[Song Tính] Thủy Tinh

Chương 17: "Ngày" Thường

Trục Nhất Nhi Quy

08/02/2022

~~~~

Lúc Diêu Lương dỗ người không ai có thể cự tuyệt được, tựa như đứa trẻ di truyền tính chất đặc biệt đó của anh ở nhiều năm sau cũng có thể khiến cho một con người lòng dạ hiểm độc lạnh lùng khác có thể quỳ xuống nhặt dép lê cho cậu.

Cho nên Diêu Phong nghe anh nói linh tinh rằng gần đây phải bận rộn buôn bán, lại bởi vì địa tô ở Phố Đông cao nên có khả năng sau này sẽ phải đi ngoài tỉnh để phát triển, thế nhưng cũng tin.

(*Địa tô: là phần mà những sản xuất tạo ra và nộp cho người chủ sở hữu.)

Diêu Lương thả lỏng khẩu khí trong lòng, cuối cùng cũng thoát được truy vấn của Diêu Phong về việc cả đêm anh không về, chỉ là.... Lúc nói xong lời sẽ đi tỉnh ngoài cuối cùng, trong lòng anh lại có chút suy xét —— anh cùng Nghiêm Ngật đã.... Nếu, nếu bản thân hoài thai thì như vậy cũng có thể làm một cớ, rốt cuộc đến lúc đó tuyệt đối không thể để cha nhìn thấy bộ dạng bụng to của mình.

Diêu Lương rất muốn có một đứa nhỏ, trước tiên là do anh vẫn luôn cảm thấy trẻ con rất đáng yêu, từ lúc anh cùng Nghiêm Ngật ở bên nhau thì càng lúc càng ngọt ngào, thói hư tật xấu cũng bắt đầu phát tác, khiến cho anh càng thêm không thấy thỏa mãn —— không thỏa mãn vì tại sao không gặp Nghiêm Ngật sớm hơn một chút? Khoảng thời gian không có anh tham dự vào, Nghiêm Ngật có bộ dạng như thế nào?

Cho nên nếu mang thai đứa nhỏ, nếu đứa nhỏ lớn lên giống Nghiêm Ngật thì tốt rồi. Lúc bế đứa nhỏ lên cao, ánh mắt nó có thể buông lỏng giống Nghiêm Ngật hay không, không nề hà mà xoa mũi.

Anh càng nghĩ càng xa, khi hai người gặp nhau lúc chạng vạng lần nữa Diêu Lương bỗng kéo cánh tay cường tráng của hắn, anh vẫn còn đang ngẩn người, cũng thường thường cúi đầu che giấu nụ cười khe khẽ.

"Cà chua?"

Diêu Lương bị giọng nói trầm thấp của người đàn ông đánh cho hồi hồn, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Nghiêm Ngật đang cầm một quả cà chua tròn tròn, vẻ mặt nghiêm túc, bộ dạng trưng cầu ý kiến.

Bên cạnh hai người đều là nhóm phu nhân nhà giàu nhàn nhã tụm ba tụm năm, có mấy cặp đôi đi cùng nhau cũng đều là thái thái hỏi tiên sinh nhà mình.

—— Tiên sinh nhà anh quả nhiên không giống như những người đàn ông nghìn bài một điệu* đó.

(*Nghìn bài một điệu: rập theo một khuôn khổ.)

"Không cần —— muốn." Rõ ràng là lần đầu tiên yêu đương nhưng Diêu Lương lại rất thích chơi một ít tình thú nhỏ.

Cầm lên thả xuống rồi lại cầm lên lần nữa. Nghiêm Ngật bỏ cà chua vào túi, giọng điệu có chút bất đắc dĩ: "Đừng quậy."

Hai chữ này hắn thường xuyên nói với anh, nhưng mỗi lần đều nghe vào tai này bay ra tai khác.

Mua xong đồ ăn mỗi ngày hai người nắm tay bước chậm trên con đường mòn về nhà, tiếng gió bị cây cối hai bên sườn chặn lại, sự xa hoa trụy lạc cách bọn họ rất xa.

Mùa đông nên trời tối rất sớm, ánh nến tất nhiên cũng được đốt lên sớm. Màu hoa hồng rực rỡ đảo qua gương mặt thờ ơ lạnh lùng của hắn, ngọn lửa như gãi đúng chỗ ngứa, làm cho đường cong hoàn mỹ nhiễm lên sự lãng mạn anh tuấn, sườn mặt trở nên mê người giống như lúc nghiêm túc chọn lựa rau quả vừa rồi.

Ánh sáng ấm áp hòa thuận vui vẻ, đường phố không người, Diêu Lương không nhớ rõ bản thân có gọi tên Nghiêm Ngật hay không, nhưng người đàn ông lại như nghe thấy tâm nguyện của anh mà dừng đôi quân ủng màu đen lại.

Hình ảnh của anh hiện lên trong đôi mắt màu đen, đôi mắt đó còn thâm thúy hơn so với bầu trời đêm, ngay cả mùi thơm ngào ngạt của ánh trăng khi tiếp xúc cũng sẽ bị hít vào. Mà Diêu Lương cũng không biết, đôi mắt hổ phách lưu chuyển ánh sáng rực rỡ lúc này đang lộ rõ dục vọng, nói ra rõ ràng cho người đàn ông biết những suy nghĩ nhớ nhung của anh.

Tình đầu ý hợp. Lúc Diêu Lương muốn nhón chân lên, người đàn ông lại đi trước một bước, chủ động cúi người xuống hôn lên đôi môi anh.

—— Nghiêm Ngật biết. Đây là ý nghĩ đầu tiên của Diêu Lương khi bị hôn lấy, theo sau chính là môi lưỡi giao triền nóng bỏng.

Lông mi rũ xuống, anh trầm mê nhắm mắt lại, vì thế cũng bỏ lỡ đi một mạt u ám dưới đáy mắt của hắn.

Cơn sóng dục vọng của mối tình đầu luôn tới dễ dàng nhất lại mãnh liệt nhất, hô hấp nóng bỏng giữa hai người đan chéo bên nhau, ngay cả bùn tuyết dưới chân cũng bị nóng đến mức tan ra. Túi nguyên liệu nấu ăn cho bữa tối rơi xuống đất, người đàn ông bắt đầu xoa ngực xoa mông, từng bước gia tăng nụ hôn này, mút cái lưỡi đinh hương của Diêu Lương đến mức phát ra tiếng tấm tắc.

"Ưm...." Lời rên rỉ động tình treo trong nước bọt trong suốt tiết ra, tiếng thở dốc dần dần dày lên.

Lòng bàn tay thô ráp cọ qua đầu v*, dễ dàng làm cho đầu v* đã bị khơi mào dục vọng nhanh chóng đứng thẳng, bị người đàn ông kéo ra.



Cái mông tròn trịa bị cô đơn mà vặn vẹo, giống như đang oán giận người đàn ông bất công. Cái mông của Diêu Lương không giống như người Châu Á, phần lớn hai sườn mông của họ sẽ có ao hãm, cái mông của anh mềm mại tròn trịa, đúng lúc có thể che giấu được khe hở bắt đầu chảy nước ra ở chính giữa.

Cái vú bị người đàn ông chơi đến mức lên đỉnh, Nghiêm Ngật lúc này mới thu tay lại chậm rãi đi xuống, động tác suồng sã xoa hai cánh mông. Diêu Lương một bên ánh mắt mê ly nhận lấy cái hôn ướt át của hắn, một bên đong đưa eo nhỏ, đón ý nói hùa theo bàn tay đang xoa bóp của người đàn ông. Thịt đùi bị hắn gia tăng chút lực đạo, vừa niết vừa xoa đến mức đỏ bừng. Diêu Lương kêu lên vài tiếng rên rỉ đau đớn xen lẫn sảng khoái mơ hồ, không biết người đàn ông đang thử giới hạn mà anh có thể chịu được.

Kẽ mông chật hẹp muốn chết, bàn tay chậm rãi đi từ sau lên trước, đi tới địa phương dục vọng. Eo Diêu Lương nhỏ đến mức ngay cả quần cũng không dễ mua, bởi vậy Nghiêm Ngật mới dễ dàng thò tay đi vào, sờ đến quần lót ướt nhẹp dâm dịch của anh.

Đầu ngón tay phải đi vào trong huyệt mới có thể đụng đến miệng huyệt cùng với tầng tầng lớp lớp mị thịt, vào sâu hơn nữa chính là mảnh đất nội tâm hắn tìm kiếm. Nhưng đến khi người đàn ông vào đến giữa hai cái bánh bao màu trắng thì trên ngã tư ở đường phố gần đây bỗng nhiên lại truyền đến một tiếng bóp còi, làm cho người trong lòng ngực khiếp sợ, lập tức giãy giụa muốn chạy trốn khỏi cái ôm ấp của hắn.

Dưới tình huống tuy biết lúc nào cũng sẽ có người phát hiện nhưng người đàn ông vẫn tăng thêm sức lực, tiếp tục động tác trên tay, dùng ngón tay trực tiếp nhét vào quần lót chạm đến cánh hoa nhỏ non mềm của Diêu Lương, vải dệt thô ráp mang đến một trận đau đớn cho hoa huy*t non mềm của phụ nữ, dâm huyệt sắp bị sức lực tàn nhẫn, sắc bén của người đàn ông xoa nát.

Diêu Lương đột nhiên kêu lên, hai chân khép lại, bám vào đầu vai, khẩn trương kẹp hai cánh mông, đem tất cả hô hấp thơm ngọt phun trên cổ người đàn ông, mặt còn hồng hơn cả cà chua.

"Đừng, đừng cắm.... A.... Có người.... Thấy.... A a...."

Lời còn chưa dứt, ánh đèn chợt lóe, một chiếc xe đi ngang hướng đến một phương hướng khác.

Diêu Lương thở phào nhẹ nhõm một hơi, đồng thời cảm thụ bàn tay Nghiêm Ngật rút ra từ giữa hai chân, cùng với đó là âm thanh cọ xát sột soạt của quần áo.

"Ướt." Nghiêm Ngật nói, đột nhiên thay đổi động tác rời khỏi, kéo một bên mép quần lót ra hung hăng đâm vào miệng huyệt, cọ xát toàn bộ thịt trai non mềm bị moi ra làm vừa rồi, cảm giác đau nhức bỗng nhiên xuất hiện.

"A a a.... Đau.... Hu.... Ưm a...."

"Hoa nhỏ thật nhiều nước." Mặt hắn không đổi sắc nói ra một câu như vậy, sắc mặt vì ngược sáng mà không thể thấy rõ. Thân hình hắn cao lớn, hoàn toàn bao phủ Diêu Lương đang hoàn toàn trong cảm giác lên đỉnh trong bóng tối.

Mặt Diêu Lương đỏ hồng, anh không có lý do để phản bác, bởi vì d*m thủy chảy ra đã làm ướt nhẹp bên trong đùi anh. Eo cũng mềm nhũn, trong miệng lại bị tiếng rên rỉ không ngăn cản được chiếm giữ, chỉ có cánh tay đong đưa là còn phản kháng.

Nhưng chút phản kháng này trong mắt Nghiêm Ngật, sợ cũng chỉ là mèo nhỏ chơi đùa cánh tay không để ý tới người.

Phu nhân hắn trong phương diện biết trước nguy hiểm, vẫn luôn hậu tri hậu giác khiến hắn cảm thấy đáng yêu.

Người đàn ông hôn từ cái trán đã thấm ra mồ hôi li ti đến sau vành tai trắng nõn của Diêu Lương, bàn tay bao phủ lên da thịt non mềm.

"Đừng đi vào.... A.... Anh chịu, chịu không nổi.... Ưm a a...."

"Ưm." Người đàn ông nghe theo lời nói, lấy bàn tay ướt đẫm nước dâm ra, hắn liếm vành tai Diêu Lương, hỏi: "Ai tới mở cửa?"

Nghe thấy vấn đề này Diêu Lương theo bản năng quay đầu nhìn lại, tự nhiên cũng thấy bàn tay ướt đẫm kia. Vì thế Diêu Lương vốn dĩ muốn tức giận nháy mắt liền chột dạ mà mềm xuống, chỉ quay đầu đi, vành tai trắng như tuyết dần dần đỏ lên giữa mái tóc đen, giọng nói vừa nhỏ vừa run rẩy trả lời, "Anh...."

Lối đi vào cửa nhỏ hẹp dài, khoảng cách đến phòng khách đại khái chỉ dưới mười lăm nhịp tim đập. Nghiêm Ngật lập tức đè Diêu Lương mới vừa lấy chìa khóa ra mở cửa xong trên ván cửa ngay tại chỗ, cánh tay dài duỗi ra, vén lên quần áo hỗn độn bất kham của người bị khóa trong ngực.

Không gian nhỏ hẹp, muốn xoay người cũng rất khó khăn, phảng phất như có thể vọng lại, âm thanh thở dốc khàn khàn gợi cảm của người đàn ông nghe vào trong tai Diêu Lương như được phóng đại lên vô số lần, thân dưới lại lần nữa bắn ra một bao nước mật.

Áo khoác dày nặng bị ném lên tủ gỗ khi của mở, phát ra tiếng "Lạch cạch", Diêu Lương đang quần áo không chỉnh tề cứ như vậy mà bị chiếu đến rõ ràng. Da thịt trắng tuyết của anh lóe lên đến lóa mắt, hoa huy*t sáng lấp lánh giữa hai chân cũng vô cùng hấp dẫn đến mức người đàn ông giống một tên biến thái dường như không dời mắt được.

"Làm gì...." Anh bất an duỗi tay muốn che đậy cảnh xuân bên dưới.

"Làm huyệt." Nói được làm được luôn là nguyên tắc của hắn, ngón tay còn dính dâm dịch sắp khô lại trực tiếp cắm vào trong huyệt nhỏ mềm mại.

"Em.... A.... Ưm.... Không cần.... Không cần như vậy.... Nói...." Hai con ngươi đầy nước nâng lên, thẹn thùng nhìn hắn, đáng tiếc người đàn ông chỉ nhìn thấy được cánh môi mềm mại đang khép mở, bị hắn liếm cắn đến mức ướt át đỏ bừng vừa rồi.



Vì thế hắn quay đầu lại tiếp tục hôn lên. Đồng thời động tác trên tay cũng không hề thu liễm, không nói hai lời đã nhanh chóng cởi quần mình ra, hiệu quả của hành động này quả thực có thể so sánh với việc hắn chỉ huy trên chiến trường.

Xương hông nâng lên, côn th*t đi vào, làm thịt huyệt ướt át hồng hồng đến mức ép ra hai mép thịt.

Hai tay Diêu Lương bất lực nắm lấy cánh tay cường tráng của hắn, bị tư thế thẳng đứng điên cuồng làm cho nước chảy đầm đìa, dương v*t dựng thẳng.

Nghiêm Ngật đâm thọc không có kết cấu gì, nhưng chỉ bằng chiều dài của côn th*t này cũng có thể nhẹ nhàng đâm đến điểm khoái cảm của Diêu Lương. Truyện Hài Hước

"Cắn." Người đàn ông giống như người đứng đầu có thể khống chế dục vọng rất mạnh, kéo vạt áo của anh lên đến cằm, ra lệnh cho anh cắn, để lộ ra cái vú trắng mềm cho người dâm loạn.

Diêu Lương rất ít khi bị người khác yêu cầu cường ngạnh như vậy, nhưng cảm giác đầu tiên nội tâm cảm nhận được không phải là vũ nhục mà là một loại hưng phấn bí ẩn. Anh giống như một kẻ dâm đãng chậm rãi mở môi lưỡi, đầu lưỡi vững vàng cắn chặt vạt áo. Trong quá trình kiều diễm này, đầu lưỡi đỏ bừng ướt át của anh không cẩn thận liếm phải vết chai dày trên tay Nghiêm Ngật, vì thế một cổ nước dâm tức khắc bắn ra từ thân dưới, xối lên dương v*t màu tím đậm của hắn.

Nghiêm Ngật hơi dừng lại, sức lực trên tay không khống chế được niết chặt cái vú đứng thẳng, thịt vú trắng nõn tràn ra từ khe hở ngón tay.

"A a a.... Chỗ đó.... Nhẹ, nhẹ chút...."

"Chỗ này gọi là vú." Môi mỏng đóng mở, thứ phun ra không phải quân lệnh uy nghiêm mà là lời nói dâm đãng hạ lưu nhất. Người đàn ông khẽ nhíu mày, thẳng lưng đâm vào sâu hơn, Diêu Lương nghe thấy lời nói của hắn càng điên cuồng kẹp chặt thịt huyệt, "Đừng kẹp chặt như vậy."

Hoa nhỏ của Diêu Lương bị làm đến mức đỏ thẫm, lúc hai cánh hoa môi âm hộ đang ngượng ngùng chảy nước, âm đ*o căng chặt, nguyên nhân chính là do lời nói thô tục của hắn.

Dưới sự cắm rút mấy trăm lần của côn th*t, Diêu Lương bắn ra một lần lại một lần, người đàn ông đột nhiên bế anh lên, bàn tay nâng hai bên đùi Diêu Lương. Thịt huyệt không khép được bị động tác của hắn tưới một tia gió lạnh, Diêu Lương lại mệt đến mức chân cũng không khép lại được. Bên trong huyệt lầy lội bởi vì đã nhiều lần cao trào mà ướt nóng đến mức bộ dạng thay đổi, cho nên lúc Nghiêm Ngật lại lần nữa cắm vào thịt huyệt, chỉ buông một tay, Diêu Lương đã vô lực té ngã lên người hắn, âm đ*o ẩm ướt căn bản không chịu

được côn th*t ngang ngược, trực tiếp bị đâm với miệng tử cung.

"Hu...." Diêu Lương phát ra một tiếng than khóc thật dài, cả người vì tuần suất bị bắn ra vừa cao vừa dài mà tan vỡ.

Quy đầu chạm tới cửa tử cung mềm mại, miệng thịt mẫn cảm bởi vì nhiều lần bắn tinh còn chưa kịp nuốt vào đã bị dương v*t thô dài đâm mở, lại vì độ co giãn cực tốt mà trực tiếp nuốt côn th*t vào trong. dương v*t có kích cỡ kinh người đâm vào từng chút một bên trong, đi vào sâu đến mức có thể thấy rõ hình dạng côn th*t của Nghiêm Ngật từ bụng nhỏ của Diêu Lương.

".... Ưm.... A..... A..... Đủ, đầy.... Ưm...." Giọng nói đứt quãng, Diêu Lương giống như một con búp bê vải rách nát, bị ấn dưới dương v*t hung bạo của người đàn ông mà làm, nếu không có cánh tay của Nghiêm Ngật ôm lại chỉ sợ anh sẽ trực tiếp mềm nhũn ngã trên mặt đất.

"Còn chưa đủ." Người đàn ông khi nhẹ khi nặng đâm vào tử cung của người trong lòng, nghiêm trang giải thích, "Bắn vào trong mới có thể đầy."

Vòng eo mạnh mẽ chuyển động, quy đầu phấn chấn bị rút ra, đâm vào, rút ra rồi lại đâm vào, đâm rút đến mức làm cho phản ứng của miệng tử cung đáng thương trở nên chậm chạp giống như chủ nhân nó, không thể tự điều tiết được, chỉ có thể chấp nhận cho dương v*t mạnh bạo đâm vào.

Tuy rằng Diêu Lương đã hoàn toàn xụi lơ trên vai Nghiêm Ngật, nhưng hoa huy*t phía dưới vẫn mút côn th*t lớn đến vô cùng sảng khoái, tử cung cũng ăn quy đầu vào sâu đến mức không đóng được. Hắn ôm người lên đâm vào mấy trăm lần thật sâu, rốt cuộc tới lúc người yêu khóc lên bụng nhỏ run rẩy mới bắn ra tinh dịch. Từng luồng tinh dịch lớn bắn vào trong tử cung mềm mại, tinh dịch trắng đục lấp đầy vách tử cung trống trơn.

"A ——" Diêu Lương cong eo, lòng bàn chân trắng nõn dẫm lên cẳng chân của Nghiêm Ngật, trong cái ôm ấp của hắn đạt tới cao trào không biết bao nhiêu lần.

.....

Tay lái quay nhanh, trên mặt đường kéo ra một vệt lốp xe màu đen thật dài. Lâm Học Ích dựa đầu trên mu bàn tay, vừa rồi lúc nhìn thấy một màn không thể tin tưởng được kia mà chạy xe tiến lên xác nhận làm y không khỏi nhớ lại mấy ngày hôm trước ——

Không hề tập trung, nói chuyện thất thần, cuối cùng còn có nụ hôn môi chân thật đánh y vào trong địa ngục kia.... Còn có ngày đó lơ đãng để lộ dấu vết xanh tím sau cổ, cùng với việc nhanh chóng tạm biệt y rồi đi về phía cha anh.... Cha.... Từ từ, trong đầu y đột nhiên xẹt qua gương mặt già đi nhưng cũng không làm giảm sự tuấn tú, trong trí nhớ bỗng hiện lên gương mặt xuất hiện gương mặt mơ hồ có chút phù hợp trên mấy trang hồ sơ "Không rõ" được sửa sang lại.

Chỉ là gương mặt trên ảnh chụp trắng đen kia trẻ hơn nhiều, là một người đàn ông trẻ tuổi đứng bên cạnh một người phụ nữ khí chất xuất chúng. Hai người bọn họ là một đôi vợ chồng tình thâm, trai tài gái sắc, đồng thời cũng "Nâng đỡ" cho nhau.

Người phụ nữ kia trộm được hồ sơ được bảo mật, hành tung bại lộ nên bị bắt giữ, nhưng người đàn ông chạy thoát tên Phong Nghiêu kia thì bọn họ vẫn chưa tìm ra được....

Phong Nghiêu, Diêu Phong....

Lâm Học Ích đột nhiên hít sâu một hơi, nâng tay lên giống như che đậy hai mắt mệt mỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện [Song Tính] Thủy Tinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook