Chương 45: Ấm áp ngọt ngào
Khinh Ảm
03/07/2017
Editor: Serena Nguyen
Một đêm này, Giang Mộ Hi như đứa bé bị thương, hết sức lệ thuộc vào Đa Bảo, lúc ngủ vẫn ôm chặt cô ở trong lòng mình không thả lỏng, Đa Bảo hơi nhúc nhích anh sẽ tỉnh lại sau đó đổi tư thế rồi lại ôm cô vào ngực.
Đây là Mộ Hi mà Đa Bảo chưa từng thấy, yếu ớt không chịu nổi một kích, thật ra thì Cọc Gỗ của cô vẫn thiếu thốn tình yêu, từ nhỏ đến lớn đều vậy......
Buổi sáng khi Giang Mộ Hi tỉnh lại Đa Bảo đã không có ở bên cạnh anh, nhẹ nhàng xờ xờ mấy sợi tóc mái rơi trên trán, ngực Giang Mộ Hi còn có chút cảm giác đau đớn mơ hồ.
Mỗi lần hồi tưởng lại tuổi thơ của mình anh đều như đứa bé bơ vơ, anh khát vọng được yêu, hâm mộ những thứ bình thường của đứa bé khác, yêu Đa Bảo là lẽ dĩ nhiên, bởi vì trên người cô có mọi thứ anh khao khát, còn có chân thật......
Người ở trên cao mới biết trên cao lạnh.
Thu hồi suy nghĩ, Giang Mộ Hi xuống giường lấy ra áo len cổ chữ V màu đen từ trong tủ quần áo.
Ánh mắt quét qua âu phục treo chỉnh tề trong tủ, mỗi cái đều đã được là không hề có nếp gấp nào, gọn gàng sạch sẽ.
Trong lòng như có một dòng nước ấm dâng lên, vọt tới ngực của anh xoa dịu nỗi đau đớn trước đó.
Đây là cảm giác gia đình sao? Một ngôi nhà thực sự thuộc về anh.
Ra khỏi phòng, thấy bóng người nhỏ bé của Đa Bảo ở phòng ăn như dự đoán. Hôm nay là cuối tuần, cô vốn dĩ có thể không cần chăm chỉ làm đồ ăn sáng cho anh như vậy.
"Ngủ đủ rồi hả?" Đa Bảo bưng đồ ăn vừa làm xong nhìn thấy anh nhẹ nhàng mở miệng.
Vẫn mặc áo ngủ rộng thùng thình của anh, vô tình lộ ra bờ vai xinh đẹp mê người hơn cả bữa ăn mới nấu.
Giang Mộ Hi từ từ đi tới ôm lấy cô vào trong ngực từ phía sau, dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ cọ trên người cô, tham lam ngửi mùi vị đặc trưng trên người cô.
"Để cho anh ôm một lát được không? Cứ ôm như vậy một lát......" Êm ái khạc ra một câu, Giang Mộ Hi không đợi Đa Bảo đáp lại đã mình kiên nghị cằm chống đỡ ở Đa Bảo hõm vai, vừa tỉnh ngủ, đầu tóc còn rối bù xù giống như lông vũ như có như không chạm vào cổ Đa Bảo.
Đa Bảo biết cảm xúc ấm ức ngày hôm qua của anh vẫn còn nên không phản kháng, mặc cho anh làm nũng ôm như vậy.
Giang Mộ Hi cứ lẳng lặng vẫn Đa Bảo như vậy, không tiếp tục bất kỳ động tác nào, tối hôm qua anh buồn bã vô ý dùng nhiều lực, trên da Đa Bảo còn có vết tụ máu nhàn nhạt khiến anh nhìn thấy vừa đau lòng vừa tự trách.
Hôm qua cô bị anh giày vò đến rạng sáng, anh hơi không khống chế được dục vọng chưa thỏa mãn, càng không ngừng đòi hỏi, cô vẫn luôn thỏa mãn anh, không hề phản kháng, bị anh làm đau cũng không kêu lên. Serena Nguyen.
Cô bé ngốc......
Đau lòng thở dài trong lòng, Giang Mộ Hi quay mặt Đa Bảo về phía mình.
"Về sau em không cần suy nghĩ cho anh, anh không muốn nhìn thấy em có một chút uất ức." Cằm chống lên vầng trán nho nhỏ của cô, anh mở miệng tràn đầy dịu dàng.
Đa Bảo nhất không chống đỡ được dịu dàng của Cọc Gỗ nhà cô, anh vừa dịu dàng cả người cô đều mềm như chuẩn bị hóa thành nước rồi, tựa sát vào lồng ngực to lớn của anh, Đa Bảo đưa ngón út nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo cổ áo chữ V của anh.
"Không uất ức mà, em không uất ức chút nào." Đa Bảo nói rồi ngửa đầu cười với anh.
Giang Mộ Hi cảm thấy trong lòng ấm áp, không tự chủ được cúi đầu ép lên môi của cô.
Đa Bảo thuận theo đáp lại anh, Giang Mộ Hi chỉ lưu luyến trong chốc lát trên môi của cô rồi rời đi ngay.
"Lúc nào rảnh đi thăm ba mẹ em một chút đi, sau lần trước anh vẫn chưa đến thăm hai người." Giang Mộ Hi vuốt ve làn tóc dài của Đa Bảo mở miệng nói.
Đa Bảo trợn tròn mắt nhìn anh, "Đến nhà em? Sau khi biết thân phận của anh bọn họ vẫn thấy rất áp lực......" Giọng càng ngày càng nhỏ.
Mặt Giang Mộ Hi bình thản, "Em biết anh rất bình thường, anh không muốn bởi vì thân phận của anh mà thành gánh nặng cho em và người nhà em, ở ngoài Giang thị anh chỉ là bạn trai của em, Cọc Gỗ của em." Nghiêm túc nói với Đa Bảo, khiến trái tim Đa Bảo cảm động mất một lúc.
"Mộ Hi, anh là tốt nhất, Cọc Gỗ của em là tốt nhất!" Đa Bảo dính vào trong ngực anh nhảy cẫng hoan hô.
Giang Mộ Hi nhìn cô vui vẻ cũng thuận thế mở miệng nói với cô, "Bảo Bảo, anh muốn dẫn em đi gặp ông nội anh......"
Đa Bảo lập tức ngây người, đứng đực tại chỗ có vẻ không biết làm sao.
Ông Cọc Gỗ, người giống ông già KFC?
Đa Bảo tự nhiên có chút sợ hãi, Cọc Gỗ sinh ra ở nhà giàu, ông Cọc Gỗ cũng là một nhân vật lớn đức cao vọng trọng, không phải cô không tin tưởng chính mình, là cô và Cọc Gỗ chênh lệch quá xa, cô sợ ông anh không tiếp nhận cô.
"Mộ Hi...... Em...em còn chưa chuẩn bị xong......" Yếu ớt mở miệng đáp lại anh, nhưng thật ra là cô chột dạ.
Mặc dù trong hiện thực, motif kinh điển vì khoảng cách thân phận quá lớn mà mỗi người một ngả như trong phim truyền hình cũng không phải là ít, không phải Đa Bảo không muốn cô và Cọc Gỗ tiếp tục phát triển, nhưng cô cũng nghĩ tới thái độ của ông nội anh, nếu như ông Cọc Gỗ nhất quyết không đồng ý cho bọn họ ở chung một chỗ thì cô và Cọc Gỗ phải làm sao?
Cô lại không dám nghĩ đến kết quả, dđlqđ cũng không muốn suy nghĩ, nói cô nhát gan cũng được, trốn tránh cũng được, cô chỉ muốn trốn tránh hiện thực mà sống tốt ở hiện tại, cô chỉ biết hiện tại cô vẫn cùng Cọc Gỗ ở chung một chỗ, cho nên vật cản ở phía trước có thể tránh bao lâu thì tránh bấy lâu, cô không quan tâm.
Giang Mộ Hi thấy cô không có ý trở về cùng anh cũng cảm thấy bây giờ vẫn còn quá sớm, bệnh tình của ông vừa mới chuyển biến tốt, còn cần nghỉ ngơi một thời gian mới có thể khôi phục, chuyện của anh và Đa Bảo, thôi thì chờ ông bình phục rồi hãy nói.
"Vậy thì chờ em chuẩn bị xong rồi đi......" Vuốt vuốt đầu Đa Bảo, anh ôm cô cùng nhau ngồi xuống chuẩn bị ăn sáng.
"Mộ Hi......" Đa Bảo đang ăn, lại không nhịn được gọi anh.
"Hả?"
"Ông anh có thể không thích em hay không?" Lúc Đa Bảo hỏi tay vẫn khuấy đều cốc sữa, nhìn có vẻ rất để ý rất căng thẳng.
Giang Mộ Hi chú ý tới chi tiết nhỏ này, khóe miệng khẽ cười.
"Suy nghĩ nhiều, ông là người rất sáng suốt."
"Nhưng...... Trong phim truyền hình......" Đa Bảo lại gấp gáp muốn nói gì đó, vừa mở miệng lại bị Giang Mộ Hi giành nói.
"Bảo Bảo, em biết khuyết điểm của em là gì không?" Giang Mộ Hi hỏi ngược lại.
"A...... Không biết......" Đa Bảo lắc đầu.
Giang Mộ Hi có chút bó tay mở miệng nói cho cô biết, "Chính là xem quá nhiều phim truyền hình sau đó liên hệ với cuộc sống, về sau đọc nhiều sách đi, xem ti vi ít thôi!" d1end4nlequ7don Giống như là giáo dục cô, mỗi lần cô xem phim cũng nhập hồn vào luôn, không phải cười to thì là khóc bù lu bù loa, đã xem nhiều còn áp dụng vào cuộc sống, logic gì đó?
"Ồ...... Vậy sau này không xem phim truyền hình nữa, đọc sách......" Đa Bảo bị tước đoạt quyền lợi xem phim, bĩu môi có chút bất mãn, nhưng vẫn nghe lời mà đáp.
"Ừ." Giang Mộ Hi tán đồng cúi đầu uống sữa tươi......
Sau đó quả nhiên Đa Bảo cai phim truyền hình đổi thành đọc sách, Giang Mộ Hi còn cảm thấy được an ủi thật lâu, cho đến có lần khi cô ngủ ở thư phòng anh mới biết, đúng là cô đọc sách, nhưng lại là ngôn tình!
——Vài chữ to《 Vợ yêu của tổng giám đốc 》đột nhiên lọt vào mắt Giang đại nhân khiến anh thiếu chút nữa tức đến hộc máu.
Hứa Đa Bảo, em đúng là thiên tài!
Một đêm này, Giang Mộ Hi như đứa bé bị thương, hết sức lệ thuộc vào Đa Bảo, lúc ngủ vẫn ôm chặt cô ở trong lòng mình không thả lỏng, Đa Bảo hơi nhúc nhích anh sẽ tỉnh lại sau đó đổi tư thế rồi lại ôm cô vào ngực.
Đây là Mộ Hi mà Đa Bảo chưa từng thấy, yếu ớt không chịu nổi một kích, thật ra thì Cọc Gỗ của cô vẫn thiếu thốn tình yêu, từ nhỏ đến lớn đều vậy......
Buổi sáng khi Giang Mộ Hi tỉnh lại Đa Bảo đã không có ở bên cạnh anh, nhẹ nhàng xờ xờ mấy sợi tóc mái rơi trên trán, ngực Giang Mộ Hi còn có chút cảm giác đau đớn mơ hồ.
Mỗi lần hồi tưởng lại tuổi thơ của mình anh đều như đứa bé bơ vơ, anh khát vọng được yêu, hâm mộ những thứ bình thường của đứa bé khác, yêu Đa Bảo là lẽ dĩ nhiên, bởi vì trên người cô có mọi thứ anh khao khát, còn có chân thật......
Người ở trên cao mới biết trên cao lạnh.
Thu hồi suy nghĩ, Giang Mộ Hi xuống giường lấy ra áo len cổ chữ V màu đen từ trong tủ quần áo.
Ánh mắt quét qua âu phục treo chỉnh tề trong tủ, mỗi cái đều đã được là không hề có nếp gấp nào, gọn gàng sạch sẽ.
Trong lòng như có một dòng nước ấm dâng lên, vọt tới ngực của anh xoa dịu nỗi đau đớn trước đó.
Đây là cảm giác gia đình sao? Một ngôi nhà thực sự thuộc về anh.
Ra khỏi phòng, thấy bóng người nhỏ bé của Đa Bảo ở phòng ăn như dự đoán. Hôm nay là cuối tuần, cô vốn dĩ có thể không cần chăm chỉ làm đồ ăn sáng cho anh như vậy.
"Ngủ đủ rồi hả?" Đa Bảo bưng đồ ăn vừa làm xong nhìn thấy anh nhẹ nhàng mở miệng.
Vẫn mặc áo ngủ rộng thùng thình của anh, vô tình lộ ra bờ vai xinh đẹp mê người hơn cả bữa ăn mới nấu.
Giang Mộ Hi từ từ đi tới ôm lấy cô vào trong ngực từ phía sau, dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ cọ trên người cô, tham lam ngửi mùi vị đặc trưng trên người cô.
"Để cho anh ôm một lát được không? Cứ ôm như vậy một lát......" Êm ái khạc ra một câu, Giang Mộ Hi không đợi Đa Bảo đáp lại đã mình kiên nghị cằm chống đỡ ở Đa Bảo hõm vai, vừa tỉnh ngủ, đầu tóc còn rối bù xù giống như lông vũ như có như không chạm vào cổ Đa Bảo.
Đa Bảo biết cảm xúc ấm ức ngày hôm qua của anh vẫn còn nên không phản kháng, mặc cho anh làm nũng ôm như vậy.
Giang Mộ Hi cứ lẳng lặng vẫn Đa Bảo như vậy, không tiếp tục bất kỳ động tác nào, tối hôm qua anh buồn bã vô ý dùng nhiều lực, trên da Đa Bảo còn có vết tụ máu nhàn nhạt khiến anh nhìn thấy vừa đau lòng vừa tự trách.
Hôm qua cô bị anh giày vò đến rạng sáng, anh hơi không khống chế được dục vọng chưa thỏa mãn, càng không ngừng đòi hỏi, cô vẫn luôn thỏa mãn anh, không hề phản kháng, bị anh làm đau cũng không kêu lên. Serena Nguyen.
Cô bé ngốc......
Đau lòng thở dài trong lòng, Giang Mộ Hi quay mặt Đa Bảo về phía mình.
"Về sau em không cần suy nghĩ cho anh, anh không muốn nhìn thấy em có một chút uất ức." Cằm chống lên vầng trán nho nhỏ của cô, anh mở miệng tràn đầy dịu dàng.
Đa Bảo nhất không chống đỡ được dịu dàng của Cọc Gỗ nhà cô, anh vừa dịu dàng cả người cô đều mềm như chuẩn bị hóa thành nước rồi, tựa sát vào lồng ngực to lớn của anh, Đa Bảo đưa ngón út nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo cổ áo chữ V của anh.
"Không uất ức mà, em không uất ức chút nào." Đa Bảo nói rồi ngửa đầu cười với anh.
Giang Mộ Hi cảm thấy trong lòng ấm áp, không tự chủ được cúi đầu ép lên môi của cô.
Đa Bảo thuận theo đáp lại anh, Giang Mộ Hi chỉ lưu luyến trong chốc lát trên môi của cô rồi rời đi ngay.
"Lúc nào rảnh đi thăm ba mẹ em một chút đi, sau lần trước anh vẫn chưa đến thăm hai người." Giang Mộ Hi vuốt ve làn tóc dài của Đa Bảo mở miệng nói.
Đa Bảo trợn tròn mắt nhìn anh, "Đến nhà em? Sau khi biết thân phận của anh bọn họ vẫn thấy rất áp lực......" Giọng càng ngày càng nhỏ.
Mặt Giang Mộ Hi bình thản, "Em biết anh rất bình thường, anh không muốn bởi vì thân phận của anh mà thành gánh nặng cho em và người nhà em, ở ngoài Giang thị anh chỉ là bạn trai của em, Cọc Gỗ của em." Nghiêm túc nói với Đa Bảo, khiến trái tim Đa Bảo cảm động mất một lúc.
"Mộ Hi, anh là tốt nhất, Cọc Gỗ của em là tốt nhất!" Đa Bảo dính vào trong ngực anh nhảy cẫng hoan hô.
Giang Mộ Hi nhìn cô vui vẻ cũng thuận thế mở miệng nói với cô, "Bảo Bảo, anh muốn dẫn em đi gặp ông nội anh......"
Đa Bảo lập tức ngây người, đứng đực tại chỗ có vẻ không biết làm sao.
Ông Cọc Gỗ, người giống ông già KFC?
Đa Bảo tự nhiên có chút sợ hãi, Cọc Gỗ sinh ra ở nhà giàu, ông Cọc Gỗ cũng là một nhân vật lớn đức cao vọng trọng, không phải cô không tin tưởng chính mình, là cô và Cọc Gỗ chênh lệch quá xa, cô sợ ông anh không tiếp nhận cô.
"Mộ Hi...... Em...em còn chưa chuẩn bị xong......" Yếu ớt mở miệng đáp lại anh, nhưng thật ra là cô chột dạ.
Mặc dù trong hiện thực, motif kinh điển vì khoảng cách thân phận quá lớn mà mỗi người một ngả như trong phim truyền hình cũng không phải là ít, không phải Đa Bảo không muốn cô và Cọc Gỗ tiếp tục phát triển, nhưng cô cũng nghĩ tới thái độ của ông nội anh, nếu như ông Cọc Gỗ nhất quyết không đồng ý cho bọn họ ở chung một chỗ thì cô và Cọc Gỗ phải làm sao?
Cô lại không dám nghĩ đến kết quả, dđlqđ cũng không muốn suy nghĩ, nói cô nhát gan cũng được, trốn tránh cũng được, cô chỉ muốn trốn tránh hiện thực mà sống tốt ở hiện tại, cô chỉ biết hiện tại cô vẫn cùng Cọc Gỗ ở chung một chỗ, cho nên vật cản ở phía trước có thể tránh bao lâu thì tránh bấy lâu, cô không quan tâm.
Giang Mộ Hi thấy cô không có ý trở về cùng anh cũng cảm thấy bây giờ vẫn còn quá sớm, bệnh tình của ông vừa mới chuyển biến tốt, còn cần nghỉ ngơi một thời gian mới có thể khôi phục, chuyện của anh và Đa Bảo, thôi thì chờ ông bình phục rồi hãy nói.
"Vậy thì chờ em chuẩn bị xong rồi đi......" Vuốt vuốt đầu Đa Bảo, anh ôm cô cùng nhau ngồi xuống chuẩn bị ăn sáng.
"Mộ Hi......" Đa Bảo đang ăn, lại không nhịn được gọi anh.
"Hả?"
"Ông anh có thể không thích em hay không?" Lúc Đa Bảo hỏi tay vẫn khuấy đều cốc sữa, nhìn có vẻ rất để ý rất căng thẳng.
Giang Mộ Hi chú ý tới chi tiết nhỏ này, khóe miệng khẽ cười.
"Suy nghĩ nhiều, ông là người rất sáng suốt."
"Nhưng...... Trong phim truyền hình......" Đa Bảo lại gấp gáp muốn nói gì đó, vừa mở miệng lại bị Giang Mộ Hi giành nói.
"Bảo Bảo, em biết khuyết điểm của em là gì không?" Giang Mộ Hi hỏi ngược lại.
"A...... Không biết......" Đa Bảo lắc đầu.
Giang Mộ Hi có chút bó tay mở miệng nói cho cô biết, "Chính là xem quá nhiều phim truyền hình sau đó liên hệ với cuộc sống, về sau đọc nhiều sách đi, xem ti vi ít thôi!" d1end4nlequ7don Giống như là giáo dục cô, mỗi lần cô xem phim cũng nhập hồn vào luôn, không phải cười to thì là khóc bù lu bù loa, đã xem nhiều còn áp dụng vào cuộc sống, logic gì đó?
"Ồ...... Vậy sau này không xem phim truyền hình nữa, đọc sách......" Đa Bảo bị tước đoạt quyền lợi xem phim, bĩu môi có chút bất mãn, nhưng vẫn nghe lời mà đáp.
"Ừ." Giang Mộ Hi tán đồng cúi đầu uống sữa tươi......
Sau đó quả nhiên Đa Bảo cai phim truyền hình đổi thành đọc sách, Giang Mộ Hi còn cảm thấy được an ủi thật lâu, cho đến có lần khi cô ngủ ở thư phòng anh mới biết, đúng là cô đọc sách, nhưng lại là ngôn tình!
——Vài chữ to《 Vợ yêu của tổng giám đốc 》đột nhiên lọt vào mắt Giang đại nhân khiến anh thiếu chút nữa tức đến hộc máu.
Hứa Đa Bảo, em đúng là thiên tài!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.