Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài
Chương 97
Zhihu
10/09/2024
Giang Uyển Nhu nói đỡ cho chị gái, trong giọng nói dịu dàng mang theo chút chỉ trích: “Chị dâu nhà họ Lý, chị tôi với chị tốt xấu cũng là chị em dâu, sao chị có thể dùng thái độ này đối đãi với chị ấy chứ?”
“Chị dâu nhà họ Lý” bị cô ta nhấn mạnh, tựa như đang nhắc nhở gì đó.
Thẩm Y Y mong cô ta gọi cô như vậy, nhưng cũng rất cạn lời với những gì cô ta nói: “Đặc biệt chạy tới gõ cửa nhà chúng tôi chính là tìm tôi đòi thái độ? Là cô bị điên hay tôi thần kinh?”
Nói xong, ở trước mặt bọn họ, “ầm” một tiếng đóng cửa lại.
“Chị hai…” Giang Ái Linh muốn nói gì, bị Giang Uyển Nhu kéo lại: “Chị, đừng đi nữa, rõ ràng chị ta không tôn trọng chị.”
“Ây da, con nhỏ này, sao em lại không có mắt nhìn như vậy? Em không nhìn thấy chị có chuyện tìm chị ta sao?” Giang Ái Linh tức giận nói.
“Chị.” Giang Uyển Nhu nhíu mày: “Chị tìm chị ta có chuyện gì?”
Giang Ái Linh ghé tới bên tai Giang Uyển Nhu thì thầm gì đó.
“Cái gì?” Giang Uyển Nhu khó tin: “Chị, chị muốn tác hợp em với anh trai của Thẩm Y Y?” Còn bảo cô ta đến trước mặt mẹ Thẩm lộ diện?
“Suỵt, nhỏ tiếng chút, bị người khác nghe thấy mất!” Giang Ái Linh bịt miệng Giang Uyển Nhu: “Chị không phải là vì nghĩ cho em sao? Em đã 23 tuổi rồi, em còn không kết hôn, thật sự không tìm được gia đình tốt đâu!”
Còn “gia đình tốt” trong định nghĩa của cô ta, khác với người khác.
“Em…” Ánh mắt Giang Uyển Nhu lóe lên, muốn nói gì nhưng không thốt ra được.
Giang Ái Linh tiếp tục nói: “Dạo này em ở trên thị trấn nên không biết, điều kiện nhà Thẩm Y Y tốt lắm. Trước đây chị ta từng nói cha chị ta là xưởng trưởng, mẹ chị ta là chủ nhiệm đường phố, lúc mẹ chị ta tới còn lái xe ô tô, còn mang theo không ít của hồi môn.
Những thứ khác đều bao bọc kỹ chị không nhìn thấy, nhưng chị đã nhìn thấy chiếc xe đạp đó rồi, cho con gái có thể lấy ra nhiều của hồi môn như thế, đó là gia đình gì chứ?”
“Quan trọng hơn là xe ô tô là người bình thường có thể lái sao? Không phải! Họ nói là mượn của lãnh đạo, nhưng nếu nhà họ không có chút quan hệ, có lãnh đạo nào nguyện ý cho họ mượn xe? Hơn nữa trước đây ông bà của chị ta từng đánh trận với lãnh đạo, bây giờ cho dù giải ngũ, người bình thường cũng không thể so được! Nếu em gả tới, chị em là chị cũng có thể thơm lây!”
Ánh mắt Giang Uyển Nhu lóe sáng, quả thực không ngờ điều kiện nhà Thẩm Y Y tốt như vậy, cô ta do dự một chút, nhưng cũng chỉ một chút như thế, kiên định nói: “Chị, chuyện này không khả quan, vừa nãy thái độ của Thẩm Y Y với chúng ta kém như thế, sao có thể sẽ để em làm chị dâu của chị ta chứ?”
Giang Ái Linh nghe vậy, lại bắt đầu tức giận: “Nếu anh trai chị ta tới thì tốt rồi, dựa vào vẻ đẹp của em, chắc chắn có thể khiến anh ta yêu em!”
Giang Uyển Nhu không có ý kiến, luôn rất tự tin với vẻ đẹp và mị lực của mình.
Cành cao tạm thời không leo được, Giang Ái Linh thay đổi chủ ý: “Lần trước không phải em nói con trai của phó xưởng trưởng xưởng dệt các em đang theo đuổi em sao? Bây giờ em định thế nào?”
Vừa nghĩ tới tên mập dung tục đó, Giang Uyển Nhu lóe qua một tia chán ghét: “Tướng mạo anh ta như thế…chị, em không muốn!”
“Uyển Nhu, em đừng có yêu cầu cao như thế.” Giang Ái Linh ngữ trọng tâm trường bắt đầu thuyết giáo: “Em xinh đẹp, lại thông minh, không sai, nhưng em đã 23 tuổi rồi, còn kén chọn nữa, thật sự không còn gia đình nào tốt nữa.”
“Tuy tướng mạo của con trai phó xưởng trưởng đó không ra sao, nhưng tốt xấu cũng giàu, em đừng quên bây giờ em là một công nhân tạm thời, nếu em ở bên cậu ta, chuyển sang chính thức không phải chuyện trong một câu nói của cha cậu ta sao? Hơn nữa, em từng nói, muốn dẫn chị sống cuộc sống tốt đẹp!”
Câu nói phía sau mới là trọng điểm.
“...” Giang Uyển Nhu cúi đầu.
“Lời chị nói, em suy nghĩ kỹ đi.” Giang Ái Linh nói, dừng lại, vươn tay về phía Giang Uyển Nhu: “Lương tháng này đâu? Cho chị mượn một ít, dạo này ra riêng, rất nhiều đồ phải mua, Thiết Trụ và Cẩu Đản chúng cũng phải sắm sửa ít quần áo mới.”
Giang Uyển Nhu cắn môi, lấy từ trong túi ra 12 đồng, bỏ vào trong tay Giang Ái Linh.
“Chỉ 12 đồng?” Giang Ái Linh thái độ nói.
“Chị, em là công nhân tạm thời, một tháng lương mới 17.5 đồng, em phải giữ lại một ít cho mình tiêu chứ.” Giang Uyển Nhu nói.
“Bản thân em tiêu hơn năm đồng?” Giang Ái Linh nói: “Em không biết tiết kiệm gì cả, sau này em giao lương cho chị, chị cất cho em, sau này đợi khi em kết hôn sẽ làm của hồi môn cho em.”
“...” Giang Uyển Nhu im lặng.
“Nghe thấy chưa?” Giang Ái Linh lại hỏi: “Lẽ nào em còn cảm thấy chị sẽ tham tiền của em? Em còn có lương tâm không? Có nhớ sau khi cha mẹ qua đời, là chị em dọn phân nước tiểu nuôi em lớn đó?”
Giang Uyển Nhu chỉ có thể nói: “Nghe thấy rồi.”
Lúc này Giang Ái Linh mới hài lòng.
Mẹ Thẩm ở chỗ Thẩm Y Y hơn hai mươi ngày, trong hơn hai mươi ngày này, bà đã đan xong một cái áo len cho Lý Thâm, còn tạo quan hệ tốt với mẹ Lý giống như chị em, thường xuyên ra ngoài tán gẫu với mấy bác gái trong thôn, mỗi ngày thời gian hai mẹ ở cùng nhau còn nhiều hơn ở cùng Thẩm Y Y.
Thẩm Vũ Hiên thì thành anh trai lớn của ba đứa nhỏ, và em trai hâm mộ của Lý Thâm, ba đứa nhỏ không nhìn thấy anh ấy một lúc sẽ lập tức hỏi cậu út đi đâu rồi.
Mà Thẩm Vũ Hiên thì sao, không nhìn thấy anh rể một lúc sẽ lập tức hỏi anh rể đi đâu rồi.
Hơn hai mươi ngày chớp mắt trôi qua, mẹ Thẩm và Thẩm Vũ Hiên phải về nhà trước mồng tám tháng chạp, cho nên sáng ngày 28 phải xuất phát.
Tối ngày 27, mẹ Thẩm về phòng liền nhìn thấy con gái đang thu xếp đồ đạc, túi lớn túi nhỏ, khiến căn phòng rất lộn xộn, bèn hỏi: “Làm gì vậy?”
“Con xếp chút đồ cho mẹ mang về nhà.” Thẩm Y Y không quay đầu nói.
Mẹ Thẩm đi vào, nhìn thấy trong túi nhét không ít đồ – thịt khô, cá khô, thịt vịt thịt gà, chân giò heo, thịt khô hong gió, quả hạch, miến, các loại đậu, vải, dầu đậu phộng, còn có sữa bột, đựng đầy ba túi to.
Mẹ Thẩm nhìn tới trợn mắt há hốc mồm: “Con lấy đâu ra nhiều đồ như vậy?”
“Đây là đồ con định mang về lúc trước, mẹ tới rồi nên con không về nữa.” Thẩm Y Y nói: “Hơi nặng chút, nhưng không sao, tới lúc đó bảo Thẩm Vũ Hiên cõng.”
Trọng điểm của mẹ Thẩm vốn không phải cái này: “Không phải, mẹ không thể lấy những thứ đồ này của con!”
“Mẹ, mẹ đang khách sáo với con cái gì?” Thẩm Y Y nói: “Chúng ta là mẹ con, con hiếu kính với mẹ là điều nên.”
“Nhưng con đã kết hôn rồi, đây là đồ của nhà chồng con, mẹ không thể lấy.” Mẹ Thẩm nói.
“Mẹ còn mang theo nhiều của hồi môn như thế cho con, chút đồ này có là gì?” Thẩm Y Y nói.
Lần này mẹ Thẩm tới, ngoài một chiếc xe đạp người khác nhìn thấy, ba món lớn còn lại cũng có, còn có chăn, ấm nước, kẹo…ít nhất đã tốn không dưới năm trăm đồng, còn không bao gồm phiếu.
“Cái đó khác!”
“Sao lại khác?” Thẩm Y Y nói: “Hơn nữa…mẹ thật sự cảm thấy đây là đồ của nhà chồng con sao?”
?
Mẹ Thẩm ngẩng đầu nhìn cô, sống ở đây nhiều ngày như thế, không cần con gái nói, bà cũng cảm thấy không đúng.
Nói gia cảnh nhà họ Lý giàu có, thực ra không phải, chẳng qua là bên phía con gái bà sống sung túc mà thôi, hai anh em còn lại vẫn sống rất nghèo khó!
Bình thường bà với mẹ Lý nói chuyện cùng các bác gái trong thôn, cũng biết được một số tin tức – mẹ Lý bọn họ đều tưởng bà đang tài trợ cuộc sống của gia đình con gái.
Bà phát giác điều khác thường, bởi vì bảo vệ con gái và con rể, không lỡ miệng nói gì.
Mà số tiền này từ đâu có, mẹ Thẩm cũng có suy đoán, nhưng không tiện hỏi thẳng, bây giờ con gái hỏi ngược lại, ngược lại khẳng định một số suy nghĩ của bà.
Bà lập tức vừa lo lắng vừa tức giận: “Hai vợ chồng các con cũng to gan quá, chuyện này cũng dám làm, các con không sợ…”
Phía sau mẹ Thẩm không nói, nhưng Thẩm Y Y biết bà muốn nói gì.
“Mẹ, chuyện này là anh Thâm làm, anh ấy có đường, không sao.” Thẩm Y Y nói.
“Không được, nó không thể làm chuyện nguy hiểm như vậy, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, con với ba đứa nhỏ phải làm sao?” Mẹ Thẩm vừa hỏi vừa đi ra muốn nói chuyện với Lý Thâm.
Thẩm Y Y mặc kệ bà, tiếp tục xếp đồ.
Cô cảm thấy Lý Thâm nhất định có thể thuyết phục mẹ cô.
Quả nhiên, sau nửa tiếng, mẹ cô quay lại, trên mặt tràn ngập nụ cười, chỉ là…
“Chị dâu nhà họ Lý” bị cô ta nhấn mạnh, tựa như đang nhắc nhở gì đó.
Thẩm Y Y mong cô ta gọi cô như vậy, nhưng cũng rất cạn lời với những gì cô ta nói: “Đặc biệt chạy tới gõ cửa nhà chúng tôi chính là tìm tôi đòi thái độ? Là cô bị điên hay tôi thần kinh?”
Nói xong, ở trước mặt bọn họ, “ầm” một tiếng đóng cửa lại.
“Chị hai…” Giang Ái Linh muốn nói gì, bị Giang Uyển Nhu kéo lại: “Chị, đừng đi nữa, rõ ràng chị ta không tôn trọng chị.”
“Ây da, con nhỏ này, sao em lại không có mắt nhìn như vậy? Em không nhìn thấy chị có chuyện tìm chị ta sao?” Giang Ái Linh tức giận nói.
“Chị.” Giang Uyển Nhu nhíu mày: “Chị tìm chị ta có chuyện gì?”
Giang Ái Linh ghé tới bên tai Giang Uyển Nhu thì thầm gì đó.
“Cái gì?” Giang Uyển Nhu khó tin: “Chị, chị muốn tác hợp em với anh trai của Thẩm Y Y?” Còn bảo cô ta đến trước mặt mẹ Thẩm lộ diện?
“Suỵt, nhỏ tiếng chút, bị người khác nghe thấy mất!” Giang Ái Linh bịt miệng Giang Uyển Nhu: “Chị không phải là vì nghĩ cho em sao? Em đã 23 tuổi rồi, em còn không kết hôn, thật sự không tìm được gia đình tốt đâu!”
Còn “gia đình tốt” trong định nghĩa của cô ta, khác với người khác.
“Em…” Ánh mắt Giang Uyển Nhu lóe lên, muốn nói gì nhưng không thốt ra được.
Giang Ái Linh tiếp tục nói: “Dạo này em ở trên thị trấn nên không biết, điều kiện nhà Thẩm Y Y tốt lắm. Trước đây chị ta từng nói cha chị ta là xưởng trưởng, mẹ chị ta là chủ nhiệm đường phố, lúc mẹ chị ta tới còn lái xe ô tô, còn mang theo không ít của hồi môn.
Những thứ khác đều bao bọc kỹ chị không nhìn thấy, nhưng chị đã nhìn thấy chiếc xe đạp đó rồi, cho con gái có thể lấy ra nhiều của hồi môn như thế, đó là gia đình gì chứ?”
“Quan trọng hơn là xe ô tô là người bình thường có thể lái sao? Không phải! Họ nói là mượn của lãnh đạo, nhưng nếu nhà họ không có chút quan hệ, có lãnh đạo nào nguyện ý cho họ mượn xe? Hơn nữa trước đây ông bà của chị ta từng đánh trận với lãnh đạo, bây giờ cho dù giải ngũ, người bình thường cũng không thể so được! Nếu em gả tới, chị em là chị cũng có thể thơm lây!”
Ánh mắt Giang Uyển Nhu lóe sáng, quả thực không ngờ điều kiện nhà Thẩm Y Y tốt như vậy, cô ta do dự một chút, nhưng cũng chỉ một chút như thế, kiên định nói: “Chị, chuyện này không khả quan, vừa nãy thái độ của Thẩm Y Y với chúng ta kém như thế, sao có thể sẽ để em làm chị dâu của chị ta chứ?”
Giang Ái Linh nghe vậy, lại bắt đầu tức giận: “Nếu anh trai chị ta tới thì tốt rồi, dựa vào vẻ đẹp của em, chắc chắn có thể khiến anh ta yêu em!”
Giang Uyển Nhu không có ý kiến, luôn rất tự tin với vẻ đẹp và mị lực của mình.
Cành cao tạm thời không leo được, Giang Ái Linh thay đổi chủ ý: “Lần trước không phải em nói con trai của phó xưởng trưởng xưởng dệt các em đang theo đuổi em sao? Bây giờ em định thế nào?”
Vừa nghĩ tới tên mập dung tục đó, Giang Uyển Nhu lóe qua một tia chán ghét: “Tướng mạo anh ta như thế…chị, em không muốn!”
“Uyển Nhu, em đừng có yêu cầu cao như thế.” Giang Ái Linh ngữ trọng tâm trường bắt đầu thuyết giáo: “Em xinh đẹp, lại thông minh, không sai, nhưng em đã 23 tuổi rồi, còn kén chọn nữa, thật sự không còn gia đình nào tốt nữa.”
“Tuy tướng mạo của con trai phó xưởng trưởng đó không ra sao, nhưng tốt xấu cũng giàu, em đừng quên bây giờ em là một công nhân tạm thời, nếu em ở bên cậu ta, chuyển sang chính thức không phải chuyện trong một câu nói của cha cậu ta sao? Hơn nữa, em từng nói, muốn dẫn chị sống cuộc sống tốt đẹp!”
Câu nói phía sau mới là trọng điểm.
“...” Giang Uyển Nhu cúi đầu.
“Lời chị nói, em suy nghĩ kỹ đi.” Giang Ái Linh nói, dừng lại, vươn tay về phía Giang Uyển Nhu: “Lương tháng này đâu? Cho chị mượn một ít, dạo này ra riêng, rất nhiều đồ phải mua, Thiết Trụ và Cẩu Đản chúng cũng phải sắm sửa ít quần áo mới.”
Giang Uyển Nhu cắn môi, lấy từ trong túi ra 12 đồng, bỏ vào trong tay Giang Ái Linh.
“Chỉ 12 đồng?” Giang Ái Linh thái độ nói.
“Chị, em là công nhân tạm thời, một tháng lương mới 17.5 đồng, em phải giữ lại một ít cho mình tiêu chứ.” Giang Uyển Nhu nói.
“Bản thân em tiêu hơn năm đồng?” Giang Ái Linh nói: “Em không biết tiết kiệm gì cả, sau này em giao lương cho chị, chị cất cho em, sau này đợi khi em kết hôn sẽ làm của hồi môn cho em.”
“...” Giang Uyển Nhu im lặng.
“Nghe thấy chưa?” Giang Ái Linh lại hỏi: “Lẽ nào em còn cảm thấy chị sẽ tham tiền của em? Em còn có lương tâm không? Có nhớ sau khi cha mẹ qua đời, là chị em dọn phân nước tiểu nuôi em lớn đó?”
Giang Uyển Nhu chỉ có thể nói: “Nghe thấy rồi.”
Lúc này Giang Ái Linh mới hài lòng.
Mẹ Thẩm ở chỗ Thẩm Y Y hơn hai mươi ngày, trong hơn hai mươi ngày này, bà đã đan xong một cái áo len cho Lý Thâm, còn tạo quan hệ tốt với mẹ Lý giống như chị em, thường xuyên ra ngoài tán gẫu với mấy bác gái trong thôn, mỗi ngày thời gian hai mẹ ở cùng nhau còn nhiều hơn ở cùng Thẩm Y Y.
Thẩm Vũ Hiên thì thành anh trai lớn của ba đứa nhỏ, và em trai hâm mộ của Lý Thâm, ba đứa nhỏ không nhìn thấy anh ấy một lúc sẽ lập tức hỏi cậu út đi đâu rồi.
Mà Thẩm Vũ Hiên thì sao, không nhìn thấy anh rể một lúc sẽ lập tức hỏi anh rể đi đâu rồi.
Hơn hai mươi ngày chớp mắt trôi qua, mẹ Thẩm và Thẩm Vũ Hiên phải về nhà trước mồng tám tháng chạp, cho nên sáng ngày 28 phải xuất phát.
Tối ngày 27, mẹ Thẩm về phòng liền nhìn thấy con gái đang thu xếp đồ đạc, túi lớn túi nhỏ, khiến căn phòng rất lộn xộn, bèn hỏi: “Làm gì vậy?”
“Con xếp chút đồ cho mẹ mang về nhà.” Thẩm Y Y không quay đầu nói.
Mẹ Thẩm đi vào, nhìn thấy trong túi nhét không ít đồ – thịt khô, cá khô, thịt vịt thịt gà, chân giò heo, thịt khô hong gió, quả hạch, miến, các loại đậu, vải, dầu đậu phộng, còn có sữa bột, đựng đầy ba túi to.
Mẹ Thẩm nhìn tới trợn mắt há hốc mồm: “Con lấy đâu ra nhiều đồ như vậy?”
“Đây là đồ con định mang về lúc trước, mẹ tới rồi nên con không về nữa.” Thẩm Y Y nói: “Hơi nặng chút, nhưng không sao, tới lúc đó bảo Thẩm Vũ Hiên cõng.”
Trọng điểm của mẹ Thẩm vốn không phải cái này: “Không phải, mẹ không thể lấy những thứ đồ này của con!”
“Mẹ, mẹ đang khách sáo với con cái gì?” Thẩm Y Y nói: “Chúng ta là mẹ con, con hiếu kính với mẹ là điều nên.”
“Nhưng con đã kết hôn rồi, đây là đồ của nhà chồng con, mẹ không thể lấy.” Mẹ Thẩm nói.
“Mẹ còn mang theo nhiều của hồi môn như thế cho con, chút đồ này có là gì?” Thẩm Y Y nói.
Lần này mẹ Thẩm tới, ngoài một chiếc xe đạp người khác nhìn thấy, ba món lớn còn lại cũng có, còn có chăn, ấm nước, kẹo…ít nhất đã tốn không dưới năm trăm đồng, còn không bao gồm phiếu.
“Cái đó khác!”
“Sao lại khác?” Thẩm Y Y nói: “Hơn nữa…mẹ thật sự cảm thấy đây là đồ của nhà chồng con sao?”
?
Mẹ Thẩm ngẩng đầu nhìn cô, sống ở đây nhiều ngày như thế, không cần con gái nói, bà cũng cảm thấy không đúng.
Nói gia cảnh nhà họ Lý giàu có, thực ra không phải, chẳng qua là bên phía con gái bà sống sung túc mà thôi, hai anh em còn lại vẫn sống rất nghèo khó!
Bình thường bà với mẹ Lý nói chuyện cùng các bác gái trong thôn, cũng biết được một số tin tức – mẹ Lý bọn họ đều tưởng bà đang tài trợ cuộc sống của gia đình con gái.
Bà phát giác điều khác thường, bởi vì bảo vệ con gái và con rể, không lỡ miệng nói gì.
Mà số tiền này từ đâu có, mẹ Thẩm cũng có suy đoán, nhưng không tiện hỏi thẳng, bây giờ con gái hỏi ngược lại, ngược lại khẳng định một số suy nghĩ của bà.
Bà lập tức vừa lo lắng vừa tức giận: “Hai vợ chồng các con cũng to gan quá, chuyện này cũng dám làm, các con không sợ…”
Phía sau mẹ Thẩm không nói, nhưng Thẩm Y Y biết bà muốn nói gì.
“Mẹ, chuyện này là anh Thâm làm, anh ấy có đường, không sao.” Thẩm Y Y nói.
“Không được, nó không thể làm chuyện nguy hiểm như vậy, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, con với ba đứa nhỏ phải làm sao?” Mẹ Thẩm vừa hỏi vừa đi ra muốn nói chuyện với Lý Thâm.
Thẩm Y Y mặc kệ bà, tiếp tục xếp đồ.
Cô cảm thấy Lý Thâm nhất định có thể thuyết phục mẹ cô.
Quả nhiên, sau nửa tiếng, mẹ cô quay lại, trên mặt tràn ngập nụ cười, chỉ là…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.