Sống Lại, Tôi Cùng Chồng Cũ Nuôi Dưỡng Các Con Thành Tài
Chương 98
Zhihu
10/09/2024
Sau khi đi vào nhìn cô, sắc mặt lại xị xuống, đánh cô một cái, đè thấp giọng hung hăng nói: “Sau này con phải sống tốt với Lý Thâm! Nếu để mẹ biết con để nó chịu ấm ức gì, mẹ đánh con đó!”
Thẩm Y Y: “...” Có thể cô không phải con ruột, Lý Thâm mới là con ruột!
“Vậy những thứ này, mẹ có thể lấy về không?” Thẩm Y Y chỉ bao đồ trên đất.
“Được.” Mẹ Thẩm cũng không phải người lằng nhằng.
Thẩm Y Y thấy vậy, nhân cơ hội lại lấy ra một xấp đồ từ trong túi nhét vào trong tay mẹ cô.
Mẹ Thẩm mở ra, giật mình, muốn nói gì đó.
“Mẹ, mẹ nghe con nói.” Thẩm Y Y cầm tay bà: “Bây giờ tuy bệnh tình của cha con đã chuyển biến tốt, nhưng không khỏi hoàn toàn, vẫn phải đến bệnh viện khám bệnh, uống thuốc, còn có dinh dưỡng cũng không thể thiếu được, những thứ này đều cần tiền.
Bây giờ mẹ không có tiền, mà con rể của mẹ có thể kiếm tiền! Cho nên con gái con rể mẹ bây giờ muốn cho tiền cho cha trị bệnh, mẹ không thể từ chối thay cha!
Mẹ đừng do dự số tiền này có phải nhiều quá không, liệu có thêm gánh nặng cho chúng con không, bởi vì con có thể nói với mẹ, con rể của mẹ rất có bản lĩnh, số tiền này chỉ là cọng lông trong đó mà thôi!
Mẹ cũng không cần do dự có phù hợp, có nên hay không, bởi vì con cảm thấy con là con gái, Lý Thâm là con rể, nên hiếu kính với cha!
Đương nhiên, nếu mẹ thật sự ngần ngại số tiền này không phải do con gái mẹ kiếm, là con rể mẹ kiếm, lấy tiền của con rể không thích hợp, vậy mẹ cứ coi số tiền này là mẹ mượn của con rể.
Đợi cha khỏi bệnh, với năng lực và mối quan hệ của ông ấy, không lo không kiếm được tiền, tới lúc đó cũng có thể trả tiền cho con rể mẹ…”
Thẩm Y Y không nói mình cũng có thể kiếm tiền, chỉ có thể mượn danh nghĩa của Lý Thâm, nhưng cô cũng biết mẹ cô sẽ không dễ dàng lấy tiền của Lý Thâm, chỉ có thể bla bla nói một tràn.
Nhưng lời của cô rất có hiệu quả, mẹ Thẩm thật sự bị cô thuyết phục.
Thẩm Y Y trực tiếp nhét vào trong túi của bà, tựa đầu lên vai bà, nhìn thấy sợi tóc bạc trong mớ tóc đen của mẹ, nói: “Mẹ, con biết mấy năm qua mẹ rất vất vả.
Tháng sáu năm sau Thẩm Vũ Hiên tốt nghiệp cấp ba, tới lúc đó cũng có thể làm việc. Còn anh cả, anh ấy mới 27 tuổi, lại chuẩn bị thăng chức, chứng tỏ anh ấy phát triển rất tốt, lãnh đạo rất coi trọng anh ấy, mẹ cũng không cần lo lắng cho anh ấy nữa.
Còn con, mẹ sống ở đây nhiều ngày như thế chắc chắn cũng nhìn thấy rồi, Lý Thâm rất tốt với con, cũng rất có bản lĩnh, ba đứa con lại rất ngoan, con người cha mẹ chồng cũng không tồi. Bây giờ con sống rất tốt.
Mà cha, cơ thể cũng đang dần dần chuyển biến tốt, chỉ cần hồi phục tốt, khả năng tái phát sẽ rất ít.
Cho nên, mẹ xem, xu thế của mọi thứ đều đang chứng tỏ cuộc sống của nhà chúng ta đang từ từ tốt lên, cho nên mẹ cũng không cần bận lòng nhiều như thế, hai ba năm nay mẹ cứ yên tâm ở nhà chăm sóc cha, cái khác cứ giao cho chúng con, được chứ?”
Mẹ Thẩm thấy con gái hiểu chuyện, bỗng nhiên có chút nóng mắt.
Những năm qua con gái xuống nông thôn, chồng bị bệnh, bản thân bà cũng mất việc, con trai cả còn xảy ra những chuyện đáng lo, con trai út lại đang đi học…
Mọi thứ nói ra thì nhẹ, nhưng thực tế lại nặng nề đè nặng lên đôi vai của bà.
Nhìn bà giống như cứng rắn không ngã, thực tế lúc nửa đêm chiêm bao, cũng không biết đã khóc bao nhiêu lần.
Mà bây giờ, con gái lại nói với bà, cuộc sống của họ đang dần tốt lên!
Thẩm Y Y lau nước mắt cho bà, biết bà không yên tâm nhất cái gì, bèn nói: “Mẹ, mẹ yên tâm, con có dự cảm, qua mấy năm nữa, con nhất định có thể về thủ đô, sống cùng với mọi người.”
Đương nhiên mẹ Thẩm không tin, bà không biết sau này sẽ khôi phục thi đại học, cái bà có thể nghĩ tới chỉ là thế cục bây giờ, trong thành phố việc làm ngày càng bão hòa, con gái còn kết hôn sinh con ở nông thôn, muốn về thành phố chỉ sợ còn khó hơn lên trời.
Nhưng bà không đả kích con gái, gật đầu: “Vậy mẹ ở Bắc Kinh đợi con.”
“Ừm, con nhất định cũng sẽ dành thời gian quay về thăm mọi người.” Thẩm Y Y nói.
“Được.” Mẹ Thẩm nói.
Tối nay, Thẩm Y Y đuổi ba đứa con tới phòng bên cạnh ngủ cùng cha và cậu út của chúng, cô với mẹ cô nằm trên giường, thủ thỉ nói chuyện tới hơn nửa đêm.
Sáng ngày hôm sau, Thẩm Y Y và Lý Thâm dậy rất sớm, làm một số màn thầu, bánh rán các loại cho mẹ Thẩm mang ăn trên đường, mẹ Thẩm vô cùng cảm động.
Sau khi ăn sáng xong, gần như có thể xuất phát.
Điều khiến Thẩm Y Y không ngờ là người lưu luyến mẹ Thẩm nhất lại là mẹ Lý, vẫn luôn cầm tay mẹ cô, bảo mẹ cô lần sau tới chơi tiếp.
Còn có một số bác gái trong thôn, lần lượt ra đưa tiễn, đứng trước xe bò luyên thuyên nói lời tạm biệt, nói mãi nói mãi lại bắt đầu tán gẫu.
Nếu không phải Thẩm Y Y nhắc nhở, chỉ sợ không đuổi kịp xe lửa.
Cả nhà năm người ngồi xe bò đưa mẹ Thẩm và Thẩm Vũ Hiên tới huyện thành. Ba đứa trẻ cực kỳ lưu luyến bà ngoại và cậu út, dọc đường quấn lấy họ ríu ra ríu rít nói chuyện.
Mẹ Thẩm và Thẩm Vũ Hiên cũng không nỡ ba đứa trẻ, ôm chúng thắm thiết.
Trước khi Thẩm Vũ Hiên lên xe khách, Thẩm Y Y kéo anh ấy sang một bên: “Tiểu Hiên, chị và anh cả bây giờ không thể ở bên cha mẹ, em đảm đương nhiều một chút, quan tâm cha mẹ nhiều hơn.”
“Chị, em biết.” Thiếu niên vỗ n.g.ự.c nói, dày dạn kinh nghiệm nói: “Chị, chị cũng sống tốt với anh rể, anh ấy là một người đàn ông rất tốt!”
?
“Được!” Thẩm Y Y cười nói, lại tán gẫu vài câu mới tiễn họ lên xe.
Người thân chia ly, luôn mang theo cảm xúc ưu sầu không nỡ.
“Vợ à?” Lý Thâm ôm vai Thẩm Y Y: “Còn có anh và ba đứa con ở bên em!”
Đại Bảo Nhị Bảo vốn dĩ bởi vì bà ngoại và cậu út rời đi mà có chút lưu luyến không nỡ, vừa nghe thấy cha chúng nói, chia ra ôm đùi Thẩm Y Y, đều ngửa đầu nhìn cô: “Mẹ, chúng con đều sẽ ở bên mẹ!”
Tiểu Bảo: “Ở bên mẹ ~”
Nỗi ưu sầu của Thẩm Y Y tiêu tan không ít, cười lên: “Được!”
Cuộc sống trôi qua như thường.
Tuyết rơi rồi, lớp tuyết dày cộm phủ trên mặt đất, mái nhà, trên cây, tuyết bay đầy trời, nhuộm trắng cả đất trời.
Mới sáng sớm, ba đứa trẻ thức dậy đều cực kỳ hưng phấn, Nhị Bảo chạy vào trong tuyết, vo một cục tuyết, ném về phía anh trai cậu.
Đại Bảo bất thình lình bị chọi, tức giận, cũng vo một cục tuyết đáp lại, hai đứa cứ như vậy kéo lên một màn đại chiến trận tuyết.
Nhị Bảo là tìm ngược, anh trai cậu chơi cùng cậu còn không đủ, cứ ngứa tay đi chọc cha, sau đó bị cha cậu và anh trai hợp sức tấn công, thét la bảo mẹ cậu mau tới giúp cậu.
Thẩm Y Y sợ lạnh, nhưng vui vẻ sẽ khiến người ta quên đi nỗi sợ lạnh, cũng gia nhập trong đại chiến.
Thế là hình thành một cục diện như vậy – Đại Bảo đấu với Nhị Bảo, Lý Thâm đấu với Thẩm Y Y.
Bên phía Đại Bảo Nhị Bảo, có thể nói là kỳ phục địch thủ, anh tới em lui cực kỳ đặc sắc.
Nhưng bên phía hai vợ chồng có chút nhàm chán, đương nhiên, đó là đối với người muốn xem đánh trận tuyết mà nói.
Nếu là người biết ăn cẩu lương, miệng phải ngoác tới mang tai.
Thẩm Y Y không khách sáo, nói đánh trận tuyết là thật sự đánh.
Lý Thâm thương vợ, đương nhiên sẽ không lấy tuyết đập lên người vợ, nhưng đánh trận tuyết, chắc chắn phải có qua có lại mới vui, thế là anh cầm bông tuyết rắc về phía vợ, rơi lả tả như mưa tuyết.
Thẩm Y Y tức giận, nhào lên lưng anh, cầm hoa tuyết nhét vào trong cổ anh.
Lý Thâm bị lạnh trực tiếp xin tha, đợi Thẩm Y Y dừng tay, anh kéo cánh tay cua cô xoay vòng vòng tại chỗ.
Mà Tiểu Bảo ở bên cạnh chạy cùng, cầm tuyết lúc thì chọi cha lúc thì chọi mẹ, lúc thì chọi anh cả, lúc lại chọi anh hai, thế nhưng cậu bé không chọi trúng ai cả, còn một mình ở đó cười ngốc.
Thẩm Y Y: “...” Có thể cô không phải con ruột, Lý Thâm mới là con ruột!
“Vậy những thứ này, mẹ có thể lấy về không?” Thẩm Y Y chỉ bao đồ trên đất.
“Được.” Mẹ Thẩm cũng không phải người lằng nhằng.
Thẩm Y Y thấy vậy, nhân cơ hội lại lấy ra một xấp đồ từ trong túi nhét vào trong tay mẹ cô.
Mẹ Thẩm mở ra, giật mình, muốn nói gì đó.
“Mẹ, mẹ nghe con nói.” Thẩm Y Y cầm tay bà: “Bây giờ tuy bệnh tình của cha con đã chuyển biến tốt, nhưng không khỏi hoàn toàn, vẫn phải đến bệnh viện khám bệnh, uống thuốc, còn có dinh dưỡng cũng không thể thiếu được, những thứ này đều cần tiền.
Bây giờ mẹ không có tiền, mà con rể của mẹ có thể kiếm tiền! Cho nên con gái con rể mẹ bây giờ muốn cho tiền cho cha trị bệnh, mẹ không thể từ chối thay cha!
Mẹ đừng do dự số tiền này có phải nhiều quá không, liệu có thêm gánh nặng cho chúng con không, bởi vì con có thể nói với mẹ, con rể của mẹ rất có bản lĩnh, số tiền này chỉ là cọng lông trong đó mà thôi!
Mẹ cũng không cần do dự có phù hợp, có nên hay không, bởi vì con cảm thấy con là con gái, Lý Thâm là con rể, nên hiếu kính với cha!
Đương nhiên, nếu mẹ thật sự ngần ngại số tiền này không phải do con gái mẹ kiếm, là con rể mẹ kiếm, lấy tiền của con rể không thích hợp, vậy mẹ cứ coi số tiền này là mẹ mượn của con rể.
Đợi cha khỏi bệnh, với năng lực và mối quan hệ của ông ấy, không lo không kiếm được tiền, tới lúc đó cũng có thể trả tiền cho con rể mẹ…”
Thẩm Y Y không nói mình cũng có thể kiếm tiền, chỉ có thể mượn danh nghĩa của Lý Thâm, nhưng cô cũng biết mẹ cô sẽ không dễ dàng lấy tiền của Lý Thâm, chỉ có thể bla bla nói một tràn.
Nhưng lời của cô rất có hiệu quả, mẹ Thẩm thật sự bị cô thuyết phục.
Thẩm Y Y trực tiếp nhét vào trong túi của bà, tựa đầu lên vai bà, nhìn thấy sợi tóc bạc trong mớ tóc đen của mẹ, nói: “Mẹ, con biết mấy năm qua mẹ rất vất vả.
Tháng sáu năm sau Thẩm Vũ Hiên tốt nghiệp cấp ba, tới lúc đó cũng có thể làm việc. Còn anh cả, anh ấy mới 27 tuổi, lại chuẩn bị thăng chức, chứng tỏ anh ấy phát triển rất tốt, lãnh đạo rất coi trọng anh ấy, mẹ cũng không cần lo lắng cho anh ấy nữa.
Còn con, mẹ sống ở đây nhiều ngày như thế chắc chắn cũng nhìn thấy rồi, Lý Thâm rất tốt với con, cũng rất có bản lĩnh, ba đứa con lại rất ngoan, con người cha mẹ chồng cũng không tồi. Bây giờ con sống rất tốt.
Mà cha, cơ thể cũng đang dần dần chuyển biến tốt, chỉ cần hồi phục tốt, khả năng tái phát sẽ rất ít.
Cho nên, mẹ xem, xu thế của mọi thứ đều đang chứng tỏ cuộc sống của nhà chúng ta đang từ từ tốt lên, cho nên mẹ cũng không cần bận lòng nhiều như thế, hai ba năm nay mẹ cứ yên tâm ở nhà chăm sóc cha, cái khác cứ giao cho chúng con, được chứ?”
Mẹ Thẩm thấy con gái hiểu chuyện, bỗng nhiên có chút nóng mắt.
Những năm qua con gái xuống nông thôn, chồng bị bệnh, bản thân bà cũng mất việc, con trai cả còn xảy ra những chuyện đáng lo, con trai út lại đang đi học…
Mọi thứ nói ra thì nhẹ, nhưng thực tế lại nặng nề đè nặng lên đôi vai của bà.
Nhìn bà giống như cứng rắn không ngã, thực tế lúc nửa đêm chiêm bao, cũng không biết đã khóc bao nhiêu lần.
Mà bây giờ, con gái lại nói với bà, cuộc sống của họ đang dần tốt lên!
Thẩm Y Y lau nước mắt cho bà, biết bà không yên tâm nhất cái gì, bèn nói: “Mẹ, mẹ yên tâm, con có dự cảm, qua mấy năm nữa, con nhất định có thể về thủ đô, sống cùng với mọi người.”
Đương nhiên mẹ Thẩm không tin, bà không biết sau này sẽ khôi phục thi đại học, cái bà có thể nghĩ tới chỉ là thế cục bây giờ, trong thành phố việc làm ngày càng bão hòa, con gái còn kết hôn sinh con ở nông thôn, muốn về thành phố chỉ sợ còn khó hơn lên trời.
Nhưng bà không đả kích con gái, gật đầu: “Vậy mẹ ở Bắc Kinh đợi con.”
“Ừm, con nhất định cũng sẽ dành thời gian quay về thăm mọi người.” Thẩm Y Y nói.
“Được.” Mẹ Thẩm nói.
Tối nay, Thẩm Y Y đuổi ba đứa con tới phòng bên cạnh ngủ cùng cha và cậu út của chúng, cô với mẹ cô nằm trên giường, thủ thỉ nói chuyện tới hơn nửa đêm.
Sáng ngày hôm sau, Thẩm Y Y và Lý Thâm dậy rất sớm, làm một số màn thầu, bánh rán các loại cho mẹ Thẩm mang ăn trên đường, mẹ Thẩm vô cùng cảm động.
Sau khi ăn sáng xong, gần như có thể xuất phát.
Điều khiến Thẩm Y Y không ngờ là người lưu luyến mẹ Thẩm nhất lại là mẹ Lý, vẫn luôn cầm tay mẹ cô, bảo mẹ cô lần sau tới chơi tiếp.
Còn có một số bác gái trong thôn, lần lượt ra đưa tiễn, đứng trước xe bò luyên thuyên nói lời tạm biệt, nói mãi nói mãi lại bắt đầu tán gẫu.
Nếu không phải Thẩm Y Y nhắc nhở, chỉ sợ không đuổi kịp xe lửa.
Cả nhà năm người ngồi xe bò đưa mẹ Thẩm và Thẩm Vũ Hiên tới huyện thành. Ba đứa trẻ cực kỳ lưu luyến bà ngoại và cậu út, dọc đường quấn lấy họ ríu ra ríu rít nói chuyện.
Mẹ Thẩm và Thẩm Vũ Hiên cũng không nỡ ba đứa trẻ, ôm chúng thắm thiết.
Trước khi Thẩm Vũ Hiên lên xe khách, Thẩm Y Y kéo anh ấy sang một bên: “Tiểu Hiên, chị và anh cả bây giờ không thể ở bên cha mẹ, em đảm đương nhiều một chút, quan tâm cha mẹ nhiều hơn.”
“Chị, em biết.” Thiếu niên vỗ n.g.ự.c nói, dày dạn kinh nghiệm nói: “Chị, chị cũng sống tốt với anh rể, anh ấy là một người đàn ông rất tốt!”
?
“Được!” Thẩm Y Y cười nói, lại tán gẫu vài câu mới tiễn họ lên xe.
Người thân chia ly, luôn mang theo cảm xúc ưu sầu không nỡ.
“Vợ à?” Lý Thâm ôm vai Thẩm Y Y: “Còn có anh và ba đứa con ở bên em!”
Đại Bảo Nhị Bảo vốn dĩ bởi vì bà ngoại và cậu út rời đi mà có chút lưu luyến không nỡ, vừa nghe thấy cha chúng nói, chia ra ôm đùi Thẩm Y Y, đều ngửa đầu nhìn cô: “Mẹ, chúng con đều sẽ ở bên mẹ!”
Tiểu Bảo: “Ở bên mẹ ~”
Nỗi ưu sầu của Thẩm Y Y tiêu tan không ít, cười lên: “Được!”
Cuộc sống trôi qua như thường.
Tuyết rơi rồi, lớp tuyết dày cộm phủ trên mặt đất, mái nhà, trên cây, tuyết bay đầy trời, nhuộm trắng cả đất trời.
Mới sáng sớm, ba đứa trẻ thức dậy đều cực kỳ hưng phấn, Nhị Bảo chạy vào trong tuyết, vo một cục tuyết, ném về phía anh trai cậu.
Đại Bảo bất thình lình bị chọi, tức giận, cũng vo một cục tuyết đáp lại, hai đứa cứ như vậy kéo lên một màn đại chiến trận tuyết.
Nhị Bảo là tìm ngược, anh trai cậu chơi cùng cậu còn không đủ, cứ ngứa tay đi chọc cha, sau đó bị cha cậu và anh trai hợp sức tấn công, thét la bảo mẹ cậu mau tới giúp cậu.
Thẩm Y Y sợ lạnh, nhưng vui vẻ sẽ khiến người ta quên đi nỗi sợ lạnh, cũng gia nhập trong đại chiến.
Thế là hình thành một cục diện như vậy – Đại Bảo đấu với Nhị Bảo, Lý Thâm đấu với Thẩm Y Y.
Bên phía Đại Bảo Nhị Bảo, có thể nói là kỳ phục địch thủ, anh tới em lui cực kỳ đặc sắc.
Nhưng bên phía hai vợ chồng có chút nhàm chán, đương nhiên, đó là đối với người muốn xem đánh trận tuyết mà nói.
Nếu là người biết ăn cẩu lương, miệng phải ngoác tới mang tai.
Thẩm Y Y không khách sáo, nói đánh trận tuyết là thật sự đánh.
Lý Thâm thương vợ, đương nhiên sẽ không lấy tuyết đập lên người vợ, nhưng đánh trận tuyết, chắc chắn phải có qua có lại mới vui, thế là anh cầm bông tuyết rắc về phía vợ, rơi lả tả như mưa tuyết.
Thẩm Y Y tức giận, nhào lên lưng anh, cầm hoa tuyết nhét vào trong cổ anh.
Lý Thâm bị lạnh trực tiếp xin tha, đợi Thẩm Y Y dừng tay, anh kéo cánh tay cua cô xoay vòng vòng tại chỗ.
Mà Tiểu Bảo ở bên cạnh chạy cùng, cầm tuyết lúc thì chọi cha lúc thì chọi mẹ, lúc thì chọi anh cả, lúc lại chọi anh hai, thế nhưng cậu bé không chọi trúng ai cả, còn một mình ở đó cười ngốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.