Song Sinh Siêu Quậy (Ác Ma Học Đường)
Chương 13
Suryn
19/03/2015
Tìm kiếm
Ánh mắt đầy sát khí nhìn Kem đầy khinh ghét, tiếng cười ghê rợn vẫn văng vẳng đâu đó trên dãy hành lang phía Tây. Nhỏ khẽ rùng mình, cảm giác này thật kỳ lạ, cứ như thể có ai đó muốn ăn tươi nuốt sống nhỏ. Muốn tìm hiểu nguyên nhân bắt nguồn của cảm giác này nhưng đây không phải là lúc để điều tra, việc quan trọng nhất bây giờ là phải đưa Moon vào bệnh viện.
Chiếc xe cấp cứu tiến thẳng đến bệnh viện nổi tiếng nhất của thành phố, gấp gáp, vội vã với những tiếng còi xe mà sốt ruột. Rack vẫn ngồi đó, nắm chặt tay Moon như muốn truyền hơi ấm cho nó. Cạnh đó là Sun, lặng lẽ và đau đớn nhưng nó không khóc, bởi nó biết Moon rất ghét những ai mít ướt. Kem đôi mắt đỏ hoe, nấc lên từng tiếng, có thể nói ngoài Kem ra thì không ai được phép khóc trước mặt Sun và Moon cả. Chẳng mấy chốc, xe đã dừng lại trước bệnh viện thuộc trực của gia đình Still, các bác sĩ và y tá nhanh chóng đưa Moon vào phòng cấp cứu. Chiếc đèn đỏ trước cửa phòng cấp cứu sáng lên, mang theo đó những hi vọng mong manh...
«Flashback
"Tình trạng của cô ấy là mất máu quá nhiều, đầu bị đập mạnh sau gáy và trán gây tổn thương đến não...Cần phải phẫu thuật gấp để may vết thương lại...Nhưng..." - Vị bác sĩ già nói với cả đám trong khi xe vẫn đang chạy đến bệnh viện.
"Nhưng sao bác sĩ ?" - Rack nắm lấy tay bác sĩ, hoảng hốt hỏi.
"Có thể...cô ấy sẽ rơi vào trạng thái hôn mê sâu..." - Vị bác sĩ già nhìn Rack cũng như là mọi người xung quanh, lắc đầu, lấp lửng nói.
"Hoặc là không bao giờ tỉnh lại nữa..."- Một bác sĩ khác tiếp lời
End Flashback»
Nhớ lại lời nói của bác sĩ, cả bọn càng não nề hơn bao giờ hết. Ngồi trên hàng ghế chờ, Rack gục đầu lo lắng, hai tay ôm lấy đầu, im lặng đến đáng sợ. Shen bất lực lấy tay đấm mạnh vào tường, từng mảnh vôi, vụn gạch rơi vươn vãi trên sàn. Dòng máu đỏ tươi từ tay Shen nhỏ thành từng giọt rơi xuống đất. Kem giật mình trước hành động cũng như là bàn tay đang rướm đầy máu của anh, nhỏ hốt hoảng dùng khăn thấm máu cho Shen trước rồi cùng bác sĩ đưa anh đi băng bó vết thương. Still đau lòng ôm lấy Sun, đôi vai mỏng manh của nó run lên từng hồi trong vòng tay Still, nó vòng tay ôm chặt lấy Still, trong đầu nó cứ mường tượng đến những trường hợp xấu nhất có thể xảy ra nó với cô em gái bé nhỏ của mình...
Phòng khám số 5...
Cô y tá đang băng bó vết thương cho Shen một cách cẩn thận và tỉ mỉ, khuôn mặt hăng hái nhưng lại đỏ ửng lên khi nhìn Shen làm Kem đứng bên cạnh tức điên lên vì hành động nhẹ nhàng đầy tình cảm này của cô ta. Có cần thiết phải làm chậm rãi, nhẹ nhàng vậy không ? Cái gì mà băng có cái vết thương nhỏ xíu thôi mà mất gần 30 phút mới ghê, đã vậy băng thì không lo băng, cứ lén đưa mắt lên nhìn Shen rồi lại cười tủm tỉm. Vị bác sĩ già sau khi nhận lấy giấy xét nghiệm của phòng chụp x-quang đưa đến thì lên giọng hối cô y tá rồi nhanh chóng bảo cô ta ra ngoài, trả lại không gian cho ba người. Trước khi ra khỏi phòng, cô ta còn ném cho Kem một cái nhìn khinh khỉnh rồi tức tối rời khỏi phòng.
_ Theo hình chụp x-quang vừa chụp thì cậu bị nứt xương tay nhẹ, tuy nhẹ nhưng vẫn phải băng bó một tháng để xương lành lại rồi mới được phép tháo băng. Trong thời gian băng bó cấm cử động mạnh, cấm lái xe hay chạm nước... - Bác sĩ ôn tồn cầm tấm hình chụp x-quang của anh nói một hơi.
Mặt Shen vẫn trơ ra đấy, đơn giản vì anh không có thời gian để nghĩ nhiều về cái vết thương nhỏ này, nó chẳng thấm tháp là bao so với cái sự đau đớn về thể xác của Moon. Nhỏ nhăn mặt lo lắng nhìn Shen rồi lại quay sang hỏi bác sĩ một số điều về vết thương của anh. Nhỏ lo lắm chứ, nhìn bàn tay ngọc ngà của người mình yêu bị te tua như vầy hỏi sao mà không đau lòng cho được. Nhưng không sao, nhỏ sẽ thay hai con mắm quỷ quái kia chăm sóc cho anh. Không phải là nhỏ ác độc, không lo lắng cho Moon đâu nha, chỉ là nhỏ phải suy nghĩ tới những điều mà mình ghét nhất, thích nhất thì nhỏ sẽ không phải khóc hay sợ hãi nữa. Nở nụ cười thích thú, gương mặt siêu phê bao sung sướng, nhỏ thả hồn vào trí tưởng tượng phong phú của mình những hình ảnh lãng mạn, đáng yêu giữa nhỏ và anh trong lúc chăm sóc anh. Mà không hề để ý đến hai con người đang nhìn nhỏ bằng ánh mắt "hết thuốc chữa"...
Ánh mắt đầy sát khí nhìn Kem đầy khinh ghét, tiếng cười ghê rợn vẫn văng vẳng đâu đó trên dãy hành lang phía Tây. Nhỏ khẽ rùng mình, cảm giác này thật kỳ lạ, cứ như thể có ai đó muốn ăn tươi nuốt sống nhỏ. Muốn tìm hiểu nguyên nhân bắt nguồn của cảm giác này nhưng đây không phải là lúc để điều tra, việc quan trọng nhất bây giờ là phải đưa Moon vào bệnh viện.
Chiếc xe cấp cứu tiến thẳng đến bệnh viện nổi tiếng nhất của thành phố, gấp gáp, vội vã với những tiếng còi xe mà sốt ruột. Rack vẫn ngồi đó, nắm chặt tay Moon như muốn truyền hơi ấm cho nó. Cạnh đó là Sun, lặng lẽ và đau đớn nhưng nó không khóc, bởi nó biết Moon rất ghét những ai mít ướt. Kem đôi mắt đỏ hoe, nấc lên từng tiếng, có thể nói ngoài Kem ra thì không ai được phép khóc trước mặt Sun và Moon cả. Chẳng mấy chốc, xe đã dừng lại trước bệnh viện thuộc trực của gia đình Still, các bác sĩ và y tá nhanh chóng đưa Moon vào phòng cấp cứu. Chiếc đèn đỏ trước cửa phòng cấp cứu sáng lên, mang theo đó những hi vọng mong manh...
«Flashback
"Tình trạng của cô ấy là mất máu quá nhiều, đầu bị đập mạnh sau gáy và trán gây tổn thương đến não...Cần phải phẫu thuật gấp để may vết thương lại...Nhưng..." - Vị bác sĩ già nói với cả đám trong khi xe vẫn đang chạy đến bệnh viện.
"Nhưng sao bác sĩ ?" - Rack nắm lấy tay bác sĩ, hoảng hốt hỏi.
"Có thể...cô ấy sẽ rơi vào trạng thái hôn mê sâu..." - Vị bác sĩ già nhìn Rack cũng như là mọi người xung quanh, lắc đầu, lấp lửng nói.
"Hoặc là không bao giờ tỉnh lại nữa..."- Một bác sĩ khác tiếp lời
End Flashback»
Nhớ lại lời nói của bác sĩ, cả bọn càng não nề hơn bao giờ hết. Ngồi trên hàng ghế chờ, Rack gục đầu lo lắng, hai tay ôm lấy đầu, im lặng đến đáng sợ. Shen bất lực lấy tay đấm mạnh vào tường, từng mảnh vôi, vụn gạch rơi vươn vãi trên sàn. Dòng máu đỏ tươi từ tay Shen nhỏ thành từng giọt rơi xuống đất. Kem giật mình trước hành động cũng như là bàn tay đang rướm đầy máu của anh, nhỏ hốt hoảng dùng khăn thấm máu cho Shen trước rồi cùng bác sĩ đưa anh đi băng bó vết thương. Still đau lòng ôm lấy Sun, đôi vai mỏng manh của nó run lên từng hồi trong vòng tay Still, nó vòng tay ôm chặt lấy Still, trong đầu nó cứ mường tượng đến những trường hợp xấu nhất có thể xảy ra nó với cô em gái bé nhỏ của mình...
Phòng khám số 5...
Cô y tá đang băng bó vết thương cho Shen một cách cẩn thận và tỉ mỉ, khuôn mặt hăng hái nhưng lại đỏ ửng lên khi nhìn Shen làm Kem đứng bên cạnh tức điên lên vì hành động nhẹ nhàng đầy tình cảm này của cô ta. Có cần thiết phải làm chậm rãi, nhẹ nhàng vậy không ? Cái gì mà băng có cái vết thương nhỏ xíu thôi mà mất gần 30 phút mới ghê, đã vậy băng thì không lo băng, cứ lén đưa mắt lên nhìn Shen rồi lại cười tủm tỉm. Vị bác sĩ già sau khi nhận lấy giấy xét nghiệm của phòng chụp x-quang đưa đến thì lên giọng hối cô y tá rồi nhanh chóng bảo cô ta ra ngoài, trả lại không gian cho ba người. Trước khi ra khỏi phòng, cô ta còn ném cho Kem một cái nhìn khinh khỉnh rồi tức tối rời khỏi phòng.
_ Theo hình chụp x-quang vừa chụp thì cậu bị nứt xương tay nhẹ, tuy nhẹ nhưng vẫn phải băng bó một tháng để xương lành lại rồi mới được phép tháo băng. Trong thời gian băng bó cấm cử động mạnh, cấm lái xe hay chạm nước... - Bác sĩ ôn tồn cầm tấm hình chụp x-quang của anh nói một hơi.
Mặt Shen vẫn trơ ra đấy, đơn giản vì anh không có thời gian để nghĩ nhiều về cái vết thương nhỏ này, nó chẳng thấm tháp là bao so với cái sự đau đớn về thể xác của Moon. Nhỏ nhăn mặt lo lắng nhìn Shen rồi lại quay sang hỏi bác sĩ một số điều về vết thương của anh. Nhỏ lo lắm chứ, nhìn bàn tay ngọc ngà của người mình yêu bị te tua như vầy hỏi sao mà không đau lòng cho được. Nhưng không sao, nhỏ sẽ thay hai con mắm quỷ quái kia chăm sóc cho anh. Không phải là nhỏ ác độc, không lo lắng cho Moon đâu nha, chỉ là nhỏ phải suy nghĩ tới những điều mà mình ghét nhất, thích nhất thì nhỏ sẽ không phải khóc hay sợ hãi nữa. Nở nụ cười thích thú, gương mặt siêu phê bao sung sướng, nhỏ thả hồn vào trí tưởng tượng phong phú của mình những hình ảnh lãng mạn, đáng yêu giữa nhỏ và anh trong lúc chăm sóc anh. Mà không hề để ý đến hai con người đang nhìn nhỏ bằng ánh mắt "hết thuốc chữa"...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.