Chương 16: Dấu Răng
Trục Nhất Nhi Quy
08/02/2022
~~~~
Bộ dạng hắn lúc ngủ với bộ dạng hắn lúc thanh tỉnh thường ngày khác nhau rất lớn. Gương mặt trẻ tuổi phồng phồng giống như hamster đang cắn hạt dưa, gò má xinh đẹp bị hằn lên vết đỏ khác hẳn với khí chất lạnh lùng hằng ngày, tóc mái màu đen rơi trên toán, có vẻ ngoan ngoãn kỳ lạ.
Đó chính là Nghiêm Ngật.
Hai chữ Hán bình thường ấy lại khiến cho anh nổi lên phản ứng hóa học kỳ diệu trong lòng, giống như mùi hương dâu tây trong đồ uống bay lên, ứa ra từ lồng ngực anh.
Lúc Nghiêm Ngật mở mắt ra thì ngẩn người một giây, đây là lần đầu tiên hắn ngủ sâu đến như vậy, nhưng rất nhanh một tiếng cười khẽ càng khiến cho hắn giật mình hơn.
Đáy mắt đen nhánh hiện lên một hình dáng mỹ mạo trắng nõn. Diêu Lương cười tươi đến mức cái mũi hơi nhăn lại, khuôn mặt nhỏ cuộn tròn trong chăn, bộ dạng nghịch ngợm không hợp với tuổi tác.
Vì thế trái tim Nghiêm Ngật bỗng nhiên nhảy lên một cái, tứ chi cũng vì không được cung cấp đủ máu mà cứng đờ không thể động đậy.
Lúc Diêu Lương cười xong còn cố tình nhích người lên, thân mật hôn một cái lên má trái Nghiêm Ngật, tâm trạng sung sướng khen hắn: "Hôm nay tướng quân thật đẹp trai."
Diêu Lương duỗi thẳng thân thể mới vừa thoát khỏi trạng thái ngủ say, chậm rãi bò lên người Nghiêm Ngật. Anh tách hai chân trắng nõn ra, quỳ gối hai bên eo gầy nhưng rắn chắc, mu bàn chân nhỏ nhắn cọ qua nơi nào đó đang "chào cờ" của người đàn ông, anh cúi người thổi khí bên lỗ tai đỏ bừng của Nghiêm Ngật, bàn tay cũng đang mơn trớn từ cơ ngực đến cơ bụng của hắn. Chăn bông trắng tinh theo động tác của anh mà rơi xuống từ trên đầu vai xanh tím đầy dấu hôn.
"Anh muốn uống sữa bò." Anh nói, âm cuối cao lên vô cùng câu người, anh rõ ràng cảm nhận được côn th*t thô dài của người đàn ông đang hung hăng nhảy lên một chút nhưng lại kìm nén không đâm vào miệng huyệt sưng đỏ không vật che chắn. Diêu Lương dùng cẳng chân cọ bụng hắn, anh lập tức cảm nhận được côn th*t lại bự thêm một chút, quy đầu to như trứng gà giống như muốn đâm vào khe thịt hồng nhạt sử dụng quá độ đêm qua.
Anh nghiêng người, vẻ mặt như thường vén chăn lên rồi đứng dậy mặc quần áo. Lúc Diêu Lương mặc quần vào, lưng quần bó chặt xung quanh vòng eo, càng làm cho vòng eo tuyết trắng ấy thêm nhỏ hẹp.
"Anh nói là bữa sáng mà." Anh chớp mắt, vô tội giải thích lời nói vừa rồi, nhanh chân đi vào phòng tắm.
Để lại Nghiêm Ngật đang nhìn tiểu Nghiêm Ngật sắp phun trào, vẻ mặt có chút mê mang....
Mùi hương sữa đậu nành cùng bánh nướng áp chảo từ xa bay tới trong buổi sáng sớm, ánh đèn chiếu trong sương sớm màu xanh mông lung, giống như bức tranh mực nước mờ ảo. Tuy thời tiết đã dần dần ấm lại nhưng buổi sáng vẫn lạnh đến mức không chịu được.
Xe mới chạy được nửa đường Nghiêm Ngật đã đột nhiên xuống xe đi vào tiệm thuốc, để lại Diêu Lương ngồi bên trong, anh không chút để ý mà ngắm nhìn cảnh con phố thưa thớt không người.
Đợi đến lúc Nghiêm Ngật cầm thuốc mỡ về, Diêu Lương mới biết được hắn muốn làm gì.
Lúc bước đi xuống lầu vừa rồi thân dưới bị cọ xát nên có hơi đau, anh cho rằng hắn không có phát hiện mà bản thân cũng cảm thấy không cần thiết nên không nói.
Nhưng thật ra, từ trước đến nay đối với chuyện của anh, Nghiêm Ngật luôn rất để bụng quan sát.
Sương mù lạnh băng ngoài xe ngưng tụ thành hơi nước bám trên cửa sổ, Nghiêm Ngật ôm người vào lòng, mặt đối mặt, dùng bàn tay cởi quần dài của Diêu Lương ra rồi bôi thuốc mỡ lên cho anh.
Thuốc mỡ màu trắng được nặn ra thành từng mảng, dính trên lòng bàn tay ấm áp. Hắn chậm rãi nhét ngón tay vào, nhẹ nhàng ấn lên vách thịt sưng đỏ bên trong.
Trong lúc nhất thời, bên trong xe chỉ còn lại tiếng kêu rên.
Phố Đông là nơi tấc đất tấc vàng, nơi ở của bọn họ cách nhau không xa. Sau khi bôi thuốc xong không được bao lâu thì đã tới nơi, hai người ghi rõ thân phận của xe jeep xong thì chạy tới Diêu gia.
Thực tế thì lúc người lớn tuổi nói chuyện yêu đương sẽ băn khoăn rất nhiều thứ, nhưng Diêu Lương lại là một ngoại lệ, chỉ muốn yêu đương ngọt ngào cùng bạn trai nhỏ, ngược lại là Nghiêm Ngật, lại cẩn thận dừng xe trong hẻm ở cửa sau Diêu gia, hắn xuống xe trước sau đó mới vòng qua mở cửa xe cho Diêu Lương.
Hai người nhão nhão dính dính nhau, nói lời buồn nôn đến nửa ngày mới dừng. Lúc Diêu Lương mang theo khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào không khép lại được đi đến cửa sau thì lại đụng phải Lâm Học Ích đã nhiều ngày không lớn.
Thật ra Lâm Học Ích trông rất giống Nghiêm Ngật, lúc không nói lời nào trông rất lạnh lùng giống quan quân, nhưng đối với Diêu Lương lại giống như một con chó săn lớn.
Có lẽ là do nhiệt độ không khí thấp, Lâm Học Ích bị đông lạnh đến mức sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng vẫn nở nụ cười miễn cưỡng với Diêu Lương: "Sao lần trước tôi không gọi điện thoại cho cậu được?" Cái gọi là lần trước chỉ sợ là chỉ một hai ngày trước, lúc đó có lẽ là Diêu Lương đang tưới hoa trong đốc quân phủ.
"Thật ngại quá, gần đây tôi.... Có chút bận." Vội vàng yêu đương cùng với bạn trai nhỏ.
"Ra là vậy." Y rũ mắt, "Gần đây tôi được lên chức, điều tới bộ phận văn thư, sẽ không bận rộn giống như lúc trước....." Nếu là lúc trước Diêu Lương tất nhiên sẽ nghe hiểu ám chỉ như vậy, đáng tiếc anh mới vừa âu yếm cùng người yêu xong, tinh thần vẫn đang phiêu dủ nên căn bản không chú ý đến Lâm Học Ích đang nói gì.
Lâm Học Ích há miệng thở dốc, lúc đang định mở miệng lần nữa thì lại bị người vừa tới đột ngột đánh gãy, "Lương nhi."
Lâm Học Ích nghe thấy tiếng bèn quay đầu lại, nhìn thấy một ông già tóc mai bạc trắng. Tuy rằng Diêu Phong là ông chủ lớn, nhưng lại rất ít khi tiếp xúc với quan quân bọn họ, cũng không nuôi chút vệ binh trong nhà, nhưng thật ra lại rất hiếm thấy trong thời đại bây giờ.
Ánh mắt Diêu Lương nháy mắt trở nên hoảng loạn, không dám nhìn người cha đang tức giận của mình, chỉ có thể ngoan ngoãn tạm biệt Lâm Học Ích, sau đó thả chậm bước chân, cúi đầu im lặng.
Để lại Lâm Học Ích chăm chú nhìn bóng dáng Diêu Lương xa dần, gió lạnh sau hẻm hiu quạnh, thổi bay một sợi tóc đen của người phía trước, lơ đãng lộ ra cần cổ tuyết trắng, khắc sâu dấu vết chiếm hữu nồng đậm.
Lâm Học Ích vừa đến quân doanh, mọi người đang ăn mừng nháy mắt trở nên an tĩnh lại. Rốt cuộc cũng do uy nghiêm của thượng tướng quá lớn, khí chất quá lạnh.
Lâm Học Ích ở trung tâm của tiệc ăn mừng đang nói lời cảm ơn, quay đầu lại thấy Nghiêm Ngật liền dừng một chút, nghiêm mặt hô to: "Tướng quân."
"Ừ." Nghiêm Ngật gật đầu, chân dài bước nhanh, lướt qua mọi người.
Vì thế không khí an tĩnh vừa rồi nhanh chóng náo nhiệt trở lại, một đống người ríu rít thảo luận nhưng trung tâm của đề tài lại không phải là chuyện Lâm Học Ích được điều chức
"Oa, cậu có nhìn thấy không...."
"Đúng đúng, cái kia...."
"Không nghĩ tới...."
.....
Nghiêm Ngật ngồi trong văn phòng hết một buổi sáng, hắn cảm thấy tầm mắt của vệ binh như có như không lướt qua mặt mình —— giống như những người mới gặp vừa nãy.
Vì thế, gương mặt của thượng tướng trầm đi mấy phần, rốt cuộc vẫn không nhịn được lên tiếng hỏi: "Trên mặt tôi.... Có cái gì sao?"
Vệ binh kia cái gì cũng chưa nói, chỉ thấy khóe miệng hắn run rẩy nỗ lực nhịn cười, cuối cùng vệ binh giơ ngón tay ra chỉ lên má trái.
Nghiêm Ngật duỗi tay sờ lên thì đụng phải một cái dấu răng, vì thế chỗ đầu ngón tay tiếp xúc giống như đốt sáng lên đầu dây thần kinh quản lý ký ức, một màn Diêu Lương trên sô pha đầy sinh động một lần nữa hiện lên dưới mí mắt ——
"A...." Bộ dạng Nghiêm Ngật cười rộ lên có chút tổn hại đến hình tượng quan quân của hắn, ngoại trừ âm thanh trầm thấp giống có đàm bên trong yết hầu ra, đôi mắt lại hơi cong lên một cách hiếm thấy, cả người đều bởi vì vậy mà sáng ngời ánh mặt trời, nhưng lại có chút ngốc nghếch, giống như một đứa trẻ lớn ngây thơ mới ra đời, dễ bị lừa.
Vệ binh nhỏ kia nhìn thấy Nghiêm Ngật từ trước đến nay chỉ có một vẻ mặt bỗng nhiên bật cười, cả người đều kinh hãi, nửa ngày sau mới nhớ tới cương vị canh gác của mình, vì thế lại đứng thẳng người.
—— Chỉ là trong lòng hắn vẫn còn "Chưa bình tĩnh lại sau nỗi sợ", đậu xanh rau má, khó trách có mấy người thường hay thích đứng ở cửa ngắm Nghiêm tướng quân, một nụ cười này, ngay cả người đàn ông như hắn cũng muốn hôn mê....
Bộ dạng hắn lúc ngủ với bộ dạng hắn lúc thanh tỉnh thường ngày khác nhau rất lớn. Gương mặt trẻ tuổi phồng phồng giống như hamster đang cắn hạt dưa, gò má xinh đẹp bị hằn lên vết đỏ khác hẳn với khí chất lạnh lùng hằng ngày, tóc mái màu đen rơi trên toán, có vẻ ngoan ngoãn kỳ lạ.
Đó chính là Nghiêm Ngật.
Hai chữ Hán bình thường ấy lại khiến cho anh nổi lên phản ứng hóa học kỳ diệu trong lòng, giống như mùi hương dâu tây trong đồ uống bay lên, ứa ra từ lồng ngực anh.
Lúc Nghiêm Ngật mở mắt ra thì ngẩn người một giây, đây là lần đầu tiên hắn ngủ sâu đến như vậy, nhưng rất nhanh một tiếng cười khẽ càng khiến cho hắn giật mình hơn.
Đáy mắt đen nhánh hiện lên một hình dáng mỹ mạo trắng nõn. Diêu Lương cười tươi đến mức cái mũi hơi nhăn lại, khuôn mặt nhỏ cuộn tròn trong chăn, bộ dạng nghịch ngợm không hợp với tuổi tác.
Vì thế trái tim Nghiêm Ngật bỗng nhiên nhảy lên một cái, tứ chi cũng vì không được cung cấp đủ máu mà cứng đờ không thể động đậy.
Lúc Diêu Lương cười xong còn cố tình nhích người lên, thân mật hôn một cái lên má trái Nghiêm Ngật, tâm trạng sung sướng khen hắn: "Hôm nay tướng quân thật đẹp trai."
Diêu Lương duỗi thẳng thân thể mới vừa thoát khỏi trạng thái ngủ say, chậm rãi bò lên người Nghiêm Ngật. Anh tách hai chân trắng nõn ra, quỳ gối hai bên eo gầy nhưng rắn chắc, mu bàn chân nhỏ nhắn cọ qua nơi nào đó đang "chào cờ" của người đàn ông, anh cúi người thổi khí bên lỗ tai đỏ bừng của Nghiêm Ngật, bàn tay cũng đang mơn trớn từ cơ ngực đến cơ bụng của hắn. Chăn bông trắng tinh theo động tác của anh mà rơi xuống từ trên đầu vai xanh tím đầy dấu hôn.
"Anh muốn uống sữa bò." Anh nói, âm cuối cao lên vô cùng câu người, anh rõ ràng cảm nhận được côn th*t thô dài của người đàn ông đang hung hăng nhảy lên một chút nhưng lại kìm nén không đâm vào miệng huyệt sưng đỏ không vật che chắn. Diêu Lương dùng cẳng chân cọ bụng hắn, anh lập tức cảm nhận được côn th*t lại bự thêm một chút, quy đầu to như trứng gà giống như muốn đâm vào khe thịt hồng nhạt sử dụng quá độ đêm qua.
Anh nghiêng người, vẻ mặt như thường vén chăn lên rồi đứng dậy mặc quần áo. Lúc Diêu Lương mặc quần vào, lưng quần bó chặt xung quanh vòng eo, càng làm cho vòng eo tuyết trắng ấy thêm nhỏ hẹp.
"Anh nói là bữa sáng mà." Anh chớp mắt, vô tội giải thích lời nói vừa rồi, nhanh chân đi vào phòng tắm.
Để lại Nghiêm Ngật đang nhìn tiểu Nghiêm Ngật sắp phun trào, vẻ mặt có chút mê mang....
Mùi hương sữa đậu nành cùng bánh nướng áp chảo từ xa bay tới trong buổi sáng sớm, ánh đèn chiếu trong sương sớm màu xanh mông lung, giống như bức tranh mực nước mờ ảo. Tuy thời tiết đã dần dần ấm lại nhưng buổi sáng vẫn lạnh đến mức không chịu được.
Xe mới chạy được nửa đường Nghiêm Ngật đã đột nhiên xuống xe đi vào tiệm thuốc, để lại Diêu Lương ngồi bên trong, anh không chút để ý mà ngắm nhìn cảnh con phố thưa thớt không người.
Đợi đến lúc Nghiêm Ngật cầm thuốc mỡ về, Diêu Lương mới biết được hắn muốn làm gì.
Lúc bước đi xuống lầu vừa rồi thân dưới bị cọ xát nên có hơi đau, anh cho rằng hắn không có phát hiện mà bản thân cũng cảm thấy không cần thiết nên không nói.
Nhưng thật ra, từ trước đến nay đối với chuyện của anh, Nghiêm Ngật luôn rất để bụng quan sát.
Sương mù lạnh băng ngoài xe ngưng tụ thành hơi nước bám trên cửa sổ, Nghiêm Ngật ôm người vào lòng, mặt đối mặt, dùng bàn tay cởi quần dài của Diêu Lương ra rồi bôi thuốc mỡ lên cho anh.
Thuốc mỡ màu trắng được nặn ra thành từng mảng, dính trên lòng bàn tay ấm áp. Hắn chậm rãi nhét ngón tay vào, nhẹ nhàng ấn lên vách thịt sưng đỏ bên trong.
Trong lúc nhất thời, bên trong xe chỉ còn lại tiếng kêu rên.
Phố Đông là nơi tấc đất tấc vàng, nơi ở của bọn họ cách nhau không xa. Sau khi bôi thuốc xong không được bao lâu thì đã tới nơi, hai người ghi rõ thân phận của xe jeep xong thì chạy tới Diêu gia.
Thực tế thì lúc người lớn tuổi nói chuyện yêu đương sẽ băn khoăn rất nhiều thứ, nhưng Diêu Lương lại là một ngoại lệ, chỉ muốn yêu đương ngọt ngào cùng bạn trai nhỏ, ngược lại là Nghiêm Ngật, lại cẩn thận dừng xe trong hẻm ở cửa sau Diêu gia, hắn xuống xe trước sau đó mới vòng qua mở cửa xe cho Diêu Lương.
Hai người nhão nhão dính dính nhau, nói lời buồn nôn đến nửa ngày mới dừng. Lúc Diêu Lương mang theo khóe miệng nở nụ cười ngọt ngào không khép lại được đi đến cửa sau thì lại đụng phải Lâm Học Ích đã nhiều ngày không lớn.
Thật ra Lâm Học Ích trông rất giống Nghiêm Ngật, lúc không nói lời nào trông rất lạnh lùng giống quan quân, nhưng đối với Diêu Lương lại giống như một con chó săn lớn.
Có lẽ là do nhiệt độ không khí thấp, Lâm Học Ích bị đông lạnh đến mức sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng vẫn nở nụ cười miễn cưỡng với Diêu Lương: "Sao lần trước tôi không gọi điện thoại cho cậu được?" Cái gọi là lần trước chỉ sợ là chỉ một hai ngày trước, lúc đó có lẽ là Diêu Lương đang tưới hoa trong đốc quân phủ.
"Thật ngại quá, gần đây tôi.... Có chút bận." Vội vàng yêu đương cùng với bạn trai nhỏ.
"Ra là vậy." Y rũ mắt, "Gần đây tôi được lên chức, điều tới bộ phận văn thư, sẽ không bận rộn giống như lúc trước....." Nếu là lúc trước Diêu Lương tất nhiên sẽ nghe hiểu ám chỉ như vậy, đáng tiếc anh mới vừa âu yếm cùng người yêu xong, tinh thần vẫn đang phiêu dủ nên căn bản không chú ý đến Lâm Học Ích đang nói gì.
Lâm Học Ích há miệng thở dốc, lúc đang định mở miệng lần nữa thì lại bị người vừa tới đột ngột đánh gãy, "Lương nhi."
Lâm Học Ích nghe thấy tiếng bèn quay đầu lại, nhìn thấy một ông già tóc mai bạc trắng. Tuy rằng Diêu Phong là ông chủ lớn, nhưng lại rất ít khi tiếp xúc với quan quân bọn họ, cũng không nuôi chút vệ binh trong nhà, nhưng thật ra lại rất hiếm thấy trong thời đại bây giờ.
Ánh mắt Diêu Lương nháy mắt trở nên hoảng loạn, không dám nhìn người cha đang tức giận của mình, chỉ có thể ngoan ngoãn tạm biệt Lâm Học Ích, sau đó thả chậm bước chân, cúi đầu im lặng.
Để lại Lâm Học Ích chăm chú nhìn bóng dáng Diêu Lương xa dần, gió lạnh sau hẻm hiu quạnh, thổi bay một sợi tóc đen của người phía trước, lơ đãng lộ ra cần cổ tuyết trắng, khắc sâu dấu vết chiếm hữu nồng đậm.
Lâm Học Ích vừa đến quân doanh, mọi người đang ăn mừng nháy mắt trở nên an tĩnh lại. Rốt cuộc cũng do uy nghiêm của thượng tướng quá lớn, khí chất quá lạnh.
Lâm Học Ích ở trung tâm của tiệc ăn mừng đang nói lời cảm ơn, quay đầu lại thấy Nghiêm Ngật liền dừng một chút, nghiêm mặt hô to: "Tướng quân."
"Ừ." Nghiêm Ngật gật đầu, chân dài bước nhanh, lướt qua mọi người.
Vì thế không khí an tĩnh vừa rồi nhanh chóng náo nhiệt trở lại, một đống người ríu rít thảo luận nhưng trung tâm của đề tài lại không phải là chuyện Lâm Học Ích được điều chức
"Oa, cậu có nhìn thấy không...."
"Đúng đúng, cái kia...."
"Không nghĩ tới...."
.....
Nghiêm Ngật ngồi trong văn phòng hết một buổi sáng, hắn cảm thấy tầm mắt của vệ binh như có như không lướt qua mặt mình —— giống như những người mới gặp vừa nãy.
Vì thế, gương mặt của thượng tướng trầm đi mấy phần, rốt cuộc vẫn không nhịn được lên tiếng hỏi: "Trên mặt tôi.... Có cái gì sao?"
Vệ binh kia cái gì cũng chưa nói, chỉ thấy khóe miệng hắn run rẩy nỗ lực nhịn cười, cuối cùng vệ binh giơ ngón tay ra chỉ lên má trái.
Nghiêm Ngật duỗi tay sờ lên thì đụng phải một cái dấu răng, vì thế chỗ đầu ngón tay tiếp xúc giống như đốt sáng lên đầu dây thần kinh quản lý ký ức, một màn Diêu Lương trên sô pha đầy sinh động một lần nữa hiện lên dưới mí mắt ——
"A...." Bộ dạng Nghiêm Ngật cười rộ lên có chút tổn hại đến hình tượng quan quân của hắn, ngoại trừ âm thanh trầm thấp giống có đàm bên trong yết hầu ra, đôi mắt lại hơi cong lên một cách hiếm thấy, cả người đều bởi vì vậy mà sáng ngời ánh mặt trời, nhưng lại có chút ngốc nghếch, giống như một đứa trẻ lớn ngây thơ mới ra đời, dễ bị lừa.
Vệ binh nhỏ kia nhìn thấy Nghiêm Ngật từ trước đến nay chỉ có một vẻ mặt bỗng nhiên bật cười, cả người đều kinh hãi, nửa ngày sau mới nhớ tới cương vị canh gác của mình, vì thế lại đứng thẳng người.
—— Chỉ là trong lòng hắn vẫn còn "Chưa bình tĩnh lại sau nỗi sợ", đậu xanh rau má, khó trách có mấy người thường hay thích đứng ở cửa ngắm Nghiêm tướng quân, một nụ cười này, ngay cả người đàn ông như hắn cũng muốn hôn mê....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.