Song Tu Mới Là Con Đường Thăng Cấp Chính Xác Nhất Trong Truyện Sảng Văn
Chương 28:
Bất Như Xuy Cá Khẩu Tiếu
08/05/2024
“Ngươi nói là ngươi đang chờ ta à?” Trọng Sắt chợt lên tiếng.
Tại sao nghe câu này có vẻ lạ lùng vậy nhỉ? Tiêu Khinh mới phát giác ra, cậu ngồi trên giường, quần áo xốc xếch, không có đai lưng, khi giơ tay băng bó cho Trọng Sắt còn bị lộ ngực. Trọng Sắt thì kề sát, giữ lấy vai mình, một chân quỳ trên giường, chen vào giữa hai chân mình.
Động tác gì thế này?
Tiêu Khinh ho khan, cậu ngửa đầu ra sau, kéo dài khoảng cách, “Không chờ ngươi, ngươi đừng nói chuyện mờ ám như thế, ta là trai thẳng đó.”
“Trai thẳng là cái gì?”
Hình như Trọng Sắt không nhận ra hai người kề sát nhau, hắn còn rướn người tới gần hỏi Tiêu Khinh.
Tiêu Khinh cảm thấy nếu cậu chu môi ra có thể hôn được hắn với cái khoảng cách này.
“Là ta thích nữ, không thích nam.” Tiêu Khinh xấu hổ giải thích.
Bấy giờ, Trọng Sắt mới phát hiện hai người ở quá gần nhau, mà Tiêu Khinh như để trần nửa người trên. Ánh trăng chiếu vào, có thể thấy được vết máu mà hắn thoa lên xương quai xanh của cậu, nó dính lên da thịt, đã sắp cạn khô rồi, lộ ra huyết khí đỏ tươi…
Thế mà có hơi…
Hắn cũng không thích đàn ông!
Trọng Sắt buông tay ra, chạy xa tám thước, “Ta cũng thế!”
…
Nhâm Từ vừa gặp Thịnh Dương đã như quen lâu, sau khi Tiêu Khinh dẫn nàng về đây, Tiêu phu nhân vẫn luôn vui mừng hớn hở.
Một lát thì bà hỏi nàng có lạnh không, có đói không, lát nữa thì tặng vòng ngọc của bà khi còn trẻ cho cô nương nhà người ta, còn đưa nàng tới cửa hàng quần áo cao cấp trong thành để mua quần áo, như nuôi con gái vậy.
Tiêu Khinh chống cằm nhìn Thịnh Dương mặc áo mới, càng xinh xắn động lòng người, lòng cậu cũng có cảm giác cha già nhìn con gái lớn lên.
Ôi… Thịnh Dương mặc váy màu hồng nhạt cũng xinh lắm,
Nhâm Từ chải đầu cho Thịnh Dương, búi tóc dành cho thiếu nữ, cài đóa hoa quỳ của nàng lên giữa búi tóc, rồi đeo thêm khuyên tai ngọc bích có tu rua cho nàng, nhìn càng có linh khí của một cô nương.
“Tử Tranh?”
Tiêu Khinh hoàn hồn, “Sao thế ạ?”
“Lau nước miếng của con kìa.” Nhâm Từ liếc con trai trắng mắt, đầy vẻ chê ghét.
“Hả?” Tiêu Khinh lau miệng, cậu phát hiện không có nước miếng, hai mỹ nhân kia thì ngồi cười run cả người, cậu cũng chỉ đành mỉm cười.
Nhâm Từ biết rõ con mình thích cô gái này.
Ba người đi dạo phố, Thịnh Dương được Tiêu phu nhân trang điểm, cho ăn mặc không khác gì tiểu thư nhà quyền quý trong thành Thiên Hoa, chỉ có cặp mắt đen láy kia to tròn hơn những cô gái khác, khiến Tiêu Khinh bị chói mắt.
Lúc này có một nhóm người chắn đường bọn họ đi, ba người định đi đường vòng nhưng lại nhận ra hình như có một đám người đang bao vây một thiếu niên gầy gò, người này nằm dưới đất, quần áo tả tơi, đang bị người ta quất rơi.
Tại sao nghe câu này có vẻ lạ lùng vậy nhỉ? Tiêu Khinh mới phát giác ra, cậu ngồi trên giường, quần áo xốc xếch, không có đai lưng, khi giơ tay băng bó cho Trọng Sắt còn bị lộ ngực. Trọng Sắt thì kề sát, giữ lấy vai mình, một chân quỳ trên giường, chen vào giữa hai chân mình.
Động tác gì thế này?
Tiêu Khinh ho khan, cậu ngửa đầu ra sau, kéo dài khoảng cách, “Không chờ ngươi, ngươi đừng nói chuyện mờ ám như thế, ta là trai thẳng đó.”
“Trai thẳng là cái gì?”
Hình như Trọng Sắt không nhận ra hai người kề sát nhau, hắn còn rướn người tới gần hỏi Tiêu Khinh.
Tiêu Khinh cảm thấy nếu cậu chu môi ra có thể hôn được hắn với cái khoảng cách này.
“Là ta thích nữ, không thích nam.” Tiêu Khinh xấu hổ giải thích.
Bấy giờ, Trọng Sắt mới phát hiện hai người ở quá gần nhau, mà Tiêu Khinh như để trần nửa người trên. Ánh trăng chiếu vào, có thể thấy được vết máu mà hắn thoa lên xương quai xanh của cậu, nó dính lên da thịt, đã sắp cạn khô rồi, lộ ra huyết khí đỏ tươi…
Thế mà có hơi…
Hắn cũng không thích đàn ông!
Trọng Sắt buông tay ra, chạy xa tám thước, “Ta cũng thế!”
…
Nhâm Từ vừa gặp Thịnh Dương đã như quen lâu, sau khi Tiêu Khinh dẫn nàng về đây, Tiêu phu nhân vẫn luôn vui mừng hớn hở.
Một lát thì bà hỏi nàng có lạnh không, có đói không, lát nữa thì tặng vòng ngọc của bà khi còn trẻ cho cô nương nhà người ta, còn đưa nàng tới cửa hàng quần áo cao cấp trong thành để mua quần áo, như nuôi con gái vậy.
Tiêu Khinh chống cằm nhìn Thịnh Dương mặc áo mới, càng xinh xắn động lòng người, lòng cậu cũng có cảm giác cha già nhìn con gái lớn lên.
Ôi… Thịnh Dương mặc váy màu hồng nhạt cũng xinh lắm,
Nhâm Từ chải đầu cho Thịnh Dương, búi tóc dành cho thiếu nữ, cài đóa hoa quỳ của nàng lên giữa búi tóc, rồi đeo thêm khuyên tai ngọc bích có tu rua cho nàng, nhìn càng có linh khí của một cô nương.
“Tử Tranh?”
Tiêu Khinh hoàn hồn, “Sao thế ạ?”
“Lau nước miếng của con kìa.” Nhâm Từ liếc con trai trắng mắt, đầy vẻ chê ghét.
“Hả?” Tiêu Khinh lau miệng, cậu phát hiện không có nước miếng, hai mỹ nhân kia thì ngồi cười run cả người, cậu cũng chỉ đành mỉm cười.
Nhâm Từ biết rõ con mình thích cô gái này.
Ba người đi dạo phố, Thịnh Dương được Tiêu phu nhân trang điểm, cho ăn mặc không khác gì tiểu thư nhà quyền quý trong thành Thiên Hoa, chỉ có cặp mắt đen láy kia to tròn hơn những cô gái khác, khiến Tiêu Khinh bị chói mắt.
Lúc này có một nhóm người chắn đường bọn họ đi, ba người định đi đường vòng nhưng lại nhận ra hình như có một đám người đang bao vây một thiếu niên gầy gò, người này nằm dưới đất, quần áo tả tơi, đang bị người ta quất rơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.