Song Tu Mới Là Con Đường Thăng Cấp Chính Xác Nhất Trong Truyện Sảng Văn
Chương 29:
Bất Như Xuy Cá Khẩu Tiếu
08/05/2024
Thiếu niên nhỏ gầy kia luôn nức nở, chỉ muốn bò về phía trước, nhìn rất đáng thương.
Tiêu Khinh nhìn vài lần, chợt nhớ tới thiết lập hiền từ của mình trong mắt Thịnh Dương, nếu cứ thế mà đi thì không phù hợp với thiết lập cho lắm. Cậu dừng lại, chen vào đám người rồi nói, “Tại sao lại đối xử với một đứa bé như thế?”
Trùng hợp, người đánh thiếu niên kia là quy công của Nhuyễn Hương Các, Tiêu Khinh ra tay hào phóng, gọi bình trà đáng giá nghìn vàng tận nửa tháng, ai cũng nhận ra được cậu. Ông ta bèn dừng tay nịnh nọt giải thích, “Ngài không biết đấy thôi, đây là tiểu quan mà bọn ta mới mua về, không nghe lời bọn ta, cứ đòi chạy về, mãi mà không nhớ đòn…”
Thiếu niên nhỏ gầy kia thấy có sơ hở, lại định bỏ chạy rồi bị đè xuống đất, khi cậu ta giương mắt lên, đó là một đôi mắt bất khuất, nhạt màu, có màu tím nhạt, khiến Tiêu Khinh sửng sốt.
Cũng là người của tộc Săn Nhẫn, nhưng màu tím không sẫm như mắt của Trọng Sắt, có lẽ là không thừa hưởng huyết thống thuần khiết.
Mặc dù đã lâu rồi không có người trong tộc Săn Nhẫn đến thế giới bình thường, còn có thần khí Phần Ma Huyền Kính ngăn cách bọn họ với thế giới bên ngoài khiến người ngoài không thể vào được, nhưng trong tiểu thuyết có viết, hiện giờ nội bộ tộc Săn Nhẫn có lục đục. Mẹ của Trọng Sắt là người vốn phải bị tế đao, bà bỏ trốn ra ngoài, thế thì chắc chắn không chỉ có một người chạy trốn, vô tình gặp thêm một người cũng không có gì kỳ lạ.
Quy công thấy ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Khinh, bèn nói, “Có phải nhìn thấy đôi mắt của cậu ta, ngài ngạc nhiên không?”
Tiêu Khinh, “Bao nhiêu tiền? Ta mua?”
“Đây là… hàng hiếm, phải thêm tiền…”
Cuối cùng, Tiêu Khinh mượn cả tiền của Tiêu phu nhân để mua thiếu niên gầy gò kia, mất một số tiền này chẳng là gì với nhà họ Tiêu, Tiêu phu nhân cũng không dị nghị, trong mắt bà, con trai mình đang lấy thiện cảm đây mà.
Quả nhiên, Thịnh Dương nhìn Tiêu Khinh bằng ánh mắt kính nể.
Tiêu Khinh không định nuôi thêm một người, cậu lấy thêm một số tiền cho thiếu niên kia, bảo cậu ta đi học, tương lai sau này…
Tiêu Khinh còn chưa nói xong, thiếu niên đã giật túi tiền bỏ chạy nhanh như chớp.
…
Sao Tiêu Khinh lại có cảm giác mình bị lừa thế này?
Sau khúc nhạc đệm nho nhỏ, bọn họ lại đi ăn điểm tâm. Lúc đi ngang qua quán rượu, bỗng nhiên Thịnh Dương dừng lại nhìn vào trong, “A Trọng?”
Tiêu Khinh thấy Trọng Sắt mặc áo choàng đen ngồi trong phòng, ở bàn bên cạnh hắn là một người đàn ông tuấn tú đang nói chuyện vui vẻ với người khác, còn có một cây chiết phiến bên eo.
Là Liên Quyết.
Tiêu Khinh bắt đầu cảnh giác, sợ Thịnh Dương xông ra chắn kiếm khi Trọng Sắt rút kiếm ra.
Tiêu Khinh nhìn vài lần, chợt nhớ tới thiết lập hiền từ của mình trong mắt Thịnh Dương, nếu cứ thế mà đi thì không phù hợp với thiết lập cho lắm. Cậu dừng lại, chen vào đám người rồi nói, “Tại sao lại đối xử với một đứa bé như thế?”
Trùng hợp, người đánh thiếu niên kia là quy công của Nhuyễn Hương Các, Tiêu Khinh ra tay hào phóng, gọi bình trà đáng giá nghìn vàng tận nửa tháng, ai cũng nhận ra được cậu. Ông ta bèn dừng tay nịnh nọt giải thích, “Ngài không biết đấy thôi, đây là tiểu quan mà bọn ta mới mua về, không nghe lời bọn ta, cứ đòi chạy về, mãi mà không nhớ đòn…”
Thiếu niên nhỏ gầy kia thấy có sơ hở, lại định bỏ chạy rồi bị đè xuống đất, khi cậu ta giương mắt lên, đó là một đôi mắt bất khuất, nhạt màu, có màu tím nhạt, khiến Tiêu Khinh sửng sốt.
Cũng là người của tộc Săn Nhẫn, nhưng màu tím không sẫm như mắt của Trọng Sắt, có lẽ là không thừa hưởng huyết thống thuần khiết.
Mặc dù đã lâu rồi không có người trong tộc Săn Nhẫn đến thế giới bình thường, còn có thần khí Phần Ma Huyền Kính ngăn cách bọn họ với thế giới bên ngoài khiến người ngoài không thể vào được, nhưng trong tiểu thuyết có viết, hiện giờ nội bộ tộc Săn Nhẫn có lục đục. Mẹ của Trọng Sắt là người vốn phải bị tế đao, bà bỏ trốn ra ngoài, thế thì chắc chắn không chỉ có một người chạy trốn, vô tình gặp thêm một người cũng không có gì kỳ lạ.
Quy công thấy ánh mắt kinh ngạc của Tiêu Khinh, bèn nói, “Có phải nhìn thấy đôi mắt của cậu ta, ngài ngạc nhiên không?”
Tiêu Khinh, “Bao nhiêu tiền? Ta mua?”
“Đây là… hàng hiếm, phải thêm tiền…”
Cuối cùng, Tiêu Khinh mượn cả tiền của Tiêu phu nhân để mua thiếu niên gầy gò kia, mất một số tiền này chẳng là gì với nhà họ Tiêu, Tiêu phu nhân cũng không dị nghị, trong mắt bà, con trai mình đang lấy thiện cảm đây mà.
Quả nhiên, Thịnh Dương nhìn Tiêu Khinh bằng ánh mắt kính nể.
Tiêu Khinh không định nuôi thêm một người, cậu lấy thêm một số tiền cho thiếu niên kia, bảo cậu ta đi học, tương lai sau này…
Tiêu Khinh còn chưa nói xong, thiếu niên đã giật túi tiền bỏ chạy nhanh như chớp.
…
Sao Tiêu Khinh lại có cảm giác mình bị lừa thế này?
Sau khúc nhạc đệm nho nhỏ, bọn họ lại đi ăn điểm tâm. Lúc đi ngang qua quán rượu, bỗng nhiên Thịnh Dương dừng lại nhìn vào trong, “A Trọng?”
Tiêu Khinh thấy Trọng Sắt mặc áo choàng đen ngồi trong phòng, ở bàn bên cạnh hắn là một người đàn ông tuấn tú đang nói chuyện vui vẻ với người khác, còn có một cây chiết phiến bên eo.
Là Liên Quyết.
Tiêu Khinh bắt đầu cảnh giác, sợ Thịnh Dương xông ra chắn kiếm khi Trọng Sắt rút kiếm ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.