Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ
Chương 136
Thiên Sơn Trà Khách
30/05/2024
Tưởng Nguyễn đưa người ra nhận lấy mũi kiếm nhọn, động tác của nàng quá mức dứt khoát không hề mảy may chùn bước, ngay cả Tuyên Ly cũng ngây ra tại chỗ. Thích khách kia cũng không ngờ tới nửa đường lại nhảy ra một thiếu nữ xa lạ, đôi lông mày nhíu chặt, tay không hề ngừng, nhuyễn kiếm đâm thẳng vào ngực Tưởng Nguyễn, ý định đâm xuyên qua người nàng. Hoàn cảnh nghìn cân treo sợi tóc, nhưng ngay lập tức có một con dao găm bay tới, phóng thẳng về phía nhuyễn kiếm khiến đường kiếm lệch đi. Kiếm khí bị ngăn lại, mất đi lực đẩy, không cắm vào lồng ngực Tưởng Nguyễn, nhưng mà vẫn kịp chém một đường từ vai nàng xuống ngực, máu chảy nhuộm hồng cả vạt áo.
Tưởng Nguyễn bị một chiêu kia đánh tới, người bị đẩy lùi, cơ thể đang lảo đảo sắp ngã thì bỗng nhẹ bẫng, cả người được một cái vòng tay rộng ôm lấy. Hơi thở của người kia phả vào mặt nàng, mang theo mùi hương nhẹ như cây trúc. Tiêu Thiều bảo vệ nàng trong ngực, thuận tay cản đường kiếm của thích khách đằng trước. Nói với Ý Đức Thái Hậu vẫn đang bàng hoàng. “Nơi đây không thể ở lâu, mời Thái hậu mau tránh vào trong.”
Cẩm Nhất Cẩm Nhị bỗng xuất hiện ở trước mắt Tiêu Thiều, Tiêu Thiều giao Tưởng Nguyễn cho Cẩm Nhất. Hai người bảo vệ Tưởng Nguyễn cùng Ý Đức Thái Hậu rời đi.
Tất cả mọi chuyện đều được Tuyên Ly nhìn hết, hắn đang muốn cứu Thái hậu, nhưng sau đó đột nhiên Tưởng Nguyễn lao tới khiến hắn bất ngờ. Nhìn thấy nàng bị thương, Tiêu Thiều cứu được nàng rồi rời đi. Nhưng trong lòng hắn mãi vẫn không thể bình tĩnh lại, trong đầu như có một giọng nói nhắc nhở hắn. Không đúng! Không phải như thế! Mọi chuyện không phải như thế này!
Tất cả những chuyện xảy ra trong tối hôm nay quá kỳ dị, thế cho nên Tuyên Ly cũng không thể biết cảm giác khó chịu trong lòng đến từ đâu. Mà khi Tưởng Nguyễn đón lấy mũi kiếm kia, nàng cười như vậy là có ý gì? Giống như là sự đắc ý vô cùng, làm cho lòng người ta sợ hãi e ngại nhưng không cách nào nắm bắt.
Người nhìn thấy tất cả mọi việc xảy ra ngoài Tuyên Ly ra thì còn có một người khác, chính là Hòa Di Quận chúa. Thời điểm phát sinh hỗn loạn, nàng ta được thị vệ bên cạnh che chở, cũng không bị người khác quấn lấy. Nàng ta đang định tìm bóng dáng người kia, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Tiêu Thiều bảo vệ Tưởng Nguyễn trong ngực. Lập tức, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia cũng trở nên vặn vẹo méo mó vì đố kỵ.
Tiêu Thiều là người như thế nào? Tính tình cực kỳ lạnh nhạt, bình thường đều không thân với ai, nhất là những nữ nhân xa lạ. Dù như thế nào thì Tưởng Nguyễn vẫn chỉ là nữ quyến nhà quan, ở đây không thiếu nữ quyến bị thương, nhưng Tiêu Thiều lại chỉ cứu một mình Tưởng Nguyễn. Huống hồ trong mắt Hòa Di, nàng ta nhìn rất rõ vẻ lo lắng của Tiêu Thiều dành cho Tưởng Nguyễn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hòa Di trắng bệch, cắn chặt đôi môi. Lúc trước, Tiêu Thiều chỉ là một thiếu niên anh tuấn tuyệt trần, lần đầu tiên gặp nàng ta đã thích. Đáng tiếc dù bày tỏ như thế nào thì Tiêu Thiều vẫn như tảng đá thờ ơ. Hôm nay Tưởng Nguyễn được Ý Đức Thái Hậu coi trọng đã khiến nàng ta cảm thấy không vui, giờ Tiêu Thiều lại thay đổi như vậy. Sự ghen ghét đố kỵ trào lên như núi lửa, chỉ muốn Tưởng Nguyễn lập tức bị chém chết đi.
Thị vệ canh giữ ở ngoài cung điện chạy vào, thích khách bị bắt giữ. Toàn bộ sau khi bị bắt thì Tiêu Thiều mới cất dao găm đi, lạnh lùng nói. “Giữ lại những kẻ sống, tra hỏi xem ai là chủ mưu.”
Trong điện, chén bát bừa bãi, tiếng than thở kêu ca vang lên liên tục. Cũng có người vô tội bị giết, tiếng khóc thương đau đớn không dứt. Không ai có thể ngờ rằng hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, yến tiệc đang ổn thỏa thì bị tàn sát. Người trong cung cùng thái y cũng vội vàng chạy đến giúp đỡ băng bó.
Quan Lương Hàn nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ vai Tưởng Tín Chi. “Tiểu tử. Hôm nay thấy ngươi ứng biến không tệ, gặp nguy không loạn. Có vài nét giống với bổn tướng quân ngày xưa.”
Nhưng đầu óc Tưởng Tín Chi đâu còn ở đây, hắn đang nhíu mày nhìn quanh điện, không thấy bóng dáng Tưởng Nguyễn. Hắn vô cùng sốt ruột, nghĩ nghĩ rồi đi đến trước mặt Tiêu Thiều hỏi. “Tiêu vương gia, có nhìn thấy xá muội ở đâu không?”
...
Lại nói đến Tưởng Nguyễn sau khi được ám vệ hộ tống đến cung Từ Ninh cùng Ý Đức Thái Hậu. Mặc dù vết thương không sâu nhưng lại dài vô cùng, mất máu nhiều. Khuôn mặt vốn trắng noãn giờ đây tái mét, đôi môi đỏ giờ cũng biến thành nhợt nhạt. Ý Đức Thái Hậu nhìn bộ dáng nàng, bà vội vã sai người đi gọi thái y trong nội cung, một bên sai cung nữ đỡ Tưởng Nguyễn lên giường của mình.
Tưởng Nguyễn vẫn chưa mất đi ý thức, mơ mơ màng màng muốn mở mắt bước xuống, gắng sức nói. “Thái hậu nương nương không thể làm thế được đâu ạ. Thân phận thần nữ thấp kém…”
“Chuyện gấp gáp.” Ý Đức Thái Hậu nhanh chóng nói. “Ngươi có công với Ai gia. Ai gia để ngươi ngủ một giấc trên giường thì có gì đâu.”
Tưởng Nguyễn còn muốn nói gì đó nhưng sắc mặt càng phát tái nhợt, nói không ra hơi, gần như hết sức mệt mỏi. Đầu hơi nghiêng, ngay cả sức để nói cũng không có.
Ý Đức Thái Hậu thấy vậy, sắc mặt hầm hầm, giận giữ nói. “Sao thái y còn chưa đến? Nếu không nhanh lên Ai gia chém đầu hắn.”
Biên cô cô bên cạnh Ý Đức Thái Hậu thấy vậy cũng ngạc nhiên. Những năm qua, tính tình Ý Đức Thái Hậu cực kỳ lạnh lùng, vậy mà hôm nay lại vì nữ nhân xa lạ này mà kích động, quả thật có chút kỳ quái.
Thái y có chức cao nhất trong nội cung chạy tới, nghe nói là ý chỉ của Ý Đức Thái Hậu thì hơi nghi ngờ, kết quả thấy thiếu nữ xa lạ trên giường thái hậu càng tò mò. Thiếu nữ này cũng không phải Hòa Di Quận chúa, sao Ý Đức Thái Hậu căng thẳng như thế? Chẳng lẽ có quan hệ thân cận gì với Ý Đức Thái Hậu?
Mặc dù tò mò nhưng thái y cũng không nhiều lời, chỉ chẩn mạch Tưởng Nguyễn rồi đứng dậy nói. “Vị cô nương này mất máu quá nhiều, mặc dù trúng vết thương nhưng cũng may không sâu. Nếu sâu hơn một chút, lệch đi một chút thì sợ sẽ gặp nguy hiểm.”
Ý Đức Thái Hậu thở phào, thái y lại nói. “Thần sẽ kê hai toa thuốc, có một loại là thuốc bôi, sau đó băng bó lại một lần. Mấy ngày nay chú ý ăn kiêng, nếu không thì miệng vết thương lâu lành.”
“Ngươi nhìn vết thương này xem, sau này có để lại sẹo không?” Ý Đức Thái Hậu nhíu mày nói. Miệng vết thương kéo dài từ đầu bả vai xuống tới gần ngực. Dù sao cũng là thiếu nữ chưa xuất giá, nếu để lại sẹo thì sẽ rất ảnh hưởng cho việc hôn nhân sau này. Da thịt Tưởng Nguyễn rất trắng, tự nhiên xuất hiện sẹo thì quả thật khiến người khác tiếc nuối. Cộng thêm việc nàng có cử chỉ hành động giống Nguyên Dung Công chúa, câu hỏi của Ý Đức Thái Hậu lại có thêm mấy phần thật lòng quan tâm.
Thái y lau mồ hôi trên trán. “Bẩm Thái hậu nương nương, nếu như dưỡng thương tốt…có thể sẽ không để lại sẹo.”
Vậy nghĩa là vẫn có khả năng để lại sẹo rồi. Ánh mắt Ý Đức Thái Hậu hơi lạnh lùng, nói với giọng sắc bén. “Hiểu rồi. Ngươi ra ngoài kê thuốc đi.”
Bấy giờ thái y mới ôm hòm thuốc ra ngoài với cung nữ.
Ý Đức Thái Hậu nhìn về phía Tưởng Nguyễn, nàng nằm trên giường, con mắt xinh đẹp hơi khép hờ, môi vẫn tái nhợt, nhìn dáng vẻ như đang nhịn đau đớn nhưng lại không hề nhíu mày, vẫn mỉm cười với bà, giống như đang trấn an. Hiện giờ nàng như lột bỏ lớp áo bên ngoài, lộ ra vẻ non nớt, càng có thêm sự điềm đạm đáng yêu. Nhất là nụ cười trên môi, hiểu chuyện đến mức làm người ta đau lòng. Ý Đức Thái Hậu đột nhiên nhớ tới Nguyên Dung Công chúa. Nàng trưởng thành sớm hơn đứa trẻ cùng trang lứa, mỗi lần đổ bệnh đều không làm bà lo lắng, không hề nhíu mày than thở, chỉ nhìn bà rồi mỉm cười.
Có chỗ nào đó trong lòng Ý Đức Thái Hậu mềm nhũn, giọng nói cũng dịu dàng hơn. “Vì sao ngươi lại cản một kiếm kia cho Ai gia?”
Tưởng Nguyễn cười cười ngượng ngùng, nhẹ nhàng mở miệng nói. “Không hiểu vì sao, khi thần nữ nhìn thấy Thái hậu nương nương lại cảm thấy rất thân thiết. Giống như…giống như đã gặp ở đâu đó. Vì thế mới không nghĩ nhiều, cũng không biết chuyện gì xảy ra.”
Nàng không nói những lời hiên ngang, chỉ một câu ‘giống như đã gặp ở đâu’ lại làm cho vẻ mặt Ý Đức Thái Hậu tiếp tục thay đổi. Ý nghĩ ban đầu lại xuất hiện rõ ràng hơn. Bà nói. “Ngươi đã có công cứu giá. Ai gia sẽ không để ngươi đỡ một kiếm kia không công.”
Tưởng Nguyễn mỉm cười. “Thái hậu nương nương có thể cho người thông báo với đại ca của thần nữ, để đại ca không lo lắng khi không thấy thần nữ được không ạ?”
“Không cần lo lắng, Ai gia đã sai người đi báo tin rồi.” Ý Đức Thái Hậu khẽ nhíu mày, Tưởng Nguyễn chỉ nói phải báo cho Tưởng Tín Chi chứ không hề nói đến Tưởng Quyền cùng với Hạ Nghiên. Nếu bình thường, khi xảy ra chuyện như vậy, là con gái thì nên tìm kiếm phụ thân đúng không? Nhưng vì sao nàng lại chỉ tập trung vào Tưởng Tín Chi, ngay cả Tưởng Quyền cũng không nhắc tới. Trước đó bà cũng biết tình cảm hai huynh muội con vợ cả Tưởng gia rất tốt, giờ thấy vậy thì xem ra có rất nhiều chuyện khó nói trong đó. Lúc trong điện cũng thế, khi nói đến hôn nhân của Tưởng Nguyễn, Tưởng Quyền cũng không có quá nhiều ý kiến. Đâu ra kiểu làm cha như vậy?
Tưởng Nguyễn nhắm mắt lại, khóe môi khẽ nhếch, có một số việc không cần phải nói quá rõ ràng. Người thông minh chỉ cần nói một ý chứ không nói hết, còn lại để Tưởng Quyền tự mình xử lý.
Nàng đã biết trước hôm nay sẽ xảy ra vụ ám sát. Ở kiếp trước, sau khi Hoàng đế rời tổ chức yến tiệc, bữa tiệc đến được nửa chừng thì có thích khách xông lên. Tuyên Ly đã cứu mạng Ý Đức Thái Hậu. Hắn ta lấy thân đỡ kiếm, bị trọng thương. Lúc ấy không tìm ra được kẻ chủ mưu, Hoàng đế hoài nghi tất cả hoàng tử, sau đó trong cung xảy ra cuộc điều tra lớn mà ngay cả Thái tử không đến vì ốm bệnh cũng bị liên lụy. Chỉ có Bát hoàng tử Tuyên Ly, một người có được công lao là thoát được, chẳng qua bị trọng thương cũng hơi nặng.
Bởi vậy Ý Đức Thái Hậu mới có thiện cảm và ấn tượng tốt đối với Tuyên Ly, Hoàng đế cũng tín nhiệm hắn hơn, lại thêm một tiếng vang trung hiếu. Ở kiếp trước, sau khi vào cung, Tưởng Nguyễn biết được chân tướng từ trong một lần nói chuyện phiếm, lúc đó khi nghe miêu tả nàng còn lo lắng cho Tuyên Ly một hồi. Giờ suy nghĩ lại, trong chuyện này quả thật còn có rất nhiều vấn đề cần nghi ngờ. Còn chuyện đỡ một kiếm thay cho Ý Đức Thái Hậu, chẳng qua chỉ là một chuyện cười. Nếu Tuyên Ly thật sự là người có tình nghĩa như trong lời đồn thì sẽ không tự tay giết chết phụ hoàng của mình. Tất cả mọi người đều nghĩ rằng Tuyên Ly sẽ không tàn nhẫn đối với bản thân như vậy, nhưng sự thật thì Tưởng Nguyễn hiểu hơn ai hết. Tuyên Ly là một người giấu tài, đối xử với bản thân cũng cực kỳ nhẫn tâm.
Ở kiếp này, nàng muốn xé nát kế hoạch của hắn, tất nhiên phải cứu được Ý Đức Thái Hậu, nhưng người cứu Thái hậu là nàng chứ không phải Tuyên Ly! Vì thế Tưởng Nguyễn mới dốc toàn lực chạy đến. Hôm nay nàng cố tình làm bộ giống Nguyên Dung Công chúa, sau đó nghĩ cách cứu Ý Đức Thái Hậu một mạng. Nàng có công cứu giá, tất nhiên trong cung sẽ thưởng, mặc dù chưa biết là gì nhưng chắc chắn Bát hoàng tử cùng với người Hạ gia tạm thời sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Ai ngờ đâu khi vào cung mới biết Tuyên Ly có ý định cưới nàng, đây là điều nàng không ngờ tới, chuyện này cũng chưa từng xảy ra ở kiếp trước. Giờ nàng đã cứu được Thái hậu, tình cảm của bà với nàng sẽ tăng thêm một bậc. Đúng lúc này, đang nghĩ xem Trần quý phi còn định dùng cách gì để Thái hậu thay đổi, cũng muốn xem Hoàng đế định ban hôn như thế nào. Chỉ cần nàng có biểu hiện không muốn, Ý Đức Thái Hậu nhất định cũng sẽ phản đối. Bởi vì Ý Đức Thái Hậu đã gộp luôn chuyện của nàng và Nguyên Dung Công chúa vào với nhau.
Từ giờ Trần quý phi cũng không thể dùng cách nào để ép buộc nàng.
Giờ thấy người mình bị kiếm chém một đường dài, nghĩ đến sự nguy hiểm vừa rồi, nàng cũng có chút sợ hãi trong lòng. Mặc dù thích khách định đập nồi dìm thuyền (chiến đấu đến cùng, liều chết một mất một còn), nhưng không nghĩ rằng một kiếm này lại mạnh đến thế. Bảo sao ở kiếp trước Tuyên Ly bị thương nặng. Nếu như lúc nãy không nhờ có Tiêu Thiều dùng dao găm đánh trật đường kiếm của thích khách thì nàng cũng không qua khỏi dễ dàng được. Nàng không sợ chết, chỉ là trước khi báo được thù, nàng nhất định không thể chết được!
Hắn ta còn nợ nàng quá nhiều điều.
Tưởng Nguyễn từ từ nhắm mắt lại, tóm lại hôm nay đã đạt được mục đích, lại còn tốt hơn so với dự tính của nàng.
Tưởng Nguyễn bị một chiêu kia đánh tới, người bị đẩy lùi, cơ thể đang lảo đảo sắp ngã thì bỗng nhẹ bẫng, cả người được một cái vòng tay rộng ôm lấy. Hơi thở của người kia phả vào mặt nàng, mang theo mùi hương nhẹ như cây trúc. Tiêu Thiều bảo vệ nàng trong ngực, thuận tay cản đường kiếm của thích khách đằng trước. Nói với Ý Đức Thái Hậu vẫn đang bàng hoàng. “Nơi đây không thể ở lâu, mời Thái hậu mau tránh vào trong.”
Cẩm Nhất Cẩm Nhị bỗng xuất hiện ở trước mắt Tiêu Thiều, Tiêu Thiều giao Tưởng Nguyễn cho Cẩm Nhất. Hai người bảo vệ Tưởng Nguyễn cùng Ý Đức Thái Hậu rời đi.
Tất cả mọi chuyện đều được Tuyên Ly nhìn hết, hắn đang muốn cứu Thái hậu, nhưng sau đó đột nhiên Tưởng Nguyễn lao tới khiến hắn bất ngờ. Nhìn thấy nàng bị thương, Tiêu Thiều cứu được nàng rồi rời đi. Nhưng trong lòng hắn mãi vẫn không thể bình tĩnh lại, trong đầu như có một giọng nói nhắc nhở hắn. Không đúng! Không phải như thế! Mọi chuyện không phải như thế này!
Tất cả những chuyện xảy ra trong tối hôm nay quá kỳ dị, thế cho nên Tuyên Ly cũng không thể biết cảm giác khó chịu trong lòng đến từ đâu. Mà khi Tưởng Nguyễn đón lấy mũi kiếm kia, nàng cười như vậy là có ý gì? Giống như là sự đắc ý vô cùng, làm cho lòng người ta sợ hãi e ngại nhưng không cách nào nắm bắt.
Người nhìn thấy tất cả mọi việc xảy ra ngoài Tuyên Ly ra thì còn có một người khác, chính là Hòa Di Quận chúa. Thời điểm phát sinh hỗn loạn, nàng ta được thị vệ bên cạnh che chở, cũng không bị người khác quấn lấy. Nàng ta đang định tìm bóng dáng người kia, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Tiêu Thiều bảo vệ Tưởng Nguyễn trong ngực. Lập tức, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia cũng trở nên vặn vẹo méo mó vì đố kỵ.
Tiêu Thiều là người như thế nào? Tính tình cực kỳ lạnh nhạt, bình thường đều không thân với ai, nhất là những nữ nhân xa lạ. Dù như thế nào thì Tưởng Nguyễn vẫn chỉ là nữ quyến nhà quan, ở đây không thiếu nữ quyến bị thương, nhưng Tiêu Thiều lại chỉ cứu một mình Tưởng Nguyễn. Huống hồ trong mắt Hòa Di, nàng ta nhìn rất rõ vẻ lo lắng của Tiêu Thiều dành cho Tưởng Nguyễn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hòa Di trắng bệch, cắn chặt đôi môi. Lúc trước, Tiêu Thiều chỉ là một thiếu niên anh tuấn tuyệt trần, lần đầu tiên gặp nàng ta đã thích. Đáng tiếc dù bày tỏ như thế nào thì Tiêu Thiều vẫn như tảng đá thờ ơ. Hôm nay Tưởng Nguyễn được Ý Đức Thái Hậu coi trọng đã khiến nàng ta cảm thấy không vui, giờ Tiêu Thiều lại thay đổi như vậy. Sự ghen ghét đố kỵ trào lên như núi lửa, chỉ muốn Tưởng Nguyễn lập tức bị chém chết đi.
Thị vệ canh giữ ở ngoài cung điện chạy vào, thích khách bị bắt giữ. Toàn bộ sau khi bị bắt thì Tiêu Thiều mới cất dao găm đi, lạnh lùng nói. “Giữ lại những kẻ sống, tra hỏi xem ai là chủ mưu.”
Trong điện, chén bát bừa bãi, tiếng than thở kêu ca vang lên liên tục. Cũng có người vô tội bị giết, tiếng khóc thương đau đớn không dứt. Không ai có thể ngờ rằng hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, yến tiệc đang ổn thỏa thì bị tàn sát. Người trong cung cùng thái y cũng vội vàng chạy đến giúp đỡ băng bó.
Quan Lương Hàn nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ vai Tưởng Tín Chi. “Tiểu tử. Hôm nay thấy ngươi ứng biến không tệ, gặp nguy không loạn. Có vài nét giống với bổn tướng quân ngày xưa.”
Nhưng đầu óc Tưởng Tín Chi đâu còn ở đây, hắn đang nhíu mày nhìn quanh điện, không thấy bóng dáng Tưởng Nguyễn. Hắn vô cùng sốt ruột, nghĩ nghĩ rồi đi đến trước mặt Tiêu Thiều hỏi. “Tiêu vương gia, có nhìn thấy xá muội ở đâu không?”
...
Lại nói đến Tưởng Nguyễn sau khi được ám vệ hộ tống đến cung Từ Ninh cùng Ý Đức Thái Hậu. Mặc dù vết thương không sâu nhưng lại dài vô cùng, mất máu nhiều. Khuôn mặt vốn trắng noãn giờ đây tái mét, đôi môi đỏ giờ cũng biến thành nhợt nhạt. Ý Đức Thái Hậu nhìn bộ dáng nàng, bà vội vã sai người đi gọi thái y trong nội cung, một bên sai cung nữ đỡ Tưởng Nguyễn lên giường của mình.
Tưởng Nguyễn vẫn chưa mất đi ý thức, mơ mơ màng màng muốn mở mắt bước xuống, gắng sức nói. “Thái hậu nương nương không thể làm thế được đâu ạ. Thân phận thần nữ thấp kém…”
“Chuyện gấp gáp.” Ý Đức Thái Hậu nhanh chóng nói. “Ngươi có công với Ai gia. Ai gia để ngươi ngủ một giấc trên giường thì có gì đâu.”
Tưởng Nguyễn còn muốn nói gì đó nhưng sắc mặt càng phát tái nhợt, nói không ra hơi, gần như hết sức mệt mỏi. Đầu hơi nghiêng, ngay cả sức để nói cũng không có.
Ý Đức Thái Hậu thấy vậy, sắc mặt hầm hầm, giận giữ nói. “Sao thái y còn chưa đến? Nếu không nhanh lên Ai gia chém đầu hắn.”
Biên cô cô bên cạnh Ý Đức Thái Hậu thấy vậy cũng ngạc nhiên. Những năm qua, tính tình Ý Đức Thái Hậu cực kỳ lạnh lùng, vậy mà hôm nay lại vì nữ nhân xa lạ này mà kích động, quả thật có chút kỳ quái.
Thái y có chức cao nhất trong nội cung chạy tới, nghe nói là ý chỉ của Ý Đức Thái Hậu thì hơi nghi ngờ, kết quả thấy thiếu nữ xa lạ trên giường thái hậu càng tò mò. Thiếu nữ này cũng không phải Hòa Di Quận chúa, sao Ý Đức Thái Hậu căng thẳng như thế? Chẳng lẽ có quan hệ thân cận gì với Ý Đức Thái Hậu?
Mặc dù tò mò nhưng thái y cũng không nhiều lời, chỉ chẩn mạch Tưởng Nguyễn rồi đứng dậy nói. “Vị cô nương này mất máu quá nhiều, mặc dù trúng vết thương nhưng cũng may không sâu. Nếu sâu hơn một chút, lệch đi một chút thì sợ sẽ gặp nguy hiểm.”
Ý Đức Thái Hậu thở phào, thái y lại nói. “Thần sẽ kê hai toa thuốc, có một loại là thuốc bôi, sau đó băng bó lại một lần. Mấy ngày nay chú ý ăn kiêng, nếu không thì miệng vết thương lâu lành.”
“Ngươi nhìn vết thương này xem, sau này có để lại sẹo không?” Ý Đức Thái Hậu nhíu mày nói. Miệng vết thương kéo dài từ đầu bả vai xuống tới gần ngực. Dù sao cũng là thiếu nữ chưa xuất giá, nếu để lại sẹo thì sẽ rất ảnh hưởng cho việc hôn nhân sau này. Da thịt Tưởng Nguyễn rất trắng, tự nhiên xuất hiện sẹo thì quả thật khiến người khác tiếc nuối. Cộng thêm việc nàng có cử chỉ hành động giống Nguyên Dung Công chúa, câu hỏi của Ý Đức Thái Hậu lại có thêm mấy phần thật lòng quan tâm.
Thái y lau mồ hôi trên trán. “Bẩm Thái hậu nương nương, nếu như dưỡng thương tốt…có thể sẽ không để lại sẹo.”
Vậy nghĩa là vẫn có khả năng để lại sẹo rồi. Ánh mắt Ý Đức Thái Hậu hơi lạnh lùng, nói với giọng sắc bén. “Hiểu rồi. Ngươi ra ngoài kê thuốc đi.”
Bấy giờ thái y mới ôm hòm thuốc ra ngoài với cung nữ.
Ý Đức Thái Hậu nhìn về phía Tưởng Nguyễn, nàng nằm trên giường, con mắt xinh đẹp hơi khép hờ, môi vẫn tái nhợt, nhìn dáng vẻ như đang nhịn đau đớn nhưng lại không hề nhíu mày, vẫn mỉm cười với bà, giống như đang trấn an. Hiện giờ nàng như lột bỏ lớp áo bên ngoài, lộ ra vẻ non nớt, càng có thêm sự điềm đạm đáng yêu. Nhất là nụ cười trên môi, hiểu chuyện đến mức làm người ta đau lòng. Ý Đức Thái Hậu đột nhiên nhớ tới Nguyên Dung Công chúa. Nàng trưởng thành sớm hơn đứa trẻ cùng trang lứa, mỗi lần đổ bệnh đều không làm bà lo lắng, không hề nhíu mày than thở, chỉ nhìn bà rồi mỉm cười.
Có chỗ nào đó trong lòng Ý Đức Thái Hậu mềm nhũn, giọng nói cũng dịu dàng hơn. “Vì sao ngươi lại cản một kiếm kia cho Ai gia?”
Tưởng Nguyễn cười cười ngượng ngùng, nhẹ nhàng mở miệng nói. “Không hiểu vì sao, khi thần nữ nhìn thấy Thái hậu nương nương lại cảm thấy rất thân thiết. Giống như…giống như đã gặp ở đâu đó. Vì thế mới không nghĩ nhiều, cũng không biết chuyện gì xảy ra.”
Nàng không nói những lời hiên ngang, chỉ một câu ‘giống như đã gặp ở đâu’ lại làm cho vẻ mặt Ý Đức Thái Hậu tiếp tục thay đổi. Ý nghĩ ban đầu lại xuất hiện rõ ràng hơn. Bà nói. “Ngươi đã có công cứu giá. Ai gia sẽ không để ngươi đỡ một kiếm kia không công.”
Tưởng Nguyễn mỉm cười. “Thái hậu nương nương có thể cho người thông báo với đại ca của thần nữ, để đại ca không lo lắng khi không thấy thần nữ được không ạ?”
“Không cần lo lắng, Ai gia đã sai người đi báo tin rồi.” Ý Đức Thái Hậu khẽ nhíu mày, Tưởng Nguyễn chỉ nói phải báo cho Tưởng Tín Chi chứ không hề nói đến Tưởng Quyền cùng với Hạ Nghiên. Nếu bình thường, khi xảy ra chuyện như vậy, là con gái thì nên tìm kiếm phụ thân đúng không? Nhưng vì sao nàng lại chỉ tập trung vào Tưởng Tín Chi, ngay cả Tưởng Quyền cũng không nhắc tới. Trước đó bà cũng biết tình cảm hai huynh muội con vợ cả Tưởng gia rất tốt, giờ thấy vậy thì xem ra có rất nhiều chuyện khó nói trong đó. Lúc trong điện cũng thế, khi nói đến hôn nhân của Tưởng Nguyễn, Tưởng Quyền cũng không có quá nhiều ý kiến. Đâu ra kiểu làm cha như vậy?
Tưởng Nguyễn nhắm mắt lại, khóe môi khẽ nhếch, có một số việc không cần phải nói quá rõ ràng. Người thông minh chỉ cần nói một ý chứ không nói hết, còn lại để Tưởng Quyền tự mình xử lý.
Nàng đã biết trước hôm nay sẽ xảy ra vụ ám sát. Ở kiếp trước, sau khi Hoàng đế rời tổ chức yến tiệc, bữa tiệc đến được nửa chừng thì có thích khách xông lên. Tuyên Ly đã cứu mạng Ý Đức Thái Hậu. Hắn ta lấy thân đỡ kiếm, bị trọng thương. Lúc ấy không tìm ra được kẻ chủ mưu, Hoàng đế hoài nghi tất cả hoàng tử, sau đó trong cung xảy ra cuộc điều tra lớn mà ngay cả Thái tử không đến vì ốm bệnh cũng bị liên lụy. Chỉ có Bát hoàng tử Tuyên Ly, một người có được công lao là thoát được, chẳng qua bị trọng thương cũng hơi nặng.
Bởi vậy Ý Đức Thái Hậu mới có thiện cảm và ấn tượng tốt đối với Tuyên Ly, Hoàng đế cũng tín nhiệm hắn hơn, lại thêm một tiếng vang trung hiếu. Ở kiếp trước, sau khi vào cung, Tưởng Nguyễn biết được chân tướng từ trong một lần nói chuyện phiếm, lúc đó khi nghe miêu tả nàng còn lo lắng cho Tuyên Ly một hồi. Giờ suy nghĩ lại, trong chuyện này quả thật còn có rất nhiều vấn đề cần nghi ngờ. Còn chuyện đỡ một kiếm thay cho Ý Đức Thái Hậu, chẳng qua chỉ là một chuyện cười. Nếu Tuyên Ly thật sự là người có tình nghĩa như trong lời đồn thì sẽ không tự tay giết chết phụ hoàng của mình. Tất cả mọi người đều nghĩ rằng Tuyên Ly sẽ không tàn nhẫn đối với bản thân như vậy, nhưng sự thật thì Tưởng Nguyễn hiểu hơn ai hết. Tuyên Ly là một người giấu tài, đối xử với bản thân cũng cực kỳ nhẫn tâm.
Ở kiếp này, nàng muốn xé nát kế hoạch của hắn, tất nhiên phải cứu được Ý Đức Thái Hậu, nhưng người cứu Thái hậu là nàng chứ không phải Tuyên Ly! Vì thế Tưởng Nguyễn mới dốc toàn lực chạy đến. Hôm nay nàng cố tình làm bộ giống Nguyên Dung Công chúa, sau đó nghĩ cách cứu Ý Đức Thái Hậu một mạng. Nàng có công cứu giá, tất nhiên trong cung sẽ thưởng, mặc dù chưa biết là gì nhưng chắc chắn Bát hoàng tử cùng với người Hạ gia tạm thời sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Ai ngờ đâu khi vào cung mới biết Tuyên Ly có ý định cưới nàng, đây là điều nàng không ngờ tới, chuyện này cũng chưa từng xảy ra ở kiếp trước. Giờ nàng đã cứu được Thái hậu, tình cảm của bà với nàng sẽ tăng thêm một bậc. Đúng lúc này, đang nghĩ xem Trần quý phi còn định dùng cách gì để Thái hậu thay đổi, cũng muốn xem Hoàng đế định ban hôn như thế nào. Chỉ cần nàng có biểu hiện không muốn, Ý Đức Thái Hậu nhất định cũng sẽ phản đối. Bởi vì Ý Đức Thái Hậu đã gộp luôn chuyện của nàng và Nguyên Dung Công chúa vào với nhau.
Từ giờ Trần quý phi cũng không thể dùng cách nào để ép buộc nàng.
Giờ thấy người mình bị kiếm chém một đường dài, nghĩ đến sự nguy hiểm vừa rồi, nàng cũng có chút sợ hãi trong lòng. Mặc dù thích khách định đập nồi dìm thuyền (chiến đấu đến cùng, liều chết một mất một còn), nhưng không nghĩ rằng một kiếm này lại mạnh đến thế. Bảo sao ở kiếp trước Tuyên Ly bị thương nặng. Nếu như lúc nãy không nhờ có Tiêu Thiều dùng dao găm đánh trật đường kiếm của thích khách thì nàng cũng không qua khỏi dễ dàng được. Nàng không sợ chết, chỉ là trước khi báo được thù, nàng nhất định không thể chết được!
Hắn ta còn nợ nàng quá nhiều điều.
Tưởng Nguyễn từ từ nhắm mắt lại, tóm lại hôm nay đã đạt được mục đích, lại còn tốt hơn so với dự tính của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.