Chương 169
Tu Thất
15/03/2024
Có mấy lão nhân năm sáu mươi tuổi luôn đuổi theo Tống Hi xin việc làm. Tống Hi nghĩ nghĩ, đem Chu dì đưa vào sân bên trong, khóa toàn bộ cửa phòng dãy nhà phía trước, làm cho mấy lão nhân ở sân trước tuốt hạt bắp.
Mấy lão nhân nhìn đống bắp ánh mắt cực kỳ phức tạp, một người tuyển một chỗ ngồi tuốt bắp, cho dù người quen biết ngồi cũng cách xa nhau.
Tới 11h, Tống Hi trở về làm cơm trưa, chứng kiến đống bắp lớn nhỏ đặt một bên, nhíu mày.
Chặt thịt chiên ra mỡ, cắt xong rau dưa đổ vào trong nồi, xào qua, rất nhanh trong sân liền phiêu đầy mùi.
Đồ ăn thập cẩm làm trong phòng bếp dự lưu cho Đường Cao trước kia, mở cửa sổ, Tống Hi có thể nghe rõ được thanh âm nuốt nước bọt bên ngoài.
- Thơm như vậy.
- Khẳng định có thịt.
- Mấy ngày nay đều có thịt.
- Tốt nhất là thịt béo.
- Hôm qua con tôi mang về nhà thức ăn thật nhiều thịt béo, hai nhi đồng còn chưa đợi đặt xuống bàn cũng đã bốc không còn.
Tống Hi trầm mặc, xoay người mở tủ lạnh cầm mấy quả trứng chuẩn bị chiên trứng. Trước khi đập trứng nhìn thoáng qua cửa sổ, tạm dừng một lát, lại đem trứng chim bỏ vào trong tủ. Tiết kiệm trứng, cũng xem như không phát hiện động tác lén lút nhét trái bắp vào trong túi của mấy lão nhân kia đi. Thuê mấy người này làm công theo gnày, lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng.
Bánh mì làm xong từ lúc sáng, hâm nóng lên là được. Làm nóng bánh mì, Tống Hi lại nấu một nồi canh dưa chuột.
Mấy ngày nay quản hai bữa cơm, người đến làm việc đều cầm theo hai hộp chứa đựng, toàn bộ đều mang về nhà.
Tống Hi múc xong đồ ăn, Mục Duẫn Tranh đẩy xe ba bánh đi tới. Đem đồ ăn đặt lên xe, Mục Duẫn Tranh nhìn mấy lão nhân đang cúi đầu chà xát bắp trong sân, hơi nhíu mày, không nói gì đi rồi.
Tống Hi cũng đem đồ ăn đưa tới cho mấy lão nhân. Khác với tráng lao động bên ngoài, mỗi người một bánh mì một chén đồ ăn.
Một lão nhân mặc áo lam lắc đầu thở dài:
- Trịnh lão hán này sống hơn nửa đời người, già rồi già rồi, còn không được ăn cơm no. Ông chủ, lão hán lượng cơm ăn lớn, đồ ăn ít như vậy ăn không đủ no a!
Có hai lão nhân cũng phụ họa nói ăn không đủ no.
Tống Hi cười cười nói:
- Là tôi mướn các ông, tôi quản ăn no. Ăn hết đồ của mình là được, kém bao nhiêu tôi bổ sung, đồ ăn cũng quản đủ.
Nhưng muốn mang về nhà thì đừng nghĩ.
Trịnh lão hán liếc tròng mắt nhìn Tống Hi, không ngờ ông chủ này nhìn mềm nhũn lại không nể mặt như vậy.
Tống Hi dọn xong bàn tròn, lấy ra mấy cái ghế, đem một ít món ăn còn lại đều bưng tới, còn bưng ra một chậu mười mấy bánh mì.
Trịnh lão hán trừng mắt nhìn Tống Hi thở hổn hển, lại quay đầu nhìn mấy người khác.
Hai lão đầu lên tiếng phụ họa gắt gao nhìn chằm chằm thịt béo, hung hăng nuốt nước bọt.
Mặt khác bốn lão nhân liếc nhau, lui qua bên cạnh trầm mặc ăn cơm của mình. Bánh mì lớn, trong thức ăn có thịt, cơm nước tốt như vậy còn làm cái gì, xem nhi đồng nhà người ta mặt non thì cậy già lên mặt sao? Hiện tại năm tháng gì rồi, là thời điểm có thể cậy già lên mặt sao!
Trịnh lão hán thở hổn hển ngồi xuống cạnh bàn, cầm đũa của mình liền hướng khối thịt lớn nhất trong chậu gắp tới.
Tống Hi dùng nắp che nồi, nói:
- Lão nhân gia, ăn trước phần của mình đi, không đủ ăn sẽ cho ăn no. Tôi đậy nắp trước, đỡ trêu chọc ruồi bọ.
Trịnh lão hán trừng mắt liếc Tống Hi, miệng giật giật, chứng kiến con chó khổng lồ đang nằm chỗ chân tường rốt cục không dám mắng thành tiếng. Sau đó cầm lấy hộp cơm của mình, vuốt phẳng hai cái lại nhìn chậu đồ ăn tràn đầy trước mặt, cắn răng ăn của mình.
Hai lão nhân khác cũng cọ tới ngồi xuống mở hộp cơm của mình ra ăn. Cơ hội buông bụng ăn cơm cũng không nhiều, còn có nhiều thịt như vậy, bỏ qua thật đáng tiếc. Về phần trong nhà không mang về thì không mang thôi, dù sao trẻ tuổi, còn muốn trông cậy vào lão nhân nuôi sống bọn hắn hay sao!
Bốn người khác ngẩng đầu nhìn thoáng qua lại ăn của mình. Ăn hơn phân nửa bánh mì, gần nửa đồ ăn thập cẩm, thịt đều lưu lại, cầm về nhà còn có thể cho cháu trai cháu gái thêm chút mỡ béo.
Trịnh lão hán ước chừng ăn bốn bánh mì ba hộp đồ ăn thập cẩm. Hai lão đầu còn lại cũng thế. Chậu bánh mì còn thừa hai cái, chậu đồ ăn thập cẩm cũng thấy đáy.
Ba lão nhân no căng đánh nấc, ngồi trên ghế không thể nhúc nhích.
Tống Hi nói:
- Xem ra ba vị buổi chiều cũng làm không nổi rồi, tôi trước đem tiền công buổi sáng kết liễu đi!
Trịnh lão hán đánh nấc giành nói:
- Chúng tôi làm được có nhiều có ít, nếu ông chủ đều cấp tiền công giống nhau, Trịnh lão hán này đầu tiên không phục.
Tống Hi không nói chuyện, cân mỗi người hai cân bột bắp, nói:
- Bên ngoài tráng lao động cuốc đất một ngày năm cân lương thực, tôi tính cho các ông bốn cân. Về phần nhiều hay ít..
Còn lại Tống Hi chưa nói, chỉ vươn tay bắt một nắm hạt bắp trong túi lão nhân bỏ vào túi tiền của mình, kêu lên tiểu Đa, mở cửa đi thông sân trong, đi rồi.
Mấy lão nhân bị lưu lại đều không được tự nhiên. Tuy nói người thứ nhất đem hạt bắp nhét túi tiền của mình là Trịnh lão hán, nhưng sau đó bọn hắn ít nhiều gì cũng che giấu lên người mình một ít.
Mục Duẫn Tranh quay về dùng cơm, đứng trong sân thẳng tắp nhìn chằm chằm ba người Trịnh lão hán liếc mắt một cái.
Trịnh lão hán trừng mắt, cầm hai cân bột bắp cùng hộp cơm trống rỗng của mình, nghẹn lên một bụng tức giận đánh nấc đi rồi.
Mấy lão nhân nhìn đống bắp ánh mắt cực kỳ phức tạp, một người tuyển một chỗ ngồi tuốt bắp, cho dù người quen biết ngồi cũng cách xa nhau.
Tới 11h, Tống Hi trở về làm cơm trưa, chứng kiến đống bắp lớn nhỏ đặt một bên, nhíu mày.
Chặt thịt chiên ra mỡ, cắt xong rau dưa đổ vào trong nồi, xào qua, rất nhanh trong sân liền phiêu đầy mùi.
Đồ ăn thập cẩm làm trong phòng bếp dự lưu cho Đường Cao trước kia, mở cửa sổ, Tống Hi có thể nghe rõ được thanh âm nuốt nước bọt bên ngoài.
- Thơm như vậy.
- Khẳng định có thịt.
- Mấy ngày nay đều có thịt.
- Tốt nhất là thịt béo.
- Hôm qua con tôi mang về nhà thức ăn thật nhiều thịt béo, hai nhi đồng còn chưa đợi đặt xuống bàn cũng đã bốc không còn.
Tống Hi trầm mặc, xoay người mở tủ lạnh cầm mấy quả trứng chuẩn bị chiên trứng. Trước khi đập trứng nhìn thoáng qua cửa sổ, tạm dừng một lát, lại đem trứng chim bỏ vào trong tủ. Tiết kiệm trứng, cũng xem như không phát hiện động tác lén lút nhét trái bắp vào trong túi của mấy lão nhân kia đi. Thuê mấy người này làm công theo gnày, lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng.
Bánh mì làm xong từ lúc sáng, hâm nóng lên là được. Làm nóng bánh mì, Tống Hi lại nấu một nồi canh dưa chuột.
Mấy ngày nay quản hai bữa cơm, người đến làm việc đều cầm theo hai hộp chứa đựng, toàn bộ đều mang về nhà.
Tống Hi múc xong đồ ăn, Mục Duẫn Tranh đẩy xe ba bánh đi tới. Đem đồ ăn đặt lên xe, Mục Duẫn Tranh nhìn mấy lão nhân đang cúi đầu chà xát bắp trong sân, hơi nhíu mày, không nói gì đi rồi.
Tống Hi cũng đem đồ ăn đưa tới cho mấy lão nhân. Khác với tráng lao động bên ngoài, mỗi người một bánh mì một chén đồ ăn.
Một lão nhân mặc áo lam lắc đầu thở dài:
- Trịnh lão hán này sống hơn nửa đời người, già rồi già rồi, còn không được ăn cơm no. Ông chủ, lão hán lượng cơm ăn lớn, đồ ăn ít như vậy ăn không đủ no a!
Có hai lão nhân cũng phụ họa nói ăn không đủ no.
Tống Hi cười cười nói:
- Là tôi mướn các ông, tôi quản ăn no. Ăn hết đồ của mình là được, kém bao nhiêu tôi bổ sung, đồ ăn cũng quản đủ.
Nhưng muốn mang về nhà thì đừng nghĩ.
Trịnh lão hán liếc tròng mắt nhìn Tống Hi, không ngờ ông chủ này nhìn mềm nhũn lại không nể mặt như vậy.
Tống Hi dọn xong bàn tròn, lấy ra mấy cái ghế, đem một ít món ăn còn lại đều bưng tới, còn bưng ra một chậu mười mấy bánh mì.
Trịnh lão hán trừng mắt nhìn Tống Hi thở hổn hển, lại quay đầu nhìn mấy người khác.
Hai lão đầu lên tiếng phụ họa gắt gao nhìn chằm chằm thịt béo, hung hăng nuốt nước bọt.
Mặt khác bốn lão nhân liếc nhau, lui qua bên cạnh trầm mặc ăn cơm của mình. Bánh mì lớn, trong thức ăn có thịt, cơm nước tốt như vậy còn làm cái gì, xem nhi đồng nhà người ta mặt non thì cậy già lên mặt sao? Hiện tại năm tháng gì rồi, là thời điểm có thể cậy già lên mặt sao!
Trịnh lão hán thở hổn hển ngồi xuống cạnh bàn, cầm đũa của mình liền hướng khối thịt lớn nhất trong chậu gắp tới.
Tống Hi dùng nắp che nồi, nói:
- Lão nhân gia, ăn trước phần của mình đi, không đủ ăn sẽ cho ăn no. Tôi đậy nắp trước, đỡ trêu chọc ruồi bọ.
Trịnh lão hán trừng mắt liếc Tống Hi, miệng giật giật, chứng kiến con chó khổng lồ đang nằm chỗ chân tường rốt cục không dám mắng thành tiếng. Sau đó cầm lấy hộp cơm của mình, vuốt phẳng hai cái lại nhìn chậu đồ ăn tràn đầy trước mặt, cắn răng ăn của mình.
Hai lão nhân khác cũng cọ tới ngồi xuống mở hộp cơm của mình ra ăn. Cơ hội buông bụng ăn cơm cũng không nhiều, còn có nhiều thịt như vậy, bỏ qua thật đáng tiếc. Về phần trong nhà không mang về thì không mang thôi, dù sao trẻ tuổi, còn muốn trông cậy vào lão nhân nuôi sống bọn hắn hay sao!
Bốn người khác ngẩng đầu nhìn thoáng qua lại ăn của mình. Ăn hơn phân nửa bánh mì, gần nửa đồ ăn thập cẩm, thịt đều lưu lại, cầm về nhà còn có thể cho cháu trai cháu gái thêm chút mỡ béo.
Trịnh lão hán ước chừng ăn bốn bánh mì ba hộp đồ ăn thập cẩm. Hai lão đầu còn lại cũng thế. Chậu bánh mì còn thừa hai cái, chậu đồ ăn thập cẩm cũng thấy đáy.
Ba lão nhân no căng đánh nấc, ngồi trên ghế không thể nhúc nhích.
Tống Hi nói:
- Xem ra ba vị buổi chiều cũng làm không nổi rồi, tôi trước đem tiền công buổi sáng kết liễu đi!
Trịnh lão hán đánh nấc giành nói:
- Chúng tôi làm được có nhiều có ít, nếu ông chủ đều cấp tiền công giống nhau, Trịnh lão hán này đầu tiên không phục.
Tống Hi không nói chuyện, cân mỗi người hai cân bột bắp, nói:
- Bên ngoài tráng lao động cuốc đất một ngày năm cân lương thực, tôi tính cho các ông bốn cân. Về phần nhiều hay ít..
Còn lại Tống Hi chưa nói, chỉ vươn tay bắt một nắm hạt bắp trong túi lão nhân bỏ vào túi tiền của mình, kêu lên tiểu Đa, mở cửa đi thông sân trong, đi rồi.
Mấy lão nhân bị lưu lại đều không được tự nhiên. Tuy nói người thứ nhất đem hạt bắp nhét túi tiền của mình là Trịnh lão hán, nhưng sau đó bọn hắn ít nhiều gì cũng che giấu lên người mình một ít.
Mục Duẫn Tranh quay về dùng cơm, đứng trong sân thẳng tắp nhìn chằm chằm ba người Trịnh lão hán liếc mắt một cái.
Trịnh lão hán trừng mắt, cầm hai cân bột bắp cùng hộp cơm trống rỗng của mình, nghẹn lên một bụng tức giận đánh nấc đi rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.