Chương 612: Chứng cứ đều đủ
Verty Sariel
11/09/2024
Đẹp, quá đỗi xinh đẹp, trên đời này còn có một tuyệt sắc mỹ nữ như thế sao? Cha của Triều Nguyệt ngồi trên đất hoàn toàn ngơ người nhìn chằm chằm vào Kỷ Thần Hi, đến mức một lúc lâu cũng không chớp mắt.
Kỷ Thần Hi lại vì ánh mắt đó mà cảm thấy ghê tởm không thôi, cô thật sự rất muốn móc cặp mắt đó của ông ta ra đem đi cho chó ăn! Thế nhưng cô vẫn nén sự chán ghét trong lòng xuống, mỉm cười cất giọng đầy ngọt ngào:"Tiên sinh, ông có thể đứng dậy được chứ?"
Gia chủ nhà họ Triều hoàn toàn không có chút phản ứng lại, ông ta vẫn bị vẻ ngoài của Kỷ Thần Hi hút hồn, hoàn toàn không nghe thấy âm thanh xung quanh.
Lúc này chỉ có người phụ nữ bên cạnh ông ta siết chặt nắm đấm, móng tay đâm mạnh vào lòng bàn tay hiện ra những vết hằng rõ rệt. Bà ta cũng nhìn Kỷ Thần Hi, nhưng ánh mắt không hề có chút thiện chí nào, như muốn ngay lập tức phá hủy người trước mặt.
Chẳng biết trùng hợp thế nào khi bà ta di chuyển bàn tay, lại tình cờ chạm vào một vật nhỏ lành lạnh vô tình rơi trên nền đất. Sờ lên một chút bà ta liền nhận ra đó ra con dao gọt trái cây bên trong đĩa hoa quả ban nãy, rơi cùng xuống đất.
Người phụ nữ nắm được con dao trong tay, bất giác lại nhìn về phía Kỷ Thần Hi. Ngay lúc mắt chạm mắt với cô, đột nhiên ma sai quỷ khiến thế nào, khiến bà ta trở nên rất kỳ lạ, cả cơ thể cứ như không chịu sự kiểm soát của bản thân nữa, đứng bật dậy cầm dao lao về hướng của đối phương.
Cũng vào lúc này, một cảm giác muốn hủy hoại gương mặt xinh đẹp của Kỷ Thần Hi dâng trào mãnh liệt trong người, bà ta lần nữa vô thức như một con rối bị điều khiển mà quát lên:"Tiện nhân, dám quyến rũ người đàn ông của tao, đi chết đi!"
Mắt thấy mũi dao đã gần ngay trước mắt nhưng Kỷ Thần Hi vẫn đứng yên bất động, Triều Nguyệt nằm trên giường bệnh hoảng sợ đến tột độ, lếch cơ thể chẳng còn chút sức lực nào, muốn lao ra đỡ lấy nhát dao.
Nào ngờ chỉ một giây trước khi mũi sao chạm vào gương mặt xinh đẹp, Kỷ Thần Hi nhẹ nhàng nghiêng đầu, đập nhẹ vào cổ tay của người phụ nữ khiến con dao trên tay bà ta rơi xuống đất. Cùng lúc đó cô đạp mạnh vào gối đối phương, khiến bà ta đau điếng người không đứng vững được nữa, phải quỳ cả hai gối trước mặt cô, hành đại lễ.
Kỷ Thần Hi khẽ nhếch môi, chỉ với chút thủ thuật nhỏ, liền xem như chứng cứ đều đủ cả rồi.
Triều Nguyệt sinh vào cuối tháng mười hai, mà hiện tại vẫn chưa đến sinh nhật cô, tính đúng tuổi thì Triều Nguyệt vẫn là trẻ chưa thành niên. Ép buộc trẻ chưa thành niên hiến máu quá mức quy định, lại còn ba tháng hiến năm lần, là tội thứ nhất.
Bạo lực gia đình, tự ý hành hung gây thương tích là tội thứ hai.
Giam cầm Triều phu nhân trong bệnh viện, dùng mạng bà ấy uy hiếp Triều Nguyệt là tội thứ ba.
Hiện nay thêm tội mưu sát bất thành, đừng nói là ở tù chung thân, cho dù là khiến cặp đôi cặn bã này chịu án tử hình, Kỷ Thần Hi tin Edgard vẫn có thể giúp cô thắng kiện.
Đương nhiên toàn bộ những hành vi này cô đều cố ý áp đặt nó lên người của người phụ nữ tiểu tam kia. Còn về cha của Triều Nguyệt, cô sớm đã có bằng chứng để chơi với ông ta từ lâu.
Trong kinh doanh muốn kiếm một người minh bạch rất khó, nhưng tìm kẻ gian lận thì lại vô cùng dễ dàng. Chỉ cần cô điều tra qua việc đóng thuế của nhà họ Triều trong thời gian hai năm đổ lại đây, cô không tin không tra ra được thứ cô muốn để tống cổ gia chủ nhà họ Triều vào tù. Một kẻ như ông ta, có thể là người trong sạch hay sao.
Về những chứng cứ đó cô đã giao cho Phụ Hí điều tra giúp, chắc hẳn hiện tại cũng đã có kết quả rồi.
Chỉ có một điều mà Kỷ Thần Hi không dám tính tới, nói đúng hơn là cô không dám đảm bảo bản thân sẽ tính đúng. Đó là tình cảm của Triều Nguyệt với nhà họ Triều.
Nhà họ Triều chưa từng đắc tội với cô, chuyện cô nhúng tay vào đã là lo chuyện bao đồng. Hiện tại chỉ có khi Triều Nguyệt lên tiếng nhờ cô giúp đỡ, Kỷ Thần Hi mới có thể giải quyết mọi hậu quả về sau được.
Nhưng Triều Nguyệt sẽ làm thế chứ? Với người cha không đáng làm cha kia, cô sẽ không nhân nhượng hay lại chọn tha thứ?
Đó là câu hỏi Kỷ Thần Hi từng hỏi bản thân rất nhiều lần, nhưng chưa lần nào cô có thể cho chính mình một câu trả lời.
"Nếu cậu muốn, chỉ cần một câu, tớ có thể khiến hai kẻ cặn bả này hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của hai mẹ con cậu. Nếu cậu không cần, cũng đừng trách Đường Tử và Duyệt Hề, bởi vì chính tớ là người đưa họ đến đây, tớ cũng sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm chuyện xảy ra hôm nay.
Chưa bao giờ ba người bạn mới của Kỷ Thần Hi nhìn thấy một mặt đáng sợ này của cô. Một con người vừa xa lạ vừa lạnh lẽo, đến nỗi họ không dám đến gần.
Kỷ Thần Hi lại vì ánh mắt đó mà cảm thấy ghê tởm không thôi, cô thật sự rất muốn móc cặp mắt đó của ông ta ra đem đi cho chó ăn! Thế nhưng cô vẫn nén sự chán ghét trong lòng xuống, mỉm cười cất giọng đầy ngọt ngào:"Tiên sinh, ông có thể đứng dậy được chứ?"
Gia chủ nhà họ Triều hoàn toàn không có chút phản ứng lại, ông ta vẫn bị vẻ ngoài của Kỷ Thần Hi hút hồn, hoàn toàn không nghe thấy âm thanh xung quanh.
Lúc này chỉ có người phụ nữ bên cạnh ông ta siết chặt nắm đấm, móng tay đâm mạnh vào lòng bàn tay hiện ra những vết hằng rõ rệt. Bà ta cũng nhìn Kỷ Thần Hi, nhưng ánh mắt không hề có chút thiện chí nào, như muốn ngay lập tức phá hủy người trước mặt.
Chẳng biết trùng hợp thế nào khi bà ta di chuyển bàn tay, lại tình cờ chạm vào một vật nhỏ lành lạnh vô tình rơi trên nền đất. Sờ lên một chút bà ta liền nhận ra đó ra con dao gọt trái cây bên trong đĩa hoa quả ban nãy, rơi cùng xuống đất.
Người phụ nữ nắm được con dao trong tay, bất giác lại nhìn về phía Kỷ Thần Hi. Ngay lúc mắt chạm mắt với cô, đột nhiên ma sai quỷ khiến thế nào, khiến bà ta trở nên rất kỳ lạ, cả cơ thể cứ như không chịu sự kiểm soát của bản thân nữa, đứng bật dậy cầm dao lao về hướng của đối phương.
Cũng vào lúc này, một cảm giác muốn hủy hoại gương mặt xinh đẹp của Kỷ Thần Hi dâng trào mãnh liệt trong người, bà ta lần nữa vô thức như một con rối bị điều khiển mà quát lên:"Tiện nhân, dám quyến rũ người đàn ông của tao, đi chết đi!"
Mắt thấy mũi dao đã gần ngay trước mắt nhưng Kỷ Thần Hi vẫn đứng yên bất động, Triều Nguyệt nằm trên giường bệnh hoảng sợ đến tột độ, lếch cơ thể chẳng còn chút sức lực nào, muốn lao ra đỡ lấy nhát dao.
Nào ngờ chỉ một giây trước khi mũi sao chạm vào gương mặt xinh đẹp, Kỷ Thần Hi nhẹ nhàng nghiêng đầu, đập nhẹ vào cổ tay của người phụ nữ khiến con dao trên tay bà ta rơi xuống đất. Cùng lúc đó cô đạp mạnh vào gối đối phương, khiến bà ta đau điếng người không đứng vững được nữa, phải quỳ cả hai gối trước mặt cô, hành đại lễ.
Kỷ Thần Hi khẽ nhếch môi, chỉ với chút thủ thuật nhỏ, liền xem như chứng cứ đều đủ cả rồi.
Triều Nguyệt sinh vào cuối tháng mười hai, mà hiện tại vẫn chưa đến sinh nhật cô, tính đúng tuổi thì Triều Nguyệt vẫn là trẻ chưa thành niên. Ép buộc trẻ chưa thành niên hiến máu quá mức quy định, lại còn ba tháng hiến năm lần, là tội thứ nhất.
Bạo lực gia đình, tự ý hành hung gây thương tích là tội thứ hai.
Giam cầm Triều phu nhân trong bệnh viện, dùng mạng bà ấy uy hiếp Triều Nguyệt là tội thứ ba.
Hiện nay thêm tội mưu sát bất thành, đừng nói là ở tù chung thân, cho dù là khiến cặp đôi cặn bã này chịu án tử hình, Kỷ Thần Hi tin Edgard vẫn có thể giúp cô thắng kiện.
Đương nhiên toàn bộ những hành vi này cô đều cố ý áp đặt nó lên người của người phụ nữ tiểu tam kia. Còn về cha của Triều Nguyệt, cô sớm đã có bằng chứng để chơi với ông ta từ lâu.
Trong kinh doanh muốn kiếm một người minh bạch rất khó, nhưng tìm kẻ gian lận thì lại vô cùng dễ dàng. Chỉ cần cô điều tra qua việc đóng thuế của nhà họ Triều trong thời gian hai năm đổ lại đây, cô không tin không tra ra được thứ cô muốn để tống cổ gia chủ nhà họ Triều vào tù. Một kẻ như ông ta, có thể là người trong sạch hay sao.
Về những chứng cứ đó cô đã giao cho Phụ Hí điều tra giúp, chắc hẳn hiện tại cũng đã có kết quả rồi.
Chỉ có một điều mà Kỷ Thần Hi không dám tính tới, nói đúng hơn là cô không dám đảm bảo bản thân sẽ tính đúng. Đó là tình cảm của Triều Nguyệt với nhà họ Triều.
Nhà họ Triều chưa từng đắc tội với cô, chuyện cô nhúng tay vào đã là lo chuyện bao đồng. Hiện tại chỉ có khi Triều Nguyệt lên tiếng nhờ cô giúp đỡ, Kỷ Thần Hi mới có thể giải quyết mọi hậu quả về sau được.
Nhưng Triều Nguyệt sẽ làm thế chứ? Với người cha không đáng làm cha kia, cô sẽ không nhân nhượng hay lại chọn tha thứ?
Đó là câu hỏi Kỷ Thần Hi từng hỏi bản thân rất nhiều lần, nhưng chưa lần nào cô có thể cho chính mình một câu trả lời.
"Nếu cậu muốn, chỉ cần một câu, tớ có thể khiến hai kẻ cặn bả này hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của hai mẹ con cậu. Nếu cậu không cần, cũng đừng trách Đường Tử và Duyệt Hề, bởi vì chính tớ là người đưa họ đến đây, tớ cũng sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm chuyện xảy ra hôm nay.
Chưa bao giờ ba người bạn mới của Kỷ Thần Hi nhìn thấy một mặt đáng sợ này của cô. Một con người vừa xa lạ vừa lạnh lẽo, đến nỗi họ không dám đến gần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.