liền cảm động đến rơi nước mắt, thiếu chút nữa chọc Vương Tĩnh Kỳ bật cười, đương nhiên cô biết giữ chừng mực, lúc này hết thảy đều theo nước chảy, người khác đứng cô cũng đứng, người khác ngồi cô cũng theo, người khác uống rượu cô cũng phải làm dáng một chút.
Vốn dĩ mọi người không ngồi xuống, cũng không dám ngồi xuống, nào có đạo lý lãnh đạo cầm rượu đứng, lính quèn ngồi đĩnh đạc. Cuối cùng vẫn là Chu Cẩn Du lên tiếng, một bàn người mới lần lượt ngồi xuống, đương nhiên còn thêm cả Trịnh Kim Quốc và Chu Cẩn Du.
"Cuối cùng mọi người đều là người cùng bàn, chúng ta cũng không cần khách khí." Lúc Trịnh Kim Quốc ngồi xuống nói.
"Lãnh đạo ngài ngàn vạn lần đừng khách khí với chúng tôi, ngài cùng thị trưởng có thể ngồi cùng bàn ăn cơm với chúng tôi thật là vinh hạnh cho chúng tôi." Ngô Mật Nhi không buông tha cơ hội nịnh bợ lãnh đạo này, cho nên cô ta tận dụng mọi thứ để cùng lãnh đạo trả lời.
Trịnh Kim Quốc nhìn vẻ mặt nhiệt tình tươi cười của Ngô Mật Nhi, ra vẻ suy nghĩ hỏi: "Cô giáo này nhìn rất quen mặt nha, giống như đã gặp nhau ở nơi nào rồi."
Hắn nói xong còn nhìn nhìn Chu Cẩn Du muốn trưng cầu ý kiến, Chu Cẩn Du không nói chuyện chỉ mỉm cười.
Trên mặt Ngô Mật Nhi lúc đỏ lúc trắng, cô không hy vọng các vị lãnh đạo nhớ lại chuyện lần trước gặp mặt, vậy đời cô ta coi như là bị sỉ nhục.
"Cục trưởng Trịnh đã quên rồi, lần trước ngài cùng thị trưởng Chu đến trường học của chúng tôi nghiên cứu đã đến nghe giảng lớp của cô giáo Ngô Mật Nhi. Chắc ngài còn có ấn tượng." Mục Văn mặc kệ Ngô Mật Nhi xấu hổ hay không, chỉ cần cũng lãnh đạo đáp lời, tạo ấn tượng tốt với lãnh đạo là được.
Trịnh Kim Quốc nhìn Ngô Mật Nhi mặt đang biến sắc cũng nhớ lại, sau đó liền kinh sợ liếc mắt sang bên cạnh nhìn Chu Cẩn Du.
Hắn là Cục trưởng Bộ Giáo dục, thời gian đi xuống các trường nghe giảng, trừ trường hợp đặc biệt xuất sắc thì chỉ có đặc biệt kém sẽ làm hắn có ấn tượng sâu sắc. Hắn nghĩ tới, lúc trước cô giáo này dạy nhưng lại làm Chu Cẩn Du chạy mất. Trình độ giáo viên như vậy mà lần này còn được tham gia khóa huấn luyện thi đấu này liệu có làm cho lãnh đạo nghĩ đến vòng loại bình chọn không công bằng không, liệu có tình nghi hắn vì việc riêng mà bất chấp luật pháp, gây rối loạn kỉ cương hay không đây.
Gương mặt Chu Cẩn Du vẫn mỉm cười làm cho người ta không nhìn ra trong lòng anh nghĩ gì. Chỉ là ánh mắt vẫn thường xuyên hướng về phía Vương Tĩnh Kỳ nhìn vài lần, anh vẫn thực hưởng thụ trò chơi mèo bắt chuột này, cũng là do Vương Tĩnh Kỳ làm cho anh có cảm giác.
Trịnh Kim Quốc mất tự nhiên cười ha ha hai tiếng, thấy bên cạnh Vương Tĩnh Kỳ không nói lời nào liền nhanh chóng chuyển đề tài.
"Bên cạnh cô giáo này là cô giáo Vương phải không, lúc trước dự giảng lớp của cô đã để lại cho tôi ấn tượng sâu sắc nha."
Vương Tĩnh Kỳ khẳng định mình không thể tiếp tục làm người tàng hình đành vội vàng ngẩng đầu cảm tạ nói: "Cục trưởng Trịnh ngài khách khí rồi, đều là lãnh đạo cho tôi cơ hội, tôi vẫn còn trẻ mà. Trong trường Nhất Trung còn nhiều giáo viên có kinh nghiệm hơn tôi nhiều."
"Ôi cô giáo Vương, đây mới là khách khí, có phải vậy không lãnh đạo?" Trịnh Kim Quốc thức thời đem quyền phát biểu nhường lại cho lãnh đạo, lúc nào nên ra sân, lúc nào không nên nói chuyện hắn vẫn biết rõ.
"Cô giáo Vương quả thật không tệ." Chu Cẩn Du đánh giá đúng trọng tâm.
Thầy giáo ngồi bên cạnh nhìn Vương Tĩnh Kỳ bằng ánh mắt phấn khích, vừa rồi không phải là cô giáo xuất sắc sao lại có thể làm hai vị lãnh đạo nhớ kỹ cô ấy, hơn nữa còn đánh giá cô ấy khá cao. Cái này không bình thường.
"Thị trưởng Chu, ngài khen nhầm rồi." Vương Tĩnh Kỳ làm ra bộ dáng ngại ngùng.
Ngô Mật Nhi ngồi bên cạnh méo mặt, Vương Tĩnh Kỳ cùng mình đúng là ngồi không đúng bàn mà, mặc kệ là lúc nào, chỉ cần cô ta có mặt nhất định sẽ cướp mất danh tiếng của mình. Cho tới bây giờ cô chưa bao giờ nghĩ chính mình không đủ xuất sắc, cô thầm nghĩ chắc là do Vương Tĩnh Kỳ đang dùng thủ đoạn đùa giỡn.
Mục Văn bên cạnh nhìn thấy hoàn cảnh hài hòa như vậy, con mắt chuyển động, vội vàng nói với Vương Tĩnh Kỳ đúng lúc: "Tĩnh Kỳ, lãnh đạo đánh giá cô cao như vậy, không phải là cô nên mời lãnh đạo một ly để bày tỏ sao."
Lần trước điều tra nghiên cứu chủ yếu là năm thứ hai trung học, cũng không nghiên cứu năm đầu trung học, cho nên hắn cũng chỉ đứng ở cửa sổ nhìn xem vậy thôi, bây giờ có cơ hội để lãnh đạo biết mình, nhớ kỹ mình thì hắn đương nhiên phải nắm lấy.
Nhìn xem, lời hắn vừa nói xong đã đem ánh mắt của Thị trưởng Chu rời đến người mình.
"Thị trưởng Chu, tôi xin tự giới thiệu một chút, tôi là đồng nghiệp của Tĩnh Kỳ, cùng là giáo viên dạy toán học trường Nhất Trung."
Chu Cẩn Du trong lòng hừ một tiếng, hắn gọi đủ thân mật.
" Tôi đến thành phố D cũng được một thời gian, cũng từng đi đến trường Nhất Trung một lần, liền nghe giảng một buổi lớp của cô giáo Vương quả thật là làm cho tôi ấn tượng vô cùng khắc sâu. Cô giáo Vương còn trẻ mà đã có thể điều khiển lớp tốt như vậy quả thật là một người có tài. Hiện tại thời gian dài như vậy cô giáo Vương nhất định là có tiến bộ, lần này huấn luyện xong tôi thực sự mong chờ biểu hiện của cô giáo Vương." Anh trịnh trọng nói xong còn cùng Vương Tĩnh Kỳ nhấc ly rượu.
Mục Văn vội vàng đụng vào Vương Tĩnh Kỳ, "Tĩnh Kỳ, nhanh nhanh, lãnh đạo coi trọng trường Nhất Trung như vậy cô nên đại diện chúng ta mời lãnh đạo một chén."
Hắn nói rõ ra vì sợ Vương Tĩnh Kỳ từ chối. Không phải vì hắn không nói được mà vì lãnh đạo luôn nhìn chằm chằm Vương Tĩnh Kỳ nếu không hắn đã sớm tự mình mặc áo giáp ra trận, đâu còn phải đứng đây chỉ điểm cái đầu gỗ này chứ.
"Đúng vậy, cô giáo Vương, kể ra thì trong giáo viên trường Nhất Trung cô là người có trình độ giảng dạt tốt nhất, cô nên thể hiện thật tốt nhé." Ngô Mật Nhi kỳ quái nói.
Vương Tĩnh Kỳ bị lời nói của hai người bọn họ chèn ép, lại bị một bàn người nhìn nên cô không thể làm gì khác hơn là cầm chén đứng lên.
Cô còn chưa bắt đầu nói chuyện Trịnh Kim Quốc đã trêu đùa nói: "Cô giáo Tiểu Vương như thế này cũng chưa đúng rồi, mời rượu phải thành tâm thành ý, cô mời chúng tôi có nửa ly rượu có phải là để chúng tôi uống nửa chén không."
Người bên cạnh vội vàng phụ họa, "Đúng vậy, cô giáo Vương, trước tiên cô uống hết chén này, sau đó mời lãnh đạo một lần nữa."
Vương Tĩnh Kỳ đứng cũng đã đứng, không uống cũng không mời rượu, cô thật đúng là nổi tiếng. Cô nhìn một bàn đầy người cảm thấy mình giống như con gà bị nướng trên lửa.
Chính cô cũng đứng lên rồi mà bọn họ còn không vừa lòng, còn muốn cô tự mình lật người nữa.
Nhưng tình huống này chỉ mình cô so với người mạnh, hai lãnh đạo cô cũng không đắc tội được, cô chỉ có thể khuất phục.
"Lãnh đạo đừng để ý tôi, tôi còn trẻ người, là lỗi của tôi." Vương Tĩnh Kỳ nói xong liền đưa tay lên uống nốt nửa ly rượu còn thừa khiến cho cả bàn trầm trồ khen ngợi.
Trong lòng cô nói thầm, cái này có gì đáng để khen ngợi, cũng không phải là một ly rượu trắng, bọn họ có thể giả dối như vậy sao?
"Cô giáo Vương, mời rượu như vậy mới là có thành ý, không phải là cô nên chủ động rót rượu cho thị trưởng sao." Trịnh Kim Quốc cười và nhắc nhở cô. Hơn nữa còn trực tiếp đem bình rượu nhỏ trong tay đưa cho cô.
Cô có thể nói không được sao, lãnh đạo đưa cho cô bình rượu cô có thể không nhận được chứ? Đương nhiên là không rồi, cho nên cô đưa tay nhận lấy bình rượu quấn giấy đỏ.
Trên bàn rượu này các bình đựng rượu trắng đều không có dán nhãn, tất cả đều dùng giấy đỏ quấn quanh.
"Đây hẳn là may mắn vì được Cục trưởng Trịnh nhắc nhở. Thị trưởng Chu, anh đừng để ý, tôi rót cho anh một chén." Vương Tĩnh Kỳ đi đến bên cạnh Chu Cẩn Du, lấy bình rượu trong tay rót hơn nửa ly rượu cho Chu Cẩn Du.
Rót rượu cho lãnh đạo cũng phải chú ý, không thể rót quá đầy, như vậy sẽ làm lãnh đạo cảm thấy mình muốn chuốc say họ, như vậy thì không những không thể nịnh nọt được mà lại thành đánh mông ngựa. Nhưng cũng không thể đổ quá ít, sẽ làm lãnh đạo cảm thấy mình xem thường họ, như vậy càng không được, cho nên bình thường khi rót rượu cho lãnh đạo đều là gần đầy.
Vương Tĩnh Kỳ rót rượu cho Chu Cẩn Du cũng căn cứ theo quy tắc này, chẳng qua là trên cơ sở rót gần đầy chén lại rót nhiều thêm một chút. Không phải là muốn mình mời rượu sao, hừ, tôi đổ cho anh nhiều hơn cho anh uống đến nôn ra thì thôi.
Chu Cẩn Du nhìn ly rượu trắng đầy hơn phân nửa trước mặt mình, lại nhìn nhìn Vương Tĩnh Kỳ, khóe miệng hơi nhếch lên. Không cần đoán cũng biết, anh khẳng định trong lòng cô gái nhỏ này đang đắc ý, muốn làm mình say rượu đây mà.
"Cô giáo Vương là người thật chân thành, có thể nói là cô giáo gương mẫu. Để tôi rót cho cô một ly rượu." Chu Cần Du nói xong liền đứng lên, một tay cầm bình rượu cạnh mình.
Người ngồi bên cạnh cũng đều là người có mắt nhìn, liền vội vàng lấy chén ở chỗ ngồi của Vương Tĩnh Kỳ đưa qua.
Chu Cẩn Du cầm chén rót cho cô một chén tràn đầy. Lãnh đạo rót rượu cho cấp dưới càng đầy càng chứng tỏ lãnh đạo xem trọng mình, đối với mình càng vừa lòng.
Vương Tĩnh Kỳ nhìn ly rượu của mình, khóe miệng cười cứng ngắc.
Trịnh Kim Quốc lại cười ha ha, nói với mọi người trên bàn là Thị trưởng Chu nhận biết Vương Tĩnh Kỳ, làm cho mọi người hiểu rõ đem Vương Tĩnh Kỳ ngồi bên cạnh Thị trưởng Chu.
Ở trên bàn ngoài Ngô Mật Nhi tức giận ra thì những người khác đều cảm thấy nên là như thế, sau đó cũng không chờ Vương Tĩnh Kỳ nói gì liền trực tiếp đem bát đũa của cô đưa tới gần.
Mục Văn cũng là người có mắt nhìn, hắn làm Ngô Mật Nhi đi qua ngồi cạnh Trịnh Kim Quốc, để Ngô Mật Nhi dễ dàng rót rượu mời lãnh đạo.
Trịnh Kim Quốc cũng không nói gì, vì chuyện này trên bàn rượu là lệ thường, bình thường có nam nữa đều sẽ sắp xếp nam nữ ngồi xen kẽ, thời điểm có lãnh đạo thì cô gái trẻ tuổi xinh đẹp nhất sẽ ngồi cạnh lãnh đạo. Văn hóa trên bàn rượu cũng là một môn bắt buộc.
Đối với sự an bài này Ngô Mật Nhi cũng không có một chút hờn giận nào, cô ta vô cùng cao hứng được ngồi bên cạnh Trịnh Kim Quốc.
Sau việc này lực chú ý lại chuyển đến Vương Tĩnh Kỳ, dù sao cô vẫn còn đang cầm ly rượu.
Chu Cẩn Du cười nói với Vương Tĩnh Kỳ: "Nếu không chúng ta ngồi xuống đi, cô xem chỉ có hai người chúng ta đứng nâng chén sẽ làm người khác sinh ra hiểu lầm."
Vương Tĩnh Kỳ nghe xong lời anh nói mới nhìn lại tình trạng của hai người, lại nhìn người khác, sau lại liếc trộm mấy bàn một chút lập tức quyết định nghe theo sự an bài của lãnh đạo.
"Lãnh đạo nói rất đúng, chúng ta như vậy thật đúng là không tốt lắm, cũng không hợp hoàn cảnh, ha ha." Vương Tĩnh Kỳ cười ngây ngô một chút, vội vàng ngồi bên cạnh ghế của Chu Cần Du.
Cái dáng vẻ vừa rồi nhìn thế nào cũng thấy giống như vợ chồng uống ly rượu giao bôi vậy!
Sau khi ngồi xuống, trên bàn rượu là một khoảng im lặng. Dù sao thời gian Vương Tĩnh Kỳ mời rượu Thị trưởng Chu hơi dài, tất cả mọi người đều đang chờ xem biểu hiện của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.