Chương 4: Hẹn Con Mẹ Cô Ấy
Tiêu Diệt Đường Quả
31/08/2022
“Tịch Nhan...” Tôn Á muốn nói lại thôi.
Diệp Tịch Nhan nhét thẻ vào trong tay cô ấy: “Đừng từ chối, đi thôi, tớ còn muốn chép vở nữa.”
“Ừ.”
Tôn Á đỏ bừng mặt, nắm chặt tấm thẻ rồi rời đi.
Cô ấy thật sự không có tiền tiêu vặt để mua sách tham khảo...
Nhưng Diệp Tịch Nhan lại không chép vở, chính xác mà nói, vở của cô đều trống rỗng. Mặc dù, hai ngày nay lên lớp, nhưng cô không mảy may nghe vào một chút nào...
Tình hình bây giờ rất rối ren.
Cô phải đối mặt với mấy sự lựa chọn.
Một là, lập tức tới thủ đô, tích trữ vật tư. Hiện tại, ba mẹ cô đang công tác ở đó. Sau khi làn sóng xác sống bùng nổ, chỉ có thủ đô là nơi không bị ảnh hưởng. Tuy cô đã gọi điện nói về chuyện xác sống, nhưng hai người họ đều cho rằng cô bị áp lực quá lớn, kêu cô nghỉ ngơi cho tốt, đừng xem phim kinh dị nữa...
Hai là, chạy đến nông thôn, đào hầm, kéo hàng rào điện. Đây chỉ là kế sách tạm thời, rất có thể làm được một nửa thì đã bị giáo viên bắt quay lại trường học tiếp.
Ba là, đào góc tường của Trương Hiểu Thi, đi theo con đường của cô ta, để cô ta rơi vào đường cùng. Nhưng bây giờ, Hứa Vong Xuyên chẳng thèm để ý tới cô.
Mạt thế, hết thảy sự an toàn đều chỉ là tạm thời.
Dù tạm thời sống sót, cũng phải đối mặt với lòng người hiểm ác.
Cô nghĩ tới nghĩ lui, lâu dài nhất vẫn là đào góc tường. Chỉ cần ôm đùi Hứa Vong Xuyên, sống đến khi cô thức tỉnh dị năng, như vậy có thể bảo vệ ba mẹ cùng Tôn Á.
Đúng vậy.
Diệp Tịch Nhan không muốn tới thủ đô, cũng bởi vì Tôn Á. Đời trước, cô ấy liều mình cứu cô, kiếp này, cô cũng không thể vứt bỏ cô ấy, một mình sống sót.
“Giờ phải làm gì đây? Chắc bây giờ Hứa Vong Xuyên vẫn còn hận mình nhỉ? Đã một tháng rồi...”
Diệp Tịch Nhan trầm ngâm giây lát, cô mở khóa di động, kéo cổ áo đồng phục, thò camera chụp một tấm cái ‘tách’.
Làn da trắng như tuyết rất chói mắt, bộ đồ lót màu anh đào ôm trọn lấy bầu ngực căng tròn vểnh lên, lộ ra một chút da thịt trông vừa thuần khiết lại vừa dâm mỹ.
Tràn ngập hơi thở của thiếu nữ.
Chưa kể tới đám con trai cấp ba đang độ tuổi tràn đầy sức sống, ngay cả cụ bà tám mươi tuổi nhìn thấy cũng phải sững sờ.
Cô khá tự tin, cô tìm tài khoản của Hứa Vong Xuyên rồi gửi bức ảnh tự sướng này đi.
Diệp Tịch Nhan: Tan học, hẹn không?
Hứa Vong Xuyên: Hẹn con mẹ cô ý.
Diệp Tịch Nhan nhét thẻ vào trong tay cô ấy: “Đừng từ chối, đi thôi, tớ còn muốn chép vở nữa.”
“Ừ.”
Tôn Á đỏ bừng mặt, nắm chặt tấm thẻ rồi rời đi.
Cô ấy thật sự không có tiền tiêu vặt để mua sách tham khảo...
Nhưng Diệp Tịch Nhan lại không chép vở, chính xác mà nói, vở của cô đều trống rỗng. Mặc dù, hai ngày nay lên lớp, nhưng cô không mảy may nghe vào một chút nào...
Tình hình bây giờ rất rối ren.
Cô phải đối mặt với mấy sự lựa chọn.
Một là, lập tức tới thủ đô, tích trữ vật tư. Hiện tại, ba mẹ cô đang công tác ở đó. Sau khi làn sóng xác sống bùng nổ, chỉ có thủ đô là nơi không bị ảnh hưởng. Tuy cô đã gọi điện nói về chuyện xác sống, nhưng hai người họ đều cho rằng cô bị áp lực quá lớn, kêu cô nghỉ ngơi cho tốt, đừng xem phim kinh dị nữa...
Hai là, chạy đến nông thôn, đào hầm, kéo hàng rào điện. Đây chỉ là kế sách tạm thời, rất có thể làm được một nửa thì đã bị giáo viên bắt quay lại trường học tiếp.
Ba là, đào góc tường của Trương Hiểu Thi, đi theo con đường của cô ta, để cô ta rơi vào đường cùng. Nhưng bây giờ, Hứa Vong Xuyên chẳng thèm để ý tới cô.
Mạt thế, hết thảy sự an toàn đều chỉ là tạm thời.
Dù tạm thời sống sót, cũng phải đối mặt với lòng người hiểm ác.
Cô nghĩ tới nghĩ lui, lâu dài nhất vẫn là đào góc tường. Chỉ cần ôm đùi Hứa Vong Xuyên, sống đến khi cô thức tỉnh dị năng, như vậy có thể bảo vệ ba mẹ cùng Tôn Á.
Đúng vậy.
Diệp Tịch Nhan không muốn tới thủ đô, cũng bởi vì Tôn Á. Đời trước, cô ấy liều mình cứu cô, kiếp này, cô cũng không thể vứt bỏ cô ấy, một mình sống sót.
“Giờ phải làm gì đây? Chắc bây giờ Hứa Vong Xuyên vẫn còn hận mình nhỉ? Đã một tháng rồi...”
Diệp Tịch Nhan trầm ngâm giây lát, cô mở khóa di động, kéo cổ áo đồng phục, thò camera chụp một tấm cái ‘tách’.
Làn da trắng như tuyết rất chói mắt, bộ đồ lót màu anh đào ôm trọn lấy bầu ngực căng tròn vểnh lên, lộ ra một chút da thịt trông vừa thuần khiết lại vừa dâm mỹ.
Tràn ngập hơi thở của thiếu nữ.
Chưa kể tới đám con trai cấp ba đang độ tuổi tràn đầy sức sống, ngay cả cụ bà tám mươi tuổi nhìn thấy cũng phải sững sờ.
Cô khá tự tin, cô tìm tài khoản của Hứa Vong Xuyên rồi gửi bức ảnh tự sướng này đi.
Diệp Tịch Nhan: Tan học, hẹn không?
Hứa Vong Xuyên: Hẹn con mẹ cô ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.