Chương 2:
Mặc Tây Kha
14/11/2024
Nơi cô ở là khu biệt thự thành phố H, bởi vì mỗi nhà mỗi hộ đều chiếm diện tích rất lớn, mỗi nhà một khu riêng, lái xe đến cửa cổng đều phải chạy một đoạn xa mới có thể vào được gara, cực kỳ xa hoa. Khu biệt thự này nằm ở vùng ngoại thành, núi lớn vây quanh, rất yên tĩnh, không khí tươi mát, tình hình trị an nghiêm ngặt. Cách khu biệt thự không xa là cục cảnh sát và chốt trực bảo vệ.
Ở nơi này, lại không có nhà trẻ, bởi vì không có mấy hộ gia đình, bọn họ lại không thích đưa con nhỏ đi nhà trẻ, nên bàn nhau gom mấy đứa trẻ con trạc tuổi nhau thành một lớp, cùng nhau đến biệt thự nhà họ Bạch đi học, rồi tự mời giáo viên, bảo mẫu đến dạy dỗ chăm sóc.
Có thể ở đây sinh sống, đều là những người không tiền cũng quyền, không quan trọng tiền bạc, con cái được giáo dục đàng hoàng mới là quan trọng nhất. Đi học ở chỗ này cũng rất tiện lợi, cho nên mấy nhà ở đây đều nhất trí.
Diệp Lạc Ngư không học tiểu học ở bên ngoài mà cùng các bạn nhỏ học ở nhà họ Bạch, thẳng đến khi học xong chương trình tiểu học, mới đi theo các bạn ra khỏi khu biệt thự vào nội thành học cấp 2.
Mà trong đám bạn đó, Hứa Liễm Âm chính là một nhân tài kiệt xuất, năm nào đi thi cũng đạt thủ khoa, thi đại học cũng là thủ khoa. Trường đại học mà anh theo học là trường sân khấu điện ảnh, năm ấy trước khi trùng sinh, anh vừa mới thi đỗ tiến sĩ.
Con của chủ nhà họ Bạch tên là Bạch Lan, là một trong số những đứa trẻ học chung với Tiểu Ngư. Nếu không phải Hứa Liễm Âm quá mức xuất sắc, đem hai người so sánh, Bạch Lan cũng là một cậu bé ưu tú.
Nhà họ Bạch là chủ của các cửa hàng 4S*, lớn lên mình cậu có đến mấy chiếc siêu xe, nếu muốn mua xe thì có thể tìm Bạch Lan.
* Cửa hàng 4S: là một dạng showroom ô tô đảm bảo 4 tiêu chí: mức tiêu thụ (Sale), phụ tùng thay thế (Spare parts), phục vụ sau khi bán (Service) và việc phản hồi tin tức (Survey)
Biệt thự nhà họ Bạch có ba tầng, trong đó riêng tầng hai là thuộc về Bạch Lan, sau này để làm chỗ dạy học cho bọn trẻ con nên đã được cải tạo thành một phòng học đầy đủ tiện nghi, đồ chơi thì không phải nói, có rất nhiều. Bản thân Bạch Lan cũng là một cậu bé hào phóng, không giữ khư khư đồ chơi của mình mà rất vui vẻ chia sẻ cho các bạn khác, mấy đứa bé cũng rất thích chơi ở đây. Diệp Lạc Ngư trùng sinh mới có ba ngày, vẫn là lần đầu tiên quay lại đây. Từ lời dỗ dành của mẹ, cô mới hoảng hốt nhớ rõ, chuyện là lúc nhỏ trước khi cô trùng sinh, cô và mấy đứa trẻ con cãi nhau, mới một mình một người chạy về nhà, ở nhà buồn mấy ngày không chịu đi học.
Tính cách cô hơi trầm, là người hướng nội, vui vẻ cũng sẽ không biểu hiện ra mặt, nếu muốn lấy được món đồ mình thích, không như những đứa trẻ khác nũng nịu đòi hỏi, cô sẽ nỗ lực nghiêm túc làm việc gì đó để đạt được. Cho nên năm đó khi thích Hứa Liễm Âm cô so với ai khác đều nghiêm túc hơn, tiến vào giới nghệ sĩ, rất nỗ lực làm việc, không dựa vào quy tắc ngầm trong giới mà dựa vào thực lực kỹ thuật diễn xuất, đạt được vị trí ảnh hậu.
Khi còn nhỏ, một đứa bé không thích nói chuyện mà luôn im lặng thì khó hoà nhập vào vòng vui chơi của mấy đứa con nít, cũng vì thế cô bé không được mấy bạn nhỏ thích, tạo thành tâm lý sợ giao tiếp.
Lúc đấy ầm ĩ, thật ra cũng không phải việc gì nghiêm trọng, chỉ đơn giản là mấy đứa bé chơi trò gọi điện thoại mà lại vứt cô qua một bên không cho chơi, thế là cô bé ngồi một mình cả ngày.
Diệp Lạc Ngư buồn không chịu nói chuyện, trở về lập tức bắt đầu khóc nhè, lúc ấy cô bé không giận dỗi đòi chơi, chỉ là sợ vì thế càng bị các bạn chán ghét mình hơn. Sau khi về nhà cảm thấy chính mình bị xa lánh, vì thế mới ăn vạ ở trong nhà không chịu đi học.
Mẹ Diệp cũng bởi vì cảm thấy Diệp Lạc Ngư là đứa trẻ trong gia đình đơn thân, so với đứa trẻ khác đều mẫn cảm hơn, vẫn luôn tự trách mình. Cô bé mấy ngày nay không đi học, mẹ Diệp gấp đến độ khóe miệng nổi mụn, lại chưa từng trách mắng cô bé nửa câu mà chỉ nhỏ nhẹ an ủi.
Ở nơi này, lại không có nhà trẻ, bởi vì không có mấy hộ gia đình, bọn họ lại không thích đưa con nhỏ đi nhà trẻ, nên bàn nhau gom mấy đứa trẻ con trạc tuổi nhau thành một lớp, cùng nhau đến biệt thự nhà họ Bạch đi học, rồi tự mời giáo viên, bảo mẫu đến dạy dỗ chăm sóc.
Có thể ở đây sinh sống, đều là những người không tiền cũng quyền, không quan trọng tiền bạc, con cái được giáo dục đàng hoàng mới là quan trọng nhất. Đi học ở chỗ này cũng rất tiện lợi, cho nên mấy nhà ở đây đều nhất trí.
Diệp Lạc Ngư không học tiểu học ở bên ngoài mà cùng các bạn nhỏ học ở nhà họ Bạch, thẳng đến khi học xong chương trình tiểu học, mới đi theo các bạn ra khỏi khu biệt thự vào nội thành học cấp 2.
Mà trong đám bạn đó, Hứa Liễm Âm chính là một nhân tài kiệt xuất, năm nào đi thi cũng đạt thủ khoa, thi đại học cũng là thủ khoa. Trường đại học mà anh theo học là trường sân khấu điện ảnh, năm ấy trước khi trùng sinh, anh vừa mới thi đỗ tiến sĩ.
Con của chủ nhà họ Bạch tên là Bạch Lan, là một trong số những đứa trẻ học chung với Tiểu Ngư. Nếu không phải Hứa Liễm Âm quá mức xuất sắc, đem hai người so sánh, Bạch Lan cũng là một cậu bé ưu tú.
Nhà họ Bạch là chủ của các cửa hàng 4S*, lớn lên mình cậu có đến mấy chiếc siêu xe, nếu muốn mua xe thì có thể tìm Bạch Lan.
* Cửa hàng 4S: là một dạng showroom ô tô đảm bảo 4 tiêu chí: mức tiêu thụ (Sale), phụ tùng thay thế (Spare parts), phục vụ sau khi bán (Service) và việc phản hồi tin tức (Survey)
Biệt thự nhà họ Bạch có ba tầng, trong đó riêng tầng hai là thuộc về Bạch Lan, sau này để làm chỗ dạy học cho bọn trẻ con nên đã được cải tạo thành một phòng học đầy đủ tiện nghi, đồ chơi thì không phải nói, có rất nhiều. Bản thân Bạch Lan cũng là một cậu bé hào phóng, không giữ khư khư đồ chơi của mình mà rất vui vẻ chia sẻ cho các bạn khác, mấy đứa bé cũng rất thích chơi ở đây. Diệp Lạc Ngư trùng sinh mới có ba ngày, vẫn là lần đầu tiên quay lại đây. Từ lời dỗ dành của mẹ, cô mới hoảng hốt nhớ rõ, chuyện là lúc nhỏ trước khi cô trùng sinh, cô và mấy đứa trẻ con cãi nhau, mới một mình một người chạy về nhà, ở nhà buồn mấy ngày không chịu đi học.
Tính cách cô hơi trầm, là người hướng nội, vui vẻ cũng sẽ không biểu hiện ra mặt, nếu muốn lấy được món đồ mình thích, không như những đứa trẻ khác nũng nịu đòi hỏi, cô sẽ nỗ lực nghiêm túc làm việc gì đó để đạt được. Cho nên năm đó khi thích Hứa Liễm Âm cô so với ai khác đều nghiêm túc hơn, tiến vào giới nghệ sĩ, rất nỗ lực làm việc, không dựa vào quy tắc ngầm trong giới mà dựa vào thực lực kỹ thuật diễn xuất, đạt được vị trí ảnh hậu.
Khi còn nhỏ, một đứa bé không thích nói chuyện mà luôn im lặng thì khó hoà nhập vào vòng vui chơi của mấy đứa con nít, cũng vì thế cô bé không được mấy bạn nhỏ thích, tạo thành tâm lý sợ giao tiếp.
Lúc đấy ầm ĩ, thật ra cũng không phải việc gì nghiêm trọng, chỉ đơn giản là mấy đứa bé chơi trò gọi điện thoại mà lại vứt cô qua một bên không cho chơi, thế là cô bé ngồi một mình cả ngày.
Diệp Lạc Ngư buồn không chịu nói chuyện, trở về lập tức bắt đầu khóc nhè, lúc ấy cô bé không giận dỗi đòi chơi, chỉ là sợ vì thế càng bị các bạn chán ghét mình hơn. Sau khi về nhà cảm thấy chính mình bị xa lánh, vì thế mới ăn vạ ở trong nhà không chịu đi học.
Mẹ Diệp cũng bởi vì cảm thấy Diệp Lạc Ngư là đứa trẻ trong gia đình đơn thân, so với đứa trẻ khác đều mẫn cảm hơn, vẫn luôn tự trách mình. Cô bé mấy ngày nay không đi học, mẹ Diệp gấp đến độ khóe miệng nổi mụn, lại chưa từng trách mắng cô bé nửa câu mà chỉ nhỏ nhẹ an ủi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.