Chương 170
Tu Thất
16/03/2024
Hai lão đầu còn lại thoáng do dự, cũng cầm lên bột bắp cùng hộp cơm của mình đi rồi.
Bốn lão đầu còn lại chưa động, cơm nước xong cũng không nghĩ ngơi, tiếp theo chà xát bắp, đều đem hạt bắp trong túi mình bỏ ra.
Cơm trưa là do Chu dì làm. Cơm om, xào chút thức ăn, còn có một nồi đặc biệt đôn thịt cho tiểu Đa.
Chứng kiến cả nồi thịt đều bị rót vào chậu, Tống Hi rất bất mãn:
- Vì sao tôi ăn không bằng Tống Tiểu Đa?
Mục Duẫn Tranh trộm giẫm tiểu Đa một cước.
Chu dì cười híp mắt:
- Nhưng chúng ta ăn thịt đều do tiểu Đa điêu trở về a!
Đều là heo con choai choai, thịt non, cách ba năm ngày lại điêu một con, trong nhà cũng không thiếu thịt.
Vội vàng thu hoạch nên không rảnh lên núi Tống bác sĩ đành phải yên lặng nhịn.
Tiểu Đa ngậm một khối thịt nhiều nhất trong chậu đưa vào trong tay Tống Hi. Cha, cho cha ăn!
Tống Hi cực kỳ cảm động:
- Con trai ngoan, biết hiếu thuận cha! Ngoan, chính mình ăn.
Tống Hi vuốt đầu tiểu Đa cảm khái không thôi, Mục Duẫn Tranh trực tiếp vạch trần:
- Cha cậu chê cậu bẩn.
Tống Tiểu Đa ngậm xương sườn nhìn hướng cha mà nó yêu nhất, cha vẫn không cần xương sườn của tiểu Đa. Toàn bộ con chó đều cứng ngắc lại, cứng ngắc ăn hết chậu thịt, gâu gâu kêu lên chạy ra sân sau nhảy lên nóc nhà ấm, chơi thương tâm u buồn.
Tống Hi yên lặng nhìn Mục Duẫn Tranh. Mục trưởng quan sao anh luôn khi dễ một con chó!
Buổi chiều Mục Duẫn Tranh vẫn như cũ ở bên ngoài mang theo người làm việc, Tống Hi khóa cửa đi thông sân trong, đứng bên ngoài sân trước nhìn xem người tuốt hạt bắp vừa tiêu da dê.
Bốn lão nhân còn lại làm việc đều thật ra sức, chỉ có giữa đường Tống Hi đưa nước mới nghỉ ngơi chốc lát. Nước là nước đường đỏ, mấy lão nhân uống thật cẩn thận, từng ngụm từng ngụm nhỏ. Nếu không phải không mang theo bình nước, chỉ sợ có người sẽ trực tiếp rót vào bình mang về nhà.
Hiện tại trên dưới cả nước trồng lương thực là chủ yếu, sản lượng đường ngày càng thấp, giá cả ngày càng cao, ngày càng khó mua. Nhà Tống Hi dùng đường là Trần Tiểu Bàn đưa tới, tràn đầy một túi đường đỏ lớn, năm mươi cân. Nếu không phải nhìn thấy mấy lão nhân này bị bệnh tuột huyết áp rất nặng, Tống Hi cũng luyến tiếc mang ra cho người ta uống.
Buổi chiều kết thúc công việc, Tống Hi đưa cho mỗi người bốn cân bột bắp một cái bánh mì, còn bưng tới một mâm trứng gà chiên, phân ra cho bọn họ, cuối cùng còn bỏ thêm đồ ăn thập cẩm.
Mấy lão nhân cầm túi nhựa mang theo tỉ mỉ bao bọc mấy tầng đến lúc ngửi không thấy hương vị mới thật cẩn thận thu vào, cầm lên tiền công hôm nay có được cùng nhau về nhà.
Từ Lý gia kênh rạch đi trong trấn hơn bốn mươi dặm, người đi tìm việc có ngồi xe đạp, càng nhiều là đi bộ tới, sáng sớm ra cửa, trời tối về nhà. Cho dù khổ cực như vậy nhưng cũng có rất nhiều người ở bên ngoài chuyển cả ngày cũng tìm không thấy việc làm. Mà những người đó lúc ra cửa thường bụng rỗng, khi về nhà chưa chắc kiếm được chút đồ ăn lấp đầy bụng đói.
Nhìn thấy bốn lão nhân cùng đoàn người tìm việc tập tễnh rời đi, Tống Hi chậm rãi thở dài một hơi, nói:
- Nhiều bắp như vậy, anh phụ trách tìm người làm đi, ánh mắt tôi không được.
Trăm loại gạo trăm loại người, có phúc hậu, có không thành thật. Hắn có thể bí mật đem bánh mì làm lớn hơn một chút, bỏ thêm nhiều thịt béo trong đồ ăn, nhưng bề ngoài thì không thể nhiều hơn. Tráng lao động làm việc cực khổ một ngày cũng chỉ có năm cân lương thực, hai bánh mì một chén đồ ăn. Lão nhân nhi đồng bốn cân lương thực, một bánh mì một chén đồ ăn. Đây đã là tỉ lệ toàn bộ thôn xung quanh ước định, không thể thay đổi. Quy củ không thể tùy tiện thay thế, sẽ gây ra mâu thuẫn. Cùng lão nhân không có lương thực để ăn bãi sắc mặt, Tống Hi cảm thấy trong lòng cực kỳ khó chịu.
Mục Duẫn Tranh lẳng lặng nhìn Tống Hi, đưa tay đem người ôm lấy.
Tống Hi dùng trán đụng lên vai Mục Duẫn Tranh một chút, thở dài nói:
- Trong lòng thật mệt mỏi.
Mục Duẫn Tranh:
- !
Bả vai đau quá, trên tay càng ôm chặt hơn nữa.
Tống Hi vỗ vỗ Mục Duẫn Tranh, may mắn không thôi:
- May mắn cưới một trấn sơn thái tuế, bằng không tôi cũng không chịu được một đám lão nhân còn già hơn cha tôi đùa giỡn điêu.
Nếu thật sự có một đám người già dẫn theo trẻ con quỳ trước cửa khóc, hắn cũng sẽ suy nhược thần kinh như Chu dì.
Mục Duẫn Tranh cúi đầu nhìn hai xoáy tóc của Tống Hi, nhìn nhìn, đưa tay sờ một chút.
Tống Hi ngẩng đầu sâu kín nhìn hắn.
Mục Duẫn Tranh thu tay về, phi thường tự giác khom người.
Tống Hi nhìn xem, đá một cước vào chân hắn, đi rồi.
Mục Duẫn Tranh:
- !
Vì sao Tống bác sĩ không hôn hắn! Tư thế đều dọn xong!
Bắp tuốt hạt xong, cũng trồng xong đợt hoa màu tiếp theo, Tống Hi thở nhẹ một hơi. Bốn mẫu rưỡi, nguyên bản trồng hai mẫu lúa mì vụ xuân lần này toàn bộ trồng bắp vàng, hai mẫu rưỡi trồng bắp thì gieo một mẫu đậu phộng một mẫu đậu tương, nửa mẫu trồng vừng cùng ớt.
Đã sắp tiến vào tháng bảy.
Tống Hi lật xem lịch, nói:
- Không biết khi nào thì Đường Cao trở về chăn heo, tôi cũng đã làm xong hang ổ cho heo sữa, sáu bảy con đâu, nuôi tới cuối năm ăn vừa vặn. Thịt heo rừng thật nhám, không ngon bằng thịt heo nhà.
Mục Duẫn Tranh:
- !
Ở trong lòng ghi nhớ tiểu bạch kiểm mắt nhỏ kia một số.
Bốn lão đầu còn lại chưa động, cơm nước xong cũng không nghĩ ngơi, tiếp theo chà xát bắp, đều đem hạt bắp trong túi mình bỏ ra.
Cơm trưa là do Chu dì làm. Cơm om, xào chút thức ăn, còn có một nồi đặc biệt đôn thịt cho tiểu Đa.
Chứng kiến cả nồi thịt đều bị rót vào chậu, Tống Hi rất bất mãn:
- Vì sao tôi ăn không bằng Tống Tiểu Đa?
Mục Duẫn Tranh trộm giẫm tiểu Đa một cước.
Chu dì cười híp mắt:
- Nhưng chúng ta ăn thịt đều do tiểu Đa điêu trở về a!
Đều là heo con choai choai, thịt non, cách ba năm ngày lại điêu một con, trong nhà cũng không thiếu thịt.
Vội vàng thu hoạch nên không rảnh lên núi Tống bác sĩ đành phải yên lặng nhịn.
Tiểu Đa ngậm một khối thịt nhiều nhất trong chậu đưa vào trong tay Tống Hi. Cha, cho cha ăn!
Tống Hi cực kỳ cảm động:
- Con trai ngoan, biết hiếu thuận cha! Ngoan, chính mình ăn.
Tống Hi vuốt đầu tiểu Đa cảm khái không thôi, Mục Duẫn Tranh trực tiếp vạch trần:
- Cha cậu chê cậu bẩn.
Tống Tiểu Đa ngậm xương sườn nhìn hướng cha mà nó yêu nhất, cha vẫn không cần xương sườn của tiểu Đa. Toàn bộ con chó đều cứng ngắc lại, cứng ngắc ăn hết chậu thịt, gâu gâu kêu lên chạy ra sân sau nhảy lên nóc nhà ấm, chơi thương tâm u buồn.
Tống Hi yên lặng nhìn Mục Duẫn Tranh. Mục trưởng quan sao anh luôn khi dễ một con chó!
Buổi chiều Mục Duẫn Tranh vẫn như cũ ở bên ngoài mang theo người làm việc, Tống Hi khóa cửa đi thông sân trong, đứng bên ngoài sân trước nhìn xem người tuốt hạt bắp vừa tiêu da dê.
Bốn lão nhân còn lại làm việc đều thật ra sức, chỉ có giữa đường Tống Hi đưa nước mới nghỉ ngơi chốc lát. Nước là nước đường đỏ, mấy lão nhân uống thật cẩn thận, từng ngụm từng ngụm nhỏ. Nếu không phải không mang theo bình nước, chỉ sợ có người sẽ trực tiếp rót vào bình mang về nhà.
Hiện tại trên dưới cả nước trồng lương thực là chủ yếu, sản lượng đường ngày càng thấp, giá cả ngày càng cao, ngày càng khó mua. Nhà Tống Hi dùng đường là Trần Tiểu Bàn đưa tới, tràn đầy một túi đường đỏ lớn, năm mươi cân. Nếu không phải nhìn thấy mấy lão nhân này bị bệnh tuột huyết áp rất nặng, Tống Hi cũng luyến tiếc mang ra cho người ta uống.
Buổi chiều kết thúc công việc, Tống Hi đưa cho mỗi người bốn cân bột bắp một cái bánh mì, còn bưng tới một mâm trứng gà chiên, phân ra cho bọn họ, cuối cùng còn bỏ thêm đồ ăn thập cẩm.
Mấy lão nhân cầm túi nhựa mang theo tỉ mỉ bao bọc mấy tầng đến lúc ngửi không thấy hương vị mới thật cẩn thận thu vào, cầm lên tiền công hôm nay có được cùng nhau về nhà.
Từ Lý gia kênh rạch đi trong trấn hơn bốn mươi dặm, người đi tìm việc có ngồi xe đạp, càng nhiều là đi bộ tới, sáng sớm ra cửa, trời tối về nhà. Cho dù khổ cực như vậy nhưng cũng có rất nhiều người ở bên ngoài chuyển cả ngày cũng tìm không thấy việc làm. Mà những người đó lúc ra cửa thường bụng rỗng, khi về nhà chưa chắc kiếm được chút đồ ăn lấp đầy bụng đói.
Nhìn thấy bốn lão nhân cùng đoàn người tìm việc tập tễnh rời đi, Tống Hi chậm rãi thở dài một hơi, nói:
- Nhiều bắp như vậy, anh phụ trách tìm người làm đi, ánh mắt tôi không được.
Trăm loại gạo trăm loại người, có phúc hậu, có không thành thật. Hắn có thể bí mật đem bánh mì làm lớn hơn một chút, bỏ thêm nhiều thịt béo trong đồ ăn, nhưng bề ngoài thì không thể nhiều hơn. Tráng lao động làm việc cực khổ một ngày cũng chỉ có năm cân lương thực, hai bánh mì một chén đồ ăn. Lão nhân nhi đồng bốn cân lương thực, một bánh mì một chén đồ ăn. Đây đã là tỉ lệ toàn bộ thôn xung quanh ước định, không thể thay đổi. Quy củ không thể tùy tiện thay thế, sẽ gây ra mâu thuẫn. Cùng lão nhân không có lương thực để ăn bãi sắc mặt, Tống Hi cảm thấy trong lòng cực kỳ khó chịu.
Mục Duẫn Tranh lẳng lặng nhìn Tống Hi, đưa tay đem người ôm lấy.
Tống Hi dùng trán đụng lên vai Mục Duẫn Tranh một chút, thở dài nói:
- Trong lòng thật mệt mỏi.
Mục Duẫn Tranh:
- !
Bả vai đau quá, trên tay càng ôm chặt hơn nữa.
Tống Hi vỗ vỗ Mục Duẫn Tranh, may mắn không thôi:
- May mắn cưới một trấn sơn thái tuế, bằng không tôi cũng không chịu được một đám lão nhân còn già hơn cha tôi đùa giỡn điêu.
Nếu thật sự có một đám người già dẫn theo trẻ con quỳ trước cửa khóc, hắn cũng sẽ suy nhược thần kinh như Chu dì.
Mục Duẫn Tranh cúi đầu nhìn hai xoáy tóc của Tống Hi, nhìn nhìn, đưa tay sờ một chút.
Tống Hi ngẩng đầu sâu kín nhìn hắn.
Mục Duẫn Tranh thu tay về, phi thường tự giác khom người.
Tống Hi nhìn xem, đá một cước vào chân hắn, đi rồi.
Mục Duẫn Tranh:
- !
Vì sao Tống bác sĩ không hôn hắn! Tư thế đều dọn xong!
Bắp tuốt hạt xong, cũng trồng xong đợt hoa màu tiếp theo, Tống Hi thở nhẹ một hơi. Bốn mẫu rưỡi, nguyên bản trồng hai mẫu lúa mì vụ xuân lần này toàn bộ trồng bắp vàng, hai mẫu rưỡi trồng bắp thì gieo một mẫu đậu phộng một mẫu đậu tương, nửa mẫu trồng vừng cùng ớt.
Đã sắp tiến vào tháng bảy.
Tống Hi lật xem lịch, nói:
- Không biết khi nào thì Đường Cao trở về chăn heo, tôi cũng đã làm xong hang ổ cho heo sữa, sáu bảy con đâu, nuôi tới cuối năm ăn vừa vặn. Thịt heo rừng thật nhám, không ngon bằng thịt heo nhà.
Mục Duẫn Tranh:
- !
Ở trong lòng ghi nhớ tiểu bạch kiểm mắt nhỏ kia một số.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.