Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ
Chương 135
Thiên Sơn Trà Khách
30/05/2024
Nam nhân trẻ tuổi lại có dung mạo tuấn tú như vậy, tỏ tình trước văn võ bá quan, thâm tình chân thành, người đó lại là Bát hoàng tử giữ mình trong sạch. Vô số thiếu nữ khuê các ở đây đều vừa yêu vừa hận. Yêu là yêu thần thái xuất chúng và vẻ đẹp của chàng ta. Hận là hận tại sao bản thân mình không phải đích trưởng nữ của Tưởng phủ, có được vận may lớn như thế.
Tưởng Tố Tố nghe Bát hoàng tử nói xong, cả người chao đảo như sắp ngã. Tâm tình ả lúc đầu rất vui vẻ, nhưng giờ lại được thay thế bằng nỗi đau như đâm vào tận xương tủy. Nàng ta chưa bao giờ đố kỵ với Tưởng Nguyễn như bây giờ, như muốn phát điên! Tưởng Nguyễn dựa vào cái gì mà cướp đi thân phận đích nữ của mình? Giờ còn muốn cướp đi người mình thầm thương trộm nhớ? Dựa vào cái gì?
Tưởng Nguyễn nhìn Tuyên Ly lạnh nhạt. Từ khi sống lại đến nay, Tuyên Ly tựa như một con ruồi mà nàng đã từng nuốt nhầm vào bụng, vì vậy nàng luôn né tránh, đây là lần đầu tiên phải đối mặt với hắn ta gần như vậy. Trong mắt của hắn rõ ràng không có tình ý gì cả, nhưng cứ luôn nói ra mấy lời tỏ ra si mê nàng lắm. Ngược dòng thời gian trở về lại kiếp trước, thời điểm hoa đào nở đẹp đẽ rực rỡ ở Ninh Thủy Cốc, nàng lắp bắp vâng dạ không biết làm thế nào. Tuyên Ly đứng ở phía dưới hoa đào nhìn nàng dịu dàng, hắn nói. “Nguyễn nhi, ta thực lòng thích nàng.”
Ta thật lòng thích nàng, nói quả là êm tai. Hắn chỉ nói thích chứ không hề nói cầu hôn. Hắn không cho nàng danh phận, nàng vẫn ngu ngốc tin, mù quáng tin. Ở kiếp trước, nàng hy vọng, nàng mơ cũng muốn nghe Tuyên Ly nói. “Nàng có nguyện làm thê tử của ta không?”
Nàng vì muốn trở thành thê tử, vì muốn được sự yêu thích của hắn? Nàng đối xử tệ bạc với bản thân mình, thay thế Tưởng Tố Tố đi vào chốn thâm cung đầy lừa lọc, bị ngược đãi, bị sỉ nhục, bị cười nhạo, bị đánh đập thậm tệ ở trong bụi cỏ.
Sao hắn có thể không nhìn thấy? Khi hắn lợi dụng xong nàng, tuyên bố nàng là họa quốc yêu nữ, nhìn nàng ngã gục khổ sở trong đại điện. Khi đó hắn có nhớ tới lời nói ở bên trong Ninh Thủy Cốc, dưới cây hoa đào, nhớ một câu. “Nguyễn nhi. Ta thật lòng thích nàng.”
Ở kiếp này, rốt cuộc nàng đã có thể nghe được câu nói kia. “Nàng có đồng ý làm thê tử của ta không?” Nhưng mà như thế thì sao, nàng giờ đã không cần.
Tuyên Ly nhìn Tưởng Nguyễn, hắn tự tin Tưởng Nguyễn là một người không có được tình cảm của phụ thân, mẫu thân chết sớm, bản thân lại sống ở thôn trang năm năm. Người như vậy thì chỉ cần có người đối xử tốt với nàng một chút thì sẽ được nàng vui mừng, mang ơn. Quả thật rất dễ dàng để chạm vào trái tim Tưởng Nguyễn khiến nàng cảm động.
Nhưng mà hắn với Tưởng Nguyễn bốn mắt nhìn nhau, nụ cười của hắn dần biến mất.
Đó là một đôi mắt như thế nào? Đôi mắt trong suốt đen láy nhưng lại mang một vẻ thê lương như nơi đất hoang vu, tròng mắt kia như có xúc động mãnh liệt lại như hoàn toàn bình tĩnh. Đây hoàn toàn không phải là ái mộ hay cảm động, càng không phải là một loại vui mừng. Đây không phải là yêu! Đây là hận!
Tuyên Ly khẽ giật mình, hắn không nhìn lầm, đó là hận, là hận đến tận cùng, chỉ muốn ăn xương uống máu hắn. Mà sự hận thù kia đi kèm cùng sự chán ghét, như là đang nhìn thấy một cái gì đó thối rữa.
Ánh mắt hắn như đông cứng. Vì sao?
Cảm xúc này rõ rệt như vậy, ánh mắt hận thù không nhầm lẫn. Trong đầu Tuyên Ly trở nên mù mờ trống rỗng, không biết nên làm gì tiếp theo. Đối mặt với ánh mắt của Tưởng Nguyễn, trong lòng của hắn sinh ra một sự sợ hãi mơ hồ.
Vì sao?
Hắn muốn biết rõ ràng, sau đó hắn lại thấy thiếu nữ đó đột nhiên nở nụ cười lạnh với hắn, đôi môi khẽ mở nói những lời đầy châm chọc. “Ta-không-đồng-ý!”
Tưởng Nguyễn kiêu ngạo ngẩng đầu, giọng như đang khiêm tốn, vẻ mặt lại như một nàng công chúa cao quý. “Cảm tạ ý tốt của điện hạ. Nhưng tâm của thần nữ không đặt ở đây. Lần này điện hạ nói khiến thần nữ quả thật hoảng hốt, không dám với cao.” Dứt lời liền quay người, dập đầu với Hoàng đế. “Cầu xin bệ hạ thành toàn.”
Cho dù Tuyên Ly nói bản thân si tình như thế nào, nhưng lòng nàng vẫn kiên định như sắt đá, tư thái không dễ lay chuyển.
Sự vui vẻ trên mặt Trần quý phi càng sâu hơn, trong đôi mắt như lập lòe ánh sáng, bên ngoài vẫn có vẻ như không tức giận.
Mặc dù Hoàng đế tức giận Tưởng Nguyễn khi có hành động như vậy, nhưng cũng không thể bắt nàng đồng ý với Tuyên Ly trước mặt văn võ bá quan. Ông có chút phiền não, phất tay. “Đã như vậy thì chính là ngươi và lão Bát không có duyên phận.”
Sắc mặt Tuyên Ly có chút không ổn, khó coi, không ngờ chuyện đã tính kỹ như vậy nhưng vẫn bị Tưởng Nguyễn nói một câu lạnh nhạt mà từ chối. Hắn nhìn Tưởng Nguyễn đầy tìm tòi, thật sự không rõ vì sao Tưởng Nguyễn lại từ chối hắn, lông mày vẫn không giãn ra, sao lại có hận ý với hắn. Nếu chỉ vì Tưởng Tố Tố thì tại sao hận sâu sắc đến vậy?
Tưởng Nguyễn nhìn trọn vẻ mặt Tuyên Ly, trong lòng âm thầm cười lạnh. Ở kiếp này, thủ đoạn của hắn vẫn giống như kiếp trước, muốn chiếm lấy lòng tin của nàng, để nàng làm việc cho hắn. Trên đời này làm gì có chuyện dễ như vậy, chẳng lẽ Tuyên Ly cho là hắn hạ mình nguyện ý để gạt người khác thì người ta phải mang ơn với hắn hay sao?
Mạc Thông lắc đầu, giọng nói như nuối tiếc. “Bát hoàng tử này phong lưu vô hạn. Nhưng đáng tiếc đối phương lại là tiểu thư Tưởng gia như độc dược này. Nhất định là bị coi nhẹ không đếm xỉa đến rồi.”
Tiêu Thiều nhìn Tưởng Nguyễn lặng im, người luyện võ có thị lực rất tốt. Khi Tưởng Nguyễn nhìn về phía Tuyên Ly, hắn thấy rõ ràng ánh mắt đó, bên trong không hề có một chút tình cảm mà hoàn toàn là sự hận thù. Nhưng sự hận thù đó khiến người khác khó hiểu. Sao nàng lại hận Tuyên Ly đến như thế? Hơn nữa trong một khoảnh khắc, đã khiến cho người ta có cảm giác nàng dường như cứ thế mà biến mất, như thể nàng không thuộc về thế giới này.
Kìm nén suy nghĩ trong lòng, Tiêu Thiều đột nhiên nhíu nhíu mày, trực giác nhiều năm khiến cho hắn cảm thấy không gian đang có một vật gì lao đến. Hắn chạm nhẹ vào dao găm bên hông — thần tử không được mang theo vũ khí vào trong yến tiệc, chỉ có hắn là ngoại lệ. Hoàng đế phá lệ cho phép hắn mang theo.
Tuyên Ly và Tưởng Nguyễn đều hành lễ, hắn ta mang vẻ mặt tiếc nuối về chỗ của mình. Dáng vẻ ảm đạm kia khiến bao nhiêu thiếu nữ đau lòng không thôi. Một bên thấy may mắn khi Tưởng Nguyễn từ chối Tuyên Ly, nhưng một bên lại hận Tưởng Nguyễn không biết phải trái, khiến cho người như thần tiên này đau khổ.
Tưởng Nguyễn mỉm cười với Tưởng Tín Chi. Trải qua chuyện như vậy, Hoàng đế cũng không còn vui vẻ như trước, ông vung tay. “Mở tiệc!”
Khi cung nữ nối đuôi nhau bưng thức ăn đi vào, trên tay ai cũng có một cái khay. Dẫn đầu là một cung nữ có dáng người yểu điệu, thanh lệ, quần áo cũng khác với những người khác. Đi theo sau là hai cung nữ bê khay đến gần Hoàng đế, người đứng đầu dừng lại, hai người sau bắt đầu rót rượu cho Thái hậu.
Cung nữ bên cạnh Hoàng hậu cũng cầm đũa bạc để kiểm tra. Cũng nữ dẫn đầu kia cũng bắt đầu rót rượu, tay vừa vươn ra cầm lấy bình rượu thì chợt rút dao găm đâm mạnh về phía ngực Hoàng đế.
“Vù… Keng!”
Một đường kinh phong ở đâu xuất hiện, khiến cho hướng đâm của cung nữ kia lệch đi. Khó khăn lắm mới lệch khỏi chỗ trí mạng. Đó là một chiếc nút màu vàng.
Ngồi gần chỗ Hoàng đế nhất, gần như ngay lập tức. Tiêu Thiều phi thân tiến lên, chạy tới bên cạnh Hoàng đế. Vẻ mặt Quan Lương Hàn cứng lại, vỗ mạnh một cái lên bàn đứng lên, phu nhân xung quanh chưa bao giờ thấy cảnh này đều hét ầm lên hoảng sợ. Những cung nữ mặc quần áo khác đều đồng loạt giật mình, có mấy người phi lên, đều rút nhuyễn kiếm (kiếm mềm) quấn bên hông ra.
“Hoàng đế chó má! Nộp mạng đi!” Những cung nữ kia hét lên.
Những kẻ đó lẫn trong đám cung nữ.
Cung nữ hầu hạ buổi yến tiệc hôm nay cũng đến vài trăm người, hiện trường giờ loạn cào cào. Hoàng đế giật mình, thị vệ thì liều mạng. “Hộ giá! Mau hộ giá!”
Hoàng đế được mọi người bảo vệ rất cẩn thận, thích khách có cố hết sức vẫn chưa thể lấy được tính mạng của ông, nên giờ bắt đầu chém giết bừa bãi, gặp ai giết nấy. Tất cả các nữ quyến ở đây đều là nữ nhân tay không tấc sắt, đều trở thành mục tiêu của bọn chúng. Trong thoáng chốc nghỉ nghe thấy tiếng binh khí và mùi máu nồng nặc, tiếng hét toáng thảm thiết, chỉ cần nghe thôi cũng có thể cảm thấy kinh khủng đến mức nào.
Tưởng Tố Tố sợ hãi chui xuống gầm bàn, mắt nhìn thấy một vị tiểu thư bị chém đứt thành hai phần, máu chảy lan trên mặt đất. Dù bị hù dọa đến mức vẻ mặt trắng bệch nhưng mà nàng ta vẫn bình tĩnh hơn Tưởng Lệ chỉ biết gào lên thảm thiết kia. Hạ Nghiên cũng sợ muốn chết, ôm chặt lấy Tưởng Tố Tố, hai người núp dưới bàn, phía sau thi thể, nhìn cũng khó thấy.
Tưởng Đan cũng bị hù dọa đến suýt ngất, nhưng nàng ta không tránh, cũng không hét lên như Tưởng Lệ. Trong lòng vẫn có một chút bình tĩnh, nghĩ nghĩ gì đó, rồi như hạ quyết tâm, nhấc váy chạy sang phía nam quyến.
Đột nhiên gặp biến cố, ai cũng không kịp chuẩn bị, Hoàng đế lại rời đi rất nhanh. Vốn tưởng thích khách sẽ dừng tay, ai ngờ tất cả như hóa rồ, chém giết không tha. Thời điểm trong lúc đại điện hỗn loạn thì càng dễ gặp điều không may hơn. Thoáng một cái Tưởng Tín Chi đã không nhìn thấy được bóng dáng Tưởng Nguyễn, nhưng bản thân là phó tướng, cũng không thể mặc kệ người già hay trẻ em. Một bên phải cố gắng chống cự với thích khách, một bên lại tìm kiếm bóng dáng Tưởng Nguyễn.
Binh sĩ Triệu gia cũng gia nhập cuộc chiến, ai ngờ những thích khách này giống như đã được huấn luyện rất bài bản, cũng không trực tiếp đánh với người có võ nghệ. Đám thích khách chỉ nhăm nhe phụ nữ và trẻ em, thị vệ và các tướng quân đều phải cân nhắc để không làm bị thương người khác, ra tay cũng không được tự do, càng như thế thì đám thích khách càng không kiêng nể gì.
Triệu Cẩn và Văn Phi Phi vốn xuất thân là võ tướng, đối mặt với cảnh tượng này thì cũng không hoảng hốt, chỉ hiện ra vẻ mặt khó chịu. Triệu Cẩn nói. “Phi Phi, đưa các tỷ muội của muội ra ngoài trước. Ta đi tìm Nguyễn muội muội và Doanh nhi.”
Văn Phi Phi do dự. “Một mình tỷ được không?”
“Không sao đâu. Ta sẽ cẩn thận.” Triệu Cẩn sắp xếp ổn thỏa cho mấy tỷ muội, sau đó nhặt thanh nhuyễn kiếm của một thích khách đã chết, vừa thấy Đổng Doanh Nhi bị đẩy vào góc, thích khách kia đang chuẩn bị đâm kiếm vào ngực nàng. Triệu Cẩn hơi giật mình, ném nhanh thanh kiếm về phía thích khách. Nàng ném rất dứt khoát, thích khách không kịp né tránh, lập tức bị đâm trúng, thanh kiếm trong tay rơi xuống. Đổng Doanh Nhi sợ đến mức nước mắt lã chã như mưa, giờ thấy Triệu Cẩn giống như ân nhân cứu mạng. “Cẩn nhi.”
Triệu Cẩn vội vàng chạy tới nâng nàng dậy. “Không sao chứ.”
Đổng Doanh Nhi nhìn phía sau nàng, mắt mở to sợ hãi. Triệu Cẩn cảm giác được bất thường, vừa quay đầu thì thấy một khuôn mặt dữ tợn. “Đi chết đi!” Ngay sau đó là một đường sáng màu bạc, Triệu Cẩn tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Ai ngờ cảm giác cơ thể nhẹ bẫng, nghe được tiếng vật nặng rơi xuống đất bịch một cái. Nàng mở mắt ngạc nhiên, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi tay nâng nàng và Đổng Doanh Nhi. Trường kiếm trong tay hắn dùng lực rất tốt. Triệu Cẩn là người của võ tướng, tất nhiên đã từng thấy phụ thân và ca ca luyện kiếm, nhưng chưa từng thấy ai có thể dùng kiếm đẹp mắt như vậy. Khuôn mặt hắn anh khí, thanh tú, xen vào đó lại có chút nho nhã của quan văn, nét cương nghị và dịu dàng đan xen.
Đổng Doanh Nhi cũng ngây dại, hai má bỗng dưng đỏ ửng.
Tưởng Tín Chi cứu hai người, lập tức kéo ra một góc an toàn. “Đứng yên ở đây. Không nên chạy lung tung.” Dứt lời thì quay đi, tiếp tục gia nhập cuộc chiến.
Đổng Doanh Nhi nhẹ nhàng mở miệng nói. “Ai vậy?”
Triệu Cẩn lắc đầu. “Không biết.” Bóng lưng cao lớn ẩn đi trong đại điện, nội tâm nàng cũng có vài phần căng thẳng lo lắng cho người xa lạ.
Không biết bên này như thế nào, nhưng Tưởng Nguyễn đã bảo vệ bản thân rất tốt, Hoàng đế dời đi, Hoàng hậu vẫn còn ở lại, thị vệ đa phần đều tập trung ở đây, hoàn toàn không cần quá lo lắng. Tưởng Nguyễn vừa quay đầu thì nhìn thấy thích khách ép Ý Đức Thái Hậu gần vào góc, chẳng biết tại sao mà cảm thấy mục đích là muốn đối phó với Ý Đức Thái Hậu.
Tuyên Ly đứng gần Trần quý phi, thấy tình cảnh này thì sững sờ, rồi muốn chạy đến.
Tưởng Nguyễn chớp mắt, không nói hai lời, ngay giữa lúc thích khách muốn đâm Ý Đức Thái Hậu, nàng hô to. “Thái hậu nương nương!” Hành động nhanh hơn lời nói, nàng đẩy Ý Đức Thái Hậu sang một bên, bản thân nhận lấy mũi kiếm.
Nàng quay đầu cười lạnh một cái với Tuyên Ly.
Ngươi hãy chống mắt lên đi, trò hay giờ mới bắt đầu.
Tưởng Tố Tố nghe Bát hoàng tử nói xong, cả người chao đảo như sắp ngã. Tâm tình ả lúc đầu rất vui vẻ, nhưng giờ lại được thay thế bằng nỗi đau như đâm vào tận xương tủy. Nàng ta chưa bao giờ đố kỵ với Tưởng Nguyễn như bây giờ, như muốn phát điên! Tưởng Nguyễn dựa vào cái gì mà cướp đi thân phận đích nữ của mình? Giờ còn muốn cướp đi người mình thầm thương trộm nhớ? Dựa vào cái gì?
Tưởng Nguyễn nhìn Tuyên Ly lạnh nhạt. Từ khi sống lại đến nay, Tuyên Ly tựa như một con ruồi mà nàng đã từng nuốt nhầm vào bụng, vì vậy nàng luôn né tránh, đây là lần đầu tiên phải đối mặt với hắn ta gần như vậy. Trong mắt của hắn rõ ràng không có tình ý gì cả, nhưng cứ luôn nói ra mấy lời tỏ ra si mê nàng lắm. Ngược dòng thời gian trở về lại kiếp trước, thời điểm hoa đào nở đẹp đẽ rực rỡ ở Ninh Thủy Cốc, nàng lắp bắp vâng dạ không biết làm thế nào. Tuyên Ly đứng ở phía dưới hoa đào nhìn nàng dịu dàng, hắn nói. “Nguyễn nhi, ta thực lòng thích nàng.”
Ta thật lòng thích nàng, nói quả là êm tai. Hắn chỉ nói thích chứ không hề nói cầu hôn. Hắn không cho nàng danh phận, nàng vẫn ngu ngốc tin, mù quáng tin. Ở kiếp trước, nàng hy vọng, nàng mơ cũng muốn nghe Tuyên Ly nói. “Nàng có nguyện làm thê tử của ta không?”
Nàng vì muốn trở thành thê tử, vì muốn được sự yêu thích của hắn? Nàng đối xử tệ bạc với bản thân mình, thay thế Tưởng Tố Tố đi vào chốn thâm cung đầy lừa lọc, bị ngược đãi, bị sỉ nhục, bị cười nhạo, bị đánh đập thậm tệ ở trong bụi cỏ.
Sao hắn có thể không nhìn thấy? Khi hắn lợi dụng xong nàng, tuyên bố nàng là họa quốc yêu nữ, nhìn nàng ngã gục khổ sở trong đại điện. Khi đó hắn có nhớ tới lời nói ở bên trong Ninh Thủy Cốc, dưới cây hoa đào, nhớ một câu. “Nguyễn nhi. Ta thật lòng thích nàng.”
Ở kiếp này, rốt cuộc nàng đã có thể nghe được câu nói kia. “Nàng có đồng ý làm thê tử của ta không?” Nhưng mà như thế thì sao, nàng giờ đã không cần.
Tuyên Ly nhìn Tưởng Nguyễn, hắn tự tin Tưởng Nguyễn là một người không có được tình cảm của phụ thân, mẫu thân chết sớm, bản thân lại sống ở thôn trang năm năm. Người như vậy thì chỉ cần có người đối xử tốt với nàng một chút thì sẽ được nàng vui mừng, mang ơn. Quả thật rất dễ dàng để chạm vào trái tim Tưởng Nguyễn khiến nàng cảm động.
Nhưng mà hắn với Tưởng Nguyễn bốn mắt nhìn nhau, nụ cười của hắn dần biến mất.
Đó là một đôi mắt như thế nào? Đôi mắt trong suốt đen láy nhưng lại mang một vẻ thê lương như nơi đất hoang vu, tròng mắt kia như có xúc động mãnh liệt lại như hoàn toàn bình tĩnh. Đây hoàn toàn không phải là ái mộ hay cảm động, càng không phải là một loại vui mừng. Đây không phải là yêu! Đây là hận!
Tuyên Ly khẽ giật mình, hắn không nhìn lầm, đó là hận, là hận đến tận cùng, chỉ muốn ăn xương uống máu hắn. Mà sự hận thù kia đi kèm cùng sự chán ghét, như là đang nhìn thấy một cái gì đó thối rữa.
Ánh mắt hắn như đông cứng. Vì sao?
Cảm xúc này rõ rệt như vậy, ánh mắt hận thù không nhầm lẫn. Trong đầu Tuyên Ly trở nên mù mờ trống rỗng, không biết nên làm gì tiếp theo. Đối mặt với ánh mắt của Tưởng Nguyễn, trong lòng của hắn sinh ra một sự sợ hãi mơ hồ.
Vì sao?
Hắn muốn biết rõ ràng, sau đó hắn lại thấy thiếu nữ đó đột nhiên nở nụ cười lạnh với hắn, đôi môi khẽ mở nói những lời đầy châm chọc. “Ta-không-đồng-ý!”
Tưởng Nguyễn kiêu ngạo ngẩng đầu, giọng như đang khiêm tốn, vẻ mặt lại như một nàng công chúa cao quý. “Cảm tạ ý tốt của điện hạ. Nhưng tâm của thần nữ không đặt ở đây. Lần này điện hạ nói khiến thần nữ quả thật hoảng hốt, không dám với cao.” Dứt lời liền quay người, dập đầu với Hoàng đế. “Cầu xin bệ hạ thành toàn.”
Cho dù Tuyên Ly nói bản thân si tình như thế nào, nhưng lòng nàng vẫn kiên định như sắt đá, tư thái không dễ lay chuyển.
Sự vui vẻ trên mặt Trần quý phi càng sâu hơn, trong đôi mắt như lập lòe ánh sáng, bên ngoài vẫn có vẻ như không tức giận.
Mặc dù Hoàng đế tức giận Tưởng Nguyễn khi có hành động như vậy, nhưng cũng không thể bắt nàng đồng ý với Tuyên Ly trước mặt văn võ bá quan. Ông có chút phiền não, phất tay. “Đã như vậy thì chính là ngươi và lão Bát không có duyên phận.”
Sắc mặt Tuyên Ly có chút không ổn, khó coi, không ngờ chuyện đã tính kỹ như vậy nhưng vẫn bị Tưởng Nguyễn nói một câu lạnh nhạt mà từ chối. Hắn nhìn Tưởng Nguyễn đầy tìm tòi, thật sự không rõ vì sao Tưởng Nguyễn lại từ chối hắn, lông mày vẫn không giãn ra, sao lại có hận ý với hắn. Nếu chỉ vì Tưởng Tố Tố thì tại sao hận sâu sắc đến vậy?
Tưởng Nguyễn nhìn trọn vẻ mặt Tuyên Ly, trong lòng âm thầm cười lạnh. Ở kiếp này, thủ đoạn của hắn vẫn giống như kiếp trước, muốn chiếm lấy lòng tin của nàng, để nàng làm việc cho hắn. Trên đời này làm gì có chuyện dễ như vậy, chẳng lẽ Tuyên Ly cho là hắn hạ mình nguyện ý để gạt người khác thì người ta phải mang ơn với hắn hay sao?
Mạc Thông lắc đầu, giọng nói như nuối tiếc. “Bát hoàng tử này phong lưu vô hạn. Nhưng đáng tiếc đối phương lại là tiểu thư Tưởng gia như độc dược này. Nhất định là bị coi nhẹ không đếm xỉa đến rồi.”
Tiêu Thiều nhìn Tưởng Nguyễn lặng im, người luyện võ có thị lực rất tốt. Khi Tưởng Nguyễn nhìn về phía Tuyên Ly, hắn thấy rõ ràng ánh mắt đó, bên trong không hề có một chút tình cảm mà hoàn toàn là sự hận thù. Nhưng sự hận thù đó khiến người khác khó hiểu. Sao nàng lại hận Tuyên Ly đến như thế? Hơn nữa trong một khoảnh khắc, đã khiến cho người ta có cảm giác nàng dường như cứ thế mà biến mất, như thể nàng không thuộc về thế giới này.
Kìm nén suy nghĩ trong lòng, Tiêu Thiều đột nhiên nhíu nhíu mày, trực giác nhiều năm khiến cho hắn cảm thấy không gian đang có một vật gì lao đến. Hắn chạm nhẹ vào dao găm bên hông — thần tử không được mang theo vũ khí vào trong yến tiệc, chỉ có hắn là ngoại lệ. Hoàng đế phá lệ cho phép hắn mang theo.
Tuyên Ly và Tưởng Nguyễn đều hành lễ, hắn ta mang vẻ mặt tiếc nuối về chỗ của mình. Dáng vẻ ảm đạm kia khiến bao nhiêu thiếu nữ đau lòng không thôi. Một bên thấy may mắn khi Tưởng Nguyễn từ chối Tuyên Ly, nhưng một bên lại hận Tưởng Nguyễn không biết phải trái, khiến cho người như thần tiên này đau khổ.
Tưởng Nguyễn mỉm cười với Tưởng Tín Chi. Trải qua chuyện như vậy, Hoàng đế cũng không còn vui vẻ như trước, ông vung tay. “Mở tiệc!”
Khi cung nữ nối đuôi nhau bưng thức ăn đi vào, trên tay ai cũng có một cái khay. Dẫn đầu là một cung nữ có dáng người yểu điệu, thanh lệ, quần áo cũng khác với những người khác. Đi theo sau là hai cung nữ bê khay đến gần Hoàng đế, người đứng đầu dừng lại, hai người sau bắt đầu rót rượu cho Thái hậu.
Cung nữ bên cạnh Hoàng hậu cũng cầm đũa bạc để kiểm tra. Cũng nữ dẫn đầu kia cũng bắt đầu rót rượu, tay vừa vươn ra cầm lấy bình rượu thì chợt rút dao găm đâm mạnh về phía ngực Hoàng đế.
“Vù… Keng!”
Một đường kinh phong ở đâu xuất hiện, khiến cho hướng đâm của cung nữ kia lệch đi. Khó khăn lắm mới lệch khỏi chỗ trí mạng. Đó là một chiếc nút màu vàng.
Ngồi gần chỗ Hoàng đế nhất, gần như ngay lập tức. Tiêu Thiều phi thân tiến lên, chạy tới bên cạnh Hoàng đế. Vẻ mặt Quan Lương Hàn cứng lại, vỗ mạnh một cái lên bàn đứng lên, phu nhân xung quanh chưa bao giờ thấy cảnh này đều hét ầm lên hoảng sợ. Những cung nữ mặc quần áo khác đều đồng loạt giật mình, có mấy người phi lên, đều rút nhuyễn kiếm (kiếm mềm) quấn bên hông ra.
“Hoàng đế chó má! Nộp mạng đi!” Những cung nữ kia hét lên.
Những kẻ đó lẫn trong đám cung nữ.
Cung nữ hầu hạ buổi yến tiệc hôm nay cũng đến vài trăm người, hiện trường giờ loạn cào cào. Hoàng đế giật mình, thị vệ thì liều mạng. “Hộ giá! Mau hộ giá!”
Hoàng đế được mọi người bảo vệ rất cẩn thận, thích khách có cố hết sức vẫn chưa thể lấy được tính mạng của ông, nên giờ bắt đầu chém giết bừa bãi, gặp ai giết nấy. Tất cả các nữ quyến ở đây đều là nữ nhân tay không tấc sắt, đều trở thành mục tiêu của bọn chúng. Trong thoáng chốc nghỉ nghe thấy tiếng binh khí và mùi máu nồng nặc, tiếng hét toáng thảm thiết, chỉ cần nghe thôi cũng có thể cảm thấy kinh khủng đến mức nào.
Tưởng Tố Tố sợ hãi chui xuống gầm bàn, mắt nhìn thấy một vị tiểu thư bị chém đứt thành hai phần, máu chảy lan trên mặt đất. Dù bị hù dọa đến mức vẻ mặt trắng bệch nhưng mà nàng ta vẫn bình tĩnh hơn Tưởng Lệ chỉ biết gào lên thảm thiết kia. Hạ Nghiên cũng sợ muốn chết, ôm chặt lấy Tưởng Tố Tố, hai người núp dưới bàn, phía sau thi thể, nhìn cũng khó thấy.
Tưởng Đan cũng bị hù dọa đến suýt ngất, nhưng nàng ta không tránh, cũng không hét lên như Tưởng Lệ. Trong lòng vẫn có một chút bình tĩnh, nghĩ nghĩ gì đó, rồi như hạ quyết tâm, nhấc váy chạy sang phía nam quyến.
Đột nhiên gặp biến cố, ai cũng không kịp chuẩn bị, Hoàng đế lại rời đi rất nhanh. Vốn tưởng thích khách sẽ dừng tay, ai ngờ tất cả như hóa rồ, chém giết không tha. Thời điểm trong lúc đại điện hỗn loạn thì càng dễ gặp điều không may hơn. Thoáng một cái Tưởng Tín Chi đã không nhìn thấy được bóng dáng Tưởng Nguyễn, nhưng bản thân là phó tướng, cũng không thể mặc kệ người già hay trẻ em. Một bên phải cố gắng chống cự với thích khách, một bên lại tìm kiếm bóng dáng Tưởng Nguyễn.
Binh sĩ Triệu gia cũng gia nhập cuộc chiến, ai ngờ những thích khách này giống như đã được huấn luyện rất bài bản, cũng không trực tiếp đánh với người có võ nghệ. Đám thích khách chỉ nhăm nhe phụ nữ và trẻ em, thị vệ và các tướng quân đều phải cân nhắc để không làm bị thương người khác, ra tay cũng không được tự do, càng như thế thì đám thích khách càng không kiêng nể gì.
Triệu Cẩn và Văn Phi Phi vốn xuất thân là võ tướng, đối mặt với cảnh tượng này thì cũng không hoảng hốt, chỉ hiện ra vẻ mặt khó chịu. Triệu Cẩn nói. “Phi Phi, đưa các tỷ muội của muội ra ngoài trước. Ta đi tìm Nguyễn muội muội và Doanh nhi.”
Văn Phi Phi do dự. “Một mình tỷ được không?”
“Không sao đâu. Ta sẽ cẩn thận.” Triệu Cẩn sắp xếp ổn thỏa cho mấy tỷ muội, sau đó nhặt thanh nhuyễn kiếm của một thích khách đã chết, vừa thấy Đổng Doanh Nhi bị đẩy vào góc, thích khách kia đang chuẩn bị đâm kiếm vào ngực nàng. Triệu Cẩn hơi giật mình, ném nhanh thanh kiếm về phía thích khách. Nàng ném rất dứt khoát, thích khách không kịp né tránh, lập tức bị đâm trúng, thanh kiếm trong tay rơi xuống. Đổng Doanh Nhi sợ đến mức nước mắt lã chã như mưa, giờ thấy Triệu Cẩn giống như ân nhân cứu mạng. “Cẩn nhi.”
Triệu Cẩn vội vàng chạy tới nâng nàng dậy. “Không sao chứ.”
Đổng Doanh Nhi nhìn phía sau nàng, mắt mở to sợ hãi. Triệu Cẩn cảm giác được bất thường, vừa quay đầu thì thấy một khuôn mặt dữ tợn. “Đi chết đi!” Ngay sau đó là một đường sáng màu bạc, Triệu Cẩn tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Ai ngờ cảm giác cơ thể nhẹ bẫng, nghe được tiếng vật nặng rơi xuống đất bịch một cái. Nàng mở mắt ngạc nhiên, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi tay nâng nàng và Đổng Doanh Nhi. Trường kiếm trong tay hắn dùng lực rất tốt. Triệu Cẩn là người của võ tướng, tất nhiên đã từng thấy phụ thân và ca ca luyện kiếm, nhưng chưa từng thấy ai có thể dùng kiếm đẹp mắt như vậy. Khuôn mặt hắn anh khí, thanh tú, xen vào đó lại có chút nho nhã của quan văn, nét cương nghị và dịu dàng đan xen.
Đổng Doanh Nhi cũng ngây dại, hai má bỗng dưng đỏ ửng.
Tưởng Tín Chi cứu hai người, lập tức kéo ra một góc an toàn. “Đứng yên ở đây. Không nên chạy lung tung.” Dứt lời thì quay đi, tiếp tục gia nhập cuộc chiến.
Đổng Doanh Nhi nhẹ nhàng mở miệng nói. “Ai vậy?”
Triệu Cẩn lắc đầu. “Không biết.” Bóng lưng cao lớn ẩn đi trong đại điện, nội tâm nàng cũng có vài phần căng thẳng lo lắng cho người xa lạ.
Không biết bên này như thế nào, nhưng Tưởng Nguyễn đã bảo vệ bản thân rất tốt, Hoàng đế dời đi, Hoàng hậu vẫn còn ở lại, thị vệ đa phần đều tập trung ở đây, hoàn toàn không cần quá lo lắng. Tưởng Nguyễn vừa quay đầu thì nhìn thấy thích khách ép Ý Đức Thái Hậu gần vào góc, chẳng biết tại sao mà cảm thấy mục đích là muốn đối phó với Ý Đức Thái Hậu.
Tuyên Ly đứng gần Trần quý phi, thấy tình cảnh này thì sững sờ, rồi muốn chạy đến.
Tưởng Nguyễn chớp mắt, không nói hai lời, ngay giữa lúc thích khách muốn đâm Ý Đức Thái Hậu, nàng hô to. “Thái hậu nương nương!” Hành động nhanh hơn lời nói, nàng đẩy Ý Đức Thái Hậu sang một bên, bản thân nhận lấy mũi kiếm.
Nàng quay đầu cười lạnh một cái với Tuyên Ly.
Ngươi hãy chống mắt lên đi, trò hay giờ mới bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.