Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài
Chương 269
Zhihu
10/09/2024
Nơi để tiếp nhận phế phẩm nhất định phải là nhà đơn, vả lại sẽ khá nặng mùi nên cũng không thể ở khu dân cư đông đúc được. Cần phải là một nơi tương đối ít người qua lại.
Thế nên Thẩm Y Y và Lý Thâm đi đến vùng ngoại ô để tìm. Nhà như thế rất khó tìm, dù có tìm được thì khi chủ nhà vừa nghe dùng để tập hợp phế phẩm lại không đồng ý.
Điều quan trọng là, hai người họ ăn mặc khá có khí chất, trông không giống người cần thuê nhà để nhặt phế phẩm. Người khác nghi ngờ hai người họ đang có mục đích khác, không dám cho họ thuê nhà.
Cho nên, sau khi tìm cả một ngày, Lý Thâm và Thẩm Y Y quả quyết chuyển từ thuê nhà thành mua nhà.
Nhà nội thành không dễ mua bán nhưng nhà ngoại ô quả thực rất dễ tìm được. Ngày thứ hai, bọn Thẩm Y Y đã tìm được một một căn nhà có hai gian phòng nhưng khá cũ nát.
Bàn bạc một lúc, Thẩm Y Y và Lý Thâm đã nhanh chóng ép giá thấp như giá cái Yến Viên ở căn nhà bên đó.
Đạt được hợp đồng mua bán của căn nhà, căn nha thứ ba của Thẩm Y Y và Lý Thâm ở kinh đô cứ thế mà đến.
Thu dọn sơ lược một lúc, ngay hôm sau Thẩm Y Y và Lý Thâm cùng nhau đi tìm Lưu Kiến Cương.
Trước đây, Lý Thâm cho Lưu Kiến Cương mượn tiền, Lưu Kiến cương vì để bày tỏ lòng thành đã cho Lý Thâm địa chỉ nhà mình.
Hai người đi tìm theo địa chỉ mà Lưu Kiến Cương đã cho, phát hiện anh ta sống trong một căn nhà tre chật chội, phải qua một con hẻm chật hẹp mới đến được. Bên trong chật chọi tối tăm, mặt đất dơ bẩn lầy lội, Lý Thâm và Thẩm Y Y phải mất một hồi lâu mới tới được nhà của anh ta.
Nhưng bọn họ còn chưa vào thì đã nghe thấy một loạt âm thanh ầm ĩ.
“Không đóng nổi tiền nhà mà còn đòi ở đây? Cút lẹ cho tao” Lời vừa dứt đã nghe thấy một loạt tiếng “đùng đùng” truyền ra. Thẩm Y Y và Lý Thâm nhìn sang thì thấy ở giữa cầu thang lầu một có không ít đồ đang bị ném ra.
Có người đang lật đật nhặt đồ lên, nói: “Ban đầu đã nói tiền nhà một tháng lấy bảy hào, tôi đã đóng hết cho anh rồi, anh có muốn tăng tiền phòng thì cũng phải là tăng cho tháng sau chứ?
Là Lưu Kiến Cương.
“Ai nói mày tháng sau tăng? Là tăng từ tháng này, mày đưa không đủ cho tao thì cút” Giọng nói rất hung hăng.
Lưu Kiến Cương còn đang định nói gì đó nhưng đối phương thấy anh ta còn định lấy cớ để không đi, cầm một cục gạch lên định đập vỡ xe đẩy của anh ta. Đây là gia tài để kiếm cơm của anh, tất nhiên không thể để người khác đập được.
Lưu Kiến Cương trợn to hai mắt định xông tới. Một giây sau, người chủ nhà hung hăng đó như diều đứt dây mà bay ra ngoài.
Lưu Kiến Cương vừa nhìn thấy Thẩm Y Y và Lý Thâm thì ngơ ngác nói: “Anh Thâm, chị dâu, hai người tới đây chi vậy?”
“Đến tìm cậu” Lý Thâm thuận miệng trả lời, ánh mắt lạnh lẽo nhìn tên chủ nhà hung hăng.
Tên chủ nhà hung hăng đó nằm trên mặt đất, tức tới thở hổn hển “Ai? Ai dám đá tao?”
“Tôi!” Lý Thâm cười như không cười, “Muốn đá lại không?”
Tên chủ nhà hung hăng đó nhìn thấy dáng người Lý Thâm thì không dám giữ thái độ hung hăng như thế nữa “Anh, anh là ai?”
Nói xong thì hắn tự phát hiện thấy bản thân đã hỏi một câu dư thừa. Người này chỉ cần liếc qua đã biết là cùng một phe với Lưu Kiến Cương rồi, tức giận nói “Mày đợi đó, tao kêu người tới liền... Phụt!”
Hắn ta lời còn chưa dứt thì Lý Thâm đã bước tới đá thêm một cái vào bụng hắn, tiện đà đạp luôn cánh tay hắn. Nắm hắn ta lên như nắm một con gà con, quăng hắn ta qua sau vai.
Tên chủ nhà hung hăng một lần nữa lại rơi mạnh xuống đất, cơn đau khiến hắn đứng cũng không nổi, nằm rạp trên mặt đất kêu cứu. Còn la lối đòi báo công an, muốn bắt Lý Thâm lại.
Đa số những người sống ở đây đều từng bị hắn dày vò giống như Lưu Kiến Cương vậy, chỉ mong sao có người đến trừng trị hắn, người đi ngang qua làm thế nào lại giúp hắn chứ. Huống chi Lý Thâm vừa nhìn đã thấy không phải là loại người dễ đụng vào nên đã chạy hết rồi.
Lý Thâm một chân đạp trên n.g.ự.c hắn, cười lạnh “Báo công an? Đi! Trừ khi mày có bản lĩnh để khiến tao bị nhốt cả đời hoặc bị xử tử! Bằng không, một khi tao ra tù, việc đầu tiên tao làm là đến đòi cái mạng chó của mày đó!”
Người vô lại vẫn là sợ người hung dữ nhất!
Tên chủ nhà hung hăng vẫn là bị lời nói của Lý Thâm dọa cho sợ. Bề ngoài hung ác của Lý Thâm khiến cho hắn không mảy may nghi ngờ lời nói của Lý Thâm. Huống chi, bây giờ mạng sống của hắn đang nằm trong tay Lý Thâm, xung quanh cũng không ai giúp hắn, sợ bản thân chỉ cần nói sai một câu sẽ lập tức mất mạng ngay tại chỗ.
Vội nói: “Đại ca! Em sai rồi đại ca, em không báo công an đâu. Anh, anh là đại nhân, sẽ không chấp tiểu nhân đâu mà, tha mạng cho em đi!”
Nghĩ ra gì đó, nhìn về phía Lưu Kiến Cương, “Lão Lưu, em không lấy tiền nhà của anh nữa, căn nhà này anh muốn ở bao lâu thì ở, xin anh đó. Xét qua việc trước đây em có chừa phần cho anh, nói anh ta tha cho em đi.
Lưu Kiến Cương đã ngơ rồi, nuốt một ngụm nước bọt, nhìn về phía Lý Thâm.
Ánh mắt Lý Thâm đang nhìn tên chủ nhà hung hăng đó, chân nhấn thêm lực, “Quỳ xuống dập đầu hai cái với cậu ấy”
“Em quỳ! Em quỳ!” Tên chủ nhà hung hăng vội nói.
Tên chủ nhà hung hăng đó ngã ngào đến chỗ Lưu Kiến Cương, dập đầu hai cái với anh ấy, liên mồm nói xin lỗi.
Sau đó cẩn thận đưa mắt nhìn Lý Thâm, thử lùi về sau hai bước, phát hiện ra anh ấy không có biểu cảm gì cả. Biết anh ấy bỏ qua cho mình rồi, liền chạy vội đi rồi.
“Lá gan này sao mà lớn lối đến thế?” Thẩm Y Y cười lạnh một tiếng.
“Thượng đội ha đạp thôi mà.” Lý Thâm nói.
Nghe bọn họ nhẹ nhàng miêu tả chuyện ban nãy đuổi tên chủ nhà ra ngoài, Lưu Kiến Cương: “…”
Anh ta vốn cho rằng cặp vợ chồng này là một đôi gia cảnh sung túc, hiền lành, giúp đỡ người yếu… Ơ không, vẫn rất hiền lành, nếu không thì đã không cho anh ta mượn tiền… Nhưng lúc dữ lên rồi thì cũng rất hung dữ!
Lưu Kiến Cương nghĩ đến cảnh Lý Thâm ban nãy hết mình đánh tên chủ nhà thì rùng mình một cái.
Nhìn thấy ánh mắt Lý Thâm, không hiểu sao lại có thêm vài phần kính sợ.
“Lão Lưu?” Lý Thâm gọi Lưu Kiến Cương.
“Hả?” Lưu Kiến Cương phản ứng lại, vội hỏi: “Làm sao thế?”
“Không có gì” Lý Thâm nói: “Bây giờ anh rảnh không? Chúng tôi muốn thương lượng với cậu một chút chuyện.”
“Rảnh!” Lưu Kiến Cương vội nói, “Anh Thâm, chị dâu, anh chị có việc gì cứ nói thẳng.”
Nói xong, lại nghĩ r việc gì, vội hỏi “Có phải anh chị cần tiền gấp không? Hiện tại em chưa có tiền… Nếu anh chị cần tiền gấp thì em lập tức đi hỏi người khác thử, xem có thể lấy tiền để trả trước cho anh chị không…”
“Không cần gấp” Thẩm Y Y trấn an anh ấy “Chúng tôi không phải đến tìm cậu để đòi tiền, cũng không có việc gì cần dùng tiền gấp.”
“Vậy anh chị tìm em có chuyện gì vậy?” Lưu Kiến Cương hỏi “Anh chị yên tâm, chỉ cần là chuyện em có thể giúp được thì em sẽ giúp!”
“Chúng tôi có chút việc cần sự giúp đỡ của cậu, cũng sẽ trả thù lao cho cậu” Thẩm Y Y cười nói.
“Không cần thù lao!” Lưu Kiến Cương không hiểu ngụ ý trong lời nói của Thẩm Y Y “Trước đây anh Thâm từng giúp em, em giúp lại hai người là chuyện đương nhiên thôi, lấy thù lao thì sao mà…” coi được?
Lưu Kiến Cương đột nhiên phản ứng lại với ý tứ của Thẩm Y Y, nhìn về hướng Thẩm Y Y, “Anh chị?”
“Đúng vậy” Cuối cùng cũng hiểu rồi, Thẩm Y Y cười nói “Chúng tôi muốn nhờ cậu và anh em của cậu đến giúp đỡ”
Lưu Kiến Cương há to miệng, không biết bản thân có hiểu nhầm không.
Ý này là muốn cho bọn họ một công việc sao?
Thế nên Thẩm Y Y và Lý Thâm đi đến vùng ngoại ô để tìm. Nhà như thế rất khó tìm, dù có tìm được thì khi chủ nhà vừa nghe dùng để tập hợp phế phẩm lại không đồng ý.
Điều quan trọng là, hai người họ ăn mặc khá có khí chất, trông không giống người cần thuê nhà để nhặt phế phẩm. Người khác nghi ngờ hai người họ đang có mục đích khác, không dám cho họ thuê nhà.
Cho nên, sau khi tìm cả một ngày, Lý Thâm và Thẩm Y Y quả quyết chuyển từ thuê nhà thành mua nhà.
Nhà nội thành không dễ mua bán nhưng nhà ngoại ô quả thực rất dễ tìm được. Ngày thứ hai, bọn Thẩm Y Y đã tìm được một một căn nhà có hai gian phòng nhưng khá cũ nát.
Bàn bạc một lúc, Thẩm Y Y và Lý Thâm đã nhanh chóng ép giá thấp như giá cái Yến Viên ở căn nhà bên đó.
Đạt được hợp đồng mua bán của căn nhà, căn nha thứ ba của Thẩm Y Y và Lý Thâm ở kinh đô cứ thế mà đến.
Thu dọn sơ lược một lúc, ngay hôm sau Thẩm Y Y và Lý Thâm cùng nhau đi tìm Lưu Kiến Cương.
Trước đây, Lý Thâm cho Lưu Kiến Cương mượn tiền, Lưu Kiến cương vì để bày tỏ lòng thành đã cho Lý Thâm địa chỉ nhà mình.
Hai người đi tìm theo địa chỉ mà Lưu Kiến Cương đã cho, phát hiện anh ta sống trong một căn nhà tre chật chội, phải qua một con hẻm chật hẹp mới đến được. Bên trong chật chọi tối tăm, mặt đất dơ bẩn lầy lội, Lý Thâm và Thẩm Y Y phải mất một hồi lâu mới tới được nhà của anh ta.
Nhưng bọn họ còn chưa vào thì đã nghe thấy một loạt âm thanh ầm ĩ.
“Không đóng nổi tiền nhà mà còn đòi ở đây? Cút lẹ cho tao” Lời vừa dứt đã nghe thấy một loạt tiếng “đùng đùng” truyền ra. Thẩm Y Y và Lý Thâm nhìn sang thì thấy ở giữa cầu thang lầu một có không ít đồ đang bị ném ra.
Có người đang lật đật nhặt đồ lên, nói: “Ban đầu đã nói tiền nhà một tháng lấy bảy hào, tôi đã đóng hết cho anh rồi, anh có muốn tăng tiền phòng thì cũng phải là tăng cho tháng sau chứ?
Là Lưu Kiến Cương.
“Ai nói mày tháng sau tăng? Là tăng từ tháng này, mày đưa không đủ cho tao thì cút” Giọng nói rất hung hăng.
Lưu Kiến Cương còn đang định nói gì đó nhưng đối phương thấy anh ta còn định lấy cớ để không đi, cầm một cục gạch lên định đập vỡ xe đẩy của anh ta. Đây là gia tài để kiếm cơm của anh, tất nhiên không thể để người khác đập được.
Lưu Kiến Cương trợn to hai mắt định xông tới. Một giây sau, người chủ nhà hung hăng đó như diều đứt dây mà bay ra ngoài.
Lưu Kiến Cương vừa nhìn thấy Thẩm Y Y và Lý Thâm thì ngơ ngác nói: “Anh Thâm, chị dâu, hai người tới đây chi vậy?”
“Đến tìm cậu” Lý Thâm thuận miệng trả lời, ánh mắt lạnh lẽo nhìn tên chủ nhà hung hăng.
Tên chủ nhà hung hăng đó nằm trên mặt đất, tức tới thở hổn hển “Ai? Ai dám đá tao?”
“Tôi!” Lý Thâm cười như không cười, “Muốn đá lại không?”
Tên chủ nhà hung hăng đó nhìn thấy dáng người Lý Thâm thì không dám giữ thái độ hung hăng như thế nữa “Anh, anh là ai?”
Nói xong thì hắn tự phát hiện thấy bản thân đã hỏi một câu dư thừa. Người này chỉ cần liếc qua đã biết là cùng một phe với Lưu Kiến Cương rồi, tức giận nói “Mày đợi đó, tao kêu người tới liền... Phụt!”
Hắn ta lời còn chưa dứt thì Lý Thâm đã bước tới đá thêm một cái vào bụng hắn, tiện đà đạp luôn cánh tay hắn. Nắm hắn ta lên như nắm một con gà con, quăng hắn ta qua sau vai.
Tên chủ nhà hung hăng một lần nữa lại rơi mạnh xuống đất, cơn đau khiến hắn đứng cũng không nổi, nằm rạp trên mặt đất kêu cứu. Còn la lối đòi báo công an, muốn bắt Lý Thâm lại.
Đa số những người sống ở đây đều từng bị hắn dày vò giống như Lưu Kiến Cương vậy, chỉ mong sao có người đến trừng trị hắn, người đi ngang qua làm thế nào lại giúp hắn chứ. Huống chi Lý Thâm vừa nhìn đã thấy không phải là loại người dễ đụng vào nên đã chạy hết rồi.
Lý Thâm một chân đạp trên n.g.ự.c hắn, cười lạnh “Báo công an? Đi! Trừ khi mày có bản lĩnh để khiến tao bị nhốt cả đời hoặc bị xử tử! Bằng không, một khi tao ra tù, việc đầu tiên tao làm là đến đòi cái mạng chó của mày đó!”
Người vô lại vẫn là sợ người hung dữ nhất!
Tên chủ nhà hung hăng vẫn là bị lời nói của Lý Thâm dọa cho sợ. Bề ngoài hung ác của Lý Thâm khiến cho hắn không mảy may nghi ngờ lời nói của Lý Thâm. Huống chi, bây giờ mạng sống của hắn đang nằm trong tay Lý Thâm, xung quanh cũng không ai giúp hắn, sợ bản thân chỉ cần nói sai một câu sẽ lập tức mất mạng ngay tại chỗ.
Vội nói: “Đại ca! Em sai rồi đại ca, em không báo công an đâu. Anh, anh là đại nhân, sẽ không chấp tiểu nhân đâu mà, tha mạng cho em đi!”
Nghĩ ra gì đó, nhìn về phía Lưu Kiến Cương, “Lão Lưu, em không lấy tiền nhà của anh nữa, căn nhà này anh muốn ở bao lâu thì ở, xin anh đó. Xét qua việc trước đây em có chừa phần cho anh, nói anh ta tha cho em đi.
Lưu Kiến Cương đã ngơ rồi, nuốt một ngụm nước bọt, nhìn về phía Lý Thâm.
Ánh mắt Lý Thâm đang nhìn tên chủ nhà hung hăng đó, chân nhấn thêm lực, “Quỳ xuống dập đầu hai cái với cậu ấy”
“Em quỳ! Em quỳ!” Tên chủ nhà hung hăng vội nói.
Tên chủ nhà hung hăng đó ngã ngào đến chỗ Lưu Kiến Cương, dập đầu hai cái với anh ấy, liên mồm nói xin lỗi.
Sau đó cẩn thận đưa mắt nhìn Lý Thâm, thử lùi về sau hai bước, phát hiện ra anh ấy không có biểu cảm gì cả. Biết anh ấy bỏ qua cho mình rồi, liền chạy vội đi rồi.
“Lá gan này sao mà lớn lối đến thế?” Thẩm Y Y cười lạnh một tiếng.
“Thượng đội ha đạp thôi mà.” Lý Thâm nói.
Nghe bọn họ nhẹ nhàng miêu tả chuyện ban nãy đuổi tên chủ nhà ra ngoài, Lưu Kiến Cương: “…”
Anh ta vốn cho rằng cặp vợ chồng này là một đôi gia cảnh sung túc, hiền lành, giúp đỡ người yếu… Ơ không, vẫn rất hiền lành, nếu không thì đã không cho anh ta mượn tiền… Nhưng lúc dữ lên rồi thì cũng rất hung dữ!
Lưu Kiến Cương nghĩ đến cảnh Lý Thâm ban nãy hết mình đánh tên chủ nhà thì rùng mình một cái.
Nhìn thấy ánh mắt Lý Thâm, không hiểu sao lại có thêm vài phần kính sợ.
“Lão Lưu?” Lý Thâm gọi Lưu Kiến Cương.
“Hả?” Lưu Kiến Cương phản ứng lại, vội hỏi: “Làm sao thế?”
“Không có gì” Lý Thâm nói: “Bây giờ anh rảnh không? Chúng tôi muốn thương lượng với cậu một chút chuyện.”
“Rảnh!” Lưu Kiến Cương vội nói, “Anh Thâm, chị dâu, anh chị có việc gì cứ nói thẳng.”
Nói xong, lại nghĩ r việc gì, vội hỏi “Có phải anh chị cần tiền gấp không? Hiện tại em chưa có tiền… Nếu anh chị cần tiền gấp thì em lập tức đi hỏi người khác thử, xem có thể lấy tiền để trả trước cho anh chị không…”
“Không cần gấp” Thẩm Y Y trấn an anh ấy “Chúng tôi không phải đến tìm cậu để đòi tiền, cũng không có việc gì cần dùng tiền gấp.”
“Vậy anh chị tìm em có chuyện gì vậy?” Lưu Kiến Cương hỏi “Anh chị yên tâm, chỉ cần là chuyện em có thể giúp được thì em sẽ giúp!”
“Chúng tôi có chút việc cần sự giúp đỡ của cậu, cũng sẽ trả thù lao cho cậu” Thẩm Y Y cười nói.
“Không cần thù lao!” Lưu Kiến Cương không hiểu ngụ ý trong lời nói của Thẩm Y Y “Trước đây anh Thâm từng giúp em, em giúp lại hai người là chuyện đương nhiên thôi, lấy thù lao thì sao mà…” coi được?
Lưu Kiến Cương đột nhiên phản ứng lại với ý tứ của Thẩm Y Y, nhìn về hướng Thẩm Y Y, “Anh chị?”
“Đúng vậy” Cuối cùng cũng hiểu rồi, Thẩm Y Y cười nói “Chúng tôi muốn nhờ cậu và anh em của cậu đến giúp đỡ”
Lưu Kiến Cương há to miệng, không biết bản thân có hiểu nhầm không.
Ý này là muốn cho bọn họ một công việc sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.