Song Trùng

Chương 611: Poker face

Verty Sariel

09/09/2024

Nhai Tệ ái ngại nhìn về hướng phòng bệnh, rồi kể lại chuyện Mục Duyệt Hề bị cha của Triều Nguyệt đánh. Cô nghĩ Kỷ Thần Hi biết được việc bạn cô bị đánh, liền sẽ tức giận xông vào phòng bệnh và dạy cho lão già họ Triều một bài học. Nào ngờ từ đầu đến cuối Kỷ Thần Hi không hề dao động, vẫn giữ nguyên *poker face.

(*Một người được miêu tả là poker face’ tức là người có khuôn mặt không biểu hiện cảm xúc gì. Cụm từ poker face được sử dụng nhiều nhất khi nói về trò chơi bài poker. Những người chơi bài poker không muốn đối thủ biết được họ đang nghĩ hay cảm thấy gì, vì vậy họ phải cố gắng giữ một khuôn mặt lạnh, không biểu hiện cảm xúc gì. Hay nói cách khác họ đang giữ một khuôn mặt gọi là poker face.*)

Nhai Tệ thầm khó hiểu, rõ ràng Kỷ Thần Hi rất quan tâm đến ba người bạn của cô, nhưng hiện tại lại làm ngơ việc bạn cô bị bắt nạt, chưa kể thứ cô muốn chẳng phải đã thu thập đủ rồi sao? Dù vậy, Nhai Tệ cũng chỉ dám suy nghĩ trong lòng mà không dám nói ra.

Kỷ Thần Hi khẽ mở hờ đôi mắt, giọng điệu lạnh nhạt nói:"Tôi không ra tay, vì đang cho Triều Nguyệt nhìn thấy rõ rằng cái gia đình này của cô ấy không thể tiếp tục ở lại nữa. Chỉ có khi hoàn toàn chấm dứt toàn bộ sự thương xót của Triều Nguyệt với nhà họ Triều, thì đến lúc đó, tôi mới có thể yên tâm ra tay mà không sợ làm tổn thương đến bạn của mình"

Nhai Tệ gật đầu hiểu ý, nhưng vẫn không tránh khỏi cảm giác lo lắng cho Mục Duyệt Hề và Đường Tử. Cô nhớ lại trên đường đến bệnh viện, Kỷ Thần Hi đã nhờ cô chuẩn bị sẵn hai camera mini dạng cài áo, để quay lại toàn bộ hành vi của cặp đôi cặn bã kia.

Kỷ Thần Hi có nhiều cách để xử lý cha của Triều Nguyệt, nhưng cô sẽ dùng cách hợp pháp nhất để tống cổ ông ta vào tù, đương nhiên là cùng với người phụ nữ đang đứng bên cạnh ông ta. Cô phải để họ sống và nhìn thấy cuộc sống của hai mẹ con Triều Nguyệt ngày càng tốt lên thế nào. Còn hai kẻ cặn bả như họ, chỉ có thể chôn thay nơi ngục tù.

Kỷ Thần Hi nghiêng đầu, ánh mặt lạnh như băng nhìn vào phòng bệnh thông qua lớp cửa kính. Cô nhìn thấy rõ dấu vết bàn tay trên mặt của Mục Duyệt Hề cùng đôi mắt đỏ hoe của đối phương. Tuy gương mặt cô không chút biểu cảm nào, nhưng nội tâm lại dâng lên từng cơn phẫn nộ.

"Edgard, anh nắm chắc bao nhiêu phần trăm, để họ sống quãng đời còn lại phía sau song sắt?"

Người bị xem như tàng hình từ nãy đến giờ - Edgard:"Như em nói đấy, chưa đủ. Có điều...anh nghĩ cũng sắp rồi."

Ánh mắt Kỷ Thần Hi vẫn dừng lại trên gương mặt đã đỏ lên của Mục Duyệt Hồ, cùng với vẻ mặt nhợt nhạt có thể gục xuống bất kỳ lúc nào của Triều Nguyệt, ngay sau đó cô không đứng yên nữa mà xoắn tay áo lên.

Edgard thấy thế thì liền giữ tay cô lại:"Em định làm gì?"



Ban đầu sau khi xem sơ qua tình hình gia đình của Triều Nguyệt, chính do anh đã khuyên Kỷ Thần Hi không nên tự mình ra mặt, anh sợ cô sẽ không giữ nổi bình tĩnh mà đập chết cặp đôi cặn bả kia. Mà nếu thế thật, mọi sự uất ức mà Triều Nguyệt cùng hai cô bé kia chịu đựng nãy giờ, đều trở nên vô nghĩa.

Kỷ Thần Hi hoàn toàn không bận tâm đến hậu quả nữa, cô gạt tay Edgard ra, ánh mắt loé lên tia sát ý nhưng lại thản nhiên nói:"Đợi không được nữa, vào đó thúc đẩy tiến độ một chút. Nhai Tệ, gọi cảnh sát đi."

Ở đây là bệnh viện, có đánh thì lão già mắt mù đó cũng không chết liền được đâu.

Có trời mới biết, lúc Nhai Tệ gửi thông tin về ông cha cặn bã cùng người phụ nữ trà xanh ti tiện kia qua, sát tâm trong người Kỷ Thần Hi nổi lên cuồn cuộn thế nào. Cô không ngờ ngoại trừ cha ruột mẹ kế khốn nạn của Mộ Nhược Vi đủ cặn bã rồi, lại không ngờ còn có một đôi khác còn cặn bã hơn nhiều lần như thế.

Nhân sinh quan một lần nữa được mở ra.

Bên trong phòng bệnh, cha của Triều Nguyệt lần nữa giơ tay lên muốn đánh luôn cả Đường Tử, dù sao với ông ta mà nói các cô đều là những cô gái yếu đuối không quyền không thế, chẳng đe doạ được gì tới ông ta cả.

Thế nhưng cánh tay vừa giơ được một nữa trên không trung, phía từ sau lưng ông ta truyền đến một cơn đau điếng. Cũng ngay sau đó, cả người ông ta ngã nhào về phía trước, đập mạnh vào tủ bên cạnh giường bệnh, khiến đĩa trái cây trên đó rơi xuống đất tạo thành âm thanh loảng xoảng đinh tai nhức óc.

Kỷ Thần Hi thu chân về, biểu cảm vô tội nói:"Thật ngại quá, lỡ chân bước hơi cao."

Mẹ của Triều Nhan hoảng hồn chạy đến bên cạnh gia chủ nhà họ Triều xem tình hình của ông ta, rồi quay sang mắng chửi Kỷ Thần Hi:"Con tiện nhân! Mày chán sống rồi đúng không! Mày biết ông ấy là ai hay không, lần này mày chết chắc rồi!"

Cha Triều Nguyệt do va đập nhẹ nên bị choáng, đến lúc bình thường lại, ông ta phẫn nộ liếc Kỷ Thần Hi một cái, nhưng khi nhìn rõ cô gái trước mặt thì đờ người ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Song Trùng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook