Chương 3:
Mặc Tây Kha
14/11/2024
Sau khi trùng sinh, trở lại cô lập tức chủ động đòi với mẹ được đi học lại, mẹ Diệp đương nhiên rất vui vẻ.
Có lẽ là vì có thể nói chuyện với cô được lâu hơn, mẹ không lái xe, mà lựa chọn đi bộ. Hai mẹ con có thể vừa đi vừa ngắm cảnh, hưởng thụ khoảng thời gian tươi đẹp này, cô cũng rất thích.
Vừa tiến vào biệt thự nhà họ Bạch, trong nháy mắt, trước mắt cô hiện ra một hệ thống nhắc nhở :
[Nhiệm vụ kỹ thuật diễn]: Không được để bất kỳ ai phát hiện cô khác với quá khứ.
Cô nhìn nhiệm vụ nhắc nhở, trong lòng bắt đầu suy nghĩ, lại lần nữa nhìn thấy Hứa Liễm Âm, cô nên lấy dáng vẻ gì đối mặt với anh đây?
Mặt của con người do hơn 20 khối cơ tạo thành, cảm xúc nào cô cũng có thể diễn ngay được, nhưng lại không thể khống chế tốt biểu cảm của mình, khi đối mặt với người mình từng yêu.
Đẩy cửa ra, dường như trong nháy mắt là hàng loạt máy quay phim đang chiếu thẳng vào cô, cô muốn bắt đầu vai diễn mới của mình.
Vai diễn là chính cô của năm bốn tuổi.
Đây là vai diễn đầu tiên sau khi cô quay trở về, không thể có chút sai sót nào, mặc dù không có ánh đèn flash, cô cũng muốn vai diễn của mình thật xinh đẹp.
Cô trốn sau lưng mẹ né tránh, tò mò nhìn vào bên trong, đập vào mắt là hình ảnh một cậu bé đang đạp xe, là loại xe đạp có kèm hai bánh phụ.
Cửa mở ra, cậu bé lập tức quay đầu nhìn cửa, sau đó cưỡi xe đạp đến chỗ cô đứng, đồng thời hỏi: “Tiểu Ngư, mấy ngày hôm trước sao không đi học, bị bệnh hả?”
Cách đó không xa trên sô pha, có một cậu bé đang ngồi, cười tủm tỉm nhìn Bạch Lan đạp xe đạp. Sau khi nghe thấy tiếng động lập tức quay đầu nhìn lại, còn chưa kịp thu lại nụ cười, đôi mắt cong cong, mắt ngọc mày ngài, tuổi còn nhỏ mà đã có khí chất của đại soái ca.
Là Hứa Liễm Âm.
Tim cô như đập hụt, lại không biểu hiện ra ngoài, chỉ là trộm nhìn anh một cái rồi lập tức thu hồi ánh mắt. Cô nhớ rõ, tình cảm cô dành cho Hứa Liễm Âm đã có từ rất sớm, cho nên nhìn thấy Hứa Liễm Âm thì sẽ thẹn thùng.
“Không…” Cô nhút nhát sợ sệt trả lời.
“Vậy cậu có muốn đi xe đạp không?”
“Không được, tớ không biết.”
“Vậy chờ tớ học xong, về sau mỗi ngày tớ sẽ đến đón cậu đi học nhé.” Bạch Lan nói, rồi cưỡi xe đạp chạy một vòng quanh Diệp Lạc Ngư và mẹ Diệp.
Diệp Lạc Ngư nhìn Bạch Lan, nhút nhát sợ sệt nở nụ cười.
Nhìn thấy con gái và bạn nói chuyện cũng xem như bình thường, mẹ Diệp thoáng yên lòng, nắm tay Diệp Lạc Ngư, dẫn cô đi vào ngồi xuống ghế sô pha.
Hứa Liễm Âm lúc này lại quay người tụt xuống, sau đó bước tới gần cô rồi ngồi lên. Anh quay đầu nhìn cô, cô cũng trộm nhìn anh một cái nhưng không nói chuyện.
Hai người bốn mắt nhìn nhau trong nháy mắt, thời gian tựa như dừng lại. Đã từng là người yêu của nhau, nếu không vì thời điểm chia tay ầm ĩ đến mức muốn giết nhau, lúc yếu đuối cô vẫn muốn được ôm anh.
Đã từng có lúc cô cảm thấy, cuộc đời Hứa Liễm Âm tràn ngập hạnh phúc, anh có lượng fan lớn ủng hộ, có khuôn mặt đẹp như hoa, có người đẹp vờn quanh bên người, có nhiều bộ phim điện ảnh đắt khách, có những lời khen bất tận, tiếng vỗ tay không dứt bên tai. Anh có tất cả, chỉ là không có cô.
Hiện tại, tạo hóa trêu ngươi, cô đã trở lại, trở về năm bốn tuổi, cô và anh vẫn là thanh mai trúc mã, cô có thể bình tĩnh mà đối diện với anh, còn anh vẫn cười gian xảo với cô, cặp mắt phượng này, lúc cười lên đẹp đến mức chói lóa.
Sau đó anh nâng tay lên, dùng ngón tay chọc chọc khuôn mặt đầy thịt của cô, cười đểu nói: “Đầu của cậu cũng thật tròn ghê, nhìn giống quả bóng đá nhỉ, lớn lên được cũng thật lợi hại nha.”
Diệp Lạc Ngư nhìn Hứa Liễm Âm, xấu hổ chớp chớp mắt, trong nháy mắt thu lại tất cả những tình cảm lúc trước.
Tại sao cô lại quên mất tên nhóc Hứa Liễm Âm này, từ nhỏ đã đặc biệt thiếu đòn chứ!
*
Này, giờ chị đã trở về, xem chị thu thập mi đây thằng nhóc con.
Chờ mà xem.
Có lẽ là vì có thể nói chuyện với cô được lâu hơn, mẹ không lái xe, mà lựa chọn đi bộ. Hai mẹ con có thể vừa đi vừa ngắm cảnh, hưởng thụ khoảng thời gian tươi đẹp này, cô cũng rất thích.
Vừa tiến vào biệt thự nhà họ Bạch, trong nháy mắt, trước mắt cô hiện ra một hệ thống nhắc nhở :
[Nhiệm vụ kỹ thuật diễn]: Không được để bất kỳ ai phát hiện cô khác với quá khứ.
Cô nhìn nhiệm vụ nhắc nhở, trong lòng bắt đầu suy nghĩ, lại lần nữa nhìn thấy Hứa Liễm Âm, cô nên lấy dáng vẻ gì đối mặt với anh đây?
Mặt của con người do hơn 20 khối cơ tạo thành, cảm xúc nào cô cũng có thể diễn ngay được, nhưng lại không thể khống chế tốt biểu cảm của mình, khi đối mặt với người mình từng yêu.
Đẩy cửa ra, dường như trong nháy mắt là hàng loạt máy quay phim đang chiếu thẳng vào cô, cô muốn bắt đầu vai diễn mới của mình.
Vai diễn là chính cô của năm bốn tuổi.
Đây là vai diễn đầu tiên sau khi cô quay trở về, không thể có chút sai sót nào, mặc dù không có ánh đèn flash, cô cũng muốn vai diễn của mình thật xinh đẹp.
Cô trốn sau lưng mẹ né tránh, tò mò nhìn vào bên trong, đập vào mắt là hình ảnh một cậu bé đang đạp xe, là loại xe đạp có kèm hai bánh phụ.
Cửa mở ra, cậu bé lập tức quay đầu nhìn cửa, sau đó cưỡi xe đạp đến chỗ cô đứng, đồng thời hỏi: “Tiểu Ngư, mấy ngày hôm trước sao không đi học, bị bệnh hả?”
Cách đó không xa trên sô pha, có một cậu bé đang ngồi, cười tủm tỉm nhìn Bạch Lan đạp xe đạp. Sau khi nghe thấy tiếng động lập tức quay đầu nhìn lại, còn chưa kịp thu lại nụ cười, đôi mắt cong cong, mắt ngọc mày ngài, tuổi còn nhỏ mà đã có khí chất của đại soái ca.
Là Hứa Liễm Âm.
Tim cô như đập hụt, lại không biểu hiện ra ngoài, chỉ là trộm nhìn anh một cái rồi lập tức thu hồi ánh mắt. Cô nhớ rõ, tình cảm cô dành cho Hứa Liễm Âm đã có từ rất sớm, cho nên nhìn thấy Hứa Liễm Âm thì sẽ thẹn thùng.
“Không…” Cô nhút nhát sợ sệt trả lời.
“Vậy cậu có muốn đi xe đạp không?”
“Không được, tớ không biết.”
“Vậy chờ tớ học xong, về sau mỗi ngày tớ sẽ đến đón cậu đi học nhé.” Bạch Lan nói, rồi cưỡi xe đạp chạy một vòng quanh Diệp Lạc Ngư và mẹ Diệp.
Diệp Lạc Ngư nhìn Bạch Lan, nhút nhát sợ sệt nở nụ cười.
Nhìn thấy con gái và bạn nói chuyện cũng xem như bình thường, mẹ Diệp thoáng yên lòng, nắm tay Diệp Lạc Ngư, dẫn cô đi vào ngồi xuống ghế sô pha.
Hứa Liễm Âm lúc này lại quay người tụt xuống, sau đó bước tới gần cô rồi ngồi lên. Anh quay đầu nhìn cô, cô cũng trộm nhìn anh một cái nhưng không nói chuyện.
Hai người bốn mắt nhìn nhau trong nháy mắt, thời gian tựa như dừng lại. Đã từng là người yêu của nhau, nếu không vì thời điểm chia tay ầm ĩ đến mức muốn giết nhau, lúc yếu đuối cô vẫn muốn được ôm anh.
Đã từng có lúc cô cảm thấy, cuộc đời Hứa Liễm Âm tràn ngập hạnh phúc, anh có lượng fan lớn ủng hộ, có khuôn mặt đẹp như hoa, có người đẹp vờn quanh bên người, có nhiều bộ phim điện ảnh đắt khách, có những lời khen bất tận, tiếng vỗ tay không dứt bên tai. Anh có tất cả, chỉ là không có cô.
Hiện tại, tạo hóa trêu ngươi, cô đã trở lại, trở về năm bốn tuổi, cô và anh vẫn là thanh mai trúc mã, cô có thể bình tĩnh mà đối diện với anh, còn anh vẫn cười gian xảo với cô, cặp mắt phượng này, lúc cười lên đẹp đến mức chói lóa.
Sau đó anh nâng tay lên, dùng ngón tay chọc chọc khuôn mặt đầy thịt của cô, cười đểu nói: “Đầu của cậu cũng thật tròn ghê, nhìn giống quả bóng đá nhỉ, lớn lên được cũng thật lợi hại nha.”
Diệp Lạc Ngư nhìn Hứa Liễm Âm, xấu hổ chớp chớp mắt, trong nháy mắt thu lại tất cả những tình cảm lúc trước.
Tại sao cô lại quên mất tên nhóc Hứa Liễm Âm này, từ nhỏ đã đặc biệt thiếu đòn chứ!
*
Này, giờ chị đã trở về, xem chị thu thập mi đây thằng nhóc con.
Chờ mà xem.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.