Song Tu Mới Là Con Đường Thăng Cấp Chính Xác Nhất Trong Truyện Sảng Văn
Chương 41:
Bất Như Xuy Cá Khẩu Tiếu
08/05/2024
Hắn nói, “Tại sao ta phải đi cùng đệ tử thành Thiên Hoa chứ? Muốn mời thì thành chủ tự tới đây mà mời.”
Ở một mức độ nào đó, sau khi các tình tiết bị thay đổi, lòng vòng quanh co mãi, cuối cùng cũng đi theo tuyến chính rồi.
…
[Phật Ma Thiêu Đốt Ta] chương hai mươi lăm.
Bạch Khải Nhiên cho người tới mời Trọng Sắt ba lần nhưng Trọng Sắt không thèm gặp ông ta.
Cuối cùng, ông ta là người có thân phận cao nhưng lại đầu hàng, nhân nhượng người có thân phận thấp như Trọng Sắt, đích thân tới chỗ nhà trọ mà Trọng Sắt đang ở.
Một cái bàn gỗ thô ráp, một băng ghế dài, tách trà có vết rạn.
Bạch Khải Nhiên chưa tùng sống ở nơi như thế này bao giờ.
Mặc dù thành Thiên Hoa rất trù phú nhưng tu luyện kém xa bốn phương còn lại, có lẽ là cuộc sống an nhàn làm cho người ta lười biếng, không chịu được gian khổ như những người tu luyện ở bốn phía. Đã lâu rồi không có thiếu niên cảnh ngũ trọng tuyệt xuất hiện trong thành Thiên Hoa.
Người sở hữu cảnh ngũ trọng tuyệt duy nhất trong thành lại bị thiếu niên từ nơi khác tới giết chết, tuy là thiếu niên kia có đôi mắt màu tím, vừa nhìn là biết hắn thuộc tộc Săn Nhẫn, nhưng hiện giờ hắn đã ra ngoài rồi. Nếu có thể thu hắn vào làm việc cũng có thể thở ra một hơi hả dạ vì mấy năm nay bọn họ bị các môn phái khác đè ép.
Người ngoài không coi đệ tử thành Thiên Hoa là người tu luyện chân chính, chỉ coi là một đám thiếu gia sống an nhàn sung sướng.
Bạch Khải Nhiên mang theo mười rương vàng, mười rương thảo dược cùng với khế ước nhà đất trong thành Thiên Hoa, tỏ rõ thành ý.
“Trọng thiếu hiệp còn nhỏ tuổi mà đã đạt tới cảnh giới phi phàm, nếu ngươi bằng lòng đi săn thú với thân phận đệ tử thành Thiên Hoa, Bạch mỗ sẽ cảm tạ hậu hĩnh.”
Trọng Sắt chống tay lên đầu, nheo mắt suy nghĩ, hắn ngắm nghía cái tách sứ thô ráp trên tay mình, “Đệ tử của ông hại chết em gái ta.”
“Nhưng Bạch mỗ nghe nói là Trọng thiếu hiệp ngộ sát cô nương đó.”
Trọng Sắt bóp nát cái tách, đập bột mịn lên bàn, gằn từng chữ một, “Là gã hại chết em gái của ta.”
Hình như Bạch Khải Nhiên nhận ra được gút mắc của thiếu niên này, ông ta nói, “Thế Trọng thiếu hiệp muốn sao, Bạch mỗ sẽ làm theo lời ngươi.”
“Ta muốn treo đầu gã lên đầu thành suốt bốn mươi chín ngày, băm thi thể ra cho chó ăn, để tế linh hồn nàng!”
Ở một mức độ nào đó, sau khi các tình tiết bị thay đổi, lòng vòng quanh co mãi, cuối cùng cũng đi theo tuyến chính rồi.
…
[Phật Ma Thiêu Đốt Ta] chương hai mươi lăm.
Bạch Khải Nhiên cho người tới mời Trọng Sắt ba lần nhưng Trọng Sắt không thèm gặp ông ta.
Cuối cùng, ông ta là người có thân phận cao nhưng lại đầu hàng, nhân nhượng người có thân phận thấp như Trọng Sắt, đích thân tới chỗ nhà trọ mà Trọng Sắt đang ở.
Một cái bàn gỗ thô ráp, một băng ghế dài, tách trà có vết rạn.
Bạch Khải Nhiên chưa tùng sống ở nơi như thế này bao giờ.
Mặc dù thành Thiên Hoa rất trù phú nhưng tu luyện kém xa bốn phương còn lại, có lẽ là cuộc sống an nhàn làm cho người ta lười biếng, không chịu được gian khổ như những người tu luyện ở bốn phía. Đã lâu rồi không có thiếu niên cảnh ngũ trọng tuyệt xuất hiện trong thành Thiên Hoa.
Người sở hữu cảnh ngũ trọng tuyệt duy nhất trong thành lại bị thiếu niên từ nơi khác tới giết chết, tuy là thiếu niên kia có đôi mắt màu tím, vừa nhìn là biết hắn thuộc tộc Săn Nhẫn, nhưng hiện giờ hắn đã ra ngoài rồi. Nếu có thể thu hắn vào làm việc cũng có thể thở ra một hơi hả dạ vì mấy năm nay bọn họ bị các môn phái khác đè ép.
Người ngoài không coi đệ tử thành Thiên Hoa là người tu luyện chân chính, chỉ coi là một đám thiếu gia sống an nhàn sung sướng.
Bạch Khải Nhiên mang theo mười rương vàng, mười rương thảo dược cùng với khế ước nhà đất trong thành Thiên Hoa, tỏ rõ thành ý.
“Trọng thiếu hiệp còn nhỏ tuổi mà đã đạt tới cảnh giới phi phàm, nếu ngươi bằng lòng đi săn thú với thân phận đệ tử thành Thiên Hoa, Bạch mỗ sẽ cảm tạ hậu hĩnh.”
Trọng Sắt chống tay lên đầu, nheo mắt suy nghĩ, hắn ngắm nghía cái tách sứ thô ráp trên tay mình, “Đệ tử của ông hại chết em gái ta.”
“Nhưng Bạch mỗ nghe nói là Trọng thiếu hiệp ngộ sát cô nương đó.”
Trọng Sắt bóp nát cái tách, đập bột mịn lên bàn, gằn từng chữ một, “Là gã hại chết em gái của ta.”
Hình như Bạch Khải Nhiên nhận ra được gút mắc của thiếu niên này, ông ta nói, “Thế Trọng thiếu hiệp muốn sao, Bạch mỗ sẽ làm theo lời ngươi.”
“Ta muốn treo đầu gã lên đầu thành suốt bốn mươi chín ngày, băm thi thể ra cho chó ăn, để tế linh hồn nàng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.