Song Tu Mới Là Con Đường Thăng Cấp Chính Xác Nhất Trong Truyện Sảng Văn
Chương 42:
Bất Như Xuy Cá Khẩu Tiếu
08/05/2024
Hôm nay nhà họ Tiêu rất bận rộn. Tất cả mọi thứ trong nhà đều được đổi mới, trà cụ quý giá nhất được mang lên, pha loại trà quý nhất, trang hoàng căn phòng khách bình thường trở nên lộng lẫy.
Hai vợ chồng nhà họ Tiêu dẫn Thịnh Dương theo, ba người bám ngoài cửa, thành chủ Bạch Khải Nhiên và Trọng Sắt đang ở trong căn phòng đóng cửa kia.
“Phu nhân, bà nghe người bên trong nói gì không hả?”
“Suỵt… ta không nghe rõ! Thịnh Dương, cháu còn nhỏ, tai còn nghe rõ, cháu nghe thử xem!”
“À… cháu cũng không nghe rõ.”
Tiêu Khinh ho khan một tiếng, ba người hoảng hốt đứng thẳng, cậu kéo ba người đi mất.
Tiêu phủ to lớn như thế, hai người chủ nhà lại thích buôn chuyện, còn ra thể thống gì nữa!
Cuối cùng, hình như Trọng Sắt và Bạch Khải Nhiên tán gẫu với nhau rất vui vẻ, hai người đi ra cửa, Trọng Sắt còn tiễn ông ta đi.
Vào buổi tối lúc ăn cơm, hình như cuối cùng Tiêu Khinh và Trọng Sắt có thể ở cùng một không gian rồi.
Tiêu phu nhân không chịu được tò mò, bà nhìn chăm chú vào Trọng Sắt với ánh mắt mong chờ, nhưng khí tràng xung quanh thiếu niên này quá mạnh nên bà không dám hỏi nhiều, nhưng bà rất tò mò!
Có lẽ Trọng Sắt đã nhận ra ánh mắt của bà, hắn nói, “Bảy ngày sau, ta sẽ tới Côn Lôn săn thú cùng với đệ tử thành Thiên Hoa.”
Lòng hiếu kỳ của Tiêu phu nhân được giải đáp, bà thở phào, mỉm cười gắp thịt vào bát Trọng Sắt, “Côn Lôn là chỗ cực lạnh, ngày mai dì sẽ bảo Tử Tranh dẫn cháu vào thành may vài bộ quần áo dày một chút, đừng để bị đông cứng.”
Mặc dù bà hơi sợ thiếu niên mắt tím này, nhưng vì có Thịnh Dương, Tiêu phu nhân cho rằng hai người bọn họ là anh em nên cũng quan tâm tới hắn.
“Cảm ơn phu nhân.” Trọng Sắt nói.
“Bảy ngày sau, may mà còn kịp tham gia hôn lễ của Tử Tranh.”
“Khụ, khụ khụ!” Tiêu Khinh đang ăn cơ suýt thì phun ra. Hôn lễ gì? Sao cậu không biết gì cả?
Trọng Sắt lại hỏi trước, “Hôn lễ?”
“Đúng vậy, em gái Thịnh Dương của cháu đã đồng ý rồi.”
“Vậy à?” Trọng Sắt nheo mắt nhìn Thịnh Dương bên bàn cơm.
Thịnh Dương cúi đầu, hình như nàng hơi ngại ngùng, khẽ nói, “…Vâng.”
Có phải các người đã quên là còn có người này trên bàn rồi chứ?
Tiêu Khinh đặt đũa xuống, “Không phải chứ, mẹ, sao mẹ không bàn bạc chuyện này với con?”
“Cô nương nhà người ta đồng ý rồi, con còn rụt rè gì nữa? Mẹ đã nhìn ra hai đứa có tình ý với nhau…”
Dừng lại, chuyện gì thế này?
Tiêu Khinh hoảng hốt rối bời vì hôn lễ sét đánh này, cậu nhìn Thịnh Dương cúi đầu, chẳng biết nàng đang nghĩ gì, cậu nghiêm túc hỏi, “Thịnh Dương… ngươi thật sự bằng lòng gả cho ta sao?”
Thịnh Dương thu mình lại, cúi đầu nói, “Ừm…”
“Được rồi được rồi, sao con lại hỏi con gái nhà người ta như thế?” Tiêu phu nhân trách móc, “Con không biết xấu hổ hả?”
Cốt truyện tiến triển quá là ảo diệu, Tiêu Khinh chưa từng nghĩ tới chuyện có ngày mình xuyên vào sách rồi cưới một nhân vật mình thích…
Nhưng khi cậu nhìn Thịnh Dương đang cúi đầu, lòng lại ngổn ngang trăm mối, hiện giờ đúng là cậu có năng lực để Thịnh Dương không phải vất vả khi về già, bảo vệ ánh sáng trong mắt nàng, nhưng tất cả đều phải xem nàng có bằng lòng hay không.
Hai vợ chồng nhà họ Tiêu dẫn Thịnh Dương theo, ba người bám ngoài cửa, thành chủ Bạch Khải Nhiên và Trọng Sắt đang ở trong căn phòng đóng cửa kia.
“Phu nhân, bà nghe người bên trong nói gì không hả?”
“Suỵt… ta không nghe rõ! Thịnh Dương, cháu còn nhỏ, tai còn nghe rõ, cháu nghe thử xem!”
“À… cháu cũng không nghe rõ.”
Tiêu Khinh ho khan một tiếng, ba người hoảng hốt đứng thẳng, cậu kéo ba người đi mất.
Tiêu phủ to lớn như thế, hai người chủ nhà lại thích buôn chuyện, còn ra thể thống gì nữa!
Cuối cùng, hình như Trọng Sắt và Bạch Khải Nhiên tán gẫu với nhau rất vui vẻ, hai người đi ra cửa, Trọng Sắt còn tiễn ông ta đi.
Vào buổi tối lúc ăn cơm, hình như cuối cùng Tiêu Khinh và Trọng Sắt có thể ở cùng một không gian rồi.
Tiêu phu nhân không chịu được tò mò, bà nhìn chăm chú vào Trọng Sắt với ánh mắt mong chờ, nhưng khí tràng xung quanh thiếu niên này quá mạnh nên bà không dám hỏi nhiều, nhưng bà rất tò mò!
Có lẽ Trọng Sắt đã nhận ra ánh mắt của bà, hắn nói, “Bảy ngày sau, ta sẽ tới Côn Lôn săn thú cùng với đệ tử thành Thiên Hoa.”
Lòng hiếu kỳ của Tiêu phu nhân được giải đáp, bà thở phào, mỉm cười gắp thịt vào bát Trọng Sắt, “Côn Lôn là chỗ cực lạnh, ngày mai dì sẽ bảo Tử Tranh dẫn cháu vào thành may vài bộ quần áo dày một chút, đừng để bị đông cứng.”
Mặc dù bà hơi sợ thiếu niên mắt tím này, nhưng vì có Thịnh Dương, Tiêu phu nhân cho rằng hai người bọn họ là anh em nên cũng quan tâm tới hắn.
“Cảm ơn phu nhân.” Trọng Sắt nói.
“Bảy ngày sau, may mà còn kịp tham gia hôn lễ của Tử Tranh.”
“Khụ, khụ khụ!” Tiêu Khinh đang ăn cơ suýt thì phun ra. Hôn lễ gì? Sao cậu không biết gì cả?
Trọng Sắt lại hỏi trước, “Hôn lễ?”
“Đúng vậy, em gái Thịnh Dương của cháu đã đồng ý rồi.”
“Vậy à?” Trọng Sắt nheo mắt nhìn Thịnh Dương bên bàn cơm.
Thịnh Dương cúi đầu, hình như nàng hơi ngại ngùng, khẽ nói, “…Vâng.”
Có phải các người đã quên là còn có người này trên bàn rồi chứ?
Tiêu Khinh đặt đũa xuống, “Không phải chứ, mẹ, sao mẹ không bàn bạc chuyện này với con?”
“Cô nương nhà người ta đồng ý rồi, con còn rụt rè gì nữa? Mẹ đã nhìn ra hai đứa có tình ý với nhau…”
Dừng lại, chuyện gì thế này?
Tiêu Khinh hoảng hốt rối bời vì hôn lễ sét đánh này, cậu nhìn Thịnh Dương cúi đầu, chẳng biết nàng đang nghĩ gì, cậu nghiêm túc hỏi, “Thịnh Dương… ngươi thật sự bằng lòng gả cho ta sao?”
Thịnh Dương thu mình lại, cúi đầu nói, “Ừm…”
“Được rồi được rồi, sao con lại hỏi con gái nhà người ta như thế?” Tiêu phu nhân trách móc, “Con không biết xấu hổ hả?”
Cốt truyện tiến triển quá là ảo diệu, Tiêu Khinh chưa từng nghĩ tới chuyện có ngày mình xuyên vào sách rồi cưới một nhân vật mình thích…
Nhưng khi cậu nhìn Thịnh Dương đang cúi đầu, lòng lại ngổn ngang trăm mối, hiện giờ đúng là cậu có năng lực để Thịnh Dương không phải vất vả khi về già, bảo vệ ánh sáng trong mắt nàng, nhưng tất cả đều phải xem nàng có bằng lòng hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.