Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài
Chương 268
Zhihu
10/09/2024
Trên tay của Lý Thâm vẫn đang cầm bữa sáng. Cô bé trực tiếp lướt qua người cha mình, chạy nhanh đến bên mẹ và ôm lấy chân mẹ mình.
Thẩm Y Y bế cô bé lên, cô bé lắc lắc đầu “Không muốn bế đâu, nắm tay cơ.”
Cô bé vẫn còn nhớ rõ cha từng nói rằng hiện giờ cô bé đã lớn rồi, mẹ bế không xuể nữa.
Thẩm Y Y liền nắm lấy tay cô bé. Nhìn thấy dáng vẻ thở hổn hển của Tiểu Bảo vì chạy theo, cười hỏi: “Làm sao thế?”
“Con tết tóc cho Tiểu Bối, sắp tết xong rồi nhưng em ấy lại chạy mất. Bây giờ tóc em ấy lại rối rồi.” Tiểu Bảo bất mãn nói.
Thẩm Y Y cúi đầu nhìn tóc của Tiểu Bối. Mái tóc mềm mượt của cô bé đã mọc đến ngang vai. Trên đỉnh đầu có b.í.m tóc đuôi sam nhưng đã bị bung mất rồi. Cô thuận tay chỉnh lại.
Tiểu Bối không muốn anh trai nhỏ tết tóc cho nữa, nói với anh trai nhỏ của cô bé rằng: “Để mẹ tết b.í.m đuôi sam nhỏ cho em nhé?”
“Em chê b.í.m tóc anh tết cho em phải không?” Tiểu Bảo cất cao giọng.
Đúng vậy!
Tiểu Bối thầm nghĩ trong lòng nhưng cô bé không muốn làm tổn thương anh út của mình. Một mực lắc đầu “Không phải, là do mẻ muốn tết tóc cho Tiểu Bối mà.”
Cô bé chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn mẹ ~ Mẹ ơi, mẹ hiểu ý của con không?
Thẩm Y Y tất nhiên hiểu được, buồn cười xoa xoa đầu cậu bé. Nói với Tiểu Bảo “Được rồi, lát nữa mẹ tết tóc cho em gái nhé. Đói không? Có mua cháo và cơm rang cho các con đấy, mau đi ăn sáng thôi.”
Tiểu Bảo là một đứa trẻ thích ăn vặt, chỉ cần nhắc đến ăn thì sẽ tạm thời quên mất việc tết tóc cho em gái, vui vẻ chạy đi ăn sáng.
Lý Thâm đã mang đồ ăn sáng bày ra bàn đá ngoài sân rồi. Tiểu Bảo và Tiểu Bối ngồi trên băng ghế đá ăn.
Hai đứa nhỏ không kén ăn, Tiểu Bảo thích ăn vặt lại càng không. Cho em gái chọn món muốn ăn trước rồi cậu bé ăn món còn lại.
Thẩm Y Y ngồi sau Tiểu Bối, dựa theo mong muốn của cô bé mà tết tóc.
Khiếu thẩm mỹ của Tiểu Bối đến từ Thẩm Y Y. Các kiểu b.í.m tóc mà cô bé biết cũng là từ Thẩm Y Y, thế nên Thẩm Y Y tết xong cho cô bé rất nhanh.
Tiểu Bối rất vui, Tiểu Bảo bên cạnh nói xa xăm: “Thực ra anh thấy kiểu tóc khác sẽ càng hợp với em hơn nữa”
“Em gái thế này không đáng yêu sao?” Thẩm Y Y hỏi.
“Đáng yêu” Ngay cả Tiểu Bảo cũng không thể nào phủ nhận. Em gái của cậu bé dù không có sự hỗ trợ của kiểu tóc thì vẫn rất đáng yêu.
Thẩm Y Y bật cười hỏi các con “Hôm nay các con định đi làm gì đấy?”
“Ông bà ngoại nói muốn dẫn chúng con đi công viên chơi.” Tiểu Bối nói.
“Vậy ăn sáng xong cha mẹ dắt bọn con đi tìm ông bà ngoại nhé” Thẩm Y Y nói. Cha mẹ cô rất thích ba đứa nhỏ và tiểu bối. Cô cũng vui lòng để con cái gần gũi với ông bà ngoại.
“Được” Tiểu Bối nói.
Đợi bọn trẻ ăn xong, mặc quần áo ngay ngắn thì Thẩm Y Y và Lý Thâm dắt bọn chúng về nhà họ Thẩm.
Sáng sớm mẹ Thẩm đã đi vùng ngoại ô thăm Đại Bảo và Nhị Bảo rồi. Ngược lại thì cha Thẩm đang ở nhà, ngóng trông Tiểu Bảo và Tiểu Bối, chuẩn bị dắt bọn trẻ đi công viên chơi.
Sau khi bọn họ đi chơi thì Lý Thâm và Thẩm Y Y đi về.
Hai người họ không ngồi xe buýt mà lại đi vòng qua một con hẻm nhỏ. Lúc về đến nhà, Thẩm Y Y mệt mỏi ngồi phịch xuống giường “Mệt quá.”
Lý Thâm rót một cốc nước cho cô ấy. Thâm Y Y uống được hai ngụm thì lại nằm liệt trên giường. “Anh Thâm, anh có cách gì không?”
Lý Thâm uống hết nước ban nãy còn sót lại của cô rồi mới trả lời “Anh có cách gì không?”
“Em cảm thấy bày hàng bán không ổn lắm” Thẩm Y Y nói “Quá rắc rối, vả lại phải cực khổ mới có tiền.”
“Đúng” Lý Thâm cũng đồng ý. Hiện giờ các hàng bày bán bên ngoài đều là bán đồ ăn, bọn họ đại khái cũng định bán đồ ăn.
Vừa nãy trên đường về bọn họ đã tính được rằng mỗi ngày bày hàng bán sẽ thu được lợi nhuận ròng khoảng từ 10 đến 30 đồng.
Số tiền này so với trung bình tiền lương công nhân thông thường kiếm được trong một tháng chỉ có 30 đồng thì thực sự lớn hơn rất nhiều. Nhưng đối với Thẩm Y Y và Lý Thâm mà nói thì bọn họ không quá cần số tiền này.
Không phải là xem thường những đồng tiền này. Thậm chí là nếu bọn họ thực sự làm thì nguyên liệu còn có thể lấy từ không gian, chi phí cho thành phẩm của bọn họ chỉ có mỗi tiền nhân công. Lời hơn người khác gấp mấy lần.
Không những thế, chất lượng của các món đồ trong không gian rất tốt, có thể làm ra các món ăn ngon hơn so với mua ở chợ thôn. Cộng thêm tay nghề của anh và vợ anh thì nếu mở quán thật cũng không lo không kiếm được tiền.
Nhưng, có thể làm,
Chỉ là, không cần thiết.
Một mặt thì do hạn chế của quốc gia, nếu bọn họ mở quán chỉ có thể làm một mình, vậy thì tiền kiếm được đều là phí cho sự khổ cực.
Vả lại bọn họ vẫn còn mười mấy vạn gửi ở ngân hàng, ở thời đại này thì số tiền đó đã là cực kì nhiều rồi. Hàng ngày bọn họ đều sử dụng đồ trong không gian của Thẩm Y Y, cơ bản là không cần dùng tới số tiền đó.
Thế nên cũng không cần thiết phải đi sớm về khuya để kiếm chút tiền phí cực khổ đó.
Nếu muốn thì nhất định phải tìm lợi nhuận lớn hơn không gian, việc có giá trị hơn.
“Chúng ta nghĩ lại thử xem, còn việc gì có thể kiếm tiền nhiều hơn” Thẩm Y Y trầm ngâm. Việc có thể kiếm tiền nhất ngoại trừ bày hàng bán thức ăn và quần áo thì vẫn còn, chính là...
Thẩm Y Y ngẩng đầu, vừa hay chạm vào tầm mắt của Lý Thâm. Quả nhiên hai người đều nghĩ đến một việc, thu hồi phế phẩm.
Thập niên tám mươi chính là thời đại hoàng kim của thu hồi phế phẩm. Không ít người vô danh đã nhờ vào việc này mà trở mình thành công.
Bời vì lúc này đa số mọi người đều đang bận tranh giành cơm ăn áo mặc nên không có ý thức về việc tận dụng tài nguyên.
Cộng thêm việc bây giờ đang là giai đoạn đầu của chính sách cải cách và mở cửa, đa số mọi người đều muốn kiếm chút tiền, thiếu đi sự quan tâm đối với di sản văn hóa. Không ít văn vật cổ cùng với các kiến thức về thuốc, công thức mỹ thực bị thất lạc.
Mà bọn Thẩm Y Y thu hồi phế phẩm thì thứ nhất có thể thông qua việc phân loại rác thải, tiến hành tái sử dụng tài nguyên để kiếm tiền, thứ hai là có thể nhân cơ hồi này để thu gom được các văn vật cổ cùng với các kiến thức về thuốc, công thức mỹ thực nhiều hơn.
Nếu như thế thì so với việc bọn họ bày hàng ra bán có thể mang đến giá trị lớn hơn nhiều.
“Nhưng sẽ rất dơ, rất mệt” Lý Thâm nói. Anh ấy không hề gì, nhưng anh không muốn vợ mình làm việc này.
Nếu Thẩm Y Y có thể chọn thì tất nhiên cô cũng không muốn bản thân và Lý Thâm phải mệt đến thế. Huống chi cô là một người ưa sạch sẽ đến vậy, không cách nào chịu nổi lăn lộn đào bới rác trong thời gian dài được.
Nhưng chuyện này không có vấn đề gì cả, bọn họ không muốn làm thì có thể tìm người làm giúp mà!
“Anh Thâm, anh có nghĩ đến việc thành lập một đội nhỏ không?” Thẩm Y Y hỏi.
Lý Thâm liền hiểu. Dạo này anh cũng xem nhiều sách về buôn bán, “Vợ, ý em là...”
“Bây giờ Lưu Kiến Cương cũng đang không có việc, còn có vài người anh em cũng theo anh ta từ trong đó ra chưa có việc làm” Thẩm Y Y nói.
Lý Thâm: “Chúng ta trả tiền để bọn họ làm việc giúp chúng ta.”
“Đúng” Thẩm Y Y nói, “Chúng ta cung cấp sân bãi, phụ trách tìm đối tác, công cụ vận chuyển cùng các loại dụng cụ. Còn việc thu hồi và phân loại rác thải sẽ do bọn họ phụ trách. Chúng ta chỉ cần chỉ bọn họ những thứ nào có thể thu về cùng với cách phân loại rác là được. Sau đó sẽ tính lương cho họ dựa theo thời gian hoặc số món.”
“Vậy chiều nay chúng ta đi xem gần đây có căn nhà nào thích hợp để làm sân bãi không” Lý Thâm nói.
“Được” Thẩm Y Y trả lời, “Tìm được sân bãi rồi thì đi hỏi Lưu Kiến Cương”
Hai vợ chồng không hề lo lắng Lưu Kiến Cường sẽ không làm. Bởi vì dù bọn Lưu Kiến Cường có không làm thì những việc làm có thu nhập ổn định này có rất nhiều người muốn làm.
Hai vợ chồng vui vẻ quyết định sẽ làm như vậy.
Thẩm Y Y bế cô bé lên, cô bé lắc lắc đầu “Không muốn bế đâu, nắm tay cơ.”
Cô bé vẫn còn nhớ rõ cha từng nói rằng hiện giờ cô bé đã lớn rồi, mẹ bế không xuể nữa.
Thẩm Y Y liền nắm lấy tay cô bé. Nhìn thấy dáng vẻ thở hổn hển của Tiểu Bảo vì chạy theo, cười hỏi: “Làm sao thế?”
“Con tết tóc cho Tiểu Bối, sắp tết xong rồi nhưng em ấy lại chạy mất. Bây giờ tóc em ấy lại rối rồi.” Tiểu Bảo bất mãn nói.
Thẩm Y Y cúi đầu nhìn tóc của Tiểu Bối. Mái tóc mềm mượt của cô bé đã mọc đến ngang vai. Trên đỉnh đầu có b.í.m tóc đuôi sam nhưng đã bị bung mất rồi. Cô thuận tay chỉnh lại.
Tiểu Bối không muốn anh trai nhỏ tết tóc cho nữa, nói với anh trai nhỏ của cô bé rằng: “Để mẹ tết b.í.m đuôi sam nhỏ cho em nhé?”
“Em chê b.í.m tóc anh tết cho em phải không?” Tiểu Bảo cất cao giọng.
Đúng vậy!
Tiểu Bối thầm nghĩ trong lòng nhưng cô bé không muốn làm tổn thương anh út của mình. Một mực lắc đầu “Không phải, là do mẻ muốn tết tóc cho Tiểu Bối mà.”
Cô bé chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn mẹ ~ Mẹ ơi, mẹ hiểu ý của con không?
Thẩm Y Y tất nhiên hiểu được, buồn cười xoa xoa đầu cậu bé. Nói với Tiểu Bảo “Được rồi, lát nữa mẹ tết tóc cho em gái nhé. Đói không? Có mua cháo và cơm rang cho các con đấy, mau đi ăn sáng thôi.”
Tiểu Bảo là một đứa trẻ thích ăn vặt, chỉ cần nhắc đến ăn thì sẽ tạm thời quên mất việc tết tóc cho em gái, vui vẻ chạy đi ăn sáng.
Lý Thâm đã mang đồ ăn sáng bày ra bàn đá ngoài sân rồi. Tiểu Bảo và Tiểu Bối ngồi trên băng ghế đá ăn.
Hai đứa nhỏ không kén ăn, Tiểu Bảo thích ăn vặt lại càng không. Cho em gái chọn món muốn ăn trước rồi cậu bé ăn món còn lại.
Thẩm Y Y ngồi sau Tiểu Bối, dựa theo mong muốn của cô bé mà tết tóc.
Khiếu thẩm mỹ của Tiểu Bối đến từ Thẩm Y Y. Các kiểu b.í.m tóc mà cô bé biết cũng là từ Thẩm Y Y, thế nên Thẩm Y Y tết xong cho cô bé rất nhanh.
Tiểu Bối rất vui, Tiểu Bảo bên cạnh nói xa xăm: “Thực ra anh thấy kiểu tóc khác sẽ càng hợp với em hơn nữa”
“Em gái thế này không đáng yêu sao?” Thẩm Y Y hỏi.
“Đáng yêu” Ngay cả Tiểu Bảo cũng không thể nào phủ nhận. Em gái của cậu bé dù không có sự hỗ trợ của kiểu tóc thì vẫn rất đáng yêu.
Thẩm Y Y bật cười hỏi các con “Hôm nay các con định đi làm gì đấy?”
“Ông bà ngoại nói muốn dẫn chúng con đi công viên chơi.” Tiểu Bối nói.
“Vậy ăn sáng xong cha mẹ dắt bọn con đi tìm ông bà ngoại nhé” Thẩm Y Y nói. Cha mẹ cô rất thích ba đứa nhỏ và tiểu bối. Cô cũng vui lòng để con cái gần gũi với ông bà ngoại.
“Được” Tiểu Bối nói.
Đợi bọn trẻ ăn xong, mặc quần áo ngay ngắn thì Thẩm Y Y và Lý Thâm dắt bọn chúng về nhà họ Thẩm.
Sáng sớm mẹ Thẩm đã đi vùng ngoại ô thăm Đại Bảo và Nhị Bảo rồi. Ngược lại thì cha Thẩm đang ở nhà, ngóng trông Tiểu Bảo và Tiểu Bối, chuẩn bị dắt bọn trẻ đi công viên chơi.
Sau khi bọn họ đi chơi thì Lý Thâm và Thẩm Y Y đi về.
Hai người họ không ngồi xe buýt mà lại đi vòng qua một con hẻm nhỏ. Lúc về đến nhà, Thẩm Y Y mệt mỏi ngồi phịch xuống giường “Mệt quá.”
Lý Thâm rót một cốc nước cho cô ấy. Thâm Y Y uống được hai ngụm thì lại nằm liệt trên giường. “Anh Thâm, anh có cách gì không?”
Lý Thâm uống hết nước ban nãy còn sót lại của cô rồi mới trả lời “Anh có cách gì không?”
“Em cảm thấy bày hàng bán không ổn lắm” Thẩm Y Y nói “Quá rắc rối, vả lại phải cực khổ mới có tiền.”
“Đúng” Lý Thâm cũng đồng ý. Hiện giờ các hàng bày bán bên ngoài đều là bán đồ ăn, bọn họ đại khái cũng định bán đồ ăn.
Vừa nãy trên đường về bọn họ đã tính được rằng mỗi ngày bày hàng bán sẽ thu được lợi nhuận ròng khoảng từ 10 đến 30 đồng.
Số tiền này so với trung bình tiền lương công nhân thông thường kiếm được trong một tháng chỉ có 30 đồng thì thực sự lớn hơn rất nhiều. Nhưng đối với Thẩm Y Y và Lý Thâm mà nói thì bọn họ không quá cần số tiền này.
Không phải là xem thường những đồng tiền này. Thậm chí là nếu bọn họ thực sự làm thì nguyên liệu còn có thể lấy từ không gian, chi phí cho thành phẩm của bọn họ chỉ có mỗi tiền nhân công. Lời hơn người khác gấp mấy lần.
Không những thế, chất lượng của các món đồ trong không gian rất tốt, có thể làm ra các món ăn ngon hơn so với mua ở chợ thôn. Cộng thêm tay nghề của anh và vợ anh thì nếu mở quán thật cũng không lo không kiếm được tiền.
Nhưng, có thể làm,
Chỉ là, không cần thiết.
Một mặt thì do hạn chế của quốc gia, nếu bọn họ mở quán chỉ có thể làm một mình, vậy thì tiền kiếm được đều là phí cho sự khổ cực.
Vả lại bọn họ vẫn còn mười mấy vạn gửi ở ngân hàng, ở thời đại này thì số tiền đó đã là cực kì nhiều rồi. Hàng ngày bọn họ đều sử dụng đồ trong không gian của Thẩm Y Y, cơ bản là không cần dùng tới số tiền đó.
Thế nên cũng không cần thiết phải đi sớm về khuya để kiếm chút tiền phí cực khổ đó.
Nếu muốn thì nhất định phải tìm lợi nhuận lớn hơn không gian, việc có giá trị hơn.
“Chúng ta nghĩ lại thử xem, còn việc gì có thể kiếm tiền nhiều hơn” Thẩm Y Y trầm ngâm. Việc có thể kiếm tiền nhất ngoại trừ bày hàng bán thức ăn và quần áo thì vẫn còn, chính là...
Thẩm Y Y ngẩng đầu, vừa hay chạm vào tầm mắt của Lý Thâm. Quả nhiên hai người đều nghĩ đến một việc, thu hồi phế phẩm.
Thập niên tám mươi chính là thời đại hoàng kim của thu hồi phế phẩm. Không ít người vô danh đã nhờ vào việc này mà trở mình thành công.
Bời vì lúc này đa số mọi người đều đang bận tranh giành cơm ăn áo mặc nên không có ý thức về việc tận dụng tài nguyên.
Cộng thêm việc bây giờ đang là giai đoạn đầu của chính sách cải cách và mở cửa, đa số mọi người đều muốn kiếm chút tiền, thiếu đi sự quan tâm đối với di sản văn hóa. Không ít văn vật cổ cùng với các kiến thức về thuốc, công thức mỹ thực bị thất lạc.
Mà bọn Thẩm Y Y thu hồi phế phẩm thì thứ nhất có thể thông qua việc phân loại rác thải, tiến hành tái sử dụng tài nguyên để kiếm tiền, thứ hai là có thể nhân cơ hồi này để thu gom được các văn vật cổ cùng với các kiến thức về thuốc, công thức mỹ thực nhiều hơn.
Nếu như thế thì so với việc bọn họ bày hàng ra bán có thể mang đến giá trị lớn hơn nhiều.
“Nhưng sẽ rất dơ, rất mệt” Lý Thâm nói. Anh ấy không hề gì, nhưng anh không muốn vợ mình làm việc này.
Nếu Thẩm Y Y có thể chọn thì tất nhiên cô cũng không muốn bản thân và Lý Thâm phải mệt đến thế. Huống chi cô là một người ưa sạch sẽ đến vậy, không cách nào chịu nổi lăn lộn đào bới rác trong thời gian dài được.
Nhưng chuyện này không có vấn đề gì cả, bọn họ không muốn làm thì có thể tìm người làm giúp mà!
“Anh Thâm, anh có nghĩ đến việc thành lập một đội nhỏ không?” Thẩm Y Y hỏi.
Lý Thâm liền hiểu. Dạo này anh cũng xem nhiều sách về buôn bán, “Vợ, ý em là...”
“Bây giờ Lưu Kiến Cương cũng đang không có việc, còn có vài người anh em cũng theo anh ta từ trong đó ra chưa có việc làm” Thẩm Y Y nói.
Lý Thâm: “Chúng ta trả tiền để bọn họ làm việc giúp chúng ta.”
“Đúng” Thẩm Y Y nói, “Chúng ta cung cấp sân bãi, phụ trách tìm đối tác, công cụ vận chuyển cùng các loại dụng cụ. Còn việc thu hồi và phân loại rác thải sẽ do bọn họ phụ trách. Chúng ta chỉ cần chỉ bọn họ những thứ nào có thể thu về cùng với cách phân loại rác là được. Sau đó sẽ tính lương cho họ dựa theo thời gian hoặc số món.”
“Vậy chiều nay chúng ta đi xem gần đây có căn nhà nào thích hợp để làm sân bãi không” Lý Thâm nói.
“Được” Thẩm Y Y trả lời, “Tìm được sân bãi rồi thì đi hỏi Lưu Kiến Cương”
Hai vợ chồng không hề lo lắng Lưu Kiến Cường sẽ không làm. Bởi vì dù bọn Lưu Kiến Cường có không làm thì những việc làm có thu nhập ổn định này có rất nhiều người muốn làm.
Hai vợ chồng vui vẻ quyết định sẽ làm như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.