Chương 3: Bông Hoa Trên Đỉnh Núi
Tiêu Diệt Đường Quả
31/08/2022
Bây giờ đã là tháng tư.
Cách virus xác sống bùng nổ còn ba tháng nữa.
Cuối cùng, Hứa Vong Xuyên cũng tới trường, đi đâu cũng có đôi có cặp với Trương Hiểu Thi, coi cô như không khí.
Người đã từng la liếm nhiều lần, trốn học nửa năm đi buộc thép trên công trường, tiêu tốn mấy vạn tiền mồ hôi công sức để mua pháo hoa, đốt sáng cả nửa thành phố trong đêm sinh nhật vì cô. Bây giờ, anh lạnh lùng biết bao, trực tiếp chuyển từ lớp chuyên mà cô đang học sang lớp cá biệt của Trương Hiểu Thi. Trong lớp đó toàn là đám học sinh kém không có học tịch, nhét tiền để vào.
“Tịch Nhan, tan học xong đi dạo hiệu sách không?”
“Không.”
“Ôi, ông chủ gửi tin nói rằng có một lô sách tham khảo vừa mới đến.” Tôn Á cảm thấy lạ, nói: “Ngày thường, cậu là người tích cực nhất đấy.”
“Thẻ hội viên của hiệu sách còn ba mươi nghìn, cậu cầm đi, cứ quẹt thoải mái.
“A, đây... tớ không có ý này.”
Thành tích của Tôn Á không tồi, nhưng trong nhà lại rất nghèo.
Từ năm lớp mười, cô ấy vẫn luôn đi theo cô. Ngoài mặt, Diệp Tịch Nhan tỏ ra hòa nhã, nhưng thật ra trong lòng vẫn luôn khinh thường, luôn cảm thấy cô ấy làm bạn với mình chỉ để cọ ăn cọ uống, ham món lợi nhỏ.
Nhưng bây giờ, Diệp Tịch Nhan đã không còn nghĩ như vậy nữa.
Lúc virus bùng nổ, Tôn Á đang quét sân thể dục, phát hiện không ổn, ngay lập tức chạy về phòng học tìm cô, mặc dù cô ấy có cơ hội ngồi xe buýt của trường chạy trốn.
Cô ấy vừa gầy lại vừa lùn, chạy được hai bước đã thở hổn hển, cuối cùng chết thảm trong miệng xác sống.
Diệp Tịch Nhan day day ấn đường, lấy một chiếc thẻ ra.
Tôn Á không chịu lấy.
Diệp Tịch Nhan cụp mắt nói: “Là bạn bè thì cứ cầm lấy, nhưng tớ khuyên cậu... phải kết hợp học tập và nghỉ ngơi. Nếu thể chất không đạt tiêu chuẩn, dù có đủ điểm văn hóa thì các trường trọng điểm cũng không nhận.”
Tôn Á ngây người.
Trước kia, Diệp Tịch Nhan chưa bao giờ nói những lời này với cô ấy.
Thành tích tốt, ngoại hình đẹp, gia thế cũng xếp số một số hai... Diệp Tịch Nhan giống như bông hoa trên đỉnh núi, kiêu ngạo và xa cách, luôn coi mình là cái rốn của vũ trụ, hoàn toàn không quan tâm đến người xung quanh. Nếu không, cô cũng sẽ không làm ra chuyện nhục mạ Hứa Vong Xuyên trước mặt mọi người.
Tuy trùm trường không xứng với cô.
Nhưng tính tình khá tốt, nếu như đám côn đồ của trường khác dám tới quấy rầy nữ sinh của trường họ, anh sẽ đánh đến mẹ của họ cũng không nhận ra.
Hơn nữa, người ta vất vả đi làm thêm để chúc mừng sinh nhật cô. Ngoài bắn pháo hoa, tặng mấy bức thư tình ra, anh cũng chưa từng làm tội ác tày trời gì. Cô không cảm động thì thôi, cũng không đến mức tuyệt đường xã giao.
Nếu cô ấy là Hứa Vong Xuyên, chắc tự sát mất.
Cách virus xác sống bùng nổ còn ba tháng nữa.
Cuối cùng, Hứa Vong Xuyên cũng tới trường, đi đâu cũng có đôi có cặp với Trương Hiểu Thi, coi cô như không khí.
Người đã từng la liếm nhiều lần, trốn học nửa năm đi buộc thép trên công trường, tiêu tốn mấy vạn tiền mồ hôi công sức để mua pháo hoa, đốt sáng cả nửa thành phố trong đêm sinh nhật vì cô. Bây giờ, anh lạnh lùng biết bao, trực tiếp chuyển từ lớp chuyên mà cô đang học sang lớp cá biệt của Trương Hiểu Thi. Trong lớp đó toàn là đám học sinh kém không có học tịch, nhét tiền để vào.
“Tịch Nhan, tan học xong đi dạo hiệu sách không?”
“Không.”
“Ôi, ông chủ gửi tin nói rằng có một lô sách tham khảo vừa mới đến.” Tôn Á cảm thấy lạ, nói: “Ngày thường, cậu là người tích cực nhất đấy.”
“Thẻ hội viên của hiệu sách còn ba mươi nghìn, cậu cầm đi, cứ quẹt thoải mái.
“A, đây... tớ không có ý này.”
Thành tích của Tôn Á không tồi, nhưng trong nhà lại rất nghèo.
Từ năm lớp mười, cô ấy vẫn luôn đi theo cô. Ngoài mặt, Diệp Tịch Nhan tỏ ra hòa nhã, nhưng thật ra trong lòng vẫn luôn khinh thường, luôn cảm thấy cô ấy làm bạn với mình chỉ để cọ ăn cọ uống, ham món lợi nhỏ.
Nhưng bây giờ, Diệp Tịch Nhan đã không còn nghĩ như vậy nữa.
Lúc virus bùng nổ, Tôn Á đang quét sân thể dục, phát hiện không ổn, ngay lập tức chạy về phòng học tìm cô, mặc dù cô ấy có cơ hội ngồi xe buýt của trường chạy trốn.
Cô ấy vừa gầy lại vừa lùn, chạy được hai bước đã thở hổn hển, cuối cùng chết thảm trong miệng xác sống.
Diệp Tịch Nhan day day ấn đường, lấy một chiếc thẻ ra.
Tôn Á không chịu lấy.
Diệp Tịch Nhan cụp mắt nói: “Là bạn bè thì cứ cầm lấy, nhưng tớ khuyên cậu... phải kết hợp học tập và nghỉ ngơi. Nếu thể chất không đạt tiêu chuẩn, dù có đủ điểm văn hóa thì các trường trọng điểm cũng không nhận.”
Tôn Á ngây người.
Trước kia, Diệp Tịch Nhan chưa bao giờ nói những lời này với cô ấy.
Thành tích tốt, ngoại hình đẹp, gia thế cũng xếp số một số hai... Diệp Tịch Nhan giống như bông hoa trên đỉnh núi, kiêu ngạo và xa cách, luôn coi mình là cái rốn của vũ trụ, hoàn toàn không quan tâm đến người xung quanh. Nếu không, cô cũng sẽ không làm ra chuyện nhục mạ Hứa Vong Xuyên trước mặt mọi người.
Tuy trùm trường không xứng với cô.
Nhưng tính tình khá tốt, nếu như đám côn đồ của trường khác dám tới quấy rầy nữ sinh của trường họ, anh sẽ đánh đến mẹ của họ cũng không nhận ra.
Hơn nữa, người ta vất vả đi làm thêm để chúc mừng sinh nhật cô. Ngoài bắn pháo hoa, tặng mấy bức thư tình ra, anh cũng chưa từng làm tội ác tày trời gì. Cô không cảm động thì thôi, cũng không đến mức tuyệt đường xã giao.
Nếu cô ấy là Hứa Vong Xuyên, chắc tự sát mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.